Hoàn [Quân Tử Hằng Thường 2021][Hàn Trương] Trời Âm U Vẫn Vui

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
TRỜI ÂM U VẪN VUI

Tác giả: 蓁川暮萤
CV: Lá.
Edit: Trời Sao
Sản phẩm thuộc project Quân Tử Hằng Thường - Mừng SN Trương Tân Kiệt 11/01/2021.
Chúc mừng sinh nhật Trương phó! :om



Lúc Trương Tân Kiệt còn nhỏ, "Lễ Thất Tịch" chỉ đơn giản là "Lễ Khất Xảo", buổi tối ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, lũ trẻ sẽ tụ tập lại trong khuôn viên khu dân cư để nghe bà ngoại tầng dưới kể lại truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ, có mấy thằng nhóc to gan lén lút chạy xuống dưới giàn nho, vểnh tai lên nghe xem trên trời có tiếng chim khách hót không, còn các bé gái thì chuyển ghế từ trong nhà ra ngoài, đem thêm một ít đồ ăn nhẹ cho bà ngoại, rồi cầu nguyện xin Chức Nữ ban cho mình đôi bàn tay khéo léo.

Trương Tân Kiệt mới năm tuổi cũng đứng dưới giàn nho, nín thở tập trung nghe hồi lâu mà không nghe ra động tĩnh gì cho nên dạo sang phía các bạn gái, học theo các bạn chắp hai tay, hướng về phía Ngân Hà lấp lánh lén lút cầu nguyện.

"Xùy xùy xùy, một thằng con trai lại sang đây học theo làm gì!"

Chị gái nhà hàng xóm phát hiện ra Trương Tân Kiệt đang núp sau lưng mình, lập tức quay lại đuổi hắn đi, một đám con gái cười ầm lên, ríu rít chọc ghẹo Trương Tân Kiệt, bé không chịu thua, trừng to mắt, tức giận nói: "Con trai cũng muốn được thông minh và khéo léo!"

Chuyện này đã trở thành một "trò cười" trong quá trình trưởng thành của Trương Tân Kiệt, hắn bị mấy chị em trong khu dân cư cười nhạo mãi tới tận mười sáu, mười bảy tuổi - khi Trương Tân Kiệt, đang trong tuổi dậy thì nổi loạn bấy giờ mới thong dong kéo tới, đột nhiên dứt tay với nghiệp học hành, vác balo lên vai vượt ngàn dặm tới trại huấn luyện của Bá Đồ, bắt đầu dấn thân vào con đường theo đuổi Thể thao Điện Tử chuyên nghiệp.

Lúc rời khỏi nhà, chị gái năm đó từng trêu chọc hắn vụng trộm nhét cho hắn một lọ kem bôi tay, hắn hơi tròn mắt nhận món quà, ngẩng đầu lên thì thấy chị gái cười thật tươi nhìn hắn.

"Đồng chí tiểu Trương vừa thông minh vừa khéo léo nhớ bảo vệ tay mình cho cẩn thận nhé!"

Lọ kem bôi tay giá rẻ này làm bạn với hắn trong một khoảng thời gian dài, dù hắn chưa bao giờ dùng nhưng lại suốt ngày bị các học viên khác trong trại huấn luyện "đục khoét", cho nên đến lúc hắn trở thành đội viên chính thức của Bá Đồ thì nó cũng hết hạn. Hắn cẩn thận cất lọ kem đã trống rỗng này vào ngăn kéo bàn học trong ký túc xá, trân trọng chẳng khác gì một món báu vật đời người hiếm thấy.

Mà giờ đây, "Lễ Thất Tịch" đã bị cơn bão chủ nghĩa tiêu dùng đang càn quét biến tướng thành "Lễ Tình Nhân", còn Trương Tân Kiệt hai mươi lăm tuổi cũng đã đạt được giấc mơ "thông minh và khéo léo" thuở nhỏ, nắm giữ danh hiệu tâm bẩn chiến thuật chuyên bày mưu lập kế cùng tốc độ tay chưa từng rơi ra khỏi top 10 Liên minh, hơn nữa còn chó ngáp phải ruồi kiếm được người yêu.

Dù rằng bây giờ người ấy chưa quay lại.

Mỗi lần đến kỳ nghỉ, Trương Tân Kiệt đã qua tuổi nổi loạn đều dành thời gian về nhà thăm ba mẹ và ở đó đến trung tuần tháng 8 mới trở lại Q thị, chuẩn bị cho mùa giải kế tiếp. Trong khi đó đội trưởng Hàn Văn Thanh, người bản địa nhà ngay trong thành phố Q, thì về muộn hơn hẳn, thông thường phải đến cuối tháng 8 mới trở lại chiến đội, nghỉ thêm một hai ngày rồi lên tinh thần tập trung công tác.

Trong mắt người ngoài, đội trưởng đội phó Bá Đồ đều là những tên cuồng công tác đã tiêm đủ máu gà, nếu họ không phải tuân thủ quy luật làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt của Trương Tân Kiệt thì rất có khả năng cả hai sẽ làm việc liên tục suốt 24h vì Bá Đồ. Chỉ có chính bọn họ mới biết, rằng đối phương cũng có những phương diện rất dịu dàng, cũng giống như bụng nhím, bình thường sẽ cuộn mình dưới lớp vỏ cứng và gai nhọn, sẽ chỉ hé ra vào một số khoảnh khắc đặc biệt vì đối phương mà thôi.

Sáng sớm, Trương Tân Kiệt theo thường lệ ra ngoài chạy bộ, xuất phát từ câu lạc bộ, dọc theo đường nhỏ băng qua khu dân cư kiểu cũ, chạy mãi tới cạnh biển, để gió biển thổi bay trạng thái mới ngủ dậy rồi mới quay lại đường cũ chầm chậm chạy về. Khi đi ngang qua một trung tâm thương mại, đột nhiên thấy một hàng dài vô cùng tận băng rôn quảng cáo, Trương Tân Kiệt mới sực nhận ra, một mùa Lễ Thất tịch nữa lại tới rồi.

Hắn không khỏi thả chậm bước chân, nghĩ xem có nên mua một món quà gì đó cho Hàn Văn Thanh không, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng vụt qua, không lâu sau hắn lại trở lại tốc độ bình thường, duy trì tiết tấu quen thuộc mà chạy về phía trước.

Đừng nghĩ nhiều nữa, Hàn đội chắc chắn sẽ nói "Không cần" với vẻ mặt nghiêm túc thôi.

Đối với bọn họ, Thất Tịch chỉ là một ngày cực kỳ bình thường trước khi mùa giải mới bắt đầu mà thôi.

Nhưng sau khi chạy được vài trăm mét, hắn lại quay đầu trở lại trung tâm thương mại, cả người mướt mồ hôi vẫn bình tĩnh chọn quà cho Hàn Văn Thanh ở tầng một.

Sau đó hắn lại men theo đường cũ để chạy về câu lạc bộ, dạo một vòng trong sân tennis ở dưới lầu để thả lỏng bắp thịt rồi mới về ký túc xá tắm nước nóng, massage tay, tưới nước cho mấy chậu cây của mình, cuối cùng hắn ngồi vào bàn đọc sách, bắt đầu thu xếp các clip thi đấu của mùa giải trước.

Hắn đã phân loại xong xuôi toàn bộ clip lúc vừa về câu lạc bộ, giờ chỉ việc cắm tai nghe vào nghiêm túc xem, thỉnh thoảng lại ghi vào sổ tay "điểm quyết định".

Là đội phó Bá Đồ và bậc thầy chiến thuật của Liên minh, hắn luôn làm việc trong trạng thái hoàn toàn chú tâm cho nên không hề nhận ra động tĩnh bên ngoài màn hình, đến khi hắn xem xong một đoạn clip, chuẩn bị xem cái tiếp theo thì mới nhận ra có một cánh tay khoác lên vai mình.

Hắn giật mình quay đầu, phát hiện Hàn Văn Thanh đã trở về từ bao giờ, đang đứng sau lưng mình.

"Anh về rồi?"

"Ừ," Cả người Hàn Văn Thanh toát lên vẻ mệt mỏi mới đi đường xa, tóc và áo khoác đều ướt hết cả, "Anh gõ cửa mà không thấy em trả lời nên dùng chìa khóa để vào."

"Bên ngoài mưa?"

Trương Tân Kiệt đứng dậy định lấy khăn cho Hàn Văn Thanh thì bị anh ấn trở về trên ghế.

"Hơi mưa một chút... Lát anh về tắm là ổn."

"Anh cứ về thay quần áo trước đi, lỡ đâu lại cảm mạo."

"Anh mà còn dính cảm mạo tháng tám được sao?" Hàn Văn Thanh dở khóc dở cười, " Sao em phải nghiêm trọng thế?"

Trương Tân Kiệt ngớ người, không nói gì nữa, im lặng ngồi trên ghế nhìn Hàn Văn Thanh.

Hắn cứ nghĩ rằng Hàn Văn Thanh muốn thảo luận chuyện gì đó với mình, nhưng không ngờ anh lại khom lưng lấy ra một đống bao lớn bao nhỏ từ trong túi đặt bên chân - mực khô xé sợi, sò điệp khô, tôm lớn đông lạnh, hải sâm khô, thậm chí có cả trai xào kỹ cất trong hộp giữ nhiệt.

"Em ăn cái này trước," Hàn Văn Thanh nhét hộp giữ nhiệt vào tay Trương Tân Kiệt, "Những cái khác thì sau từ từ ăn cũng được."

"Nhưng mà, đội trưởng... Trong ký túc xá không được nấu ăn."

Hàn Văn Thanh ngớ người, đông cứng tại chỗ, sắc mặt thay đổi không ngừng: "Vậy gửi về nhà em nhé?"

"Không cần đâu..." Trương Tân Kiệt nhìn đống bao đựng nguyên liệu trước mặt, "Hình như ít đồ thế này cũng không gửi vận chuyển đường dài được — nếu không thì đưa xuống cho các dì đầu bếp nấu cho mọi người ăn?"

Sắc mặt Hàn Văn Thanh ngày càng khó coi: "Đây là đồ mẹ anh mua cho em."

Lần này đến lượt Trương Tân Kiệt ngây ra.

Cứ như thể bị phủ đầu bằng một viên Đạn Đông Cứng, hắn đờ người trên ghế, giương mắt nhìn Hàn Văn Thanh, mím môi, nhẹ nhàng chớp mắt hai cái.

Cuối cùng Hàn Văn Thanh vẫn là người phải giơ tay đầu hàng trước: "Cho dù em không muốn thì -"

Trương Tân Kiệt vội vàng lắc đầu: "Để em đi mua lò vi sóng và nồi rồi cất trong ký túc xá, sáng sớm có thể nấu ít cháo ăn... Ừm và, cảm ơn dì."

"Ừ," Hàn Văn Thanh rầu rĩ đáp một tiếng, cởi áo khoác vắt lên ghế Trương Tân Kiệt, ngồi xuống bên mép giường của hắn, "Lát nữa định làm gì?"

"Đầu tiên em định xem xong mấy clip này rồi đi ăn cơm trưa... Anh có muốn xem cùng không?"

"Được, em bật đi." Hàn Văn Thanh quyết đoán trả lời.

Trương Tân Kiệt không biết mình thật sự bắt được cái nhìu mày chớp nhoáng của Hàn Văn Thanh hay chỉ là ảo giác, nhưng trong giờ phút này hắn cũng chẳng có tâm tình mà tìm hiểu biến đổi nhỏ bé kia, chỉ lo mở lại clip, rút tai nghe, vặn âm lượng đến mức độ cả hai người đều nghe được.

"Chỗ này, em tua lại một chút."

Trương Tân Kiệt làm theo yêu cầu của Hàn Văn Thanh, tua đi tua lại lại sáu bảy lần một đoạn clip 12 giây, Hàn Văn Thanh vẫn im lặng như trước nhưng Trương Tân Kiệt đã hiểu ra mọi chuyện — Đây là sai sót của Hàn Văn Thanh.

Trên sàn đấu, chỉ một sai sót dù nhỏ bé nhất cũng có thể tạo tiền đề cho thất bại.

Chút chuyện này không phải Trương Tân Kiệt không dám nói, hắn có thể thẳng thắn chỉ ra vào buổi kiểm điểm sau trận đấu rồi bỏ qua, nhưng Hàn Văn Thanh không nghĩ như vậy.

Anh cho rằng sai sót này là "bước ngoặt" của cả trận đấu, mà tình trạng trượt trạng thái chính là nguyên nhân then chốt dẫn đến sự bại trận của Bá Đồ.

Lúc đó câu trả lời của Trương Tân Kiệt là: "Có thể quan điểm của anh là có căn cứ, nhưng bây giờ còn chưa đi được hết một nửa lộ trình thi đấu, em cho rằng chúng ta không nên phí thời gian tranh luận về vấn đề này."

"Lúc đấy anh đã sực nhận ra nên lập tức quay đi, nhưng thao tác tay thì không theo kịp," Hàn Văn Thanh cố gắng nhớ lại hoàn cảnh khi đó, "Nếu tốc độ tay của anh vẫn có thể duy trì trạng thái đỉnh cao thì sẽ không để xảy ra sai sót cấp thấp như vậy."

Trương Tân Kiệt không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe Hàn Văn Thanh tự thuật, không hề gật đầu tỏ ý tán thành, nhưng những lời kế tiếp của Hàn Văn Thanh lần thứ hai khiến hắn đờ ra tại chỗ.

"Anh thấy, có lẽ đến lúc phải thay đổi rồi... Nếu anh cứ cố chấp với lối chơi trong quá khứ có thể sẽ liên lụy tới toàn Bá Đồ."

Có lẽ lời này là thật, nhưng ít nhất trong thười khắc này hắn không hề hy vọng Hàn Văn Thanh sẽ thẳng thắn không kiêng dè như vậy.

Nhưng đối phương lại chỉ lặng lẽ nhìn hắn, giống như đang chờ hắn trả lời.

"Cho nên anh định thế nào?"

"Anh cũng đang định hỏi em chuyện này," Hàn Văn Thanh đan hai tay đặt sau gáy, ngẩng đầu, "Anh định là bắt đầu từ mùa giải tiếp theo sẽ dần dần chuyển dời chiến thuật át chủ bài của Bá Đồ sang em."

Trương Tân Kiệt choáng váng, hắn nhìn Hàn Văn Thanh, rồi lại nhìn Đại Mạc Cô Yên trên màn hình vi tính.

Nhân vật quen thuộc kia vẫn mang dáng vẻ dũng mãnh xông pha, nhưng chỉ vì một chút chững lại hầu như không thể thấy lại đẩy nó rơi vào bẫy của đối thủ.

"Anh biết quyết định này khiến em rất áp lực, nhưng đây là chuyện tất yếu sẽ đến, anh nghĩ nên nói với em sớm chút thì hơn."

"Không, đội trưởng, em không áp lực," Trương Tân Kiệt xoay người, im lặng nhìn Hàn Văn Thanh, "Em chỉ muốn biết đây có phải quyết định cuối cùng của anh hay không thôi?"

"Dĩ nhiên," Hàn Văn Thanh đổ người về sau, nằm lên giường của Trương Tân Kiệt, mấy giây sau mới nhận ra tóc mình còn ướt nên lập tức ngồi dậy, "Em không cần thấy áp lực trong lòng đâu, tình huống của anh bản thân anh nắm rõ, anh chỉ đang đưa ra quyết định có lợi nhất cho Bá Đồ thôi."

Trương Tân Kiệt ngồi bất động một lúc lâu, rồi nhìn Hàn Văn Thanh, trịnh trọng nói: "Được, em sẽ gánh lên toàn bộ."

Hàn Văn Thanh nghe hắn nói thế bèn cười nhẹ nhàng: "Lần nào em cũng nói vậy."

Trương Tân Kiệt ngẩn ra, hiển nhiên vẫn chưa hiểu được cái "lần nào" mà Hàn Văn Thanh nói là cái gì, nhưng hồi ức đã tràn về như nước tràn đê trong lòng Hàn Văn Thanh.

Lúc Trương Tân Kiệt chính thức trở thành đội viên Bá Đồ, lúc hắn nhận thẻ tài khoản Thạch Bất Chuyển, lúc hắn lên làm đội phó Bá Đồ, trở thành hợp tác tin cậy nhất của Hàn Văn Thanh, hắn đều nói câu này, "Em sẽ gánh lên toàn bộ."

Vì thế, cả một quãng thời gian dài lúc mới quen nhau hắn bị Hàn Văn Thanh gán nhãn "Không giỏi dùng từ".

Nhưng rồi dần dần Hàn Văn Thanh sực nhận ra, đối phương hoàn toàn không phải không giỏi dùng từ hay tiếc chữ như vàng, chỉ là giữa hắn và Trương Tân Kiệt có quá nhiều thứ về cơ bản là chẳng cần phải nói rõ.

Dù là trong quan hệ đồng đội hay người yêu thì điều này cũng chưa từng thay đổi.

Trong giây phút này, Trương Tân Kiệt khẽ mở miệng nhìn anh như còn điều gì muốn nói, nhưng Hàn Văn Thanh kiên quyết chặn lại: "Giờ mình xem clip tiếp đi - Xem hết chỗ clip trong kế hoạch của em, rồi ăn trai, chờ mưa tạnh thì mình cùng ra ngoài."

Cuối cùng, dựa theo kế hoạch của Hàn Văn Thanh - gần có thể xem là "chỉ thị" cuối cùng của anh - hai người xem vài đoạn clip, chia nhau ăn hết một hộp trai lớn, dọn dẹp "chiến trường" xong thì rời khỏi câu lạc bộ, dọc theo con đường mà Trương Tân Kiệt dậy sớm chạy bộ mỗi ngày, đi mãi tới tận biển. Lúc đi ngang qua trung tâm thương mại Trương Tân Kiệt mới bừng tỉnh nhận ra rằng mình quên đưa quà cho Hàn Văn Thanh mất rồi.

Nhưng đây cũng chẳng phải sai lầm gì to lớn lắm.

Cuối cùng, bọn họ sóng vai đứng ven biển, say sưa ngắm nhìn ngọn hải đăng cách đó không xa. Gió biển táp vào mặt hắn vẫn mang áp suất thấp đầy nặng nề như cũ.

Tuy lúc này mưa đã ngừng nhưng bầu trời vẫn bị mây đen giăng kín, nơi trời và biển giao hòa xa xa lại càng chen chúc những đám mây đen kịt, tựa như lúc nào cũng có thể đổ mưa, Hàn Văn Thanh đột nhiên phát hiện cả hai người đều không mang ô, Trương Tân Kiệt thì bất thình lình nhìn đường chân trời phương xa mà thở dài.

"Không biết tối nay có thể thấy sao trời không nữa."

"Em muốn ngắm sao à?" Hàn Văn Thanh quay đầu lại nhìn người bên cạnh, đôi mắt bày rõ vẻ ngạc nhiên.

"Cũng không hẳn..." Một tia ngượng ngừng xẹt qua đáy mắt Trương Tân Kiệt, nhưng hắn lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh, nhanh đến mức khiến Hàn Văn Thanh thầm ngờ rằng mình nhìn lầm, "Lúc em còn nhỏ, các bạn gái trong khu dân cư sẽ tụ tập lại vào đêm Thất tịch để cầu nguyện với Chức Nữ, có một năm em cũng cầu theo, thế là bị bọn họ cười nhạo rất lâu..."

"Vì sao bọn họ lại cười em chuyện này?"

"Vì với họ đó là chuyện của nữ giới... Mà hiếm lắm em mới có trò để họ cười."

"Vậy lúc đó em đã ước cái gì?"

"Không nói cho anh..." Trương Tân Kiệt gian xảo chớp mắt nhìn hắn, "Em đã chuẩn bị quà Thất tịch cho anh rồi."

"Sao cơ?" Hàn Văn Thanh sửng sốt.

"Khi nào về sẽ nói anh nghe." Trương Tân Kiệt tiếp tục vờ thần bí.

"Không phải giỏ khâu chứ?" Hàn Văn Thanh liên tưởng tới lời giải thích về "cầu Chức Nữ" mới đây của Trương Tân Kiệt, chợt nảy ra một suy nghĩ.

*Cầu Chức Nữ - 乞巧 (Khất xảo): Cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa (Ở Trung Quốc, tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá).

Trương Tân Kiệt nhất thời cười đến nghiêng ngả, cuối cùng ngồi sụp hẳn xuống đất, ôm bụng cười suýt nữa nghỉ thở.

"Giỏ.... Giỏ khâu là gì chứ... Suy nghĩ của anh... Đúng là vi diệu quá đi..."

Hàn Văn Thanh tức giận kéo Trương Tân Kiệt dậy, lườm hắn: "Chính em nhắc cầu nguyện gì đó trước mà."

Trương Tân Kiệt dí trán lên vai Hàn Văn Thanh, vẫn cười mãi không ngậm được miệng: "Cầu Chức Nữ... Cũng có thể là ước được cải thiện một kỹ năng nào đó nữa, không nhất thiết phải là kỹ năng may vá... Thời đại này còn ai may may vá vá nữa?"

"Ồ..." Vẻ mặt Hàn Văn Thanh hơi thất vọng, "Vậy anh cầu cho tốc độ tay của mình đừng trượt nhanh quá được không."

Nụ cười của Trương Tân Kiệt cứng lại, tiếng cười cũng nghẹn trong yết hầu, hắn ngơ ngác nhìn Hàn Văn Thanh, sau khi hai người mặt đối mặt một lúc lâu, Hàn Văn Thanh hơi ngượng ngùng quay đi.

"Em đừng nhìn anh như thế... Ai rồi cũng đến ngày này thôi."

Trương Tân Kiệt bèn không nói nữa, nhẹ nhàng ôm eo Hàn Văn Thanh, lặng lẽ nhìn ngoài khơi xa. Đôi khi, trầm mặc ngược lại có thể hóa giải sự xấu hổ, "Những lúc thế này, lời nào cũng chẳng bằng im lặng."

Hàn Văn Thanh lại chủ động liếc nhìn gò má của hắn, thấp giọng: "Mình về đi thôi, trời sắp mưa rồi."

Bọn họ cùng nhau tản bộ trở về, đi được nửa đường thì gặp mưa to, cả hai chạy vội vào một quán ăn nhỏ để trú, mưa lại chẳng hề bớt nặng hạt, đổ ào ào trước mắt, dệt nên một con đường mưa. Hàn Văn Thanh thở dài, từ bỏ ý định đọ sức với mưa lớn, dứt khoát ngồi vào quán gọi một vài món hải sản ăn vặt, cũng kéo Trương Tân Kiệt ngồi xuống bàn, bình thản lột vỏ tôm.

"Bây giờ chiến đội cũng đã được tăng cường sức mạnh, anh đoán Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn cũng gần như chắc chắn đến, vừa khéo để bọn mình lên kế hoạch cho phương hướng chiến thuật tương lai..." Hàn Văn Thanh vừa lột một con tôm nõn cho Trương Tân Kiệt vừa nói liên miên, "Lần này coi như mình thay máu luôn, thật ra cũng chẳng khác đập đi xây lại là bao, không chỉ chi tiết chiến thuật, kể cả phương hướng của chiến đội cũng có rất nhiều mặt cần phải quan tâm..."

Trương Tân Kiệt ăn tôm nõn, im lặng nghe Hàn Văn Thanh nói, từ trước tới giờ, khi ăn hắn không thích nói chuyện, lúc này lại càng không cảm thấy mình cần mở miệng - Hàn Văn Thanh chỉ cần một người lắng nghe, phải giao chiến đội tự mình xây dựng và dẫn dắt vào tay người khác, cho dù ngoài mặt anh tỏ vẻ dũng cảm đến đâu thì rốt cục trong lòng vẫn sẽ có chút không cam.

Đúng lúc này, Hàn Văn Thanh lại lên tiếng, hỏi hắn: "Em có ý tưởng gì không?"

Trương Tân Kiệt ngớ người, suýt nữa bị nghẹn tôm nõn trong miệng.

"Thôi quên đi," Hàn Văn Thanh đột nhiên lắc đầu, "Em cứ từ từ suy nghĩ cũng được, Bá Đồ chuyển hình cũng không phải chuyện một sớm một chiều là xong..."

Cuối cùng Trương Tân Kiệt cũng nuốt được tôm nõn xuống, nghiêm túc gật đầu.

"Em sẽ lên kế hoạch thật kỹ, đội trưởng -" hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Văn Thanh, chậm rãi nói, "Em sẽ không làm anh thất vọng."

Hàn Văn Thanh lại cười, dứt khoát lấy một con tôm đã lột sạch vỏ đưa tới bên môi Trương Tân Kiệt: "Có thể thất vọng gì được? Anh không tin em thì còn tin được ai nữa? Em cứ làm việc mạnh tay, không cần lo gì cả, bên tầng quản lý anh sẽ giải quyết..."

Trương Tân Kiệt cũng cười theo, nhưng vẫn hơi lưỡng lự khi ăn tôm nõn Hàn Văn Thanh đút tới bên miệng, nhai kỹ suốt một lúc mới từ từ nói tiếp: "Em không lo... Anh cũng nên thế."

"Ừ," Hàn Văn Thanh nghiêm túc gật đầu, "Mưa tạnh rồi, mình về đi thôi."

Trương Tân Kiệt ló đầu ra ngoài nhìn: "Vẫn còn mưa bụi.."

"Mưa nhỏ thế này mình đội mưa chút để về cũng không sao."

"Cẩn thận bị cảm mạo..."

"Làm gì đến nỗi?" Hàn Văn Thanh đã đứng dậy, gọi chủ quán để tính tiền, "Em đừng cảm là được."

Cuối cùng, bọn họ nắm tay nhau đi vào màn mưa phùn, mặc cho thời tiết tối tăm dễ khiến người sầu não, tâm trạng hai người đều khá thoải mái.

"Rốt cục em chuẩn bị quà gì cho anh thế?" Cuối cùng Hàn Văn Thanh vẫn không thể kìm được lòng hiếu kỳ, quay đầu hỏi.

"Em mua bóp tiền..."

Hắn vừa dứt lời, khóe miệng Hàn Văn Thanh đã mất kiểm soát mà giật giật hai cái, hiển nhiên là đang liên tưởng đến trò đùa "gương mặt bóp tiền" nổi tiếng trên mạng.

Nhưng Trương Tân Kiệt đã nhận ra biểu cảm nhỏ bé này: "Em không có ý gì cả, do em thấy bóp tiền của anh đã cũ lắm rồi thôi... Em cũng không biết nên mua gì, dạo cả buổi ở trung tâm thương mại vẫn chẳng biết làm sao nên chọn bừa..."

"Bóp tiền tốt lắm," Hàn Văn Thanh cố gắng mường tượng ra cảnh Trương Tân Kiệt lúng túng ở trung tâm thương mại, bất ngờ cảm thấy đáng yêu vô cùng, "Cũng nên đổi rồi, cái lúc trước dùng đã nhiều năm."

"Dùng bao nhiêu năm?" Trương Tân Kiệt đột nhiên tò mò, hỏi.

"Từ những ngày đầu xây dựng Bá Đồ," Hàn Văn Thanh nghiêng đầu, cố nhớ lại, "Không phải, dùng từ khi bắt đầu chơi game online."

"Đổi sẽ không thấy tiếc sao?"

"Sẽ không," Hàn Văn Thanh mắt nhìn thẳng, chăm chăm vào con đường phía trước, "Anh rất thích, em đừng nghĩ lung tung."

Trương Tân Kiệt cười: "Em không có, anh thích là được rồi."

Mưa vốn đang nhỏ dần đột nhiên lại trút xuống, Hàn Văn Thanh kéo Trương Tân Kiệt bước nhanh hơn, cuối cùng chạy vội dưới màn mưa.

"Nhanh lên! Bằng không lát nữa sẽ ướt hết..."

"Không sao," Trương Tân Kiệt thấp giọng trả lời, "Con đường về sau còn dài..."

"Ừ," Hàn Văn Thanh đương nhiên hiểu được một lời hai ý này của Trương Tân Kiệt, "Mình từ từ đi."

Nhưng bọn họ vẫn tiếp tục chạy trốn cơn mưa, tốc độ có lẽ hơi chậm lại, nhưng mục tiêu mãi mãi không thay đổi, phương hướng mãi mãi không thay đổi, đi tiếp mãi mãi không dừng lại.

"Đội trưởng..."

"Hửm?"

"Thất tịch vui vẻ."

"Sao cơ?"

"Em bảo là - Thất tịch vui vẻ!"

"Ừm..."

Hàn Văn Thanh dùng sức siết chặt tay Trương Tân Kiệt, sóng vai với hắn chạy về phía trước.

END.
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn

Bình luận bằng Facebook