[Thủy Viễn Liên Thiên 2020][Giang Ba Đào] Tuyển tập lời thoại của Tiểu Giang: Hai phong cách trong một con người

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
Tuyển tập lời thoại của Tiểu Giang:
Hai phong cách trong một con người




(Cre on pic)

Tác giả: 夜行莲花江
Coverter: @Đồng Tước
Edit: Trời Sao.
Các phần trích dẫn được tham khảo từ bản edit của Lá Mùa Thu, có chỉnh sửa.

Bài viết thuộc project[Project][Mừng sinh nhật Giang 2020] Thuỷ Vũ Liên Thiên


☆☆☆
Thấy trên Weibo có người tập hợp lai những lời thoại của Giang Ba Đào, tôi nhận ra rằng cậu ấy có hai phong cách, một kiểu thì rất lưu loát, rất bình thường, kiểu còn lại thì dùng rất nhiều trợ từ ngữ khí, có vẻ hơi làm nũng.

Trong tiếng Trung, trợ từ ngữ khí thường đứng ở cuối câu, dùng để biểu thị các ngữ khí như nghi vấn, suy đoán, thỉnh cầu,...

Lần đầu tiên xuất hiện lời thoại kiểu thứ hai là trong chap 1106, còn các thoại trước đó có thể xếp hết vào kiểu một.

Chap 1106:

Tiểu Giang và đám người Lâm, Vương trao đổi cái nhìn về người mới Bánh Bao.

"Đó chính là chỗ khó nhìn thấu đó!"

Từ "đó" này có phải phảng phất một chút hứng thú không cơ chứ? Có lẽ bạn sẽ cảm thấy chuyện này rất bình thường, chẳng to tát gì, vậy mời bạn tiếp tục nhìn xuống

"Đánh giá rất chuẩn nha! Đúng là thích gì làm nấy, hành động của ku ấy rất khó đoán, cứ như không biết vận dụng kinh nghiệm mà chỉ đánh bằng giác quan thứ sáu trời sinh thôi."

! Bây giờ chúng ta thử đổi một chữ

"Đánh giá rất chuẩn! Đúng là thích gì làm nấy, hành động của ku ấy rất khó đoán, cứ như không biết vận dụng kinh nghiệm mà chỉ đánh bằng giác quan thứ sáu trời sinh thôi."

Thần thái lập tức khác hẳn đúng không....

Tiếp tục đổi lời thoại trong game

"Trước đây từng có tuyển thủ nào giống vậy không?" Giang Ba Đào hỏi.

"Nhìn phía trên chú em." Lâm Kính Ngôn cười.

"Ặc... Ma Thuật Sư đâu có đánh bậy đánh bạ như ku ấy." Giang Ba Đào nói.

Chỗ này bỏ thêm một từ "Ặc..." để đệm vào, tránh việc bác bỏ trực tiếp mặt mũi của Lâm.

Xem bản xóa đi nè ↓

"Trước đây từng có tuyển thủ nào giống vậy không?" Giang Ba Đào hỏi.

"Nhìn phía trên chú em." Lâm Kính Ngôn cười.

"Ma Thuật Sư đâu có đánh bậy đánh bạ như ku ấy." Giang Ba Đào nói.

Có thể thấy rằng lúc nói chuyện tiểu Giang rất chú ý cân nhắc tới cảm xúc của đối phương, không để người khác rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.

Trừ đi ngữ khí có thể nhìn thấy trực tiếp từ lời thoại thì còn có

"Hợp lý." Giang Ba Đào emo cúng bái.

"Ku Bánh Bao Xâm Lấn này tương lai sẽ ra sao nhỉ?" Giang Ba Đào lại chat lên một emo suy ngẫm.

Nhét thêm cả emo tương ứng với câu chat của mình, mọi người có thấy độ thiếu nữ lập tức tăng lên ngay luôn không?!

Từ đó có thể thấy, hắn luôn có thái độ nhún nhường, tôn trọng công thêm hơi làm nũng như thế này lúc giao lưu với các tiền bối.

Chap 1140

"Tuyển thủ chuyên nghiệp nên vào trận dùng hành động nói chuyện mà!" Giang Ba Đào nói.

"Tuyển thủ chuyên nghiệp nên vào trận dùng hành động nói chuyện!" Khưu Phi nói.

Không hề giống nhau đúng không nà (<ゝω·)~☆

"Đập nhau?" Giang Ba Đào nghe xong thì cười, "Mình ông chấp ba người bên tôi? Khó lắm đó!"

"Đập nhau?" Giang Ba Đào nghe xong thì cười, "Mình ông chấp ba người bên tôi? Khó lắm!"

"Giải trí thôi , so đo quá làm gì? Cứ chơi với cậu ta đi, 3v1 chẳng lẽ cần nhiều thời gian nữa?" Giang Ba Đào nói.

"Giải trí thôi, so đo quá làm gì? Cứ chơi với cậu ta, 3v1 chẳng lẽ cần nhiều thời gian?" Giang Ba Đào nói.

"Bọn tôi đánh đấy ha!" Giang Ba Đào nói.

"Bọn tôi đánh đấy!" Giang Ba Đào nói.

Sửa xong nghe đàn ông lên hẳn nhỉ! Cảm giác như gia nhập Bá Đồ luôn cũng được

Cái kiểu ngữ khí hơi trẻ con này chủ yếu là dùng để ngoại giao, "tra dầu" vào các mối quan hệ cá nhân, nhưng cũng không phải lúc nào cũng thế, đừng quên rằng cậu ấy là đội phó của chiến đội, là người tổ chức, là lãnh đạo của chiến đội, lúc cần cậu ấy cũng sẽ mang lên phong cách của một người đội phó lão làng.

Đỗ Minh bị vờn quanh, vừa tức vừa nhục, Ngô Sương Câu Nguyệt nhấc kiếm định lao vào ăn thua đủ với Nghênh Phong Bố Trận.

"Bình tĩnh, trò chơi thôi mà." Giang Ba Đào kêu lên.

Đổi lời thoại theo hướng ngược lại... ↓

Đỗ Minh bị vờn quanh, vừa tức vừa nhục, Ngô Sương Câu Nguyệt nhấc kiếm định lao vào ăn thua đủ với Nghênh Phong Bố Trận.

"Bình tĩnh nào, trò chơi thôi mà." Giang Ba Đào kêu lên.

"Đừng rối loạn, giữ đội hình kẹp chặt, thu hẹp không gian hoạt động của họ, giải quyết từng người."
"Đỗ Minh, ông lo tấn công, cát để tui với Ngô Khải."
"Giả vờ ném Nghênh Phong Bố Trận!"

"Kẹp vào!"

Khi thế trận bị đối thủ phá rối, đồng đội bị đối thủ kích động, rối tung rối mù cả lên, cậu ấy thường sẽ sử dụng câu đơn, khẳng định và câu cầu khiến, ngữ khí cứng cỏi hơn kiểu thứ hai nhiều, rất đúng đắn, quyết đoán, tự tin và không hề do dự, nội dung phân công khi chỉ huy cũng minh bạch, trật tự rõ ràng, điều này cũng sẽ giúp cho đồng đội tỉnh táo lại, nhặt lại cả tự tin lẫn tiết tấu.

Nói đến đây, câu sau đó của lão Ngụy là "Mấy thằng nhóc bây, cứ đuổi theo lão phu hoài làm gì?", sau đó Giang lập tức đáp lời "Thì ai bảo tiền bối có sức uy hiếp quá!"

____________[chuyển cảnh]_______________

03/01/2014 - "Khen ngợi đội phó tuyệt đỉnh nhà mình"

Thật ra đây đều là cảm tưởng khi nhìn bài tổng hợp lời thoại lúc trước, có điều mấy cái này chỉ cần đọc nguyên văn là có thể hiểu, hơn nữa lúc đó chỉ muốn cố gắng viết càng đơn giản càng tốt chứ không định viết thành bài phân tích nhân vật một cách có hệ thống cho nên tôi kệ cmn.

Sau này đọc chương mới lại thấy một làn sóng tranh cãi xuất hiện... Cuối cùng sau một hồi ngẫm nghĩ quyết định viết một bài với hy vọng rằng mọi người có thể để tâm hơn tới hình tượng ban đầu của hắn. Bài viết trước đây cũng có thay đổi vài chỗ, chủ yếu là đoạn cuối phần phân tích kiểu lời thứ nhất, viết lại vài luận điểm rõ ràng thẳng thắn hơn.

Bởi vì không định viết thành phân tích có hệ thống mà chỉ là bày tỏ suy nghĩ vụn vặt cho nên cho vào đây luôn đi [Thật ra tôi là một người rất dông dài, hồi trước khi viết bài đã cố kìm chế lại, nhưng lần này muốn bung xõa ><]

Nguyên tác đánh giá rằng hắn là chất kết dính của chiến đội, vì sao biết? Đây không phải chỉ là cái nhãn, số lần xuất hiện có hạn của hắn đã phản ánh điều đó.

Hắn quan tâm đồng đội, chú ý trợ giúp điều tiết trạng thái, tâm trạng của đồng đội. Hắn là một đội phó rất xứng chức, cũng không phải chỉ quan tâm chăm sóc mỗi mình tiểu Chu đâu nha~ Phía trên vừa kể, lúc Đỗ Minh xúc động, hắn sẽ lên tiếng, làm rõ lợi và hại, giúp Đỗ Minh tỉnh táo là như nhau.

Hay như vòng đấu bảng Luân Hồi gặp lại Hưng Hân sau nửa mùa giải, trong trận solo, Ngô Khải bị Tô Mộc Tranh áp chế, bại trận, Ngô Khải rất sầu não, sau khi xuống đài còn ném khăn mặt. Đồng đội nói chuyện với Ngô Khải, Giang biết thời biết thế mà nói: "Lát đấu đoàn đội, ông đích thân báo thù luôn." Đây là cách mà cậu ấy cố gắng giúp Ngô chuyển dời chú ý khỏi thất bại, cổ vũ hắn biểu hiện thật tốt trong trận đấu tiếp theo. Dù sau đó lại bị kéo lên câu hỏi về vấn đề được lên đầu, nhưng cũng có thể tạo ra "hai mắt sáng rỡ""Các đồng đội thấy y như thế, đều cười." Rõ ràng lúc bấy giờ, tâm trạng của Ngô Khải đã tốt hơn nhiều.

Quan tâm đồng đội, giúp đồng đội điều tiết không phải chỉ là nói tốt mà còn bao gồm cả nghiêm túc phê bình lúc cần thiết.

Đỗ Minh cúi đầu. Dĩ nhiên hắn biết vấn đề ở đâu. Hắn cũng cố kiềm chế bản thân lắm chứ, nhưng đến cuối lại vẫn lơ đãng, chả hiểu tại sao.

"Tui..." Đỗ Minh định nhận lỗi, nhưng thua trận vì lý do tình cảm thật quá xấu hổ, hắn không dám mở miệng.

"Ông đánh bó buộc quá, thiếu tập trung quá." Giang Ba Đào nói.

Việc đầu tiên mà tiểu Giang làm là nói ra vấn đề chính một cách khách quan. Có điều toàn bộ thành viên của Luân Hồi đều tham gia bới móc, dù là Ngô Khải "cáo mượn oai hùm" hay Phương Minh Hoa chia sẻ tips của người từng trải, bầu không khí của Luân Hồi đúng là rất tốt đẹp!

Những trích dẫn trên kia đều là ở trên sàn đấu, ngoài sàn đấu hắn cũng rất chủ động quan tâm tâm lý của đội viên.

Luân Hồi đã cầm chắc chiếc vé vào tổng chung kết. Trận đấu đêm nay sẽ quyết định đối thủ cuối cùng của họ, không ai trong Luân Hồi không muốn biết sớm, bèn rủ nhau mở tivi xem.

"Nhìn ngoài mặt thì Diệp Tu chiếm ưu thế, nhưng thực tế anh ta đang rơi vào bị động, đúng không?" Giang Ba Đào hỏi đồng đội bên cạnh.

"Ừm." Chu Trạch Khải gật đầu.

"Nếu cứ tiếp tục..." Thiếu thông tin bản đồ, Tôn Tường đắn đo không dám phán bậy.

"Ông kèo ai thắng?" Giang Ba Đào bỗng cười cười, gọi đích danh Tôn Tường để hỏi.

Tôn Tường im lặng một hồi mới lên tiếng: "Tui muốn Diệp Tu thắng."

"Hiểu mà." Giang Ba Đào vẫn cười. Về cùng mái nhà đã một năm, hắn khá rõ về tính cách Tôn Tường. Tôn Tường muốn Diệp Tu thắng, tức là muốn Hưng Hân thắng, nhưng không phải vì những dây mơ rễ má từ thời Gia Thế hay bởi Nhất Diệp Chi Thu. Ý muốn ấy chỉ xuất phát từ thất bại trong vòng khiêu chiến năm ngoái.

Môi khi phát biểu ý kiến, hắn thường sẽ kết lại bằng một câu hỏi, hỏi ý kiến người khác như thế nào, vận động mọi người cũng lên tiếng, nâng cao độ tham gia của đồng đội, đây cũng là một phương pháp gắn kết rất tốt. Đoạn trích phía trên là ví dụ điển hình, một câu hỏi đã vận động được là Tôn Tường lẫn tiểu Chu kiệm lời.

Hắn là người vạch ra chiến thuật cho chiến đối, nhưng hắn chưa bao giờ bảo thủ, khăng khăng cố chấp, mỗi lúc vạch chiến thuật hắn đều chủ động trưng cầu dân ý của đồng đội, kết hợp trí tuệ của mọi người lại.

"Thấy mục sư Hưng Hân không?" Giang Ba Đào và Lữ Bạc Viễn gửi tin cùng lúc.

"Thấy rồi." Phương Minh Hoa đáp.

"Anh nghĩ sao?" Giang Ba Đào hỏi. Bàn về trị liệu, dĩ nhiên dân chuyên là Phương Minh Hoa giỏi hơn.

"Trí lực cao, bạo kích cao, sức trị liệu mạnh, nói một cách nào đó cũng có thể bù đắp thiếu hụt của An Văn Dật." Phương Minh Hoa nhận xét. Khuyết điểm Hưng Hân là gì, Luân Hồi sớm đã nghiên cứu, phân tích nát rồi, anh không cần nhắc lại nữa.

"Nhưng thuộc tính build hơi mất cân đối nhỉ?" Giang Ba Đào nói.

"Đi đường cực đoan. Tốc độ cast phép quá thường, lúc trị liệu cần nhiều cover hơn." Phương Minh Hoa nói.

"Có nghĩa là, áp lực đổ lên đầu đồng đội nặng hơn?" Giang Ba Đào một câu liền vạch trần chân tướng sự việc.

"Đúng." Phương Minh Hoa xác nhận.

"Quả là một phương thức hay!" Giang Ba Đào nói.

"Rồi mình đánh sao?" Tôn Tường hỏi. Một cách trùng hợp, mục tiêu điều chỉnh của Hưng Hân cũng chính là mục tiêu họ định focus.

"Kiến nghị không đổi." Phương Minh Hoa nói.

"Vâng, cứ như bình thường thôi, tạo áp lực lên trị liệu!" Giang Ba Đào nói.

Hắn còn là một người phân rất rõ tương quan lợi hại và sáng suốt trong việc lấy hay bỏ, khi cần nắm chặt thì nắm chặt, khi cần buông lỏng thì buông lỏng, biểu hiện rất rõ trong trận chiến bao cát. Tất cả đều đã được liệt kê bên trên: Khi Đỗ Minh bị khiêu khích đến mức nóng nảy, "Bình tĩnh, trò chơi thôi mà."; khi Bánh Bao đưa ra yêu cầu quyết đấu thì hắn bảo "Giải trí thôi mà, so đo quá làm gì? Cứ chơi với cậu ta đi, 3v1 chẳng lẽ cần nhiều thời gian?" Giang Ba Đào nói." Đúng là cách làm và khẩu khí của ông lớn.

Đọc bài tổng hợp lời thoại của hắn, có thể thấy có rất nhiều phân tích các chiến đội khác và các tuyển thủ thực lực, và chắc chắn rằng khi đánh giá những người đó, dù là đối thủ trực tiếp, hắn cũng chưa bao giờ tiếc rẻ lời tán dương. Sau trận đấu với Bá Đồ, đối diện với phóng viên, trả lời một câu hỏi khó, phong cách trả lời rõ ràng và thẳng thắn, lại càng khách quan, không hề né tránh sự thật được thể hiện ra ngoài rất rõ.

"Đầu tiên xin chúc mừng Luân Hồi thành công bảo vệ quán quân, tôi muốn hỏi, chiến đội Luân Hồi ở hiệp thứ ba sử dụng chiến thuật outlast để giành thắng lợi, có phải bởi vì đã nhìn ra trạng thái tuyển thủ Bá Đồ sẽ trượt do thể lực và tinh thần không chịu nổi không?"

"Ừm." Chu Trạch Khải nói.

"Trong hiệp đấu thứ hai, chúng tôi phát hiện chiến đội Bá Đồ có vẻ như không mạnh về đánh lâu dài, và đó là lý do chúng tôi quyết định sử dụng chiến thuật outlast ở hiệp thứ ba." Giang Ba Đào ở bên cạnh vội bổ sung. Mấy câu hỏi nhạy cảm thế này mà để Chu Trạch Khải trả lời theo kiểu nói một hiểu mười, ngày mai chẳng biết má mình nhận ra mình trên báo không nữa.

Không mạnh về đánh lâu dài... Giang Ba Đào đã tóm lược bằng một cách nói rất có tính chiến thuật. Tuy vậy, vấn đề thể lực suy giảm của Bá Đồ trong vòng chung kết lần này đã quá rõ ràng, phóng viên đâu chịu để yên cho Luân Hồi chỉ bằng một câu đó?

"Vậy anh cho rằng nguyên nhân Bá Đồ không mạnh về đánh lâu dài là gì?" Có phóng viên giả ngu hỏi. Y quyết tâm rồi, nếu Luân Hồi dám tiếp tục lấp liếm cho qua nữa thì coi ông đây có phun nước miếng chết đám dối trá chúng bây không?

"Ừm, trong thời gian một tháng diễn ra vòng chung kết Bá Đồ đã đánh liên tục chín trận kịch chiến, dẫn đến tiêu hao sức lực rất lớn. Càng về cuối thể lực của họ càng xuất hiện vấn đề, đó là mấu chốt khiến chúng tôi giành được thắng lợi chung cuộc." Nào ngờ Luân Hồi thẳng thắn xòe bài luôn.

"Ồ, nói vậy nếu Bá Đồ trước khi vào trận chung kết chỉ đánh bốn trận và được nghỉ ngơi hồi phục đầy đủ, anh cho rằng việc đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến kết quả?"

"Chắc chắn trận đấu sẽ khó nhằn hơn." Giang Ba Đào đáp.

"Khi đó anh cảm thấy Luân Hồi vẫn sẽ thuận lợi giành được quán quân chứ?" Câu hỏi của phóng viên này càng lúc càng kay, chẳng khác gì đang muốn nói: Luân Hồi thắng quán quân lần này chẳng vẻ vang gì.

"Thi đấu là một quá trình tràn đầy bất ngờ, đó cũng là lý do chúng tôi phải bước lên sân hết trận này đến trận khác. Nếu mỗi giả thiết chỉ dẫn đến đúng một kết quả thì ý nghĩa của việc tranh đấu nằm ở đâu? Từ góc độ khách quan, tôi không cách nào trả lời câu hỏi của anh, nhưng trên lập trường một tuyển thủ Luân Hồi, tôi luôn luôn tin rằng Luân Hồi có thể chiến thắng, bất kể đối thủ là ai!"

Câu trả lời của Giang Ba Đào không chê vào đâu được, phóng viên nọ hết đường đỡ. Bởi chính bản thân y cũng hiểu rằng thi đấu làm gì có chuyện thắng vinh hay thắng nhục. Mọi yếu tố ảnh hưởng đều là một phần của trận đấu, chứ nếu không thì đám ông lớn nắm giữ trong tay tuyển thủ hàng top, nhân vật hàng top rồi múc hết các chiến đội khác, lúc đó ai mới là thắng không vẻ vang?

Mỗi người đều là một nhân tố để tạo nên chiến đội, phong cách của Giang và phong cách của Luân Hồi hài hòa thống nhất, tôi cho rằng chính vì phong cách phân rõ quan hệ lợi hại, dám nhìn thẳng sự thất nên họ mới dám nắm lấy những cơ hội không phải 100%, đánh cược vào thời điểm mấu chốt nhất, mùa giải thứ tám, chiến lược trong trận cuối Luân Hồi đối đầu với Lam Vũ là một trận đánh cược, cả chiến lược đặt ra khi đối đầu với Diệp Tu cũng vậy. Đã là đánh cược thì sẽ có nguy cơ, sẽ có thất bại, mà Giang đã cân nhắc đầy đủ cả khả năng thất bại và phương thức xử lý, sự cân bằng giữa rủi ro hay lợi ích, lấy hay bỏ của các lựa chọn khác nhau, trong nguyên tác đều đã trình bày rõ rồi nên tôi sẽ không nhiều lời nữa.

-END-​


☆☆☆

Giang phó sinh nhật vui vẻ!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook