Hoàn [Tán Tu] Mưa tới và nắng lên

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[TCCT Oneshot] Mưa tới và nắng lên

Author: Tán Ô Nhỏ

Pairing: Tán Tu Tán

Permission: TCCT thuộc về Hồ Điệp Lam, mình chỉ mượn nhân vật viết nên fic này

Warning: Có OC (Original Character) + (có thể) OOC

Summary:

"Tôi muốn gặp lại cậu. Chỉ đơn giản là gặp lại cậu."



credit: on pic
Hai lần rẽ phải, năm lần rẽ trái.

Tổng cộng khoảng nghìn bước chân

Vọn vẻn chưa đầy 500m.

Đó là khoảng cách giữa nhà và "thiên đường".

"Thiên đường" không có người, không có trách nhiệm, không có đúng và sai.

"Thiên đường" chỉ có mái ngói xám, sàn gỗ nâu, bóng lá xanh và nước trong veo.

Người ta nói, Điện thờ không có thần ngự thì khác gì mảnh đất hoang.

Nhưng nào có sao, đất hoang sẽ có cỏ hoang hoa dại mọc lên.

Không đẹp, nhưng tự do.

-

Đây là một câu chuyện rất ngắn.

Chỉ dài một lời ngỏ đầu trong một cuốn tiểu thuyết.

Nhưng lại dài bằng cả một đời người.

Đây là chuyện của ta với cậu ấy.

-

Vị thần đó tới cùng với màn mưa.

Hôm đó là một ngày nắng nóng với trời xanh ngát mắt không một bóng mây. Không có gió, cành lá không xào xạc, chuông gió không ngân vang. Tưởng như thời gian đã đứng lại và im lìm chìm vào giấc ngủ trong một lúc lãng quên nào đó.

Và rồi mây tới. Một áng mây ngang qua, kéo theo một màn mưa mỏng giăng giăng.

Trong mưa thấp thoáng thấy một bóng người.

Tóc nhạt, áo sờn, tay cầm một tán ô nghiêng.

Người đó rất tự nhiên mà nói rằng.

"Xin chào, cho phép ta được hỏi, điện thờ này có thờ ai không nhỉ?"

-

Ta tới từ một ngôi làng nhỏ ở miền Nam.

Vốn dĩ ta cũng không định rời nơi đó. Nhưng khói đạn kéo tới, làng xóm nơi ta trông coi sớm chìm vào biển lửa. Ta đành phải đi.

Ta đi, tìm cho mình một nơi trú ngụ. Ta từ Nam đi lên phương Bắc. Dọc đường ta nhìn thấy rất nhiều cảnh vật, gặp rất nhiều người, đôi khi làm vài chuyện tốt, có lúc lại làm vài chuyện xấu.

Rồi dần dần, ta chẳng rõ mình tìm gì nữa.

Dẫu có dừng lại ở đâu, ta cũng cảm thấy không ổn. Nơi mưa quá nhiều, nơi người quá đông, chốn lại chẳng đủ ấm áp.

Cảnh đẹp đến mức cũng chẳng khác gì một tờ giấy trắng, đọc không ra cảm xúc; chân tình sâu đậm đến mức cũng chẳng khác gì một nét mực nhạt, nhìn không ra điều chi.

Giữa lúc ấy, ta gặp cậu ấy.
-

Những ngày tiếp theo trời vẫn tiếp tục mưa. Như thể vị thần đó đã mang cả mùa mưa tới theo mình.

Vị thần đó nói muốn gặp người đã dựng nên ngôi đền này, nếu không sẽ không rời đi.

Quả là một vị thần ích kỷ.

"Đó là người quen của ngài sao?"

"Cũng không hẳn." Ngài ta cười cười. "Chúng ta từng gặp nhau thoáng qua thôi."

"Vậy mà ngài vẫn muốn gặp người ta sao? Nhỡ người đó quên mất rồi thì sao?"

"Không đâu. Nếu quên, cậu ta đã chẳng dựng nên ngôi đền này."

Khi nói tới đây, vị thần trong như nhìn về một nơi xa thật xa, xa hơn cả ngọn cờ nơi cực Bắc. Trời không nắng. Mưa chiều bóp nghẹt ánh mặt trời, chỉ còn hơi sáng nhàn nhạt rũ xuống.

"Này, ngài có biết, ngôi đền này sẽ đẹp hơn vào ngày trời nắng không?"

Lắc đầu.

"Vậy thì hứa với tôi nếu tìm ra người kia, ngài sẽ làm trời ngừng mưa."

Vừa dứt lời, vị thần đã mỉm cười, "Được thôi, ta nghĩ cậu ấy cũng sẽ thích điều đó."

-

Cậu ta cũng giống ta, cũng là một kẻ lang thang.

Nhưng cậu ta khác ta, cậu ta là một con người.

Một con người thì không nên lang thang.

Có lẽ do cuộc đời của con người rất ngắn, rất rất ngắn nếu so với một vị thần như ta, nên họ lúc nào cũng vội vã tìm kiếm cho mình một ai đó để ở bên.

Thật kỳ lạ, cảnh đẹp vẫn sẽ đẹp, đồ ăn ngon vẫn sẽ ngon, thêm một người hay bớt một người cũng chẳng thể nào thay đổi điều đó. Nhưng họ lại vẫn cứ tìm kiếm. Miệt mài. Miệt mài. Như sợ hãi gì đó.

"Là cô đơn." Cậu ta đã nói thế sau khi nghe xong. "Họ sợ cô đơn. Ai cũng thế thôi."

Giờ đang lúc chiều tà. Nắng hoàng hôn loang loáng cả một vùng đất rộng phía trước. Bầu trời dần nhuộm sang một màu đỏ rực, như một quả hồng đang sắp tới lúc rụng xuống. Đây là lúc duy nhất chúng ta có thể nói chuyện với nhau, trừ những ngày mưa.

"Vậy cậu cũng thế sao?"

Cậu ta im lặng, nhìn về phương xa. "Ừ, tôi cũng thế."

"Còn anh thì sao?"

Còn ta thì sao ư?

Ta có cô đơn không?

-

Từ ngày đó, những giấc mơ kỳ lạ cứ trở đi trở lại. Những giấc mơ buồn bã và ủ rũ như một cánh chim ướt nhẹp.

Những giấc mơ mang theo ký ức của vị thần kia.

Việc tìm kiếm nói dễ không dễ, nói khó không khó. Ngôi đền này đã được xây dựng cách đây mấy trăm năm nhưng những câu chuyện xoay quanh nó vẫn được người già thêu dệt rồi truyền lại qua đời sau.

Con trai nhà một quý tộc bỏ đi, mấy năm sau về, nhất mực phải dựng lên đền này. Dựng xong không cho ai thờ cúng gì. Nói rằng, đền này đã có chủ.

Lặp đi lặp lại. Như một chiếc radio bị hỏng, chỉ có thể phát hoài một câu chuyện cũ.

Chuyện cũ cảm động, rất cảm động.

Nhưng mấy trăm năm rồi, cảm động còn để ai xem?

-

Chúng ta ở bên nhau một khoảng thời gian không quá dài không quá ngắn. Thực ra với thần linh mà nói, thời gian cũng chỉ một sợi tóc, dài một chút không sao, ngắn một chút cũng chẳng hề gì.

Còn con người...

"Cũng không tính quá dài đi."

Cậu ta viết xuống. Những lúc không thể nhìn thấy ta, cậu ta sẽ viết ra giấy, xem như một cách khác để nói chuyện. Chữ viết cậu ta không quá đẹp, nét mỏng, dài, lại hơi tháu, làm người đọc không khỏi nghĩ chủ nhân của chúng hẳn là một người khá vội vã, chưa xong chốn nay đã vội đi chốn mai. Một người như vậy lại đã ở cùng ta một quãng thời gian không dài không ngắn.

Ta từng nghĩ, nếu cậu ta giống ta, hoàn toàn, thì có lẽ thật tốt. Làm một vị thần lang thang nghe cũng không quá đáng sợ, nếu có ai đó bên cạnh.

Nhưng cậu ta vẫn là con người. Vẫn có những ràng buộc của riêng mình.

Ngày hôm đó là một ngày nắng cháy. Nắng mặt trời ào ạt đổ xuống như lớp thủy triều mãi không chịu rút, làm người ta không khỏi có chút ngộp thở.

Vào một ngày như thế, cậu ta viết xuống một dòng đơn giản.

"Nhà có chuyện, tôi phải về."

"Anh có muốn theo tôi về không?"

Ta nhìn nét chữ trên giấy, vẫn dài vẫn mỏng vẫn hơi tháu nhưng phần đuôi chữ kéo dài lại hơi run run, lòng tự hỏi, ta có nên theo cậu ta về không?

Người trước mặt ta vẫn còn rất trẻ, đoán chừng vừa mới qua tuổi thành niên một chút. Những người ta từng gặp cũng thế, có thân có sơ, rồi đến cuối đều theo dòng thời gian mà đi.

Ta viết xuống một chữ "Không".

Cậu ta thở dài, không nói thêm gì nữa.

Đến ngày hôm sau khi ta trở lại, cậu ta đã đi mất rồi. Trên bàn chỉ còn một tờ giấy ghi "Làng tôi có một ngôi đền chưa thờ ai, khi rảnh nhớ ghé."

Cuộc sống sau đó cũng không có gì thay đổi. Ta vẫn sẽ đi khắp nơi, đông về phương Nam mà hạ sẽ ngược lên đất Bắc. Ta thấy cánh đồng tuyết ngày sương giáng, ta nếm rượu mơ chua ngày hạ chí, xuân có hoa đào nở, thu có lá đỏ rơi. Đời sống phảng phất chẳng khác gì ngày xưa.

Có chăng chỉ có hình ảnh một ngôi đền nào đó luôn hiện diện trong tâm trí ta.

Nó trông như nào? Xung quanh sẽ trồng gì? Là tùng hay bách hay phong? Cổng vào sẽ sơn màu gì? Đỏ hay trắng hay đen?

Những câu hỏi như nước triều lên, dập dềnh không chịu rút. Để rồi chỉ còn...

-

Thật đáng tiếc, người cho dựng đền này lại tùy tiện bất ngờ. Trồng xung quanh chỉ có một ít thân tùng, cổng vào cũng chẳng chịu sơn, để nguyên một màu nâu gỗ cũ mòn.

Trời vẫn đang mưa. Rả rích không ngớt bên ngoài. Trong tiếng mưa như có tiếng ai đó, như từ cơn mơ vọng lại.

"Tôi muốn gặp cậu."

"Tôi muốn gặp cậu."

"Tôi muốn gặp cậu."

Nỗi nhớ dài như một chuyến tàu đêm từ Bắc ra Nam. Trên tàu chỉ có một người. Ngoài cửa là ánh đèn ấm áp mà bên trong chỉ có mình ta.

"Đừng khóc." Vị thần không biết từ bao giờ đã ngồi bên cạnh. "Đừng khóc. Cậu ấy với ta chẳng qua chỉ là lỡ hẹn một chút. Không cần khóc."

Ngày hôm qua, cuộc tìm kiếm kết thúc, hoặc vốn nó đã chưa bao giờ bắt đầu.

Người cho dựng lên ngôi đền, hay đúng hơn là con cháu của người đó vẫn còn ở trong thành phố. Nhà họ gần mé ngoại thành, mất chừng nửa tiếng đi tàu và một tiếng ngồi xe bus. Ngôi nhà nhỏ, không mang dáng dấp gì của hai chữ "quý tộc" mấy hôm nay thường nghe.

Người tiếp đón là một cụ bà ngoài 70. Cụ già, những nếp nhăn trên mặt nối vào nhau như một tấm bản đồ dẫn tới miền đất xưa nào đó.

Trong nhà cụ có để một bệ thờ to, trên đó là ảnh những bậc cha chú từ thời xưa. Từ bức ảnh có thể đoán ra người kia hồi trẻ trông cũng không tệ, có vẻ là một người nghiêm túc, chỉnh chu, thật khác với những gì nhìn thấy qua giấc mơ.

"Không phải ông ấy đâu." Cụ bà cũng nhìn về phía bức ảnh, lắc đầu, móm mém nói. "Đó là em trai song sinh của ông ấy. Còn ông ấy mất sớm, nhà không để ảnh. Tôi nghe nói, đến cuối ông ấy vẫn không chịu lấy ai, bảo đang đợi một người."

Thông tin này là điều duy nhất chưa ai từng đề cập tới.

"Bà có biết mộ ông ấy ở đâu không ạ? Người ông ấy đợi... có nhờ cháu tìm giúp."

Cụ bà không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn chăm chú qua khói trà lẳng lờ. Những người già thật đáng sợ. Dường như cái gì họ cũng biết cũng hiểu, chỉ là không nói ra.

Một lúc sau, cụ mới chậm rãi nói. "Nó nằm ở chính ngôi đền mà cháu hỏi thăm. Đó là nguyện vọng cuối cùng của ông ấy."

Suốt từ chiều hôm đó đến nay, trời cứ mưa hoài không dứt.

-

Ngày hôm sau, mưa vẫn rơi nhưng trời đã hửng nắng. Từng đốm nắng len lỏi qua hàng mây, in dấu xuống mặt sân.

Vị thần đã chờ sẵn ở đền thờ.

"Xin chào." Đây là câu đầu tiên ngài ta nói.

"Đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi." Và đây là câu thứ hai.

"Đêm hôm qua ta đã đến thăm cậu ta. Ta muốn nói rất nhiều thứ, nhưng rốt cuộc lại chẳng nói được gì. Thật kỳ lạ, ta nghĩ thế đấy. Ta đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều chuyện, nhưng đến lúc đó lại chẳng biết nói gì."

"Vậy nên ta nghĩ mình nên quay trở lại những nơi chốn ấy một lần nữa, để rồi về kể cho cậu ta nghe. Cậu ta mất sớm như vậy, chắc vẫn còn rất nhiều thứ chưa thấy, ta sẽ thay cậu ta nhìn vậy."

"Nhưng lần này ta không còn là một vị thần lang thang nữa bởi ta đã có nơi để trở về rồi."

"Cảm ơn đã giúp chúng ta gặp lại nhau nhé. Có gì khi quay lại ta sẽ mang chút quà báo đáp."

Cứ như thế, vị thần đó đi mất, mang cả mùa mưa đi theo y như lời hứa ban đầu.

Quả là một vị thần ích kỷ.

Nhưng một ngày trời đẹp như này, có ích kỷ một chút cũng không sao.

Giấc mơ đêm hôm ấy là giấc mơ cuối cùng về vị thần đó.

Trong mơ có nắng, có bóng lá xanh, có sàn gỗ nâu, có nước trong veo.

Và hai người con trai ngồi cạnh nhau, vai kề sát vai.

-END-
Vài lời cuối fic: Fic này vốn ban đầu không có OC, chỉ có Diệp Tu và Tô Mộc Thu, bản đó mình đã bỏ đi sau khi nghe nhận xét của chị Lá. Rồi mình viết lại và có được bản này, gọi là bản chuẩn. Bản hỏng kia mình sẽ post liền trong topic nhà mình (ở đây), mọi người nếu rảnh có thể qua đọc thử rồi cho mình nhận xét về cả hai bản. Mình cám ơn nhiều.

Thực vốn fic này BGM để cho vào cái Songs Collection nhưng bài đó nhịp lại quá mạnh cho 1 fic như này nên well, hẹn lần gặp dùng lại.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook