Ongoing [Vân Hữu Mộc Hề 2021][Sở Tô] A Star Is Born

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1


A Star Is Born


Sở Vân Tú x Tô Mộc Tranh

Dành tặng project Vân Hữu Mộc Hề 2021
Tú Tú, Mộc Mộc, mong rằng hai người sẽ mãi mãi bên nhau.


Tình trạng: Viết tới H thì drop.
Thể loại: Giới giải trí, miểng chai trộn đường.
Warning: Fic tự ảo, toàn bộ những gì được viết đều là lượm lặt đó đây,
không có bất kì giá trị tham khảo nào.
A/N: Hầu hết nhân vật thuộc quyền sở hữu của Hồ Điệp Lam. OOC là lỗi của tui.


︵✰︵



Nguồn: やいば


︵✰︵


Mục Lục

ヾ(≧▽≦*)o

00
01 - 02 - 03 - 04 - 05
. . . .
. . .
. .
.

Drop

ψ(`∇´)ψ​
 
Last edited:

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#2
00


- Chị Mộc Tranh! Em muốn làm Tôn Đại Thánh! Chúng ta đóng Đại Thánh đi!​

Nhìn đứa trẻ háo hức lắc tay mình, Tô Mộc Tranh vội ghìm thêm chút lực giữ chặt bàn tay nho nhỏ, lo lắng đối phương sẽ bất cẩn mà té xuống bờ vực trước mặt.​

- Tôn Nhạc muốn đóng đoạn nào, chị đóng cùng em. – Nàng nói lời ngon ngọt, dỗ dành đứa trẻ cứ đi đứng không yên. – Đừng quậy nữa, lỡ mà té xuống dưới kia thì ai mà cứu nổi chúng ta?​

Tôn Nhạc nghe thế liền nép người sát hơn vào Tô Mộc Tranh, háo hức chỉ chỉ tay về phía đỉnh núi, nơi tượng Quan Âm Bồ Tát toạ lạc.​

- Là cảnh Đại Thánh nhờ Bồ Tát thu phục Hồng Hài Nhi ấy ạ!​

- Được được, một lát nữa tham quan xong chị diễn với em, đồng ý không?​

- Vâng ạ!​

Tôn Nhạc vốn là con trai hai vợ chồng chủ trọ của Tô Mộc Tranh tại Hàng Châu, rất thích bắt chước đủ loại vai diễn trong phim ảnh. Tô Mộc Tranh sống ở đấy gần mười năm, Tôn Nhạc chơi với nàng từ khi còn bé xíu, luôn quấn quýt không rời, bởi chỉ có một mình nàng chịu chiều theo ý nó mà đóng đông tả tây, đổi hết vai này sang vai khác. Đứa trẻ này năm tuổi đã xem Tây Du Ký, mê tít tới nỗi mỗi kì nghỉ hè đều vòi vĩnh xem lại cho bằng được, còn lập mục tiêu phải đến mọi nơi Tôn Ngộ Không từng ghé qua. Bởi vậy, Tôn Nhạc thích đóng vai Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không nhất, chỉ cần gặp dịp sẽ lập tức năn nỉ Tô Mộc Tranh phụ hoạ cho mình. Mùa hạ năm nay, vì bố mẹ Tôn Nhạc bận chút việc cho nên đã nhờ nàng thay bọn họ dắt đứa bé đến Phổ Đà Sơn tham quan. Ngọn núi này là nơi Tôn Ngộ Không bái kiến Quan Âm Bồ Tát, Tôn Nhạc nghe bố mẹ quyết định thì tíu tít hết mấy ngày, hiện tại vẫn còn rất phấn chấn. Ngọn núi không xa Hàng Châu lắm, chỉ mấy tiếng đồng hồ ngồi xe, nên đôi vợ chồng mới yên tâm để hai chị em đi chơi một chuyến.​

Thăm thú đây đó mấy vòng thì trời ngả về chiều, khách viếng thăm đã vãng, Tô Mộc Tranh dắt Tôn Nhạc đến một góc ngoặt cầu thang dẫn lên núi, để thằng bé thoả sức múa may.​

Tôn Nhạc tằng hắng mấy tiếng tỏ vẻ già dặn lắm, sau đó hít lấy hơi, vút một tiếng nói lớn.​

“Đệ tử bái kiến Bồ Tát.”

Tô Mộc Tranh cúi đầu xem Tôn Nhạc đang cố gắng nín cười, rồi ngẩng mặt trông về phía xa. Ngoài ấy là biển khơi tít tắp, chân mây nối dài với mặt trời, ửng đỏ một mảng như lửa cháy. Chợt có cơn gió thổi đến, lá trên tàn cây khe khẽ rầm rì. Lúc nàng cúi đầu trở lại, trong mắt chẳng còn vương bất kì tạp niệm nào.​

“Ngộ Không, nhà ngươi không đưa Kha Thiền Tử sang phương Tây lấy kinh, lại đến đây có việc gì?”

Chỉ trong một chốc, giọng nói nàng hoàn toàn thay đổi. Tuy rằng vẫn trong trẻo mơn man, thế nhưng giờ phút này từng chữ từng chữ chầm chậm nhả khỏi miệng, tức khắc hoạ thành thần thái vừa từ tốn uy nghiêm vừa hiền hoà đôn hậu, khiến cho người đối diện bỗng trở nên sốt sắng, bất giác muốn bày tỏ lòng cung kính ngưỡng mộ.​

Tựa như tiếng chuông vang trong gió, nhưng vô cùng êm ái nhẹ nhàng.​

“Kính…”

“Kính thưa Bồ Tát, đệ tử hộ vệ Đường Tăng đi đường, đến một nơi gọi là núi Hiệu, khe Khô Tùng, động Hỏa Vân, có con yêu tinh tên là Hồng Hài Nhi, hiệu là Thánh Anh đại vương bắt mất sư phụ. Đệ tử và Trư Ngộ Năng đã tìm tới cửa động đánh nhau với nó, bị nó phóng lửa Tam muội, chúng con bị thua không cứu được sư phụ. Con vội vàng sang Đông Dương đại hải mời Long vương bốn biển, tới làm mưa giúp, mà cũng không dập tắt được ngọn lửa, đệ tử lại còn bị đốt mê man, tưởng không sống nổi.”

Tô Mộc Tranh giật mình quay ngoắt về phía sau. Tôn Nhạc mới tám tuổi, sao có thể nói năng trôi chảy lưu loát thế được. Lời rốt cuộc từ đâu tới?​

Lúc này mặt trời đang chìm xuống chân núi, chỉ còn sót lại chút rực rỡ nơi xa xôi, cảnh sắc bấy giờ có hơi quạnh quẽ. Dưới nàng vài bậc thang, người vừa nói tràng thoại kia đứng giữa phiến đá lót đường, được tán lá che giấu mấy phần, ánh nắng chiếu tới loang lổ như xuyên qua một lớp cắt tổ ong. Bất chợt, đối phương ngẩng đầu nhìn lên, dừng đúng lúc tia sáng lọt qua khe hở mỏng manh, vừa vặn rót đầy vào con ngươi đen láy. Chỉ giây lát, đôi mắt kia đã đắm mình trong biển ánh sáng lấp lánh, thế nhưng lại không có cảm giác chúng cố níu giữ chút soi rọi ấy mà đang tự mình óng ánh lên.​

Tô Mộc Tranh có chút sững sờ.​

Tiểu thuyết Tây Du Ký viết, Tôn Ngộ Không từng bị nhốt trong lò luyện đan bốn mươi chín ngày, cuối cùng luyện ra đôi “hoả nhãn kim tinh” có thể thấu suốt bản thể vạn vật, phân biệt thật giả.​

Thời khắc kia, nàng quả thực có cảm tưởng bản thân bị người này phán xét. Tô Mộc Tranh không biết điệu bộ ấy là vô tình hay cố ý, nhưng chỉ qua một động tác nhỏ, đôi mắt đó đã biến thành cặp hoả nhãn kim tinh đích thực.​

“Khẹc! Xin Bồ Tát giúp đệ tử lần này, bằng không sư phụ bị chúng ăn thịt mất thôi.”

Đột nhiên người kia tiến lên một bước, đưa tay gãi gãi lỗ tai, hơi thu vai nói một câu. Mắt môi nồng đậm ý cười, âm điệu đặc vẻ khảng khái mà điệu bộ thì đôi chỗ trái ngược, hoàn toàn có thể nhìn ra chút ngập ngừng dưới động tác nhích vai kia. Rõ ràng là quy phục Bồ Tát, thế mà lại chẳng chút luồn cúi nịnh nọt gì, cũng không quá mức sợ hãi khúm núm. Chỉ một thay đổi rất nhỏ đã diễn đạt ra vô vàn ý tứ còn ẩn tàng.​

Khi này Tô Mộc Tranh chợt nhận ra đối phương đang phối hợp với mình. Hơn nữa bởi vì nàng mất tập trung, cho nên mới tạo ra loạt hành động mới, tự ứng biến để tỏ ý nhắc nhở.​

Vở kịch vẫn còn đang tiếp tục.​

Tô Mộc Tranh nuốt nước bọt, nhanh chóng điều chỉnh ánh mắt, một lúc sau mới khẽ hé môi.​

“Nó đã có thứ lửa Tam muội, thần thông quảng đại, tại sao còn đi mời Long Vương mà không đến mời ta?”

“Đệ tử định đi, nhưng bị lửa đốt đau quá, không cưỡi mây nổi, bèn sai Trư Bát Giới đi mời Bồ Tát.”

“Ngộ Năng có thấy đến đâu.”

“Vâng. Ngộ Năng không đến đây được, vì bị yêu tinh biến thành Bồ Tát giả, lừa về động bắt nhốt trong một cái túi da, chúng cũng định hầm nhừ ăn thịt nốt.”

“Yêu quái khốn khiếp dám giả dạng ta!”

Tô Mộc Tranh quát một tiếng, tay trái đang định vung lên đột nhiên giật khựng lại. Nàng bối rối cúi đầu nhìn, bấy giờ mới nhớ ra mình vẫn đang nắm chặt tay Tôn Nhạc.​

- Oa! Là Tề Thiên Đại Thánh!​

Một lời reo lên lập tức xé nát cảnh tượng vi diệu.​

Hai mắt Tôn Nhạc sáng như đèn pha, miệng mở còn to hơn quả trứng gà, hết ngó Tô Mộc Tranh lại nhìn về phía người kia. Trông có vẻ đứa trẻ phải kìm nén lâu lắm, vừa rồi Tô Mộc Tranh dừng lại lần nữa, nó mới bật thốt mấy tiếng.​

- Em mới là Đại Thánh chứ? – Người kia khéo léo đáp trả, kế đó ngồi xổm xuống đưa hai tay về phía Tôn Nhạc. – Ừm… Tiểu Tôn? Vừa rồi cướp vai của em, xin lỗi nhé!​

- Không có gì đâu ạ! – Tôn Nhạc vốn dạn dĩ, lần này bắt gặp người giống y thần tượng trong lòng mình, lập tức không suy nghĩ gì mà buông tay Tô Mộc Tranh, lao ngay vào vòng tay đối phương. – Tiểu Nhạc xin chào Đại Tôn!​

Tôn Nhạc rất biết cách lấy lòng, chọc cho người kia cười vang.​

- Em nói gì đó! – Bấy giờ Tô Mộc Tranh mới lấy lại tinh thần, khẽ mắng một tiếng. – Người ta là nữ, Đại Tôn cái gì!​

Tô Mộc Tranh thốt ra câu này, trong lòng cũng hơi căng thẳng. Phải, đối phương là nữ giới, nhưng lại đóng cái vai Tôn Ngộ Không cực kì khó kia đạt vô cùng. Bất luận là dáng vẻ, điệu bộ, ánh mắt hay lời nói, bầu không khí xung quanh khi ấy như bị đối phương điều khiển, nhất nhất bắt lấy hồn người, khiến ta không thể dời mắt. Thậm chí, là cuốn hút đến mức nàng cũng chìm vào dòng chảy đối phương tạo ra.​

Đánh mất cả lòng cảnh giác, như thể bị đối phương một hơi nuốt trọn.​

- Chẳng phải cô cũng là Quan Âm Bồ Tát đó sao?​

Người kia buông tay Tôn Nhạc, đứng dậy bước khỏi bóng râm. Suối tóc rủ qua vai, dáng người thanh thoát, cử chỉ như nhạc, giơ tay nhấc chân đều sáng tạo ra nghìn vạn mỹ cảnh. Đối phương ngẫu nhiên nhấc mắt, để lộ một chấm đen nhỏ xíu nơi đuôi mắt trái, xoáy thẳng vào tâm trí Tô Mộc Tranh.​

Đây… rõ ràng là thiên phú trời sinh.​

Tô Mộc Tranh ẩn ẩn khiếp sợ. Nàng nhận ra mình không cách nào phân biệt được người này đã thoát vai triệt để hay đang bắt đầu diễn tiếp một nhân vật khác. Vài ba nhịp thở thay đổi, đối phương liền biến từ mỹ hầu vương ngạo nghễ thành hồ li chín đuôi. Từ xưa đến nay Tô Mộc Tranh ít khi nghi ngờ bản thân mình, nhưng đứng trước người này, nàng đột nhiên trở nên nhỏ bé vô cùng, ngay cả khí chất cũng không dám mang ra so sánh.​

- Có muốn đi theo tôi không? – Đối phương thình lình hỏi, đánh thức Tô Mộc Tranh khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ.​

- Cái gì? – Nàng sửng sốt buột miệng. – Sao tôi phải đi theo cô? Mà cô là ai?​

- Tôi? Tôi là Sở Vân Tú. – Người kia cuốn ngón tay vào một lọn tóc mình, nghiêng đầu chăm chú đánh giá Tô Mộc Tranh. – Chúng ta giống nhau không phải sao? Đi theo tôi là đúng rồi.​

Tô Mộc Tranh dở khóc dở cười. Người này chẳng biết từ đâu chui ra, tự tiện xen vào vở kịch của Tôn Nhạc và nàng xong còn bảo nàng đi theo đi. Chuyện kì dị này sao tự dưng rớt trúng đầu nàng vậy? Có điều nhìn người kia không giống như nói đùa, nàng nghi hoặc hỏi tiếp.​

- Chúng ta giống nhau chỗ nào?​

- Cô không nhận ra? – Sở Vân Tú bật cười, lần này tiếng cười sảng khoái như chuông ngân. – Chúng ta là những người nắm giữ tâm trí kẻ khác. Chúng ta… là diễn viên.​
 
Last edited:

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#3
01

Tô Mộc Tranh ôm gối ngồi trong phòng xem hết tập cuối cùng của bộ phim chiếu mạng có tên Thiên Niên Tuý. Bộ phim do Ngô Tuyết Phong đạo diễn, Khưu Phi và Thương Thiên đảm nhận vai chính. Cả hai đều là diễn viên hạng A trong giới giải trí hiện nay, kĩ thuật diễn xuất chẳng thể chê trách chỗ nào. Nếu không phải vướng vào thể loại trộm mộ bị chính phủ cấm chiếu trên sóng truyền hình, chuyện phá kỉ lục tỉ suất người xem thực sự dễ như trở bàn tay.​

Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh đã đến Tô Châu ở được nửa năm. Nàng kí hợp đồng với công ty giải trí Hưng Hân, nghề nghiệp diễn viên, thế nhưng suốt ngày bị bắt đi quay quảng cáo. Biết rằng người mới vào nghề không dễ kiếm vai diễn, chẳng qua sau khi Sở Vân Tú vứt nàng vào tay bà chủ Trần Quả, ngay cả một cọng tóc đối phương nàng cũng chưa từng thấy lại một lần, điện thoại cũng chẳng cách nào liên lạc. Chuyện này làm Tô Mộc Tranh bực khôn tả, thỉnh thoảng phải mắng thầm đối phương trước khi đi ngủ hay sau khỉ tỉnh dậy mới giải toả được phần nào bức xúc. Cảm tình lúc trước dành cho Sở Vân Tú càng lúc càng ít đi, hiện tại chẳng còn sót lại chút nào.​

Cảm giác mình bị lừa bán, thực sự tức nổ cả tim gan.​

Tivi phát đến đoạn nhạc kết phim, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ. Tô Mộc Tranh chưa kịp nhấc người, cửa nhà đã mở toang.​

- Sở… Sở Vân Tú? – Tô Mộc Tranh kinh ngạc há hốc miệng. Chỉ vừa mới nghĩ đến, người đã xuất hiện rồi.​

Sở Vân Tú mặc bộ váy liền thân màu kem, quanh eo thắt sợi đai lưng nho nhỏ, trông nét tao nhã muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cô cúi đầu cởi giày cao gót, mắt liếc nhìn màn hình lớn, thuận miệng hỏi.​

- Đang xem phim à? Thiên Niên Tuý?​

- Phải. – Tô Mộc Tranh vẫn còn ngồi chết trên ghế sô pha, ngạc nhiên tới mức quên cả đứng lên. – Nửa năm này cô đi đâu thế? Không phải cô nói dạy tôi diễn xuất sao? Tôi lại thấy cô muốn lừa bán tôi.​

- E hèm…​

Có tiếng hắng giọng vọng tới từ ngoài cửa, Tô Mộc Tranh bật dậy nghiêng đầu ngó qua vai Sở Vân Tú, thấy Trần Quả cởi giày bước vào. Nàng vội vàng le lưỡi làm mặt xấu, cuống quýt như trẻ nhỏ bị bắt quả tang làm chuyện sai.​

- Đạo diễn Ngô Tuyết Phong quay phim rất được, nhưng không hợp với cô đâu. – Sở Vân Tú làm như chẳng thấy vẻ mặt Tô Mộc Tranh, bỏ qua luôn câu hỏi và thái độ của nàng, ngồi xuống ghế lấy từ trong túi xách ra một xấp giấy đặt lên bàn. – Kiếm cho cô một bộ phim rất hợp, xem thử đi.​

Nghe tới phim ảnh, Tô Mộc Tranh kích động hẳn. Nàng mừng rỡ cầm lấy xấp giấy, thế nhưng vừa nhìn vào nội dung đã ủ rũ đi mấy phần. Trang đầu tiên là giấy báo tuyển vai chính cho một bộ phim thể loại thanh xuân vườn trường, chưa được đặt tên. Thể loại này không quá khó diễn, tuy nhiên khả năng đột phá cũng chẳng nhiều. Hơn nữa Tô Mộc Tranh đã hai mươi lăm, qua thời học sinh cắp sách tới trường lâu lắm rồi, mà đạo diễn thì yêu cầu diễn viên phải dưới hai mươi tuổi. Ngay cả điều kiện này còn không đáp ứng nổi, thử vai gì nữa?​

- Bình tĩnh. – Sở Vân Tú quan sát mặt mày ỉu xìu của Tô Mộc Tranh, có chút buồn cười, thân thiết vỗ vỗ tay nàng nhắc nhở. – Mở trang kế tiếp đi.​

Tô Mộc Tranh dẩu môi lật sang trang sau, là bìa một quyển tạp chí được ai đó cắt ra. Người mẫu nam trên hình mặc áo sơ mi quần jean, tóc nâu mắt đen, mặt mày tươi cười sáng rỡ, trông trẻ trung đầy sức sống như học sinh mười sáu mười bảy tuổi. Có điều Tô Mộc Tranh biết, người này đã hai mươi ba, là diễn viên mới nhú của công ty giải trí Vi Thảo, tên Cao Anh Kiệt. Tuy đã vài lần chụp ảnh bìa tạp chí, Cao Anh Kiệt vẫn chỉ được xem như “mới nhú” chứ không phải “mới nổi”, nguyên do là bởi Vi Thảo rất tiết chế tài nguyên dành cho cậu, dường như muốn cậu ta toả sáng thật chậm rãi. Chuyện này ngay cả người qua đường còn bất bình thay cho Cao Anh Kiệt, huống chi là fan ruột ngày ngày bực dọc tức tối. Tuy nhiên Vi Thảo tỏ ra không quan tâm, một mực cho cậu đi con đường được vạch sẵn.​

- Em ấy cũng thử vai? – Tô Mộc Tranh có chút bất ngờ.​

- Không. – Sở Vân Tú nhìn cậu trai trong tờ bìa, mắt ẩn hiện ý cười. – Vai nam chính đã định sẵn cho em ấy.​

Tô Mộc Tranh nhất thời ngẩn người. Thực ra chuyện diễn chính diễn phụ không phải vấn đề quan trọng đáng phải ngạc nhiên gì, vấn đề nằm ở lần chọn kịch bản này của Cao Anh Kiệt.​

Nửa năm rảnh rỗi, Trần Quả luôn đều đặn cho người gửi qua nhà Tô Mộc Tranh vô số bộ phim nổi tiếng gần xa, bảo nàng phải xem bằng hết. Trong số ấy nàng nhớ có một bộ phim truyền hình mà cậu đảm nhận vai phụ, là đại sư huynh của một môn phái tu tiên.​

Bởi vì đánh nhau với đại yêu bị trọng thương, vị sư phụ đứng đầu môn phái sợ rằng ma vật thừa cơ đoạt xá, cho nên ép buộc đệ tử phải nhanh chóng giết chết mình. Người bị ép buộc làm việc ấy chính là vị đại sư huynh kia. Cảnh diễn trước sau toàn là thống khổ, thêm vào nhân vật này có nội tâm khá yếu đuối, thành ra khi lên phim càng thảm thiết. Tuy nhiên, quan trọng nhất chính là ngay lúc đại sư huynh xuống tay, nhân vật chính của bộ phim đột nhiên xuất hiện, chứng kiến toàn bộ sự việc. Câu trước mắng sư huynh phản nghịch, câu sau hắn liền rút kiếm đâm chết. Cả quá trình chỉ diễn ra một, hai phút, vậy mà vẻ mặt Cao Anh Kiệt trong thời khắc ngắn ngủi đó lại biến hoá khôn lường. Từ đau khổ tột cùng đến kinh ngạc bối rối, sau khi kiếm xuyên phủ tạng thì chuyển thành tiếc nuối hoang mang, cuối cùng chỉ còn vẻ day dứt đau đớn. Phân cảnh này khi công chiếu khiến dân tình dậy sóng rất dữ dội, nhân vật chính lúc ấy bị mắng thảm cực kì, từ đó có thể thuyết minh diễn xuất của Cao Anh Kiệt không hề tầm thường, thậm chí ở phân đoạn đó, cậu đã hoàn toàn lấn lướt nam chính của bộ phim.​

Diễn xuất ấn tượng như vậy, nếu vai chính đầu tiên thuộc bộ phim êm đềm thiếu gay cấn sẽ vô cùng đáng tiếc, bởi thế Tô Mộc Tranh mới không ngờ Cao Anh Kiệt lựa chọn đóng bộ phim này, hay chính xác là Vi Thảo lựa chọn.​

- Đừng quá xem thường nó. – Sở Vân Tú như đọc hiểu suy nghĩ Tô Mộc Tranh, nghiêm túc nói. – Cô xem tên đạo diễn chưa?​

Tô Mộc Tranh vội trở trang giấy, nhìn vào khung tên đạo diễn: Vương Kiệt Hi.​

Lần này thì đúng là bom tấn chấn động.​

Vương Kiệt Hi, đạo diễn với các góc máy và lối quay không ai ngờ nổi, thế mà lại cầm trịch bộ phim này. Trước giờ người ta chỉ thấy anh quay các thể loại kì ảo hoặc khoa học viễn tưởng chứ chưa từng sở hữu một bộ phim đời thường. Thanh xuân vườn trường dưới tay Ma Thuật Sư giới giải trí nội địa biến hoá đến bậc nào, thực sự đáng để người ta mỏi mắt trông chờ.​

- Tôi muốn thử vai. – Tô Mộc Tranh kiên định nhìn Sở Vân Tú, hít một hơi nói.​

- Tốt. – Sở Vân Tú hài lòng mỉm cười, nói thêm. – Nhưng cô nhớ kĩ, vấp ngã thì phải đứng lên. Kĩ thuật diễn của Cao Anh Kiệt rất phi thường, cô sẽ hoang mang.​

- Vì sao? – Nàng khó hiểu hỏi ngược.​

- Đợi cô được chọn, lúc đó đứng trước mặt em ấy sẽ biết thôi.​

Tô Mộc Tranh nghe vậy đành phải im lặng. Nếu quay về cách đây nửa năm, nàng nhất định sẽ hỏi cho ra lẽ. Nhưng sau khi đến Tô Châu rồi, mây mù bao phủ Sở Vân Tú theo đó từng bước tan đi, khiến nàng hiểu rằng, ngày ấy mình đúng thật là nghé con không sợ cọp. Đổi lại bây giờ đóng Tôn Ngộ Không bái kiến Quan Âm Bồ Tát, chẳng biết nàng có diễn nổi không.​

Người này, quả thực mang danh lừa đảo chẳng sai một li.​

Tô Mộc Tranh vừa mắng thầm một câu, ánh mắt vô thức hướng tới bàn tay trắng nõn của đối phương. Ngón tay thon dài tinh tế, từng chiếc móng cắt giũa gọn gàng, đúng là ngọc ngà trân bảo.​

Thấy đối phương đột nhiên im lặng, lại cứ ngẩn ngơ ngắm tay mình, Sở Vân Tú tặc lưỡi rút tay về, đồng thời phán một câu.​

- Đừng nhìn nữa, mỗi tấc trên người tôi đều là vàng bạc châu báu đấy, mòn đi miếng nào thì cô không đền nổi đâu.​

Tô Mộc Tranh sực tỉnh. Bị ghẹo đỏ ửng cả mặt, nàng nghẹn không nổi cục tức mà giận dỗi vặc lại.​

- Ai thèm tay của cô! Tôi muốn thì ăn luôn cả cô cũng được!​

- E hèm!​

Từ đầu đến cuối Trần Quả ngồi ngoài rìa ghế sô pha giống như diễn viên quần chúng không một câu thoại, hiện tại hết chịu được phải lên tiếng chứng tỏ sự tồn tại của mình. Cũng do Hưng Hân là công ty nhỏ mới thành lập chưa bao lâu, dưới trướng có mỗi ba vị nghệ sĩ, bằng không cô nào phải bỏ văn phòng ở Hàng Châu mà chạy tới Tô Châu ngồi đây xem một màn kì cục hết chỗ nói kia. Trần Quả trộm liếc vị “thần phật” kế bên, thở hắt một hơi nhỏ, quyết định nói chuyện với Tô Mộc Tranh.​

- Mộc Mộc, để chị đăng kí giúp em, lịch hẹn sẽ gửi vào điện thoại sau. Tuần này còn một lần quay quảng cáo, đừng thức khuya xem phim nữa, mắt em thâm hết rồi.​

- Ôi! Không phải đâu Quả Quả!​

Tô Mộc Tranh xấu hổ ôm cái gối hình quả bơ vào lòng, giấu mặt sau hai chiếc lá tí ti đính trên đầu nó, chỉ chừa ra đôi mắt to tròn láo liên nhìn tới nhìn lui. Lúc trước trên đường đến Tô Châu, Sở Vân Tú luôn nhắc nhở nàng phải chăm sóc đôi mắt thật tốt, quầng thâm, tật mắt gì đó nhất định không được phép xuất hiện. Cái sau có thể cam kết, cái trước khó lòng tránh nổi. Còn chưa chính thức vào nghề, nàng đã bị hợp đồng quảng cáo quay mòng mòng rồi, giữ gìn cái gì nữa. Vừa mệt mỏi vừa uất ức, Tô Mộc Tranh nghĩ đến càng oán hận hơn, có điều chẳng dám cau có ra mặt.​

Thế nhưng dưới con mắt tinh tường của Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh có giấu diếm ra sao thì biểu cảm vẫn phơi bày hết cả. Cô yên lặng chống tay thưởng thức vô vàn sắc thái kia.​

Thời gian chỉ mới qua nửa năm, ấy vậy mà giống như xa cách từ lâu lắm.​

Người này, hẳn là đến để cứu rỗi mình đây.​
 
Last edited:

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#4
02

Vì là phim có kinh phí đầu tư cao, theo đó phim trường dùng cho buổi thử vai không hề nhỏ, hơn nữa mỗi lượt chỉ có một người ứng tuyển được vào trong trường quay, không một ai có thể quan sát quá trình diễn thử của người khác ngoại trừ đạo diễn và các nhân viên đoàn phim.​

Tô Mộc Tranh đã bay đến Bắc Kinh một ngày trước khi buổi thử vai diễn ra, hôm sau nàng có mặt tại phim trường rất sớm, ấy vậy mà vẫn phải xếp hàng chờ tận mười mấy lượt.​

- Sở Vân Tú không tới sao? - Tô Mộc Tranh nhìn quanh, sau đó quay sang hỏi người bên cạnh mình, Lý Hoa.​

- Cô ấy còn công việc khác. - Đối phương trả lời ngắn gọn, đoạn giơ tay nhìn đồng hồ. - Sắp đến cô rồi đấy. Giữ bình tĩnh, cố lên.​

Nghe giọng điệu cứng nhắc kia, Tô Mộc Tranh bất đắc dĩ gật đầu. Chỉ mới vài ngày trước, Trần Quả dẫn Lý Hoa tới giới thiệu, rằng từ nay trở đi cậu sẽ là người đại diện trong giới của nàng. Tô Mộc Tranh nghe ngóng trên mạng, Lý Hoa vốn là người đại diện của Sở Vân Tú, trực thuộc tập đoàn giải trí Yên Vũ, không hiểu vì sao bây giờ cậu lưu lạc đến công ty Hưng Hân nhỏ như lỗ mũi này, dẫn dắt một người mới tinh như nàng.​

Lý Hoa vừa nói lời động viên không bao lâu, nhân viên đoàn phim đã gọi tên Tô Mộc Tranh. Nàng đi theo đối phương đến chỗ hoá trang, sau đó mới vào phim trường.​

Bên trong chỉ có độ mười mấy người, không tính đạo diễn và phó đạo diễn ngồi ở vị trí trung tâm. Tô Mộc Tranh quét mắt, nhìn thẳng tới vị đạo diễn cực kì nổi danh trong giới giải trí, Vương Kiệt Hi.​

Nếu so sánh với các đồng nghiệp khác, Vương Kiệt Hi có vẻ ngoài bảnh bao hơn rất nhiều, hơn nữa anh chỉ độ ba mươi, ngồi sau máy quay trông vô cùng điển trai.​

Ấy là những lời nhận xét thường nghe khi người ta chưa kịp nhìn đến đôi mắt kì quặc của anh.​

Một to một nhỏ, lại không phải do bị sụp mí hay cụp mắt, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Vương Kiệt Hi ngoài đời thực, Tô Mộc Tranh suýt nữa phụt cười. Nàng cố gắng bình ổn tâm tình, bước tới chào anh.​

Vương Kiệt Hi chỉ liếc nhìn nàng một cái, lập tức ra đề.​

- Cô diễn cảnh nữ sinh ngồi trong lớp học ôn thi cuối cấp, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ thì đột nhiên có người nhảy lầu tự tử. Cô đứng dậy xem, đó là một trong hai người bạn thân của cô.​

Một phân cảnh hàm chứa nhiều chuyển biến cảm xúc.​

Diễn viên sau khi được giao phân cảnh thường không bị yêu cầu nhập vai ngay lập tức, vì thế Tô Mộc Tranh đứng tại chỗ chăm chú suy nghĩ, kế đó nàng bỗng dưng quay đầu sang phải rồi ngước mặt lên như quan sát thứ gì. Một lúc sau, dường như không hài lòng với cách sắp xếp bàn ghế hỗ trợ diễn xuất, Tô Mộc Tranh tự mình xoay chuyển chúng từ hướng đối diện với máy quay thành hướng song song rồi mới ngồi vào, biểu thị mình đã sẵn sàng.​

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.​

Hầu hết diễn viên đi thử vai luôn chọn đối mặt với ống kính để lột tả nhân vật nhằm nhanh chóng dẫn dắt tâm trạng người xem đến phân đoạn chính yếu, vậy mà Tô Mộc Tranh lúc này lại biến nó thành một góc quay ngang vai. Nàng đang muốn gia tăng sự gần gũi với tình cảm nhân vật cho khán giả trước khi tiến tới khúc cao trào. Sự khác thường khiến ánh mắt các nhân viên bất giác tập trung vào nàng, bọn họ yên lặng quan sát xem liệu cô gái này có mang đến điều đặc biệt gì không hay chỉ đang cố diễn trò để gây sự chú ý.​

Trong lúc Tô Mộc Tranh chuẩn bị, Vương Kiệt Hi liếc nhìn nàng qua ống kính. Phó đạo diễn ngồi cạnh bên thấy nàng tự ý chỉnh sửa vị trí đạo cụ liền nghiêng người ghé về phía anh khẽ nói gì đó, anh gật nhẹ đầu đáp lại, ánh mắt chuyển dời trở về nữ diễn viên trước mặt mình.​

Máy quay bắt đầu chạy.​

Trong thời gian chờ đến lượt, Tô Mộc Tranh đã được nhân viên dẫn đi hoá trang. Gương mặt dưới lớp trang điểm nhẹ và đồng phục học sinh càng làm nổi bật thêm nét thanh thuần tự nhiên vốn có ở nàng. Có điều dáng vẻ đầy sức sống lẽ ra phải hiện diện thì giờ đây chỉ có mệt mỏi bủa vây lấy Tô Mộc Tranh, từng chút từng chút một lan toả khắp phim trường.​

Trước ống kính, Tô Mộc Tranh thẫn thờ chống tay trên mặt bàn, người ngả vào một bên lưng ghế, tầm nhìn trống rỗng hơi chếch cao về phía trước. Mấy ngón tay nàng thỉnh thoảng di chuyển chậm chạp và bất quy tắc, như thể chúng đang giữ một cây viết quay vòng qua lại giữa những kẽ hở.​

Dù biết Tô Mộc Tranh muốn tạo thêm sự thân thuộc với nhân vật trước tiên, thế nhưng chẳng ai nghĩ rằng cảnh này sẽ dừng lại hơn mười lăm giây đồng hồ. Đến khi Tô Mộc Tranh khe khẽ thở dài, cúi đầu liếc mắt xuống mặt bàn, môi mím nhẹ ra chiều lần lữa, vài nhân viên làm việc lâu năm trong ngành mới chợt tỉnh ngộ.​

Đa số mọi người đều nhìn phục trang diễn viên mặc trên người để đoán định trước vai diễn của họ, bất kể là dân trong nghề hay khán giả trước màn ảnh. Phần Tô Mộc Tranh, vừa rồi bọn họ chẳng những không hề nhận thức mình đã bỏ qua suy nghĩ lối mòn đó mà còn sực hiểu ra sự khác biệt ẩn sau vẻ chán chường nàng tạo nên.​

Đúng vậy, tuy mang chung một thứ cảm xúc, nét ngán ngẩm của học sinh và người đi làm vẫn có sự khác nhau. Thiếu niên chỉ tập trung học hành, dù có lơ đãng bao lâu thì cùng lắm là bị nhắc nhở, còn người trưởng thành phải lo toan nhiều thứ hơn, bởi thời gian phung phí cho việc ngẩn ngơ gắn liền với hiệu suất và tiền bạc. Vì vậy, dù cùng một dáng vẻ đó, người lớn vẫn sẽ giữ lại mấy phần tỉnh táo, mà Tô Mộc Tranh dưới lớp vỏ học sinh chẳng hề cân nhắc đến những vấn đề kia.​

Một lối diễn chỉn chu và tỉ mỉ trong từng động tác.​

Tuy nhiên đây chỉ là buổi thử vai, mọi người đều thắc mắc vì sao Tô Mộc Tranh phải diễn xuất chi tiết đến vậy. Ở tình huống này, nếu thể hiện không tốt thì rất dễ bị buộc ngừng vì phân cảnh đã trở nên dài lòng lê thê. Có người len lén liếc về phía Vương Kiệt Hi, chỉ thấy anh đang chăm chú theo sát từng động tác của Tô Mộc Tranh, tiếng hô “cắt” hoàn toàn rơi vào im lặng.​

Cùng lúc ấy, phân cảnh đã bước vào cao trào.​

Tô Mộc Tranh chầm chậm ngước mặt quay về phía ống kính, qua mấy giây đôi mắt lơ đãng chợt trợn to, con ngươi đột ngột co rút lại. Bầu không khí chán ngán hoàn toàn biến mất, thay vào đó cả cơ thể nàng căng cứng lên. Nàng luống cuống đứng dậy, hơi rướn người cúi đầu nhìn xuống.​

Bấy giờ mọi người đã biết người bạn kia vừa nhảy lầu tự sát.​

Ở phân cảnh này, sau khi xác định nạn nhân là bạn thân mình, thông thường người ta sẽ có hai cách biểu đạt, một là cuống cuồng chạy xuống với đối phương, hai là bàng hoàng ngã ngồi vào ghế.​

Thế nhưng Tô Mộc Tranh không làm vậy.​

Trong khi toàn trường quay chờ đợi nàng lựa chọn, Tô Mộc Tranh vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng đờ vì kinh ngạc đến mười mấy giây, ống kính theo đó ghi lại trọn vẹn cảnh tượng này. Cử động khác lạ ấy đương nhiên nhanh chóng bị các nhân viên trong đoàn nhận ra. Giữa tiếng xì xào dần rộ lên, Tô Mộc Tranh khẽ ngẩng mặt, tầm mắt phóng xa hơn cả vừa rồi, lệch về phía bên phải máy quay, tập trung vào khoảng không vô định đằng sau nơi đạo diễn đang ngồi.​

Chỉ giây lát, hốc mắt Tô Mộc Tranh ửng hồng, nước mắt từ khoé mi bắt đầu chảy.​

- Cắt.​

Không đợi nàng nức nở thành tiếng, Vương Kiệt Hi đã hô ngừng.​

Quá trình thử vai cứ thế kết thúc.​

Ai nấy trong đoàn phim còn chưa hết nghi hoặc trước diễn biến bất ngờ kia, khi nghe thấy chỉ thị ngưng diễn thì bừng tỉnh, liền xì xào bàn tán biểu cảm ở kết cục ấy có ý nghĩa gì. Ngay cả phó đạo diễn ngồi sau ống kính cũng bối rối mất một lúc, ánh mắt liên tục đảo giữa Tô Mộc Tranh, Vương Kiệt Hi và tờ đơn đăng ký thử vai trên tay mình.​

- Kê lại bàn ghế, mời người tiếp theo đi.​

Vương Kiệt Hi quay đầu nói với nhân viên, trông anh vẫn rất bình thản. Tô Mộc Tranh cúi đầu chào anh, chỉ nói một câu cảm ơn rồi theo gót nhân viên hướng dẫn đến lối ra phim trường.​

Nàng rời đi rồi, phó đạo diễn liếc nhìn nhân viên căn chỉnh bàn ghế và đạo cụ, cả người bồn chồn như muốn nói gì. Ước chừng ứng viên kế tiếp phải mất năm phút nữa mới vào, Vương Kiệt Hi chủ động cởi bỏ khúc mắc cho anh.​

- Cậu cảm thấy phân cảnh vừa rồi tôi sẽ dùng bao nhiêu máy quay?​

- Sao cơ? - Phó đạo diễn tưởng mình nghe lầm, sau đó ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp. - Bốn cái.​

Trả lời xong, anh giật mình quay sang nhìn Vương Kiệt Hi.​

- Ý anh là, cô ấy tính toán số máy quay sẽ dùng?​

- Cậu tiến bộ nhiều đấy Bách Thanh. - Vương Kiệt Hi gật đầu hài lòng, nhưng anh không dừng ở đó. - Cô ta dự đoán đúng rằng tôi sẽ thực hiện một cảnh one shot.​

Viên Bách Thanh ngẩn người.​

One shot là đoạn phim chỉ quay bằng một máy duy nhất để diễn tả độ chân thực trong phim ảnh. Kĩ thuật quay này rất khó thực hiện, là một trong những yếu tố được dùng để đánh giá trình độ của đạo diễn lẫn diễn viên, bởi thế không phải ai cũng quay chụp được một đoạn one shot ấn tượng.​

Tuy nhiên, điều làm Viên Bách Thanh ngẩn người không nằm ở đây.​

Anh đi theo Vương Kiệt Hi đã nhiều năm, thế mà hiểu biết của anh về đối phương vẫn chẳng tăng lên bao nhiêu, đôi lúc anh không thể nào bắt kịp tiết tấu trong quá trình quay chụp. Chẳng qua Vương Kiệt Hi rất có lòng dìu dắt, Viên Bách Thanh dưới sự dạy dỗ của anh cũng tự đạt lấy vài thành tựu nhất định trong sự nghiệp.​

Nhưng mà, thế gian này tồn tại người đoán biết lối quay của Vương Kiệt Hi sao?​

Thực là một điều khó tin.​

Trong lúc Viên Bách Thanh rối rắm đầu óc, Vương Kiệt Hi nhìn tấm hình Tô Mộc Tranh. Con mắt bình thường bị anh trừng lớn, cảm tưởng như nó sẽ tức thì bật to ra ngang bằng với bên còn lại.​

- Cô ta có khả năng quan sát mọi thứ dưới góc nhìn thứ ba. Không những nhìn thấy bản thân từ bên ngoài rồi trau chuốt cho biểu cảm trở nên hoàn hảo không tì vết, cô ta còn có thể giữ cho hình ảnh chính mình nằm đúng ở góc máy đẹp nhất mà không cần đến đạo diễn.​

- Nhưng mà, cảnh cuối cùng quá gượng gạo. - Viên Bách Thanh bật thốt khi nghe Vương Kiệt Hi mở lời khen ngợi hiếm hoi. - Đó không phải biểu cảm tốt nhất.​

- Chẳng phải cô ta viết bản thân chưa từng quay chụp bộ phim nào đó sao? - Vương Kiệt Hi nói. - Cô ta không biết phải xử lí đoạn cuối của cảnh oneshot này thế nào, cho nên đã chọn diễn tả nỗi buồn theo hướng thuần tuý nhất.​

Nói tới đây, Viên Bách Thanh há hốc miệng.​

Diễn viên sở hữu diễn xuất đỉnh cao như vậy không nhiều, nếu cộng thêm kĩ thuật xử lí yếu tố ngoại cảnh vừa nói, trong giới giải trí nội địa chỉ có hai người, một là Phương Duệ, người còn lại, chính là Sở Vân Tú.​

- Một lát nữa cậu giúp tôi tìm thêm thông tin của cô gái này đi.

Vương Kiệt Hi nói, vừa lúc ứng viên tiếp theo bước vào.

- Người kế tiếp, Chung Diệp Ly.
 
Last edited:

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#5
03

Tô Mộc Tranh bước nhanh theo sau nhân viên hướng dẫn tới phòng thay đồ phía lối ra trường quay, cả đoạn đường luôn giữ cánh tay trái che đi gương mặt mình. Lúc quay lưng khép cửa, nàng còn thoáng nhìn thấy nhân viên kia nấn ná ở lại, ánh mắt hoang mang như muốn hỏi. Thế nhưng, Tô Mộc Tranh không hề nhiều lời. Chỉ giây lát, trong ngoài đã hoàn toàn ngăn cách.​

Phòng thay đồ ở đây thiết kế khá giống nhà vệ sinh công cộng, có bệ rửa tay và phân chia nhiều khu vực riêng tư. Nhìn các buồng thay đồ đều trống, Tô Mộc Tranh mới hạ cánh tay xuống, soi mình vào gương lớn. Vừa rồi Viên Bách Thanh chỉ đánh giá diễn xuất của nàng qua khoảnh khắc cuối cùng kia nên mới cảm thấy nàng phi thường như Phương Duệ hay Sở Vân Tú. Thực tế, tuy có thể ngay lập tức rơi nước mắt nhưng Tô Mộc Tranh lại chẳng thể muốn dừng khóc là dừng ngay được. Tuyến lệ nàng một khi đã chảy thì sẽ tuôn trào không ngừng. May mắn Vương Kiệt Hi hô cắt đúng lúc, nếu không sợ rằng kĩ thuật này sẽ từ lợi thế biến thành điểm yếu của nàng.​

Hốc mắt đỏ au bắt đầu đau rát, Tô Mộc Tranh đành mặc kệ, xách túi xoay lưng đi vào buồng thay trang phục. Khi nàng mở cửa bước ra, trong phòng lấp ló bóng người. Tô Mộc Tranh hơi sửng sốt. Từ lúc nàng kết thúc phần ứng tuyển đến giờ chỉ mới chừng mười phút, vậy mà đã có người thử vai xong rồi. Tô Mộc Tranh hơi nghiêng mình nhìn xem, vừa lúc đối phương quay đầu về phía nàng. Đuôi mắt cong cong, ánh nhìn cất nước, sóng sánh hút hồn. Bấy giờ nàng mới tin chuyện kia là có thật. Hoặc nói chính xác thì, người nọ có lẽ không phải tới ứng tuyển.​

Mà là được mời đến.​

- … Cô có cần không?​

Đối phương bỗng chìa tới một tờ khăn giấy khiến Tô Mộc Tranh hơi ngẩn người, mất giây lát mới sực nhớ chuyện trước khi mình thay phục trang. Nàng vừa khóc một trận như tan nhà nát cửa, hiện tại gương mặt vẫn còn đang ướt nước, hẳn bây giờ lấm lem chẳng khác gì mặt mèo. Có thể bình thản trước đôi mắt sưng đỏ của nàng, Tô Mộc Tranh tin chắc đối phương đã quen thuộc với tình huống này, biết rõ nước mắt mình trông thấy là giả, cho nên chẳng cần phải tỏ vẻ lo lắng làm gì.​

- Cám ơn. – Tô Mộc Tranh không ngại ngùng, chìa tay nhận lấy mảnh khăn giấy kia. – Cô là… Chung Diệp Ly phải không?​

Chung Diệp Ly, một nhân vật quá quen thuộc với công chúng trong vòng bốn năm trở lại đây. Kĩ thuật diễn xuất được chứng thực qua vô số tác phẩm, giúp cô trở thành diễn viên phụ được săn đón nhất giới giải trí. Thế nhưng mà, rất nhiều đồng nghiệp dè bỉu danh hiệu này của cô, bởi nổi tiếng thì nổi tiếng, cô vẫn chỉ đứng hàng phụ mà thôi. Nào có ai cam lòng đóng vai thứ chính suốt đời đâu, hầu hết mọi người đều suy nghĩ như thế.​

- Là tôi. – Chung Diệp Ly mỉm cười. Một nụ cười tinh tế, hoàn toàn không nhìn ra được chút cảm xúc nào ẩn giấu đằng sau. – Cô vừa thử vai xong sao?​

- Phải.​

Tô Mộc Tranh vừa gật đầu vừa tô lại chút son đã phai. Có điều, dường như ngẫm nghĩ đến chuyện gì đó, nàng nhác quay đầu nhìn người bên cạnh, quả nhiên đối phương đang quan sát nàng.​

- Vừa rồi tôi vào trường quay, nhân viên đoàn phim vẫn còn xì xào bàn tán rất lâu. – Chung Diệp Ly làm như không thấy ánh mắt thăm dò của Tô Mộc Tranh, từ tốn vặn mở vòi nước rồi rửa tay. – Không biết là, tiểu thư đây đến tranh vai chính, hay là đoạt vai phụ?​

Tiếng nước chảy róc rách vang lên, âm giọng Chung Diệp Ly mềm mượt uyển chuyển như thể hoà tan vào dòng nước ấy. Tô Mộc Tranh nghe câu hỏi kia, chẳng rõ đối phương chỉ đơn thuần dò xét mình hay còn ý tứ gì khác, bèn lễ độ đáp lời.​

- Nếu đạo diễn chọn tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.​

Câu trả lời có vẻ nằm trong dự tính, Chung Diệp Ly cười cười đóng vòi nước, rút khăn giấy lau khô bàn tay, sau đó vươn tới trước mặt Tô Mộc Tranh.​

- Thật đáng tiếc, Tô tiểu thư đã có bến đỗ, bằng không Nghĩa Trảm chúng tôi sẽ rất hân hạnh nếu được cô lựa chọn.​

Tô Mộc Tranh kinh ngạc. Nàng vốn nghĩ Chung Diệp Ly uý kị mình vì phản ứng của nhân viên đoàn phim, nào ngờ cuối cùng Chung Diệp Ly lại nói lời như thế.​

Giới giải trí vốn cạnh tranh cực kì khốc liệt, mỗi một tin tức, mỗi một thay đổi từng ngày từng giờ đều là miếng ăn xâu xé được, chẳng qua nó ngon hay dở mà thôi. Những điều ấy Tô Mộc Tranh đều hiểu, nhưng mà chỉ qua vài cử chỉ xôn xao đã muốn mời ngay một người chân ướt chân ráo như nàng đầu quân thì thật quá sức tưởng tượng.​

Chung Diệp Ly hiểu biết nàng sao? Cô từng xem nàng diễn? Từng đánh giá tiềm năng ở nàng?​

Vô số câu hỏi bật lên trong đầu Tô Mộc Tranh, giữa lúc nàng chưa biết có nên bắt lấy bàn tay trước mặt hay không, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ. Kế đó, một giọng nam khoẻ khoắn truyền vào.​

- Diệp Ly, sắp đến giờ hẹn rồi, chúng ta phải đi thôi.​

Nghe thế, Chung Diệp Ly đành rút tay về, soi gương chỉnh trang đầu tóc rồi mới quay đầu nói với nàng.​

- Ngại quá, tôi phải đi rồi, hi vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác.​

Nói rồi, Chung Diệp Ly vội quay người rời đi, chỉ vừa kịp nghe Tô Mộc Tranh đáp loáng thoáng “hi vọng là vậy” đầy khách sáo.​

Tóc nâu phớt qua, cửa phòng khép chặt.​

Tô Mộc Tranh cúi nhìn bàn tay mình đã nắm chặt từ khi nào chẳng biết.​

Nếu hợp tác, vậy hai người ai chính ai phụ đây?​

Khi Tô Mộc Tranh về đến căn hộ ở Tô Châu thì trời đã tối mịt. Tắm rửa xong xuôi, đồng hồ điện tử trên tường hiển thị 22:33, nàng vừa lau tóc vừa cầm điện thoại lướt weibo, ngón tay di chuyển lên xuống hồi lâu mới chợt dừng lại.​

Trên màn hình là ảnh chụp vội Chung Diệp Ly ở hậu trường, nụ cười ngọt ngào của cô làm tan chảy biết bao con tim. Tuy nhiên, Tô Mộc Tranh quan tâm hoàn cảnh phía sau bức ảnh này nhiều hơn. Dường như đây chỉ là buổi chụp ảnh hoạ báo, vậy mà gương mặt Chung Diệp Ly nồng đậm ý tình, đôi mắt hoa đào lóng lánh ánh nước, hệt như đang chìm đắm trong ý tưởng chủ đạo mà nhiếp ảnh gia đề ra: Tình yêu. Bên cạnh bức ảnh đó còn có ảnh chụp màn hình máy tính, hiển thị hơn 32 tấm hình chưa qua chỉnh sửa. Nàng thật tò mò, không biết dưới bàn tay thiết kế chuyên nghiệp, Chung Diệp Ly sẽ đẹp đến mức nào.​

Đúng lúc này tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Tô Mộc Tranh giật bắn mình, đánh rớt cả điện thoại. Nàng không nhặt nó ngay mà chạy ra cửa, ngẫm nghĩ xem gần nửa đêm rồi còn có ai đến tìm.​

He hé cửa nhà ngó ra, vẻ mặt Tô Mộc Tranh vừa rồi còn hoang mang đã chuyển ngay thành ngạc nhiên.​

- Tôi vào được chứ?​

Sở Vân Tú nhìn nàng qua khe cửa, cất tiếng.​

- Sao cô lại ở đây giờ này?​

Tô Mộc Tranh vội vàng mở rộng cửa, kế đó quay lưng lấy đôi dép bông hình con thỏ trong tủ giày ra đặt trước mặt Sở Vân Tú. Căn hộ này do công ty cấp cho nàng, chỉ một người ở, vì thế lần trước Sở Vân Tú đến đành phải đi chân không vào nhà. Sau lần ấy, Tô Mộc Tranh lén lút mua thêm một đôi dép, bởi biết đâu cô sẽ bất ngờ ghé thăm lần nữa. Dù là, nàng chẳng biết vì sao mình phải lén lút.​

Sở Vân Tú bước vào trong, cúi nhìn đôi dép đáng yêu kia, cảm thấy hơi buồn cười. Rõ ràng lần trước cô đến, Trần Quả còn mang dép lê dành cho khách, bây giờ đột nhiên xuất hiện một đôi mới tinh, trông như chỉ chờ cô tới là được mang ra sử dụng ngay vậy. Rốt cuộc Tô Mộc Tranh quá hay rảnh rỗi hay quá chú ý đến cô đây.​

- Tôi nghe nói lúc sáng cô thử vai không thuận lợi lắm nên ghé qua xem thế nào. – Sở Vân Tú tránh qua chiếc điện thoại lăn lóc dưới sàn, ngồi xuống ghế sofa, thẳng thắn nói ra lí do mình đến.​

- Không phải bất lợi gì… - Tô Mộc Tranh mím môi lảng đi vào phòng bếp, cảm khái hiệu suất làm việc của Lý Hoa thật quá cao. - Cô ăn gì chưa? Có muốn uống gì không? Tôi vẫn còn một ít nước dưa hấu, để tôi đi lấy.​

Thấy đối phương dồn dập hỏi thăm, Sở Vân Tú chỉ mỉm cười. Cô nhớ hôm nọ Tô Mộc Tranh vẫn còn hậm hực với mình nhiều lắm, bây giờ lại sốt sắng quan tâm, chắc là đã bỏ quên khúc mắc kia rồi.​

- Cô đã gặp Chung Diệp Ly rồi? – Sở Vân Tú chẳng vòng vo.​

Tô Mộc Tranh bưng hai li nước đến, nghe cô hỏi không vội trả lời mà cúi người nhặt điện thoại, sau đó ngồi phịch xuống ghế rồi mới ừ hử mấy tiếng.​

- Ừm…​

Màn hình điện thoại bật mở, nụ cười Chung Diệp Ly hiện lên, bấy giờ Tô Mộc Tranh mới ngớ ra bản thân đã bất cẩn bấm thích bức ảnh kia. Sở Vân Tú ngồi sát bên không thể không nhìn thấy, có điều biểu cảm của Tô Mộc Tranh càng thu hút sự chú ý của cô hơn.​

Nàng không cam lòng.​

- Đừng lo lắng quá. – Sở Vân Tú đưa tay vuốt lại vài sợi tóc rối bên tai Tô Mộc Tranh, âm giọng dịu nhẹ ra chiều trấn an nàng. – Cô vẫn còn lợi thế mà Chung Diệp Ly không cách nào có được đâu.​

- Gì cơ?​

Tô Mộc Tranh bất giác quay đầu sang, ngón tay Sở Vân Tú theo đà trượt qua vành tai nàng. Sở Vân Tú giơ tay nhấc chân đều rất nhẹ nhàng, cái lướt tay vô tình vốn khẽ khàng chẳng hiểu sao khiến nàng hơi rùng mình. Phản ứng của Tô Mộc Tranh nào thoát được ánh mắt của diễn viên thực lực Sở Vân Tú, thế nhưng cô cũng không rõ lí do nàng bỗng dưng lúng túng như gà mắc tóc như vậy. Dù sao cũng chỉ là một biến số nho nhỏ, Sở Vân Tú chọn phớt lờ nó, rút tay trở về.​

- Chung Diệp Ly vào nghề đã ba năm, còn cô chỉ là tờ giấy trắng.​

Ngừng giây lát, Sở Vân Tú nở một nụ cười nhạt.​

- Bộ phim này đã định sẽ không có người nổi tiếng vượt quá Cao Anh Kiệt.​


---​


Happy birthday, Darling!
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,061
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#7
Khi Tô Mộc Tranh về đến căn hộ ở Tô Châu thì trời đã tối mịt. Tắm rửa xong xuôi, đồng hồ điện tử trên tường hiển thị 22:33, nàng vừa lau tóc vừa cầm điện thoại lướt weibo, ngón tay di chuyển lên xuống hồi lâu mới chợt dừng lại.​
22 ạ.
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#8

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#10

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#11
Câu hỏi: Trong cả fic A Star Is Born, có bao nhiêu tên nhân vật Toàn Chức Cao Thủ được nhắc đến?
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#12
Câu hỏi: Trong cả fic A Star Is Born, có bao nhiêu tên nhân vật Toàn Chức Cao Thủ được nhắc đến?
10??

Đúng thì cho 48 nhé
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,061
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#13
Câu hỏi: Trong cả fic A Star Is Born, có bao nhiêu tên nhân vật Toàn Chức Cao Thủ được nhắc đến?
9 nhân vật ạ. Đúng cho em số 88 nhé
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#15

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#16
Bingo! Chúc mừng các hạ đã trả lời đúng, mời các hạ chọn con số may mắn cho lần rút thăm sắp tới!


Câu hỏi: Trong cả fic A Star Is Born, có bao nhiêu tên nhân vật Toàn Chức Cao Thủ được nhắc đến?

Trả lời: Có 11 tên nhân vật được nhắc đến, bao gồm: Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú, Ngô Tuyết Phong, Khưu Phi, Trần Quả, Cao Anh Kiệt, Vương Kiệt Hi, Lý Hoa, Viên Bách Thanh, Phương Duệ và Chung Diệp Ly.
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#17
Tô Mộc Tranh bất giác quay đầu sang, ngón tay Sở Vân Tú theo đà trượt qua vành tai nàng. Sở Vân Tú giơ tay nhấc chân đều rất nhẹ nhàng, cái lướt tay vô tình vốn khẽ khàng chẳng hiểu sao khiến nàng hơi rùng mình. Phản ứng của Tô Mộc Tranh nào thoát được ánh mắt của diễn viên thực lực Sở Vân Tú, thế nhưng cô cũng không rõ lí do nàng bỗng dưng lúng túng như gà mắc tóc như vậy. Dù sao cũng chỉ là một biến số nho nhỏ, Sở Vân Tú chọn phớt lờ nó, rút tay trở về.
Dù mới vài chương nhưng cảm giác về sau sẽ ngược đây :hmm
 

Bình luận bằng Facebook