Hoàn [Diệp Thu] Ma xui quỷ khiến

Thanh Sơ

Gà con tiến hóa
Bình luận
2
Số lượt thích
23
#1
Tác giả: Đang tìm
Editor: Thanh Sơ
Cv: 张佳乐头上的小花儿
[Diệp Thu] Ma xui quỷ khiến
Dẫn
Khi tôi nghênh ngang đắc ý tỏ tình với một nữ sinh, cô ấy hỏi ngược lại tôi, tôi thích cô ấy ở điểm nào. Thích một người cần có lý do sao? Thiên sứ và ác ma đang yên giấc trong tôi cùng nhau thức tỉnh, ngay lập tức đưa ra lập trường, chia làm hai phe rồi bắt đầu tranh luận quyết liệt, cuối cùng bọn họ tìm được tiếng nói chung, cùng đưa ra một kết luận.

“Thích một người cần có lý do sao?” Thực ra câu hỏi này chẳng có bất cứ quan hệ gì với “Bạn vì sao lại thích mình?”. Thực ra, cô ấy chỉ đang hỏi chính mình.

1.Thích sự đáng yêu của bạn? Manh? Không đúng, loại từ như manh và đáng yêu rất không rõ ràng, không có giới hạn nhất định, ai cũng có thể đáng yêu, khi mà bạn không thể nghĩ nổi bất cứ từ nào để khen một người thì có thể khen đáng yêu, manh. Tô vẽ thêm một chút thì có xuẩn manh, ngốc manh.

Nhưng mà, mình không đáng yêu, mình chỉ giả vờ đáng yêu, bạn không hiểu mình.

2. Thích dáng vẻ luôn luôn tươi cười của bạn? Giống như nắng hạ bừng lên trong con tim trống rỗng của mình, khiến mình cảm thấy hạnh phúc và ấm áp.

Nhưng mà, khi mình đau khổ mình sẽ không cười, bạn không thấy được.

Thích khuôn mặt và dáng người xinh đẹp của bạn.

Bạn thật nông cạn.

Tôi nhận ra rằng mình thật sự không thể nói được bản thân thích cô ấy ở điểm nào, loại cảm giác đó giống như khi tôi được nghỉ, trở về nhà, ở trạm xe nhìn vu vơ lại tình cờ thấy được anh trai ngu ngốc cùng tôi đi học nói chuyện thời cấp 3, cùng nhau chơi bóng rổ sau khi tan học, trốn học đi chơi điện tử, truyền tay nhau phim xxx cũng đang chờ xe, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cả hai vốn định giả vờ trưởng thành, nhưng lại không tự chủ được mà nhếch miệng mỉm cười ngu ngốc. Vì sao lại cười như vậy, tôi không nói được lý do. Nhưng mà cô ấy vẫn muốn có một lý do.

Tôi đã nghĩ rất lâu, cô ấy không sai, tôi cũng đang cần một lý do, cái lý do đó không liên quan gì tới tỏ tình và tình yêu.

Tại sao tôi lại là tôi.

Tại sao cô ấy lại là cô ấy.

Tại sao tôi lại thích người như cô ấy.

Cùng với...

Tại sao Diệp Tu không phải Diệp Thu?

Diệp Tu, Diệp Thu, tôi đúng là em trai ngu ngốc mà.

1.

Năm ấy, hắn thức khuya dậy sớm, dùng mười mấy trang giấy bài tập để tính toán kĩ cách thức trốn khỏi nhà cùng với kế hoạch cho tương lai, hắn còn kéo anh trai cùng nhau bàn bạc chuyện lớn: "Anh, làm ơn giúp em một tay!" Hắn dưới hình dáng một đứa trẻ, bày ra bộ dạng nghiêm túc thật lòng.

Diệp Tu xoa đầu em trai nói: "Ừm"

2.

Tháng đó, hắn vô cùng kích động, ngày định trước sắp tới. Vé xe, giấy chứng nhận đều giấu trong bàn học hai lớp ở trường, đảm bảo an toàn bí mật, lấy về nhà lúc tan học buổi tối, ngày hôm sau liền có thể thần không biết quỷ không hay biến mắt dưới sự khống chế của ông già nhà, vung tay áo, chẳng mang đi một áng mây. Từ đây, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, bye bye ngài.

"Anh, em trai bất hiếu, bỏ nhà ra đi, sự nghiệp của Diệp gia lớn, con trưởng giữ vững sự nghiệp, con thứ ra ngoài lập nghiệp"

"Anh vất vả cho anh....Thay em chăm sóc tốt cha mẹ, tiểu Điểm và người máy biến hình của em được không"

Sắp rời đi, Diệp Thu đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm, tất cả mọi thứ bên cạnh lúc này đều trở nên thuận mắt, hắn biết, sau khi hắn rời đi, những thứ này sẽ trở thành hồi ức quý giá, cho nên hắn muốn nhìn nhiều một chút, nhớ nhiều thêm một chút.

"Anh, đừng quên em"

Tiểu Diệp Thu có chút luyến tiếc người anh trai ngày ngày cướp đồ chơi, cướp quần áo với mình từ khi còn nhỏ.

Diệp Tu xoa đầu cái đầu nhỏ của em trai, nói: "Ừm"

Khi đó, Diệp Thu giống như nhìn thấy cái gì đấy cất giấu trong ánh mắt của Diệp Tu, chỉ chợt thoáng qua rồi biến mắt, giống như một vệt sáng, yêu thương, ấm áp....Nhưng lại xen lẫn thương xót.

3.

Ngày đó, hắn đã hẹn báo thức đồng hồ điện tử thật sớm, khi mà nền trời mới hơi ửng sáng, hắn sẽ là người đầu tiên thức dậy, ôm hành trang sửa sang lại, rồi bỏ nhà ra đi. Diệp Tu, anh đi chết đi! Đồ chơi cũng cho anh, ông đây không muốn chơi cùng anh nữa. Rời khỏi chỗ của tên biến thái này, lão Diệp, em ngứa mắt anh rất lâu rồi!

Đừng! Hòng! Xen! Vào! Cuộc! Đời! Em!

Suy nghĩ một chút liền thấy hào hứng, mãi cho tới rạng sáng, Diệp Thu mới chìm vào giấc ngủ trong ảo tưởng vui vẻ, hắn quyết định, lúc đi tuyệt đối không gọi Diệp Tu dậy, để cho anh ấy hối hận đi thôi! Ha ha ha ha. . .

Ngày đó, Diệp Thu bị báo thức của đồng hồ điện tử gọi dậy.

Cảnh tượng trước mắt không đúng, không nên là bảo mẫu bận rộn, không nên là mẹ tự mình xuống bếp, cũng không nên là lão Diệp ngồi ở bàn ăn đọc báo...

Mình chắc còn đang nằm mơ

Diệp Thu dùng sức chớp mắt mấy cái, tự đánh mình một bạt tai, rất đau.

"Diệp Tu, con đứng đó làm gì, em con đã tới lớp dương cầm rồi, con nhanh lên một chút"

Diệp Thu cảm thấy có chút mông lung

"Ai là Diệp Tu...?"

Diệp Thu nâng cổ tay, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ điện tử

"Tại sao đồng hồ báo thức bị chỉnh chậm những một tiếng?"

Diệp Thu cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng.

. . .

. . .

"Ừm"

. . .

. . .

A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!

"Cha, Diệp Tu trốn! Mau đuổi theo!"

Ngày đó, Diệp Thu đang trong thời kì vỡ giọng, tức giận gào thét như muốn lật tung cả Diệp gia.

Diệp Thu tố cáo hành động của anh, nhưng đã muộn, Diệp Tu cuối cùng vẫn trốn thoát. Càng bi kịch đó là, cho dù Diệp Thu biết rõ kế hoạch cùng đường đi cụ thể của Diệp Tu thì hắn cũng không thể nói ra, bằng không hắn biết giải thích thế nào.

1. Tại sao con biết Diệp Tu đi đâu?

2. Tại sao con lại biết tường tận như vậy?

3. Tại sao con không nói cho chúng ta biết Diệp Tu muốn bỏ trốn sớm hơn?

Uất ức có thể nói ra không phải là uất ức, trống vắng có thể biểu hiện ra bên ngoài không phải là trống vắng.

Diệp Thu thấy vừa cô đơn vừa trống vắng.

Lên kế hoạch lâu như vậy, chu đáo như vậy, cứ thế lo lắng qua ngày đợi tới khi có thể thoát khỏi bể khổ nhưng lại phát hiện anh trai mình treo đầu dê bán thịt chó, ôm hành lý của mình trốn mất.

Trốn....

Làm việc tốt nhưng bị cướp công thì rất tức giận, còn làm việc xấu bị cướp mất lại không hiểu sao muốn rơi nước mắt.

Diệp Thu khóc, người nhà đều tưởng đứa nhỏ này nhớ anh, liền khen Diệp Thu quá hiền lành.

...

"Ừm"

....

Diệp Thu khóc càng ngày càng lớn.

Giống như muốn dời non lấp bể.

Diệp Thu gào thét, Diệp Tu em X cả nhà anh.

Sau đó Diệp Thu bị người nhà của chính mình, Diệp XX tặng cho một cái búng chán, rất đau

Diệp Thu lại khóc.

Sau vài năm Diệp Tu bỏ nhà đi, Diệp Thu vẫn khóc.

Không phải do hắn vô dụng, là tại anh trai quá xảo quyệt.

Có một ngày, Diệp Thu xem Naruto, thấy Itachi xuất hiện, Itachi nói với Sasuke: "Đúng là đứa em trai ngu ngốc của ta"

A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!

"Diệp Tu, anh khốn nạn, anh đi chết đi, đi mau đi, khốn nạn vl..."

Người nhà giật mình nhìn Diệp Thu điên cuồng đập phá màn hình máy tính, cái loa không biết tốt xấu tiếp tục phát ra âm thanh.

Itachi đang nói

"Thằng em ngu ngốc của ta"

"Nếu như muốn giết ta, hãy oán hận, hãy căm thù"

"Cứ cố mà sống sót cho dù nhục nhã thế nào"

"Cứ chạy đi, cố mà bám víu lấy cuộc sống này"

"Chừng nào có được đôi mắt đôi mắt giống như ta thì hẵng tới tìm ta"

Ngay cả anime cũng đâm chọt hắn

Diệp Thu khóc như một đứa trẻ

Đau lòng khóc.

Diệp Thu, ma xui quỷ khiến.

Buồn cười thì buồn cười, nhưng đối với việc lần này chỉ có thể nói rằng Diệp Tu quá độc ác.

Nếu con người cứ dây dưa với những chuyện đã qua, cứ tiếc nuối canh cánh trong lòng thì chưa trưởng thành, mà Diệp Thu đã trưởng thành rồi.

Cuối tuần, buổi chiều, ánh nắng lụi dần. Một chiếc xe đỗ trước cửa tiệm net Hưng Hân.

"Vương đại ca anh cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi, khi nào trở về tôi sẽ gọi anh" Diệp Thu tạm biệt tài xế, một mình đi vào bên trong quán net.

Nhân viên trông tiệm net tiểu Triệu đang vô cùng nhàm chán lướt tieba, cảm giác như có người tiến vào liền ngẩng đầu lên nhìn một cái thì thấy "Diệp Tu" âu phục thẳng tắp đi tới.

"Ô, Diệp thần, sao hôm nay có tinh thần vậy?"

Một câu hỏi này của tiểu Triệu đủ khiến lòng tự ái của Diệp thu thỏa mãn trong nháy mắt, nhận nhầm cũng không quan trọng lắm, có thể phân biệt được sự khác nhau còn nói rõ hắn đẹp trai hơn Diệp Tu là được.

"Này, cho cậu, cầm lấy đi" Diệp Thu tiện tay lôi từ trong túi ra một bao thuốc lá.

"Thuốc lá nhập khẩu? Chắc là đắt lắm, Diệp thần anh đi đâu vậy?" tiểu Triệu thụ sủng nhược kinh cầm lấy điếu thuốc.

"Diệp Tu" đi thẳng tới cầu thang, đưa lưng về phía tiểu Triệu vẫy tay một cái, lên tầng nhìn chút, yo, tất cả đều ở đây.

Huấn luyện PK, cắn hạt dưa xem phim Hàn, mặt liệt nghe nhạc.

Trong tay bỗng nhiên có thêm một ly nước.

"Em tới làm gì?" Diệp Tu đầy cảnh giác nhìn Diệp Thu.

"Không làm gì cả, đi gặp đối tác, đúng lúc ngang qua thì tiện đường vào ngồi một chút" Diệp Thu nói

Mọi người nghe không có gì liền đồng loạt giải tán, từ sau khi Hưng Hân đoạt quán quân, quan hệ giữa Diệp Tu và nhà hắn đã dịu đi rất nhiều, Diệp Thu em trai Diệp Tu cũng thường xuyên tới Hưng Hân làm khách, mọi người đều đã không lấy gì làm lạ.

"Ký hợp đồng, đi ngang qua, đừng sốt sắng" Diệp Thu không khách khí, nhìn thấy chỗ trống trên ghế sô pha liền ngồi xuống,Tô Mộc Tranh khẽ xích sang bên cạnh một chút.

"Chị chủ đâu?" Diệp Thu không nhìn thấy Trần Quả

Diệp Tu chỉ tới phòng bếp đang nghi ngút khói đen "Đang nghiên cứu chế tạo nguyên liệu hắc ám, nếu em không đi, chờ tới cơm tối em sẽ phải bỏ mạng ở nơi đây"

"Diệp Tu, tôi nghe được cậu nói gì đó" Trần Quả từ trong phòng bếp phản đối.

Tô Mộc Tranh cười trộm, Ngụy Sâm cười ra tiếng.

"À đúng rồi, cha bảo anh mang bạn gái về nhà ăn cơm, Tô Mộc Tranh với Trần Quả anh chọn một người?" Diệp Thu thờ ơ nói.

Trong lòng Diệp Tu hơi lộp độp một chút, cái này mới là mục đích chính! Oan oan tương báo tới khi nào!

Phòng nghỉ của Hưng Hân trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, ngay cả Bánh Bao cũng biết hôm nay có kịch vui để xem.

Khói đen trong phòng bếp ngừng lại.

"Đừng sốt sắng, không chọn được cũng không có nghĩa là hết hi vọng, Diệp gia có tới hai người mà" Diệp Thu vỗ ngực một cái.

Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua thì Diệp Thu không có ý định liều mạng với hắn, biến một vấn đề nghiêm túc trở thành chuyện cười.

"Chậc" Tô Mộc Tranh khinh bỉ nhìn Diệp Thu.

Khói đen trong phòng bếp lại bắt đầu bay lên.

Người chờ xem kịch cũng kêu một tiếng rồi thất vọng đi làm việc của mình.

"Anh nói này Tô Mộc Tranh, năm đó nếu Diệp Tu không trộm hành lý của anh bỏ nhà đi bụi, người ngồi ở vị trí này, nói ra lời này sẽ là anh ấy"

Anh có chơi Vinh Quang hả?

Nếu như người bỏ đi là anh, anh tất nhiên sẽ chơi Vinh Quang, cũng sẽ gặp bọn em.

37 trận thắng liên tiếp?

Sinh đôi, gen cơ bản giống nhau, giáo dục từ nhỏ cũng giống nhau, ngã rẽ trong cuộc đời bọn anh chính là lần đó bỏ nhà đi bụi, thật ra thì ai đi cũng đều như nhau.

Không, đối với người khác sẽ là như vậy, nhưng đối với tôi lại không giống nhau.

Đó là khác một đời người.

Đó là đời người mà Diệp Thu chưa từng đặt bước tới. Nếu như lúc đầu hắn bỏ nhà đi bụi thành công, câu chuyện cũng sẽ khác biệt.

Có lẽ sẽ trở thành bạn tốt với Hàn Văn Thanh, có thể sẽ gia nhập Bách Hoa, cùng Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc trở thành tổ hợp tam hoa tụ đỉnh. Hắn sẽ gặp gỡ một người tên là Tô Mộc Thu, rất thiếu đánh, nhưng mà em gái Tô Mộc Thu rất đáng yêu.

Đương nhiên, tất cả mọi thứ này cũng chỉ là nếu như, người bỏ nhà ra đi năm đó là Diệp Tu.

PS

Viết cho Diệp Thu những ngày sau.

Năm 2015 sắp qua đi, chúng ta đứng ở thời điểm giao nhau giữa năm cũ và năm mới, không tránh khỏi có suy nghĩ muốn điểm lại những thứ đã qua, phân rõ cái đúng cái sai của từng việc từng việc một. Chúng ta sẽ có những chuyện nuối tiếc nhớ nhung không thôi.

Trương Giai Lạc vạn năm lão nhị, Bá Đồ và Gia Thế đã có thù oán từ lâu, Gia Thế trở lại, Ngụy Sâm cũng trở lại, Phương Duệ bỏ đạo tặc xuống nhưng lối chơi vẫn vậy, Diệp Bất Tu cầm Ô Thiên Cơ, Quan Mạc Tiếu. Ai có thể dễ dàng buông bỏ quá khứ?

Quá khứ là chân thực, không có cách nào thay đổi, đặt ngay trước mắt chúng ta. Khi đó chúng ta còn đang đứng trước ngã tư đường phân vân nên đi đâu, trước sau trái phải, vô số khả năng có thể xảy ra, nhưng khi kết thúc, chỉ có duy nhất một kết quả.

Thời điểm Diệp Thu đối mặt với kết quả này, đột nhiên hoài niệm nút giao đó.

Trở lại phần đầu câu chuyện, cô gái hỏi tôi, tôi thích cô ấy ở điểm nào.

Bởi vì Diệp Thu không phải Diệp Tu.

Chúng ta luôn tìm kiếm cảm giác độc nhất vô nhị, chứng minh mình không thể thay thế, rất sợ người bên cạnh chẳng qua là thuận theo thời thế mà không phải là mục tiêu định trước.

Từ trước nhìn về phía sau, tất cả đều là tình cờ, từ sau nhìn về phía trước, tất cả đều là hiển nhiên.

Diệp Thu hiển nhiên sẽ lập ra kế hoạch bỏ nhà ra đi, người thực hiện kế hoạch lại tình cờ là Diệp Tu.

Diệp Tu hiển nhiên sẽ gặp bạn thân, người đó tình cờ lại là Tô Mộc Thu.

Hiển nhiên sẽ có người rời đi, người rời đi tình cờ là Tô Mộc Thu.

Hiển nhiên là thuận theo thời thế, tình cờ lại trúng mục tiêu định trước, hắn không sớm không muộn, vừa vặn xuất hiện tại thời điểm xảy ra chuyện.

Thích không có nghĩa là hiểu rõ một người, quá khứ của cô ấy hay cậu ấy chúng ta chưa từng tham gia.

Tôi thích bạn, chỉ hy vọng tương lai sẽ có bạn, chúng ta sống ở hiện tại, nhớ về quá khứ, tiến tới tương lai.

Chỉ có một người, chỉ có một Diệp Thu, đi tới cuối cùng.

Diệp Thu độc nhất vô nhị.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
"À đúng rồi, cha bảo anh mang bạn gái về nhà ăn cơm, Tô Mộc Tranh với Trần Quả anh chọn một người?" Diệp Thu thờ ơ nói.
Còn mị thì cười xỉu vì câu này :yao
 

Bình luận bằng Facebook