Hoàn [Forum 2020] [Thế Hệ Mới] Papa nói thật con nghe có phải papa có con riêng ở bên ngoài không?

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
THHMI

Papa nói thật con nghe có phải papa có con riêng ở bên ngoài không?

Mừng Forum Toàn Chức Ba Tuổi

Tác giả: 看我一眼啊喂

Link gốc: 阿爸你实话跟我讲,你是不是在外面有别的崽了-看我一眼啊喂

Edit: Nguyệt

-

Đây là fanfic, không phải chính truyện Toàn Chức Cao Thủ. Nhân vật nằm trong Toàn Chức Cao Thủ của Hồ Điệp Lam; các thiết lập nhỏ và diễn biến nội dung thuộc về tác giả fanfic.

-

1.

Một kỳ nghỉ hè vui sướng, Lý Hiên ở trên đấu trường PK hành hạ tàn bạo đám hậu bối tới xin chỉ bảo. Ngô Vũ Sách bưng đĩa dưa hấu, kéo ghế ngồi sau lưng hắn vừa ăn dưa vừa xem trò vui.

[Một Tấc Tro]: Cám ơn tiền bối chỉ giáo.

[Phùng Sơn Quỷ Khấp]: Có gì đâu, không cần khách khí. Làm thêm ván nữa chứ?

[Một Tấc Tro]: Dạ thôi ạ, chị chủ gọi tụi em ra ăn kem rồi ạ. Tiền bối muốn ăn không ạ?

[Phùng Sơn Quỷ Khấp]: Muốn chứ!

[Một Tấc Tro]: Thế thì em sẽ giúp tiền bối mà ăn thêm một que nha :D

“Haiz, đám nhóc con bây giờ tâm bẩn quá đi.” Lý Hiên vừa cười vừa nói chuyện với Ngô Vũ Sách.

“Ờ.” Đội phó Ngô ung dung từ tốn nhét nốt miếng dưa hấu cuối cùng vào miệng, thờ ơ đáp một tiếng.

“Ý! A Sách cậu thay đổi rồi, hồi trước cậu đơn giản, không làm bộ làm tịch biết bao nhiêu!”

Ngô Vũ Sách liếc xéo hắn một cái, không thèm nói chuyện. Thế rồi Lý Hiên định bụng tới canteen lấy quả dưa hấu khác.

Vừa ra khỏi cửa, Cái Tài Tiệp đã đứng ngay ngoài với vẻ mặt đơ như tượng.

“Đội trưởng, hôm qua anh đã đồng ý hôm nay đi cướp Boss cùng em mà.”

“Ặc... Có chút việc đột xuất, ha ha, chiều anh cướp cùng em nha.”

Biểu cảm của Cái Tài Tiệp hết sức nghiêm túc, trong đôi mắt sâu như bao chứa cả biển sao trời rộng lớn.

“Papa nói thật con nghe có phải papa có con riêng ở bên ngoài không?”


2.

Khắp Liên Minh ai cũng biết Khưu Phi là người gánh vác Tân Gia Thế.

Cậu cướp Boss, cậu đánh PK huấn luyện, cậu chủ trì họp bàn, cậu dẫn dắt đội ngũ lính tôm tướng cua Tân Gia Thế viết nên bản nhạc huy hoàng mới.

Tập thể đội hữu Tân Gia Thế vô cùng kính yêu tiểu đội trưởng của bọn họ, cũng thân thiết gọi cậu: Papa Khưu Phi.

Gần đây Liên Minh mở một phó bản mới, cái gì cũng tốt nhưng lại cực kỳ không tốt với Bậc Thầy Pháo Súng. Nổ một quả Pháo Hỏa Tiễn xong, phe địch có thương vong hay không khoan nói, kiến trúc khắp xung quanh đều đổ nát tan tành, không ai còn trên nửa cây máu.

Trong group Thế Hệ Mới, Quách Thiếu khóc hu hu kêu than mình không những không tăng cấp được mà còn rụng mất một mớ điểm kinh nghiệm.

Quả thật nghe mà nhói lòng, thấy mà rơi lệ.

Khưu Phi cân nhắc một chút rồi hỏi có muốn đi chung không, phó bản này cậu đã đánh chung với Bậc Thầy Pháo Súng trong đội vài lần rồi.

Quách Thiếu lập tức kích động thốt ra tiếng gọi “Papa!”

[Cách Thức Chiến Đấu]: Con trai ngoan.

Cứ thế, hai con người bắt đầu công cuộc đánh phó bản tràn ngập tình cha con nồng thắm không hề biết xấu hổ.

Qua thời gian, đội viên Tân Gia Thế cũng phát hiện đội trưởng đánh phó bản mà lại không dẫn bọn họ đánh cùng? Đội trưởng đánh phó bản mà lại không dẫn bọn họ đánh cùng ư?

Buổi huấn luyện hôm nay kết thúc, Khưu Phi đang nghĩ chuyện tiếp tục đánh một lượt phó bản cùng Quách Thiếu xong có thể đánh một trận sắp xếp vị trí với mọi người thì thấy Văn Lý vừa xoa hai tay vào nhau vừa bước tới. “Tui đại diện cho toàn bộ thành viên trong đội hỏi một chuyện —— Papa nói thật con nghe có phải papa có con riêng ở bên ngoài không?”


3.

Tống Kỳ Anh phát hiện dạo này Trương Tân Kiệt rất thường xuyên nhắn tin. Tần suất cao hơn bốn, năm lần so với bình thường, cho dù là đến kỳ nghỉ hè nên giao tiếp xã hội nhiều hơn thì tần suất gia tăng đến mức đó cũng rất bất thường.

“Đội phó, em có vài chuyện muốn tham khảo ý kiến của anh một chút.” Tống Kỳ Anh vất vả lắm mới tìm được Trương Tân Kiệt đang đứng nhắn tin ở ngoài hành lang.

“Xin lỗi em nhé, hôm nay anh đã hẹn giúp người khác rồi, sáng mai anh tới gặp em.” Trương Tân Kiệt mỉm cười cáo lỗi.

Đội phó đã hẹn với người khác rồi! Người đó không phải người Bá Đồ, vậy đó là ai?!

Chẳng lẽ là bạn gái? Không, không đúng, tuýp người tự gò bó bản thân trong khuôn khổ như đội phó chắc chắn sẽ không nghĩ đến vấn đề tình cảm cá nhân trước khi giải nghệ.

Tống Kỳ Anh lén theo dõi Trương Tân Kiệt. Người đó hiểu rất rõ quy luật làm việc và nghỉ ngơi trong Bá Đồ, luôn chọn thời gian giải lao hoặc nghỉ ngơi của bọn họ để liên lạc với đội phó. Người đó cũng duy trì tần suất liên lạc rất chuẩn xác, ngoại trừ cậu luôn để tâm quan sát thì ngay cả hai tiền bối Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn cũng không hề phát hiện ra chuyện đội phó đang giữ liên lạc liên tục với một người.

Chuyện này phải hỏi cho rõ ràng. Tống Kỳ Anh siết chặt nắm tay, bình tĩnh đi tới bên cạnh Hàn Văn Thanh, “Papa nói thật con nghe có phải mama có con riêng ở bên ngoài không?”


4.

An Văn Dật đặt điện thoại di động xuống, cậu ta đang ghi chép lại những phân tích của tiền bối Trương Tân Kiệt vào sổ tay của mình.

Thực ra cậu vốn nên đi hỏi Diệp Tu. Thế nhưng hè này Diệp Tu lại ngâm người trong game online như thể không có hào hứng gì với mọi chuyện trong Hưng Hân nữa.

Cũng đúng thôi, người đã giải nghệ rồi đương nhiên không còn vướng bận trách nhiệm hay nghĩa vụ gì với bọn họ nữa, nên đi hưởng thụ cuộc sống mà bản thân mong muốn thôi.

“Tay Nhỏ, thấy lão đại đâu không?” Bánh Bao hùng hổ xông vào.

An Văn Dật: “Không thấy. Để tôi gọi điện hỏi Nhất Phàm xem, cậu ấy qua phòng huấn luyện rồi.”

Kiều Nhất Phàm: “Tiền bối à... Tiền bối đang dẫn một acc nhỏ luyện cấp. Ừm, là một Mục Sư, còn là acc nữ nữa, haha. Anh Bánh Bao có việc gì thì cứ qua đây luôn đi, tiền bối bảo chúng ta kéo bạn kia đi phó bản.”

Bánh Bao: “Tay Nhỏ đi cùng không?”

An Văn Dật: “Không đi, Diệp thần đánh bản có bao giờ cần Mục Sư đâu, huống hồ giờ đang có sẵn một Mục Sư rồi.”

Bánh Bao: “À, thế tui đi một mình nha, bye bye ~”

Mãi mấy ngày sau An Văn Dật mới trông thấy Diệp Tu. Anh ta đang đứng hút thuốc trong hành lang với ánh đèn huỳnh quang tù mù, vẫn là cái dáng vẻ ngái ngủ như mọi thường.

An Văn Dật bước nhanh mấy bước chắn trước người anh ta, “Cua bự, anh nói thật tôi nghe, có phải anh có dây buộc khác ở bên ngoài không?”

Có một câu nói đại khái là “Nếu một sợi dây buộc bị vứt ngoài đường, nó chỉ là một mảnh rác; nếu một sợi dây buộc vào con cua thì nó sẽ được tính giá theo giá bán cua.”

Nên tiểu An ở đây đang cảm thấy lo lắng về việc mình sắp không còn giá trị và bị vứt bỏ.


5.

Phương Sĩ Khiêm hiện giờ đang vui phơi phới như ngọn gió xuân, gây họa cho Diệp Tu xong lại tới gây họa cho Vương Kiệt Hi, mỗi ngày đều sảng khoái hết nấc.

[Đông Trùng Hạ Thảo]: Jessica đại đại, đi đánh phó bản với tui không ?

[Vương Bất Lưu Hành]: Đang bận rồi.

[Đông Trùng Hạ Thảo]: Cả đội đều nghỉ, cậu bận gì chứ. Nè đừng có trốn trong đó làm hến câm, cậu có giỏi thì nghỉ hè đi, cậu có giỏi thì đánh phó bản với tui đi ~

[Vương Bất Lưu Hành]: Lười.

[Đông Trùng Hạ Thảo]: Ây ê, thế cậu lại tìm đúng người rồi đấy. Cả Liên Minh này ai cũng biết Phương Sĩ Khiêm tui giỏi nhất là trị bệnh lười đấy, nào nào qua đây, lên đấu trường PK, để tui xem bệnh bốc thuốc cho cậu!

[Vương Bất Lưu Hành]: Đi, lát nữa đừng có khóc gọi papa đấy.

Nửa tiếng trôi qua.

[Đông Trùng Hạ Thảo]: Papa!

Vương Kiệt Hi: Tôi có có một dự cảm không lành.

[Đông Trùng Hạ Thảo]: Papa à, kéo người ta đi luyện cấp được không?

[Đông Trùng Hạ Thảo]: Papa, người ta muốn trang phục mới kia kìa!

[Đông Trùng Hạ Thảo]: Papa,...

Vương Kiệt Hi: Bây giờ tôi kéo anh ta vào danh sách chặn còn kịp không?

Cao Anh Kiệt phát hiện có một bé loli luôn quanh quẩn ở địa bàn của Vi Thảo, hơn nữa cô bé kia luôn kéo đội trưởng đi chung!

Không chỉ vậy, cậu còn phát hiện điện thoại đội trưởng thường xuyên xuất hiện một vài tin nhắn mở đầu bằng từ “Papa”.

Cao Anh Kiệt là một cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, cậu có thể thấu hiểu cho Vương Kiệt Hi, thật sự đó. Nhưng mà Vương Kiệt Hi giấu giếm cậu chuyện này thì thật không hay.

Cao Anh Kiệt nhẹ nhàng kéo tay áo Vương Kiệt Hi, “Papa nói thật con nghe có phải papa có con riêng ở bên ngoài không?”


6.

Là như thế này, Vương Kiệt Hi không phải kiểu người am hiểu biện bạch cho bản thân, thế nên anh định thỉnh giáo người tương đối am hiểu cách thức nói vòng vo dông dài mà vẫn nghiêm trang đứng đắn một chút. Ví dụ như Dụ Văn Châu chẳng hạn.

[Sách Khắc Tát Nhĩ]: Tôi rất thích xem drama gia đình kiểu như Vi Thảo các anh đấy.

[Sách Khắc Tát Nhĩ]: Tôi có 1001 phương thức viết fic về các anh luôn.

[Sách Khắc Tát Nhĩ]: Thế mà anh lại không biết phải làm sao à?

[Vương Bất Lưu Hành]: Thế tóm lại đội trưởng Dụ có biện pháp nào không?

[Sách Khắc Tát Nhĩ]: Ây dà, đừng nóng vội thế chứ, đội trưởng Vương cũng biết tốc độ tay tôi khá là chậm mà ^_^

Dụ Văn Châu chăm chú nhìn điện thoại, gà luộc trên đĩa chăm chú nhìn anh, những đội viên khác trong lam Vũ chăm chú nhìn gà gà luộc.

[Lưu Vân]: Phí quá đi à! Đội trưởng chẳng ăn gà luộc đi, điện thoại có cái gì mà cứ nhìn mãi!

[Bát Âm Phù]: Có lẽ có một con gà luộc khác...

[Thương Lâm Đạn Vũ]: Ầy, làm con gà luộc cũng áp lực như núi luôn á.

Buổi trưa, Dụ Văn Châu bận rộn trêu chọc Vương Kiệt Hi, không ăn gà luộc. Tối đến, anh lại nhận được một con gà luộc.

Con gà luộc này trông hơi khác con gà luộc lúc trước một chút. Trên người nó găm hai cây tăm, trên đầu tăm xiên vào một tờ giấy note:

“Dụ Văn Châu, anh nói thật với em đi, có phải anh có gà luộc ở bên ngoài không?”
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Má ơiiiiii
 

Bình luận bằng Facebook