Hoàn [Phi Long Tại Thiên 2020][Khưu Phi] Hải Đăng

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1

Convert: 张佳乐头上的小花儿
Editor
: A Châu
Fic thuộc PJ: [Project] Phi Long Tại Thiên – Mừng sinh nhật Khưu Phi 21/09/2020
---------------------------------------------------------------------


[Khưu Phi] Hải Đăng
Vinh Quang mùa giải thứ mười ba, chiến đội Gia Thế được thành lập lại bởi nhóm thiếu niên từ trại huấn luyện năm ấy. Sau đó, lần đầu tiến vào trận chung kết, tại cung thi đấu Tiêu Sơn trình diễn một màn nghịch chuyển kinh thiên. Dưới tình huống thi đấu tại sân nhà lạc hậu, trận đấu đoàn đội phản công lại chiến đội Luân Hồi, cuối cùng, nâng cao chiếc cúp vô địch Vinh Quang tại sân vận động đã từng được đặt tên theo chiến đội bọn họ.

Mà giờ phút này đã hơn mười năm kể từ lần cuối cùng vương triều Gia Thế cũ giành được cúp vô địch.

Mười năm dường như rất dài, dài đến nỗi những người hâm mộ Gia Thế xưa từng tụ tập trong quán net để theo dõi trận chung kết đã gần như nhớ không nổi. Mùa giải thứ tư, trơ mắt kinh ngạc nhìn thanh máu của Nhất Diệp Chi Thu trong nháy mắt về không, nỗi tuyệt vọng theo đó mà đến.

Mười năm lại dường như rất ngắn, tiểu đội trưởng năm đó dẫn dắt đội ngũ mới quay về "giết" Liên minh một lần nữa. Mà bảng hiệu Gia Thế cũng không biến mất. Đám thiếu niên còn chưa thành danh đang đồng hành, trưởng thành cùng cái tên này trên còn đường giấc mộng Vinh Quang.

Mà trong khoảng thời gian đó chưa bao giờ thay đổi có lẽ là đội trưởng của Gia Thế, không thích xuất đầu lộ diện tiếp nhận phỏng vấn.

Năm đó Diệp Thu là dứt khoát không lộ diện. Sau nữa Tôn Tường dựa theo chiến đội thu xếp cũng không tiếp nhận phỏng vấn. Sau đó Tân Gia Thế, Hạ Trọng Thiên cự tuyệt hết thảy công việc "sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện", cho đến khi giành được quán quân. . .

Người hâm mộ cuồng nhiệt số một, tiếp theo đó là ông chủ Hạ Trong Thiên dưới sân khấu trao giải vui đến bật khóc. Thường Tiên bây giờ đã là phóng viên thường trú lại thành phố H, thừa dịp những đồng nghiệp đang xô đẩy, cuối cùng lê rơi đầy mặt mới xin được ông chủ Hạ cơ hội phỏng vấn.

Buổi chiều ngày thứ ba sau trận chung kết, Thường Tiên gõ cửa phòng huấn luyện Gia Thế, mở cửa cho cậu chính là đội trưởng Khưu Phi, cậu ấy cuối cùng cũng đồng ý phối hợp tiếp nhận phỏng vấn.

Thời gian cũng không có quá nhiều thay đổi, ban đầu ở trận chung kết vòng khiêu chiến mùa thứ mười cậu thiếu niên ấy nói "Chúng tôi trở về rồi". Trái lại, phía sau lưng mang theo sự kỳ vọng của fan hâm mộ và yêu cầu của chính mình, khiến cậu so với nhóm trẻ tuổi đồng trang lứa càng trầm ổn và trưởng thành hơn.

01.

"Ừm, vậy chúng ta bắt đầu ha, không làm chậm trễ kỳ nghỉ của đội trưởng Khưu Phi, hỏi một vài câu đơn giản thôi?"

"Được." Khưu Phi gật đầu, "Mời hỏi"

"Ừm đầu tiên xin chúc mừng chiến đội Gia Thế một lần nữa nâng lên chiếc cúp quán quân, tin rằng trong hai nam qua rất nhiều người hâm mộ Gia Thế cũ đã quay lại có cùng tâm trạng vào lúc này. Đội trưởng Khưu Phi có thể chia sẻ cho mọi người cảm tưởng của mình sau khi đoạt giải quán quân?"

"Cảm tưởng à. . ." Khưu Phi suy nghĩ một lúc "Rất vui. Sau đó thì. . . Tiếp tục cố gắng."

"Có từng nghĩ đến chuyện khôi phục lại vương triều ba lần liên tiếp đó không?"

"Không có.” Đội trưởng trẻ Gia Thế lắc đầu, "Mặc dù mục tiêu của mọi người chắc chắn đều là quán quân. Nhưng ý nghĩ trong đội thật sự rất đơn giản, thắng một trận lại thắng một trận quay đầu nhìn lại xem mình đã tiến bộ bao nhiêu, có thể đi tới đâu."

"Nói đến đi tới đâu, tò mò một chút đội trưởng Khưu Phi bắt đầu từ lúc nào chú ý đến Vinh Quang? Bị chức nghiệp nào hấp dẫn? Hay là từ lúc mới vừa bắt đầu bạn đã quyết định chọn pháp sư chiến đấu rồi?"

"Sớm nhất hẳn là thời điểm tiểu học. . ." Khưu Phi nhớ lại, "Sau đó. . .Ừm, sau đó chính là luyện pháp sư chiến đấu. Ngay từ đầu chỉ là chơi đùa trong game, về sau cảm thấy chơi thuần túy không thể thỏa mãi, vừa vặn gặp được trại huấn luyện Gia Thế chiêu mộ học viên kỳ nghỉ hè liền đến báo danh."

Năm hắn tiếp xúc Vinh quang là mùa giải thứ hai.

Bởi vì nguyên nhân Gia Thế đoạt giải quán quân mùa thứ nhất, một năm đó thành phố H đối với việc quảng bá Vinh Quang lớn hơn nhiều so với các môn thể thao điện tử khác. Dù sao có một đội quán quân mới ở sân nhà thành phố mình ít nhiều cũng sẽ được chú ý. Cộng thêm game Vinh Quang đang hot, các quán net lớn cũng bắt đầu phát trực tiếp trận đấu vào các ngày cuối tuần.

Ngay cả cửa hàng nhỏ bên cạnh cửa trường học cũng bắt đầu bán một số đồ giá rẻ cho học sinh tiểu học. Mặc dù là thời đại người người trong nhà đều có máy vi tính, nhưng phụ huynh dù sao cũng không cho con em mình chơi mỗi ngày. Cho nên lúc ấy trong trường học đặc biệt lưu hành một loại trò thẻ bài, cách chơi cụ thể đại khái cũng tương tự như Tam Quốc Sát, chỉ có điều thẻ bài nhân vật với đạo cụ đều có nguồn gốc từ trong Vinh Quang.

Giờ đây Khưu Phi nhớ lại người lập ra cái trò thẻ bài cùng với quy luật "nghiền nát" của Nhất Diệp Chi Thu trên chức nghiệp pháp sư chiến đấu so với các chức nghiệp khác cùng một ý nghĩ. Đây thật sự là "bản lậu" phổ biến sớm nhất.

Bất kể như thế nào, lúc bấy giờ trò thẻ bài phổ biến khắp trường học. Thậm chí còn khiến đám người bán hàng đa cấp để ý đến đám con trai bỏ tiền vào Vinh Quang, vừa khéo gặp phải Gia Thế khuếch trương vương triều. Thời kì đó toàn bộ khắp các nẻo đường Vinh Quang toàn là pháp sư chiến đấu. Ngược lại không ai cảm thấy chiến pháp "nghiền nát" bên trong thiết lập của trò thẻ bài có gì không ổn. Sau đó, là một học sinh tốt luôn luôn để cha mẹ và thầy cô yên tâm, Khưu Phi đã làm chuyện đầu tiên trong cuộc đời mình từ lúc chào đời - chính là bày tỏ nguyện vọng muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp với ba mẹ mình. Chuyện thứ hai - vào một đêm hè cuối tuần, cùng đám bạn học thời cấp một, lén lút ra quán net cạnh trường xem trận chung kết mùa giải thứ ba.

Mùa giải thứ ba, thời kì Phồn Hoa Huyết Cảnh quét ngang toàn bộ Vinh Quang, xung quanh không ít các bạn nhỏ từ "Pháp sư chiến đấu đẹp trai bùng nổ" chuyển sang "Cuồng Kiếm mới là đàn ông chân thật ". Chẳng qua chuyện này cũng không ảnh hưởng bọn họ, cuối cùng nhìn thấy Diệp Thu thao tác Nhất Diệp Chi Thu dùng một cây chiến mâu đánh bại chiến đội Bách Hoa, trong quán net người lớn reo hò hoan hô.

Dù sao trong mắt tụi nhóc chỉ cần thắng đều vui, huống hồ thắng lợi lại là đội ngũ nhà mình, sao có thể không cao hứng?

Mà lúc đó fan Gia Thế ở đây cũng không ai có thể ngờ được, một trong những cậu nhóc tham gia náo nhiệt này một ngày nào đó cũng sẽ cầm chiến mâu dẫn dắt vương triều xưa đến một thành tựu mới huy hoàng.

Sau nữa, Vinh Quang mùa thứ tư bắt đầu, thế hệ Hoàng Kim xuất hiện. Khi đó chiến đội Bá Đồ kết thúc vương triều Gia Thế, Khưu Phi cuối cùng cũng dùng tiền tiêu vặt mua một tấm thẻ tài khoản thuộc về mình, cùng đám bạn học lần đầu tiên chân chính bước chân vào Vinh Quang.

Mộng tưởng còn chưa thành hình, nhưng cũng có thể chạm vào một góc nhỏ.

Lại một ngày sau đó, Khưu Phi giấu trong lòng một chút tâm tư đi ngang qua cửa lớn câu lạc bộ Gia thế. Lúc đó những đám bạn nhỏ xung quanh đã chia thành nhiều người hâm mộ khác nhau, có đối tượng hâm mộ mới. Chỉ có Khưu Phi trong lòng một mực nhớ đến mùa giải thứ ba, cây chiến mâu kia từ trong Phồn Hoa giết ra, nhớ tới mùa giải thứ tư gặp phải đối thủ liều mình một hit Nhất Diệp Chi Thu không thể xoay chuyển đất trời.

Nếu như nếu như đổi thành mình. . .

Thời tuổi trẻ ngăn ngủi, chung quy cũng có một vài ý tưởng phi thực tế, chỉ để xem liệu cuối cùng có thể trở thành mục tiêu mà phấn đấu hay không.

Lúc Khưu Phi đi đến cửa Gia Thế, vừa hay nhìn thấy có người ngậm điếu thuốc đứng bên cạnh thông báo tuyển sinh trại huấn luyện mùa hè ở phòng thường trực, đã thế còn bị bác canh cổng ghét bỏ phủi phủi chỗ khói bụi.

Hắn chạy về phía trước, dự định nhìn yêu cầu chiêu sinh một chút, vừa lúc thanh niên ngậm điếu thuốc kia quay đầu, thuận miệng nói: "Cậu nhóc tới đánh Vinh Quang không?"

Sau đó, liền không có sau đó.

Về sau hắn chia sẻ câu trả lời "Bị ai lừa chơi Vinh Quang" khi trò chuyện đêm khuya với đám người mới, tân át chủ bài Lam Vũ phỉ nhổ với cái câu trả lời này nói: "Toàn một đám đa cấp được không, Khâu đội anh được hay không được hả? Không được cái này quá ha ha ha ha ha em phải nói với Hoàng Thiếu. . . "

Ai biết được nếu như đây là đa cấp, đại khái sớm đã cam tâm tình nguyện mua.

Khưu Phi nghĩ thầm, sau đó mắt thấy bên trong đám tuyển thủ chuyên nghiệp Hoàng thiếu phát liên tiếp ha ha ha ha ha icon đập tường đập bàn đập đất.

02

"Nói đến nhóm", Thường Tiên trước mở vở bút ký của mình ra, "Tôi nghe nói nhóm tuyển thủ mùa chín, mười có một nhóm nhỏ cũng chính là do fan hâm mộ gọi là "Thế hệ mới", có chuyện như vậy sao? Có thể tiết lộ cho đám fan hâm mộ một chút tin tức? Hoặc là có chút tin đồn nào có thể chia sẻ?"

"Ừm, chúng tôi có cái nhóm đó. Lư Hãn Văn lập ra, sau đó Kiều Nhất Phàm của Hưng Hân cùng tôi là quản trị viên. Bát Quái ngược lại là không có, nhưng hầu hết các thành viên trong nhóm đều là đội viên Gia Thế và Hưng Hân, cho nên thường xuyên sẽ bị những người khác phỉ nhổ."

"Vậy nhóm thành viên có từng làm các hoạt động bí mật gì không?"

"Có. Thường xuyên phát loa đi pk, sau đó lập đoàn xoát phó bản. . ."

"Woa! Chắc định đổi mới kỷ lục phó bản hả?" Thường Tiên sợ hãi thán phục.

". . . cũng không phải. Lần kia mọi người đều dùng tài khoản không phải nghề nghiệp của mình. . ." Khưu Phi cười cười, không phải bởi vì phân phối sai điểm kỹ năng, gán phím tắt không thuận tay, mười mấy người không có người chỉ huy còn ngông cuồng xoát phó bản trăm người cuối cùng cái kết là ngã sấp mặt trong đợt tiểu quái.

"Vậy bình thường mọi người trò chuyện khá nhiều về cái gì?"

"Bình thường huấn luyện là chủ yếu, không có nhiều thời gian rảnh trò chuyện, ban đêm lúc nghỉ ngơi sẽ nói vài câu. Nội dùng hả. . . chia sẻ tin đồn thú vị trong đội nhà mình, thỉnh thoảng nghe ngóng lẫn nhau xung quanh phụ cận thành phố đối phương có quán ăn nào ngon."

Nhóm "thế hệ mới" bọn họ, ban đầu bắt nguồn từ kỳ nghỉ hè Lư Hãn Văn chăm chỉ không ngừng kéo người mở đơn đấu. Về sau ngại phiền phức, dứt khoác kéo đám đồng bọn mình quen biết vào một nhóm. Tuy nói trên sân là đối thủ, nhưng rời khỏi tranh tài, đều là thanh niên sàn sàn tuổi nhau, thế là cũng chỉ một hai ngày liền thân quen lẫn nhau. Cho Kiều Nhất Phàm cùng Khưu Phi làm quản trị viên, cũng là vì để thuận tiện cho hai người bọn họ kéo đồng đội vào nhóm.

"Bởi vì hai nhà các anh nhiều nhất." Lư Hãn Văn nói cũng nhận được tán thành với lời rác rưởi thiện ý từ những người khác.

Trò truyện đêm khuya của đám đó thường là phỉ nhổ tai nạn xấu hổ của đồng đội nè, trao đổi quán ăn ngon, trò vui lẫn nhau nè. Bởi vì bên trong nhóm còn có con gái, cho nên ngẫu nhiên cũng sẽ biến thành đám con gái bá chiếm màn hình chia sẻ bát quái nhỏ.

Nói đi nói lại, kỳ thật nhóm vừa lập ra không lâu, cũng chỉ có Khưu Phi có tiền tố Gia Thế trước tên mình, bọn họ trò chuyện nhiều nhất vẫn là Diệp Tu.

Hôm nay ở trong game bị lừa, ngày mai ở trên trận khiêu chiến All-Star bị GG. Trong một phút, biểu hiện nín thở bùng nổ tốc độ tay, sau đó Khưu Phi bước ra bắt đầu trận đấu với Diệp Tu cùng đồng đội thời gian dài nhất.

—— Nhanh kể một chút có bát quái gì của Diệp Tu tiền bối.

—— Không có.

—— Khẳng định có! Nói đại một cái đi!

—— À, tiền bối trộm đi đến trại huấn luyện dùng máy tính ở nơi hẻo lánh chơi game có tính không?

—— Móa tính! Móa đường đường đội trưởng! Thế mà đến trại huấn luyện! Chơi game! !

—— Khưu Phi cậu có phỉ nhổ ảnh không? Tình huống lúc ấy như thế nào?

—— Lúc ấy. . . Những người khác vây quanh nhìn anh ấy rắc hành người chơi.

—— Không cứu nổi thế giới này!

—— Không ổn rồi!

—— Khưu Phi tốt, cậu nhất định không có vây xem đúng không?

——. . . Không, tôi chỉ nhắc nhở tiền bối, đó là máy tính của tôi.

—— Không ổn rồi các đồng chí, chúng ta cũng đi chơi game đi! Đi pk đi!

Khưu Phi không quen nói chuyện của người khác sau lưng, nhất là chuyện Diệp Tu. Dường như luôn có ảo giác chớp mắt một cái vẫn là đội trưởng Gia Thế, người nào đó nghiêng người dựa vào cửa sau trại huấn luyện ngậm điếu thuốc nhìn tất cả mọi người luyện tập với kiểm tra. Về sau Kiều Nhất Phàm vào nhóm, ngoài đám đồng môn tìm được cách mới vây xem đại thần, kết quả đối phương là người không thích bát quái hơn nữa còn ngại ngùng, lặp đi lặp lại đại khái là "Tiền bối là người rất tốt" "Dạy tôi rất nhiều" "Phỉ nhổ cũng có, nhưng là muốn tốt cho chúng ta". . .

Xong, không có cách nào trò chuyện.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút sao lại không có cách. Trong nhóm này toàn người trẻ, có ai mà không bị tiền bối như đại thần nhéo lỗ tai chỉ mặt dạy dỗ, nào là không hạn cuối, thế nào nào là trâu bò . Trong mấy cái đó, thường ngày nhiều nhất chính là lật bàn, cũng được chỉ điểm một hai chỗ dưới tay anh ấy.

Mặc dù bộ dạng luôn luôn không được "đẹp" lắm.

"Có khi nào hâm mộ với những người khác trong nhóm không? Có tiền bối, các đại thần tham gia thi đấu vòng tròn." Thường Tiên hỏi.

"Nói hâm mộ cũng không đến nỗi đi. Kỳ thật trước thời điểm vòng khiêu chiến, Tiêu đội trưởng rất quan tâm chúng tôi, thường xuyên sẽ lên QQ hỏi thăm tình hình huấn luyện. Tôn Tường tiền bối cũng sẽ gửi tin nhắn bảo tôi đừng quá áp lực. Về sau bên ngoài vòng khiếu chiến, các anh ấy cũng gửi tin chúc mừng cho tôi trước tiên. Rất cảm ơn các anh ấy."

Ban đầu có hâm mộ qua, nhưng rất nhanh cũng bình thường trở lại.

Người kia luôn là một tấm gương, từ trại huấn luyện cho đến bây giờ, thật ra vẫn luôn đứng vững ở phía trước, chưa hề rời đi cũng chưa từng ngã xuống, thế là đủ.

03

“Mặc dù câu hỏi này có vẻ hơi dư thừa, nhưng vẫn muốn hỏi một chút, đội trưởng Khưu Phi cảm thấy mình từ lúc tiếp xúc Vinh Quang đến bây giờ dẫn dắt đội ngũ đoạt giải quán quân, đối với mình ai là người có ảnh hưởng lớn nhất? Vì sao?"

"Diệp Tu tiền bối." Khưu Phi gật đầu, "Không hề nghi ngờ."

"Ảnh hưởng ở phương diện nào?"

"Đều có. Ban đầu tiếp xúc Vinh Quang là ở thời điểm nhìn anh ấy dẫn dắt Gia Thế đoạt ba lần quán quân. Về sau vào trại huấn luyện, được anh ấy chỉ dẫn qua, về phần thao tác và phương thức chiến đấu, phải nói bản thân anh ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với nghề pháp sư chiến đấu này. Còn có chính là. . ."

"Tinh thần."

"Vậy nếu có thể, cậu sẽ nói gì với Diệp Tu đại thần?"

"Thật ra cũng không có gì đặc biệt muốn nói. Chỉ là, tụi em sẽ tiếp tục cố gắng để giành chiến thắng."

Lúc đầu là có rất nhiều điều muốn nói, tuổi trẻ luôn có chút không chịu khuất phục, lòng háo thắng dù là tính cách thận trọng, nội tâm cũng có chút nóng nảy, muốn nói tiền bối anh nhìn xem, tụi em cũng có thể làm được. Dẫn dắt Gia Thế đi đến trận chung kết vòng khiêu chiến, hơn phân nửa là trách nhiệm, còn lại chính là không chịu khuất phục.

Cho nên sau trận chung kết, mới có thể nói nhưng lời tương tự như vậy để cổ vũ toàn đội.

Sau đó tiến vào thi đấu vòng tròn, mặc dù tiền bối từ đầu đến cuối luôn đứng ở phía trước đã giải nghệ, nhưng từng vòng từng vòng giành điểm trong tay các chiến đội lớn, mới biết được còn có nhiều điều nữa ngoại trừ trách nhiệm và không chịu khuất phục.

Nghé con mới đẻ không sợ cọp, cũng bị thời gian tôi luyện thành kiên trì cùng cứng cỏi.

Cho đến mùa hè mười năm sau, Gia Thế một lần nữa nâng lên cúp vô địch.

Trong khoảng thời gian đó, chỉ cần là người Gia Thế, đều có thể hiểu, cũng không cần phải nói gì.

04.

"Vậy cũng gần được rồi đến đây thôi." Thường Tiên thu hồi laptop, "À đúng rồi, còn có một câu hỏi cuối cùng."

"Mời hỏi."

"Ừm, muốn hỏi đội trưởng Khưu Phi một chút, cậu cảm thấy tinh thần Gia Thế là cái gì?"

Khưu Phi trầm mặc một lúc, sau đó đáp:

"Tôi nghĩ là không chịu khuất phục, không thỏa hiệp, có thể kiên định niềm tin cho đến thắng lợi."

Là từ lúc ban đầu vương triều Gia Thế ba lần quán quân, cho tới bây giờ dựa vào các thiếu niên ở trại huấn luyện tụ họp lại thành Tân Gia Thế. Từ đội trưởng đầu tiên truyền thừa xuống, chưa hề xem như khẩu hiệu treo ở miệng, nhưng cũng chưa hề thay đổi qua tín ngưỡng.

"Cảm ơn đội trưởng Khưu Phi đã phối hợp."

"Không cần cảm ơn." Khưu Phi đứng dậy, "Tôi tiễn anh ra ngoài."

Bọn họ từ sau bữa cơm chiều bắt đầu trò chuyện, chờ ra đến hành lang phố đã lên đèn.

Khưu Phi tiễn Thường Tiên đến cửa tiểu khu, vừa lúc đèn bảng hiệu cửa quán net đối diện cũng sáng lên. Chữ quán net Hưng Hân ở giữa ban đêm mùa hè lấp lóe mấy lần, sau đó thường sáng cho đến bình minh.
-Hoàn-
 

Bình luận bằng Facebook