Hoàn [Kiều Nhất Phàm 2020] [Kiều Nhất Phàm] Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát

Tác giả: 戒缘 (Giới Duyên)

Edit: Nguyệt

Beta: Amelys

Link gốc: 【乔一帆中心】春心莫共花争发-戒缘

-

Kiều Nhất Phàm trung tâm | Non CP

Đây là fanfic, không phải chính truyện Toàn Chức Cao Thủ. Nhân vật nằm trong Toàn Chức Cao Thủ của Hồ Điệp Lam; các thiết lập nhỏ và diễn biến nội dung thuộc về tác giả Giới Duyên.

-

Tên của fic là câu thơ nằm trong bài Vô Đề Tứ Thủ kỳ 2 của tác giả Lý Thương Ẩn, cũng là gốc tích tên tài khoản Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm.

-

1

Cây dương um tùm che khuất một góc trời.

Ngoài cửa sổ râm ran tiếng ve kêu.

Mùa hè tới rồi.

Kiều Nhất Phàm nhớ về một năm trước.

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt không rời mắt, trong màn hình, nhân vật Thích khách lại ngã xuống đất.

Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu, ở phía bên kia, Vương Kiệt Hi đang kiên nhẫn hướng dẫn Cao Anh Kiệt.

Không hề có sự đố kỵ và căm tức.

Dù sao thiếu niên thẹn thùng dễ xấu hổ kia cũng là người bạn thật tâm duy nhất của cậu trong câu lạc bộ Vi Thảo.

Nhưng không thể phủ nhận rằng cậu có chút ước ao được như vậy.


2

Người đến Vi Thảo có ai mà không sùng bái Vương Kiệt Hi chứ?

Tuyển thủ chuyên nghiệp có ai lại không muốn trở thành trung tâm đâu?

Một giấc mộng niên thiếu, bước chân vào được cánh cửa lớn của trại huấn luyện liền tự cho rằng đã thành công được một nửa.

Nhưng tới khi trông rõ con đường phía trước là sương giăng mù mịt, bụi gai chồng chất mới biết chẳng qua đó chỉ là bắt đầu mà thôi.

Giống như bao người khác, Kiều Nhất Phàm mới tới trại huấn luyện Vi Thảo đã chọn chơi Ma đạo học giả.

“Vi Thảo không cần hai Ma đạo học giả.”

Ngữ khí của người nọ ôn hòa như đang trần thuật lại một sự thật hiển nhiên.

Cậu có thể làm gì được đây? Một Ma đạo khác chính là thiên tài hiếm có trong trại huấn luyện, là đối tượng mà mọi người vô cùng hâm mộ, là đệ tử ruột do đội trưởng dốc lòng bồi dưỡng, cậu không có cả niềm tin lẫn thực lực để đi cạnh tranh.

Đôi khi cậu sẽ cảm thấy buồn bực, kéo theo đó là những việc giận chó đánh mèo muốn nhắm vào Cao Anh Kiệt.

Nhưng đối diện với khuôn mặt chân thành kia, cậu lại không biết nên nói gì.

Vậy thì chuyển sang dùng nghề khác, Kiều Nhất Phàm nghĩ, miễn là còn có thể ở lại đây thì chẳng làm sao hết.

Đổi sang nghề gì đây nhỉ?

“Vi Thảo thiếu một Thích khách.”

Được, từ đó về sau, cậu chính là Thích khách.

Có một vài phóng viên thích hóng hớt không sợ lớn chuyện hỏi rằng cậu có oán trách Vương Kiệt Hi không cho cậu sử dụng nghề thích hợp với cậu, để lãng phí tiềm năng của cậu không?

“Không đủ năng lực, việc gì phải oán trời trách đất?” Kiều Nhất Phàm trả lời như vậy.

Không phải lời nói hoa mỹ, đó là lời thật lòng của cậu.

Nếu cậu có đủ năng lực giống như Anh Kiệt thì sẽ không bị bỏ rơi như vậy.

Cậu hiểu rất rõ rằng dù giành được quán quân nhưng thao tác của cậu vẫn không thể được coi là hàng top.

Cậu đã trải qua rất nhiều chuyện ở Vi Thảo nhưng sự sùng bái đối với Vương Kiệt Hi chưa bao giờ giảm bớt, thậm chí những năm về sau, cậu còn thường xuyên nhớ tới người đàn ông điềm đạm mà kiên nghị kia với sự cảm kích tràn ngập trong lòng.

Dường như Vương Kiệt Hi chẳng hề dạy cậu điều gì nhưng lại như đã dạy cậu tất cả mọi thứ.

Mắt nhìn đại cục và ý thức tập thể của cậu đại khái cũng đã chịu ảnh hưởng từ Vương Kiệt Hi trong vô thức chăng?

Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đoàn đội cũng là quan trọng nhất.

Vương Kiệt Hi cũng chỉ đưa ra quyết định có lợi nhất cho tập thể.

Chỉ có thể nói rằng cậu không có duyên với Vi Thảo mà thôi.


3

Kiều Nhất Phàm chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai rằng cậu vẫn luôn sùng bái đội trưởng đội địch —— Dụ Văn Châu.

Những gì người này đã trải qua có thể vượt qua mọi truyền kỳ về những tuyển thủ cấp đại thần khác, phá vỡ thành kiến trước đây của mọi người, thành công mở ra nhiều con đường mới hơn.

Trên mạng đã đưa rất nhiều tin về chuyện của anh ấy:

Tấm gương dốc sức trong giới E-sport —— Dụ Văn Châu cho bạn biết rằng không buông xuôi ắt sẽ thành công.

Dụ Văn Châu: Tay tàn cũng có thể đánh Vinh Quang.

Kiên trì chính là thắng lợi —— câu chuyện phía sau Dụ Văn Châu.

Những câu chuyện này đã một thời được người ta đưa ra đàm luận, dùng chúng để khích lệ những thiếu niên khuyết thiếu thiên phú tiếp tục kiên trì giấc mộng.

Nói thì dễ đấy nhưng được bao nhiêu người có thể thực sự kiên trì?

Tay tàn nhiều như thế nhưng trong Liên Minh cũng chỉ có duy nhất một Dụ Văn Châu thôi.

Khoảng thời gian muốn từ bỏ, Kiều Nhất Phàm thường thích nghiền ngẫm lại những câu chuyện cũ của Dụ Văn Châu.

Chỉ có người từng trải mới biết thế nào là gian nan.

Giống như bước đi trong đầm lầy tăm tối, một bước nông, một bước sâu, chỉ sơ sẩy một chút thôi là đã không thể vãn hồi, biết rõ chỉ cần lùi lại sau một bước là có thể đặt chân trên lục địa kiên cố nhưng lại chấp nhất muốn truy tìm thứ ánh sáng có lẽ chẳng hề tồn tại kia.

Đói khát, khốn đốn, mệt mỏi...

Kiều Nhất Phàm cử động bàn tay đã tê cứng, nhìn hai chữ ‘Thất bại’ choán trước màn hình để rồi lại rơi vào hoang mang một lần nữa.

Bình minh ở nơi nào? Vì sao đêm tối của cậu lại dài tới vậy?

Hoa hồng ở nơi nào? Vì sao cậu chỉ có thể gặp được gai nhọn đâm vào tay?

Cầu vồng ở nơi nào? Vì sao chỉ có vô số bão táp quất lên cậu?

“Tôi không hề từ bỏ, sao mọi người lại dễ dàng buông tay chứ?”

Trong hoảng hốt, cậu lại nhớ tới nụ cười của Dụ Văn Châu.

Chỉ một chút nữa, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi...

Kiều Nhất Phàm nắm chắc chuột vi tính một lần nữa, tiếp tục gửi lời mời đối chiến.

Cậu biết cậu không đủ mạnh nhưng cậu có thể cố gắng.


4

Nếu hỏi rằng Kiều Nhất Phàm đã đưa ra bao nhiêu quyết định cực kỳ quan trọng thì câu trả lời sẽ là hai.

Thứ nhất là ghi danh vào trại huấn luyện Vi Thảo, gia nhập giới chuyên nghiệp.

Thứ hai là rời khỏi Vi Thảo, tiến vào chiến đội rễ cỏ Hưng Hân, thoát khỏi việc ngồi chờ đợi vận mệnh tìm tới.

Đó là lần đầu tiên cậu được đối đãi trịnh trọng như vậy, cũng là lần đầu tiên có người nghiêm túc cân nhắc cậu am hiểu điều gì, thích hợp với nghề nào.

Kiều Nhất Phàm tôn kính tất cả các tuyển thủ nhưng Diệp Tu là thần tượng duy nhất của cậu.

Người đó ấy à, bên ngoài thì tỏ ra cà lơ phất phơ, miệng ngậm thuốc lá vẻ mặt trào phúng không chịu làm việc đàng hoàng nhưng thực ra nội tâm lại dịu dàng hơn tất cả mọi người.

Người đó phát hiện ra sở trường của cậu, kiên nhẫn chỉ lối cho cậu, nói cho cậu biết nghề phù hợp nhất với cậu, khuyên cậu chuyển nghề.

Diệp Tu là ân sư, là Bá Nhạc*, là người càng ngày càng cách xa, cậu không thể nào với tới được trong giới chuyên nghiệp.

Bá Nhạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Người được gọi là ‘Toàn Chức Cao Thủ’

Không chỉ tinh thông mọi nghề, nắm rõ Vinh Quang như trong lòng bàn tay, người đó còn có thể chỉ dẫn những người đi sau tiến về phía trước, khai thác chuẩn xác sở trường của người khác.

Thời điểm Diệp Tu giải nghệ một lần nữa cũng là vào mùa hè.

Họ vừa giành được quán quân mùa giải thứ mười. Tin tức này được tuyên bố ngay trên đài lĩnh thưởng.

Ngoài của sổ, tiếng ve kêu inh ỏi hệt như cảm xúc bức bối phiền muộn trong lòng cậu.

“Anh còn quay lại không?” Cậu hỏi với sự chờ mong.

“Không đâu, phải để dành cơ hội lại cho người trẻ tuổi các em chứ, phải không?”

Đáp án đúng như trong dự kiến, trong sự kiên định mang theo vài phần không bận tâm.

Đi vài bước, Diệp Tu đột nhiên quay đầu lại:

“Nhóc Kiều à, toàn bộ Hưng Hân, ngoại trừ Tô Mộc Tranh, đều dựa vào em hết, giao cả Hưng Hân cho em đó.”

“Với cả, em thật sự rất mạnh.”

Kiều Nhất Phàm đứng sững tại chỗ, nhìn anh dần dần đi xa, cuối cùng biến thành một bóng dáng nho nhỏ như cái chấm đen.

Nói thật, tấm lưng ấy cũng chẳng hề cao lớn, lúc xoay người đi lưng còn cong xuống, thậm chí có chút suy sụp tinh thần, nhưng cậu lại cảm thấy nó rất vĩ đại.

Cuối cùng, Kiều Nhất Phàm thoải mái mỉm cười dưới ánh dương rực rỡ.

Những gì anh đã nhắc nhở cậu sẽ khắc ghi trong lòng, tương lai nhất định không khiến anh thất vọng.


5

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi, đi ăn thôi nào!”

“Hey! Hôm nay ăn gì á?”

“Lẩu đê!!!”

“Đi nào Nhất Phàm. Đang nghĩ gì thế?”

...

Đám bạn thân lũ lượt chạy tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Nhất Phàm.

Tất cả họ đều đã là thành viên chính thức trong những chiến đội khác nhau, bây giờ là đối thủ, đồng thời vẫn là bạn tốt.

Mỗi lần đánh giải xong, cả đám đều phải kéo nhau đi chơi.

Cao Anh Kiệt, Khưu Phi, Tống Kỳ Anh,... những người cậu đã từng hâm mộ giờ đều đã khác cả rồi. Còn ai không phải nhân tố trung tâm đâu?

Chẳng còn nghe rõ tiếng ve kêu hoài không ngớt trên những tán cây dương cành lá sum suê hai bên ngã tư đường, chỉ nghe thấy tiếng cười của hội bạn thân.

Kiều Nhất Phàm đi theo tiếng cười của mọi người, mọi tủi khổ từng chịu đựng trước kia đã tan biến hết dưới ánh mặt trời nóng cháy của mùa hè.

Dù tương lai có thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ mãi mãi nhớ những con người tốt đẹp này.


6

Lòng xuân nào dám đua hoa nở
Một tấc tương tư, một tấc tro.


[END]
 

Bình luận bằng Facebook