Chương 45
“Thật ra lúc ấy hai chai nước lẫn lộn với nhau, không phải do Lão Hà cố ý,” Diệp Tu nói, “Lúc đầu hắn định tự uống, nhưng bỗng nhiên bị huấn luyện viên bắt gặp, nên luống cuống thế nào đó lại thảy viên thuốc vào chai nước. Lúc quản lý đưa mấy chai đồ uống đó cho huấn luyện viên, huấn luyện viên khẽ đảo tay, hai chai đã cùng một hãng, lại chưa ai uống được ngụm nào, vậy là lẫn lộn.”
“Không ai phát hiện ra, đến khi Lão Trình mang nước cho anh, bị hương vị của đồ uống đè lên, anh uống cũng chẳng phát hiện ra có gì bất thường. Phỏng vấn xong khát khô cả cổ, thế là uống một hơi nhiều như vậy. Tác dụng thuốc rất nhanh, không lâu sau cơ thể anh đã có phản ứng. Đầu tiên là nhịp tim và hô hấp tăng nhanh, đổ mồ hôi, đau đầu, buồn nôn. Thật ra có thể coi là may mắn, cơ thể anh phản ứng với loại thuốc này dữ dội như vậy. Nếu như không phải xảy ra chuyện trước khi thi đấu thì mới thật sự là xong đời. Nhất Phàm, em có hiểu, đối với một vận động viên, test doping dương tính là một việc nghiêm trọng cỡ nào không?”
“Em … em hiểu,” Kiều Nhất Phàm khẽ hít vào một hơi, thấp giọng nói. “Quyết định bỏ thi đấu của anh không có gì là sai cả.”
“Đúng vậy,” Diệp Tu mỉm cười, “Nhưng lúc đó, Lão Hà vừa nghe nói anh muốn bỏ thi đấu liền sụp đổ.”
Tất cả vận động viên đều hiểu bỏ thi đấu là ý vị gì.
“Là lỗi của tôi,” Hà Tâm quỳ trên mặt đất, trong cổ họng nghẹn ngào những tiếng khổ sở, “Nếu không phải tại tôi nhất thời hồ đồ, sẽ không …”
Trình Càn tức giận đến mức cả người đều run rẩy: “Lão Hà!!!!!! Cậu!!!! Cậu đã ở đội tuyển quốc gia 10 năm rồi, sao lại có thể …”
Cúi xuống thấy gương mặt đẫm nước mắt của Hà Tâm, Trình Càn lại không nỡ mắng tiếp.
Diệp Tu mệt mỏi vô lực, hai mắt nhắm nghiền.
Giờ hắn vẫn có thể nghe thấy tim mình loạn nhịp bất thường, hô hấp vẫn lộn xộn khó khống chế, toàn thân lạnh ngắt, tay chân run rẩy.
“Đều là lỗi của tôi, tôi không xứng đáng đại diện cho tổ quốc đi thi đấu …” Hà Tâm hai mắt đỏ bừng, tay kéo áo huấn luyện viên thật chặt, “… Người nên bỏ thi đấu là tôi, huấn luyện viên, tôi bỏ thi đấu, tôi …”
“Anh thối tha lắm!” Hoàng Thiếu Thiên vốn đang im lặng đứng bên người Diệp Tu giờ phút này cũng không thể nhịn được nữa. Cậu xông lên túm chặt cố áo Hà Tâm, nhấc hắn lên, mắt mũi đỏ hoe nhìn hắn trừng trừng: “Cmn, anh thử nói lại lần nữa xem nào? Vì một sai lầm của anh mà Lão Diệp bị hại thành cái dạng này, bây giờ anh lại dám nói với chúng tôi là anh muốn bỏ thi đấu???? Hà Tâm, anh có lương tâm không? Anh có nghĩ tới màu cờ sắc áo đồng phục anh đang mặc không? Anh có nghĩ tới những người phía sau theo dõi anh hay không? Anh chỉ nghĩ đến anh thôi hả?? Anh nói đúng, anh thì là vận động viên cái gì? Anh không xứng …”
“Thiếu Thiên” Diệp Tu bỗng ngắt lời cậu.
Hoàng Thiếu Thiên xìu xuống giống như đột nhiên bị ấn nút pause. Những điều chưa nói bị kẹt lại trong cổ họng, chỉ có bàn tay nắm chặt cổ áo đối phương vẫn run rẩy không thôi.
“Hà Tâm”, Diệp Tu dường như bị phản ứng có hại của thuốc giày vò đến mất hết sức lực, hắn nhả chữ rất chậm rãi, từng câu từng từ đều nhuốm màu mệt mỏi: “Anh phải thi.”
Hà Tâm nước mắt đầy mặt quay ra nhìn hắn.
“Đội Trung Quốc đã thiếu mất một người, không thể mất đi một người nữa.” Diệp Tu nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc và lạnh lùng, “Cái thuốc kích thích này, anh không dính, đúng không?”
Hà Tâm gật đầu: “Lúc sau tôi … không định uống chai nước đó.”
“Vậy thì đi thi đấu đi,” Diệp Tu nói, “Đây là lần thi đấu cuối cùng của anh, bất luận chuyện gì xảy ra cũng phải bơi cho trọn.”
“Đây không phải vì anh,” hắn bổ sung ngay lập tức, “Mà vì đội Trung Quốc.”
Nước mắt Hà Tâm lại chảy xuống.
“Vậy … sau đó thì sao?” Giọng Kiều Nhất Phàm hơi run rẩy.
“Sau đó hả … sau đó Hà Tâm vẫn thua lượt thi đấu hôm đó.”
Có lẽ là ý trời, một năm đó, Hà Tâm vẫn về đích ở vị trí thứ 4.
Nhưng với một vận động viên 29 tuổi, đã rơi xuống hạng 15 thế giới, đây là thành tích tốt nhất mà hắn dốc toàn lực giành được.
Nhận phỏng vấn sau lượt đấu, Hà Tâm khóc không thành tiếng. Ai nấy đều cho rằng hắn thấy tiếc nuối vì thất bại lẫn giải nghệ, nhưng không ai biết, đây là những giọt nước mắt đau khổ của một lão tướng đã không thể kiên trì đến những giây phút cuối cùng trong sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp của mình, một lão tướng đã làm chuyện sai lầm, một lão tướng đang hối hân vì chỉ một ý nghĩ sai lầm của mình.
Diệp Tu cũng có mặt ở buổi họp báo sau trận đấu để nói rõ chuyện bỏ thi đấu. Hắn tránh đi tất cả những câu hỏi khó mà trả lời, chỉ bình tĩnh xin lỗi từng người mong chờ theo dõi hắn.
Sau đó, hắn quay lưng rời khỏi hiện trường.
Từ đó trở đi, cái tên Diệp Tu không còn phấp phới tung bay trên thần đàn.
TV, Internet, những lúc trà dư tửu hậu, … càng lúc càng nhiều người tham gia vào trận tổng sỉ vả vô tiền khoáng hậu này. Cảm giác như ai cũng vén tay áo, nhổ nước bọt dìm chết hắn, kéo hắn xuống sâu trong vũng bùn, sẵn sàng đạp thêm vạn dấu chân.
Hình thức đưa tin khác thường trên truyền thông càng là dấu hiệu báo trước bất ổn.
“Diệp Tu bỏ thi đấu trận chung kết nội dung bơi tự do 1500m nam tại Olympic Luân Đôn, Trung Quốc mất một huy chương vàng.”
“Diệp Tu xuất hiện trong buổi phỏng vấn sau trận đấu với thần sắc rất hồng hào, phải chăng chuyện bỏ thi đấu có dính dáng đến thuốc kích thích?”
“Xin hỏi anh đánh giá thế nào về sự kiện Diệp Tu bỏ thi đấu tại Olympic Luân Đôn.”
“Lí trí mà nói, Diệp Tu có xứng đáng với những vinh quang mà hắn nhận được.”
Dường như chưa từng có vận động viên nào được công chúng chú ý bàn luận như vậy.
Linh cảm của những tay truyền thông sắc bén đã bỏ qua chuyện tìm hiểu chân tướng, bọn họ bắt đầu thêm mắm dặm muối, vẽ ra một trận gió tanh mưa máu bẩn thỉu đằng sau trận chung kết này. Thậm chí, không chỉ nhắm vào mình Diệp Tu, rất nhiều người đã bắt đầu chất vấn toàn bộ đội tuyển quốc gia. Không chỉ giới hạn trong bơi lội mà còn lan ra đội tuyển điền kinh, bóng chuyền, nhảy cầu, bóng bàn, … Những câu chuyện thâm cung bí sử đen tối trộn lẫn thuyết âm mưu, dường như đã đảo điên toàn bộ giới thể thao Trung Quốc.
Mà kẻ bắt đầu tất cả những chuyện này, chính là gã vận động viên bơi lội to mồm tuyên bố muốn phá kỷ lục thế giới nhưng sau đó nuốt lời, làm mất hết mặt mũi dân tộc.
Thế là tất cả đầu mâu mũi súng quay lại điểm xuất phát.
Ở Luân Đôn cách đó ngàn dặm xa xôi, đội tuyển bơi lội quốc gia còn đang bị chủ tịch Liên đoàn Bơi lội giam không cho về nước. Phùng Hiến Quân dẫn theo một đám quan lớn của Cục thể thao, thành lập tổ điều tra, gấp rút bàn bạc đối sách với sự kiện bỏ thi đấu cũng như phong ba của dư luận.
Chai đồ uống thể thao của Diệp Tu chưa uống kết, kết quả test nhanh chóng vén màn tất cả. Trong nước đúng là chứa một hoạt chất tên là Nikethamide, một chất thuốc bị cấm trong thi đấu, trùng khớp với mô tả của Hà Tâm. Có thể kết luận, hắn đã định dùng chất kích thích này để nâng cao hiệu suất thi đấu.
Thế là việc đầu tiên họ làm là trừng phạt vận động viên vi phạm quy định.
Hà Tâm nhận lệnh cấm thi đấu 10 năm và khoản tiền phạt 20 vạn tệ. Nhưng mà đối với một lão tướng đã giải nghệ, chuyện này đã không còn ý nghĩa.
Liên đoàn bơi lội lại liên hệ với một bệnh viện nhờ giúp đỡ, cho ra lò một báo cáo kiểm tra sức khỏe nửa thật nửa giả, thêm vào tuyên bố bỏ thi đấu của Diệp Tu rồi công khai với dư luận. Nhưng mà không ngờ, file ghi âm mập mờ của phóng viên theo đội lại bị tung lên mạng, nhất thời, nghi vấn Liên đoàn bơi lội bao che cho vận động viên phạm quy lẫn làn sóng yêu cầu cấm thi đấu Diệp Tu tràn dâng mãnh liệt, nháy mắt nuốt trọn những lời giải thích của Liên đoàn bơi lội.
Nhà đầu tư rút vốn, truyền thông quốc tế thăm dò, dư luận trong nước kích động lên án công khai, … Dường như tất cả mọi người đều đang khăng khăng đi tìm đúng sai, nhưng ở đội tuyển bơi lội quốc gia lúc này, chuyện ấy đã không còn là điều họ quan tâm nhất.
“Chủ tịch, rốt cuộc …” Trình Càn lau mồ hôi trán liên tục, lo lắng nhìn Phùng Hiến Quân đi qua đi lại nãy giờ, “chuyện Hà Tâm có thể công khai hay không?”
Hà Tâm cũng đang ở đây. Sau khi thi đấu trong trận chung kết ấy, mỗi một cuộc họp hắn và Diệp Tu đều có mặt. Liên đoàn Bơi lội quyết định thế nào, hai người bọn họ đều biết. Hà Tâm chán nản dựa trên ghế, nếp nhắn ở đuôi mắt lem nhem những dòng lệ đã khô. Hắn nói: “Công bố đi chủ tịch. Tôi làm, một mình tôi gánh. Tôi …”
Phùng Hiến Quân quay lưng lại, xua tay ngắt lời hắn: Không được.”
Ông liếc Diệp Tu đang không biết đang suy nghĩ gì mà chăm chú nhìn góc bàn, chậm rãi nói: “Không thể công bố.”
Những đầu ngón tay của Diệp Tu khẽ nhịp lên mặt bàn.
Mọi người đều tưởng là hắn có dị nghị, nhất thời cũng không biết nên đứng về bên nào. Nhưng khi Diệp Tu ngẩng lên nhìn Phùng Hiến Quân, câu trả lời của hắn lại là đồng ý.
“Chắc chắn là không thể công bố.” Diệp Tu nói, “Quyết định của chủ tịch là đúng. Truyền thông quốc tệ hiện đang theo dõi sát sao, một khi tin tức trong số chúng ta có người định sử dụng chất kích thích truyền ra, bọn họ sẽ ngay lập tức mượn đề tài này để công kích. Người trong nước thấy thế nào chỉ là thứ yếu, phải làm cho những người bạn ngoại quốc lòng mang ý xấu của chúng ta ngậm miệng mới được."
“Đúng,” Phùng Hiến Quân gật đầu rồi vội nhìn đi chỗ khác, không nỡ tiếp tục nhìn Diệp Tu nói ra những lời này. Ông cố bỏ qua những cảm xúc trong lòng, chỉ đơn thuần phân tích lí lẽ, vừa thẳng thừng vừa tàn nhẫn: “Báo cáo chẩn bệnh của Diệp Tu đã nộp lên cho Ủy ban Olympic để xem xét. Bọn họ không xem được thì tất nhiên cũng không có gì để nói. Vì thế, chuyện này chúng ta chỉ có thể áp xuống, xử phạt Hà Tâm cũng chỉ công bố trong nội bộ, một chữ cũng không được lọt ra bên ngoài.”
“Vậy … cứ để Diệp Tu oan ức như vậy sao?” Giọng Trình Càn đã bắt đầu run rẩy, “Chủ tịch, tình hình dư luận trong nước bây giờ thế nào anh đều nhìn thấy, cứ như thế này đến lúc về nước Diệp Tu phải làm sao bây giờ? Cậu ấy còn có thể ở đội tuyển quốc gia sao? Còn có thể đại diện cho tổ quốc ra ngoài tranh tài sao? Anh để Diệp Tu – một vận động viên ưu tú như vậy, cứ thế tiêu phí những năm hoàng kim trong sự nghiệp, chỉ vì, chỉ vì …”
“Lão Trình, tôi hiểu tâm trạng của anh, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc,” có người nói, “Nhưng chuyện này không có cách nào khác được. Tình hình trong nước bây giờ, Diệp Tu tạm lánh đi là được. Chờ thêm mấy năm, mọi người quên chuyện này, trở lại cũng không muộn.”
“Vớ vẩn,” Huyệt thái dương của Trình Càn giần giật, hơi giận bốc thẳng lên đầu. “Trạng thái tốt nhất của một vận động viên kéo dài được mấy năm? Chờ mấy năm rồi, đừng nói đến kỷ lục thế giới, có thể duy trì thứ hạng trong nước không đã là vấn đề! Mấy người đều không phải vận động viên, đứng nói đương nhiên dễ hơn làm!! Anh nói vì sức ép dư luận, vậy vinh dự mấy năm nay Diệp Tu mang về cho tổ quốc thì sao? Cống hiến của cậu ấy cho quốc gia thì sao? Coi như xóa bỏ hết sao?”
“ … Lão Trình.” Diệp Tu đột nhiên gọi ông, “Đừng nhắc đến những chuyện đó, đều đã qua rồi, không thể đánh đồng với hiện tại được.”
Dường như chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, thế là nở một nụ cười ngắn ngủi rồi nói tiếp: “Dù sao bọn họ cũng không thể thay tên tui trong kỷ lục thế giới được nhỉ? Xóa hay không thì cũng như thế thôi.”
“Cảm ơn thầy, huấn luyện viên,” Diệp Tu đã đổi cách xưng hô, mỉm cười nhìn Trình Càn rồi đứng dậy, “Nhờ hồng phúc của thầy, tui đã nghĩ thông một vài chuyện. Chủ tịch …”
Phùng Hiến Quân đứng bên cửa sổ quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tu đứng dưới nắng chiều ấm áp của thành Luân Đôn, hai tay đút túi quần, trên vai khoác đồng phục đội tuyển quốc gia màu đỏ vàng, hơi hất cằm lên:
“Lúc trước không phải ông hỏi tôi tính như thế nào sao? Mấy ngày nay tôi nghiêm túc suy nghĩ, giờ đã nghĩ xong,” Diệp Tu ngừng lại, sau đó nói từng chữ rõ ràng, kiên định: “Tôi sẽ giải nghệ.”
“Nếu như không thể đại diện cho tổ quốc xuất chiến nữa thì ở lại đấu trường chuyên nghiệp hay không với tôi cũng không khác gì nhau,” Diệp Tu mỉm cười với Phùng Hiến Quân, “Lão Trình nói đúng, giới bơi lội Trung Quốc lại không phải chỉ có một mình Diệp Tu, thay vì phí phạm hai, ba năm với đó rồi bị sóng sau vượt sóng trước, tôi vẫn nên tranh thủ thời gian chạy ngay và luôn đi thì hơn, ông nói đúng không?”
Phùng Hiến Quân nhất thời nói không nên lời.
Ánh mắt ông phức tạp nhìn Diệp Tu, thật lâu sau cũng không thể thốt lên một đôi lời xã giao khéo léo. Ông biết, Diệp Tu nào sợ bị người mới vượt mặt, chẳng qua hắn cho bản thân mình và tất cả mọi người một lý do để rời đi. Có một giây phút nào đó, Phùng Hiến Quân chợt nghĩ, bọn họ vì tổ quốc mà quyết định thế này, rốt cuộc là bảo toàn đại cục nhiều hơn hay là … mất đi nhiều hơn?
“Cứ như vậy đi,” Diệp Tu thấy không ai nói gì, thế là tự quyết định, “Lão Hà đi nộp phạt, tôi về xin giải nghệ. Buổi họp báo tới tôi sẽ không ra, chẳng có gì để nói nhiều cả, mà có lẽ bên trên cũng không hi vọng tôi nói nhiều. Chuyện thuốc kích thích, chúng ta xét cho cùng cũng không thật sự vi phạm, nên lại chẳng cần phải giải thích nhiều nữa. Nói nhiều sai nhiều, không thẹn với lương tâm là được rồi. Lão Trình …”
Vẻ mặt Trình Càn đầy bi thương tiếc hận, nãy giờ ông vẫn luôn chăm chăm nhìn hắn.
Nhưng cuối cùng, người huấn luyện viên hiểu rõ hắn nhất này chỉ thở dài một tiếng, tôn trọng sự lựa chọn của hắn: “Tôi biết rồi.”
“Không chăm nom tốt cho các cậu, là tôi thất trách.” Trình Càn nói, “Tôi vốn nên nhận lỗi rồi từ chức, nhưng chuyện đã không tiện đem ra công khai …”
“thì tôi sẽ tìm lý do để xin nghỉ vậy.” Ông nói.
Thế là sự tình cứ định như vậy.
Chuyện đáng lẽ sẽ ầm ĩ sứt đầu mẻ trán suốt cả tháng, lại thêm nhiều lần bàn bạc sao cho vừa giữ được thể diện quốc gia vừa có lợi nhất cho mọi người, nhưng Diệp Tu chỉ cần dứt khoát một lần như vậy mà chưa đến nửa tháng đã giải quyết xong. Tổng cục Thể thao rất tán thành cách xử lí này, sau khi đội tuyển quốc gia về nước, đơn xin giải nghệ của Diệp Tu đã nhanh chóng được phê duyệt.
Người ký duyệt là Phùng Hiến Quân.
Ngày đó Diệp Tu đi nhận quyết định, Phùng Hiến Quân hỏi hắn, sau này tính làm gì?
Diệp Tu châm lửa điếu thuốc đầu tiên sau khi giải nghệ, điếu thuốc mà rất lâu hắn đã không đụng tới, vừa cười vừa nói, chắc là sẽ về Gia Thế làm huấn luyện viên.
“Tôi nghĩ rồi, bể bơi vẫn rất phù hợp với tôi,” Diệp Tu cười nói, “Dạy trẻ con cũng rất thú vị, thật ra tôi có một đứa học trò bí mật, bơi rất tốt, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu với ngài.”
Hắn trở về con ngõ nhỏ có Gia Thế vào một buổi chiều nắng vàng như mật. Đầu ngõ có một con ma men lờ đờ nửa say nửa tỉnh, nốc rượu như nước lã, hết một chai lại một chai, vừa lầm bầm mắng mỏ vừa nói mấy lời khùng điên không rõ. Tiếng rao hàng lẫn mùi thức ăn bay khắp ngõ, còn hắn bước lên con đường nhuộm nắng vàng ươm thong thả trở về câu lạc bộ Gia Thế, từ xa đã nhìn thấy Khưu Phi ngồi trên bậc thang trước cửa Gia Thế với một tấm phao bơi dưới mông, mồm ngậm que kem, đợi hắn về.
Trên mạng , trong ngõ, những lời chửi rủa mỉa mai Diệp Tu vẫn còn rất sôi nổi. Đào Hiên đứng cạnh hắn ở một chỗ thoáng cạnh bức tường cao, cùng hút điếu thuốc. Ông chủ Đào ánh mắt phức tạp nghe hắn kể rõ đầu đuôi, im lặng một hồi lâu, cuối cùng thở dài một cái, vẫn giữ hắn lại chỗ này.
Không ai để ý, năm đó Diệp Tu giải nghệ, huấn luyện viên trưởng của đội tuyển bơi lội quốc gia Trình Càn cũng xin nghỉ, phóng viên đi theo đội sau khi bị sa thải thì danh tiếng vang xa, lão tướng Hà Tâm giải nghệ cùng năm với Diệp Tu thì cự tuyệt tất cả phỏng vấn lẫn lời mời quảng cáo, từ đó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người.
Còn nhóm vận động viên đại diện cho Trung Quốc thi đấu ở Olympic thì tiếp tục rảo bước trên con đường hướng về những mục tiêu cao hơn.
“Chuyện bỏ thi đấu và chất kích thích đại khái là như vậy,” Diệp Tu cười nói, “Sự tình sau đó chắc là em đoán được.”
“Vì chứa chấp anh mà Gia Thế bắt đầu trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng. Việc kinh doanh ngày càng đi xuống, Đào Hiên muốn tống khứ nó đi với giá bèo. Trần Quả mua được, nỗ lực duy trì nó nhiều năm như vậy, nhưng chắc cũng sắp không kham được nữa rồi.”
“Người lần trước tới gây chuyện, kỳ Olympic đó hắn đặt kèo anh sẽ đoạt huy chương vàng, nhưng vì anh bỏ thi đấu nên thua độ đến táng gia bại sản, gia đình ly tán. Có lúc nghĩ lại cũng cảm thấy rất có lỗi với hắn.”
“Nhưng biết làm sao được, nếu cứ nghĩ như vậy, anh còn phải xin lỗi nhiều người lắm.”
Lần phỏng vấn sau trận đấu năm đó, có phóng viên hỏi hắn rất gay gắt: “Anh có gì muốn nói về hành vi bỏ thi đấu Olympic với khán giả cả nước, những người hết lòng mong chờ anh đạt Grand Slam không?”
Hắn nhìn chằm chằm vào ống kính, im lặng hơn mười mấy giây, sau đó bình tĩnh không chớp mắt đối mặt với tất cả những cơn giận, những chất vấn, những lời buộc tội dữ dội đến mức như muốn xuyên thủng màn hình bằng thái độ thẳng thắn và chân thành nhất: “Tôi rất xin lỗi.”
“Tôi rất xin lỗi vì đã làm mọi người thất vọng.”
Trừ câu này ra, hắn không còn biết nói gì nữa.
Nếu bây giờ xem lại video năm đó, còn có thể thấy ánh đỏ phản chiếu trong mắt hắn. Đó là lá quốc kỳ đỏ rực treo trên lan can hàng đầu của khán đài đằng xa. Không biết là ai vui vẻ treo lên, nhưng chỉ mấy tiếng sau, lại tức giận và thất vọng mà bỏ quên nó ở đấy.
Diệp Tu nhớ rất kỹ những chi tiết như vậy.
Kiều Nhất Phàm bên kia ống nghe dường như đang khóc, cậu sụt sịt một cái mới nói: “Không, anh không …”
“Không hề có lỗi với bất kỳ ai.”
Diệp Tu khẽ mỉm cười.
“Chuyện bỏ thi đấu năm đó anh thực sự có lỗi với nhiều người lắm, Nhất Phàm,” Tiếng Diệp Tu trầm trầm chìm trong màn đêm, giống như bầu trời sao vĩnh cửu, xa xăm mà thăm thẳm, “Sự cố gắng của anh, đầu tư của nhà tài trợ, chờ mong của mọi người … nhưng chỉ không có lỗi với duy nhất tổ quốc ta.”
“Anh không thẹn với lương tâm.”
Khi hắn nói câu này, mặt trăng vừa khéo lên đến đỉnh. Ánh trăng sáng bàng bạc trút xuống, phủ lên phần nóc cao rộng của tòa nhà Gia Thế, lại chảy từ bờ vai hắn xuống lòng bàn tay.
Diệp Tu giơ tay ra hứng ánh trăng kia, nghe thấy đầu bên kia truyền tới tiếng thở cố nén sự run rẩy của cậu học trò ôn hòa mà hắn vừa chỉ quen hai tháng. Hắn muốn an ủi cậu nhóc vài câu, nhưng vừa định lên tiếng thì đã nghe cậu nói: “Không phải như thế … huấn luyện viên.”
Người nào đã biết toàn bộ sự thật, đều sẽ sinh lòng ngưỡng mộ và tự hào với từng quyết định của anh, với sự cống hiến và hy sinh cho tổ quốc của anh, và cho tổ quốc này vì có một vận động viên như anh.
Kiều Nhất Phàm ở kí túc xá, hốc mắt cay cay. Cậu ngẩng lên nhìn ánh trăng bạc, khẽ nói tiếp: “Anh là … niềm kiêu hãnh của em.”
Niềm kiêu hãnh của tất cả chúng ta.
Diệp Tu khẽ run.
Chú thích và lời tác giả:
Nikethamide là một chất gây tác động lên hệ thần kinh trung ương, làm tăng hô hấp, tăng huyết áp, tăng nhịp tim. Đây là loại thuốc được chỉ định cho các trường hợp sốc, ngạt, trúng độc, mất nhịp tim, ... Tác dụng phụ của nó là cho ra phản ứng doping dương tính. Đây là một loại thuốc kích thích không trực tiếp, tác dụng ôn hòa và ngắn, phạm vi an toàn lớn. Người nào quá mẫn cảm với hoạt chất này hoặc dùng quá liều sẽ sinh ra các phản ứng huyết áp cao, tim đập nhanh, ho khan, nôn mửa, đổ mồ hôi, người run rẩy, thậm chí co giật. Phản ứng của Diệp Tu là do cơ thẻ hắn quá nhạy cảm, thuốc không gây tổn hại nhiều đến cơ thể.
Mong mọi người không nhìn lão Diệp với ánh mắt nhìn kẻ bị hại, Người mạnh chân chính, như lão Diệp của chúng ta, dù gặp khốn cảnh bậc nào cũng sẽ bình tĩnh ra quyết định. Sau đó sẽ sống tốt như vẫn luôn sống tốt.
Trong nguyên tác cũng thế, ở "Hai thế giới" cũng thế.