Nhân vật chính: Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình.
Chủ đề: Chữ ký, xuyên không, bệnh lạ, động vật, vũ khí.
Nội dung:
Thiết lập:
Thế giới trong truyện tồn tại ma thuật, nhưng không phải ai cũng sở hữu nó. Ma thuật bẩm sinh mà có, không thể học tập cũng không thể thụ hưởng. Vì thế, thế giới này chia làm hai loại người, nhân loại bình thường chỉ sống đến trăm tuổi và ma thuật sư tuổi thọ tính hàng nghìn.
Cốt truyện:
1.
Trương Giai Lạc vốn là hoàng thân nước B, bởi vì quốc gia sụp đổ cho nên lưu lạc đến nước Y. Tuy được quốc vương nước Y đưa tay giúp đỡ nhưng bởi vì vừa là thành viên hoàng tộc vong quốc vừa là ma thuật sư, Trương Giai Lạc không tránh khỏi việc bị các thành viên hoàng tộc yêu cầu giám sát trong thời gian dài, dù rằng hắn chẳng có ý niệm quật khởi vì đất nước.
Quốc vong, tộc diệt, Trương Giai Lạc đã không còn gì thuộc về mình nữa.
Một lần dự buổi tiệc hoàng gia, Trương Giai Lạc tình cờ phát hiện căn nguyên bệnh tình của công chúa nước Y. Hắn mở miệng ngỏ lời và được cho phép dùng ma thuật của mình chữa trị cho nàng. Kết quả, hắn thành công, nhưng công chúa đã bỏ trốn ngay sau đó.
Quốc vương nước Y hiểu tính tình con gái mình nên chẳng trách tội Trương Giai Lạc vô cớ, ngược lại còn nhân cơ hội lần này giúp Trương Giai Lạc nới lỏng sự quản thúc. Sau hơn năm mươi năm lưu vong, Trương Giai Lạc trở thành bá tước nước Y, kèm theo đó là trách nhiệm sử dụng ma thuật của mình phục vụ hoàng thất đất nước này suốt quãng đời còn lại.
Ma thuật của hắn, là từ chữ viết của một người giám định ra toàn bộ con người họ. Dưới đôi tay hắn, mọi điều che giấu đều sẽ bị vạch trần.
2.
Một buổi sáng thức dậy, Trương Giai Lạc nhận được chỉ thị từ quốc vương nước Y, ngài muốn hắn xem xét một vị tướng tài trẻ tuổi đang được cất nhắc điều đi trấn giữ biên giới đất nước.
Trương Giai Lạc vừa ăn sáng vừa xem bức thư người nọ viết được gửi kèm cho hắn để làm mẫu. Nét chữ cứng cáp, lực nhấn đều đặn, ngay hàng thẳng lối. Hẳn là một người kiên định trầm ổn, hắn nghĩ vậy. Tuy nhiên khi chạm vào mặt giấy kia, ma thuật truyền từ đầu ngón tay sang từng dòng chữ, Trương Giai Lạc chỉ thấy toàn là máu. Máu tanh tràn ngập tâm tưởng hắn, xông thẳng vào từng ngóc ngách trong trí óc, thậm chí còn muốn nuốt chửng cả linh hồn.
Trương Giai Lạc giật mình vứt bức thư xuống bàn, li nước vừa rồi còn trên tay cũng lăn lóc dưới chân. Thứ hắn nhìn thấy không chỉ có máu, mà còn có nước mắt. Những dòng chữ ấy đều nhuốm đầy huyết lệ, lắng đọng qua tháng năm.
3.
Khi ấy trời vừa vào hạ, Trương Giai Lạc cho mời vị tướng kia đến lãnh địa của mình với hi vọng có thể tìm hiểu thêm về đối phương.
Mấy ngày sau, người nọ đã đến.
Hắn gọi Tôn Triết Bình, là người một bộ tộc nhỏ nơi biên giới nước Y, rất gần với nước B ngày trước. Trông hắn rất giống những gì Trương Giai Lạc tưởng tượng, chí ít so với tranh vẽ được gửi tới trước đó không khác biệt quá nhiều. Điều làm Trương Giai Lạc ngạc nhiên nhất là cánh tay trái quấn vải trắng kín mít của hắn, trông như bị thương nặng, nhưng có vẻ chẳng phải là vậy.
Trương Giai Lạc đối đãi với Tôn Triết Bình hơn cả khách quý, mỗi ngày đều đến tìm hắn đi dạo đó đây trong thành, hoặc là cùng hắn trao đổi nhiều lĩnh vực khác nhau. Tôn Triết Bình cũng rất hữu lễ, biết trên biết dưới, ôn hoà đối đáp với hắn, chỉ là ít khi cười.
Kéo trọn mười bốn ngày, cuối cùng Trương Giai Lạc không thể kìm nổi tính hiếu kì của mình nữa, hắn mở lời.
"Tôi đã giám định chữ của anh, có điều vẫn không thể rõ ràng tường tận nó. Anh cũng biết, đây là công việc của tôi, nhưng hãy hiểu cho điều tôi sắp nói sau đây chỉ thuộc về mong muốn của riêng tôi, anh có thể cho tôi một chữ kí của anh không?"
Trương Giai Lạc gọi Tôn Triết Bình là anh, nhưng hắn hiểu rõ người nọ kém hắn nhiều tuổi lắm. Mười mấy ngày vừa qua, không ít lần hắn vô thức nhắc tới những chuyện đã cũ, nhưng đối phương dường như chẳng hay biết gì, chỉ ngồi nghe hắn nói, cũng nhìn hắn rất lâu. Có điều nhờ phần nghiêm túc lắng nghe này, hắn mới dám tiếp tục thi thoảng ngẩn ngơ trước mặt Tôn Triết Bình, bởi hắn biết người nọ sẽ chẳng cười chê những mảnh kí ức đang dần phai mờ ấy. Chỉ là, hắn chẳng hiểu vì đâu mình lại giãi bày với Tôn Triết Bình những điều kia. Đây không phải đất nước của hắn, đối phương cũng chẳng phải là kẻ đồng hương lỡ bước giống mình.
Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc đi tới đi lui trong phòng, thấy hắn lóng ngóng chẳng đúng với tuổi, cũng không mang dáng vẻ của một kẻ bề trên, trông cứ như đang chột dạ vậy.
"Chữ kí là thứ rất tư mật." Tôn Triết Bình khéo léo nói lời từ chối.
"Đúng thế." Trương Giai Lạc vội vàng đáp, hắn vẫn ôm chút hi vọng với lời đề nghị này. "Cho nên nó càng tiết lộ nhiều hơn về chủ nhân của mình."
Tôn Triết Bình chăm chú quan sát hắn, im lặng một lúc mới mở miệng.
"Nghĩa là, anh kém."
Trương Giai Lạc suýt chút bốc hoả.
Tôn Triết Bình nhìn bàn làm việc chất đầy giấy của Trương Giai Lạc, suy nghĩ hồi lâu mới nói.
"Anh sẽ làm gì với chữ kí của tôi?"
"Giám định."
"Như thế nào?"
Trương Giai Lạc biết Tôn Triết Bình muốn hiểu rõ cách thức mình làm. Hắn chần chừ một lúc mới đáp.
"Dùng máu. Máu của tôi."
Hoá ra, tuy chỉ cần chữ viết của đối tượng đã đủ để Trương Giai Lạc giám định, nhưng đối với những ai có nội tâm quá kín đáo, hắn phải lấy máu mình làm chất dẫn, từ đó xâm nhập vào sâu hơn.
Hắn cần phải đến thế giới linh hồn của đối phương.
Tôn Triết Bình nhíu mày nhìn Trương Giai Lạc. Sau cùng, hắn lấy từ thắt lưng một con dao nhỏ đưa cho đối phương.
"Tôi biết máu của ma thuật sư rất quý giá, một vạch vừa đủ thôi."
Trương Giai Lạc cười cười cầm con dao kia, vừa từ tốn cắt xuống vừa nói.
"Anh còn nhớ câu chuyện về đất nước tôi từng kể chứ? Tôi còn chưa kể cái kết của nó nữa. Thế nào nhỉ? À, sau nghìn năm hưng thịnh, đất nước đó cuối cùng đã sụp đổ. Hoàng thân nơi ấy, sinh ra là hoa, chết đi cũng là hoa. Hoa nay tàn úa, hoa khác sẽ nở rộ. Sớm nở chóng tàn, nhưng chưa bao giờ thôi rực rỡ."
Máu Trương Giai Lạc nhỏ vào nghiên mực, vết thương lại xuôi theo dòng chảy đó nhanh chóng khép miệng.
"Nhưng mà, vẫn còn có một kẻ chưa chịu chết đi."
Trương Giai Lạc mỉm cười. Hắn đẩy nghiên mực về phía Tôn Triết Bình, nói.
"Anh chấm bút vào đây, kí một chữ là được."
Thế nhưng Tôn Triết Bình không nhấc bút ngay. Hắn đứng dậy, tháo xuống băng vải nơi cánh tay trái.
Trương Giai Lạc sợ hết hồn. Cánh tay hắn bị thương thật, thương rất nặng. Chi chít sẹo mới sẹo cũ, có những vết chưa kịp lành, ửng đỏ dữ tợn, vài chỗ còn chực muốn nhiễu máu.
Thấy Trương Giai Lạc ngẩn người, Tôn Triết Bình cũng không bận tâm lắm. Hắn rút ra từ trong túi con dao khác, tuỳ tiện cắt lên một chỗ trên cánh tay, máu nóng theo đó tràn ra, rơi vào nghiên mực.
"Anh… Anh làm cái gì vậy?"
"Mỗi máu của anh làm sao đủ?"
Trương Giai Lạc câm nín. Quả thực máu của chủ nhân chữ kí mới là vật dẫn tốt nhất. Máu nuôi dưỡng con người, gắn bó hơn cả hình bóng.
Tôn Triết Bình cầm cây bút lông vũ của Trương Giai Lạc lên, hắn không kí ngay và viết một hàng chữ.
Let life be beautiful like summer flowers, and death like autumn leaves.
Trương Giai Lạc nghiêng người xem.
"Anh viết cái gì đó?"
"Một câu thơ tôi thích."
Tôn Triết Bình trả bút về chỗ cũ, nói tiếp.
"Đừng nên giữ chỗ máu này, là bệnh."
"Cái gì cơ?"
"Bệnh của tôi. Cánh tay này, sẽ mãi mãi không khỏi."
3.
Trương Giai Lạc tỉnh dậy trong một túp lều nhỏ. Hắn vò vò mái đầu mình, mỗi khi tới thế giới riêng của một ai đó, trí óc hắn đau như búa bổ nghìn cân, lần trước hắn bước vào tâm trí vị công chúa kia cũng vậy.
Trương Giai Lạc nhanh chóng định hình thế giới của Tôn Triết Bình. Hắn đang ở giữa một toà thành kiên cố, chỉ toàn binh sĩ gươm đao, mà Tôn Triết Bình là tướng quân chỉ huy của chốn này. Chữ kí mà Trương Giai Lạc dùng để dẫn nguồn ma lực được Tôn Triết Bình kí ra lúc cả hai đã quen biết nhau, vì thế Tôn Triết Bình ở thế giới này cũng nhận thức hắn.
Ngày ngày Tôn Triết Bình và quân đội của mình phải chiến đấu với giặc ngoại xâm để bảo vệ thành luỹ. Không chỉ là chiến đấu thông thường, thỉnh thoảng còn có một con rồng khổng lồ không rõ từ đâu bay đến, điên cuồng tấn công giữa chiến trận hỗn loạn. Con rồng kia toàn thân đỏ lửa, vết thương chi chít, có chỗ đã bắt đầu hoại tử. Sau mỗi lần xuất hiện nó lại càng hung hãn hơn, sức phá hoại cũng theo đó nghiêm trọng thêm.
Mỗi khi Tôn Triết Bình ra trận, Trương Giai Lạc thường ngồi ở tháp cao quan sát. Cẩn thận suy xét, hắn ngờ ngợ rằng con rồng kia dường như chỉ muốn tấn công Tôn Triết Bình chứ chẳng hề để ý đến kẻ khác. Tôn Triết Bình ở đâu, nó liền lao đến đấy, cùng hắn quyết chiến sinh tử. Thế nhưng, vì đâu một sinh vật quyền năng đến vậy lại hiện diện ở những trận chiến bình thường như thế. Chẳng có lấy luồng phép thuật dao động trong không khí, hắn càng không cảm nhận được chút ma lực nào tồn tại trong thế giới này.
Ngày này sang tháng nọ, Trương Giai Lạc chẳng biết làm gì ngoại trừ im lặng kề cận Tôn Triết Bình. Hắn không thể tự ý can thiệp vào những chuyện ở đây, tránh cho thế giới tinh thần này méo mó dẫn đến sụp đổ, như vậy chính hắn sẽ không thể thoát ra mà trở về thực tại. Hắn giống như đang xem một vở kịch dài, từ lúc đối phương thức giấc ra trận, cho đến khi ôm cánh tay trở về.
Ôm cánh tay trở về?
Dưới ánh nến mờ tỏ, Trương Giai Lạc nhìn Tôn Triết Bình quấn vải lên cánh tay mình, dường như hiểu ra điều gì.
"Có phải... anh cũng là ma thuật sư?"
Hắn do dự hỏi.
2.
Tôn Triết Bình trầm mặt ngồi bên giường, nhìn người nọ li bì mê man đã một tháng. Nếu là trường hợp thông thường, hẳn sẽ lay đối phương dậy ngay, nhưng thời điểm này, Trương Giai Lạc đang chìm sâu trong ma thuật của mình, chẳng may hắn tự ý cắt ngang, không rõ sẽ gây ra hậu quả đáng tiếc gì.
Ngồi được một lúc, có người bước vào phòng. Tôn Triết Bình quay đầu nhìn, vừa thấy đối phương, hắn vội vàng đứng dậy làm động tác chào, dáng vẻ cung kính hết mực.
"Bệ hạ, bá tước Trương đang sử dụng ma thuật..."
Lời chưa kịp nói hết, quốc vương nước Y đã ra hiệu cho hắn im lặng. Ngài nhìn Trương Giai Lạc trên giường giây lát rồi gọi Tôn Triết Bình rời phòng theo mình.
"Nhà ngươi không cần quá lo lắng, bá tước Trương không phải mất kiểm soát ma lực, mà là đang muốn phá vỡ ma thuật của ta. Đây là dấu hiệu tốt, có điều hoá giải được ma thuật hay bị ma thuật nhấn chìm thì chỉ có thể tự trông cậy vào cậu ta thôi."
Tôn Triết Bình không nói lời nào, chỉ chăm chú đi phía sau vị quốc vương kia. Thỉnh thoảng hắn liếc xuống cánh tay mình, trông thấy nó nhè nhẹ run rẩy theo mỗi bước chân.
Ma thuật là thứ quyền năng siêu nhiên, có thể tuân phục con người cũng có thể cắn trả con người. Trương Giai Lạc sống ngần ấy năm, ma thuật hẳn đã thành thục, sẽ không dễ dàng bị phản phệ. Không giống như hắn, vừa đến mười sáu tuổi thì bị thứ thiên bẩm này ăn mòn.
"Lần này ta đến là để tìm cậu." Quốc vương nước Y nói với Tôn Triết Bình sau khi đã cho lui tất cả hầu cận, "Lúc trước khi ta đồng ý cho tộc cậu một mảnh đất nơi biên cương để tự trị, đã từng nói sẽ lấy công bằng sức mạnh mà cậu giữ, bây giờ ta đến nhận lời hứa đó."
Để người cao quý bậc nhất vương quốc đích thân đến gặp, sự vụ này chắc chắn rất nghiêm trọng.
"Ma thuật sư nước ta vừa tiên tri được, chỉ hơn một tháng nữa nước E sẽ phát động chiến tranh với chúng ta, mà tin tình báo gửi về cũng trùng khớp với nó. Tộc cậu đang sinh sống ở sát phần biên giới đó, ta cần cậu trấn giữ nơi ấy, cho đến khi Giai Lạc tỉnh dậy. Chuyện này cậu làm được không?"
Tôn Triết Bình ngước mặt, tỏ ý đã hiểu. Hắn vốn chẳng phải tướng quân tuổi trẻ tài cao gì của nước Y, mà là một trong số rất nhiều ma thuật sư sa cơn nguy khốn tìm đến sự giúp đỡ của quốc gia này. Hắn có tài thao lược, lại được ma thuật trợ giúp nên mới đi được đến hiện tại, đủ tài đủ cán mà trao đổi lợi ích với đối phương. Chỉ là, hắn đưa ra đến hai điều kiện, cho nên cái giá cần trả cũng nặng nề vô cùng, là đánh cược chính tính mạng mình cho một dân tộc xa lạ.
Chẳng qua, nếu cả hai điều kiện đều đạt thành, lợi ích hắn nhận sẽ còn vượt xa hơn tất cả những gì hắn trông đợi.
Hắn phải trở về, nhất định phải sống sót trở về.
1.
Thời điểm Tôn Triết Bình sinh ra, chỉ cách ngày tàn của nước B mười năm.
Một trăm năm binh đao khói lửa, mười năm phong toả kinh đô, năm năm đến hồi quốc vong tộc diệt.
Năm năm trước khi quốc gia sụp đổ, Tôn Triết Bình theo bước chân cha, người liều mạng dẫn dắt hơn trăm con dân dưới thành trì mình trốn chạy khỏi chính mảnh đất quê hương.
Hắn sinh ra là hoàng thân, lại chưa một lần hưởng sự rực rỡ như hoa ở nơi mình chào đời.
Ngày tìm chốn ở, đêm mài đao báu.
Tôn Triết Bình dùng máu nuôi đao là chuyện khi hắn vừa tròn mười lăm, đây cũng chính là thứ ma thuật hắn sở hữu. Hắn ấp ủ trong lòng khát vọng dùng thanh đao này lãnh đạo mọi người giành lại đất mẹ, tái thiết đất nước. Nhưng chỉ qua sáu tháng, Tôn Triết Bình chợt nhận ra vết thương hắn cắt xuống càng ngày càng chậm lành, càng ngày càng đau đớn.
Ma thuật phản phệ.
Lần đầu tiên Tôn Triết Bình nghe tới căn bệnh chỉ có ở ma thuật sư này cũng là lúc da thịt hắn chẳng còn hình thù gì nữa. Thế nhưng hắn không thể ngừng lại, bằng không, ma thuật yểm trên đao sẽ yếu đi. Nếu mất cuồng đao trợ giúp thì cho dù hắn điều binh khiển tướng giỏi đến mấy, chỉ với nhúm người nhỏ bé hiện tại, e rằng giấc mộng phục khởi sẽ vĩnh viễn tan tành.
Không cam tâm, Tôn Triết Bình không cam tâm. Hắn nhẫn nhịn chịu đựng vết thương này, cũng mải miết kiếm tìm một hi vọng mong manh. Cho đến ngày kia, hắn nghe được, ở quốc gia Y có vị ma thuật sư biết thuật đọc chữ, đã trị lành căn bệnh ma thuật phản phệ của công chúa đất nước ấy. Nơi đó cách chỗ tộc dừng chân không xa, Tôn Triết Bình thuyết phục trong ngoài, cuối cùng cũng đã đàm phán được hai điều kiện khả dĩ hắn làm được.
Hắn một mình đi phục vụ đất nước xa lạ này, đồng thời đem hết tâm tư viết vào trong bức thư, gửi đến người kia.
0.
Khi bừng tỉnh khỏi ma thuật của mình, Trương Giai Lạc vẫn chưa hết bàng hoàng.
Hắn đã nhớ ra tất cả.
Khi ấy trước khi nước B bại vong, bởi vì lo sợ tộc Bách Hoa tận diệt, vua cha đã ép hắn đào thoát khỏi kinh đô, trốn chạy đến nước Y. Thấy hắn đau khổ thời gian dài, quốc vương nước Y động lòng thương cảm, vì vậy đã dùng ma thuật giúp hắn phong ấn một phần trí nhớ, xoá đi trăm năm đau khổ đó. Nhưng kí ức quá sâu đậm, khiến hắn cứ nhớ nhớ quên quên, mơ hồ chẳng rõ vì đâu đất nước mình sụp đổ, vì đâu chỉ còn lại một mình mình.
Trương Giai Lạc ngồi trên giường xoa xoa thái dương, vội cất tiếng gọi người hầu thân cận.
"Mau bảo người đi mời tướng quân Tôn Triết Bình, ta muốn gặp hắn."
Người hầu vội vàng đáp.
"Thưa ngài, trong khi ngài dẫn thuật, đứa vua đã cho vời tướng quân đi. Ngài ấy cần ra trận."
"Cái gì?"
Hoá ra Trương Giai Lạc đã ngủ suốt hai tháng. Bây giờ trời đã chuyển thu, biên cương có loạn, Tôn Triết Bình phải xông pha.
"Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn đến gặp hắn."
Hắn nói xong thì thấy người hầu lúng túng ngập ngừng, bèn nhíu mi.
"Có chuyện gì?"
"Thưa… thưa ngài, mấy ngày trước có tin vừa báo, tướng quân… tướng quân đã tử trận."
Trương Giai Lạc thẫn thờ cả người.
Tôn Triết Bình không thể chết.
Hắn không thể chết được.
Trương Giai Lạc cố gắng trấn tĩnh.
"Thi hài tướng quân đã mang về chưa?"
"Thưa ngài, nghe nói không tìm thấy thi hài tướng quân."
Trương Giai Lạc rốt cuộc tươi tỉnh.
Phải, phải. Hắn làm sao chết được.
Hoa của chúng ta, không thể chết.