Hoàn [Thủy Viễn Liên Thiên 2020][Giang Ba Đào] Giang Ba Đào hết dầu tắm nghẹn ngào bơi trong nước mắt

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
Giang Ba Đào Hết Dầu Tắm Nghẹn Ngào Bơi Trong Nước Mắt

Sản phẩm thuộc Project Thủy Viễn Liên Thiên - Mừng sinh nhật Giang Ba Đào 2020.

==================================
01.

Giang Ba Đào đang tắm trong nhà tắm.

Dầu tắm đã dùng hết.

Hắn do dự một giây, sau đó thò đầu ra nói với bạn cùng phòng Lữ Bạc Viễn, "Bạc Viễn, dầu tắm dùng hết rồi, bên đội trưởng vẫn còn, cậu..."

Giang Ba Đào chưa nói xong, Lữ Bạc Viễn liền cười điên dại, "Ha ha ha ha ha ha ha Giang Ba Đào tắm hao đến nỗi không đủ dầu tắm ha ha ha ha ha thật sự có ngày này sao, tôi phải kể cái chuyện cười này cho đội trưởng với Tường Tường mới được ha ha ha ha ha..."

"... Có thể hỏi xin đội trưởng một lọ được không?" Giang Ba Đào quấn khăn tắm nhìn theo bóng lưng Lữ Bạc Viễn đi khuất mà rơi vào lặng im.

Chu Trạch Khải rất dễ mắc cười, cho nên khi hắn nghe được Lữ Bạc Viễn kể cho hắn rằng Giang Ba Đào tắm hết cả dầu tắm, hắn mím môi cười sáng đêm, hôm sau nhìn thấy Giang Ba Đào lại cười tiếp.

"Khục khục khục khục...." Trông thấy Chu Trạch Khải cười Đỗ Minh cũng cười theo, hắn cười đến lăn vào nhà ăn lăn xuống gầm bàn, ôm chân bàn cười nắc nẻ.

Ngô Khải tới dùng bữa sáng nhìn bộ dạng như kẻ khùng kia của Đỗ Minh cũng cười, Phương Minh Hoa vừa bước đến dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trông tất cả mọi người đang cười, hắn không cười thì có vẻ không hòa đồng cho lắm, thế rồi hắn cũng cười theo.

"A ha ha ha ha ha..."

"Hố hố hố hố hố..."

"Khục khục khục khục..."

"Hì hì hì..."

Lúc Tôn Tường bước vào phòng ăn liền trông thấy Giang Ba Đào treo trên môi một nụ cười lúng túng nhìn đám người Luân Hồi cười như được mùa.

Hắn nhìn lướt qua Tôn Tường, khí thế sống không còn gì luyến tiếc như trào ra từ trong nụ cười ấy.

Tôn Tường lẳng lặng nhìn hắn hai giây, sau đó, "Ha ha ha ha ha ha ha ha Giang Ba Đào anh hôm qua tắm kiểu gì mà hết được dầu tắm thế a ha ha ha ha ha..."

"..."

Không nhằm vào bất kỳ một cá nhân nào, ý hắn là, chư vị ngồi ở đây, toàn bộ đều là thiểu năng.

Giang Ba Đào cảm giác đầu sắp trọc đến nơi.

***************​
02.

Giang Ba Đào ra mắt ở Hạ Vũ.

Một chiến đội nhỏ hạng chót của Liên minh.

Nhưng Giang Ba Đào không thể không thừa nhận, thời gian ở Hạ Vũ kia khiến hắn triệt để hiểu rõ bản chất đen tối của Liên minh.

Đó chính là.

Bênh tâm thần.

"Giang Giang ~ Cậu không yêu chúng tôi sao?" Sáng sớm ngày chuyển nhượng tới Luân Hồi, đội trưởng đội Hạ Vũ níu tay Giang Ba Đào, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn.

"...." Thời điểm này trả lời cái gì cũng không phải phép, thôi thì im lặng là vàng.

"Ôi ta biết huynh là loại đàn ông phụ bạc Trần Thế Mỹ, huynh cưới công chúa lên làm phò mã liền gai mắt nhóm Phan Kim Liên đáng thương chúng ta vì huynh mà hết lòng hết dạ này ~"

Quá kinh tởm, Giang Ba Đào không biết nên nôn từ đâu.

Một giây sau đó, đội trưởng chiến đội Hạ Vũ liền trở nên vô cùng nghiêm túc, cho hắn cảm giác như là đưa cho chiếc cờ đỏ lập tức có thể tham gia cách mạng.

"Tiểu Giang, Hạ Vũ không thể so sánh với Luân Hồi, bọn hắn bây giờ là chiến đội ông lớn, Luân Hồi nước rất sâu, cậu nhất định phải cẩn thận để ý."

Giang Ba Đào khẽ gật đầu, "cảm ơn, tôi đã hiểu."

"Nên nếu như bọn hắn lăm le nhan sắc của cậu, tiến hành X quấy rối cậu, cậu nhất định phải dũng cảm đấu tranh, không được ngại ngùng, cậu càng ngại ngùng bọn người xấu càng được đà lấn tới!" Đội trưởng Hạ Vũ tiếp tục nói.

"..."

"Cảm ơn, hẹn gặp lại."

Giang Ba Đào tay xách hành lý, không một chút do dự nhảy lên xe Luân Hồi cử tới đón, trong nháy mắt ngồi vào xe hắn cảm giác, nếu còn tiếp tục ở Hạ Vũ, hắn sợ chính mình cũng thành bệnh nhân tâm thần.

Ngày đầu tiên Giang Ba Đào tới Luân Hồi, hắn cảm giác đội trưởng nói câu đó cũng không có sai, tình huống Luân Hồi quả thực là nước rất sâu.

Nước trong bể bơi phía sau câu lạc bộ thế mà sâu vô cùng, lúc Ngô Khải bị ném xuống hắn la làng oai oái, suýt nữa dọa die.

"Cứu mạng cứu mạng.... Mưu sát... Tôi sắp không chịu được nữa rồi..." Ngô Khải vùng vẫy giãy dụa trong bể.

Đám người Lữ Bạc Viễn thờ ơ, thậm chí cười thành tiếng, "Bạn học Ngô Khải, tôi nói cho cậu một bí quyết, cậu duỗi thẳng chân giữ thăng bằng, cậu sẽ kinh ngạc nhận ra mình có thể hít thở."

"Thật... ư?" Ngô Khải vẫn đang dãy giụa trong nước liền thử một chút, sau đó hắn phát hiện mình thực sự có thể hít thở.

Bởi lẽ, nước chỉ vừa ngập ngang eo hắn.

"..."

"Ồ."

Ngô Khải hờ hững.

Giang Ba Đào gục ngã, Luân Hồi trông tuyệt đối không bình thường, hắn hơi nhớ Hạ Vũ.

***************​
03.

Thời điểm chia phòng, Giang Ba Đào được phân chung phòng với Lữ Bạc Viễn.

Quản lý chiến đội giải thích vô cùng đơn giản, "Trong tên các cậu đều có ba chấm thủy, rất hợp nhau."

"... Thứ cho tôi nói thẳng, tên của Chu Trạch Khải cũng có ba chấm thủy." Giang Ba Đào nói.

"À, Chu Trạch Khải không phải người." Quản lý Luân Hồi nói.

???

Tranh chấp nội bộ Luân Hồi, quản lý chiến đội công khai chỉ trích đội trưởng không phải người, là nhân phẩm méo mó hay đạo đức suy đồi?

Trông thấy Giang Ba Đào dường như hiểu lầm chuyện gì, quản lý giải thích, "Chu Trạch Khải là lá cờ đầu của chúng ta, là tín ngưỡng của chúng ta, hắn là "nàng thơ" của chúng ta!"

Hắn dùng giọng ngâm thơ trầm bổng du dương tiến hành một đợt tẩy não cho chiếu mới Giang Ba Đào của Luân Hồi, làm cho Giang Ba Đào hoảng hốt là Lữ Bạc Viễn thế mà không kinh ngạc chút nào, thậm chí nói đến đoạn cao trào còn đứng dậy vỗ tay.

Ủa? Yêu tinh hay gì? Nơi này có tổ chức tà giáo.

Thực ra chính Chu Trạch Khải vẫn luôn ngỏ ý muốn có bạn cùng phòng.

Hắn nhìn Đỗ Minh vói Ngô Khải buổi đêm có thể tổ đội đánh Boss WC mà hâm mộ, nhưng ống kính của quản lý trang bị bộ lọc idol quá dày, trong mắt hắn Chu Trạch Khải với đi nhà xí không có một chút liên quan, nên một mực không phát hiện nội tâm Chu Trạch Khải kêu gào.

Mỗi lần trông xem Ngô Khải với Đỗ Minh kề vai sát cánh thành tiểu đội, cọng tóc ngố trên đầu Chu Trạch Khải cũng ỉu xìu.

Giang Ba Đào cảm giác mình làm máy phiên dịch đội phó của Luân Hồi hẳn phải làm chút gì đó cho đội trưởng, thế là hắn phí sức chín trâu hai hổ giải thích với quản lý rằng Chu Trạch Khải muốn có bạn cùng phòng cùng chơi đùa với hắn, là kiểu bạn bè có thể cùng hắn đi WC, nghe hắn kể chuyện cười nhạt nhẽo, thi thoảng lập team vụng trộm chạy xuống đường phố sau Luân Hồi đi ăn đồ nướng.

Quản lý vô cùng cảm động, sau đó tóm được Ngô Khải cùng Đỗ Minh đêm hôm khuya khoắt không chịu đi ngủ mà chạy tới quầy đồ nướng đánh chén, miệng còn chưa lau sạch đã thản nhiên như không mà trở về.

Nhưng Đỗ Minh cùng phòng với Ngô Khải, Giang Ba Đào cùng phòng với Lữ Bạc Viễn, Phương Minh Hoa ở ngay gần nên về thẳng nhà, cho nên Chu Trạch Khải cuối cùng vẫn lạc đàn.

Cho đến khi Tôn Tường đến Luân Hồi.

Ngày Tôn Tường tới, hắn mặc áo jacket đội mũ lưỡi trai, đeo cặp kính râm, tổng thể là một hotboy trông vừa cao, vừa đẹp trai, lại có phong cách.

Đỗ Minh nhìn chiếc áo jacket ngầu bá cháy của Tôn Tường, lại xem lại mình, mặc áo nhóm tự chế của Luân Hồi, phía trước viết "Luân Hồi tất thắng", mặt sau viết "hoàng đế Khải đẹp trai nhất", thậm chí còn dùng font chữ thiếu nữ Hoa Khang.

Hắn tự nhiên lại có chút hối hận vì tùy tiện mặc một bộ mát mẻ tiện lợi.

Không cao bằng người ta, không đẹp trai bằng người ta, ngay cả quần áo cũng không cách nào so bì.

Ngô Khải an ủi hắn, trai thẳng mạnh mẽ người ta đều thế cả.

Đỗ Minh không tài nào cảm nhận được chút an ủi trong đó, đồng thời trong tương lai gần nghĩ tới câu nói này lại cảm thán Ngô Khải nói một câu liền thành sấm truyền.

Giang Ba Đào nhìn Tôn Tường, mấy lần muốn nói lại thôi, Tôn Tường có chút khó hiểu liếc hắn một cái, chẳng lẽ bởi vì lo lắng mình tới Luân Hồi sẽ làm lung lay chức vụ đội phó của hắn?

Tôn Tường đang mải nghĩ ngợi, bước hụt thềm cửa xoạt một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Ừm... tôi định nhắc nhở cậu một chút, đêm hôm khuya khoắt tốt nhất là không nên đeo kính râm." Giang Ba Đào thân thiện nhắc nhở.

Ồ.

Tôn Tường yên lặng bỏ kính râm làm màu xuống.

Nhưng Giang Ba Đào thật sự vô cùng muốn hỏi Tôn Tường đêm khuya mà còn đeo kính râm, là do mạch não có vấn đề sao?

Sau này hỏi hắn, Tôn Tường trả lời, bởi vì ngầu bá cháy.

Lý do này làm Giang Ba Đào hoàn toàn không muốn phản bác.

Hắn từng muốn dùng Tôn Tường để đám bệnh tâm thần Luân Hồi cảm giác được nguy hại mà tỉnh ngộ một chút.

Sự thực là, chúc mừng bệnh viện tâm thần Luân Hồi kết nạp thêm một người chung phòng bệnh.

Chu Trạch Khải thấy Tôn Tường tới, nhìn hắn đầy chờ mong, cặp mắt sáng lấp lánh.

Độc thoại nội tâm: Bạn cùng phòng! Sống! Kiểu người có thể cùng mình đi nhà xí, cùng mình đọc chuyện cười nhạt nhẽo này kia!

Tôn Tường bị Chu Trạch Khải nhìn đến phát ớn, hắn đột nhiên nhớ tới hồi chưa tới Luân Hồi, đội trưởng trước của trước đây đến Gia Thế thăm hắn, nói lời thấm thía với hắn một phen.

"Tường Tường, cậu đơn thuần như vậy, dáng dấp lại ưa nhìn, nếu Luân Hồi nổi lên ý đồ xấu, lăm le nhan sắc của cậu, ép buộc cậu phải làm thế này thế kia, cậu nhất định phải cẩn thận." Đội trưởng Việt Vân nước mắt nước mũi từa lưa mà nắm tay Tôn Tường, "Bọn họ mà có ý xấu với cậu, cậu nhất định phải tự học cách bảo vệ mình. Đây là vũ khí bí mật của tôi, cậu nhất định lúc nào cũng phải mang theo bên mình."

Tôn Tường quan sát thái độ nhiệt tình thái quá kia của Chu Trạch Khải một chút, cộng thêm các loại tiền án quy tắc ngầm mà đội trưởng Việt Vân phổ cập cho hắn, hắn không khỏi cho tay vào túi áo nắm chặt bình xịt hơi cay Việt Vân đội trưởng đưa cho.

Nếu hắn dám làm thế với mình, mình nhất định sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Tôn Tường quyết định.

Đang mải miết tưởng tượng sau này có thể cùng đồng bạn chơi đùa vui vẻ với nhau, Chu Trạch Khải đột nhiên rùng mình, không nhịn được mà hắt hơi một cái.

Quản lý Luân Hồi khẩn trương hỏi han ân cần.

May là Giang Ba Đào chưa tiến hóa ra Thuật đọc tâm, đọc được suy nghĩ của Tôn Tường, nếu hắn biết, có lẽ sẽ hoài nghi đội trưởng Hạ Vũ và đội trưởng Việt Vân là anh em ruột thất lạc nhiều năm.

***************​
04.

Giang Ba Đào là người như thế nào?

Kể cả lúc sau, khi Luân Hồi sung sức nhất hai mùa liên tiếp, Giang Ba Đào được fan vote vào sân khấu All-stars, hỏi những fan hâm mộ lý do bỏ phiếu cho hắn, họ đa phần sẽ trả lời, do là đội phó Luân Hồi.

Mà phong cách Vô Lãng của Giang Ba Đào cũng không phải là loại hình sôi nổi chói mắt, cho dù hắn ngầm được coi là đệ nhất ma kiếm sĩ, nhưng trước giờ hắn chưa từng thừa nhận.

Hắn vẫn là Giang Ba Đào, đội phó Luân Hồi, người ngoài trông hắn ôn hòa hiền hậu, tính cách đặc trưng không rõ ràng, đối nhân xử thế vô cùng thỏa đáng, một sự cầu toàn đến hơi đáng sợ.

Hồi còn ở Hạ Vũ sau một bữa liên hoan, hắn ra ban công hít thở không khí, bắt gặp đội trưởng trốn ở ban công hút thuốc, hắn cười với Giang Ba Đào, đưa Giang Ba Đào một điếu thuốc.

"Cảm ơn." Giang Ba Đào nhận điếu thuốc, kẹp ở tay, nhưng không hút.

Trên thực tế, hắn cũng chẳng hút thuốc.

"Ba Đào à, ừm... Gọi kiểu này nghe ngộ quá, vẫn nên gọi cậu Tiểu Giang thôi." Hắn cười, "Cậu cứ như vậy có mệt không, luôn để ý đến suy nghĩ của người khác mà sống, rồi có ai quan tâm cậu nghĩ thế nào không."

Giang Ba Đào cười không nói.

"Chu đáo, khéo léo..." Đội trưởng Hạ Vũ nhả một ngụm khói mờ mịt vào bầu trời đêm, "Cậu làm tôi lo lắng hơn bất kỳ ai khác, thành thục tới nỗi chẳng giống một ma mới, nhưng cậu cũng chẳng thân thiết với ai, luôn giống như cách một tầng mây mù."

"Như này quá mệt mỏi." Hắn lắc đầu, thở dài.

"Tôi quen rồi." Giang Ba Đào nói. Có nhiều thứ là do bẩm sinh đã có, cũng có thể do hoàn cảnh sau này sinh ra, dù hắn biết sự cầu toàn và tương thích của hắn sẽ khiến người khác thấy kiêng kỵ, đám trẻ cùng thời kỳ với hắn ở Hạ Vũ mặc dù quan hệ với hắn trông khá thân, nhưng cũng chỉ là lịch sự mà xa cách.

Thiếu niên choai choai đến cùng sẽ vì hợp cạ mà chơi với nhau, đẩy người không hợp ra ngoài, đây là sự phát sinh tập thể nhỏ trong vô thức.

Đội trưởng Hạ Vũ cầm lấy thuốc lá trong tay Giang Ba Đào, giọng điệu âm vang đanh thép, "Tôi không hút thuốc!"

Sau đó lại cười với Giang Ba Đào, "Cậu hẳn là nên trả lời tôi như thế."

"Cậu vẫn còn là thiếu niên, nên thả lỏng một chút."

"Ừm, tôi biết, Hạ Vũ có lẽ không giữ được cậu, mặc kệ cậu tới đâu, tôi vẫn hy vọng cậu sống sao cho bản thân cảm thấy thật vui vẻ." Đội trưởng Hạ Vũ vỗ vai Giang Ba Đào, "Chỉ vậy thôi."

"Cảm ơn." Giang Ba Đào vô cùng chân thành trả lời hắn, "Tôi đã hiểu."

"Vậy cậu có muốn đi tắm hơi với bọn tôi để mở mang kiến thức về thế giới của người lớn không?" Vẻ mặt của đội trưởng Hạ Vũ đột nhiên trở nên thô bỉ.

"..."

"Cảm ơn, xin khiếu." Nụ cười trên mặt Giang Ba Đào sụp đổ.

"Ấy chà tôi nói đùa đó, đừng nghiêm túc thế chứ."

"Cơ mà cậu thật sự không suy xét đề nghị kia của tôi sao? Kích tình nửa đêm x nói chuyện kiểu đó đó." Hắn nhìn Giang Ba Đào với một ánh mắt lẳng lơ đầy quyến rũ.

Giang Ba Đào bày tỏ, nếu như hắn ta cạo râu sạch sẽ, nói không chừng hắn sẽ cảm động mà đồng ý.

***************​
05.

Lần đầu tiếp xúc với Chu Trạch Khải là trên sân nhà Hạ Vũ, đội trưởng nói mời Luân Hồi ăn cơm, mọi người vô cùng vui thú đi liên hoan.
Dáng dấp Chu Trạch Khải đẹp mắt, dù không quá ưa nói chuyện cũng đã là tâm điểm chú ý giữa một đám người, lúc vào quán ăn mấy cô gái len lén chụp ảnh, tưởng hắn là minh tinh tới từ phương nào.

Chu Trạch Khải mất tự nhiên mà né tránh, hắn nghiêng đầu nhìn máy gắp thú của quán ăn mấy lần, sau đó bị Lữ Bạc Viễn túm vào.

Lúc ăn cơm Chu Trạch Khải rất tập trung, có người nói chuyện với hắn hắn hầu như luôn chỉ dùng vài chữ để trả lời.

Giang Ba Đào ngồi cạnh Chu Trạch Khải, nhìn theo hướng hắn đang ngẩn người nhìn, hai cô gái trẻ tuổi đang đứng trước máy gắp thú, một cô gái điều khiển máy, người còn lại đứng cổ vũ bên cạnh.

"Muốn chơi thử?" Giang Ba Đào hỏi.

Chu Trạch Khải lắc đầu.

Giang Ba Đào đưa cho hắn một chiếc khẩu trang dùng một lần, "Như vậy sẽ không sợ bị vây xem."

Chu Trạch Khải rất vui vẻ đeo khẩu trang, cùng Giang Ba Đào đi gắp thú bông.

Mọi việc trên sàn đấu Chu Trạch Khải thể hiện ra vô cùng thuận buồm xuôi gió, nhưng kỹ thuật gắp thú lại thảm không nỡ nhìn, dùng gần năm mươi xèng nhưng một con cũng không gắp nổi.

Hắn hơi ủ rũ.

Giang Ba Đào nhét hai đồng xèng vào, dùng cây gắp nho nhỏ thuần thục nhắm trúng ngay thú bông bên trong.

Hắn đưa thú bông cho Chu Trạch Khải, "Gắp thứ này phải có kỹ xảo."

Chu Trạch Khải ôm heo con Peppa tỉ mỉ quan sát một chút, có chút ghét bỏ nói, "Hơi xấu."

Giang Ba Đào giữ vững phong độ lương thiện, mỉm cười nhìn hắn.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là một ngày nào đó sau khi Tôn Tường tới Luân Hồi, Luân Hồi mở tiệc liên hoan, hai cháu nhi đồng lớn tuổi Tôn Tường với Chu Trạch Khải đeo khẩu trang lặng lẽ trốn ra ngoài.

Giang Ba Đào không yên lòng, cũng trốn ra, quả nhiên phát hiện hai bọn họ đứng trước máy gắp thú.

Kỹ thuật gắp thú của Chu Trạch Khải vẫn tệ như ngày nào, Tôn Tường quăng hai xèng vào máy, mang ra một chú heo con Peppa cho Chu Trạch Khải, "Ầy, thật ra rất đơn giản, cái này cũng không biết, thật ngốc."

"Rất đáng yêu." Chu Trạch Khải ôm heo con Peppa, nhìn Tôn Tường, cười toe toét.

"..."

Giang Ba Đào rơi vào trầm tư.

Đều là heo con Peppa, vì sao hắn gắp lên thì là hơi xấu, Tôn Tường gắp lên lại là rất đáng yêu?

Tiểu Chu tôi nói cho anh biết, anh đây là đang kỳ thị, là kiếm tiểu đội cô lập tôi!

Hôm nay Giang Ba Đào vẫn gục ngã như thế.

So với việc hắn tắm hết dầu tắm còn muốn gục ngã hơn, nên hắn liền tới hồ bơi trong câu lạc bộ bơi một vòng, cứ để nước mắt hòa vào nước bể bơi đi.

-End-​

Do chút sự cố kỹ thuật nên lên bài chậm chút orz mong mọi người thông cảm.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook