Hoàn [Thủy Viễn Liên Thiên 2020][Chu Giang] Bóng tối và ánh sáng

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
Bóng Tối Ánh Sáng

Sản phẩm thuộc Project Thủy Viễn Liên Thiên - Mừng sinh nhật Giang Ba Đào 2020.

**********************

Mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều có một giấc mơ.

Chính là được đứng trên sân khấu cuối cùng, tay nâng cao cúp quán quân - mùa giải thứ tám họ đã làm được.

Lập tức cảm thấy bồi hồi, vất vả cố gắng cả một năm cuối cùng cũng được báo đáp.

Làm đội phó của Luân Hồi, Giang Ba Đào biết rằng chiến thắng hết thảy như vậy đều nhờ một người.

Chu Trạch Khải.

Luân Hồi bị người ta xưng là chiến đội một người, không thể phủ nhận điều đó, phương hướng chiến thuật của Luân Hồi quả thực luôn xoay quanh Chu Trạch Khải, không phải vì muốn tâng bốc hắn, mà bởi hắn đủ mạnh, mạnh đến mức có thể chống đỡ cả chiến đội.

Anh bạn xuống sân đấu liền im lặng không nói, thậm chí không cách nào nói chuyện bình thường với người khác kia.

Lên sân đấu lập tức trở thành người đầu tiên dùng song súng mở màn cuộc chiến.

Bóng lưng của hắn vững chắc mà cứng rắn, hắn dốc lòng chuyên chú, trầm mặc ít nói, giây trước hắn còn đang tấn công mạnh bạo, giây sau có thể lập tức trở về phòng thủ, đánh lùi kẻ địch.

Hắn dùng Hoang Hỏa cùng Toái Sương khai sáng thời đại thuộc về Luân Hồi.

Sự mạnh mẽ của hắn tựa như một vệt sáng chói mắt, làm lu mờ cái hỗn loạn của chiến trường.

Giang Ba Đào suy nghĩ, hắn giống như thiêu thân, dựa theo bản năng, nhào về phía ánh sáng không cách nào rời mắt này.

Từng có phóng viên hỏi hắn, Luân Hồi dưới sự lãnh đạo của Chu Trạch Khải đã trở nên vô cùng mạnh, nhưng các đội viên khác liệu có thể chịu đựng được vị thế thống trị của Chu Trạch Khải không? Nhất là đội phó như hắn.

Giang Ba Đào nhớ rõ khi đó hắn vô thức nhìn thoáng qua Chu Trạch Khải, đường đường là một anh chàng đẹp trai ngời ngời, ánh mắt lại chẳng khác gì một chú cún con sợ bị vứt bỏ.

Hắn cười, nhìn đội trưởng nhà mình bằng ánh mắt động viên, bình tĩnh nói với phóng viên.

"Đội trưởng của chúng tôi xác thực rất mạnh, mạnh đến mức có thể một người chèo chống cả Luân Hồi." Giang Ba Đào nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "nhưng chẳng ai hoàn hảo cả, chúng tôi là một đội ngũ, mặc dù đội viên khác không thể tỏa sáng như đội trưởng, nhưng thiếu đi bất kỳ ai, Luân Hồi cũng chẳng thể nào hoạt động."

Tôi nghĩ đội trưởng cũng nghĩ như vậy. Giang Ba Đào dùng câu nói kia mà kết thúc phỏng vấn.

Sau khi phóng viên đi, Chu Trạch Khải cúi thấp đầu giữ chặt tay áo Giang Ba Đào, "ừm" một tiếng nho nhỏ.

Đội phó Giang thân là người duy nhất có thể đọc hiểu tần số não của Chu Trạch Khải lập tức phiên dịch, hắn nói là chỉ dựa vào mình là chuyện không thể nào xảy ra, đối với điều này hắn chỉ cười tỏ ý hiểu được ý tứ đội trưởng.

"Đội trưởng, bọn tôi đều rất quý anh."

Chu Trạch Khải gật đầu, nhưng đến tận lúc trở lại ký túc xá Luân Hồi, hắn từ đầu đến cuối luôn cẩn thận từng li từng tí đi theo bên người Giang Ba Đào.

Giang Ba Đào nín cười, có một vị đội trưởng vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu như vậy, còn cầu mong điều gì nữa.

Cho nên, tuyệt đối phải theo sát bước chân của đội trưởng.

Từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, sân vận động vang dội tiếng hoan hô,không có chỗ nào không kêu lên tên của Chu Trạch Khải.

Giang Ba Đào đi phía sau đội trưởng, trông thấy ánh đèn sân khấu hắt lên gò má hắn, niềm kiêu hãnh của Luân Hồi.

Tiếng súng vang lên, trận đấu bắt đầu.

Chu Trạch Khải là ánh sáng, còn bọn hắn là bóng tối sinh ra bên dưới ánh sáng ấy, không nổi bật.

Những thành viên khác của Luân Hồi có lẽ vì hào quang của Nhất Thương Xuyên Vân mà trở nên ảm đạm, nhưng nếu như quá để ý vào tia sáng kia thì nhất định phải cẩn thận.

Giang Ba Đào lẳng lặng ẩn mình trong bóng tối, cười nhạt với đối thủ một tiếng.

Nhấc tay, Kiếm Sóng Phá Đất.

Luân Hồi không phải chỉ có một người.

-End-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook