Ongoing [Phi Long Tại Thiên 2020][Ice Symphony][Khưu Văn] Womanizer

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1
[Khưu Văn] Womanizer


.||.

Author: Thiến

Pairing: Khưu Phi x Văn Lý

Phụ diễn: Veronica Lovegood – OC, Miss Academy, bạn cùng lớp Văn Lý, thuyền trưởng thuyền Khưu Văn, đại thần AO3, tôn chỉ “Chụy ế cũng được, nhưng OTP của chụy phải thành đôi!

Genres: BL, sports (figure skating), romance, husky-love :)

Notes: Spin-off gồm 12 chương về couple Khưu Văn của [Hệ liệt] Ice Symphony, đăng trong [Project][CMSN Khưu Phi 2020] Phi Long Tại Thiên.


.||.


You got me goin'

You're oh so charmin'

But I can't do it

You womanizer


(-Womanizer, Britney Spears)​


.

Cảm hứng đến từ Womanizer của Britney Spears và Duyên âm của Hoàng Thùy Linh


.

- Shut up! And kiss me.

"Câm miệng! Và hôn em đi."

.​
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Chương 1. Tấm vé một chiều đến Xứ sở của những rắc rối

Tôi hơi mất niềm tin vào tình yêu. Mà đâu chỉ hơi hơi, khi mà bố mẹ mỗi người một ngả và quăng tôi – khi ấy ba tuổi – lại cho bà ngoại và sau đó là cậu ruột nuôi, và rồi nhà hàng xóm trong vòng bán kính 5 km xung quanh đều có ông chia tay, bà chia chân, con cái chia đôi ngả, niềm tin vào một tình yêu chân thành như Walt Disney vẫn thường ra rả trong con tim non nớt của một thằng nhóc đã biến tan không còn dấu vết, còn nhanh hơn cả nước đá thăng hoa.
Thuở ấy, tôi bắt đầu nghĩ đến những cuộc chơi sớm hơn đám bạn cùng trang lứa. Sau mấy đêm thức ròng ở bệnh viện để rồi nhận được tin từ bác sĩ là bà ngoại đã ngủm củ đèo một cách bình tĩnh sau cơn tăng xông với cô con gái quý hóa đi hoang lâu lắm mới thò mặt về, tôi cũng sập cửa xe vào mặt mẹ mình một cách rất ư là bình tĩnh. Lý do cho mấy cuộc chơi ban đầu cũng rất đơn giản: làm bác sĩ là để cứu người. Nhưng càng lớn ta càng nhận rõ cái sức ép lố bịch đó, khi công việc này thực tế là một cuộc chơi mà người chơi phải có đủ trình, nó hoàn toàn không dành cho những kẻ nhiệt tình thành ra phá hoại, mà tôi thì đã tự nhận thấy mình không ra ôn hồn gì ngay từ đầu rồi.
Sau đó, tôi tải Reddit về điện thoại của mình.
Chỉ để xem những bình luận của các thành phần anti-vaxxer bị cộng đồng dội cho một tấn đất đá đủ để xây một tòa lâu đài với ba vòng thành cùng một con hào nước, rồi cười vào cái ngu của nhân loại. Đơn giản. Cuộc sống ba cấp học của tôi trôi qua một cách nhàm chết với sách vở, thư viện và hàng giờ ngồi đọc những báo cáo Y khoa mà chắc chắn là cao siêu đến tận sao Hỏa so với cái chiều cao chỉ nhỉnh hơn ba mét bẻ đôi của tôi một tí. Nhưng tôi đã xác định con đường cho mình, Standford thực tế cũng chẳng phải giấc mơ đẹp đẽ to oành gì đâu nhưng mà cái bằng nó đẹp, đẹp lồng lộng quá chừng luôn và việc thi đậu vào đó cũng đã đủ khiến người ta phổng mũi lên rồi. Làm gì có bậc mẹ cha nào từ chối được việc đi quanh phòng tiệc với ly rượu hay cái đĩa đầy thức ăn trên tay, và phổng mũi khoe rằng con mình vừa đậu Harvard, Yale hay Standford, rồi đón nhận cái nhìn hâm mộ lẫn ghen tị muốn chết từ các bậc phụ huynh khác, chứ hả?
À, đâu. Có tôi. Trường hợp của tôi là cha mẹ không chết nhưng cũng ngủm trong tôi về mặt tâm lý rồi.
Vậy, sự nổi loạn duy nhất xuất hiện trong kỳ nổi loạn của tôi chỉ có việc tải Reddit về đọc các bình luận mắng chửi OP, và đánh bạn với Veronica Lovegood thôi. Mãi về sau nhớ lại, tôi vẫn phải chửi thề: cái thứ đứng đường có bầu đó.
Nó kéo tôi vào một miền rắc rối không hồi kết.
▲▼
Nacho giòn rụm trong miệng tôi, mùi kem chua thoang thoảng và đậu pino tươi xớt. Những bữa trưa ở JIASHI luôn phong phú và ngon miệng như vậy, hấp dẫn chào mời, mặc cho việc tôi là một vận động viên trượt băng nghệ thuật, và cái môn này thì rất khắt khe việc kiểm soát thể trọng cơ thể. Chỉ tăng một xíu xìu xiu cân nặng thôi cũng khiến cú nhảy bị chệch đi tới mặt trăng rồi.
Tôi luôn cảm thấy thân thuộc như ở nhà khi ở nơi đây, ý tôi là cái canteen trong khuôn viên câu lạc bộ JIASHI luôn đầy ắp thứ ngon lành (và tôi có thẻ ăn thành viên trọn đời!) chứ không phải là sân tập. Với tôi, sân tập lẫn sân thi đấu đều là chiến trường để ngửi thấy mùi andrenalin sằng sặc trong con gió lạnh quéo của icerink, còn chuyện yên ấm thì hãy nhường phần cho đồ ăn. Mẹ tôi lớn lên trong xe moóc nhưng bà lại có khiếu nấu nướng tuyệt vời. Bà đem nó theo những chuyến di chuyển suốt dọc ngang đất nước cùng thằng con duy nhất của bà, chẳng ngại cho việc làm lỡ mất sự ổn định trong một căn nhà có khoảnh vườn đầy ắp cỏ non tươi xanh cùng cúc họa mi mình từng mong ước, tất cả chỉ để phục vụ cho đam mê với sân băng của tôi. Theo cách mà mẹ tôi cong môi cười lộng lẫy hệt vương phi Diana, thì ý của bà là, “Sẽ có một ngày con có người để yêu thương, đủ để con đi bất cứ đâu thôi, Dế Con ạ! Với mẹ thì hiện tại là con, với con thì tương lai là ai đó, ừm, là bất kỳ ai?”
Vì lẽ đó, tôi không có ý kiến nhiều lắm với cuộc sống xê dịch trên xe moóc của hai mẹ con, đi đến bất cứ sân băng nào trên khắp nước Mĩ, bất kể sau khi nổi nổi lên một tí thì cả hai chúng tôi đã đủ khả năng để có một căn nhà nhỏ. Ở cái tuổi vị thành niên, bất kỳ thằng con trai nào cũng muốn có một không gian riêng thay vì chia nhau khoảng không của xe moóc, nhưng tôi thì không thế. Tuổi thơ của tôi đi nhiều và thú vị nhiều, tôi cũng chấp nhận thực tế là mình không có bố. Thực tế là có, chỉ là không sống cùng thôi. Mẹ tôi chỉ là một người bạn gái, chưa bao giờ cưới, nhưng bà cũng chẳng màng. Như thể cuộc sống của bà chỉ xoay quanh tôi như trái đất xoay quanh mặt trời, và khó mà tưởng tượng rằng một ngày nào đó cuộc sống của tôi cũng sẽ xoay quanh một ai đó, hệt như cái cách mà mẹ ở bên tôi vậy.
Ấy vậy mà khi cuộc sống cùng xe moóc của chúng tôi vừa kết thúc vào năm mười bảy tuổi, và mẹ cuối cùng cũng có thể trồng đủ thứ hoa trong khoảnh vườn ao ước tại rìa Chicago, đối diện một công viên tĩnh lặng với đủ thứ sóc nhí chí chóe trên thảm lá rụng dày đặc, thì tôi lại chao liệng một thêm phen nữa.
Bản thân tôi nghe rõ tiếng của nó, vù và vù vù hệt như vật thể rơi không xác định đang tăng tốc trong tầng khí quyển.
▲▼
“Cháu có nghĩ mình muốn đi thăm mẹ tối nay với cậu không?”
Cậu tôi hỏi thế khi mà tôi đang loay hoay với máy pha cà phê. Mùi sữa, mùi kem, mùi hạt cà phê nồng đậm lượn lờ trên sống mũi, nhòe cả mắt. Như một màn sương ấm, vậy nên tôi sẽ bỏ qua cơn buồn ói nhộn nhạo trong dạ dày khi cậu ruột nhắc tới từ “mẹ” để tập trung ngăn mình không bỏ một thìa đầy ắp muối, thay vì đường, vào cốc cà phê của anh chàng “học trò cưng” của thầy.
Tôi mới có công việc làm thêm này được hơn một năm thôi, khi sân băng JIASHI được xây lên ở đây. Nghe nói có ông đại gia Hoa kiều thuộc giới siêu giàu đã mua nguyên câu lạc bộ cũ đã giải thể ở bên kia đại dương để đem nó sang tọa lạc ở thành phố thứ nhì. Trước đấy, ngoài chết dí trong thư viện thì tôi có ti tỉ công việc làm thêm khác, cũng không khó hiểu khi nghĩ tới khoản học phí 200.000 USD mà hầu như sinh viên Y nào cũng phải nợ chính phủ, tôi vẫn nghĩ cứ chuẩn bị trước cho cuộc sóng giập gió vùi này đi thì hơn, dù dám chắc mười phần là mớ tiền dành dụm được từ việc làm thêm sau bao nhiêu năm thì vẫn chả thấm tháp vào đâu khi so với 200.000 USD, trừ khi tôi đi buôn ma túy, nhưng may mà tôi vẫn còn biết cách nói chuyện với lòng tự trọng của mình. Còn về việc vì sao mà tôi tự dưng có thêm công việc bưng bê cà phê cho đám vận động viên đầy mùi mồ hôi vào mỗi bữa trưa ấy à, thì là ông cậu tôi đang làm huấn luyện viên ở đây. Một huấn luyện viên rất, rất ư là máu mặt, tất nhiên có đủ số không trong tài khoản ngân hàng để nuôi tôi học hết Đại học và thậm chí là học hết kỳ thực tập luôn, nhưng tôi chả muốn nợ ai sất. Với lại, tôi mới nghe phong thanh chuyện “bố” mình mới vỡ nợ nữa. Lạy Chúa lòng lành.
“Hôm nay cháu làm ca tối rồi.” Tôi nhún vai, lờ đi cái nhìn chòng chọc của cậu. Dù gì thì cậu cũng là em trai của mẹ, và trước khi đổ đốn cộng với bất hòa ùn ùn kéo đến, hai người họ đã rất thân nhau. Khi ấy tôi chửa ra đời nữa là. “Cháu không thể để Very một mình được. Nó là con gái mà.”
“Cậu nghĩ là Veronica sẽ hiểu thôi, con bé có tính tình rất dễ thương.”
Cậu tiếp tục nài nỉ. Tôi biết nỗ lực muốn hàn gắn của cậu, nên tôi đã cố để ngăn mình không bật ra tiếng thở dài thườn thượt. Nếu nói đến ai cùng chiến tuyến với tôi lúc này, hẳn là mợ Alyong. Mợ không thích mẹ. Tôi cũng thế. Nên hai người chúng tôi cùng một phe. Tuy nhiên, mợ yêu cậu, nên đôi lúc liên minh hai mợ cháu cũng sẽ có rạn nứt và rồi lại làm lành ngay sau đó, khi mợ trở về từ những bữa tối với mức độ tức giận đủ để làm nổ nhiệt kế thủy tinh.
Tôi phát hiện mình mới bỏ cả một lồn muối vào trong cốc café con léche của “học trò cưng”, thế là dấu hiệu tốt đấy. Veronica Lovegood chỉ là cái cớ thôi, nhưng lo lắng quãng đường về nhà buổi đêm của tôi là thật. Con bé là BẠN THÂN của tôi, tôi lo lắng cho nó, gạch chân viết hoa in đậm ngay đầu sổ đấy.
Tôi có nhiều công việc làm thêm, chẳng riêng gì chuyện bưng đồ ăn và pha cà phê ở JIASHI. Suy cho cùng thì tôi cũng có chút thích nấu nướng, còn mợ Alyong thì có đam mê ngút trời, dù mợ là biên đạo trượt băng nghệ thuật, tức là vẫn phải duy trì vẻ đẹp đôi mươi. Nhưng chuyện đi làm ca tối với Veronica là chuyện tôi chẳng thể thỏa hiệp được. Nếu là hôm khác thì tôi sẽ mủi lòng trước nỗ lực của cậu và xin nghỉ một hôm, nhưng hôm nay thì không. Mẹ đã chọn nhầm ngày để gặp gỡ rồi.
Đặt cốc cà phê bốc khói lên quầy, tôi hất đầu về phía “học trò cưng” đang ngồi. Tôi thích gọi anh ta như thế hơn là gọi bằng tên thật – Fey. Mặc dù cùng là người gốc Hoa như nhau, tôi lại chả cảm thấy tí tẹo nào sự thu hút của người đồng hương nơi góc bể chân trời cả. So với thứ đứng đường có bầu Veronica, Qiu Fey (hay Khưu Phi, nếu viết bằng tiếng Trung) thực sự là một tên đào hoa vô lại, và tôi thích vế trước hơn. Mắc gì phải quan tâm chớ? Cậu tôi đầu hàng, cầm cốc cà phê rời đi. Ngoài khung kính, một mảnh mẫu đơn đã nở rực sắc hồng, cách một con đường, hồng tỉ muội rộ sắc bên ngoài cửa hàng mà tôi và Veronica đã làm thêm cùng nhau từ khi lên lớp Tám. Tiếng đoàn tàu chạy qua cầu vượt phía trên đường Cornell mướt như tơ.
Ngay khi vừa chuồn ra khỏi quầy pha chế, tôi thầm nở nụ cười hả hê khi nghe một tiếng phụt như vòi phun nước bị bung cùng mùi cà phê muối bay trong không khí từ góc-bàn-nào-đó.
▲▼
“Í, cậu nom méo mó quá, Mật Ong!”
Veronica Lovegood nhô mái đầu bạch kim của mình ra từ sau giá treo đồ, chớp đôi mắt xanh lơ. Có vẻ cô đã đổi phấn chải mí mắt mới, màu lục trầm lấp lánh tự dưng lại hợp một cách kỳ lạ với đôi con ngươi biêng biếc. Văn Lý chợt cảm thấy ổn, chí ít là, rất nhẹ nhõm. Người ta thường như thế với những gì thân quen. Có thể hiểu vì sao hai năm liền Veronica là Miss Academy ở trường, bởi đi cùng với sự vui tươi và gu thời trang tận tụy, cô luôn đẹp như một nàng tiên.
“Có gì không vui sao?” Veronica hỏi, lúc vươn người treo đồ lên giá – những bộ đồ vintage được sắp xếp theo một lối cảm quan rất aesthetic trong tiệm Thu Mẫu Đơn. Nó nằm lọt thỏm giữa yên bình của hàng cây dày lá đang độ vào thu, cùng với đám sóc thỏ chí chóe nhau trong công viên. Hồng tỉ muội đang uốn éo đầy trước cửa và từng chậu thanh tú rủ xuống cùng đèn và tranh ở khắp mọi không gian trong tiệm. Thi thoảng, tròng mắt xanh lơ của Veronica dường như thẫm màu dưới đèn đến mức nó ngả sang tím hay xanh u minh. “Fey lại làm gì khiến cậu khó chịu à?”
Văn Lý nhớ tới cú phun cà phê lúc nãy, méo mó cười. “Hôm nay thì không phải tên đó. Là cậu mình cơ.”
“Chú Wu à?” Veronica luôn gọi cậu Ngô Tuyết Phong bằng họ, nhưng lại gọi mợ Alyong Dương bằng tên. Thực tế thì Wu luôn dễ đọc hơn là phiên âm ‘Xue Feng’ mà, hơn nữa cô ấy cũng không báu bở gì lắm với tiếng Trung, ngoài việc có một thằng bạn thân gốc Hoa để cọp-pi trong giờ kiểm tra ra.
“Mẹ lại về rồi. Hẹn ăn tối.” Dạ dày Văn Lý bắt đầu nhộn nhạo. Vui vẻ đéo gì chứ?
Veronica gật gù. “Lại một khoản mượn.”
“Ờ.”
“Cậu muốn nghỉ một hôm không?” Cô đề nghị. “Nhìn cậu như quả táo héo rồi.”
“Không. Tớ ổn.” Nhìn những lọn tóc nối mới của Veronica còn thoải mái hơn là trở về bên kia để hít thứ không khí đầy bụi băng đó. Những lọn tóc lục như sắc thẫm chải trên mí mắt, hợp. Nó tạo cảm giác yên ổn hơn nhiều. Văn Lý vặn vẹo một nụ cười, “Cậu mang cho tớ món bánh phô mai chocolate lạnh của quán Scopfield nhé?”
 

Bình luận bằng Facebook