Hoàn [Bất Kiến Bạch Đầu 2020][Tán Tu Tranh] Mộng Cạn Nhớ Xưa

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1

Tác giả: Cú hiện tại vẫn chưa tìm ra tác giả, nếu bạn nào biết được tác giả xin nhờ bạn báo với Cú thêm vào với ạ.
CV: Lá
Edit: Cú mèo


Artist: 无罪之罪

*****

Ai nhớ gió Tây một mình lạnh? Xao xác lá vàng khép song thưa. Tà dương đứng trầm tư chuyện cũ.​

Say giấc xuân nồng chớ gọi tỉnh, cược sách tiêu khiển hắt trà hương. Ngày ấy chỉ nói tiếng tầm thường.​

Mười năm sinh tử cách mênh mang, nhớ chi đành, quên chẳng đặng. Bóng mộ ngàn xa, thê lương nói sao hết. Dẫu rằng gặp lại biết nhau chăng, mắt mờ bụi, tóc sương giăng.​

Canh dài u mộng về quê xưa, hiên song hé, điểm sơ trang. Nhìn nhau không lời, duy chỉ lệ vành vành. Nào hay cả đời đau đứt ruột, đêm trăng tỏ, gò tùng hoang.*​

——————​

Sinh nhật của Tô Mộc Tranh vừa vặn trùng với kỳ nghỉ, cô nhóc từ hôm qua đã có chút háo hức, rất mong chờ những món quà sắp được nhận.​

Tô Mộc Tranh thức dậy từ rất sớm, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, sau đó ăn xong bữa sáng, quả nhiên Tô Mộc Thu đang mỉm cười nhìn cô.​

“Mộc Tranh à! Sinh nhật vui vẻ nhé! Qua hôm nay em lại lớn thêm một tuổi rồi!” Tô Mộc Thu vừa nói vừa đưa một chiếc hộp nhỏ qua. Tô Mộc Tranh không thể chờ được lập tức mở quà ra… Bên trong là chiếc đồng hồ đeo tay lần trước cô đã chăm chú nhìn ngắm hồi lâu.​

Tô Mộc Tranh vô cùng vui mừng, chạy tới ôm chầm lấy Tô Mộc Thu, ngẩng cao khuôn mặt tươi cười lên nói: “Anh hai thật tuyệt!”​

Sau đó giọng nói của Diệp Tu từ trong phòng vọng ra: “Mộc Thu, cậu tặng xong rồi à? Mộc Tranh em chờ anh một chút nha.”​

“Được ạ!” Tô Mộc Tranh đáp ứng, sau đó hỏi Tô Mộc Thu mình có thể đeo luôn bây giờ không, Tô Mộc Thu cười nói đương nhiên được rồi.​

Sau đó Diệp Tu từ trong phòng bước ra nói: “Anh đi xuống dưới lầu một chút, chờ anh quay lại nha.” Tô Mộc Thu lập tức nhỏ giọng châm chọc với Tô Mộc Tranh: “Em xem kìa Mộc Tranh, cậu ta chắc chắn là không có chuẩn bị, cho nên muốn tạm thời tùy tiện đi mua một món gì đó!”​

“Anh hai cứ nói đùa, Diệp Tu mới không có như vậy đâu!”​

“Lỡ đâu cậu ta thật sự đã quên thì sao?”​

“Tùy tiện mua thì em cũng thích.” Cô nhóc trả lời anh hai nhưng vẫn không tin Diệp Tu đã quên.​

Diệp Tu dường như rất gấp vậy, mang giày xong liền muốn xuống lầu, Tô Mộc Thu lập tức gọi hắn lại: “Diệp Tu cậu chờ một chút! Cậu muốn chết cóng hay sao? Mau mặc thêm áo vào!”​

“Không cần phải mặc thêm đâu, tớ quay lại liền!” Sau đó liền xuống lầu.​

“Cả áo khoác cũng không mặc, cảm lạnh rồi lại phải chịu tội.” Tô Mộc Thu nhíu đôi chân mày xinh đẹp lại nói, Tô Mộc Tranh thì lộ ra nụ cười có chút ranh mãnh​

Diệp Tu đúng là quay lại rất nhanh, trong tay còn cầm theo một bộ quần áo, là một chiếc váy nhỏ xinh xắn đáng yêu, Tô Mộc Tranh trong tích tắc hai mắt liền sáng rực, chạy tới nhìn Diệp Tu với đôi mắt sáng lấp lánh, Diệp Tu đem váy đưa qua rồi nói: “Tặng em, sinh nhật vui vẻ, Mộc Tranh!”​

Tô Mộc Thu trong lòng nghĩ thua rồi thua rồi.​

Tô Mộc Tranh cầm chiếc váy ướm thử lên hỏi nhìn có đẹp không, Diệp Tu gật đầu hài lòng nói: “Đẹp lắm! Em mặc thử đi?”​

Tô Mộc Tranh vui vẻ hớn hở đi mặc thử váy, Tô Mộc Thu tiến đến bên cạnh Diệp Tu hỏi: “Cậu mua khi nào? Giao nhanh quá vậy? Tớ cũng không biết.”​

“Tớ nhờ em gái của chị chủ quán dưới lầu giúp tớ đặt mua ở trên mạng.”​

“Tớ thấy chiếc váy đó rất đắt có phải không?”​

“Không sao đâu.” Cày thuê thêm vài acc, sau đó đánh hai trận phó bản, là được rồi.​

“Cậu cũng không thể quá nuông chiều em ấy như vậy? Anh trai ruột như tớ còn chưa mua đây này.” Tô Mộc Thu đương nhiên chú ý tới Diệp Tu mấy ngày trước có một khoảng thời gian vành mắt bắt đầu thâm đen. Cậu mặc dù có lòng hỏi thăm, thế nhưng đều bị Diệp Tu chuyển đề tài. Tô Mộc Thu có chút đau lòng.​

Sau đó Tô Mộc Tranh chạy đến ôm lấy Diệp Tu nói: “Anh Diệp Tu! Em sau này kiếm được tiền chắc chắn sẽ mua cho anh thật nhiều quần áo đẹp!” Diệp Tu nghe vậy liền dùng ánh mắt khoe khoang nhìn Tô Mộc Thu, sau đó nói “Được” với Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Thu như ăn giấm chua hỏi Tô Mộc Tranh còn anh thì sao? Em làm sao lại có thể không cần anh hai như vậy! Tô Mộc Tranh trả lời cũng sẽ mua cho anh hai mà.​

Ngày ấy chỉ nói tiếng tầm thường.​

Mười năm sinh tử cách mênh mang, nhớ chi đành, quên chẳng đặng.​

*******​

Tô Mộc Tranh chạy tới, cả khuôn mặt đều giấu không được ý cười, đứng bên cạnh Diệp Tu, một đôi mắt to chăm chú nhìn Diệp Tu, Tô Mộc Thu ở một bên nhìn thấy Diệp Tu không lên tiếng, liền nói: “Diệp Tu, cậu nhìn Mộc Tranh một chút xem, hai mắt em ấy vẫn tha thiết nhìn cậu kìa.”​

Trên khuôn mặt còn non nớt của thiếu niên mang theo vài phần nhiệt huyết độc nhất vô nhị thời thanh xuân, sau khi nghe vậy, những khớp xương vô cùng rõ ràng trên đôi bàn tay xinh đẹp làm người khác không thể rời mắt lại tăng nhanh tốc độ, sau đó trên màn hình xuất hiện hai chữ “Vinh Quang” thật lớn, Diệp Tu cười đến hai mắt loan loan, nói: “Vừa nãy không phải đã sắp thắng rồi sao.” Rồi xoa xoa tóc Tô Mộc Tranh nói: “Có gì chuyện à?”​

Tô Mộc Thu đem tầm nhìn dời đến trên màn hình máy tính của Diệp Tu: “A Tu, Đại Mạc Cô Yên nói muốn cậu tiếp tục kìa.”​

“Không được không được, cậu ấy mà đánh thì không dừng lại được.” Tô Mộc Thu đưa tay gõ mấy chữ gửi đi.​

Trên mặt Tô Mộc Tranh vẫn là ý cười rõ ràng không giấu được, nhưng lại cố mím môi muốn làm ra bộ dáng “Em đâu có vui gì đâu.”, Diệp Tu không khỏi thắc mắc: “Có chuyện gì à? Cười vui như vậy?”​

“Em có đồ muốn cho anh!” Tô Mộc Tranh ý cười trên mặt vừa rạng rỡ vừa thoải mái, Tô Mộc Thu nghe thấy cũng tò mò, nghiêng đầu hỏi: “Đồ gì vậy? Anh cũng muốn xem?” Kết quả Tô Mộc Tranh le lưỡi một cái lắc đầu: “Mới không cho anh hai nhìn đâu! Chỉ cho Diệp Tu xem!” Tô Mộc Thu nghe thấy liền làm bộ thương tâm vừa thở dài nghịch máy vi tính vừa nói: “Mộc Tranh em nhanh như vậy đã không còn thương anh hai rồi sao? Nói, Diệp Tu! Cậu rốt cuộc cho em gái tớ uống loại bùa mê gì?”​

“Đương nhiên là phẩm chất mê người của tớ đó.” Diệp Tu nói thế, Tô Mộc Tranh không ngừng gật đầu nói đúng đúng, thể hiện rõ ràng là muốn cùng Diệp Tu cùng nhau chọc tức anh hai nhà mình, Tô Mộc Thu liếc mắt nhìn Tô Mộc Tranh và Diệp Tu: “Mộc Tranh em rốt cuộc là em gái của ai vậy! Thế quái nào mà lần nào đều đứng về phía cậu ta?”​

Diệp Tu trong mắt ý cười càng sâu, như thể ánh mặt trời ấm áp kia đều rơi vào trong mắt của hắn vậy, cong cong khóe miệng: “Nhanh! Mộc Tranh nói với cậu ta, trong hai người bọn anh rốt cuộc là ai thắng nhiều hơn?”​

“Anh hai thua nhiều, anh thắng nhiều hơn!” Tô Mộc Thu bất lực đành lắc đầu nói cái gì mà “Em gái lớn rồi không giữ được nữa”.​

“Nhìn nè! Tặng anh đó!” Tô Mộc Tranh cuối cùng đem bàn tay giấu giấu nãy giờ giơ ra trước mặt, đem một tờ giấy đưa tới, Diệp Tu nhận lấy mở ra xem, trong tranh chính là nhân vật thẻ tài khoản của Diệp Tu - Nhất Diệp Chi Thu, cô nhóc rất cẩn thận tỉ mỉ dùng bút lông đen để vẽ, hơn nữa còn tô thêm màu, bên trái viết “Nhất Diệp Chi Thu”, bên phải viết “Diệp Tu”, góc dưới bên trái viết “Chúc anh sinh nhật vui vẻ“ và góc dưới bên phải ký ba chữ “Tô Mộc Tranh”.​

Tô Mộc Tranh lớn tiếng nói: “Sinh nhật vui vẻ!”. Sau đó từ trong túi áo lấy ra một chiếc pháo hoa nhỏ tự mình làm, vì thế những sợi dây ruy băng đủ mọi màu sắc đều treo trên người Diệp Tu, Diệp Tu đem tranh giơ lên và nói: “Thật là đẹp, cảm ơn Mộc Tranh.” Tô Mộc Tranh nhận được lời khen thì hài lòng vô cùng, nhảy chân sáo đến bên cạnh Tô Mộc Thu hỏi: “Anh hai, nhanh lên một chút, anh muốn tặng gì vậy?”​

“Em vừa nãy không phải không cho anh nhìn quà của em sao?”​

“Anh hai, anh đừng ấu trĩ như vậy mà!”​

“Vậy, Mộc Thu đại đại đã chuẩn bị quà gì thế? Ngay cả Mộc Tranh của chúng ta cũng không biết?” Diệp Tu trước tiên buông bỏ tâm trạng vui vẻ hỏi Tô Mộc Thu.​

Tô Mộc Thu trong lòng đột nhiên có chút hồi hộp, xoay màn hình máy tính qua: “Cậu nhìn xem.” Sau đó không khỏi siết chặt nắm tay của mình.​

“Vũ khí bạc? Lợi hại nha, Mộc Thu đại đại!” Diệp Tu trong mắt đầy sự thán phục, Tô Mộc Thu giả vờ như rất bình thản, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nét cười, nói: “Đúng vậy, quà sinh nhật, như thế nào? Đã đủ thành ý chưa?”​

“Cái này đương nhiên là quá đủ luôn rồi!” Diệp Tu gật đầu nhìn Tô Mộc Thu, cười nói: “Cảm ơn, Mộc Thu đại đại!”​

Tô Mộc Thu thoáng thả lỏng người, tay chỉ vào tờ thiết kế của Khước Tà nói: “Đây là đo ni đóng giày cho Nhất Diệp Chi Thu đó!” Cũng là đo ni đóng giày cho cậu. Đôi tai giấu sau mái tóc dài của Tô Mộc Thu thoáng có chút đỏ lên, tất cả đều do Diệp Tu cười quá đẹp!​

Kết quả hai người cứ thế chỉ tay vào máy vi tính rồi lại thảo luận đến Vinh Quang.​

Mỗi lần đều là như vậy. Tô Mộc Tranh trong lòng lặng lẽ nghĩ, nhìn Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu, sự nhiệt tình và nhiệt huyết họ mang trên người dường như vẫn mãi không có giảm bớt đi chút nào vậy.​

Ngày ấy chỉ nói tiếng tầm thường.​

Mười năm sinh tử cách mênh mang, nhớ chi đành, quên chẳng đặng.​

*******​

Tô Mộc Thu nhắm mắt lại, nhưng trong lòng không có yên bình như thế, mở mắt ra nhìn hình ảnh Diệp Tu có chút mơ hồ trong bóng tối, trong lòng không khỏi suy nghĩ ngày mai hắn sẽ tặng quà gì cho mình? Bởi vì ngày mai là sinh nhật của cậu, cho nên trong lòng không khỏi có chút chờ mong, sẽ là gì đây? Sẽ có không nhỉ? Cậu ta sẽ không quên đâu ha?​

Tô Mộc Thu lại trở mình, kết quả Diệp Tu lên tiếng, hắn nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Cứ lăn qua lộn lại mãi vẫn chưa ngủ?"​

Tô Mộc Thu trở mình, suy nghĩ, thôi không nghĩ nữa! Ngủ!​

Hôm sau Tô Mộc Thu khi thức dậy, trời chỉ mới tờ mờ sáng, Diệp Tu ngáp dài nói cậu tỉnh rồi à, Tô Mộc Thu gật đầu, sau đó hai người chậm rãi thay quần áo.​

Diệp Tu nói: “Cậu không chải đầu sao Mộc Thu? Tóc của cậu nhiều sợi đều dựng thẳng lên hết rồi.” Tô Mộc Thu soi gương, phát hiện đúng vậy thật, liền cầm lấy lược cẩn thận chải đầu, đến khi tóc đều ngoan ngoãn vào nếp thì Tô Mộc Thu mới đi ra, hỏi Diệp Tu: “Lần này thì sao?” Diệp Tu nhìn Tô Mộc Thu tuy còn trẻ thế nhưng gương mặt đã xuất hiện mấy phần tuấn lãng, sau đó nói: “Không tệ, rất soái, Mộc Thu đại đại mau đi nấu cơm đi, Mộc Tranh một lát nữa là thức dậy rồi!” Tô Mộc Thu dường như chỉ nghe đến câu “Rất soái” kia, lòng vui rạo rực mà đi nấu cơm.​

Diệp Tu vươn tay sờ sờ mặt của mình... có chút nóng nha.​

Tô Mộc Tranh mơ mơ màng màng ăn sáng xong liền muốn đến trường, khi Tô Mộc Thu đang khoác thêm áo định ra cửa, lại lập tức bị gọi lại: “Chờ đã! Đừng nhúc nhích!” Tô Mộc Thu lập tức dừng động tác, Tô Mộc Tranh cười nói: “Em muốn Diệp Tu đưa em đi!” Sau đó đeo balo kéo Diệp Tu ra ngoài, hỏi: “Anh Diệp Tu... hôm nay anh đưa em đi học có được không?” Tô Mộc Thu chưa kịp nói gì, thì chuyện càng làm cho Tô Mộc Thu kinh ngạc đã xảy ra rồi, Diệp Tu - cái người mà bình thường ngoại trừ những hoạt động cần thiết thì căn bản sẽ không muốn đi lại nhiều kia, bất ngờ cầm áo khoác rồi nói “Được.”!​

Vì vậy, Diệp Tu đưa Tô Mộc Tranh đến trường.​

“Có lạnh không? Buổi trưa anh mang cho em một cái áo khoác?” Diệp Tu cảm thấy có chút lạnh nói, Tô Mộc Tranh lắc đầu: “Không cần, em không lạnh.” Hơn nữa nếu làm anh bị lạnh thì phải tính sao? Diệp Tu nói: “Con gái nên mặc nhiều đồ một chút, trời lạnh có thể kéo dây kéo lên.”​

“Thật sự không cần… Quà anh tặng cho anh hai có tin tức gì chưa?”​

“Có rồi.”​

“Là cái gì vậy?”​

“Đến lúc đó em sẽ biết.” Diệp Tu vỗ vỗ vai Tô Mộc Tranh nói tiếp: “Được rồi, đi học đi, học cho thật tốt, buổi tối để anh em đến đón em.”​

Tô Mộc Tranh đeo balo vào trường học, Diệp Tu bắt đầu đi về.​

Diệp Tu đi vào phía dưới hàng mái hiên có chút cũ kỹ, lên lầu, vốn định giơ tay gõ cửa, kết quả phát hiện cửa mở liền đẩy cửa vào rồi nói: “Tớ về rồi đây… Cửa sao lại không khóa vậy?”​

“Vì đã tính toán được cậu sắp về.” Tô Mộc Thu đi ra, bọn họ một người đóng cửa lại, một người lấy dép ra... một đôi dép thỏ hồng lông xù, lúc đầu khi mua dép bông cho Diệp Tu, Tô Mộc Tranh chỉ vào đôi dép béo béo tròn tròn này ở giữa một hàng dép nhiều vô số, Diệp Tu không có lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi liệu hắn có thể đổi một đôi khác hay không, kết quả Tô Mộc Thu hành động còn nhanh hơn, tiền cũng đã thanh toán xong, cho nên Diệp Tu vẫn luôn mang đôi dép này.​

“Hôm nay Mộc Tranh nghĩ gì mà lại muốn cậu đưa đi học vậy?” Tô Mộc Thu hỏi.​

“Ai biết được? Có lẽ là được một người lớn lên đẹp trai đưa đi học làm em ấy thấy rất vui?”​

“Vậy tại sao lại là cậu? Trước đây lúc tớ đưa đi, em ấy không vui sao?”​

“Chuyện này chỉ có thể nói rõ là ở trong lòng Mộc Tranh tớ đẹp trai hơn.”​

...​

“Mộc Thu đến giờ đi đón Mộc Tranh rồi, cậu xem sắp tới giờ tan học rồi.” Diệp Tu nhìn thời gian dưới góc phải máy tính nhắc nhở, Tô Mộc Thu đứng dậy nói: “Sao cậu không đi đón? Lớn lên rất đẹp trai mà?” Diệp Tu bật cười nói: “Vẫn nhớ rõ à Mộc Thu đại đại? Cậu đẹp trai nhất cậu đẹp trai nhất! Đi nhanh đi mà... Bên ngoài trời rất lạnh, mang áo khoác cho Mộc Tranh nha!”.​

“Biết rồi!” Tô Mộc Thu mặc thêm áo khoác rồi cầm áo khoác cho Tô Mộc Tranh rời đi.​

Diệp Tu chờ sau khi Tô Mộc Thu ra khỏi cửa, lập tức rời máy tính, đứng bên cửa sổ mặt nhìn ra ngoài, đến khi nhìn thấy một thiếu niên mặc áo khoác đen đi ra, Diệp Tu đầu co rụt lại, sau đó lại nhoài người ra ngoài nhìn, xác nhận Tô Mộc Thu thật sự đã đi xa, lúc này mới quay vào trong.​

Tớ cũng chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ vậy. Diệp Tu nghĩ trong lòng.​

Tiếng chìa khóa khóa cửa vang lên.​

“Sinh nhật vui vẻ a, Mộc Thu đại đại!” Diệp Tu một tay đem những sợi giấy đủ mọi màu sắc ném hết vào người Tô Mộc Thu... Diệp Tu tìm không thấy hướng dẫn ở trên mạng, mà Tô Mộc Tranh lại học tập vô cùng bận rộn, cho nên Diệp Tu chỉ đành cắt giấy màu xong liền cứ thế ném một phát, ngay cả Tô Mộc Tranh cũng dính đầy một người.​

Tô Mộc Thu lúc này mới chợt nhớ ra mình quên cái gì, hôm nay là sinh nhật mình, rõ ràng hôm qua còn rất mong chờ nữa mà!​

Tô Mộc Thu cất xong áo khoác, nhìn một mâm đồ ăn trên bàn, quay đầu hướng về phía Diệp Tu hỏi: “A Tu, đây đều là do cậu nấu?”​

Diệp Tu gọi Tô Mộc Tranh tới nói: “Đúng vậy, cậu lần trước không phải nói mua bánh kem rất lãng phí tiền sao, nên tớ dùng nồi cơm điện làm, ừm, còn có mì sợi.”​

Bên trong đôi mắt ôn nhu của Tô Mộc Thu có chút vui mừng hỏi: “Nhìn không ra nha, cậu còn có thêm mặt này nữa? Từ khi nào luyện được kỹ năng này vậy?” Diệp Tu cầm bát đũa trả lời: “Trời sinh, không cần phải đố kị.” Tô Mộc Thu nghĩ cậu ta hôm nay làm bánh kem cho mình liền miễn cưỡng tán đồng một chút đi.​

Tô Mộc Tranh khắp mặt đầy sự thán phục: “Diệp Tu anh thật là giỏi!”. Sau đó Tô Mộc Tranh như hiến vật quý đưa cho Tô Mộc Thu một chiếc lắc tay: “Anh hai, tặng anh!” Cái này là Tô Mộc Tranh học làm với giáo viên mỹ thuật. Tô Mộc Thu rất vui vẻ nhận lấy lắc tay nói cảm ơn Mộc Tranh, ba người lúc này mới bắt đầu ăn cơm.​

Sau khi ăn cơm xong, chén dĩa là Tô Mộc Tranh rửa, vốn Tô Mộc Thu nói muốn đi rửa, nhưng Diệp Tu ấn cậu ngồi xuống không để cậu động thủ, mà Tô Mộc Tranh nở nụ cười nói hôm nay bài tập của cô không nhiều nên muốn đi rửa.​

Tô Mộc Thu cùng Diệp Tu hai người ngồi trước máy tính, Diệp Tu nghịch chuột, sau đó dùng cánh tay đụng tay Tô Mộc Thu một cái.​

“Sao vậy?”​

“Mộc Thu đại đại có còn muốn gì không?”​

Diệp Tu nói: “Chờ khi chúng ta trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, tặng cậu chức quán quân thì thế nào?” Đôi mắt thiếu niên mang một chút phấn khởi, Tô Mộc Thu tiếp lời: “Diệp Tu, khẩu khí của cậu lớn như vậy, không sợ mất mặt sao?”​

“Ai nói chỉ một mình tôi? Không phải còn có cậu sao? Đến lúc đó Mộc Tranh cũng sẽ tham gia đúng không?” Lúc này Tô Mộc Tranh nghe thấy, đáp lại: “Sẽ! Em cũng muốn cùng nhau chơi game! Đoạt quán quân!”​

Diệp Tu bật cười: “Được! Vậy đợi Mộc Tranh em lớn lên.”​

Diệp Tu lại nói với Tô Mộc Thu một câu: “Mộc Thu cậu đăng nhập Vinh Quang đi, đến nơi này.” Diệp Tu đọc ra một chuỗi dãy số, Tô Mộc Thu mặc dù có chút ngờ vực, bất quá vẫn nghe theo. Tô Mộc Thu từ góc nhìn cậu nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu, nhấc theo Khước Tà đi tới. “Nhìn xem.” Nhất Diệp Chi Thu tặng cho Thu Mộc Tô một món quà, một chiếc pháo hoa sinh nhật vui vẻ, sau đó kênh thế giới thông báo một câu như vậy “Người chơi Nhất Diệp Chi Thu sử dụng pháo hoa sinh nhật vui vẻ với người chơi Thu Mộc Tô, chúc Thu Mộc Tô sinh nhật vui vẻ.” Tô Mộc Thu biết món quà này, cái này là vật phẩm mới ra mắt đầu năm nay, hơn nữa còn là một món quà khá đắt. Tô Mộc Thu nói: “Thiệt là, tặng cái này làm gì? Quá lãng phí mà!”. Diệp Tu cười cười: “Là giảm bớt tiền cày thuê, sau đó kêu hắn giao dịch cho tôi món này.”​

Kênh thế giới có người chúc sinh nhật vui vẻ còn có người hỏi Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô làm thế nào mà lại xuất hiện cùng nhau vậy, tóm lại tin tức truyền đi rất nhanh.​

Tô Mộc Tranh làm xong bài tập cũng chạy tới xem.​

Tô Mộc Thu quay đầu yếu ớt cười nhìn Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh, trong lòng tràn đầy ấm áp. Thì thầm một câu cảm ơn.​

Ngày ấy chỉ nói tiếng tầm thường.​

Mười năm sinh tử cách mênh mang, nhớ chi đành, quên chẳng đặng.​

*******​

“Diệp Tu? Diệp Tu?”​

“Tiền bối... Chắc đã ngủ rồi?”​

“Tui đi lấy mền cho lão đại!”​

“Bánh Bao cậu nhỏ tiếng chút đi!”​

“Chị chủ, giọng của chị hình như còn lớn hơn đó!”​

“Hửm?” Diệp Tu lúc này đã tỉnh rồi, nhìn hoàn cảnh xung quanh, là Hưng Hân, người chung quanh cũng đều là người của chiến đội Hưng Hân.​

Diệp Tu hồi tưởng lại giấc mơ vừa nãy... sao lại bất ngờ mơ tới chuyện từ rất lâu trước kia? Diệp Tu quơ quơ chuột, nhìn thấy ngày dưới góc phải, khóe miệng nổi lên một ý cười.“Tỉnh rồi? Có muốn ngủ thêm một lát không?” Tô Mộc Tranh hỏi, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Tu lại nói: “Thế nào lại vui vẻ như vậy?”​

“Nằm mơ.“​

“Mơ thấy chuyện gì?”​

“Dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.”​

Tô Mộc Thu, sinh nhật vui vẻ, nhìn tôi lấy thêm chức quán quân cho cậu xem.​

*******​

Ngày ấy chỉ nói tiếng tầm thường.​

Mười năm sinh tử cách mênh mang, nhớ chi đành, quên chẳng đặng.​

[Hoàn]
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Hai mươi bốn năm như chớp mắt, thiếu thời chỉ nói một tiếng si.

Thơ nọ vốn là cái ý nói rằng buông bỏ, nhưng chuyện rành rành còn trong ký ức, người sống nào đã buông tay. Hôm nay nhìn lại, những chuyện tầm thường khi ấy lại chẳng khác gì ngày tháng trân bảo, làm sao “nói tiếng tầm thường”, rõ là “nhớ chi đành, quên chẳng đặng”. Nhìn thấy tác giả dùng Giang Thành tử để viết về Tán Tu Tranh, lại không ngờ nội dung nhấn vào trọng điểm hoàn cảnh viết. Mộng cạn nhớ xưa, đêm tĩnh gió Tây lạnh, trăng tỏ người hoang, không nói thành lời, mà cả đời đau đứt ruột.

Tỉnh dậy chỉ mỉm cười, giấu lệ khoe hoan, bởi vì mơ đến người, tức là giấc mơ đẹp.
 

Bình luận bằng Facebook