Hệ liệt [Vô Song 2020][Ice Symphony][Song Quỷ] Toi jamais

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1
[Song Quỷ] Toi jamais

---​

Author: Thiến

Pairing: Lý Hiên x Ngô Vũ Sách

Genres: BL, sports (figure skating), musical (violinist, music editor, symphony musician, conductor), comfort/fluff, romance, HE

Notes: Spin-off gồm ? phần về couple Song Quỷ thuộc [Hệ liệt] Ice Symphony. Đăng trong [Project] Vô Song Chi Song 2020.

.​


Homme, tu n’es gu’un homme

Comme les autres

Je le sais

Et comme

Tu es mon homme

Je te pardonne

Et toi jamais


(-Toi jamais, Michel Mallory)​

.​

- J’et aimee.

.​
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Chương 1.

Cắt, ghép nhạc diễn là một công việc thú vị không kém gì sáng tác và biểu diễn. Về độ lộng lẫy của nó thì là một cọng lông chuột xám tro trong mắt đa số người, nhưng với Ngô Vũ Sách, khoảnh khắc đeo tai nghe kiểm âm lên và bắt đầu đắm mình trong âm nhạc cùng những phần mềm chính sửa, màn hình laptop cũng sẽ lắc mình trở thành những bữa sáng sang chảnh ở Tiffany’s.
Ngô Vũ Sách có kha khá đơn đặt hàng, ban đầu là qua sự giới thiệu như một công việc làm thêm đối với sinh viên Nhạc viện, đại khái là cắt ghép đủ thứ nhạc cho những nhóm nhảy nghiệp dư biểu diễn public. Cậu đồng ý làm vì bao nhiêu tiền học bổng cũng cúng sạch vào tai nghe các kiểu, vả lại với một người có đôi tai tốt, hiểu nhạc lý lại không mù công nghệ, công việc này cũng sẽ dễ thở theo một vài khía cạnh. Rốt cuộc thì Ngô Vũ Sách lại tiếp tục làm công việc đó đến tận bây giờ, càng ngày càng si mê nó như kẻ hồi hương ngất ngây với mùi thơm trong vòng tay một người vợ đẹp mà đa tình, nhưng không làm nữa cho những bài biểu diễn ở quảng trường thường nhật mà chuyển hẳn sang mảng biên tập nhạc diễn chuyên nghiệp cho các vận động viên. Khách hàng của cậu nhiều nhất là các vận động viên trượt băng nghệ thuật, có rất nhiều thứ diễn ra trong hai phút rưỡi hay bốn phút, và dù các bài nhạc qua mỗi mùa diễn không giống nhau, sự tinh tế của kẻ cầm bằng đỏ của Nhạc viện vẫn đọc được phần nào tính cách của người chọn bài nhạc ấy, bởi suy cho cùng thì gu nhạc mỗi người vẫn xoay quanh một trục nhất quán – đương nhiên, là bản thân bọn họ. Và chừng đó là quá đủ để sự tỉ mẩn của cậu giúp họ hóa thân thành những ông hoàng bà chúa ngay khoảnh khắc nốt nhạc đầu tiên vang lên.
Đương nhiên, không phải không có khó khăn. Những vận động viên top đầu, những kẻ luôn được xếp vào hai group cuối trong mỗi giải đấu – nơi chiến trường giành huy chương nóng tới độ muốn hun chảy cả mặt băng – luôn là những vị thượng đế khó tính bậc nhất. Ngô Vũ Sách từng vinh dự được biên tập nhạc diễn cho những mùa giải cuối cùng của Diệp Tu, khi anh đột ngột vụt sáng lên một lần nữa như khi còn ở cái thời đỉnh cao phong độ, thậm chí còn rực rỡ hơn rất nhiều, một vệt hồi quang phản chiếu chói lọi khắp mọi đấu trường trước khi huyền thoại lùi vào Kiss & Cry để trở thành một huấn luyện viên. Điều đó tương ứng với những ngày mất ngủ liên tục của Ngô Vũ Sách, đỉnh điểm là có lần cậu phải sửa một bài nhạc diễn tới mười hai bận, thậm chí phải kè kè aspirin để chống chọi lại cơn đau đầu sinh ra do áp suất nội kéo dài. Trong một thoáng, cậu đã nghĩ nếu Diệp Tu không phải vận động viên trượt băng nghệ thuật, hẳn anh sẽ là một music editor đại tài, căn cứ vào cung cách cầu kỳ khi chọn nhạc diễn của anh, cách anh góp ý khi cậu gửi tệp mix nhạc cho mình lẫn cách anh yêu cầu Ngô Vũ Sách phải lấy cho bằng hết những tạp âm ra khỏi bản nhạc. Những người khác có thể cho rằng đó là nghe nhầm, nhưng cậu biết rõ – trong lúc căng tai nghe đi nghe lại – rằng chẳng có gì nhầm lẫn ở đây hết, rằng chỗ này có một nốt tạp âm cần xử lý. Nhưng tất cả những điều đó lại chỉ càng kích thích andrenaline được sản sinh ra trong từng tuyến thần kinh của Ngô Vũ Sách, khiến cậu càng lúc càng muốn khiêu chiến với các cấp độ nhạc và các vị thượng đế khó nhằn hơn nữa, và đẩy giới hạn mình tiến xa hơn nữa.
Như người chị khóa trên đam mê với hạc cầm, biểu diễn với những nốt nhạc thần tiên như thể giây sau chúng sẽ bay ra khỏi trang giấy, giờ đang ở trong dàn nhạc của nhà hát Bolshoi.
Như cậu em khóa dưới, mê mẩn các nhạc cụ hơi, trông mỏng manh và yếu xìu như một chiếc lá bay, nhưng một nốt cao cậu ấy thổi ra có cao độ bay vút lên muốn nứt cả nóc trần nhà.
Như Lý Hiên, người đàn anh, kẻ đang có những chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới với cây piano C. Bechstein của mình, mồ hôi nước mắt trong quá khứ đã và đang đổi về cho hiện tại là những chuỗi ngày đầy hân hoan.
Phải rồi, Lý Hiên, kẻ khoác tuxedo lịch lãm làm đủ mọi quý cô tới quý bà lẫn các quý ông trong nhà hát opera phải ngây ngất, về khía cạnh nào đó lại giống như một tên khổ dâm.
Ngô Vũ Sách nhếch khóe môi khi nghe một đoạn Rêves de Cristal, thì thầm chỉ đủ để não mình nhận thức trong khi ngón tay vết chai chồng chéo vết chai nhịp nhịp rất tĩnh trên bàn phím laptop.
Violon, cung Mi trưởng.
Thực ra, Ngô Vũ Sách còn từng là concertmaster trong dàn nhạc giao hưởng.
Nhạc viện có một dàn nhạc giao hưởng, một nhà hát được thiết kế lộng lẫy hệt như một giấc mơ ở Venice, và các nhạc công được tuyển chọn từ những sinh viên tài năng nhất. Ngô Vũ Sách từng là một trong số đó, thậm chí còn đảm nhận nhiệm vụ của một concertmaster trước khi quyết định theo đuổi cái nghề đang làm hiện tại. Ngô Vũ Sách, khi ấy trẻ và biết cách ăn mặc, nhưng vẫn là trẻ nhất trong hội chỉ huy bè, là kẻ duy nhất dám hét cả vào mặt Lý Hiên.
“Được rồi, chắc chắn đó là vụ xì căng đan bự nhất mà đám chơi dây tụi mình có thể đẻ ra được.” Lý Tấn cắn một miếng khoai chiên đẫm sốt tartare. Tiếng lép nhép chép chép vẫn vang lên đều đều, đầy phiền phức. “Bộ gỗ dăm kép thì chỉ đau đầu tối ngày thôi. Em nghe Tài Tiệp than phiền về cơn đau đầu của nó nhiều tới mức đầu suýt thì phình ra.”
“Anh thấy chú vẫn còn khỏe chán.”
Ngô Vũ Sách săm soi bản nhạc mà dàn nhạc giao hưởng Void sẽ biểu diễn khi Lý Hiên trở về sau chuyến lưu diễn vòng quanh châu Âu. Anh ta sẽ tham gia với cương vị là tay piano chính, như trước giờ vẫn thế, trừ lúc cậu vẫn còn là sinh viên bộ dây ở Nhạc viện. Ở cái dàn giao hưởng sinh viên đó, Lý Hiên luôn là người đứng ở bục Nhạc trưởng. Trong những buổi biểu diễn, nếu anh ta chơi piano thì đó sẽ là một buổi diễn solo, trừ phi diễn chung trong dàn nhạc giao hưởng Quốc gia hay được các dàn giao hưởng khác mời. Như Lý Hiên đã nói, anh ta thích diễn solo hơn, hệt như bản thân sinh ra là để trở thành một solo pianist – nổi bật, đơn tấu, và, cô độc nhất, theo một vài khía cạnh nào đó.
Và, Ngô Vũ Sách, dù ngay trong buổi phỏng vấn đã tự thề với lòng mình rằng, nếu được chọn, cậu sẽ tránh xa cái bục Nhạc trưởng hết mức có thể thì vẫn phải nhìn bản mặt của Lý Hiên ở cự ly gần. Thực tế luôn đấm một phát vào mọi thề thốt lẫn ảo tưởng của người ta, sự thật là chẳng ai nghĩ một thằng năm nhất được ban cho một cái ghế chính cả. Thường thì với độ tuổi mười bảy của Ngô Vũ Sách khi ấy, ngồi ghế nào cũng đã rất tốt rồi, trừ đi cái ghế chính, đặt ở đầu bè, cộng thêm cái chức danh concertmaster của bè Violon (II). Dù bè (II) chỉ chuyên về hòa âm thì đấy vẫn là ghế chính. Cả đương sự cũng không thể tin vào mắt mình khi ngỏng cổ đọc thấy cái tên của mình trên bảng thông báo.
Nhưng rồi bằng một cách nào đó, Ngô Vũ Sách qua được cơn hoang mang bất chợt ập tới, rồi đã biết rằng mình sẽ ổn thôi. Để rồi chưa đầy một năm rưỡi sau đó, cậu được chuyển lên làm concertmaster chính, sau khi người đàn chị học trước hai khóa đã ra trường.
“Vậy, các chú quyết định chơi sáng tác của Lý Hiên à?” Ngô Vũ Sách gõ gõ ngón trỏ lên tập ghi chép về hướng dẫn chơi đàn cho bản giao hưởng Void Masquerade. “Để vinh danh con người sáng láng, hửm?”
Lý Tấn hỏi lại. “Sao anh lại không nghĩ là để chào mừng? Kiểu, người con đã mang vinh quang về với đất mẹ ấy.”
“Theo cách nói của chú, thì Lý Hiên hẳn đã nằm dưới ba thước đất rồi. Nhưng thực tế mà nói thì những ai đã sống sót qua lớp xướng âm của thầy Cổ thì đều sống dai hơn gián.” Ngô Vũ Sách trỏ vào một khuông nhạc trên giấy, và đánh dấu chỗ đó bằng bút bi xanh, trước khi viết xuống vài chữ ghi chú. Chấm thủy của cậu cũng bay bổng như những nốt nhạc vậy. “Đoạn này, cái tên cùng cha khác ông nội với chú em sẽ muốn cảm xúc mạnh hơn khi phần coda trước kết thúc. Đây này, thấy không, vĩ xuống hết đoạn nhé. Chú em luyện cùng bè mấy đoạn glissando với portamento đúng không? Mấy đứa phải làm lại đi. Tốc độ như chú chơi lúc nãy là chưa đủ đâu...”
Song, đầu óc Lý Tấn vẫn còn đang lửng lơ trên chín tầng trời. Một buổi tối vui vẻ đúng nghĩa theo tiêu chuẩn của Lý Tấn phải là như thế này: chóp chép với một tô cơm đầy ứ đồ ăn sau ba tiếng hì hục trong bếp, người tắm rửa sạch sẽ thơm tho và ngồi vắt chân lên xem phim từ màn hình laptop, hoặc bật khung chat lên và tán chuyện hào hứng với các cô nàng. Dĩ nhiên, họ là chị-em-bạn-dì, luôn là thế, bởi nếu là bạn gái thì sẽ chẳng cô nào chịu được thú vui tán chuyện xuyên biên giới của chàng nhạc công violon. Nhưng nếu là hội bạn bè thì khác, cậu chàng sẽ luôn được hoan nghênh như người làm chủ một đường dây buôn tin giữa các sinh viên với nhau.
(Như chuyện một đàn chị khóa trên và chơi clarinette trong dàn nhạc mới cho anh người yêu của mình ăn trọn đôi guốc vào mồm khi anh ta bắt cá hai tay, và rồi, chị ấy lại bắt cặp với cô bé cá kia, giờ hai người đó đã thành đôi. “Chú em nên làm thám tử thì đúng hơn!” Chị ấy đã cảm thán thế, khi Lý Tấn nhờ những mối quen biết của mình trên con đường hóng chuyện vui xuyên biên giới để mò ra bằng chứng về kẻ làm đàn chị mình đột nhiên cao thêm chục xen-ti mà không cần giày cao gót.
Nhưng Lý Tấn sẽ không nói cho chị ấy biết rằng mình thích thể loại phim drama đâu.)
“...cao hơn một quãng.”
Ngô Vũ Sách ngẩng lên từ tập bản nhạc, và rồi nhìn thấy gương mặt mới-trở-về-trần-gian của Lý Tấn đang thuỗn ra, nhìn mình một cách mơ hồ. Trong một khoảnh khắc, cậu thực sự phải cố gắng lắm mới kìm nén được cái ham muốn nhồi hết đống giấy này vào mồm tên đàn em.
“Nãy giờ chú mày không nghe, có đúng không?”
“Đâu, em có nghe chứ ạ.” Lý Tấn chối bay chối biến. Thực ra thì lời cậu bật ra một cách mất kiểm soát trước khi chính chủ kịp phản ứng, nhưng điều đó hoàn toàn không thể lừa được Ngô Vũ Sách, kẻ đã đứng chỉ huy dàn nhạc giao hưởng Void sau khi Lý Hiên tốt nghiệp. Có quỷ cũng không lừa được ảnh, và nếu dám làm thế, hậu quả đến sau nụ cười điển trai của ảnh chắc chắn sẽ thảm hơn cả việc nói thật.
“Hửm?” Ngô Vũ Sách toét ra một nụ cười. “Nói anh nghe lại xem nào, về phần của người chơi hautbois ấy.” Tập bản nhạc đóng lại một cái rụp, nhanh tới mức Lý Tấn dường như chỉ thấy một sợi tơ mỏng phất qua trước mặt, và rồi những ngón tay chồng chéo vết chai của người đàn anh hiện đang là music editor kiêm nhạc sĩ và solo violinist bắt đầu gõ nhịp trên sắc tím biếc của bìa tập nhạc. “Sau phần coda, trước khi violon bè (II) xuống hết vĩ thì bên hautbois phải làm gì?”
Lý Tấn đã thấy mình cảm nhận được cái lạnh mùa đông.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Chương 2.
Mối quan hệ giữa đàn anh (hoặc đàn chị) với các đàn em là một mối quan hệ đầy phức tạp,vừa đồng thuận mà cũng vừa đối nghịch. Như Ngô Vũ Sách, sau khi mắng Lý Tấn một cách không thể thê thảm hơn, vẫn xách mông đi đến buổi tập luyện của đám đàn em ở cái Nhạc viện mình đã gắn bó suốt bảy năm nhưng đã năm năm rồi không trở lại, mặc cho bất kể lời mời dự họp lớp nào. Hay như khi mới thò được nửa bàn chân của mình vào phòng tập, một luồng chói tai thét thẳng ra từ cây trompette đập ngay vào mặt (trò đùa ngớ ngẩn của đám nhãi bộ hơi), thay vì nổi đóa lên như bao người thì chàng solo violinist lại cứ vác cái mặt đẹp trai của mình đi thẳng tới chỗ ngồi của concertmaster, vỗ bộp một cái lên vai Lý Tấn, kẻ bấy giờ đang lật lại những ghi chú của ngày hôm qua và khiến cậu ta hét toáng lên khi nhìn thấy mình đứng ở sau lưng, hệt như khi gặp phải quỷ.
Bắt đầu có những đôi mắt trố ra và những tiếng xầm xì bàn tán vang lên thành cao độ rộn rã.
“Anh đến đây làm gì?” Lý Tấn hỏi, cùng với một gương mặt vặn vẹo như quả táo héo. Trong lúc tháo tai nghe xuống, Ngô Vũ Sách chợt cảm thấy đứa đàn em này càng lúc càng dễ cưng, nhất là ở cái khả năng tự biến đổi biểu cảm gương mặt của mình trong vài giây, hệt như cái đèn nhấp nháy.
“Hôm qua chú bảo anh có thể tới xem mà.”
“Nhưng em đâu nghĩ là mình sẽ rước được quỷ đến nhà ma ch––”
Ngô Vũ Sách lơ luôn màn làu bàu của Lý Tấn, quay sang một cậu đàn em đeo kính đang ôm trumpette, đôi giày da thêu nét mảnh lệt xệt khi di chuyển, tiện tay lật bản nhạc trên giá. Có một đống ghi chú và đánh dấu ở lề các khuông. “Đang ở chỗ diminuendo à? Đoạn staccato trước chơi thế nào?”
Cậu chàng đeo kính, lần đầu tiên được nhìn thấy một trong hai cựu học viên từng được tụng ca là Song Quỷ của Nhạc viện, luýnh quýnh tới độ làm cái bình nước đựng một đống dăm gỗ của cô gái bên cạnh té lăn quay. Thực ra Ngô Vũ Sách cũng đâu biết cậu ta là ai, hỏi bừa một đứa thôi, chỉ là trong một đám đứa không cận thì một đứa đeo kính cũng có thể trở thành gương mặt nổi bật rồi. Ừ, cậu ta ngồi cạnh hautbois ghế chính của bè nữa.
“Kìa, anh ấy hỏi cậu đấy.”
Cô nàng hautbois đã đá một đá thật khẽ dưới ống quần, trước khi dùng hai bàn chân trần dựng cái bình đựng dăm gỗ đứng trở lại. Ngô Vũ Sách liếc thấy, nhưng cậu không nói. Thành thật thì trong những màn ăn miếng trả miếng với Lý Hiên, từng có lần cậu muốn thử làm Jerry với anh ta xem sao. Một màn ảo tưởng có vẻ khá là vui.
“Nào, nào, hít vào.” Ngô Vũ Sách vỗ vai cậu chàng. Chung quy với một người như Ngô Vũ Sách, mỗi lần đứng trước dàn nhạc, hiện tượng này cũng thấy nhiều rồi. Cái mà cậu trumpette này cần chỉ là oxy thôi. “Đúng rồi, thở ra. Hít sâu hơn xem, đúng rồi đó, thở ra. Cậu đang lo cái gì vậy? Tôi mới là người xâm nhập bất hợp pháp còn gì.”
“Vâng.” Cậu trumpette thở một hơi dài thườn thượt. Trong trí nhớ của cậu sinh viên, Ngô Vũ Sách khi còn là học viên của Nhạc viện luôn xuất hiện trong các buổi hòa nhạc với tuxedo lịch lãm, tóc mái vuốt keo ngược ra sau, vẻ đẹp trai của anh ấy luôn khiến các quý cô ngất lên ngất xuống, rồi từng cái vung tay điều khiển cả một dàn nhạc như cách gọi một con sư tử say ngủ trở dậy để gầm lên những nốt nhạc thần tiên. Đó là lý do khiến cậu thi vào Nhạc viện, với niềm hi vọng mình cũng sẽ như thế, hơn cả một niềm ngưỡng mộ dành cho thần tượng, ấy là trở thành một phần của nơi mà người đó từng thuộc về.
Nhưng Ngô Vũ Sách không để tâm đến những suy nghĩ đang quay loạn xà ngầu trong đầu cậu chàng trumpette như quay xổ số, bởi sự chú ý của bản thân đã đặt sang cô bé hautbois với trang nhạc mở rộng trên giá đỡ. Có những ghi chú mà Ngô Vũ Sách nhận ra là được chép lại từ ghi chú mình để lại trên tập bản nhạc của Lý Tấn.
Cao hơn một quãng tám, dứt vào nhịp mạnh, hòa bảy âm dẫn vào pizzicato. Ngô Vũ Sách đọc dòng chữ, khẽ mỉm cười. Kể cũng vui. Có vẻ đã lâu lắm rồi cậu mới sờ lại vào tập bản nhạc của giao hưởng Void Masquerade, mà trong trí nhớ của Ngô Vũ Sách, ban đầu Lý Hiên đã viết nó như một bản song tấu dài hai mươi ba phút cho piano và violon, trước khi đưa nó trở thành giao hưởng. Đĩa thu âm của bản gốc, đến giờ, cậu vẫn còn giữ, chỉ là không mở ra nghe. Ấy là một điệu hòa ca đươm đầy quỷ khí, lẫn vào cái vi vút như đêm khuya gió nổi trên đồng. Cả lời đề trên bản viết gốc nữa, cái đó Ngô Vũ Sách cũng vẫn còn giữ, rằng dòng chữ xiên xiên của anh vắt trên đầu khuông nhạc đầu tiên, chấm thủy của nó chạm vào nốt thăng.
A Sách, sinh nhật an lành. Yêu em.

Lý Hiên

Có ai kéo tay áo. Ngô Vũ Sách liếc sang, chạm tầm mắt với gương mặt hóng hớt của Lý Tấn và bàn tay của cô bé hautbois vẫn túm nhăn vải nơi cổ tay. Có gì đó lấp la lấp lánh trong mắt cả hai đứa, thêm cả một đống đứa phía sau.
“Gì đây?”
“Nếu đã đến rồi ấy,” Lý Tấn vui vẻ đưa ra đề nghị, “-tiền bối chơi một đoạn độc tấu đi nào. Đoạn gì cũng được.”
Được rồi, dù sao cũng mới trả về file biên tập cuối cùng, mình còn ối thời gian và đang rất chi là rảnh rỗi. Ngô Vũ Sách cong môi thành một nụ cười kiểu Elvis.
“Không.”
 

Bình luận bằng Facebook