Hoàn [Tại Thảo Nhất Phương 2020][Phương Sĩ Khiêm] Phương Sĩ Khiêm Không Phải Tiểu Công Túa Vi Thảo

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
PHƯƠNG SĨ KHIÊM KHÔNG PHẢI TIỂU CÔNG CHÚA VI THẢO
Sản phẩm thuộc Project Mừng sinh nhật Phương Sĩ Khiêm 2020 - Tại Thảo Nhất Phương
Tác giả: 谦和
Cv: Ná Ná
Edit: Cú mèo


Artist:

*****
"Thời khắc thế này nói gì cũng đều vô nghĩa, niềm vui sướng của chúng tôi là điều hiển nhiên không cần phải nhiều lời. Thắng lợi lần này đều nhờ vào sự nỗ lực cùng kiên trì của từng đội viên, những tiếc nuối trong quá khứ không cách nào bù đắp được, vì vậy chúng tôi đã, đang và sẽ tiếp tục sáng tạo tương lai huy hoàng. Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả người hâm mộ đã dành cho Vi Thảo, cảm ơn."​

Trên khán đài tiếng hò reo hoan hô vang vọng cả một vùng trời, bài phát biểu có chút hời hợt của Vương Kiệt Hi cũng không làm giảm bớt bầu không khí sôi nổi. Huống chi một lần thì bỡ ngỡ hai lần thì quen thuộc, tốt xấu gì thì đây cũng là lần thứ hai Vi Thảo nâng cao chiếc cúp quán quân, phải bình tĩnh.​

Camera chuyển động xoay vòng quay cận cảnh từng thành viên trong đội, sau đó camera lại di chuyển ra xa, hình ảnh của mọi người trên khán đài đều được thu vào. Màn hình điện tử cỡ lớn trong nhà thi đấu lập tức trở nên xanh mướt cùng với cờ của chiến đội phất phơ lay động trong không trung.​

Vương Kiệt Hi yên lặng tiếp nhận tiếng hò reo trong vài giây rồi chuyển microphone đưa cho Phương Sĩ Khiêm.​

"Lệch rồi, lệch rồi." Phương Sĩ Khiêm vô cùng có tinh thần đùa giỡn nói hai câu chọc cho cả khán đài lập tức cười một trận lớn.​

Hắn hắng giọng: "Đầu tiên, xin chúc mừng các fan đã ủng hộ Vi Thảo, mắt nhìn người của các bạn rất tốt."​

Dưới khán đài lại bắt đầu một đợt hò reo ầm ĩ, nhà thi đấu của Vi Thảo lại biến thành một biển cười vui vẻ. Phương Sĩ Khiêm chờ bốn phía xung quanh yên tĩnh mới tiếp tục nói: "Tiếp theo, tôi xin tuyên bố giải nghệ, sau này sẽ do Viên Bách Thanh tiếp nhận hai tài khoản trị liệu của Vi Thảo."​

Toàn bộ nhà thi đấu đột nhiên rơi vào im lặng như thể bị nhấn vào nút tạm dừng. Viên Bách Thanh đột ngột bị điểm danh hoá đá tại chỗ, vinh dự trở thành biểu tượng cảm xúc được lan truyền rộng rãi nhất trong mùa này; ngay cả Vương Kiệt Hi cũng khó nén vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Phương Sĩ Khiêm.​

Ở Liên Minh khi tuyển thủ giải nghệ, phần lớn đều sẽ chọn một cuộc họp báo tuyên bố rời khỏi đồng thời biểu đạt bản thân không nỡ, cũng là cơ hội gửi lời chúc phúc cùng từ biệt cho câu lạc bộ và đồng đội. Vừa kết thúc thi đấu đoạt quán quân xong lại trực tiếp chạy lên sân khấu ném ra một quả bom tấn như thế, chuyện này có lẽ vốn không có nằm trong kế hoạch.​

Nhưng Phương Sĩ Khiêm rõ ràng không thuộc về nhóm "đại đa số", hắn phóng ra hết kỹ năng mở ra bước đi của thần, tiến về phía trước hai bước, sau đó trực tiếp từ trên sân khấu cao một mét nhảy xuống.​

Phương Sĩ Khiêm dựa vào kỹ năng leo tường trốn học đi tiệm net thời trung học vững vàng đáp trên mặt đất, ở trong sự ngỡ ngàng của hàng ngàn khán giả, hắn bình tĩnh bước lên lối đi giữa khán đài.​

Vì để tránh cho các đại thần sau khi thi đấu kết thúc phải chịu khổ vì bị vây xem, tuyển thủ chuyên nghiệp khi rời khỏi sân khấu thường có đường hầm chuyên dụng. Nhưng Phương Sĩ Khiêm đã không đi con đường bình thường vẫn hay đi đó, hắn muốn chọn một con đường tiến vào bóng tối. Lúc này phần lớn khán giả trong nhà thi đấu đều đã đứng lên, cũng không có ít người tràn ra lối đi. Thần Trị Liệu bước đi chậm rãi, khán giả bị một cỗ thần thái bí ẩn làm kinh sợ tự giác lui về phía sau, nhường ra một khoảng trống.​

Hai bên đường đi toàn là người, đầu người nhấp nhô chen vào trong tầm nhìn của Phương Sĩ Khiêm. Hắn nhìn thần sắc kích động trong mắt bọn họ, cảm giác mũi có chút cay cay, nhưng bước chân vẫn không hề dừng lại.​

Càng ngày càng có nhiều bậc thang bị hắn bước chân qua.​

Chờ hắn bước xong bậc thang cuối cùng, lúc đứng ở cửa lớn, dưới ánh đèn đường cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn tận hết sức mình đánh một phát vào cột đèn, suýt nữa làm cho bản thân choáng váng.​

Hắn xoay người, tư thế phóng khoáng trao một nụ hôn gió. Sân khấu có chút xa xăm, ở trong mắt hắn các đồng đội ngày trước như một ốc đảo bé nhỏ giữa sa mạc mênh mông rộng lớn.​

Phương Sĩ Khiêm đem chiếc micro vẫn siết chặt trong tay giơ lên bên môi, trước những ánh mắt nhìn hắn như đứa thiểu năng của các anh bảo vệ, hắn thâm tình chậm rãi mở miệng nói:​

"Sayonara."​

Thời gian quay về mười tháng trước đây.​

Viên Bách Thanh một chưởng đẩy cửa phòng của Phương Sĩ Khiêm ra: "Sư phụ!"​

"Ngộ Không!" Phương Sĩ Khiêm thân thiết gọi cậu, "Đến đây, mau ra mắt Bát Giới và Sa sư đệ!"​

Nhìn thấy vẻ mặt đầy lạnh lùng của Vương Kiệt Hi và Đặng Phục Thăng đang ngồi ở bên cạnh, Viên Bách Thanh hai chân mềm nhũn, suýt nữa đã ngã chổng vó dưới chân hai vị tiền bối đại nhân. May mà cậu làm học trò của Thần Trị Liệu, phong thái chân truyền vẫn còn, dựa vào kinh nghiệm một năm được Phương Sĩ Khiêm dẫn dắt đi leo nóc nhà, Viên Bách Thanh nhanh chóng làm ra thương hiệu cười của một bé ngoan: "Hic, đội trưởng cùng Đặng tiền bối cũng ở đây ạ!"​

Đặng Phục Thăng hỏi: "Tôi là Sa sư đệ đúng không?"​

Phương Sĩ Khiêm gật đầu, một tay để trước ngực làm thành bộ dạng của lão tăng tu hành: "Ngộ Tịnh, đã đến lúc thế cạo thành kiểu tóc Địa Trung Hải giống như chủ tịch Phùng."​

Đặng Phục Thăng cười nói: "Vậy ngài định khi nào xuống tóc?"​

Phương Sĩ Khiêm vuốt cằm suy nghĩ nửa buổi, sâu sắc nói: "Chờ đến lúc Nhị sư huynh của ngươi bị đánh thành đầu heo."​

"Hai người các cậu, đè anh ta xuống." Vương Kiệt Hi chỉ huy Đặng Phục Thăng và Viên Bách Thanh, thuận tay lấy qua dao cạo râu của Phương Sĩ Khiêm, "Tôi giúp anh ta quy y."​

Phương Sĩ Khiêm lập tức đổi sắc mặt thành một bộ chính nhân quân tử: "Đừng nghịch, chúng ta còn chuyện nghiêm túc vẫn chưa nói xong."​

"Chuyện nghiêm túc gì?" Viên Bách Thanh hỏi.​

"Liên quan tới việc lão tăng viên tịch."​

Viên Bách Thanh cứng đờ tại chỗ, ngập ngừng nửa buổi mới ấp úng hỏi: "Chuyện này, xác định rồi sao?"​

"Xác định a, tôi đã nói với ông chủ rồi."​

Viên Bách Thanh bắt đầu rơi lệ: "Còn có thể khoảng... bao lâu nữa?"​

Phương Sĩ Khiêm chớp mắt: "Dĩ nhiên là đến lúc mùa giải này kết thúc."​

"Nhanh như vậy sao?!" Viên Bách Thanh chấn kinh, "Là ung thư gì, không có chẩn đoán sai chứ! Nếu không tụi em cùng anh đi bệnh viện Hiệp Hòa Bắc Kinh kiểm tra?"​

Phương Sĩ Khiêm giận không chỗ nào để phát tiết: "Ung thư cái đầu cậu á. Tôi đưa cậu đi Hiệp Hòa chụp CT thì có."​

...​

Viên Bách Thanh một trái tim vẫn không thả lỏng, lại vèo một cái lên tới cuống họng.​

"Tôi định giải nghệ." Phương Sĩ Khiêm nói tiếp, "Nhưng cũng không nhất định, còn phải xem biểu hiện của Vi Thảo. Khi nào chiếc cúp thứ hai được mang về câu lạc bộ, lúc đó tôi liền giải nghệ. Dù thế nào đi nữa một khi tổng quán quân tới tay, bổn đại gia sẽ quay đầu bước ra đi."​

Sau khi leo đến đỉnh núi, tiến thêm một bước về phía trước chính là vách núi cao vạn trượng tiếp theo. Phương Sĩ Khiêm quyết định lưu manh một chút, dùng tâm thế quả quyết nhất để một lần và mãi mãi ở trên đỉnh cao.​

Phương Sĩ Khiêm bộp một chưởng vỗ vào sau lưng Vương Kiệt Hi: "Đồ nhi, có lòng tin hay không?"​

Vương Kiệt Hi mặt không cảm xúc.​

"Khụ." Phương Sĩ Khiêm do dự thu lại móng vuốt của mình, "Không đau chứ?"​

Vương Kiệt Hi nói: "Không đau."​

Phương Sĩ Khiêm yên vui: "Vẫn là da cậu dày."​

Cho dù là lúc sau sự phóng khoáng dâng trào, Viên Bách Thanh ở KTV điên cuồng la hét không hề áp lực suốt đêm, thì cậu cũng đã từng có năm tháng lễ phép và gò bó. Làm người được Thần Trị Liệu đại danh đỉnh đỉnh của Vi Thảo tuyển chọn từ trong game, Tiểu Viên nơm nớp lo sợ cất giấu ước mơ ở trong lòng, đi tới tổng bộ của Tiệm Thuốc cao quý thần thánh.​

Sau đó bị chú bảo vệ canh cửa ngăn lại.​

"Chú ơi, con thật sự đến phỏng vấn!"​

"Ai yo lại là phỏng vấn, người muốn phỏng vấn là ai?"​

Viên Bách Thanh mặt đầy mong chờ: "Phương Sĩ Khiêm!"​

Chú bảo vệ cười lạnh: "Hôm qua đã có bốn người tuyên bố đến tìm Vương Kiệt Hi để "phỏng vấn", trên thực tế là chạy vào muốn xin chữ ký!"​

Viên Bách Thanh oan ức: "Con không phải con không có..."​

"Là Viên Bách Thanh phải không?"​

Đúng lúc này, có người đứng trước cửa phòng bảo vệ, nhè nhẹ gõ cửa hai cái.​

"Đúng đúng đúng! Tôi chính là Viên ..." Viên Bách Thanh đột nhiên quay đi, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh: "Vương Vương Vương Vương Vương ..."​

"Vương Kiệt Hi." Đội trưởng Vi Thảo đội trưởng tốt bụng giúp cậu nói hết câu.​

Viên Bách Thanh kiềm chế lại nội tâm kích động tay run rẩy, lấy lại một tia lý trí sau cùng, đem balo trên vai kéo đến trước ngực, mở khóa kéo, lấy ra quyển sổ tay Vi Thảo mới khoảng chín mươi phần trăm mà cậu đã phải dùng giá rất cao để mua lại.​

"Có thể ký một cái không ạ!"​

Vương Kiệt Hi cười ngăn cản chú bảo vệ đang định vung chổi lên cản người, nói: "Chuyện ký tên đợi gặp Phương Sĩ Khiêm rồi muốn cũng không muộn."​

Mặc dù từ lúc nhận được lời mời thì đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý trước nhưng hiện tại Viên Bách Thanh vẫn có cảm giác như đang ở trong mơ, cậu đi theo sau lưng Vương Kiệt Hi, trên đường đến gặp Phương Sĩ Khiêm! Chú bảo vệ gác cổng đứng ở phía sau, phòng huấn luyện của Vi Thảo gần ngay trước mắt, còn điều gì có thể so với chuyện này càng làm cho cuộc đời của cậu có được một cuộc gặp gỡ viên mãn hơn sao?!​

Viên Bách Thanh đi theo Vương Kiệt Hi vào phòng huấn luyện, một chai sữa AD được đưa tới trước mặt anh.​

Phương Sĩ Khiêm giơ tay, một tay còn lại dựa vào khung cửa.​

"Tôi mời."​

Viên Bách Thanh trừng mắt nhìn chai sữa lên men trong tay Phương Sĩ Khiêm, não cậu chấn kinh rơi vào trạng thái khởi đầu lại dài đằng đẵng sau khi bị chết máy. Phương Sĩ Khiêm nói: "Thế nào, có phải vô cùng cảm động hay không? Haiz, ai bảo con người tôi quá tốt, đem nhiệm vụ tiếp đón khách giao cho đội trưởng, còn mình thì không ngại cực khổ đi xa vạn dặm mua quà gặp mặt cho anh bạn nhỏ."​

Vương Kiệt Hi không chút lưu tình vạch trần hắn: "Ra cửa quẹo phải đi năm mươi mét sẽ gặp được máy bán nước tự động."​

"Tạm biệt." Phương Sĩ Khiêm liếc mắt, "Sữa ADgay mỗi người một chai, trên bàn cậu cũng có. Anh bạn nhỏ này tôi mang đi."​

Cứ như thế, cậu bạn nhỏ Viên đã thuận lợi thông qua buổi “phỏng vấn" (vốn không hề tồn tại), chính thức trở thành đồ đệ của Phương đại sư, trải qua cuộc sống ăn cơm ngủ và đánh Vinh Quang đầy hạnh phúc. Đợi đến khi cậu hoàn thành gần xong huấn luyện cơ bản, sau khi thu lại một chút những tính xấu học được trong game, cuối cùng cũng có thể chính thức bắt đầu học bí kíp võ công.​

Đó là vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, Phương Sĩ Khiêm cao thâm khó đoán vỗ vỗ vai cậu.​

"Thanh Nhi à."​

Tay Viên Bách Thanh đang cầm chuột run run một cái.​

"Ta nhìn con tướng mạo hiền lành cốt cách hơn người, là một hạt giống tốt trong Vinh Quang. Quyển “Kinh Thế Bảo Điển” này, hôm nay ngay tại nơi đây ta truyền lại cho con. Ta mong con nghiêm túc nghiên cứu, chăm chỉ học tập, sớm ngày tìm ra chân lý bên trong đó."​

Nội tâm phỉ nhổ Phương Sĩ Khiêm mấy ngày nay nhất định lại đang thức đêm tu luyện đọc tiểu thuyết võ hiệp, Viên Bách Thanh run rẩy đem "Kinh Thế Bảo Điển" nâng trong lòng tay: "Đây là cái gì ạ?"​

"Sách Thần Thoại tuyển tập tất cả những nghiên cứu về nghề trị liệu trong Vinh Quang." Phương Sĩ Khiêm nói, “Làm thế nào để trở thành một vú em đủ tiêu chuẩn: Từ nhập môn cho đến lúc xuống mồ.”​

Viên Bách Thanh - người có thể mặt không đổi sắc lắng nghe Thần Trị Liệu chém gió, đang nhẹ nhàng bình tĩnh mở ra trang đầu tiên của quyển sách.​

Hệ số ma sát: μ = F/N​

Trọng lực: G = m.g​

...​

Viên Bách Thanh mặt đầy khổ sở: "Vật lý lại bất ngờ quan trọng như vậy sao, học giỏi lý và hoá, đánh cả Vinh Quang cũng không sợ?!"​

"Lật phía sau lật phía sau." Phương Sĩ Khiêm gõ đầu cậu, "Đây là tập Lý hồi cấp 3 của anh, hóa ra là bị lấy làm sổ ghi chép, nhưng chỉ mới dùng một tờ ..."​

Viên Bách Thanh kiềm chế kích động muốn thổ tào mấy nét chữ non nớt trong sách, lật sang trang thứ hai. Trang này nội dung viết có tâm hơn rất nhiều, đem đặc điểm thuộc tính của mỗi nghề nghiệp đều liệt kê ra một lần. Đây rõ ràng là một minh chứng cho việc bạn học Tiểu Phương lúc mới vừa vào hố không bao lâu đã rất chăm chỉ học tập, từ một tiểu trị liệu mày mò nghiên cứu thăng cấp thành một người lão luyện, trình độ viết ghi chú không ngừng tăng vọt, đến cuối cùng Viên Bách Thanh nhìn thấy cách tính toán thời gian cooldown như thể mình đang ở trong giờ toán học lớp 12 giải đề đạo hàm tích phân, nhìn vào sơ đồ chuyển động cứ như đang học hình học giải tích trừu tượng.​

"Vì sao ở chỗ này có một dấu cộng?"​

Phương Sĩ Khiêm liếc nhìn trang vở: "Đây là thập tự giá của mục sư."​

"... Ồ." Viên Bách Thanh vò đầu, "Vậy vì sao trong này lại vẽ anh em Hải Nhĩ?"​

"..." Phương Sĩ Khiêm khóe miệng co rút, "Đây là thiên sứ thủ hộ và mục sư."​

Viên Bách Thanh xấu hổ nhưng vẫn không mất nụ cười cứng đờ ở trên mặt.​

"Nói đi, ngu ngốc và ngu xuẩn cái nào ngốc hơn." Phương Sĩ Khiêm cười lạnh, "Cái nào ngốc hơn anh gọi em bằng tên đó."​

...​

Tin tức Phương Sĩ Khiêm giải nghệ được tuyên bố đơn giản dứt khoát, thời điểm từ câu lạc bộ lúc rời đi cũng như sấm rền gió cuốn. Đợi đến khi quần chúng nhà Vi Thảo kết thúc buổi họp báo, vượt qua bao khó khăn gian nan đón xe taxi về tới đại bản doanh liền phát hiện "Bảo Điển Trị Liệu" gần đây thêm vào không ít nội dung được đặt ở chỗ ngồi của Viên Bách Thanh trong phòng huấn luyện.​

Mọi người làm thành một vòng tròn, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chiếc USB chứa bảo điển.​

"Dám xem sao?" Viên Bách Thanh ngập ngừng, "Trong đó liệu có chứa virus hack toàn bộ hệ thống máy tính của Vi Thảo chúng ta hay không?"​

Lưu Tiểu Biệt nói: "Không thể nào..."​

Liễu Phi gật đầu: "Phương Thần mới không có nhàm chán như vậy… đâu nhỉ?"​

"Các cậu đều quên chuyện anh ấy đã từng chuyên môn giơ máy ảnh lên chụp lén chúng ta mấy tấm, sau đó đem toàn bộ ảnh chụp làm thành PPT, rồi cho phát trên mỗi máy tính và cảm giác kinh khủng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh đội trưởng vẻ mặt lạnh lùng khủng bố nhìn chằm chằm vào ống kính camera trên màn hình máy tính rồi sao? !"​

*PPT là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước

...​

Vương Kiệt Hi rất quyết đoán, đẩy đám người dạt ra hai bên rồi cầm lấy USB đi đến bên máy tính cắm vào.​

Phát hiện ổ đĩa mới tên: Ma Kính Ma Kính _ Ai là người đẹp trai nhất thế gian này​

Quần chúng: "..."​

Có một tệp nén dữ liệu lẻ loi nằm trong ổ đĩa U, lại còn có mật khẩu.​

Vương Kiệt Hi mặt không cảm xúc không chút nào do dự nhập vào: fang4000​

*Phiên âm tên của Phương Thần trong tiếng Hoa là Fāng Shìqiān, hai từ Shìqiān có cách đọc gần giống như Sìqiān nghĩa là 4000.

Thành công giải nén trong nháy mắt, quần chúng vây xem vô cùng bái phục. Học không được, thực sự học không được loại thao tác "Tôi chính là hiểu rõ con người anh như thế đó" này.​

Trong thư mục “Đẹp trai nhất thế gian”, có một số kiệt tác được chụp bởi nhiếp ảnh gia Phương trong những năm thời niên thiếu, tùy tiện lấy ra một bức thì cũng đều có thể làm thành những gói meme kinh điển độ sắc nét rất cao. Ngoài ra, còn có một thư mục video tên là “Người đẹp trai chân chính từ trước đến nay vẫn chưa xuất hiện”.​

Màn ảnh chuyển động lên xuống, hình ảnh quay sang góc tường, chuyển hướng đến cửa phòng bên tay phải. Máy quay nhàn nhã tiến vào trong phòng một cách quen thuộc, người ngồi trước bàn quay đầu lại, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi. Áo đồng phục màu xanh lục được khoác lên trên lưng ghế dựa, hai vạt áo lay động theo chuyển động xoay của ghế.​

"Anh đang làm gì vậy?"​

Màn hình bị một trận trời đất xoay chuyển, có lẽ là do người quay phim đang cố gắng che giấu tội chứng, nhưng đã thất bại, vì vậy cuối cùng hắn tùy tiện từ phía sau tủ bước ra, quang minh chính đại đem máy quay đến trước mặt Vương Kiệt Hi.​

"Đương nhiên là đang ghi lại những hình ảnh mới mẻ nóng hổi mới ra lò của đội trưởng chiến đội quán quân rồi, không làm việc đàng hoàng mà dám hiên ngang trốn trong phòng chơi game trên di động! ... Vẻ mặt của cậu là ý gì đây, bổn đại gia đây đã đại phát từ bi chịu cho ngươi một chỗ quý giá trong đoạn phim của ta! Điêu dân to gan còn không mau quỳ xuống tạ ơn!"​

"Phương Sĩ Khiêm anh quên uống thuốc?"​

"Thuốc thuốc cái cây búa. Nhanh nhanh nhanh, mau cút đi lên phòng máy, đăng nhập Vinh Quang giúp Trung Thảo Đường chống lại kẻ địch đi."​

Vương Kiệt Hi cầm lấy áo khoác: "Đừng nói lời thô tục."​

"Có nghe thấy tiếng tim tôi vỡ nát không?" Màn hình lại chuyển động lên xuống, "Con mẹ nó chứ tôi đây là nói lời thô tục sao?"​

Thật là làm khó Phương Sĩ Khiêm đang nâng máy quay nặng trên tay mà vẫn có thể khua tay múa chân, hình ảnh trên màn ảnh cũng chuyển động loạn xạ khắp nơi. Màn ảnh đảo qua tấm poster trên tường kề sát ở bên giường, figure đặt trên bàn để chèn trên một xấp tài liệu chuẩn bị trước dày cộm, tách cà phê qua đêm còn sót lại một ít cặn ở bên trong, điện thoại đang sạc pin trên bàn vẫn không ngừng vang lên thông báo ting ting ting. Từ kinh nghiệm từ xưa đến nay thì có chín mươi phần trăm khả năng là mưu mô của Hoàng Thiếu Thiên, còn lại mười phần trăm là toàn bộ lời giải thích của Dụ Văn Châu. Cửa sổ mở ra một khe nhỏ, hơi nóng hừng hực thừa cơ hội chen vào, xông vào chiếu lên mặt của Vương Kiệt Hi.​

Và anh đang mỉm cười.​

Đối với một chàng trai trẻ đang ở ngưỡng cửa của tuổi hai mươi, đây thật sự là có chút yên tĩnh quá mức. Phương Sĩ Khiêm vô cùng xem thường loại hành vi tự kìm nén để giả vờ lạnh lùng này.​

Vương Kiệt Hi đứng dậy tiến lại gần hai bước, trong màn ảnh hình cũng chỉ còn sót lại hình ảnh chú mèo Tom in trên áo thun của anh.​

"Đi thôi."​

Video đột ngột kết thúc ở đây, quần chúng vẫn xem chưa đã.​

"Bộ nhớ đầy rồi." Vương Kiệt Hi nói, "Đừng học Phương Sĩ Khiêm quay bằng máy ảnh DSLR."​

*Máy ảnh DSLR hay Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số (tiếng Anh: Digital single-lens reflex camera, hay DSLR) là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh.

Viên Bách Thanh tâm trạng bối rối: "Đội trưởng, đây là mùa giải thứ năm sao?"​

"Ừ."​

Thời gian quay về mùa giải thứ năm ...​

Vi Thảo là quán quân!​

Phương Sĩ Khiêm đã tải lại website bốn lần, tiêu đề tin tức được in đậm không có thay đổi thành 404 Not Found, bản thân hắn cũng không có từ trong mộng tỉnh lại, bức ảnh ngốc nghếch chụp chung với các đồng đội vẫn treo trên trang nhất như trước, phấn đấu cả một mùa giải cuối cùng bọn họ cũng đón nhận được chiếc cúp quán quân đầu tiên thuộc về chiến đội.​

Hai chân hắn cách khỏi mặt đất, đẩy mạnh cạnh bàn một cái, bánh xe của ghế xoay tròn mang hắn trượt vù vù về phía sau. Mưa to đã rơi suốt cả đêm cũng không có cách nào làm gián đoạn tâm trạng vui vẻ của Phương Sĩ Khiêm... Tiếng mưa hình như ngừng lại?​

Phương Sĩ Khiêm từ ghế ngồi phóng lên, đẩy mở cửa sổ, dự định hít thở một hơi không khí trong lạnh sau cơn mưa ...​

Sau đó hắn nhìn thấy Lâm Kiệt cùng Vương Kiệt Hi đứng dưới gốc cây lớn ở trước cửa câu lạc bộ Vi Thảo.​

Nắng sớm nhu hòa rải rác giữa sương mù mông lung, nhưng hai người kia hắn chắc chắn sẽ không nhận lầm.​

Móa nó. Phương Sĩ Khiêm trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ khí bất bình, đội trưởng bất công, thường về thăm nhà nhưng đều chỉ tìm tiểu đội trưởng, không tìm đại trị liệu.​

Ở tại chỗ tự mình đấu tranh không quá vài giây, hắn xoay người đóng sầm cửa, quyết tâm đâm đầu xông thẳng tới cầu thang.​

Sau hai phút, hai vị đội trưởng của Vi Thảo đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ liền nhìn thấy có người giống như gió càn quét tới, bay lên một cước hướng tới thân cây bên cạnh bọn họ.​

Mưa mới ngừng không bao lâu, trên lá cây còn đọng lại đầy nước mưa. Thân cây bị Phương Sĩ Khiêm cứ thế đạp một cái, cành cây trên cây lập tức rung rinh nhanh một cách dị thường. Nói thì chậm nhưng diễn biến lại nhanh, Phương Sĩ Khiêm không sợ chết dựa vào quán tính cùng ưu thế chiều cao cao hơn hai centimet của mình để thực hiện chuỗi hành động có độ khó cao, phóng tới phía trước một tay ghìm cổ của Vương Kiệt Hi lại, tay còn lại bắt được cổ tay của Lâm Kiệt... Sau đó nước mưa đọng lại trên lá cây rào rào rơi xuống toàn bộ, làm cho bọn họ ướt cả mặt mũi.​

Mặt trời đã hoàn toàn lên cao, bầu trời vạn dặm trong xanh không chút gợn mây, chỉ có dưới tán cây. Bọn họ đều bị trận “mưa nhân tạo” bất ngờ này xối ướt sũng.​

Lâm Kiệt lấy lại tinh thần trước tiên, mỉm cười giũ giũ cổ áo sơmi. Phương Sĩ Khiêm (tự cho là) bản thân vô cùng soái khí dùng ngón tay vuốt tóc từ trước ra sau, duy trì tư thế (mặt đầy vẻ chết cũng không đáng tiếc) tay ôm cổ Vương Kiệt Hi lớn tiếng nói: "Chào buổi sáng!"​

Ánh nắng bình mình ghé vào tai hắn.​

[Hoàn]
 
Last edited:

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#2
Bởi vậy cái đám Viên Bách Thanh, Lưu Tiểu Biệt không bị dạy hư là vì còn Vương đại đội trưởng vững như bàn thạch ở đó chặn cửa. Chứ còn lăn lộn với Phương Thần không khéo có ngày trò giỏi hơn thầy. =))))))

Nhưng không sao, có công của anh mới tôn lên dáng vẻ papa đơn thân khắc khổ của Vương Kiệt Hi sau này, cũng để đám nhỏ hoạt bát tấu hài chút cho vui nhà vui cửa. =))))

Thần dân Vi Thảo ghi công anh. =))))
 

Poanpo

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
360
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
#3
Cái fic vừa hài vừa thấm.

Phương độc nãi lựa thời quăng bom quá ác, đỡ không kịp, còn cái gì mà ngộ không bát giới đọc xong mún quy y cửa phật với ổng ghê.

Tui là một con fan ume Phương thần lên bờ xuống ruộng mặc dù tới tận phần ngoại truyện mới chấm mút được một chút.

Thích nhất cái dáng vẻ khó ở của ổng. Trên sàn đấu là một vú em tận lực đút sữa cho đàn con, hận không thể cột Vương Bất Lưu Hành vào lưng quần tùy thời buff máu. Xuống sân là một người tiền bối là sư phụ luôn chỉ dạy tận tình, tỉ mẫn cho người mới, chỉ tội sắm nhỏ bởi cái style khó ở của lão, ờ tội nhất là tiểu đội trưởng 3 tốt Vi thảo nhà ta.

Cứ có cảm giác chính phó nhà Vi Thảo giống những thứ đại loại như nam châm vậy. Đôi lúc là hai cực cùng dấu, nên mới đẩy nhau, phang nhau chan chát, người sống ta chết, nhưng đôi lúc lại là hai cực khác dấu, hòa hợp, hiểu nhau, hút lấy nhau. Vương Kiệt Hi, đội trưởng tốt papa tốt, chịu thương chịu khó gà trống nuôi con đối với Phương khó ở phi thường nhẫn nại, mặc dù cái vị tiền bối ra mắt trước mình một năm này nhìn mình không vừa mắt lắm. Biết sao được, tình mẹ bao la dạt dào mà. Còn Phương độc nãi tuy vì chuyện của Lâm Kiệt mà show cái mặt anh đây chả ưa gì cậu, nhưng cuối cùng anh đã đặt niềm tin vào tiểu đội trưởng của mình. Cũng bởi vì tin tưởng nên Phòng Phong hay Đông Trùng Hạ Thảo mới luôn ở phía sau, trở thành hậu phương vững chắc nhất cho Vi Thảo, mà ở tiền tuyến nơi có Vương Bất Lưu Hành, nơi Vương Kiệt Hi đang gánh cả Vi Thảo bay về phía trước.

Rồi anh kết thúc hành trình của mình khi chạm tay vào chiếc cúp thứ 2 của đời đánh giải. Vị thần trị liệu đã muốn dừng chân đâu, nhưng thời gian không cho phép anh được bước tiếp. Nhân vật vẫn ở trên sân đấu nhưng phía sau đã không còn bóng lưng quen thuộc. Thế là lại thêm một vị Thần đã lui về trong bóng tối, để dõi theo trong vùng ánh sáng kia, nơi Vi Thảo vẫn đang tiếp tục tiến bước.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook