Ongoing [All Diệp] Nữ Thần Tại Thượng

Bế Minh Nguyệt

Phó bản trăm người
Bình luận
32
Số lượt thích
330
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi - Jessy đại đại - Vạn tuế gia - Papa
#21
Chương 16

Lúc mặc một thân đỏ tươi ở cửa hàng bị người mắng mỏ là hồ ly tinh, Diệp Tu đã cảm thấy mình đạt đến cảnh giới cuối cùng rồi, nhưng hiện thực tàn khốc lại cho hắn biết: Ha ha, mày còn non lắm con ạ.

“Đi, cô không muốn đi cũng phải đi.” Trần Quả cùng Đường Nhu mỗi người kéo một cánh tay của Diệp Tu, muốn mạnh mẽ lôi hắn ra khỏi cửa khách sạn.

“Không, tôi không đi!” Diệp Tu bám tường chống lại, thà chết không theo.

Thế nhưng chân mang giày cao gót, thực sự chống không lại hai người cùng phái vốn đã mặc quen loại trang bị này, Diệp Tu vẫn bị mạnh mẽ túm ra cửa, dưới sự áp giải của hai người kia tiến về phía câu lạc bộ Luân Hồi.

Mẹ nó, tuyệt đối đừng gặp phải Hàn Văn Thanh, tuyệt đối đừng gặp phải Vương Kiệt Hi, tuyệt đối đừng gặp phải Hoàng Thiếu Thiên, tuyệt đối đừng gặp phải Dụ Văn Châu, gặp Tôn Tường thì được! Dù gì hắn cũng không biết mình là ai!

Diệp Tu ngồi trên xe taxi một lòng cầu thần bái phật, còn có ý đồ chỉ nhầm đường cho bác tài, kết quả bị người ta nhìn thấu: “Tôi biết câu lạc bộ Luân Hồi mà, con gái tôi hâm mộ Chu Trạch Khải lắm, đường này gần hơn, không sai đâu nghe tôi đi!”

Diệp Tu thấy vậy thì hết cách, bất đắc dĩ đi theo vào hội trường.

“Tự tin chút nào, ngực cô lớn, thẳng lưng lên!”

“Đúng vậy đó Diệp Tu, cô đẹp như vậy phải tự tin hơn mới được!”

“Đừng nói nữa, còn nói nữa tôi đập mặt vào tường tự tử cho hai người xem!” Diệp Tu thấy mấy người xung quanh đã bắt đầu bu lại xem, lập tức thẹn quá hóa giận.

Đường Nhu cùng Trần Quả trao đổi cho nhau ánh mắt đồng cảm: Nhất định là do tên bạn trai cũ cặn bã lạnh lùng bạo hành đã khiến cô gái đáng thương này mất đi lòng tin vào bản thân, phải cố gắng động viên cô, để cô ấy lấy lại dũng khí tìm kiếm tình yêu đích thực!

Sự kiện All-Star cuối cùng cũng khai màn, 24 tuyển thủ ngôi sao theo thứ tự lên sàn, lúc Nhất Thương Xuyên Vân xuất hiện toàn trường vốn đã bị nhấn chìm trong biển tiếng hét chói tai, giờ lại cao thêm vài đề xi ben nữa, còn kèm theo tiếng hét thổ lộ các loại như “Tiểu Chu em yêu anh” “Chu Trạch Khải tôi yêu cậu” “Chu Trạch Khải chị đây muốn xin con cho cậu” đến khàn cả giọng, Diệp Tu vừa nghe đã muốn cười. Kiểu này nếu về sau Chu Trạch Khải thông báo tin tức mình đang yêu đương hay sắp kết hôn, fan nữ tuyệt đối có khả năng ăn sống cô bạn gái đen đủi kia, đầu năm nay có nhiều fan cũng không dễ dàng gì.

All-Star lần này có hơi khác với những năm trước, kỹ thuật công nghệ hình chiếu 3D được sử dụng làm bầu không khí hiện trường tăng vọt, ngay cả trận thi đấu tân binh khiêu chiến mang hình thức biểu diễn cũng được kịch liệt chào đón, trận đầu là tân binh Đới Nghiên Kỳ của chiến đội Lôi Đình khiêu chiến Sở Vân Tú thuộc chiến đội Yên Vũ, Tô Mộc Tranh đã nói qua quan hệ của hai người này trong nhóm nữ tuyển thủ khá tốt, đoán chừng trước đó đã thương lượng kĩ càng rồi.

Diệp Tu hứng thú nhìn hình chiếu 3D, còn suy ngẫm về tác dụng của nó đối với công cuộc thương mại hóa của liên minh, chủ tịch Phùng e rằng đã phí không ít tâm tư vào việc này.

Trận thứ hai là tân binh Cao Anh Kiệt của Vi Thảo khiêu chiến đội trưởng Vương Kiệt Hi.

Kết quả trận này vốn khỏi cần nghĩ, nhưng khi HP của hai bên luân phiên tuột xuống, Diệp Tu lại phát hiện điều bất thường – điểm kỹ năng của Vương Kiệt Hi chưa thêm hết, chỉ là chênh lệch vô cùng nhỏ, nhưng cuối cùng, nó đã mang lại cho tân binh Vi Thảo một trận thắng lợi kỳ diệu đến khó tin.

Diệp Tu đứng lên vỗ tay. Dụ Văn Châu cũng đứng lên. Không phải vì trận thắng này, mà là vì vụ đánh được trả giá bằng cả danh dự của Vương Kiệt Hi.

Trần Quả nhìn Diệp Tu, ngờ vực nghĩ không lẽ Diệp Tu là fan cuồng Vi Thảo, cuồng Vương Kiệt Hi? Nhưng mà Vương Kiệt Hi thua cô lại đứng dậy vỗ tay, chẵng lẽ là anti Ma Thuật Sư?

Người xung quang cũng lia mắt sang nhìn vị mỹ nữ áo đỏ đang đứng vỗ tay này, mặc dù cảm thấy hơi bất ngờ, cơ mà vừa nhìn thấy người ta xinh đẹp, lại còn thích Vinh Quang như thế, trong lòng bọn họ liền thấu hiểu, rồi cũng ra sức vỗ tay.

Không thích Chu Trạch Khải mà thích Vương Kiệt Hi, đúng là mỹ nữ nhìn người không nhìn mặt, tốt tốt tốt.

Có lẽ một tràng tiễng vỗ tay kia quá dữ dội, bị Dụ Văn Châu ngồi ở khu ghế dành cho tuyển thủ cảm thấy, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Diệp Tu đang đứng vỗ tay kịch liệt trong đám người.

Diệp Tu “CMN” một tiếng, đặt mông ngồi xuống, tim nhảy thình thịch liên tục. Hắn không dám chắc Dụ Văn Châu có phát hiện ra là hắn không, ánh sáng trên khán đài không sáng lắm, nhưng hắn một thân đỏ chót đứng đó chẳng khác nào một ngọn lửa trong bóng tối! Lửa lửa lửa lửa lửa!

“Cô làm sao vậy? Đột nhiên đứng dậy rồi lại ngồi xuống.” Trần Quả mơ hồ nhìn Diệp Tu.

“Trẹo chân.” Diệp Tu đơ mặt nói dối, đã nghĩ tới việc lấy cớ xin về sớm. Nếu lỡ mang lớp trang điểm dày bịch này gặp phải Dụ Văn Châu, về sau chắc hắn không còn mặt mũi nào mà làm người nữa mất.

Diệp Tu vì lo lắng gây mất tập trung, nên trận tiếp theo Kiều Nhất Phàm ra sân khiêu chiến Lý Hiên hắn còn sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài, đứa nhỏ ngốc này, làm vậy không phải là đang tìm đường chết sao? Đánh ai không đánh lại đi đánh với tên này.

Không thể nghi ngờ sẽ thất bại thôi.

Diệp Tu có chút không đành lòng: “Chị chủ, tôi đi vệ sinh chút.”

“Đi đi, đi đi.” Trần Quả đang cao hứng, đầu cũng không thèm ngẩng lên phê chuẩn*.

*Cho qua – để nguyên cho nó vui vui.

Diệp Tu phấn chấn chạy đi, lúc đi ra đường hầm còn thuận tay mua một bao thuốc từ máy bán hàng tự động, ngon lành rít một hơi, ôm ngực dựa vào vách tường của đường hầm, vừa hút thuốc vừa đợi người.

Chưa đợi được bao lâu hắn đã thấy Kiều Nhất Phàm ngơ ngơ ngác ngác đi tới, cứ như vậy thẳng tắp đi về phía trước... về phía trước... phía trước...

Quá hấp tấp, lỗ mãng! Bộ không thấy hắn đang đứng ở đây hút thuốc là chờ ai à?!

“Em quá hấp tấp, lỗ mãng rồi.” Diệp Tu sâu kính nói, gõ rơi tro thuốc, nhấn cuống thuốc vào gạt tàn phía trên thùng rác, “Gặp được tiền bối dầu gì cũng phải tiến lên châm điếu thuốc, nói em đó, còn đi nữa!”

Kiều Nhất Phàm lúc này mới xác định mình không có nghe nhầm, hắn mạnh mẽ quay đầu, chỉ thấy một cô gái áo đỏ đang dựa người vào tường, ôm ngực nhìn hắn.

“Kêu em thử trận quỷ không phải để em chơi một tháng rồi đi khiêu chiến Lý Hiên.” Diệp Tu nói.

Miệng Kiều Nhất Phàm mở càng to, ngơ ngác nhìn hắn: “Chị, chị gái dịu dàng!”

“...” Cái gì?

“Tiền bối Quân Mạc Tiếu!” Kiều Nhất Phàm kích động tới mức mặt đỏ rần.

Diệp Tu cảm thấy mệt mỏi, móc ra bao thuốc cùng bật lửa định bụng rít một cây ổn định tâm tình.

“Tiền bối để em châm lửa cho chị!” Kiều Nhất Phàm đi tới cướp lấy bật lửa châm cho Diệp Tu.

Lúc trước thi đấu vẫn luôn thỉnh thoảng bị Sở Vân Tú bắt châm lửa hộ, Diệp Tu cuối cùng cũng có thế trải nghiệm cảm giác có người giúp châm lửa, lập tức cảm thấy đứa bé này nhìn càng thuận mắt lên, chỉ bảo hắn hai câu.

Kiều Nhất Phàm vừa nghe vừa cảm động, liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Tu cũng càng mang theo sùng bái.

“Cảm ơn tiền bối.” Kiều Nhất Phàm lòng đầy càm kích nói với Diệp Tu.

“Cố lên nha!” Diệp Tu nhẹ gật đầu, xoay người định rời đi.

Trong lòng Kiều Nhất Phàm là một mảnh ấm áp. Không nghĩ tới tiền bối Quân Mạc Tiếu lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, thật sự không chỉ là người chơi bình thường a!

“Tiền bối, chị sẽ vào liên minh tuyển thủ chuyên nghiệp sao?” Kiều Nhất Phàm lớn tiếng hỏi.

Diệp Tu chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lả lướt, vẫy vẫy tay: “Đương nhiên rồi.”

Kiều Nhất Phàm đưa mắt nhìn tiền bối rời đi, kết quả là đi chưa được mấy bước đã thấy chân cô trẹo một phát, phải vịn tường đứng vững.

“Tiền bối chị không sao chứ!” Kiều Nhất Phàm vội vã chạy lên hỏi.

“Không sao không sao, trẹo chân chút thôi, không có bị thương.” Diệp Tu thấy hơi xấu hổ, show độ ngầu chưa được bao nhiêu đã bị đôi giày này phá!

“Có cần em dìu chị không?” Kiều Nhất Phàm quan tâm hỏi.

“Không cần, tôi đưa cô ấy về là được rồi.” Một giọng nam ôn hòa truyền tới từ sau lưng, từ chối ý tốt của Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm há to miệng: “Tiền, tiền bối Dụ Văn Châu.”

Dụ Văn Châu đứng sâu trong hành lang u ám mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp, Diệp Tu.”

Thật sự là họa vô đơn chí!

*Câu này nghĩ là tai họa không bao giờ tới một mình, toàn kéo bầy mà tới.
 
Last edited:

Bế Minh Nguyệt

Phó bản trăm người
Bình luận
32
Số lượt thích
330
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi - Jessy đại đại - Vạn tuế gia - Papa
#23
Này thì ngầu, lo đối phó hũ giấm kia đi đã :))
Thắp cho Diệp nữ thần một ngọn nến *cầu mong tai qua nạn khỏi* :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
 
Last edited:

Bế Minh Nguyệt

Phó bản trăm người
Bình luận
32
Số lượt thích
330
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi - Jessy đại đại - Vạn tuế gia - Papa
#25
Sorry mấy bác, hơn tháng nay rồi không lên chương mới do lịch trình của trường hơi dày. Lẽ ra tuần trước đã lên chương này rồi, nhưng thứ lỗi cho tôi bị quả dưa siu to khổng lồ bên Trung thu hút, lo hóng drama bỏ bê chính sự. *Chấp tay quỳ lạy."
Chương 17

“Cậu là ai, chúng ta không quen.” Diệp Tu cười khổ vùng vẫy thêm lần cuối, nhưng vẫn phải cam chịu số phận trước nụ cười của Dụ Văn Châu, “Không xem thi đấu à?”

“Lo cho cô, qua xem một chút.” Dụ Văn Châu cười cười nói.

“Thiếu Thiên không biết?” Hiện tại Diệp Tu chỉ có nước cầu những người khác chưa phát hiện ra.

“Muốn qua hàng ghế tuyển thủ ngồi xem? Ừm, tầm nhìn nơi đó cũng khá được.” Dụ Văn Châu biết tỏng mà còn hỏi.

“Nếu qua đó thật thì cậu làm sao giải thích việc mình vừa đi vệ sinh xong đã nhặt về được một đại mỹ nữ?” Diệp Tu bình tĩnh lại, ý nghĩ muốn trêu chọc người kia lại trồi lên.

“Bạn gái nghiêm khắt, còn là bình dấm chua, giới thiệu cho mọi người một chút, sau này có thể giám sát tôi dễ dàng hơn.” Dụ Văn Châu cười nói.

Quỳ.

Kiều Nhất Phàm ngơ ngác đứng ở giữa nghe cuộc đối thoại “Liếc mắt đưa tình” của hai người trưởng thành, vẫn chưa phát hiện mặt đã hơi nóng lên: “Tiền, tiền bối...”

“Quay về xem thi đấu đi, về sau tiếp tục cố gắng.” Diệp Tu vỗ vai Kiều Nhất Phàm, lại còn nhét thuốc lá cùng bật lửa vào túi áo của cậu, “Giúp tôi xử lý.”

Kiều Nhất Phàm ôm “Hung khí gây án của đại tỷ tỷ” cúi đầu chào một cái, lộc cộc lộc cộc chạy đi.

Diệp Tu cùng Dụ Văn Châu bốn mắt nhìn nhau, bên trong hành lang u ám chỉ có chút ánh đèn từ phía xa, cùng với tàn thuốc kẹp ở đầu ngón tay Diệp Tu.

“Mặc như này rất xinh đẹp.” Dụ Văn Châu khen ngợi.

“...” Diệp Tu rất không muốn thảo luận vấn đề này.

“Đương nhiên, người mặc còn đẹp hơn.”

“...” Da gà da vịt đều nổi lên hết rồi!

“Có đi được không? Tôi đưa cô về.” Dụ Văn Châu hỏi.

“Tôi mà nói không đi được có phải cậu muốn bế kiều công chúa đi về luôn không?” Diệp Tu tức giận hỏi ngược một câu, vừa vùi tắt thuốc lá vừa nhanh chân đi về khán đài.

“Chờ một chút.” Dụ Văn Châu kéo cổ tay Diệp Tu lại, cúi người nhẹ nhàng đưa mũi ngửi bên cổ hắn, thấp giọng nói, “Vẫn còn ngửi được mùi khói, chắc cô không muốn hai người đi cùng cô phát hiện đâu nhỉ.”

Mũi chó.

Diệp Tu ngửi ngửi tay áo của mình, ngược lại không ngửi được gì, liền khoát tay nói: “Không cần lo, tí nữa là tản liền. Tôi đi đây.”

Dụ Văn Châu không nhanh không chậm đi theo hắn, như vô ý hỏi: “Vậy bây giờ cô tên Diệp Tu? Lần trước tôi nghe chị chủ quán net kia gọi cô như vậy.”

“Đó là tên thật của tôi.” Diệp Tu trực tiếp nói thật.

Dụ Văn Châu không tiếp tục hỏi nữa, chỉ đi theo hắn đến khán đài gần đó, rồi mới phất phất tay quay đầu đi về phía ghế ngồi của tuyển thủ.

Thời gian Diệp Tu đi khỏi hơi dài, Trần Quả kể cho hắn tình hình chiến đấu trận Đường Hạo khiêu chiến Lâm Kính Ngôn, lúc này đứng trên sân đã là Tôn Tường cùng Hàn Văn Thanh. Tôn Tường tuyên bố “Muốn viết nên kết cuộc cho mối thù lâu năm giữa Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên”, chị chủ vừa nghe thấy đã high không tả, hô to khẩu hiệu “Đả đảo Hàn Văn Thanh”, hoàn toàn không biết cái vị mà cô muốn đánh bại này cách đây không lâu còn đứng trước cửa quan net Hưng Hân cấu kết với nhân viên của mình làm bậy một hồi lâu*.

*Khúc này tui không nhớ đoạn nào luôn á.

Nếu để chị chủ biết được vụ này, nói không chừng cô ấy cũng kêu gào “thuốc thuốc thuốc” như Phùng chủ tịch mất.

“Cô đoán xem ai có thế thắng?” Chị chủ nắm chặt cánh thay Diệp Tu muốn hắn phán đoán kết quả.

--- Tôi cũng không phải nữ thần Vinh Quang, đoán cái gì mà đoán! Diệp Tu oán thầm trong lòng.

Tình hình trận đấu thay đổi liên tục, ở trình độ của Hàn Văn Thanh và Tôn Tường, một sai lầm nhỏ cũng có thế tạo thành mất mát lớn, mà lại không thể nào vĩnh viễn không tạo ra sai lầm, chỉ là phạm lỗi ít hơn so với người khác thôi. Theo lý thuyết này mà nói, Hàn Văn Thanh so với một Tôn Tường đang kích động càng có ưu thế.

Tình hình trận đấu ngày càng kịch liệt, khán giả chăm chú nhìn đến không dám chớp mắt.

Tới lúc Hàn Văn Thanh chuyển bại thành thắng, đứng trên sân khấu không hề khách khí trào phúng một câu, thành phần ăn dưa không chê lớn chuyện ở khán đài đều điên rồi.

*Mấy hôm nay tui ăn dưa xuất xứ Trung Quốc cũng muốn điên rồi :”) một lần nữa xin lỗi vì sở thích ăn dưa của mình.

Trần Quả lòng đầy căm phẫn, vỗ đùi đem Hàn Văn Thanh mắng một lượt từ đầu tới chân, Diệp Tu ngồi một bên giả ngu phụ họa, cuối cùng cũng dỗ được chị chủ.

“Được rồi, xem so tài tiếp đi.” Trần Quả phất tay buông tha Diệp Tu.

Diệp Tu thở phào một hơi dài, nhìn người mới của Luân Hồi khiêu chiến Chu Trạch Khải.

Át chủ bài của Luân Hồi tuy ít nói, nhưng nhan sắc cùng kĩ thuật đều là số một, ngoài trừ việc không thích nói chuyện ra thì chỗ nào cũng tốt, toàn bộ trên dưới Luân Hồi đều xem Chu Trạch Giai như bảo bối mà cúng bái --- tuyển thủ vừa giỏi vừa kiếm được tiền con chịu nghe lời cho dù đặt ở câu lạc bộ nào cũng có người thương, so với cái người Diệp Thu có chết cũng không chịu lộ mặt chính là hai thái cực rõ ràng.

Nhung Diệp Tu lại không hề có ác cảm với Chu Trạch Khải, một đường nhìn hắn từ một người mới ra mắt đi đến vị trí Thương Vương mặt trời ban trưa* như bây giờ, hắn còn có chút cảm khái.

*chói như đảng.

Trận đấu này diễn ra và kết thúc đúng theo quy tắt của tân binh khiêu chiến, mặt dù hình thức đánh vô cùng lộng lẫy, nhưng lại thiếu tính chất kịch liệt như mấy trận trước, có điều dù sao đây cũng là sân nhà của Luân Hồi, tiếng vỗ tay của khán giả vẫn rất nhiệt liệt.

Ngày thứ nhất sự kiện All-Star đến đây cơ bản có thể coi là kết thúc, theo sau còn có mấy hoạt động bốc thăm, trả lời câu hỏi và các hoạt động khác, khán giả vẫn còn hứng thú với hình thức công chiếu 3D, nên đã ở lại xem đến hết.

Diệp Tu cảm thấy buồn chán hết nhìn đông tới nhìn tây, còn lo lắng tí nữa tan cuộc họ Dụ kia có thể sẽ giết sang đây, mặc dù trên lý luận hắn sẽ không làm vậy do có quá nhiều người, nhưng ai mà biết được não của tên bậc thầy chiến thuật tim đen kia còn có thể bay xa đến đâu?

“Chị chủ, tôi đi nhà vệ sinh một chút, sau đó đợi mấy người ở cổng nhá.” Diệp Tu chuẩn bị chuồn sớm.

“Lại đi nhà vệ sinh? Thức đêm đến mức thận hư rồi à?” Chị chủ lại trách mắng theo thói quen.

“Vâng vâng vâng, về sau đảm bảo ngủ sớm dậy sớm đúng chuẩn, ăn đủ ba bữa rồi theo hai người ra nhảy điệu quảng trường mỗi ngày.” Diệp Tu một hơi thề độc.

Trần Quả lướm hắn một cái: “Là thể dục thẩm mỹ, không phải điệu quảng trường.”

“Đúng đúng đúng, là thể dục thẩm mỹ. Tôi đi nha chị chủ, nếu không chờ được tôi hai người cứ về thẳng khác sạn là được, tự tôi biết đường về.” Diệp Tu nói, hóp người lại như mèo chen ra khỏi dòng người ở khán đài.

Lần này Diệp Tu thật sự cần xử lý, thật vất vả mới tìm được nhà vệ sinh nữ, vậy mà bên ngoài đã xếp thành một hàng dài. Diệp Tu thầm nghĩ không ổn, hóa ra mấy chị em này toàn là nhịn đến lúc Chu Trạch Khải đánh xong mới chịu đi giải quyết? Không hổ danh là fan trung thành.

Nhiều tới mức vừa tới gần Diệp Tu đã có thế nghe được mấy chị em tốp năm tốp ba tụm lại khen Chu Trạch Giai đẹp trai cỡ nào, ngoài ra còn có mấy tốp nhỏ giọng cãi nhau vì thần tượng (và CP). Fan hâm một của Tôn Tường cùng Hàn Văn Thanh ở bên trong còn xém nữa chém nhau đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng bị fan Diệp Thu chế giễu một tiếng liền chấm dứt cuộc chiến, một lòng chuyển qua hắc Diệp Thu, làm fan nữ kia tức giận đến mức vén tay áo muốn đánh nhau, nhưng bị cô bạn đi cùng cản lại.

Em gái fan Diệp Thu mắng một tiếng, tức giận nói với bạn mình: “Một đam cp lạnh, chèo cái gì mà chèo, nhớ năm đó một cái mác Hàn Diệp liền có thể treo lên đánh toàn liên minh! Tôn Tường là cái éo gì!”

Bạn nữ đi cùng vỗ vỗ đầu cô: “Ui, má quên rồi à? Diệp Thu giải nghệ rồi, từ nay về sau cậu cũng chỉ có thế cùng fan song hoa ôm nhau khóc thôi.”

Em gái đó liền chết đứng bên trong tiếng cười không mang theo ý tốt của mọi người chung quanh.

Diệp Tu nhịn đến lật đật, mà tiến độ rút ngắn hàng phải nói là chậm hơn cả ốc sên, hắn đã nghĩ đến việc vào nhà vệ sinh nam kế bên giải quyết vấn đề tới mấy lần rồi, nhưng lại sợ nơi đây biến thành quả bom tiếng thét, nên thôi.

Cuối cùng Diệp Tu cũng có cách – nhà vệ sinh nữ của khán đài có thể đông, nhưng phía bên tuyển thủ lại rất trống a! Gôm hết tất cả nữ tuyển thủ lại không biết có thế đêm hết hai cánh tay hay không nữa là, nhà vệ sinh bên kia đương nhiên cũng trống rồi!

Diệp Tu lập tức rút lui từ bên trong đội ngũ xếp hàng, đi về phía lối đi dành cho tuyển thủ theo trí nhớ.

--- o ---
Cao Anh Kiệt: “Nhất Phàm, trong túi cậu có cái gì đó cấn vào tay mình này.”

Kiều Nhất Phàm móc móc, móc ra một gói thuốc lá và một cái bật lửa, quên việc tiền bối nhờ hắn thủ tiêu.

Cao Anh Kiệt (nôn nóng): “Nhất Phàm, hút thuốc không tốt đâu!”

Vương Kiệt Hi nhìn qua.

Kiều Nhất Phàm: “Đội, đội trưởng, em không có hút thuốc! QAQ”

Một cục oan thật to đã được tiếp nhận.
 

Bế Minh Nguyệt

Phó bản trăm người
Bình luận
32
Số lượt thích
330
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi - Jessy đại đại - Vạn tuế gia - Papa
#26
Chương 18

Diệp Tu một đường mò tới lối đi cho tuyển thủ gần đó, dựa vào trí nhớ của chính mình tìm nhà vệ sinh.

Hình như cần rẽ phải ở giao lộ phía trước?

Mang giày cao gót đi đường càng khiến hắn phỉa phí sức hơn, để khong phải bị trẹo chân ngã bẹp trên đất, hắn còn cẩn thận đi dọc theo vách tường, ít nhất lúc ngã còn có thể vin tường.

Mắt thấy nhà vệ sinh chỉ còn cách vài bước, Diệp Tu nương theo vách tường đi nhanh hơn, không ngờ vừa đi đén ngã rẽ đã đâm đầu vào người khác.

“A!” Diệp Tu vốn trọng tâm không ổn do mang giày cao gót liền ngã về sau, nhém nữa là mông bẹp xuống đất, may mà “Tên gây họa” phản ứng cực nhanh đưa tay đỡ hắn. Diệp Tu bỗng nhiên bị kéo lại, cả khuôn mặt đập vào vai người kia, đau đến mức hắn phải gào lên một tiếng.

Mũi, mũi muốn gãy cmn rồi!

Diệp Tu che mũi mình hằm hằm nhìn hung thủ, “Hung thủ” đẹp trai ngời ngời lại ngơ ngác nhìn hắn: “Diệp, Diệp Thu tiền bối?”

Diệp Tu lập tức chột dạ nhìn lại Chu Trạch Khải một thân tây trang màu trắng vừa từ sân khấu đi xuống, còn có vết son môi cực kỳ bắt mắt trên vai hắn --- chắc ăn là lúc hắn đâm đầu vào để lại.

Thật sự khiến người khác phải suy nghĩ miên man.

Diệp Tu không dám nói việc mình biến tính trước mặt cậu trai trẻ này, sự thật này quá biến thái rồi, thế là hắn đành phải “nói thật”: “À, cậu nhận nhầm rồi. Diệp Thu là em trai của tôi.”

Nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của Chu Trạch Khải, tâm tình Diệp Tu có chút phức tạp.

“Tiền bối... có ổn không?” Chu Trạch Khải quan tâm hỏi.

Lần này đương nhiên không thể lại dùng câu “vất cả kiếm ăn ở Bắc Kinh” qua loa lấy lệ làm lý do, Diệp Tu đành phải nói: “Ổn lắm, được thăng chức tăng lương, lên làm giám đốc, trở thành CEO, cưới một cô em xinh đẹp nữa thôi là có thể đạt đến đỉnh cao của cuộc sống ngay lập tức!”

Không biết vì sao, bộ dạng Chu Trạch Khải hiện giờ giống như đang đi đưa đám.

“Không trở lại sao?” Chu Trạch Khải mất mác hỏi.

“Không được, lần này tới lượt tôi.” Diệp Tu cười nói, vẫy tay với hắn, “Tôi đi đây, gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.” Chu Trạch Khải vô ý vẫy tay lại, vẫy xong mới nhớ tới mình còn có nhiều cái muốn hỏi, mà chị của Diệp Thu đã đi xa rồi.

Còn chưa hỏi tên của cô ấy nữa, Chu Trạch Khải có chút tiếc nuối nghĩ.

“Đội trường.” Giang Ba Đào từ phía sau chạy tới, “Sắp có buổi hợp báo, chúng ta chuẩn bị trước một chút đi.”

Chu Trạch Khải gật gật đầu.

“Cậu...” Giang Ba Đào đang muốn nói thêm, nhưng vừa nhìn thấy vết son trên vạt áo của Chu Trạch Khải liền ngẩn cả người.

Chu Trạch Khải thuận theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, dấu son môi đỏ chói cứ như vậy mà nằm ở trên bộ tây trang màu trắng của hắn, cảm giác tồn tại lớn đến mức muốn bỏ qua cũng không được. Khóe miệng Giang Ba Đào co giật vài cái, này không phải là do bị fan cuồng đánh úp đó chứ?

Mặt Chu Trạch Khải có chút đỏ. Vừa rồi lúc chị gái Diệp Thu đâm vào hắn, hắn còn ngửi thấy mùi hương dễ chịu của con gái, mà ánh mắt hằm hằm nhìn hắn do bị đụng đau mũi... còn có chút đáng yêu.

Không hổ là chị của Diệp Thu tiền bối!

“Đi đổi một bộ khác đi, không mặc cái này qua đó phỏng vấn được đâu.” Giang Ba Đào cũng không hỏi có chuyện gì, chỉ bảo hắn đi thay bộ đồ khác.

May mà phát hiện sớm, nếu cứ để tiểu Chu như vậy đi nhận phỏng vấn, đảm bảo ngày mai câu lạc bộ Luân Hồi sẽ nhân cơ hội PR một loạt quan hệ này và nọ với dấu son này cho xem, may quá may quá.

“Đúng là fan hâm mộ cuồng nhiệt có khác.” Giang Ba Đào cười nói.

“Không phải fan.” Chu Trạch Khải nói.

“Hửm?”

“Chị của Diệp Thu.”

Giang Ba Đào có chút bât ngờ: “Diệp Thu tiền bối có chị?”

“Ừm.” Chu Trạch Khải gật đầu thật mạnh, nhớ lại khuôn mặt giống mười phần so với Diệp Thu tiền bối kia, lại bổ sung thêm một câu, “Rất đáng yêu!”

Vẻ mặt Giang Ba Đào trở nên đặt sắc. Đội trưởng/ nam thần/ cây rụng tiền của câu lạc bộ Luân Hồi cuối cùng cũng đến tuổi nhất kiến chung tình với con gái người ta rồi sao! Vậy ra tiểu Chu thích loại con gái lớn tuổi đáng yêu sao? Hơn nữa nhìn vết son nóng bỏng nằm trên áo đó, có lẽ tính cách cũng rất nhiệt tình đây! Xong, có nên gọi điện cho ông chủ thảo luận kế sách cho đề tài này không? Bộ phận PR, bộ phận PR ơi sắp có việc cho mấy người rồi!

Trong lúc Giang Ba Đào còn đang suy nghĩ lung tung, Chu Trạch Khải đã ngây thơ đi xa.

Diệp Tu cũng đã đi xa, nhịn lâu lắm rồi hắn cuối cùng mới tìm được nhà vệ sinh, hơn nữa còn là cái nhà vệ sinh vắng tanh. Diệp Tu đứng giữa nhà vệ sinh nam và nữ suy tư một hồi, dứt khoát đẩy ra cửa nhà vệ sinh nam.

Dù sao cũng chả có ma nào, đi bên nam như cũ thôi.

Có điều cuộc sống chưa bao giờ đi theo ý muốn của hắn.

Vừa mở cửa nhà vệ sinh, Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh đã bốn mắt nhìn nhau, người trước còn quấy nhiễu dự định kéo khóa quần của người sau một cách nghiêm trọng.

Nhìn thấy bộ dạng hấp tấp kéo lại khóa quần của người quen cũ, Diệp Tu không khỏi cười ra tiếng.

“Đây là nhà vệ sinh nam.” Hàn Văn Thanh kinh ngạc nhìn Diệp Tu vài giây, rồi nói.

“Tôi biết mà, đi hơn hai mươi lăm năm rồi.” Xem ra hiện tại muốn xem như chưa phát sinh chuyện gì mà rời khỏi là không thể nào, Diệp Tu ngược lại tiến thêm hai bước cười toe toét nói.

Hàn Văn Thanh không còn gì để nói.

“Ngưng làm liều, qua sát vách đi.” Hàn Văn Thanh đen mặt quát lên.

Diệp Tu ôm ngực đi lại bên cạnh hắn đứng: “Sao? Không phải năm đó chúng ta còn đứng song song xả nước sao?”

“Bây giờ có muốn thử luôn không?” Hàn Văn Thanh lạnh lùng vặn lại.

Lần này đến phiên Diệp Tu không còn gì để nói.

“Lão Hàn cái miệng pháo của anh tiến bộ lớn thật đó, chả trách sao lúc nãy nói tới mức Tôn Tường không có đường lui.”

“Còn cậu thì không có tiền đồ, đây là bộ dạng quỷ gì?”

Diệp Tu lúc này xem như “chuyện đã tệ thì cứ cho nó tệ luôn đi*”, cười hắc hắc, ưỡn ngực nói: “Xinh không nà?”

* Phá quán tử phá suất (破罐子破摔): chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, cứ để mặc nó.

“Lòe loẹt.” Hàn Văn Thanh không khách khí nói.

“Chậc, không có bạn gái là đáng đời.” Diệp Tu chế giễu nói.

“Cậu có à?”

“À thì, không có, nhưng mà cố gắng một chút là có bạn trai liền.” Diệp Tu nhún nhún vai nói.

PK chỉ cần nhường một chút, có bạn trai liền.

*tội Tường ca :”)

Hàn Văn Thanh cảm thấy đối thủ lâu năm của hắn xong đời rồi.

“Móa!” Ngoài cửa nhà vệ sinh nam truyền đến một tiếng chửi bậy, Đường Hạo mới bước một bước vào nhà vệ sinh, đã trông thấy một nam một nữ đứng ở bên trong, bên nam còn là người quen, liền không ngăn được tiếng “Móa” đó ra khỏi miệng.

Hàn Văn Thanh cùng Diệp Tu cùng quay đầu lại nhìn hắn.

Đường Hạo cảm thấy một loại áp lực vô hình.

“Hai người cứ tiếp tục, tự nhiên đi.” Bị nhìn như vậy, hắn bổng cảm thấy không còn mắc như vậy nữa, dứt khoác lui ra ngoài.

*tui thề, tác giả đảm bảo lấy cảm hứng viết bộ này từ việc đi vệ sinh :]

Vừa lùi được một nữa hắn lại ngừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Tu một lúc lâu, càng nhìn càng thấy quen mắt: “Người đẹp, cô là ai?”

Ánh mặt lạnh như băng từ vị trí của Hàn Văn Thanh quét tới, hiển nhiên là đang đại biểu nói “Liên quan gì đến cậu.” Đường Hạo lúc giống như hiểu được điều gì, đưa tay sờ ví tiền của mình, tay còn lại giơ ngón cái với Hàn Văn Thanh, dứt khoát rời khỏi nhà vệ sinh nam, còn thuận tay đóng cửa lại.

Cặp đôi cãi nhau đến chó cũng muốn phớt lờ, hắn cũng không muốn vớ va vớ vẫn mà dính líu vào.

Cơ mà thật không tin nổi, thì ra Hàn Văn Thanh có bạn gái, còn là một cô nàng xinh như vậy, Hàn Văn Thanh anh tốt lắm, giấu tốt lắm. Đường Hạo đứng trước cửa nhà vệ sinh nam rơi vào trầm tư.

“Tiền, tiền bối, em muốn đi vệ sinh.” Cao Anh Kiệt đứng trước của nhà vệ sinh nam ngập ngừng gọi, rồi ngượng ngùng nói.

Phía bên tuyển thủ đã đang lục tục rời đi, Vi Thảo cũng chuẩn bị đi rồi, Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm chuẩn bị đi vệ sinh xong thì về, thế là cùng nhau tới, kết quả Đường Hạo đứng trực ngoài nhà vệ sinh nam như thần giữ cửa, chặn đường vào của hai người.

“Cặp đội người ta đang hành sự đấy, hai người chờ chút đi.” Đường Hạo vẫn còn cố nhớ xem cô gái bên trong rốt cục giống ai, chưa kịp nghĩ kỹ đã nói ra lời này.

Biểu cảm trên mặt Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm từ mờ mịt lúc đầu giờ đã biến thành hoảng sợ.

“Làm việc” là theo nghĩa mà bọn hắn đang nghĩ sao?

Hình như mình biết cái gì đó không nên biết rồi.

“Hai em sao rồi?” Vương Kiệt Hi mang theo đội viên Vi Thảo đi qua, chuẩn bị chờ hai người rồi rời đi.

Chỉ nghe răng rắc một tiếng, của nhà vệ sinh nam mở ra.

PS: Tu La Tràng ai ai cũng muốn thấy đây rồi.

PPS: Tiểu Chu: Chị của Diệp Thu tiền bối lớn lên nhìn y như hắn vậy, đáng yêu >////<

PPPS: Lúc đầu định viết tiểu Chu nhặt được giày thủy tinh bị nữ thần đánh rơi cơ, về sau nghĩ lại thì vẫn là son môi có tiền đồ hơn, de, tin A Chuyển đi, không trượt miếng nào đâu!
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#30
Cười từ đêm mùng một đến sáng mùng ba luôn quá :)))) Tôi chết cười với màn tự tin bước vào phòng vệ sinh của Diệp tỷ ghê nơi :))))
Người ta nói đó là tự tin khoe cá tính á :)))))
 

Bế Minh Nguyệt

Phó bản trăm người
Bình luận
32
Số lượt thích
330
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi - Jessy đại đại - Vạn tuế gia - Papa
#31
Chương 19

“Tôi đã nói rồi, mai lại gặp...” PK.

Hai chữ cuối cùng vẫn còn kẹt trong cổ họng, Diệp Tu vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy một vòng người đứng ngoài cửa.

Về cơ bản đều biết mặt, còn có vài người rất quen, trên mặt mỗi người giống như có vài vết nứt, một số người còn quay đầu lại xác nhận bảng hiệu nhà vệ sinh – không sai mà, đây là nhà vệ sinh nam.

“Nhà vệ sinh nam cũng phải xếp hàng?” Diệp Tu nhớ lại cảnh tượng đông như kiến trước nhà vệ sinh nữ, nghi hoặc hỏi.

Đám người bên ngoài hai mặt nhìn nhau, Vương Kiệt Hi còn cố dùng hai con mắt lớn nhỏ không bằng nhau nháy mắt ra hiệu với Diệp Tu, nhưng phía sau Diệp Tu lại đi ra một người, hơn nữa còn là người quen.

Hàn Văn Thanh nhìn đám người hóng chuyện ngoài nhà vệ sinh, cau mày nói: “Các người đứng ở đây là gì?”

Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm giật mình, lập tức chui vào giữa chiến đội Vi Thảo, một trái một phải trốn phía sau Vương Kiệt Hi nhìn trộm. Mà thành viên khác của chiến đội Vi Thảo vẫn còn vắt óc suy nghĩ tại sao Hàn Văn Thanh lại ra khỏi nhà vệ sinh cùng với cô gái lạ mặt này.

A, cô gái này... thật ra nhìn có chút quen mắt.

“A, cô ấy trông y đút Diệp Thu!” Bên trong Vi Thảo cuối cùng cũng có người phát giác được điểm này, liền nói to.

Vừa nói xong đã có một loạt tiếng “A Á Ớ” đáp lời, mà Đường Hạo sau một hồi vặn hết nơ ron não của mình cũng đào lên được khuôn mặt của Diệp Thu trông trí nhớ, trong lòng không khỏi chửi một tiếng.

Hàn Văn Thanh cùng một cô gái vô cùng giống Diệp Thu, chả biết là chị hay em của hắn, ở trong nhà vệ sinh... lượt bỏ một nghìn chữ. =))))))))))))))))))))))))))

Lượng tin tức này quá lớn, lớn đến mức mọi người đều load không nổi.

“Đi.” Hàn Văn Thanh gật đầu chào hỏi Vương Kiệt Hi, quay đầu nói với Diệp Tu.

“Tôi với anh không cùng đường.” Diệp Tu nói.

“Tiễn cậu về trước .” Hàn Văn Thanh nói.

Diệp Tu ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Thanh, trước kia chưa từng nghĩ hắn lại lịch lãm như vậy, nhưng mà nói đi nói lại, trước đó hắn làm gì có cơ hội show lịch lãm.

Diệp Tu vẫy vẫy tay với Vương Kiệt Hi đang trầm mặc, không thèm chào hỏi đi cùng Hàn Văn Thanh.

『Sắc mặt đội trưởng có vẻ không tốt lắm. 』Cao Anh Kiệt dùng ánh mắt giao tiếp với Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm vốn biết “Chị gái ôn nhu” chính là Quân Mạc Tiếu, lại liên tưởng đến lúc đội trưởng nói chuyện như rất quen thuộc với Quân Mạc Tiếu ở khu 10, liền suy đoán:『Không lẽ đội trưởng thích chị ấy? 』

Đáng tiếc tin tức truyền đi qua ánh mắt của hắn quá phức tạp, Cao Anh Kiệt, thanh niên không hiểu lòng người giỏi như Giang Ba Đào, khó hiểu chớp chớp mắt.

Đội trưởng ->->-> Quân Mạc Tiếu <- ? -> Hàn Văn Thanh

Đội trưởng không ổn rồi, Kiều Nhất Phàm nhìn Vương Kiệt Hi vẫn còn đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của hai người kia, lo lắng nghĩ.

Vương Kiệt Hi liếc nhìn hành lang trống trải lần cuối, bình tĩnh nói với đồng đội: “Nên đi về rồi.”

Không ai phản đối, mọi người rời khỏi cửa nhà vệ sinh nam tromg một mảnh im lặng. Cao Anh Kiệt cùng Kiều Nhất Phàm lo hóng chuyện quên giải quyết nhu cầu, nhưng lần này lại ngại hỏi, đành ráng nhịn đi theo. Vương Kiệt Hi hoàn toàn không nhận thấy nổi rầu của hai bạn trẻ, hay nói đúng hơn, trên đường về hắn không chú ý cái gì cả.

Hàn Văn Thanh cũng phát hiện rồi, có lẽ không chỉ có Hàn Văn Thanh.

Ngồi trên xe bus về khách sạn, Vương Kiệt Hi nhìn ra cửa sổ suy tư.

Thật là một tên gieo rắc rối a.

--- o ---

“Tiễn cậu đi về” của Hàn Văn Thanh có nghĩa là giúp hắn bắt taxi đưa về, nhưng khi bọn hắn vừa ra khỏi nhà thi đấu liền thấy một bầy người đông như kiến đứng ở đó chờ xe, nếu Diệp Tu ngay tại đây hô lớn “Hàn Văn Thanh nè mấy má” một tiếng, sẽ có một vụ người đạp người quy mô lớn xảy ra ngay lập tức. Thế là hai người cố tránh xa nơi đông người, định bắt taxi trên đường gần đó.

Diệp Tu thấy hơi đói, quay đầu nhìn lại câu lạc bộ Luân Hồi đèn đuốc sáng trưng, đùa cợt nói: “Chúng ta có nên quay lại nhà ăn của Luân Hồi ăn khuy một chút không? Chút mặt mũi này Luân Hồi hẳn là sẽ cho.”

“Có cho cũng không phải cho cậu.” Hàn Văn Thanh nói.

Diệp Tu đau đầu, với bộ dạng này của hắn, cho đứa em ngốc kia đứng trước mặt nhìn còn chả nhận ra, Chu Trạch Khải cũng bị lừa rồi không phải sao.

Hai người đi một đường, đi tới chợ đêm gần câu lạc bộ Luân Hồi, ma đói Diệp Tu liền mua ngay vài xiên thịt nướng, còn nhét cho Hàn Văn Thanh một xiên.

Lúc này, lời nói của Trường Tân Kiệt lại hiện lên trong đầu Hàn Văn Thanh: “Loại thịt dê hun khói xiên que này thật ra không tốt cho sức khỏe, chú yếu là do bốn lý do sau: Thứ nhất, hun khói sẽ tạo ra một chất gây ung thư gọi là... Thứ hai... Thứ ba... Thứ tư... Tóm lại, vì sức khỏe của mình, mọi người không nên ăn thịt xiên nướng.”

“Anh không ăn à?” Diệp Tu cắn một miếng thịt dê, ăn đến mức miệng đầy dầu, son môi đi cùng thịt dê vào trong bụng.

Nhìn có vẻ rất ngon.

“Ăn.” Hàn Văn Thanh đem câu châm ngôn vì sức khỏe của Trương Tân Kiệt vứt sang một bên, bắt đầu gặm xiên thịt của mình.

Chỉ mua có vài xiên thịt, đi tong một ngày tiền lương, giá gì mà cao quá, Diệp Tu vừa sờ bụng vừa nghĩ, rồi đau lòng nhìn hai xiên nướng còn lại trong tay. Hắn vốn mua theo sức ăn trước đây, nhưng tiếc là hiện tại miệng muốn ăn nhưng dạ dày không cho phép, một cái đùi gà lớn thôi đã có thể khiến hắn no đế nấc, giờ ăn ba xiên thịt cùng một lúc cũng không dễ dàng gì, nếu cố ăn, không chừng về đến khách sạn phải uống thuốc tiêu hóa.

“Cho anh này.” Diệp Tu ăn không vô, bèn đưa cho Hàn Văn Thanh.

“Tôi cũng no rồi.”

Nữa đêm ăn vặt vốn không tốt cho dạ dày, ăn quá no càng không được, hai người nhìn chằm chằm xiên thịt, ném không được mà không ném cũng không xong.

“Hàn Hàn Hàn Hàn Hàn...” Hai nữ sinh đang đi dạo chợ đêm đột nhiên phát hiện Hàn Văn Thanh cùng Diệp Tu đang ăn xiên nướng ở một góc tối, liền trợn mắt muốn la lớn.

“Đừng la, đừng la.” Diệp Tu ỷ vào việc không ai biết hắn, vội vàng ra hiệu cho hai cô gái im lặng.

Hai người run rẩy ngậm chặt miệng dười cái nhìn thương hiệu của Hàn Văn Thanh, một người còn cho tay vào túi, dường như đang phân vân có nên giao ra bóp tiền hay không.

“Lại đây, Hàn đội mời hai người ăn.” Diệp Tu đưa mỗi người một xiên thịt, hai cô gái hoang mang cầm lấy, ngơ ngác bắt đầu ăn.

“Bye bye.” Thấy bọn họ còn đang ngây ngốc, Diệp Tu tranh thủ thời gian kéo Hàn Văn Thanh chuồn khỏi hiện trường.

Hai cô gái trong lúc nhìn họ biến mất trong biển người đã ăn hết thịt dê nướng.

“A, quên xin chữ ký của Hàn đội rồi!” Em gái A tiếc nuối nói.

“Cô gái kia là ai vậy, không phải là bạn gái của Hàn đội chứ?” Em gái B cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Hai người rơi vào trầm tư.

“Ầy, lại quên chụp ảnh, nếu không là có chuyện để tám rồi.” Em gái A lại tiếc nuối lần nữa.

“Nếu thật sự là bạn gái... thì chết tui rồi. Hàn Văn Thanh nếu muốn tìm bạn gái sao lại không nghĩ tới tui vậy?” Em gái B lo âu nói.

Hai người lại rơi vào trầm tư.

“Cô bạn gái đó nhìn như thế nào? Trời ơi tui không nhịn được nữa rồi, phải đăng lên Weibo mới được.” Em gái A không chịu nổi móc điện thoại ra.

“Rốt cục bạn gái ở đâu ra? Tại sao lại cùng nhau dạo chợ đệm? Hẹn hò bao lâu rồi? Để tôi xem xem có tin tức gì không.” Em gái B càng lo lắng, cũng móc điện thoại ra.

Hai người cùng lướt điện thoại trong đêm gió lạnh giá.

“A!! Nhìn nè má!!! Trên áo khoác của Chu Trạch Khải có dấu son môi!!! Ai làm!!!” Em gái A vừa lướt đến một trang chủ Weibo nào đó đã hét lên.

Đây rõ ràng là hình chụp lén, Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào đang lần lượt đi vào hành lang dành cho tuyển thủ, không biết từ đâu chui ra một anh dũng sĩ đưa máy nhắm ngay Chu Trạch Khải răng rắc ra một tấm hình .

Chu Trạch Khải với biểu cảm sững sờ trong ảnh vẫn đẹp trai bất cần đời như vậy, nhưng lần này sự chú ý của mọi người cuối cùng cũng rời khỏi khuôn mặt đó, bởi vì có một dấu son đặc biệt chói lọi in trên âu phục màu trắng của hắn.

Em gái B chộp lấy điện thoại di động của bạn mình, nhìn ảnh chụp một lúc lâu, cảm thấy tìm mình load không nổi: “Lại là bạn gái à? Vì sao chỉ trong một đêm đám lưu manh của liên minh đều lần lượt thoát mác FA thế? ! Tại sao không anh nào nghĩ đến tui hết vậy!!!”

Lúc này, em gái A nói ra một câu đùa kèm theo sát khí: “ Chỉ cần không phải bạn gái thì tốt.”

Hai người lại cùng nhau trầm mặc nửa ngày.

Em gái A chuyển chủ đề: “Thịt dê nướng ngon thật đấy, có muốn mua thêm vài xiên không?”

Em gái B gật đầu: “Ok, mua đi.”

PS: Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, fan sẽ phát hiện ra, các đại thần của bọn họ đều cùng nhau thoát FA, mà đối tượng lại là cùng một người! Đúng là một tiểu yêu tinh Mary Sue thích gây mưa gió (Cút cút cút).
 

angus

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
11
Số lượt thích
54
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#32
... Cảm thấy đường thận của Diệp thần sắp gặp vấn đề rồi. Rõ ràng đi giải quyết mà toàn gặp người quen, cuối cũng cũng có cho ra được cái gì đâu, còn nạp thêm vào nữa chứ :)))
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#33
... Cảm thấy đường thận của Diệp thần sắp gặp vấn đề rồi.
Không phải riêng đường thận của Diệp thần mà còn của đám nam thần xếp hàng ngoài WC nữa... haiz!!!
 

Bế Minh Nguyệt

Phó bản trăm người
Bình luận
32
Số lượt thích
330
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi - Jessy đại đại - Vạn tuế gia - Papa
#34
Chương 20

Lúc Diệp Tu về đến khách sạn, TV đã chiếu đến buổi hợp báo, Đường Nhu cùng Trần Quả đang ngồi trước TV xem ngon lành thì thấy Diệp Tu về, liền chỉ chỉ dĩa mì xào ở đầu giường: “Đói bụng không? Mua về cho cô đấy.”

Diệp Tu cảm động nói: “Cảm ơn, nhưng mà tui có ăn trên đường về rồi.”

“Đừng lãng phí, ngồi xuống, ăn!” Trần Quả vỗ vỗ chỗ trống giữa cô và Đường Nhu nói.

Diệp Tu hết cách, đành tay cầm lấy dĩa mì xào, tay kia lấy đũa, ngồi giữa hai người cùng nhau xem TV.

Phóng viên hiện tại đang vây kín xung quanh Vương Kiệt Hi đặt câu hỏi như súng liên thanh, tuyển thủ khác thì bị phớt lờ theo từng trình độ khác nhau, trong đó chỉ có Chu Trạch Khải là vui vẻ nhất, như là đang ước người ta cứ bơ hắn mãi luôn cũng được.

Đáng tiếc, hắn chưa an nhàn được bao lâu, liền có một phóng viên lướt Weibo phát hiện bức ảnh bị chụp lén, lập tức lao ra khỏi đám phóng viên như mèo nổ đuôi, một tay giơ cao điện thoại, tay còn lại cầm micro kích động hỏi: “Chu đội! Xin nhìn điện thoại của tôi! Đây là ảnh chụp lén do một vị fan chụp được trong lối đi dành cho tuyển thủ. Cậu trong ảnh đang măc bộ âu phục màu trắng giống với lúc ra sân đấu, bên trên còn in một dấu son môi rất rõ ràng. Cậu có thể tiết lộ một chút về việc này không?”

Hiện trường lập tức náo động hẳn lên, những phóng viên đã hoàn thành phỏng vấn với Vương Kiệt Hi nhao nhao lấy điện thoại ra xem Weibo, trong nháy mắt máu gà lên não --- có hi vọng tăng thưởng Tết!

Chu Trạch Khải vừa định nói gì đó, Giang Ba Đào luôn trong trạng thái đón giông ba bão táp đã đến bên cạnh hắn, hướng về ống kính mỉm cười ứng cứu: “Lúc ấy tôi cũng ở đó, nói ra thì nó lại là một tai nạn rất thú vị. Một khán giả nữ vô tình đi nhầm lối đi của tuyển thủ không cẩn thận đụng vào Chu đội ở ngã rẽ, may mà hai bên đều không sao, hiện tại cô ấy đã rời đi rồi.”

Móa nó, tại sao lại là tai nạn! Tại sao lại chỉ là tai nạn !!!

Ai cần cái tai nạn tẻ nhạt này chứ! Tao nghe mà tao tức á!

Sự thật này khiến bộ não không ngừng vẻ ra “Thương Vương cùng người yêu hôn nhau ở lối đi của tuyển thủ còn có đội phó Luân Hồi đứng canh (xem)” một ngàn lẻ một câu truyện máu chó phi logic nhưng được đám đông ủng hộ tắt nguồn! Thưởng Tết sắp bay hơi rồi sao!?? T_T

Đường Nhu cùng Trần Quả ngồi trước TV cũng sững sờ, sự kiện lần này ở buổi phỏng vấn thường không xảy ra nhiều trong giải đấu chuyên nghiệp, nhân vật chính của scandal này còn là Thương Vương của Luân Hồi, dân ăn dưa chưa bao giờ chê chuyện lớn a! Tám chuyện thôi!!!

“Diệp Tu?” Trần Quả quay đầu gọi.

“A? À.” Diệp Tu ngây người xem TV, mì xào nằm trên đũa rơi lại vào trong dĩa lúc nào còn không hay.

“Mau mau lại đây tám chuyện, em trai của cô có kể cô nghe bí mật nào trong liên minh không? Chu Trạch Khải có bạn gái chưa? Em cô thì sao? Những người khác thì sao?”

“Nha... Đều không có.” Diệp Tu ngu ngơ nói.

“Không có thật à? Sao cô biết được? Lỡ như có thật thì sao?” Trần Quả vẫn là không tin.

“Bởi vì có một nhóm chat gọi là ‘Cẩu FA’, mỗi năm vào lễ độc thân, đứa nào có người yêu thì gáy lên vài tiếng, sau đó bị đá ra chuồng gà, chỉ có đám cẩu thật sự mới được ở lại. Phân biệt rất rõ ràng.” Diệp Tu nói. Đương nhiên, năm nào đám đực rựa trong này cũng +1 đến +n báo cáo bản thân còn FA, chưa bao giờ phản bội tổ chức.

“Còn có vụ này.” Chị chủ sốc nặng.

Diệp Tu gật đầu: “Chứ sao, một đám trạch nam một ngày có 24 tiếng thì hết một nữa thời gian cắm đầu vào game, vấn đề chung thân đại sự này khó khăn lắm.”

Chị chủ tự nhiên lại lo lắng lên: “Tôn Tường ngốc như vậy nên hẳn là không có tâm cơ gì. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên là làm sao? Cậu ta ở xa như vậy vẫn chạy đến tìm cô, có phải là thích cô rồi không? Thật ra tôi lại thích Dụ Văn Châu hơn, so sánh chút xem, cậu ta nói năng nhẹ nhàng, còn là một người tốt.”

*Chị chủ đây là đang kén rể sao =)))))

Lại nữa rồi, Diệp Tu liếc xéo Trần Quả, thầm nghĩ, rốt cục chị chủ muốn nhìn hắn yêu đương đến mức nào chứ?

Phóng viên tại hiện trường hợp báo vẫn không cam lòng, đuổi theo Chu Trạch Khải đặt câu hỏi: “Xin hỏi khán giả nữ đó là người như thế nào?” “Chu đội có ấn tượng gì với cô ấy không?” “Là fan của cậu sao? Có xin chữ ký của cậu không? Có trao đổi số điện thoại không?” “Sao hai người lại đâm vào nhau?” “Nếu có cơ hội, anh có muốn tìm hiểu kỹ hơn về cô ấy không?” “Có thể miêu tả một chút ngoại hình của vị khán giả nữ may mắn kia không?”

Các phóng viên hận không thể moi ra câu chuyện ba vạn chữ “Vừa gặp đã yêu, tình yêu sét đánh, chuyện tình bí mật, sắp kết hôn” từ cái miệng hũ nút của Chu Trạch Khải.

Mồi hôi lạnh của Giang Ba Đào đã rơi đầy đất rồi, mặt dù trên đường đi thay quần áo hắn cũng hỏi được vài ba câu sự tình diễn ra, nhưng hắn vẫn chưa quên việc Chu Trạch Khải đánh giá đối phương như thế nào. Càng tệ hơn chính là lúc thay quần áo Chu Trạch Khải còn nhìn chằm chằm vết son trên âu phục một lúc lâu, biểu cảm còn có... chút hi vọng.

Tém tém lại Tiểu Chu ơi! Chỉ cần cư xử như bình thường, cứ dùng vài từ “À Ơ Ừ” qua loa có lệ trả lời là được! Việc còn lại cứ quăng hết cho bộ phận truyền thông! Xin cậu đó! Đừng để chủ tịch Phùng tối nay phải uống thuốc!

Đáng tiếc Chu Trạch Khải hoàn toàn không nghe được nội tâm đang gào thét của Giang Ba Đào, hắn nhìn một mảng lớn micro và ống kính hận không thể đâm xuyên chính mình, mỉm cười nói ra ba chữ: “Rất đáng yêu.”

*Ờ mây zing gút chóp bây bê =)))))

Ngoại hình rất giống Diệp Thu tiền bối, đáng eo.

Thôi toang rồi ông giáo ạ, nói ra rồi, cậu ấy vẫn là nói ra rồi. Giang Ba Đào thấy tình thế đã không thể cứu vãn, thở dài một tiếng.

Nhân viên bộ phận truyền thông đêm nay khỏi ngủ, tập thể tăng ca đê.

Bị tình cảnh này làm sợ hết hồn không chỉ có phóng viên ở hiện trường, cằm của khán giả xem TV cũng gần như cọ trên đất rồi. Đệt, chuyện gì đang xảy ra? ! Ba đời nhà tôi không lường trước được điều này!!

“Phốc, khụ khụ khụ khụ khụ... Nước... khụ khụ khụ...” Diệp Tu đang nhai mì không phòng bị nghe được câu đánh giá của hậu bối Thương Vương liền ho khan, ho đến long trời lở đất.

Đường Nhu cùng Trần Quả một người rót nước một người vỗ lưng, cuối cùng cũng “cứu” được Diệp Tu.

“Không sao rồi chứ, sao tự nhiên kích động như vậy? Cô cũng đâu có thích Chu Trạch Khải, không phải cô thích Vương Kiệt Hi à?” Trần Quả nghi ngờ hỏi. Cô vẫn còn ấn tượng vụ Diệp Tu đứng lên vỗ tay ủng hộ Vương Kiệt Hi.

“Hung thủ sự kiện vết son” chột dạ nói: “Chỉ là bị sặc mà thôi."

Đường Nhu liếc mắt nhìn hắn, từ nãy đến giờ cô luôn cảm thấy biểu cảm của Diệp Tu có chút kỳ lạ, mặc dù không dám chắc, nhưng mà hình như Diệp Tu biết gì đó về vụ việc này.

Buổi họp báo cứ như vậy mà kết thúc bên trong hỗn loạn, mặc kệ bộ phận truyền thông Luân Hồi phải thức đêm tăng ca như thế nào, chủ tịch Phùng lại uống thêm bao nhiêu thuốc, đám fan kích động hận không thể tìm ra “hung thủ” đến cỡ nào, Diệp Tu đều là yên ổn trở về phòng đánh game hai ván rồi đi ngủ.

Kệ nó đi, ngủ ngon lành một giấc trước để mai còn tìm Hàn Văn Thanh PK nữa.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#35
Hai người run rẩy ngậm chặt miệng dười cái nhìn thương hiệu của Hàn Văn Thanh, một người còn cho tay vào túi, dường như đang phân vân có nên giao ra bóp tiền hay không.
Meme Hàn đội và ví tiền k bao giờ lỗi thời cả :D
PS: Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, fan sẽ phát hiện ra, các đại thần của bọn họ đều cùng nhau thoát FA, mà đối tượng lại là cùng một người! Đúng là một tiểu yêu tinh Mary Sue thích gây mưa gió (Cút cút cút).
Từ nam thần thần bí nhất Liên Minh đến em gái bị truy sát nhiều nhất Liên Minh Vinh Quang chắc cũng là một trải nghiệm hay ho đó :D
Buổi họp báo cứ như vậy mà kết thúc bên trong hỗn loạn, mặc kệ bộ phận truyền thông Luân Hồi phải thức đêm tăng ca như thế nào, chủ tịch Phùng lại uống thêm bao nhiêu thuốc, đám fan kích động hận không thể tìm ra “hung thủ” đến cỡ nào, Diệp Tu đều là yên ổn trở về phòng đánh game hai ván rồi đi ngủ.
Gây họa thành quen nên tỉnh quá ha :V
 

Bế Minh Nguyệt

Phó bản trăm người
Bình luận
32
Số lượt thích
330
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi - Jessy đại đại - Vạn tuế gia - Papa
#36
Chương 21
Đồng hồ sinh học của Bạch Ngôn Phi – Chiến đội Bá Đồ hôm nay vẫn chuẩn chát như mọi ngày, mặc dù hôm nay hắn không cần phải thức dậy ăn sáng rồi huấn luyện như thường, nhưng con mắt của hắn vẫn căng ra đúng giờ.

Đây đều là do huấn luyện của Trương Tân Kiệt mà ra.

Vương Trì Hiên cùng phòng với hắn vẫn còn nằm ngáy o o, Bạch Ngôn Phi ngáp một cái rồi rời giường rửa mặt, chuẩn bị xuống nhà ăn tự lấy đồ ăn sáng.

Dù sao cũng đang là sự kiện All-Star, tuyển thủ như bọn hắn khó lắm mới có được vài ngày nghỉ, ba ngày này đương nhiên không cần tập trung huấn luyện, buổi sáng muốn làm gì cũng được, chờ đến tối thì lên xe đến Luân Hồi tham gia sự kiện là được.

Bạch Ngôn Phi thuộc dạng quần chúng thích ăn dưa, loại người này cái gì thiếu chứ bạn bè (đồng loại) không bao giờ thiếu. Hôm nay hắn chuẩn bị cùng đám người Lý Tấn bên chiến đội Hư Không vừa đánh bài vừa tâm sự chuyện đời giết thời gian --- Bạch Ngôn Phi ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa thang máy vừa chờ vừa nghĩ như thế.

Nhưng khi cửa thang máy mở ra, kế hoạch trong đầu hắn đã bay lên đến chín tầng mây, hiện tại trong đầu hắn đang bị hai chữ “Vãi c*t!” chiếm cứ.

Một cô gái mang khăn quàng cổ, nhìn có chút trạch* đang bưng một bát cháo liếc nhìn hắn, lấy giọng điệu như đang nói chuyện với người quen hỏi hắn: “Lão Hàn có ở đây hong?”

*Trạch: người hay ở trong nhà. Mà chắc các bạn biết rồi =)))))

“A, ờ, có... chắc vậy.” Bạch Ngôn Phi hồn vía trên mây trả lời.

Cô gái kia cứ như vậy đi nganh qua Bạch Ngôn Phi, đi đến gian phòng kế bên phòng hắn rồi gõ cửa đùng đùng: “Lão Hàn, anh thức chưa? Tui mang cháo cho nè, mở cửa.”

Cửa mở, cô gái đó lập tức đi vào, sau đó cửa lớn liền bị chốt.

Bạch Ngôn Phi đứng đực trước thang máy dụi dụi mắt, tự lẩm bẩm: “Người vừa rồi là Diệp Thu? Không, chỉ là một cô gái trông rất giống Diệp Thu.”

Một cô gái dáng dấp vô cùng giống Diệp Thu, sáng sớm đến khách sạn có Bá Đồ trụ tại, tìm Hàn Văn Thanh, còn lịch sự mang theo đồ ăn sáng. Là bạn gái sao bạn gái sao bạn gái sao?

Bạch Ngôn Phí vừa nghĩ vừa sợ hãi.

Bởi vì cô bạn gái này có hơi giống Diệp Thu quá rồi.

Đội trưởng, bạn gái của anh giống Diệp Thu như vậy anh có biết không? Diệp Thu biết không? Ngàn vạn người hâm mộ chiến đội Bá Đồ có biết không? Vầy rồi về sau người ta hô to khẩu hiệu “Chơi chết hắn” kiểu gì! Khẩu hiệu từ nhiệt huyết có thể biến thành ứ ừ trong nháy mắt đó anh có biết không?

À quên, không có chuyện đó, Diệp Thu giải nghệ rồi, may quá may quá.

Thâm tâm Bạch Yến Phi giãy dụa chống lại ý muốn nghe lén ở góc tường, cuối cùng thở dài một hơi, chuẩn bị giả bộ không thấy gì, tiếp tục kế hoạch ban đầu của mình.

Thang máy lại sáng lên, đing một tiếng, cửa mở.

Trương- vừa ăn sáng xong -Tân Kiệt từ trong thang máy đi ra, nhẹ gật đầu với Bạch Ngôn Phi.

“Chào buổi sáng, Trương phó đội.” Bạch Ngôn Phi lên tiếng chào.

“Chào buổi sáng.”

“Trương phó đội định làm gì à?” Bạch Ngôn Phi thuận miệng hỏi.

“Tìm đội trưởng thương lượng một chút kế hoạch huấn luyện sắp tới.” Trương Tân Kiệt nói, đi về phía phòng ngủ của Hàn Văn Thanh.

Con m*, chờ chút a! Bạn gái của đội trường vừa mới vào đó! Lỡ như bọn họ nổi hứng làm trò gì đó vào buổi sáng... Hình ảnh này quá đẹp, hắn không dám nghĩ.

“Chờ chút đã, Trương phó đội!” Đầu óc muốn cứu vớt tính hình của Bạch Ngôn Phi xoay chuyển nhanh chóng, “Đội trưởng lúc này có lẽ còn chưa dậy, anh có thể đến vào buổi tối...”

Trương Tân Kiệt sâu sắc nhìn Bạch Ngôn Phi, giờ giấc sinh hoạt của mỗi thành viên trong chiến đội đều nằm trong lòng bàn tay hắn, đương nhiên hắn sẽ không tin Hàn Văn Thanh giờ này vẫn còn ngủ trên giường: “Cậu muốn nói cái gì?”

Bạch Ngôn- mới một giây đã bị nhìn thấu –Phi từ bỏ đấu tranh: “Vừa nãy có một cô gái đến tìm đội trưởng, bây giờ vẫn còn ở trong phòng anh ấy đấy.”

Hai người nhìn nhau không nói gì.

“Nữ?” Trương Tân Kiệt nhấn mạnh, có hơi ngạc nhiên.

“Ừm, nữ.” Bạch Ngôn Phi gật đầu thật mạnh, rồi đem tin tức mấu chốt nhất nói ra, “Nhìn còn rất giống Diệp Thu.”

“Ồ.” Trường Tân Kiệt ồ một tiếng.

Sau đó thì sao? Bạch Ngôn Phi ánh mắt háo hức chờ hắn đưa ra kết luận nào đó, tỉ như đó là chị hoặc em của Diệp Thu, thật ra đội trưởng đã thoát kiếp FA từ lâu, đội trưởng còn thích người có ngoại hình tương tự Diệp Thu.

Kết quả Trương Tân Kiệt một chữ cũng không nói, hắn đi thẳng đến cửa phòng Hàn Văn Thanh, gõ của đúng ba cái.

Cửa mở, Trương Tân Kiệt đi vào, cửa đóng.

Bạch Ngôn Phi lại lần nữa đứng một mình trước cửa thang máy co quắp khóe miệng, sau đó thì sao? Ai sẽ nói cho hắn về diễn biến tiếp theo? Tiết lộ một chút danh tính của cô gái bí ẩn này! Tại sao lại để Bạch tiên sinh, người chứng kiến toàn bộ quá trình ngu ngơ đứng trước cửa thang máy lạnh giá, mà không nói thẳng chân tướng cho hắn aaaaa?

Mấy phút nữa lại trôi qua, Bạch Ngôn Phi vòng tới vòng lui ngoài cửa mấy lần mới xác định tạm thời bọn họ sẽ không đi ra, hắn buồn bực thở dài, lần nữa nhấn nút chờ thang máy.

Vẫn là tiếp tục kế hoạch giết thời gian hôm nay của hắn thôi, về sau chắc là sẽ được biết sự thật, đợi tí nữa phải hỏi cái động tin tức trong giới tên Lý Tấn kia mới được.

--- o ---

Trương Tân Kiệt sau khi vào phòng liền nhìn thấy cô gái trông giống Diệp Thu kia.

Cô quay đầu lại nhìn Trương Tân Kiệt một lúc, Trương Tân Kiệt liền chấp nhận, cô gái này thật sự rất giống với Diệp Thu.

“Ăn sáng chưa?” Diệp Tu thuận miệng hỏi, người vẫn không xê dịch ngồi trước máy tính.

Sao cô ấy lại hỏi mình ăn hay chưa ăn? Đây đúng là cách người quen chào hỏi nhau, nhưng trước đó hắn căn bản chưa từng gặp qua người này.

Trương Tân Kiệt nhìn Hàn Văn Thanh, người đang ngồi trên ghế sofa rộng rãi, vô cùng thoải mái húp cháo, là cháo trắng, phía trên có thêm một ít cải bẹ, giản dị* vô cùng, hoàn toàn không tương thích với căn phòng xa hoa, nhưng Hàn Văn Thanh vẫn ăn sạch bách, có lẻ là vì đúng lúc hắn đang đói, cũng có thể là vì...

*Nói khó nghe một chút là BẦNNNNNN =)))))

Trương Tân Kiệt lại nhìn về phía vị khách thần bí kia.

“Xin chào, tôi là Trương Tân Kiệt, phó đội trưởng chiến đội Bá Đồ.” Trương Tân Kiệt lễ phép tự giới thiệu bản thân.

“À, chào chào, tôi là Quân Mạc Tiếu.” Diệp Tu nói.

Chỉ trong nháy mắt căn phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng click chuột của Diệp Tu, đặt biệt rõ ràng trong không gian tĩnh lặng đến chết chóc này.

“... Xin chào, tiểu thư Quân Mạc Tiếu.” Trương Tân Kiệt cố gắng nhớ lại giọng nói của Quân Mạc Tiếu trong game, và có vẻ như nó hoàn toàn tương tự với giọng nói trước mắt này.

Hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vài ngày trước, vào cái buổi tối sau khi PK với Quân Mạc Tiếu, Hàn Văn Thanh đột nhiên rời đi, sau đó còn nhắn tin cho hắn xin phép nghỉ một ngày, nhưng hôm sau trời vừa sáng hắn đã nhìn thấy Hàn Văn Thanh từ bên ngoài trở về, rồi ngủ luôn nguyên một buổi sáng. Hắn không hỏi nguyên nhân, nhưng nếu như cô gái trước mắt này thật sự là Quân Mạc Tiếu, vậy mọi chuyện coi như đã rõ.

Không, trước đó Hàn Văn Thanh không có vẻ như là đã quen biết cô ấy, hắn thậm chí vẫn luôn hoài nghi Quân Mạc Tiếu chính là Diệp Thu, dù Trường Tân Kiệt đã nói rằng Quân Mạc Tiếu là nữ.

“Thật ra tôi là Diệp Thu.” Diệp Tu nói, hắn thật sự muốn nhìn xem một vài phản ứng đặc biệt trên khuôn mặt của Trương Tân Kiệt.

Giờ đến lượt Trương Tân Kiệt không cách nào tiếp nhận được cái thiết lập này, hắn nhìn Diệp Tu thật lâu, khô khan nói: “Không có khả năng.”

Diệp Tu cười như không cười nói: “Vì sao không có khả năng?”

“Bởi vì cái này không khoa học.” Trương Tân Kiệt bình tĩnh trả lời, “Diệp Thu là nam, mà cô là nữ. Mặc dù thao tác của cô thật sự rất tốt, trình độ chuẩn tuyển thủ chuyên nghiệp, nhìn cũng rất giống Diệp Thu, nhưng việc giới tính hai người khác nhau là không thể chối cãi.”

Diệp Tu gật gật đầu, quay lại nhìn Hàn Văn Thanh: “Lão Hàn, có sáng kiến gì không?”

Hàn Văn Thanh bỏ qua cuộc tranh luận của hai người, ngồi xuống trước một máy tính khác: “Đánh với tôi một ván.”

Thế là hai người cứ như vậy cho Trường Tân Kiệt ra chuồng gà, PK với nhau. Trương Tân Kiệt đứng giữa hai người, cùng lúc xem hai bên màn hình, chiến đấu với tốc độ cao dưới góc nhìn thứ nhất thật sự rất khó để người xem đuổi theo kịp tiết tấu, nhất là khi hai người còn là tuyển thủ chuyên nghiệp. Trương Tân Kiệt nhìn góc nhìn của Hàn Văn Thanh một hồi, lại cẩn thận chuyển mắt tới góc nhìn của Diệp Tu.

Nhanh, thật sự rất nhanh, bất kể là tốc độ phản ứng, ý thức chiến đấu cùng trình độ thao tác, tuyệt đối đều là trình độ chuyên nghiệp, hơn nữa cảm giác còn vô cùng quen thuộc, đánh với đối thủ là Hàn Văn Thanh còn cho cảm giác càng mãnh liệt hơn, khó trách tại sao hắn lại tin tưởng cô ấy là Diệp Thu.

Đánh xong một trận, Diệp Tu thắng, hắn đắc ý vểnh chân lên bắt chéo rồi nhìn Trương Tân Kiệt: “Bây giờ tin được chưa?”

Trương Tân Kiệt lắc đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh gật đầu với hắn, chắc chắn nói: “Hắn chính là Diệp Thu.”

Thời khắc này, trong đầu Trương Tân Kiệt đột nhiên hiện lên một câu: Em ấy dùng tình yêu bịt mắt tôi ~~

*Đây có lẽ là một câu hát.

Đội trưởng xong đời rồi.
 

An Xuân

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
12
Số lượt thích
61
Team
Luân Hồi
#39
Còn có mấy vị khách rãnh rổi đến khùng điên vác thân chạy tới trước quầy mua, mỗi lần đều đi ba, bốn chuyến, mỗi chuyến cách nhau chừng nửa giờ, còn nói nhiều vô cùng, so với Hoàng Thiếu Thiên còn Hoàng Thiếu Thiên hơn.
giờ chợt nhận ra Hoàng Thiếu Thiên còn có thể là tính từ. :yao:pk
 

Bế Minh Nguyệt

Phó bản trăm người
Bình luận
32
Số lượt thích
330
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi - Jessy đại đại - Vạn tuế gia - Papa
#40
Chương 22
Ngày thứ hai sự kiện All-Star càng náo nhiệt hơn, chơi game tương tác cùng khán giả luôn luôn là tiết mục được chào đón nhất, Diệp Tu đương nhiên chả mong chờ gì mấy, nhưng với Trần Quả thì lại khác.

Bởi vì Tô Mộc Tranh, thần tượng của cô chọn khán giả ngẫu nhiên, vậy mà lại chọn trúng cả cô lẫn Đương Nhu lên đài cùng chơi!

Diệp Tu trong phút chốc còn lo lắng Tô Mộc Tranh chọn số của hắn, may thay Tô nữ thần vẫn còn lòng từ bi, tha hắn một đường sống. Hắn không muốn mặc quả áo len cao cổ lộ ngực lên sân khấu.

Đúng vậy, áo len cao cỗ nhưng lộ ngực. :”>

Trở lại một tiếng trước, Diệp Tu dưới sự cưỡng bức của Trần Quả cùng Đường Nhu đắp thêm một lớp son phấn trên mặt, lúc hắn kéo tấm thân xơ xác trầm trọng bước về phía chiếc váy đỏ kia mặc lên thì bị Đường Nhu chặn lại.

“Bộ đó hôm qua mặc qua rồi, đổi bộ khác đi.” Đường Nhu – người tuyệt đối không mặc một bộ đồ giống nhau hai ngày liên tục – nói.

Diệp Tu nghe vậy mắt liền sáng lên: “Được, tôi đi thay quần áo đây!”

Nói xong hắn vô cùng vui vẻ chạy về phòng đi thay áo len và quần bò, còn chưa đi ra được hai bước đã bị Trần Quả tóm lại: “Đứng lại, mặc quần áo đơn giản như vậy... cô không thấy buồn cho công sức tôi cùng Đường Nhu bỏ ra để trang điểm cho cô sao?”

Tổ tông của tôi ơi, chị rốt cuộc muốn thế nào? Diệp Tu bất đắc dĩ quay đầu lại: “Tôi chỉ có loại quần áo đơn giản thế này.”
“Không sao, tôi có mang.” Đường Nhu thản nhiên cười, từ trong vali lấy ra một chiếc áo len màu trắng mới tinh.

Diệp Tu thấy cũng chỉ là một chiếc áo len bình thường, nhất thời thả lỏng ngữ khí: “Thôi được, áo len thì áo len.”
Một phút đồng hồ sau, trong phòng truyền đến tiếng hét vô tội bị lừa của người bị hại: “Saotrước ngực cái áo này lại cắt ngang một đường thế này?”

“Thiết kế mới đấy, mùa đông cũng có thể show ra đường cong đầy đặn của mọi cô gái, cùng với cổ cao thể hiện sự rụt rè cấm dục, cả hai kết hợp vừa tiết chế được sự gợi cảm vừa thấy được đường cong mà mọi cô gái tự hào, là một thiết kế hoàn mỹ.” Đường Nhu mang vẻ mặt chính trực giới thiệu chiếc áo len cổ lọ này. Còn Trần Quả ở một bên cười đến vừa lăn lộn, vừa ra sức đập giường.

Diệp Tu cúi đầu nhìn đường cong D-cup bị chèn ép, đau khổ mà che mặt: “Ít nhất cho tôi thêm cái áo khoác, với quần nữa.”

“Mặc quần gì? Áo len này đã che được mông rồi, mặc thêm quần legging ngắn chắc là được.” Trần Quả kéo Diệp Tu đến phòng bên cạnh, “Nhanh đi mặc cái quần ngắn vào, nếu còn dám thay quả áo như sâu lông kia, ha ha...”

Cuối cùng Diệp Tu chỉ có thể khoác thêm áo khoác nhỏ mà Trần Quả miễng cưỡng chấp nhận, mang vẻ mặt như vừa nhận án tử đi theo hai người đến sân khấu All-Star. Cả quá trình chọn khán giả ngẫu nhiên đều lo lắng vị trí của hắn bị chọn trúng, may mà hai người cuối cùng đi lên là Đường Nhu và Trần Quả.

Màn tương tác trong trò chơi với tuyển thủ kết thúc, hai người vui vẻ phấn chấn quay về chỗ ngồi. Đường Nhu còn hứng thú liếc nhìn hắn, làm Diệp Tu trong lòng nhảy dựng, em gái này lại phát hiện cái gì rồi?

Đến lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Trần Quả nhanh nhẹn chạy đi giành phòng vệ sinh, Diệp Tu và Đường Nhu thì đưa mắt nhìn nhau.

“Chị ruột của Diệp Thu, nhỉ?” Đường Nhu cười như không cười nói.

“Có trời làm chứng.” Diệp Tu vẻ mặt thành thật, còn nhấc tay lên thề, “Diệp Thu chính là em trai tôi, ruột thịt, chung một dòng máu.”

Đường Nhu không tiếp tục đề tài này, cuối đầu chơi điện thoại. Diệp Tu thừa diệp cô không chú ý muốn trộm lại áo khoác của mình, kết quả bị Trần Quả đang buồn bực vì không dành được nhà vệ sinh trở về bắt gặp: “Ở đây nóng như vậy, lấy áo khoác làm gì?”

Đương nhiên không phải do Diệp Tu bị lạnh, chỉ là cảm thấy mặc áo len lộ ngực vào mùa đông trong rất phản cảm, nhưng Trần Quả và Đường Nhu lại không đồng cảm với hắn.

Không lâu sau, nữa sau của sự kiện ngày thứ hai bắt đầu. Nội dung chính trò chơi lần này là “Tuyển thủ chuyên nghiệp đối chiến với người chơi may mắn”, là tiết mục quen thuộc này vẫn được giữ nguyên sau bao mùa All-Star, khán giả có tốc độ tay nhanh nhất thành công ấn nút tranh giành sẽ được lên sân khấu đánh một trận với tuyển thủ chuyên nghiệp. Trận đầu tiên, tuyển thủ tham gia của Luân Hồi là Đỗ Minh.

Diệp Tu ở một bên ngáp một cái thật dài, căn bản không muốn tham gia, hắn đi lên đó chẳng khác nào lấy đá chọi trứng. Ngược lại thì Đường Nhu đang nóng lòng muốn thử, màn hình vừa hiện lên liền bấm nút trong tay, vậy mà may mắn lại là người nhanh nhất.

Cô em này vận may không tồi tí nào, Diệp Tu vừa kinh ngạc nhìn Đường Nhu, cô ấy đã tự tin bước nhanh lên sân khấu rồi.

Đỗ Minh nhìn nhìn Đường Nhu, có vẻ như rất hăng hái vì đối thủ của mình là một cô em xinh xắn. Nhưng chưa được bao lâu, cái hăng cái hái của hắn đều trôi theo mồ hôi cả - moá, em gái này có phải hơi mạnh quá rồi không! Tốt độ tay nhanh quá!!

Tốc độ tay của Đường Nhu đang được mọi người đánh giá, còn cô thì mặc kệ đòn tấn công của mình rốt cuộc có bao nhiêu động tác thừa, cứ đánh bậy đánh bạ, vậy mà lại áp chế được Đỗ Minh, cuối cùng thắng hiểm.

Cả khán đài im lặng.

Loại tình huống “Đánh bậy đánh bạ đánh chết bà già” này là lần đầu phát sinh ở sự kiện All-Star. Đỗ Minh đứng trên đài vẫn còn mang vẻ mặt mờ mịt, sau khi nghe thấy tiếng la ó phản đối thì vừa buồn bực vừa không cam lòng. Hắn hạ một quyết định sai lầm trước đám đông - mời Đường Nhu đấu thêm một trận.

Đường Nhu đồng ý. Đáng tiếc lần này không thắng được nữa, ai ngờ mic vừa được mở lên, cô lại yêu cầu Đỗ Minh đánh thêm một trận.

Hội trường đã lộn tùng phèo lên, nhân viên công tác nhanh chóng tìm được Trần Quả, nhờ Trần Quả ra mặt dừng cô Đường đang đánh đến nghiện kia lại. Trận Quả theo chủ nghĩ hóng drama chưa bao giờ ngại chuyện lớn hiển nhiên không muốn, DIệp Tu bất đắc dĩ thở dài: “Để tôi đi kêu cô ấy về.”

Trận Quả còn cố kéo dài thời gian, kéo tới lúc Đường Nhu đánh hòa với Đỗ Minh, đang yêu cầu thêm một ván mới đáp ứng: “Được rồi, cô đi đi.”

Diệp Tu cùng người dẫn chương trình đang liên tục cảm động khen hắn ôn nhu xinh đẹp thiện lương, am hiểu tình hình đi tới bên sân khấu, trong bóng tối tìm được cầu thang nhỏ dẫn đến phòng thi đấu, thực tế thì phòng thi đấu còn có một cái cửa sau, nhưng mà Diệp Tu lười đi đường vòng, trực tiếp lần mò đi vào.

Đường Nhu bị Diệp Tu khuyên hai ba câu, cuối cùng cũng chịu ngừng, chuẩn bị đi về, đúng lúc này, tiếng của Đỗ Minh trong loa vang lên: “Sao vậy mỹ nữ? Không dám đánh nữa à?”

Khiêu khích loại này đúng là trình độ mẫu giáo, vậy mà lại có hiệu quả rất tốt với Đường Nhu, cô quay đầu chuẩn bị chiến tiếp, nhưng bị Diệp Tu chặn lại, hắn thong dong bật mic, khán đài đột nhiên nghe được một giọng nữ khác: “Hay là để tôi tới thử xem?”

“Cô là ai?” Đỗ Minh hỏi ra vấn đề khán giả toàn sân muốn biết.

“Tôi là người thay thế, hạng chuyên nghiệp.” Diệp Tu nói.

Phía tuyển thủ chiến đội Lam Vũ đột nhiên truyền ra một tiếng chửi thề, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy giọng nói này càng nghe càng không ổn lắm, sẽ không phải là người đó đi?

“Đội trưởng, sẽ không phải là Diệp Thu lên đâu nhỉ?” Hoàng Thiếu Thiên nhỏ giọng hỏi.

“Hửm? Ai mà biết được.” Dụ Văn Châu nhìn chằm chằm phòng thi đấu nói.

“Tôi thấy đây chính là khẩu khí của hắn. Nhưng mà Diệp Thu sao có thể đến xem All-Star được? Quá trình từ Hàng Châu chạy tới Thượng Hải hoàn toàn có thể lấy nửa cái mạng của hắn.” Hoàng Thiếu Thiên bị suy nghĩ của chính mình thuyết phục.

Dụ Văn Châu chỉ cười không nói.

Bên phía tuyển thủ Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm vẫn luôn nhìn lén sắc mặt đội trưởng Vương Kiệt Hi, thấy hắn hơi hơi nhíu mày, tầm mắt chuyển hướng về phía phòng thi đấu, còn đứng thẳng dậy nhìn về phía đó.

“Tiểu Chu, cậu làm sao thế? Có chuyện gì vui à.” Giang Ba Đào hỏi Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải chớp chớp mắt: “Chị của Diệp Thu.”

“Cậu nói người khiêu chiến lúc nãy là chị gái của Diệp Thu tiền bối?” Giang Ba Đào sửng sốt, theo bản năng nhìn vạt áo của Chu Trạch Khải, hôm nay cậu mặc tây trang màu vàng nhạt, tuy nhìn tốt hơn một chút so với tây trang trắng ngày hôm qua, nhưng nếu dính cái gì lên vẫn có thể nhìn rõ.

Có một loại dự cảm không lành a, Giang Ba Đào u sầu nhìn phòng thi đấu, ngàn lần xin đừng gây ra rắc rối gì, phòng PR đã có một đêm không ngủ rồi.

Phía tuyển thủ chiến đội Bá Đồ, Hàn Văn Thanh cười lạnh nửa tiếng, đáng sợ đến mức Bạch Ngôn Phi ở kế bên phải rụt đến trong góc, hắn mê mang nhìn thoáng qua Trương phó đội, Trương Tân Kiệt đấy kính mắt, tặng hắn một ánh mắt khó hiểu.

Hay là đội trưởng cãi nhau với bạn gái? Bạch Ngôn Phi chỉ có thể nghĩ ra lý do nông cạn bậc này. Hắn cũng không có can đảm đến hỏi Hàn Văng Thanh, đành phải cuối đầu nhắn tin, đổ một bụng tò mò cho Lý Tấn.

Chiến đội Hư Không ở cách đó không xa, Lý Tấn ôm di động trình bày với Ngô Vũ Sách và Lí Hiên “kiến thức” mới học của mình: “Tin tôi đi, Hàn Văn Thanh có cô bạn gái, nghe nói lớn lên giống Diệp Thu cực.”

Song Quỷ Hư Không ăn ý quay đầu cho hắn hai ánh mắt xem thường: “Tin cậu mới có quỷ!*”

*Nghĩ là “bớt sạo đi ba” ấy =))))

*I'm Backkkkk!!!!!!!!!!! Nhân tiện xin lỗi vì đã drop truyện tận mấy tháng, chủ yếu là do cày game với truyện tranh :")
 

Bình luận bằng Facebook