- Bình luận
- 66
- Số lượt thích
- 659
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp là chân ái
[Kiều trung tâm] Tro tàn vùi biển thẳm
Tác giả: Kobayashizu
Cảnh báo: Au, cp, deep, dark, SE
Hướng dẫn sử dụng: Cảm xúc và bố cục cho fic đều lấy từ bài hát này, nghe nó trước rồi đọc fic.
Chữ nghiêng màu nhạt là lời bài hát dưới đây.
________________________________________
Ánh trăng sáng tỏ, xuyên qua làn mây
Rời xa chốn đông người, trải thành lớp vảy cá nơi đại dương bao la
Làn sóng vỗ ướt tà áo trắng, tựa như đang cố đẩy người quay về
Sóng biển tẩy mờ vết máu, vọng tưởng có thể cho người chút ấm áp
Cậu nhìn đồng hồ trên tường, kim giờ và kim phút đã cùng chạm số 12 từ 2 tiếng trước, cậu thở dài, gấp cuốn sách lại, xếp gọn gàng xấp giấy A4 dày kín chữ và hình vẽ trên bàn.
Bốn bề vắng ngắt, thi thoảng khung của sổ run bật lên vì gió đêm mùa này thổi mạnh bất thường, có đôi lúc cậu tưởng như tấm kính mỏng manh ấy sẽ vỡ tanh tành, bóng đêm tràn vào bao bọc thân thể này, nuốt chửng lấy cậu.
Bốn bề vẫn lặng ngắt.
Tạch
Ánh đèn vàng vụt tắt, trong bóng tối, những âm thanh xung quanh như được phóng đại lên, phiền phức vô cùng.
2h 45’, có tiếng dép lệt xệt kéo lê trên nền nhà, tiếng mở đóng cửa, sau đó là tiếng xả nước ầm ỉ, lại là tiếng lệt xệt rồi trở về với lặng yên.
Cậu lim dim mắt, bắt đầu mơ màng.
“Chờ khi có kết quả chúng ta cùng đi biển nhé.”
Cậu mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhại chảy lạnh cả sống lưng. Tiếng côn trùng rả rít, tiếng xe vụt qua làm nhịp tim trong lồng ngực dần bình ổn lại.
Bốn bề lại lặng yên.
“Kẹttttt”- âm thanh của chiếc giường khi cậu nằm xuống vang lên trong không gian, trên tường đồng hồ chỉ 3h 21’
“Đêm nay lại mất giấc tiếp rồi.” – Cậu nghĩ thầm, thẫn thờ nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn trần nhà.
Tích tắc
Có ai đó bị bệnh phổi, bắt đầu lên con ho không ngừng, mỗi đêm đều ho.
Tích tắc… tích tắc
Đứa trẻ con cơn khát sữa lại khóc, mỗi đêm đều khóc gần năm phút mới gọi được đôi vợ chồng trẻ tỉnh dậy cho ăn.
Tích tắc… tích tắc… tích tắc
Con sâu bạc tầng trên nói mớ, tưởng mình ăn được cả sòng, đêm qua mơ chơi mạc chược, đêm hôm kia mơ thắng cá độ,… kết quả cũng chỉ là mơ, có mơ ắt có tỉnh.
Tích tắc… tích tắc… tích tắc… tích tắc…
…
Người thích vị mặn của gió biển, dạo chơi trên bờ cát ướt
Người nói tro tàn vốn nên thả trôi vào lòng đại dương
Người hỏi tôi sau khi chết sẽ về đâu
Có ai yêu thương người không?
Thế giới đó có tồn tại hay không?
“Chờ khi có kết quả chúng ta cùng đi biển nhé.” – Trước mỗi lần thi, người ấy đều nói như vậy.
“Cậu thích biển đến vậy à?”
“Thích chứ, biển là nơi bắt đầu cho tất cả, cũng là nơi kết thúc cho tất cả mà. Sự sống đều tiên xuất hiện tại đáy biển, vòng tuần hoàn nước khởi điểm từ đại dương, đó là bắt đầu. Thân thể các loài sinh vật, cây cối, muôn thú cho đến con người vùi chôn vào đất, hóa thành cát bụi, hòa vào nước ngầm, tụ thành suối, hợp thành sông, đổ ra biển lớn, về lại với đại dương, đó là kết thúc.”- Cậu cười tươi, mắt như lấp lánh hi vọng.
“Có lí, vậy thì ra biển, mỗi năm đều ra vài lần, sau này không cần hẹn nữa, cứ ra biển tìm nhau.”
“Lớp trưởng, sắc mặt cậu kém vậy.” – Vai bị vỗ một cái, cậu choàng tỉnh từ dòng hồi ức.
Bài thi mới được phát trên bàn cùng số 98 đỏ tươi.
“Đừng lo, vẫn cao nhất lớp, lần này còn cao nhất khối, Tằng Tín Viễn tiếp tục bị cậu đạp dưới chân, đang tức nổ phổi bên kia.” – Người kia cười thỏa mãn, chờ vẻ mặt vui vẻ hay chút thỏa mãn xuất hiện trên mặt cậu, kết quả thất vọng cụt hứng trở về chỗ ngồi.
Cô nàng lớp phó học tập quay xuống, cầm lấy bài thi của cậu lên xem, vừa xem vừa dò chứng nét mặt của cậu, thăm dò.
“May mà cậu lấy lại phong độ rồi,…ừ… chuyện nên quên hãy quên đi thôi, mọi người cũng không cố ý.”
Cậu khẽ cắn môi không phản ứng, cô ta vội đặt bài thi lại trên bài, yên lặng quay lên.
Biển, đúng rồi, có kết quả rồi, phải ra biển.
Người nói biển rất thơm, có mùi nước, mùi muối, còn có cả mùi nắng gió, chân dẫm lên cát, nước biển dâng tới tận đầu gối, sóng này tiếp sóng kia đập vào, vỡ thành đóa bọt biển.
Mặt trời trên đầu, biển xanh dưới chân, mùi biển căng trong lồng ngực, cát vàng bám vào áo quần, dấu chân in thành hàng chờ sóng cuốn đi.
Tiếng cười giòn hơn cả nắng.
Họ có đem người trả lại cho biển cả không? Họ đã thả người chìm vào nước sâu chưa?
Cát có đang ôm lấy người? Sóng ngầm có đang vỗ về người? Đại dương sâu thẳm có đang bảo bọc lấy người không?
Ánh trăng sáng tỏ, xuyên qua làn mây
Rời xa chốn đông người, trải thành lớp vảy cá nơi đại dương bao la
Sóng biển tẩy mờ vết máu, vọng tưởng có thể cho người chút ấm áp
Linh hồn chẳng được yên nghỉ kia, lại chẳng ai thức được tỉnh người
Cậu lại thẫn thờ, trên bục giảng là ai vậy?
Ai đang nói vậy?
Đang nói gì vậy?
Không cần biết, không cần nghe, tối về cậu sẽ tự học lại, cậu có rất nhiều, rất nhiều thời gian, mỗi đêm đều dài như vậy, đều tĩnh lặng như vậy, cậu cần chút gì đó để làm.
Chút gì đó để giữ vững bản thân.
Mỗi một người ở đây đều là những người xuất sắc, tranh đua nhau chạy về phía trước, giành một chân trong nhóm những người xuất sắc hơn.
Đánh giá kiến thức, đánh giá năng lực, quy định, điểm số, xếp hạng, top 100, top 50, top 10, top 3 đứng đầu, huy chương, giải thưởng, cúp vàng, bằng khen, danh dự, vinh hạnh, gia đình tự hào, cha mẹ kì vọng, con cưng của thầy cô, ngang hàng với bè bạn….
Chạy nữa đi, chạy nhanh nữa đi, những đứa trẻ thiên tài, dốc hết sức mình nào, sắp chạm đích rồi, tương lai tươi sáng phía trước rồi, không được ngủ, không được chơi, điện thoại có gì tốt, game truyện có gì hay, không được ngừng lại, cái em đang phí hoài thời gian, phí hoài năng lực bản thân, các em không hổ thẹn với gia đình sao, không hổ thẹn với bạn bè sao,…
Mồ hôi, nước mắt, gánh nặng, áp lực, điểm kém, tụt hạng, bại hoại thanh danh, stress, kỷ luật, thức khuya, đồ phế vật, lo âu, nổi ô nhục của gia đình, trầm cảm, … tự tử.
Chạy đi, chạy đi những đứa trẻ thiên tài, chạy về phía trước.
Có người ngã xuống rồi, đừng quan tâm, đừng học theo kẻ yếu đuối đó, đạp lên nó đi, có gì để chần chừ.
Cậu đang chạy, tất cả những người ngồi đây đều đang chạy, chỉ có một người là không.
Vì sao cậu không nhận ra một bên mặt bị tát sưng húp đó, không nhận ra người co mình lại, run rẩy trước những lời chỉ trích?
Vì sao không nhìn thấy mọi người trong lớp đang ngó lơ người ấy? Không nhận ra mỗi ngày người ấy đều phải trực nhật thay người khác? Không nhận ra sự xem thường giấu kín trong đôi mắt bè bạn đang hướng về người ấy?
Vì sao cậu không thấy đôi mắt thâm quầng hay những lần chạy vội vào nhà vệ sinh nôn khan, không thấy gương mặt nhăn lại vì đau bụng do stress trước mỗi kì thi của người? Không thấy cả vẻ mặt chán chường và sự thất vọng khi thấy bài thi không chạm được con số 90 của người ấy?
Rốt cuộc là vì sao?
Người thích vị mặn của gió biển, dạo chơi trên bờ cát ướt
Người nói tro cốt nên thả trôi tan vào nước đại dương
Người hỏi tôi sau khi chết sẽ về đâu
Nơi đó có ai yêu thương người sao ?
Đời này, thế gian vứt bỏ người
“Chuyện nên quên hãy quên đi thôi, mọi người cũng không cố ý”
Họ nói nên quên đi thôi, quên đi sao? Cậu phải quên thứ gì đây? Cậu phải quên đi ai đây? Chỉ cần muốn quên sẽ quên được sao?
Làm ơn có ai đó trả lời hộ đi, bất cứ ai cũng được.
“Chuyện nên quên hãy quên đi thôi, mọi người cũng không cố ý”
Mọi người không cố ý, vậy ai mới là người cố ý?
Khinh thường là vô ý? Châm chọc là vô ý? Sai vặt là vô ý? Cô lập vẫn là vô ý?
Rốt cuộc đâu mới là cố ý?
Đẩy ai đó vào tuyệt vọng có còn là vô ý? Đồn ai đó đến chân tường có còn là vô ý?
Ai cũng vô ý, vậy ai mới là cố ý? Ít người là cố ý nhưng nhiều người là vô ý?
Vô ý không có lỗi, vậy ai mới là người có lỗi đây? Người quan sát không có lỗi, kẻ tham gia không có lỗi, thầy cô không có lỗi, cha mẹ không có lỗi, nhà trường không có lỗi, gia đình cũng không có lỗi?
Vậy thì là ai đây?
Là con người đang nằm lại cũng biển sâu thăm thẳm kia mới có lỗi sao?
Sóng biển tẩy mờ vết máu, vọng tưởng có thể cho người chút ấm áp
Lặng nghe tiếng vọng nơi biển sâu, là ai đang thét gào chỉ lối
Linh hồn chẳng được yên nghỉ kia, lại chẳng có ai thức tỉnh người
“Chờ khi có kết quả chúng ta cùng đi biển nhé.”
“Biển là nơi bắt đầu cho tất cả, cũng là nơi kết thúc cho tất cả. Sự sống đều tiên xuất hiện tại đáy biển, vòng tuần hoàn nước khởi điểm từ đại dương, đó là bắt đầu. Thân thể các loài sinh vật, cây cối, muôn thú cho đến con người vùi chôn vào đất, hóa thành cát bụi, hòa vào nước ngầm, tụ thành suối, hợp thành sông, đổ ra biển lớn, về lại với đại dương, đó là kết thúc.”
Phải tỏ ra vui vẻ trước mặt kẻ vô tình
Còn kẻ đứng trên bờ vẫn nghĩ mình vô can
Thế gian này còn gì để lưu luyến, hết thảy tan thành khói mây
Họ có đem người trả lại cho biển cả không? Họ đã thả người chìm vào đáy nước sâu chưa?
Cát có đang ôm lấy thân thể? Sóng ngầm có đang vỗ về linh hồn người? Đại dương sâu thẳm có đang bảo bọc người không?
Là ai đang khóc vậy?
Là người đang khóc sao? Hay là tôi?
Là tôi sao? Hay là nước mắt chúng ta đang rơi?
Là vị mặn của nước biển hay vị đắng của nước mắt?
Là tiếng vọng từ khơi xa hay lòng tôi đang thét gào?
Làm ơi có ai đó trả lời tôi đi, ai cũng được, bất cứ ai cũng được.
Xin hãy trả lời tôi.
…
Tích tắc…
Tiếng dép lệt sệt, tiếng mở của, tiếng xả nước...
Tích tắc…
Đứa trẻ ấy lại khóc rồi, cụ già kia vào viện, không còn tiếng ho nữa.
Tích tắc…
Mưa đập vào vào cửa sổ, sóng biển vỗ rì rào, dập dìu từng cơn, bao bọc lấy thân thế mong manh.
Tích tắc… tích tắc…
“Chờ khi có kết quả chúng ta cùng đi biển nhé.”
Tích tắc… tích tắc…
“Hôm nay tớ đi ra biển, cậu muốn đi cùng không?”
Người đi rồi, chỉ là không về nữa.
Tích tắc… tích tắc… tích tắc…
“Một em học sinh mất tích bên bờ biển, hiện tại vẫn chưa tìm ra tung tích”.
Bóng người cùng cùng chiếc sơ mi trắng thấm nước, đi xa dần, hòa vào đường chân trời.
Ánh trăng sáng tỏ, xuyên qua làn mây
Rời xa chốn đông người, trải thành lớp vảy cá nơi đại dương bao la
Sóng biển tẩy mờ vết máu, vọng tưởng có thể cho người chút ấm áp
Linh hồn chẳng được yên nghỉ kia, lại chẳng ai thức được tỉnh người
“Biển là nơi bắt đầu cho tất cả, cũng là nơi kết thúc cho tất cả. Sự sống đều tiên xuất hiện tại đáy biển, vòng tuần hoàn nước khởi điểm từ đại dương, đó là bắt đầu. Thân thể các loài sinh vật, cây cối, muôn thú cho đến con người vùi chôn vào đất, hóa thành cát bụi, hòa vào nước ngầm, tụ thành suối, hợp thành sông, đổ ra biển lớn, về lại với đại dương, đó là kết thúc.”
Không kịp, không kịp nữa rồi
Người như cười mà nước mắt tuông rơi
Không kịp, không kịp nữa rồi
Cánh tay người run run
12h.
Tiếng tivi đâu đó vọng lại
Chạy nữa đi, chạy nhanh nữa đi, những đứa trẻ thiên tài…
Không kịp, không kịp nữa rồi.
1h
Ngòi bút chạy sột soạt trên giấy trắng
“Chuyện nên quên hãy quên đi thôi, mọi người cũng không cố ý”
Người như cười mà nước mắt tuông rơi
2h
Gió thổi làm cửa sổ run bật lên
Vì sao tôi không nhận ra sớm hơn?
Quên đi thôi? Tôi quên ai đây? Tôi quên chuyện gì đây?
Không kịp, không kịp nữa rồi
3h
Tiếng dẹp lệt xệt, mở cửa,…
Ai là người có lỗi đây?
Là họ, là tôi, là cậu hay là chúng ta…
Cánh tay người run run
4h
Đứa trẻ ấy khóc , cụ già kia đã mất, không còn ai ho nữa
Không ai trả lời tôi cả, không một ai.
Tôi không nghe thấy ai cả, tiếng vọng từ khơi xa hay lòng tôi thét gào.
Không kịp, không kịp nữa rồi
5h
Con bạc lại nói mớ, chìm trong mộng mãi không muốn tỉnh, tỉnh dậy làm gì, có gì vui để tỉnh?
Tôi không cứu được người, không ai cứu được người, cũng không ai cứu được tôi.
6h
Tiếng chuông reo, ngày mới lại đến
Cuối cùng trời cũng sáng rồi, kẻ điên phải tỉnh rồi.
…
Không kịp, không kịp nữa rồi
Chẳng ai cứu vớt người cả
Không kịp, không kịp nữa rồi
Người thật sự chán ghét cảm giác ngạt thở này…
Không kịp, không kịp nữa rồi.
Ngày tiếp ngày, đêm tiếp đêm.
Sau cùng, tất cả những chuyện đã xảy ra và cả người, những kẻ vô tình kia đều sẽ quên, chỉ có tôi nhớ rõ.
Chỉ mình tôi ôm tất cả đi tiếp.
Một tấc tương tư, một tấc tro
Kiều Nhất Phàm, chờ tôi tìm người.
END.
(Fic hiếm hoi Koba viết một lèo và không trau chuốt lại cũng không có định sửa chữa gì thêm, mong mọi người sẽ thích nó. Thật ra fic gần như sự giải tỏa, sự rút giận của mình sau khi đọc phải một vài tin tức không hay nên có chút bức bối.
Cảm ơn bạn đã đọc nó.)
Last edited: