Hoàn [Phi Long Tại Thiên 2020][Khưu Văn] Tinh mộng chi quang

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Tinh mộng chi quang

Author: 夏梓鸢

Edit + beta: Băng Ly


Fic thuộc Project Phi Long Tại Thiên - Mừng sinh nhật Khưu Phi 2020




Trong những năm tháng khó khăn nhất, người đồng cam cộng khổ với mình là ai,
chính là người quan trọng nhất trong sinh mệnh!






Trung thu đến rồi.

Năm nay Trung thu vừa khéo trùng với cuối tuần, được nghỉ hay không thì cũng vẫn thế, người đi làm sẽ có tiền phụ cấp làm thêm giờ, còn học sinh thì lại có lý do phải đi học bù. Nhưng còn may sau dịp này sẽ là kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn, nên mặc kệ mọi thứ đi, tận hưởng ít ngày nghỉ quý giá trước đã.

Văn Lý đứng bên cửa sổ ngoài hành lang, gió lạnh thổi qua, nhìn đèn đường sáng rực như sao trời, tỏa ra màu quýt chín ấm áp. Trên đường cao tốc, ánh đèn xe đan xen lẫn nhau như dải lụa màu lộng lẫy, cả thành phố sầm uất náo nhiệt trong đêm đoàn viên, không biết có đánh thức nàng Hằng Nga đã sống trăm ngàn năm trên cung trăng xa thẳm.

Văn Lý đứng đây quan sát toàn cảnh, cảm thấy mình có phong thái quân lâm thiên hạ, nhưng cũng là cô đơn lạnh lẽo.

Đương nhiên chỉ là tự cậu cảm giác vậy thôi.

“Đêm rồi đừng đứng đây hóng gió, sẽ bị cảm lạnh đấy.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm ấm, bả vai Văn Lý bị nhẹ nhàng kéo một chút. Cậu xoay người lại, đối diện với ánh mắt trong trẻo của người kia, cảm thấy thanh tỉnh không ít, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt phiếm hồng, có chút tò mò hỏi người tới, “Phi à, đã chín giờ rồi, sao cậu còn ở đây vậy?”

Trên người Khưu Phi là áo khoác đồng phục Gia Thế, rõ ràng thời gian huấn luyện đã kết thúc, không cần phải câu nệ như thế, nhưng Văn Lý cũng không xen vào sở thích của đội trưởng. Hơn nữa bọn họ đều đang tuổi thiếu niên nhiệt huyết, mặc đội phục sẽ thể hiện cảm giác tuổi trẻ đã đảm nhiệm trọng trách lớn, không phải ra vẻ lão luyện gì. Còn Văn Lý thì sao? Dù sao cũng không cùng một phong cách với Khưu Phi nhà cậu rồi.

Gia Thế có một Khưu Phi đứng đắn nghiêm túc, lại kiêm luôn cả giá trị nhan sắc cao là đủ rồi, tui đây thâm tàng bất lộ đứng sau ủng hộ cậu ấy! –Văn đội phó luôn tự hào nói.

“Tui hả? Hihi, nay là Trung thu mà, tui ra đây ngắm trăng nha, cậu nhìn mặt trăng kìa…” Văn Lý dựa người lên cửa sổ, cười hì hì đưa tay chỉ mặt trăng trên trời. Trăng tròn vành vạnh, vàng óng lẻ loi treo giữa trời đêm, thỉnh thoảng có những đám mây đen trôi qua tạo thành vẻ đẹp mông lung huyền ảo. Chẳng trách thơ ca cổ đại luôn ca ngợi vẻ đẹp trăng rằm.

Khưu Phi nhất thời có chút ngạc nhiên, nhìn ngón tay Văn Lý chỉ lên bầu trời, cánh tay cố vươn dài ra như muốn chạm tới mặt trăng, sao có thể chứ.

“Đừng có mơ mộng nữa, nhanh đi ngủ đi.” Khưu Phi thu lại ánh mắt, thúc giục Văn Lý.

“Ai mơ mộng, tui đang ngắm trăng!”

Đồ ngốc này. Khưu Phi đứng sau lưng Văn Lý cách hai bước chân, đề phòng cậu xuất quỷ nhập thần nổi hứng chơi trốn tìm với hắn trong hành lang nhỏ hẹp này, trong lòng lặng lẽ để ý đến người kia.

Mơ mộng vốn là hư vô hão huyền, sẽ sớm bị thực tại tàn khốc làm cho tỉnh mộng. Nhưng có câu nói rất hay, người không có ước mơ, so với cá đóng hộp khác nhau chỗ nào?

Gia Thế năm ấy giống như nằm trong một cơn ác mộng, từng bước rơi khỏi thần đàn, dường như có một bàn tay vô hình, từ từ ép buộc bọn họ tự tay hủy đi tiền đồ cơ nghiệp. Trách ai được? Bây giờ tranh cãi là lỗi của ai thì có ý nghĩa gì đâu?

Dù sao trong tường vỡ ngói đổ, nâng cao chiến kỳ lần nữa, là trách nhiệm của đội trưởng.

Cho nên Khưu Phi có ước mơ nhưng không nằm mơ, ý chí thanh xuân cứng cỏi, dù thỉnh thoảng có thất thần như vừa rồi nhưng bình thường vẫn luôn tỉnh táo cơ trí.

Nói về ước mơ, còn có một câu: Làm người phải có ước mơ chứ, không chừng ngày nào đó chỉ nhìn thấy quỷ.

Câu nói này được cô gái chơi thiên sứ thủ hộ không mấy tiếng tăm của Gia Thế phổ biến rộng rãi. Thân là đội viên nhà hào phú Liên minh, cô đảm nhiệm vị trí trị liệu, mặc dù chính cô cũng vứt bỏ trị liệu. Gọi cô nàng là Tiểu Dạ đi, vì tài khoản của cô bắt đầu bằng chữ Dạ, không có liên quan đến Trần Dạ Huy đâu.

Sau khi Gia Thế giải tán, ông chủ cũ Đào Hiên và ông chủ đương nhiệm Hạ Trọng Thiên trầm mặc đứng trong phòng họp, quản lý nhìn bọn nhóc đang tuổi vị thành niên trong trại huấn luyện, cảm thấy đau đầu, không biết nên mở lời như thế nào. Đúng lúc đó, Hạ Trọng Thiên đứng dậy.

Chỉ vẻn vẹn một câu: Ai nguyện ý ở lại chấn hưng Gia Thế thì ở lại, ai không muốn thì hữu duyên tương ngộ sau này.

Khưu Phi nói, em là đội trưởng, Gia Thế sẽ không ngã xuống.

Không có cái gì gọi là quan hệ nhân quả.

Văn Lý nói, em ở lại.

Có người nói, thật xin lỗi, hẹn gặp lại.

Tiểu Dạ do dự một chút, cô rất thích Gia Thế, nhưng nghĩ tới chiến đội non yếu phải chống chọi sóng to gió lớn, dựa vào sức mình trở lại Liên minh, dù sao hiện thực vẫn rất tàn khốc, cô cũng biết mình không tài giỏi xuất chúng gì.

Ngày trước Tiểu Dạ đẩy thuyền Diệp Tranh, cũng không phải fan cp gì, chỉ là thích hai người này nên đẩy cho vui thôi. Nhưng bây giờ hai người họ đều đi rồi, cô vất vả muốn đuổi kịp bước chân thần tượng và tiền bối mình, bọn họ đều không thấy, mọi thứ trở thành bọt nước.

Nhưng chỉ cần trở lại Liên minh, nhất định sẽ gặp được. Loại bug như Quân Mạc Tiếu kia cũng có thể tồn tại, nhỡ đâu ngày nào đó mình theo gót Phương Sĩ Khiêm tiền bối trở thành Thần Trị Liệu cũng khó nói đúng không? Thiên sứ thủ hộ vạn tuế vạn vạn tuế!

Cô gái nhỏ não động hơi lớn này ngày hôm ấy nói rõ ràng từng chữ một rằng, “Em cùng mọi người ở lại.”

Nếu bàn về thực lực, so với Phương Sĩ Khiêm hay Trương Tân Kiệt, đương nhiên Tiểu Dạ kém xa vạn dặm, nhưng mỗi ngày cô đều bừng bừng sức sống kéo theo sinh khí Gia Thế lên, trở thành một ngoại lệ thú vị. Sở trường của cô là kết bạn thân thiết tám nhảm với fan, còn hào hứng cùng fan đội nhà thiết kế băng rôn to tướng ghi khẩu hiệu rằng:

We are Jiashi team, we are the best!

Chủ đề đã lạc hơi xa, quay về hai người đang ở ký túc xá.

Khưu Phi mặc đồ ngủ ngồi trước máy tính, trên màn hình là giao diện Vinh Quang. Hắn quẹt thẻ đăng nhập một clone pháp sư chiến đấu, chắc hẳn muốn đi hỗ trợ bên công hội.

Công hội Gia Vương Triều thật tốt, tuyển thủ chuyên nghiệp chạy hai đầu.*

* Vừa phải thi đấu vừa phải lo chuyện công hội trong game.

Văn Lý vừa tắm xong đang lau tóc, đột nhiên nghĩ đến câu vè trêu chọc của ai đó trên mạng, khẽ mỉm cười. Cũng tiện tay bật máy tính mình lên.

“Hey đội trưởng, đi đâu vậy?” Pháp sư chiến đấu đột nhiên nhận được một lời mời kết bạn, là một thiện xạ nhìn qua trang bị soái khí xịn xò, nhưng thực tế cũng không có giá trị gì mấy.

“Phó bản “Hoang Mạc Chi Quốc”, đi bổ sung ít vật liệu hiếm.” Pháp sư chiến đấu đứng ở cửa vào phó bản, dáng vẻ giơ chiến mâu uy phong lẫm liệt.

Đoàng đoàng hai tiếng, thiện xạ phóng khoáng dùng Phi Súng bay đến bên cạnh hắn, lúc này là giờ cao điểm nhiều người onl, đường đi hẹp bị chen lấn chật như nêm cối. Hai người muốn tìm đường rẽ nhỏ khác nhưng không tìm được.

“Thật là một câu chuyện buồn.” Thiện xạ tỏ ra bi thương văn vẻ nói, chiến pháp chuyển góc nhìn qua nhìn cậu, bên tai là tiếng bước chân ồn ào.

“Tốc chiến tốc thắng đi.”

Thiện xạ lợi dụng ưu thế chức nghiệp của mình, lơ lửng trên không trung dùng song súng bắn phá ven đường, vạt áo đen tuyền bị gió xoáy hòa với ánh lửa phun ra, trông như một con quái thần bí khó lường.

Có mấy lần công kích xuống mặt đất làm bụi bay lên mù mịt, quần chúng vô tội bị ngộ thương nhao nhao dạt ra nhường đường.

“Mày chơi thế thì đánh thế éo nào được. Có giỏi xuống đây PK với tao đi… Móa!” Có chuyên gia đạn dược nào đó không phục đang chuẩn bị công kích, đột nhiên tầm nhìn quay cuồng, bị đánh ngã trên đất.

Người đánh lén là pháp sư chiến đấu, chiến mâu sát mặt chuyên gia đạn dược quét qua, mũi mâu lạnh lẽo dọa đối phương sững sờ, lúc phản ứng kịp thì chiến pháp đã đi xa.

“Hoang Mạc Chi Quốc, chiến pháp thiện xạ của Gia Vương Triều không biết xấu hổ.” Một câu nói xoát nhiều lần trên kênh thế giới, nhanh chóng bị đánh dấu spam.

Hai người chạy đến dã ngoại hoang vu nhìn nhau cười, thiện xạ phát ra một bong bóng thoại: “Ai da, vị chiến pháp nào đó bị réo không biết xấu hổ kìa.”

“Cũng nói cậu nữa đó.”

“Tui vất vả trăm bề mở đường cho cậu, haiz, phí nhiều mana lắm đó.”

“Ừm, vất vả. Nhưng đừng quá rêu rao.”

“…”

Tuy nói nơi này là hoang mạc, nhưng cũng không ngăn cản phòng thiết kế Vinh Quang bỏ công sức trang trí cảnh sắc, cát vàng bị gió lớn thổi bay mù trời, khung cảnh xung quanh lạnh lẽo hoang vu.

Không biết có phải cố ý hay không, bầu trời vốn đen thẫm cũng được thêm vào những vì sao sáng lấp lánh, còn có một thứ khác với thế giới thực, là trăng ở đây vô cùng tròn.

Thiện xạ dừng lại ngắm sao, chiến pháp dừng lại ngắm cậu.

“Chụp màn hình chút làm kỷ niệm đi.” Thiện xạ chạy ra xa, đứng xa nhìn pháp sư chiến đấu, ngừng một chút rồi lại chạy tới, mở tấm ảnh chụp được cho người kia nhìn.

Hình ảnh rất thi vị, sa mạc không một bóng người, chỉ có pháp sư chiến đấu cô độc một mình, vô số hào quang sáng chói phía sau tô điểm cho hắn thêm rực rỡ, như anh hùng trầm lặng đối mặt với thiên hạ bao la. Lúc chụp hình vừa khéo có một đuôi sao băng thật dài vô tình xẹt qua. Nhiều năm sau nghĩ lại, hai người cũng không biết nguyện vọng ước với sao băng có thể thành sự thật không, hay chỉ là bug hệ thống ngẫu nhiên xuất hiện.

“Tiếp tục thôi.”

Đánh phó bản mấy lượt xong, Khưu Phi bị Văn Lý giục đi đánh răng rửa mặt, lúc đi ra nhìn thấy Văn Lý ngồi khoanh chân trên ghế, chăm chú nhìn màn hình máy tính như đang nghiên cứu cái gì. Tóc ngắn chưa khô dán lên cổ, ánh sáng dịu nhẹ từ máy tính tỏa ra làm mắt kính nặng mấy độ lóa lên, vóc dáng hơi gầy khiến cổ áo sơ mi có phần lỏng lẻo.

“Tiểu Văn.” Khưu Phi theo bản năng gọi tên cậu.

“Sao vậy? Phi này, máy tính của cậu chẳng có gì thú vị cả, ngoài Vinh Quang cũng chỉ có Vinh Quang, phải có chút sinh hoạt tình thú chứ. Nhìn này…” Văn Lý nghiêng người nhường máy tính, giao diện màn hình bị cậu đổi thành Logo Vinh Quang, nhìn kỹ sẽ nhận ra có chỗ không giống, hai chữ cái đầu Vinh Quang bị đổi thành JS.

“Cậu… Thật là…” Khưu Phi nhìn màn hình kia một hồi, đột nhiên bật cười, dương quang xán lạn lộ ra tám chiếc răng, dùng tay che miệng ngồi xuống ghế, mái tóc cũng có chút lộn xộn.

Văn Lý có chút hoảng, đây là… tẩu hỏa nhập ma?

“Ha ha, không có gì. Cậu nhàm chán thật đấy, nhanh đi ngủ đi.” Khưu Phi vất vả thu lại nụ cười, nhanh chóng tắt máy tính, căn phòng trong nháy mắt tối đen. Văn Lý đột nhiên bị người vuốt vuốt tóc, động tác tuyệt không thô lỗ, đầu ngón tay đối phương dịu dàng vuốt ve lọn tóc mình, Văn Lý lập tức chết máy. Cũng cảm giác được đối phương kề sát miệng vào vành tai mình, thanh âm trầm thấp thổi ra khí nóng.

“Tiểu Văn, ngủ ngon.” Là thanh âm của Khưu Phi, là thanh âm đội trưởng của cậu.

“Ừm… Ngủ ngon.”

_______

“Đội trưởng để ý mày ghê hen.” Văn Lý mới tỉnh ngủ, còn đang mắt nhắm mắt mở bưng khay ngồi xuống bàn ăn, Lý Duệ trước mặt cậu đang húp cháo, nghe nói hôm qua cậu được Khưu Phi xoa đầu thì tiện miệng chế giễu.

“Chỉ là tình đồng đội thông thường, tui cũng chả có gì phải sợ, anh không phục vào đấu trường pk.” Văn Lý thè lưỡi với hắn, nghiêng đầu cắn bánh trứng ăn, ánh mắt không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Văn Lý lòng dạ không yên, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhìn kỹ thì vui vẻ đứng lên vẫy tay với người bên ngoài: “Anh Hạ anh Hạ, nhìn bên này.”

Anh Hạ là ai vậy? Là Hạ Trọng Thiên.

Là vị anh hùng đã cứu Gia Thế trong nước sôi lửa bỏng, chỉ cần xuất hiện đã mang ánh sáng thiên thần, kiêm chức ông chủ và quản lý, là đại boss phát lương cho mọi người, nhưng theo một tình báo đáng tin cậy, vị này ở Thần Chi Lĩnh Vực vẫn thuê dân chuyên thay mình luyện cấp.

Dù sao anh Hạ của mấy đứa làm giám đốc cũng bận trăm công ngàn việc, không có thời gian chơi nhiều, đấy là ảnh bảo thế.

“Ài, anh Hạ này, hôm qua cuối tuần rảnh rỗi sao anh không tới chơi vậy?”

“Hạ tổng, bánh kẹo anh mua lần trước ngọt chết, ăn làm sao được?”

“A a a trà nhà anh sản xuất em không uống nổi, đắng chết mịa luôn. Phản đối phản đối, loại trà quỷ quái gì vậy, cái gì mà Hồng Trà* mới là vương đạo! Suốt ngày đề cử Hồng Trà…”

* Hồng Trà (Black Tea/Trà đen): Loại trà được ủ từ lá trà sau khi vò làm trà biến màu từ màu xanh lục thành màu sậm hơn. Sau khi sấy khô, trà được pha cùng các nguyên liệu. Hồng trà có độ oxy hóa hoàn toàn (100%). Lá trà làm cho trà nâu sáng tới đỏ đậm của rượu nên được gọi là trà đen. Các loại trà đen có hương vị mạnh nhất, một số loại rất đắng và có vị chất đậm. (Cre: Hướng nghiệp Á Âu). Ở đây Tiểu Dạ chê Hồng Trà đắng không uống nổi.

“Tiểu Dạ bánh bèo im miệng đi.”

“PK với tao không, đứa nào thắng được mười đồng.”

Hạ Trọng Thiên và Khưu Phi cùng đi vào nhà ăn, vừa mở cửa đã nhận được “những lời quan tâm đầy yêu thương” từ cả thế giới. Hạ tổng khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn Khưu Phi.

Khưu Phi: (ิ _ ิ) 【Vẻ mặt lạnh lùng. jpg】

Hạ đại boss bất đắc dĩ quay đầu giải thích, mình chỉ đi ngang qua thuận tiện ghé vào xem mọi người huấn luyện thôi… Anh lừa quỷ Hư Không à, thực ra anh đến ăn ké bữa sáng đúng không?

Cơm nước xong xuôi đương nhiên là đi huấn luyện, có một đội trưởng nghiêm túc làm tròn bổn phận như Khưu Phi, các đội viên cũng biết điều không dám lơ là bỏ bê chút nào, một lòng một dạ chăm chỉ huấn luyện, dù sao cũng là ý thức tối thiểu của tuyển thủ chuyên nghiệp.

Hạ Trọng Thiên thỉnh thoảng cũng sẽ xuống thăm phòng huấn luyện, hình ảnh thường thấy nhất là Khưu Phi tập trung cao độ nhìn màn hình – tổ hợp song chiến pháp vẫn được giữ lại, nhưng đứng bên Cách Thức Chiến Đấu không còn là Nhất Diệp Chi Thu.

Văn Lý đang thực hiện bài tập bắn trong chương trình huấn luyện, không biết vì sao dạo gần đây tăng trình, chơi game bắn súng thắng được cả AI. Vô số bóng bay trong suốt trên màn hình bị từng phát đạn gọn gàng xuyên qua, vỡ tan thành bọt nước.

Lý Duệ và Khưu Phi luyện chung vẫn là kém một chút, có lẽ là không đủ ăn ý, thao tác công kích từ đầu đến cuối vẫn không đạt đến độ hoàn hảo.

“Ừm…” Hạ Trọng Thiên tập trung nhìn màn hình, không muốn làm phiền hai người. Huyễn văn tràn ngập quanh thân song chiến pháp, boss cuối được thiết kế cực kỳ khó chơi, thanh máu đầy đủ, biết nhảy tới nhảy lui tránh đòn, những ánh sáng từ kỹ năng liên tục phóng ra làm lóa mắt người chơi. Nhưng dù quá trình vất vả, kết quả cuối cùng vẫn là chiến thắng.

Nhóm tiếp theo là Tiểu Dạ và Bạch Thắng Tiên phối hợp huấn luyện, nhân lúc hệ thống đang khởi động lại, Tiểu Dạ cầm ly trà lên đặt sát mặt, dùng khẩu hình nói một câu quảng cáo với Hạ Trọng Thiên. Mấy ngày trước em gái này vì lý do phổ biến nhất – ngoại hình xinh đẹp – bị kéo đi làm đại ngôn*, cũng coi là mỹ nhân thế hệ mới do Gia Thế bồi dưỡng ra.

* Đại ngôn: gương mặt đại diện cho thương hiệu.

Hạ Trọng Thiên mỉm cười, liếc mắt ra hiệu với cô một cái. Tiểu Dạ vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt sắc bén của Khưu Phi, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, chắp hai tay trước trán tỏ ra mình biết lỗi rồi, sau đó lập tức tập trung đăng nhập hệ thống tiến hành huấn luyện.

(P/s: Người đời gọi “bạo quân” cấm có sai!)

Chậc chậc. Người trẻ tuổi thật dồi dào sức sống mà! Hạ Trọng Thiên chọn một máy trống đăng nhập, cũng mở Vinh Quang nhưng là trang web chính thức của Liên minh. Anh xem kỹ lịch thi đấu vòng khiêu chiến, bây giờ đã tiến hành đến giai đoạn gần cuối, chỉ còn lại mấy trận mà thôi, có thể nói là thành bại quyết định từ đây, cũng chỉ có thắng thì tương lai mới có hi vọng.

Hạ Trọng Thiên cũng từng đọc những bình luận không tốt về thực lực Tân Gia Thế, tuy nói rằng chiến đội non trẻ này đang là kẻ nổi bật trong vòng khiêu chiến, nhưng so về kinh nghiệm hay ý thức vẫn kém hơn so với những chiến đội chật vật chống chọi nhiều năm ở bước đệm sinh tử này.

Thiên mệnh chỉ có ba phần, bảy phần dựa vào chính mình dốc sức cố gắng.

Người có tâm trời không phụ.

Tâm có Vinh Quang, đánh đâu thắng đó.

Những câu nói này không ngừng hiện lên trong đầu Hạ Trọng Thiên, thắng thua thì làm sao, cũng chỉ có tuổi trẻ như vậy mới có thể bất chấp làm lại từ đầu, cũng chỉ khi tương lai mờ mịt mới có thể tạo nên kỳ tích, cũng chỉ có trong lúc không có bất kỳ đường lùi nào, mới có thể dốc hết tất cả vốn liếng đánh cược một lần.

Thanh xuân, quả nhiên là để tiêu xài không kiêng nể gì a!

______________

Lúc cần tập trung thì tập trung, khi được nghỉ ngơi thì phải quẩy lên anh em.

“Trung thu năm nay anh Hạ không phát bánh Trung thu đâu.” Kim đồng hồ vừa điểm, Văn Lý đẩy bàn phím ra, nghiêng đầu nhìn Hạ Trọng Thiên nói, khiến mọi người xung quanh cười rộ lên.

“Nói đi nói lại, hôm nay là sinh nhật đội trưởng phải không?”

“Hả? Tôi…”

“Vậy hôm nay ra ngoài chúc mừng sinh nhật đội trưởng đi!”

“Đội trưởng sinh nhật vui vẻ! Vĩnh viễn tuổi 17!”

“Tôi còn chưa kịp nói câu nào….”

Thế là hoạt động tối nay lâm thời biến thành bữa tiệc chúc mừng sinh nhật Khưu Phi, sau khi cãi nhau nháo loạn một hồi cuối cùng quyết định đi ăn đồ nướng. Quán nướng ven đường tỏa khói nóng hổi, âm thanh váng dầu sôi tí tách khiến người ta không tự chủ được nuốt nước bọt.

Thịt xiên nướng xong sẽ được gắp lên đĩa ngay, sau khi bôi một tầng dầu lên nhìn rất bóng loáng ngon mắt, mùi thịt thơm ngào ngạt hấp dẫn khứu giác.

Ba, hai, một…

Thế chiến hết sức căng thẳng: Văn Lý bạo tốc độ tay cướp được xiên thịt đầu tiên, chưa cắn được miếng nào đã thấy Bạch Thắng Tiên cướp được hai xiên, Hạ Trọng Thiên bên cạnh bình tĩnh làm đồ chấm, chờ thịt dê nướng ông chủ bưng lên. Tiểu Dạ băn khoăn mãi ăn nóng liệu mai có nổi mụn không, Khưu Phi nhìn cái đĩa trống trơn trong nháy mắt, bất lực đỡ trán, không phải đã nói là sinh nhật hắn sao.

“Thực ra anh đã sắp xếp hết từ trước rồi phải không?” Khưu Phi chậm rãi ung dung hỏi Hạ Trọng Thiên ngồi cạnh.

“Ha ha, em nhìn ra rồi hả? Sinh nhật vui vẻ.”

Khưu Phi không nói lời nào, nửa thân trên nghiêng người qua, rất tự nhiên cắn hai miếng thịt trên xiên ăn dở trong tay Văn Lý vào miệng, “Cảm ơn.”

“Cảm ơn quần què, Khưu Phi đồ vô liêm sỉ!!!!!!”

“Ầy ầy ầy được rồi được rồi, nâng chén nâng chén, chúc mừng Khưu đội trưởng của chúng ta hôm nay….”

“Sinh nhật vui vẻ!”

Mấy cái ly cụng nhau, nước chanh sánh ra lấp lánh dưới ánh đèn ấm áp, Khưu Phi có phần cảm động cũng có chút cảm kích, tâm trạng rất vui vẻ.

Bạch Thắng Tiên yên lặng gặm đùi gà, bỗng nhiên tròn mắt kinh ngạc chỉ vào Lý Duệ đang dùng khăn tay che mặt.

“Đậu má Duệ ca, anh không phải là cảm động đến khóc đấy chứ, hay là vì không giành được thịt ăn nên khóc vậy? Đến đây ăn gà nè, đừng khóc đừng khóc…”

Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lý Duệ, Khưu Phi cũng khó hiểu hướng mắt qua chờ hắn giải thích. Lý Duệ đảo mắt một vòng, gần như nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn đứng dậy: “Mẹ nó chúng mày ăn thì cứ ăn đi, có thể đừng làm phiền anh đây không?”

“Ây, thật đau lòng!”

“Đau lòng +1”

“Đau lòng +2.”

“Đau lòng +3, hay anh lại đây ăn bánh trung thu ngũ vị an ủi một chút?”

“…”

Sau khi kết thúc bữa tiệc đã là nửa đêm, bảy tám cậu trai đi bộ theo đường lớn về đội, trên đường tán gẫu cười đùa không ngừng, phá vỡ sự yên tĩnh vắng vẻ của đường đêm.

Không biết ai bắt đầu trước, hát lên cái gì mà “Hãy để ta làm bạn chốn hồng trần, sống tiêu dao tự tại”*, cả đám nghe xong phá lên cười.

* Lời bài hát “Không thể chia tay chàng” – OST phim “Hoàn Châu cách cách”.

Khưu Phi đi cuối hàng, ngày mai được nghỉ, tối nay có quậy nháo cũng không sao, nghe đồng đội mình ầm ĩ trêu chọc các đại thần Liên minh sau lưng, trách móc quy chế tranh tài, thậm chí chê bai đồ ăn tối nay mặn, không nhịn được khẽ mỉm cười.

Ngẩng đầu nhìn trời đêm, trăng sáng vằng vặc, biển sao lấp lánh, Khưu Phi suýt nữa tưởng mình xuyên vào thế giới Vinh Quang.

“Đi cổ vũ trận chung kết nên hét gì cho khí thế?”

“Khẩu hiệu gì ngầu ngầu tí, ví dụ Gia Thế là số một?”

“We are Jiashi team, we are the best!”

Văn Lý đột nhiên gào lên một câu này, những người khác sững sờ một chút rồi đều không hẹn mà đồng thanh hô to:

We are the best!

Sau này, chiến đội Gia Thế đoạt quán quân vòng thi đấu khiêu chiến, Khưu Phi đứng trước ống kính nghiêm túc nói: “Gia Thế chúng tôi – trở về rồi.”

Màn lội ngược dòng này quả thực là kỳ tích kinh điển, điều mà các tiền bối của bọn họ năm trước không làm được.

Thực ra các thiếu niên Gia Thế không biết, đêm đó lúc họ đi bộ tám nhảm, tiệm thuê băng đĩa ven đường phát ra một giọng ca trong trẻo, chỉ là bị âm thanh ồn ào của bọn họ át mất.

Chỉ có Khưu Phi nghe thấy, hắn còn nhớ được ca từ của bài hát kia:

Chúng ta giống như một hạt cát trong một nắm cát

Đi qua bốn mùa, tắm trong mưa gió

Cuối cùng ôm lấy ánh sáng, cuối cùng chói sáng bốn phương

Nở rộ rực rỡ và xinh đẹp tựa trân châu

Mỗi một đoá hoa rồi sẽ nở rộ

Mỗi một chiếc thuyền rồi sẽ ra khơi

Những ước mơ ban đầu

Đều đang ở phía trước

Ôm lấy giấc mơ và hy vọng, thắp sáng tương lai

Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ của ước mơ

Bầu trời với những ngôi sao bên cạnh tôi

Hãy cho tôi sức mạnh

Cùng kiêu ngạo quật cường

Ánh sáng của các ngôi sao tụ hội

Đem ước mơ thắp sáng lên…

Ước mơ bất diệt, Vinh Quang bất diệt!

__________________

Lời tác giả:

Lúc đầu post fic trên Lofter một lần, nghĩ lại vẫn là đăng trên Weibo lại đi. Không muốn tính toán thời gian tui đu Gia Thế.

BGM: Tinh mộng chi quang (StarLight – SNH48).




...
 

Bình luận bằng Facebook