Một sản phẩm thuộc project Phương Huy Lưu Thảo - Mừng sinh nhật Phương Sĩ Khiêm 2021
Cre: 犭木日一
── X ──
Trường Sinh Cục
1.
Cứ độ tháng Ba, Lam Hà lại thấy vị thần tiên nghìn tuổi kia xuất hiện trước cửa tiệm quạt Họa Hồn.
Xuân sớm năm nay được dịp ánh nắng ấm áp, Lâm lão bản của tửu quán Phùng Mai lại dẫn hỏa kế mê rượu nhà hắn lên núi một chuyến, nói là tìm nguồn nước suối mới để cất rượu. Tửu quán treo bài đóng cửa hơn hai tháng, khiến bao khách nhân thèm rượu trong thành ngày ngày ai thán nơi đầu hẻm, rằng ngày xuân dài êm đẹp, chỉ thiếu mỗi Đỗ Khang.
Mãi tới cuối tháng ba, hương rượu mới lại phiêu tán từ sâu trong ngõ hẻm. Lam Hà dậy từ sớm tinh mơ, nhưng không phải để mở tiệm đón khách mà là vội vàng chạy tới tửu quán Phùng Mai mua về một hồ lô đầy rượu mới. Đang khi thầm tính toán hưởng thụ mỹ tửu này ra sao, vừa rẽ vào đầu ngõ Ân Gia hắn đã trông thấy một nam nhân y trang đen tuyền đứng dưới tán ngô đồng trước cửa tiệm quạt.
Tiên tộc trên chín tầng trời, chỉ lẳng lặng đứng ở đó thôi tiên khí cũng đủ rực rỡ cả một vùng, chói lóa đến mức cả con ngõ sáng bừng, cứ như sợ không ai biết có thần tiên giáng thế.
Thái dương Lam Hà giật một nhịp, vội vã xốc hồ lô rượu bước tới, vừa cười vừa chào hỏi: “Đế Quân, năm nay ngài lại tới rồi ư?”
Nói năm nay lại tới, năm ngoái ắt hẳn từng tới, thậm chí năm kia, năm trước nữa, mỗi độ xuân sang cảnh sắc tươi đẹp, vị thần tiên nghìn tuổi này đều tự hạ mình làm Môn thần cho tiệm quạt Họa Hồn mấy ngày, hệt như hòn vọng phu được miêu tả trong thoại bản.
Hai năm trước, Lam Hà còn kinh hồn táng đảm đẩy he hé khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, ghé đầu len lén nhìn ra bên ngoài, chỉ sợ bản thân thất lễ Đế Quân đại nhân điều gì. Diệp Tu lười biếng nằm trên sập gỗ, thấy vậy liền cằn nhằn: “Cũng không phải hắn đến vì ngươi, quan tâm làm gì?”
Dứt lời còn nhướng mày với một vị khách khác trong tiệm, thêm một câu đầy vẻ trêu tức: “Sư huynh, huynh nói xem phải không?”
Mỗi lúc như thế, người mặc thanh y ngồi trước thư án suy xét thế cờ đều nhấc chén trà lên, nói một câu chẳng hề dao động: “Vậy cứ để hắn đứng.”
Khi đó thành Sơ Sương náo loạn bởi nạn úng trăm năm hiếm gặp, không biết năm ấy trời sinh dị tượng gì, hiếm thấy một lần cả Đông Hải lẫn Nam Hải cùng lúc sụt sùi, hệt đứa nhỏ bị đánh mông, tỉ tê rả rích suốt hơn nửa tháng, đến mức nước biển tràn quá bãi ghềnh, sóng cả vỗ đến cổng thành, dẫu bị trường thành chặn đứng vẫn dần dần ngấm, biến cả Sơ Sương thành một bồn tắm khổng lồ.
Hồ ly xưa nay sợ nước, Lam Hà ủ rũ trốn trong tiệm quạt suốt thời gian dài. Ngày nọ thức giấc không thấy Diệp Tu, hắn tiện tay phủ thêm tấm áo khoác định ra ngoài tìm người, đã thấy họa sư đó giờ ham ăn biếng làm chẳng mấy khi cần cù chịu khó, đang ngồi trong tiệm mài mực vẽ quạt, còn có một nam nhân dáng người mảnh khảnh ngồi ở bàn trà con bên cạnh, một bộ thanh y phục sắc xanh càng tôn thêm thần thái tao nhã phong lưu, xanh hệt màu trời sau khi được nước mưa gột rửa.
Trong số kỳ hoa dị thảo thường sinh trưởng trên đảo Bồng Lai có loài Kiếm Bà La nổi danh kỳ vận linh căn, ưa ẩm chịu úng, ngàn năm bắt đầu đơm mầm, thêm ngàn năm nữa mới nở hoa, khi hoa nở có thể hút cạn nguồn nước của nửa tòa thành, ngoại trừ hải vực tiên cảnh, nhân gian bình thường đương nhiên không dưỡng nổi.
Bồng Sơn tôn giả tuy làm sư phụ nhàn tản đã quen, kỳ thực vẫn để tâm tới tình trạng của mấy người đồ đệ. Gần đây nghe nói thành Sơ Sương lụt lội, hôm sau liền gửi thanh điểu được nuôi gần như tròn vo tới báo tin, nói trên đảo có gốc Kiếm Bà La đến kỳ nở hoa, vi sư đành miễn cưỡng cho ái đồ mượn tạm hóa giải nạn úng trong thành, cũng đỡ cho tiểu tâm can của ngươi ngày ngày ủ dột.
Diệp Tu vuốt cằm cân nhắc hồi lâu, thầm nghĩ lão gia tử có khi nào nghiêm chỉnh, hiếm lắm mới được một lần thấu hiểu lòng người, thế nên vung bút hồi đáp một câu “Bái tạ ân sư”, thòng thêm vài lời nịnh nọt lấy lòng sư phụ. Vì thế bên kia lộ trình gấp gáp, mới qua ít hôm đã có hai nam nhân mặc thanh sam vượt biển mang theo gốc Kiếm Bà La tươi tốt um tùm.
Lam Hà theo họa sư nhà mình tới cổng thành đón người, thấy đồng tử tóc để chỏm đi theo bên cạnh trông vô cùng quen mắt, nhất thời không thể nhớ ra từng gặp khi nào, đành nhỏ giọng thì thầm hỏi Diệp Tu.
Họa hồn sư gập chiếc quạt ngũ nguyệt, làm ra vẻ chính trực thấu tình, nhướng mắt trách hắn: “Anh Kiệt mà cũng không nhận ra, uổng cho tiểu Kiều ngoan ngoãn gọi ngươi tiếng sư tẩu.”
Lam Hà giật mình, lại nhìn sang nam nhân áo xanh còn lại, bấy giờ mới nhận ra thân phận người tới ——
Phong hồn sư Vương Kiệt Hi, tam đệ tử của Bồng Sơn Khách, luận bối phận, Diệp Tu còn phải gọi một tiếng “Sư huynh”.
2.
Lần đầu Phương Sĩ Khiêm gặp Vương Kiệt Hi, phong hồn sư khi đó còn chưa nhược quán, thần sắc nghiêm trang đi theo sau Bồng Sơn tôn giả, nhìn từ xa vẫn thấy rõ ràng đôi mắt trong ngần như trăng tỏ cùng khí khái ngời sáng bất phàm.
Năm ấy, lão Thiên Đế vũ hóa vân du, tứ thái tử Đông Hoa Đế Quân trở thành chủ nhân cung Tử Vi, tổ chức đại yến chiêu đãi tiên khách khắp tam giới; nhị thái tử Bắc Thần Đế quân và tam thái tử Tây Linh Đế Quân phân chia chưởng quản đảo Dao Tiên nơi cực Bắc cùng đảo Dương Minh ở cực Tây; còn Phương Sĩ Khiêm tuy là trưởng tử của lão Thiên Đế nhưng ngặt nỗi sinh mẫu không phải Thiên Hậu, Thiên Giới lúc ấy còn chưa có phong hào Nam Minh Đế Quân.
Những duyên nợ phong lưu chẳng thể nói rõ của người bề trên, thân là nhi tử đương nhiên sẽ không nhắc lại. Phương Sĩ Khiêm vui vẻ lĩnh việc trông coi vườn Bàn Đào nhàn rỗi, ngày ngày uống sương ngủ gió, níu chân tiểu thần tiên đi ngang chơi cờ cùng hắn, ngày tháng đơn giản chảy trôi. Mọi việc cũng chẳng khác mấy, hôm đại yến, hắn vẫn chỉ an phận ở một góc, uống tiên tửu Quỳnh Chi, dùng sơn hào hải vị, lạnh nhạt liếc nhìn một lượt tiên khách trong tiệc rồi thôi.
Vương Kiệt Hi cũng chỉ ngẫu nhiên lọt vào tầm mắt hắn đúng lúc ấy.
Khi đó, trong số môn hạ đệ tử của Bồng Sơn tôn giả, dẫn hồn sư Hàn Văn Thanh và độ hồn sư Điền Sâm đã xuất sư từ sớm, định hồn sư Sở Vân Tú cùng họa hồn sư Diệp Tu không biết vẫn đang nghịch bùn chốn nào giữa thiên địa bao la, chỉ còn mỗi ông cụ non Vương Kiệt Hi, chính là tiểu đồ đệ bảo bối của lão gia tử.
Thiếu niên gấm vóc thanh y bưng một bộ cờ vây làm lễ vật bước từng bước sau lưng sư phụ vào điện tiên, mi mục sáng ngời nổi bật giữa hào quang khiến Phương Sĩ Khiêm bất chợt thất thần.
—— Ai chà, thật giống một vị cố nhân.
Buổi chiều hôm gặp gỡ, lão thần tiên chẳng màng thế sự ấy lại tới tìm gặp tứ đệ của hắn, tủm tỉm cười với Đế Quân tân nhiệm hỏi xin lễ vật: “Bản quân đang muốn một bộ cờ vây, ban sáng trông thấy Bồng Sơn tiên sinh tặng ngài, mạo muội tới xin. Chẳng hay bệ hạ có bằng lòng bỏ thứ yêu thích?”
Thế nên chỉ mấy hôm sau, Vương Kiệt Hi liền nghe sư phụ nói có vị thượng tiên trong cung Phất Thúy vườn Bàn Đào mời hắn tới đánh cờ.
Bộ cờ vây kia đương nhiên thuộc hàng thượng phẩm, quân cờ là hàn ngọc, bàn cờ từ tinh mộc, xúc cảm lành lạnh lại lưu hương, hiếm có trên đời. Thời gian trên Thiên Giới miên man vô tận, chúng tiên luôn có những phương thức giết thì giờ, Vương Kiệt Hi biết lễ, thầm nghĩ vị thượng tiên này rảnh rang đến luống cuống rồi, được bộ cờ trân quý liền vội khoe khoang một phen.
Hắn theo ước hẹn mà đi, tới rồi cũng không nhiều lời, chuyên tâm chơi cờ, lên tiếng chẳng qua mấy lời khách sáo.
Ngồi đối diện nhau gió mát trăng thanh, lão thần tiên híp mắt đánh giá thiếu niên trước mặt, nhớ tới vị cố nhân năm xưa. Diện mạo rất giống, dáng người cũng tương tự, lúc nâng cờ thong dong, khi hạ cờ hàm súc, ngay cả thái độ cũng y hệt.
Chẳng nhận ra sự đường đột, hắn mở miệng liền hỏi: “Tiểu tiên sinh có quen biết Lâm Kiệt chăng?”
Động tác của Vương Kiệt Hi chợt ngừng, nhớ tới những ký ức xa xôi ngày còn ở nhân gian, khó tránh ngước mắt bối rối: “Đó là đại ca ta.”
“Chà, thật đúng là… Sao các ngươi không cùng họ?”
“Ta theo họ mẫu thân.”
“Hắn ở nơi nào?”
“Đã luân hồi rồi.”
Phương Sĩ Khiêm nghe xong liền thấy tiếc nuối: “Ngươi có tiên duyên, ấy nhưng hắn lại vào luân hồi.”
Quân cờ trắng ấm nhuận nằm nơi đầu ngón tay, Vương Kiệt Hi không rảnh bi xuân thương thu cùng hắn: “Tiên duyên tùy trời định, nào phải cưỡng cầu mà được?”
Phương Sĩ Khiêm ngừng thật lâu, không yên lòng hạ một quân cờ, thở dài: “Cũng phải, đại ca ngươi tính tình trăn trở trần duyên, có thể thành tiên cũng là việc lạ.”
Hắn với Lâm Kiệt, hay đúng hơn là duyên phận ngày xưa, đã là chuyện trăm ngàn năm trước.
Khi đó, Phương Sĩ Khiêm đương tâm tính thiếu niên, ngại ngày tháng trên trời vụn vặt nhàm chán, đôi ba bữa lại thích lẻn xuống nhân gian.
Có một năm hắn tới thành Hạ, nơi sản xuất nhiều rượu ngon của nước Vân Trạch, nằm ở phía đông đại lục, gặp đúng ngày rượu rời hầm trăm năm có một, nhà nhà phố phố đều rót rượu, náo nhiệt biết bao. Tưng bừng đến mức khiến kẻ không mê rượu là hắn cũng không kìm được mà uống thả cửa một phen.
Rượu nơi thế gian dù không mát và êm như tiên tửu, nhưng lại thắng ở thuần hậu sảng khoải. Tửu lượng của Phương Sĩ Khiêm thường thường, chiều tối liền say túy lúy, lạc bước vào hậu viện Lâm gia, trông thấy trong đình trồng một luống phòng phong, hương cỏ cây dìu dịu, thanh tịnh đẹp đẽ lạ thường, liền màn trời chiếu đất tá túc một đêm.
Năm ấy, Lâm Kiệt đã ngoài hai mươi, tách ra ở viện tử riêng. Hắn vốn dự định sẽ tham dự hội thi xuân năm tới, trời sáng đi đọc sách, bắt gặp nam nhân không rõ lai lịch đang ngủ mê man giữa lùm cây cảnh, không khỏi ngạc nhiên. Chỉ đành phân phó hạ nhân thu xếp đưa hắn tới phòng dành cho khách, đợi khi Phương Sĩ Khiêm tỉnh rượu mới hỏi rõ lai lịch.
Thần tiên trên trời đương nhiên sẽ không nói thẳng thân phận mình, Phương Sĩ Khiêm bịa chút nguyên do, chỉ nói bản thân là người dị tộc ngao du qua đây, dùng ỡm ờ ứng phó chủ nhân hiếu khách, xin ở lại ít lâu.
Duyên phận trước đây suy cho cùng cũng chỉ là một đoạn thời gian hắn ăn chầu ở chực.
Lâm Kiệt tốt tính, nói năng cũng nhã nhặn, Phương Sĩ Khiêm chuyện hợp với hắn, mỗi khi rảnh rang, hai người lại ngồi đánh cờ, trên bàn ngọc, quân cờ như sao tung hoành ngang dọc, bao vây cát cứ, đôi bên thỏa chí vui vẻ. Trước giờ hắn chưa từng thâm giao với phàm nhân, nghe gia chủ luận bàn hoài bão gia quốc, rồi tới công danh, nhân duyên, hết phong hoa lại sang tuyết nguyệt, đủ chuyện nhộn nhịp chốn hồng trần, thật sự lo nghĩ vô số.
Thần tiên quen điều tịnh, hiếm thấy một lần tâm không thanh mà nghĩ ——
Phàm nhân à, phàm nhân cũng thật thú vị.
Phương Sĩ Khiêm lười biếng mấy tháng, ở lại Lâm gia suốt chừng ấy thời gian, hắn cũng không vô tình vô nghĩa với gia chủ, âm thầm thi pháp sửa lại phong thủy Lâm trạch, giúp thanh niên nho nhã đường làm quan thuận lợi. Ở mấy tháng chán rồi, hắn bắt đầu nhớ nhung rượu ngọc đồ ngon trên Thiên Giới, bèn cáo từ Lâm Kiệt.
Ngày rời đi, Lâm Kiệt tiễn hắn đến tận cửa thành, còn lưu luyến nói: “Phương huynh có rảnh lại đến.”
Phương Sĩ Khiêm liền chắp tay đáp lời: “Nhất định nhất định.”
Hắn xoay người trở về lầu quỳnh điện ngọc, Lâm Kiệt tiếp tục cuộc đời phàm nhân bình thường.
Về sau thông thấu vạn vật thế gian, Phương Sĩ Khiêm cũng lười qua lại nhân giới. Mấy lời từng nói với Lâm Kiệt đương nhiên quên bẵng đi rồi, thọ mệnh tiên phàm cách biệt ngang trời, biết bao giao ước chẳng thể đạt thành.
Đã hẹn sẽ tới, nhưng khi hắn thật sự quay lại, bãi bể đã hóa nương dâu, người kia cũng hóa thành nắm đất vàng đơn độc nơi nao từ bao giờ chẳng rõ.
Năm tháng quá dài, đâu có chỗ cho nhiều hồi ức đến vậy?
Phương Sĩ Khiêm thầm cảm thán, thiếu niên trước mắt quả thật rất giống Lâm Kiệt, thế nên mới khiến hắn nhất thời nhớ lại bao chuyện trước kia.
Bên này còn đang cảm hoài, bên kia Vương Kiệt Hi lại đột nhiên nói: “Kiếp tài* của ta thành rồi.”
* Thuật ngữ cờ vây, chỉ một trong hai bên bao vây quân cờ của đối phương.
Tâm tư Phương Sĩ Khiêm đâu còn đặt ở ván cờ, nghe vậy liền ngạc nhiên, hạ mắt chỉ thấy trên bàn cờ quân trắng tung hoành, quân đen của hắn hiển hiện vẻ suy tàn.
Một bàn cờ vây, hai bên ngồi ngay ngắn, thiếu niên bình tĩnh cụp mắt, thản nhiên nói: “Đa tạ quân thượng.”
Lão thần tiên ngừng một lát, vuốt cằm đánh giá đối phương, không khỏi nghĩ thầm, người đệ đệ này của Lâm Kiệt điểm nào cũng giống, riêng tính nết lại khác hoàn toàn.
3.
Khi đó, Vương Kiệt Hi còn là một hồn sư trẻ tuổi chưa xuất sư, Phương Sĩ Khiêm chẳng qua cũng chỉ là một tán tiên không có phong hiệu. Hai người đánh vài ván cờ, nói ít chuyện hồng trần xưa cũ, có thể coi như khách chủ tận hứng.
Sau đó, Bồng Sơn tôn giả dẫn tiểu đồ đệ quay về đảo Bồng Lai, Phương Sĩ Khiêm tỉnh mộng giữa ngày chỉ than thở vài câu bạn cờ không còn nữa.
Giao tình thường thường, chẳng ai nghĩ có thể gặp lại, hay khi gặp lại đã xa cách bao nhiêu năm.
Hắn vẫn làm thần tiên nhàn tản, đứng ngoài phân tranh quyền lực, nhìn mấy vị huynh đệ gió nổi mây vần suốt bao năm.
Rốt cuộc thượng vị vẫn là nhị đệ lòng dạ thâm sâu, đoạt được quyền bính liền đẩy tiểu tình nhân lạnh như đá tảng ủ hoài không nóng nổi của hắn đi xa, hôm sau lại giẫm mây tía đến, tủm tỉm cười thương lượng với Phương Sĩ Khiêm: “Văn Khúc hạ phàm, chung quy ta không cách nào yên lòng, đại ca không vướng bận việc gì, chi bằng thay ta hạ giới nhìn hắn.”
Phương Sĩ Khiêm giương mắt đánh giá Bắc Thần Đế Quân ngày trước: “Nhìn cái gì, nhìn đệ muội yêu hận dây dưa chết đi sống lại với vài tên phàm nhân?”
Sắc mặt Thiên Đế thoáng sa sầm nhưng vẫn giả bộ tươi cười: “Mệnh số thiên định, nếu hắn vào luân hồi, dây dưa với ai cũng chẳng khác biệt.”
Phương Sĩ Khiêm nở nụ cười thương hại: “Ngươi thật rộng lượng, ám toán tứ đệ, kìm kẹp tam đệ, lại tới lôi kéo làm quen với đại ca không thân không yêu ta đây, một hồi khôi hài giày vò lẫn nhau cũng chỉ đến thế là cùng.”
Không biết Thiên Đế miên man nghĩ gì, cách hồi lâu mới than một tiếng xa xăm: “Đại ca, chữ tình nan giải —— ”
Khi ấy, Phương Sĩ Khiêm còn chưa hiểu chữ “tình” viết ra sao, chỉ phẩy quạt thầm nghĩ, hiểu hay không hiểu gì chứ, chẳng qua chỉ là dằn vặt rối ren thôi. Ngoài Văn Khúc Tinh Quân lòng dạ quá ư mẫu mực thì còn ai chịu thuận theo như thế, nghĩ không ra, nghĩ không ra.
Qua mấy hôm, Thiên Đế liền truyền hắn lên điện nhậm phong Nam Minh Đế Quân. Trong tiếng chúc tụng của chúng tiên, hắn phủi phủi áo choàng nói chung vui rồi ung dung giẫm mây hạ phàm nhìn đệ muội.
Phong cảnh nhân gian vẫn tươi đẹp, không thanh khiết như Thiên Giới, hương vị hồng trần nồng hậu, rất nhiều năm trước Phương Sĩ Khiêm đã ngắm chán rồi.
Hắn tới mảnh đất đời này Văn Khúc Tinh Quân nhập thế, vừa hạ phàm đã gặp Vương Kiệt Hi.
Vẫn là đôi mắt ấy mà cảm tưởng như cách mấy ngàn năm. Nhiều năm trước, thiếu niên nọ học thành xuất sư, nay đã có khí khái thanh niên, ngước mắt nhận ra là hắn, ánh nhìn vẫn trong veo như cũ, đôi mắt sâu thẳm như thể chỉ liếc một lần đã chìm sâu xuống đáy giếng nhân gian.
“Quân thượng, nhiều năm không gặp.”
Hắn nói vậy.
4.
Ấy là kiếp đầu tiên Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm, đầu thai tới thành Dụ, đế đô nước Tình Xuyên, làm quý công tử trong phủ tướng quân, thư đồng của thái tử đương triều.
Vương Kiệt Hi vừa tiếp nhận một cuộc làm ăn với tiểu đào yêu, là giúp ý trung nhân chuyển thế của nàng lên đế vị hưởng tôn quý phàm trần, nên mới bôn ba qua ngàn non vạn nước từ đảo Bồng Lai tới đây, vào triều làm thái sư của thái tử.
Khi Phương Sĩ Khiêm trông thấy, hắn đang giúp hai đứa nhóc choai choai thả diều. Tháng ba nhân gian cỏ vươn én liệng, sắc trời trong xanh, cánh diều no gió dập dờn tít trên cao. Cung nhân đang làm nhiệm vụ đều vây quanh chờ ở phía xa, tiểu thái tử kéo tay tiểu công tử giật dây diều, còn hồn sư trẻ tuổi ngồi dưới tàng cây lê từ tốn đọc quốc sử nước Tình Xuyên. Động tác lật sách của hắn rất chậm, cánh hoa lê trắng muốt rơi xuống y sam xanh biếc hệt như tuyết vụn ngày xuân.
Phương Sĩ Khiêm nhất thời thất thần, dòng suy nghĩ thoáng chốc bay về rất nhiều năm trước, thiếu niên trong lành như gió rạng rỡ như trăng, rũ mắt mà rằng ——
“Kiếp tài của ta thành rồi.”
Khi đó, thần tiên còn chưa mang phàm tâm, Phương Sĩ Khiêm cũng chưa từng ngẫm nghĩ rốt cuộc vì sao hắn bỗng nhiên thấy vui mừng, khung cảnh gặp lại cố nhân thế này đâu có gì đặc biệt.
Hồn sư ưa thanh tịnh, lão thần tiên không để hắn được thanh tịnh. Hai hôm ba bữa, dưới tán cây lê, trong sảnh đường, thậm chí trong chính điện Đông cung của tiểu thái tử, Nam Minh Đế Quân vừa mới được Thiên Đế khâm điểm thường xuyên lộ diện, vừa vặn đụng mặt Vương Kiệt Hi, còn cười hì hì ghé tới gọi một câu: “Tiểu tiên sinh.”
Mỗi lần như thế Vương Kiệt Hi lại nhíu mày, dẫu rằng chỉ nhăn rất khẽ, rốt cuộc vẫn chu toàn theo cấp bậc lễ nghĩa, quy củ gọi tiếng: “Quân thượng.”
Tư thế khom lưng hành lễ không thể bắt bẻ vào đâu được.
Hai đứa nhỏ thấy vậy bèn ló đầu ra nhìn từ sau lưng hồn sư trẻ tuổi: “Tiên sinh, ai vậy ạ?”
Vương Kiệt Hi mặt không đổi sắc giới thiệu với học trò: “Là thổ địa công của Đông cung.”
—— Thổ địa công, cũng là tiên nhân, dẫu phân vị hơi thấp nhưng vẫn thuộc hàng tiên ban danh chính ngôn thuận.
Hai đứa nhỏ như hai cái bánh gạo nếp quan sát hắn vài lượt rồi hoan hô nhào tới ôm lấy chân lão thần tiên, một đứa nghịch ngợm hơn còn trèo lên tận cổ.
Phương Sĩ Khiêm bị Tuyên tiểu công tử cưỡi trên vai, cơ thể đứa nhỏ mềm mềm, xoay trái xoay phải cũng không khiến hắn thấy đau. Không biết sao, hắn chợt nhớ tới Văn Khúc Tinh Quân mới ngày nào còn trên Thiên Giới vô cùng thanh sơ mộc mạc, nhất thời trăm mối ngổn ngang.
Lời giới thiệu là thổ địa công coi như gạt được hai đứa nhỏ, Phương Sĩ Khiêm xuất quỷ nhập thần cũng không cần Vương Kiệt Hi nhọc lòng giải thích thêm.
Lão thần tiên đã sống quá lâu, rất dễ sinh lười, chán chê hoa xuân trăng thu khó coi, chẳng chịu đi đâu, quen tính ẩn hình ngồi bên song cửa nhìn Vương Kiệt Hi giảng bài cho học trò.
Hồn sư ngao du tứ quốc, đương nhiên kiến thức uyên, nhưng khi nói về tu thân tề gia lại chẳng khác thư sinh cứng nhắc chút nào.
Tử Tuyên tiểu công tử xuất thân thế gia võ tướng, nghe giảng mà ngủ gà ngủ gật, tiểu thái tử Hoài Tắc liền lén lút yểm trợ hắn. Phương Sĩ Khiêm ngồi búng tay hóa một thi pháp, nhoáng cái, Tử Tuyên ngã bịch xuống đất, người vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng tính cách được nuông chiều từ nhỏ đã tỉnh trước, bẹp bẹp miệng bắt đầu khóc.
Bút rơi, nghiên đổ, mực nước sóng hết ra ngoài, nhiễm bẩn bộ đồ mới trắng tinh sạch sẽ, một buổi học đang yên đang lành bỗng loạn hết cả.
Vương Kiệt Hi chỉ đành buông sách xuống, dỗ dành học trò, mắt vẫn liếc ra phía cửa sổ như thật sự trông thấy lão thần tiên tai quái kia, ánh nhìn còn có cảm giác bất đắc dĩ nhàn nhạt, chọc cho Phương Sĩ Khiêm khoái chí cười rộ lên.
Đế sư không dễ làm, bệ hạ đương triều là một minh quân, tra xét bài tập của thái tử rất kỹ càng, thường xuyên triệu Vương Kiệt Hi đến hỏi.
Hắn rất ít khi mặc quan phục, một bộ bố y sắc xanh đối diện y sam vàng rực của thiên tử, dáng hình thản nhiên ấy trông mờ nhạt như thể sắp vũ hóa quy tiên mà biến mất ngay tắp lự.
Một khi bắt đầu liền nói đến tận chiều tối, ra khỏi cửa cung, bước qua lối chính, đi hết ngõ Cập Đệ, nơi mà mỗi vị trạng nguyên đều phải cưỡi ngựa diễu qua, là tới phủ thái sư.
Vào triều làm quan, nhưng hồn sư vẫn là hồn sư, sống một mình vô cùng thanh giản, hạ nhân trong phủ chỉ vài người, lúc này đều đang trộm lười biếng, để mặc đèn lồng treo trước cửa leo lét như sắp tắt đến nơi, đong đưa chẳng khác gì cờ chiêu hồn.
Sâu trong con ngõ vắng lặng mờ tối, chỉ có một ánh lửa chập chờn, có ai đó xách lồng đèn bát giác đứng chờ hắn trong gió đêm.
Lão thần tiên vẫn mang dáng vẻ thiếu đứng đắn kia, vừa thấy người đã lập tức trêu đùa: “Tiểu tiên sinh thật cần cù, đào yêu kia rốt cuộc cho ngươi thứ tốt gì mà khiến người chịu nhận cuộc làm ăn phiền hà thế này.”
Gió đêm lạnh lẽo phất qua mặt, luồn vào ống tay áo, Vương Kiệt Hi nghiêng đầu quan sát Phương Sĩ Khiêm, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Thần tiên có phải chăng là vị thích bày trò trêu chọc đang đứng kia, giống hệt người ngày trước, nhưng lại có điều khang khác.
Từ khi hắn đến đây, trong lớp học thường xuyên xuất hiện mấy chuyện rắc rối. Con diều Tử Tuyên yêu nhất nhiều khi đang bay lại đứt dây; cây lê mới kết quả trong vườn Đông cung, cung nhân còn chưa kịp hái xuống dâng tiểu chủ tử nếm thử đã bị người bí ẩn nào đó hái sạch, làm ma ma hầu hạ bên cạnh thái tử rầu rĩ đến mức mặt đầy nếp nhăn.
Thần tiên lại không phải thần tiên đoan chính, với hai học trò của hắn lại có thể đùa chơi vô cùng thân thiết.
—— Điểm nào giống với một đế quân trên Thiên Giới chứ?
“Tiểu tiên sinh, lạnh đến choáng váng rồi ư?”
Tâm trí không biết đang bay tới chỗ nào thoắt cái quay về, hắn chỉ cười khẽ một tiếng: “Chỉ là một tiểu yêu thôi, có thể cho ta điều gì chứ.”
Hắn cười rất khẽ, khóe mắt đuôi mày như mảnh trăng tàn cuối tháng, nét cong cong nửa ẩn nửa hiện câu lấy hồn người.
Phương Sĩ Khiêm thất thần thời bởi nụ cười ấy, những lời trêu chọc vốn đầy ắp cũng chợt biến mất tăm mất dạng, mãi hồi lâu sau mới lúng túng mở miệng: “Ta nghe nói hồn sư các ngươi đều công khai yết giá làm ăn, ngươi dễ thuyết phục như vậy không sợ làm nhiễu loạn quy củ sư môn sao.”
“Quy củ do người định, sư gia còn chưa trách tội, đâu dám phiền quân thượng nhọc lòng chuyện này?”
Sau lời đó không còn ai nói chuyện nữa, như thể có điều gì đó mịt mờ vừa lên men, lại tan biến sạch chỉ bởi một cơn gió đêm thổi qua. Bấc nến nổ lách tách trong lồng đèn, ánh lửa rọi lên hai người đang từ tốn bước đi, hai chiếc bóng cũng lướt theo.
Vai kề vai đi trên đoạn đường này, tựa như chỉ một lần bước liền có thể đi rất nhiều năm.
Vương Kiệt Hi tận chức với cương vị đế sư, không rõ là chút rảnh rỗi giữa tháng rộng năm dài hay bởi hồn sư vốn tận tâm với việc làm ăn của mình.
Thỉnh thoảng tiểu đào yêu, chủ nhân của mối làm ăn này, cũng tới tìm hắn, chỉ để thoáng trông thái tử nhỏ tuổi một lần từ phía xa xa.
Phương Sĩ Khiêm nổi hứng thú, ghé tới bắt chuyện với nàng. Nữ tử yếu ớt nhỏ gầy cũng không sợ vị thượng tiên này, nhẹ nhàng kể hắn nghe chuyện kiếp trước.
Đơn giản chỉ là tình trường ân oán triền miên giữa giai nhân và tài tử, người mà nàng yêu thành thật chất phác, làm việc thiện cả đời, cuối cùng vì bảo vệ nàng mà bị một đạo sĩ đả thương hồn phách.
Thế nên tuy đời ấy có phúc trong mệnh nhưng lại không có thọ số để hưởng, vốn dĩ không sống quá được tuổi thành niên.
Đào yêu nói: “Ta thương chàng nhưng đã định sẵn không thể bên nhau dài lâu, kiếp trước chàng vì ta mà chết, kiếp này, ta trả cho chàng phú quý bình an.”
Phương Sĩ Khiêm nhìn thần sắc có chút cô đơn của tiểu yêu tinh, không biết tư vị gì bất chợt đọng lại đầu tim.
Lúc sau nhớ lại chuyện này bèn hỏi hỏi hồn sư thù lao nàng trả. Khi ấy Vương Kiệt Hi đang chong đèn lật sách, nghe được chỉ nhàn nhạt trả lời: “Nàng còn có thể trả gì ngoài một thân tu vi. Nội đan của đào yêu là thứ tốt để ủ rượu, có lẽ sư gia sẽ thích.”
Vẻ mặt hắn cực kỳ mơ hồ dưới ánh đèn dầu chập chờn, giọng nói nhẹ tựa khói mây mờ mịt, cuốn «Yêu phổ» trong tay đã đọc rất nhiều năm nhưng vẫn chẳng hề thấy chán.
Lão thần tiên thở dài một tiếng: “Cũng là không đáng.”
“Sao lại không đáng.” Vương Kiệt Hi không đồng tình, “Không phải người trong cuộc nào thể thấu tỏ, quân thượng cớ gì một mực ước đoán khách nhân của ta?”
Phương Sĩ Khiêm nhất thời nghẹn lời, nâng mắt thấy hắn nói chuyện rất nghiêm túc, đầu mày khẽ nhíu chẳng hề giả dối, không khỏi buồn cười.
Phải, hắn không hiểu, nhưng rõ ràng chính bản thân tiểu tiên sinh này cũng có mấy phần không hiểu đấy thôi ——
Nhật nguyệt luân chuyển, năm tháng thế gian như dòng nước lặng lẽ trôi.
Bọn họ tiên cốt linh căn nên không trông rõ nhưng mấy đứa nhỏ lớn rất nhanh. Vóc dáng Tử Tuyên công tử thay đổi, tiểu thái tử cũng đã có nét cao ngạo phú quý của hoàng thất, tính tình tuy thay đổi nhiều nhưng sự thân thiết giữa hai người chẳng mảy may suy giảm. Ban đêm vẫn muốn ngủ chung giường như lệ thường, khi ra ngoài đạp thanh cũng phải nắm tay nhau cùng chạy.
Công tử võ gia quen tính lì lợm, khoanh tay đáp trả lời thổ địa công quở trách hắn “Không biết xấu hổ”: “Bởi vì ta thích hắn đó.”
Phương Sĩ Khiêm nghe vậy liền thấy buồn cười, vươn tay véo má hắn: “Ngươi có biết thích là gì không? Chỉ toàn nói —— ”
Tử Tuyên liếc hắn một cái đầy ghét bỏ: “Đần! Thích chính là ngày ngày đều mong được gặp hắn, khi gặp rồi sẽ thấy vui vẻ!”
“Nói linh tinh, như lời ngươi, chẳng lẽ ta thích tiên sinh của ngươi?”
“Chẳng lẽ ngươi không thích tiên sinh của ta?”
Thiếu niên tinh quái, ánh mắt hấp háy nhìn hắn vẻ chế nhạo.
Phương Sĩ Khiêm sửng sốt giây lát, ngẫm lại lời chính mình vừa nói ra, có thứ gì đó không thể định danh như đang kéo tơ, nối từ đầu tim lên tận chân tóc.
“Sao chính ta lại không hề biết mình thích hắn?”
“Vậy nên mới nói ngươi đần —— ”
5.
Xuân đến tế bái tổ tiên, tiểu thái tử theo ra khỏi cung, đi một chuyến mất cả tháng liền.
Tử Tuyên không chịu học bài cũng không tập võ, hôm nay trèo cây hái hoa lê, ngày mai lại tới ngự hoa viên bắt dế, trò gì cũng chơi một lượt, cuối cùng vẫn ngả đầu bên song cửa, than thở: “Ta nhớ Hoài Tắc.”
Phương Sĩ Khiêm đang vầy cuộc cờ cùng Vương Kiệt Hi, thế cục kìm kẹp căng thẳng, nghe thấy đứa nhóc than thở, không khỏi trêu đùa: “Tiểu tướng quân còn không mau cần cù rèn luyện, đến khi thái tử về, khó tránh muốn quở trách ngươi.”
“Còn lâu.” Đứa nhỏ không giấu được chuyện trong lòng đắc ý khoe khoang, “Chắc chắn Hoài Tắc cũng nhớ ta lắm.”
Phương Sĩ Khiêm cười: “Đâu ra tự tin như vậy.”
Mi nhãn Tử Tuyên lập tức cong cong, là hình cung của sáng ngời và vui vẻ: “Bởi vì ta thích hắn đó.”
Lòng hắn xưa giờ cực kỳ thẳng thắn, biết bao lần kéo tay tiểu thái tử ngay dưới tán lê kia, nói: “Ta thích ngươi.”
Hắn nói rất rất nhiều lần, dần dà, thái tử điện hạ đoan chính cũng khẽ rũ mắt, nhỏ giọng đáp tiếng “Ta biết”, nhưng chút vui mừng trong đáy mắt kia nào giấu kín được.
Chàng thiếu niên phấn chấn đắc ý trước nay đều khiến người ta ước ao.
Phương Sĩ Khiêm thuận miệng nói: “Ngươi biết thật chăng? Là kiểu thích nào, giống như ta thích tiên sinh của các ngươi ư?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Tử Tiên liền làm mặt quỷ với hắn, hồn sư ngồi đối diện vẫn nguyên dáng vẻ không vui không giận, bình tĩnh nhẹ nhàng hạ một quân cờ, mi mắt cũng không nâng: “Quân thượng nói đùa gì vậy.”
Mấy năm nay, hắn luôn cầm quân trắng, thêm thanh sam làm nền, tạo thành cảm giác nhã nhặn thanh cao, nhưng người này thật sự không rõ tâm sâu bao nhiêu.
Thế nên Phương Sĩ Khiêm thu liễm thần sắc, nhỏ giọng: “Điểm nào cho thấy là lời nói đùa?”
Không biết có cơn gió từ phương nào mang hương thơm ngày xuân bay tới, có thể làm mắt mờ mịt, khiến lòng say sưa.
Động tác hạ tay Vương Kiệt Hi thoáng lệch đi, để Phương Sĩ Khiêm chạm được đầu ngón tay hắn, là cảm giác ấm áp như ngọc.
“Tiểu tiên sinh.” Thượng tiên sống ngàn vạn năm đã nhìn thấu vạn vật thế gian lần đầu tiên trưng ra vẻ mặt này: “Đây không phải chuyện đùa.”
Hai năm sau, Tử Tuyên về phủ tướng quân luyện võ, số ngày tiến cung ít dần. Hai thiếu niên ngày trước cùng vào cùng ra, cùng giường mà ngủ, giờ phải chia cách đương nhiên ngàn vạn điều không nỡ.
Hai tháng mới có thể gặp một lần, tiểu tướng quân nay cao lớn hơn xưa rất nhiều, nắm tay tiểu thái tử, ân cần nói: “Hoài Tắc, Hoài Tắc, ta thích ngươi.”
Phương Sĩ Khiêm cũng nắm tay Vương Kiệt Hi, bắt chước y hệt: “Tiểu tiên sinh, ta thích ngươi.”
Xưng hô này đã gọi từ nhiều năm nay, khi xưa, hắn gọi Lâm Kiệt là “tiên sinh”, Vương Kiệt Hi đương nhiên thành “tiểu tiên sinh”. Hồn sư khi đó còn là một thiếu niên, không nhận ra đang bị hắn trêu ghẹo, hiện giờ tuổi tác nhiều rồi nhưng nghe vào vẫn không thấy khó chịu, trái lại còn có cảm giác thân mật khác lạ.
“Quân thượng nói đùa.” Hắn vẫn đáp lại như cũ.
Một câu nói đi nói lại vô số lần, Vương Kiệt Hi tin không, có coi đó là thật không, có đáp lại không, Phương Sĩ Khiêm cũng không để trong lòng. Tử Tuyên vẫn nắm chặt tay, nhìn thái tử bằng ánh mắt tha thiết, lão thần tiên cứ nói ra miệng, hắn nói rồi, lòng quả nhiên vui sướng, thế nên rốt cuộc không ngừng được.
Thích, thích ngươi, từng chữ giòn tan đọng nơi đầu lưỡi, há miệng là có thể thốt ra.
Khi chơi cờ còn chấm đầu ngón tay vào nước trà rồi viết lên bàn cờ, viết xong liền cười hì hì nhìn Vương Kiệt Hi. Vết nước nhàn nhạt trên bàn cờ đan ô ngang dọc, mây mờ giăng trong mắt hắn.
Phong hồn sư trẻ tuổi thở dài một hơi: “Quân thượng.”
Lời đến bên miệng, lại chẳng có câu tiếp.
Màu nước mờ mờ, khô rồi sẽ không còn thấy nữa, hắn có thể vờ như chưa từng trông thấy. Nhưng đáy mắt người kia đầy mây phủ, không có gió thổi chắc sẽ chẳng tan, lưỡng lự chỉ khiến người ta nhận ra hắn đang lung lay bất định.
Phương Sĩ Khiêm liền “Ừ” một tiếng, dường như cũng không tò mò lời hắn muốn nói lại thôi rốt cuộc là gì, chỉ hạ quân cờ trong tay xuống như thường.
Hai người so đấu ngươi tới ta đi rất nhiều năm, chưa bao giờ đo đếm thắng thua, đôi khi ván giằng co thật lâu, để lại thế cờ dang dở, vài năm sau bày ra vẫn có thể tiếp tục ngẫm nghĩ.
Năm tháng khoan thai vô tận, trăng gió nhân gian từ lâu đã chẳng thể dấy lên gợn sóng trong lòng, thời gian cũng không tạc khắc được dấu ấn lên diện mạo bọn họ. Trông ra ngoài qua song cửa sổ, vẫn là cây lê hoa rụng lả tả, vẫn là hai người trẻ tuổi dưới tán lá, chỉ là Tử Xuyên mặc bộ giáp bạc, Hoài Tắc đội kim quan vàng tướng tài và thái tử một nước tựa như hai cây dương mới trồng, cao lớn lại tươi trẻ.
Hai đứa nhóc năm nào đã trưởng thành, hồn sư giúp thái tử dưỡng hồn nhiều năm qua, cũng dưỡng được tâm tư thánh minh cùng mệnh cách cường kiện.
Giữa vô vàn bất biến, chung quy luôn có điều gì đó đổi thay.
Phương Sĩ Khiêm không biết hắn đã thay đổi gì, cũng không biết Vương Kiệt Hi khác ra sao, càng không biết giữa hai người đã có điều gì không giống lúc xưa.
Cảm thấy bản thân thích thì cứ nói, nói ra miệng rồi, đó là vui vẻ.
Sau đó thì sao? Tiếp nữa là gì?
Không một ai nói với hắn, lão thần tiên cũng không hao tâm tổn trí suy tư.
Dù sao tiên gia trường mệnh cũng đã quen lười biếng rồi ——
6.
Năm thứ hai kể từ khi thái tử thành niên, lão hoàng đế vất vả lâu ngày sinh bệnh, băng hà trong trận tuyết đầu mùa, tam hoàng tử đóng ở biên thùy phương Bắc dấy động can qua ép tân đế thoái vị.
Tử Tuyên tướng quân tự thân lĩnh binh, xuất chinh bình loạn. Nửa năm sau, vương loạn quét sạch, thiên hạ thái bình. Chỉ là thanh niên giáp bạc sáng ngời khi đi ấy đã vĩnh viễn táng thân vào giang sơn gấm vóc.
Tin báo tang truyền về cùng tin thắng trận, thiên tử từ khi đăng cơ tới nay xử sự chưa từng sợ hãi bỗng thất thần, rũ mắt lệnh hạ nhân lui ra hết.
Đám cung nhân làm việc đều che miệng lén lút truyền nhau: “Hình như bệ hạ rơi lệ.”
Người nào năm đó dưới tán cây lê hoa rơi trắng ngần nắm lấy tay ai chân thành nói: “Ta thích ngươi mà.”
Thái tử cao ngạo nghiêm trang khẽ nhíu mày, nhỏ giọng: “Ta biết, ta biết rồi.”
—— Đáng tiếc là chưa từng hồi đáp dù chỉ một lần.
Dòng xoáy thời gian nhẹ nhàng cuộn chảy, một cái chớp mắt, nhìn lại đã là trăm năm.
Thời điểm tốt nhất không thể giãi bày tâm ý với người kia để rồi cả hai bị cánh cửa sinh tử vĩnh viễn ngăn cách, đến khi muốn nói ra đã chẳng còn ai nghe được nữa.
Sau này hối hận bao nhiêu, Thanh minh vàng mã, Đông chí giấy bạc, đốt nào phải lễ tiền tế bái, rõ ràng đều là tình cảm tích tụ năm này tháng khác. Vô số lần nói “Thích” trước mộ bia ngự bút đề danh, nhưng tấm bia đá lạnh như băng chẳng có lấy một lời hồi âm.
Tiết Thanh minh, thiên tử nghiêm cẩn đoan chính hiếm khi say túy lúy. Vương Kiệt Hi tới gặp hắn từ quan, hắn lại giữ tay tiên sinh mãi không chịu buông như đứa nhóc bánh gạo nếp nhiều năm về trước.
“Tiên sinh, ta sai, ta sai rồi.”
Phương Sĩ Khiêm gà gật ngủ dưới tàn cây lê ngoài cửa sổ ngự thư phòng, trong mơ hồ nghe thấy tiếng hắn khóc nấc khe khẽ, mơ màng nghĩ: Ngươi sai gì chứ, ngươi chẳng qua chỉ là một người lướt qua hắn giữa mười kiếp luân hồi, cả đời nồng tình cũng được, tiếc nuối cũng thế, đều là chuyện của kiếp này mà thôi. Kiếp sau, sẽ có người nói câu “Thích” ngươi chưa nói ra cho hắn nghe hết lần này tới lần khác. Tới khi ngươi mất đi, bước qua cầu Vãng Sinh, kiếp sau lại có rất nhiều người nói thích ngươi như thường, giống như tiểu đào yêu dùng tính mạng đổi cho ngươi trọn kiếp này phú quý.
Thích là cái gì, cái gì là thích, người chết rồi, kiếp sau lại tới. Phàm nhân còn có một đời vui vẻ để tham luyến, thần tiên có gì để khát khao, lại muốn gì mà không được.
Hắn nói với Vương Kiệt Hi: “Ta thích ngươi.”
Cũng là thâm tình chân thành, cũng là sầu muộn triền miên, chỉ là thượng tiên trên chín tầng trời trường sinh bất lão, rốt cuộc là thích một người hay chỉ vì tịch mịch quá lâu mới muốn thích một ai đó?
Khi trở về Thiên Giới phục mệnh, nhị đệ hắn cũng hỏi như đang xem trò vui: “Đại ca, ngài thật lòng với hồn sư kia chăng? Chẳng biết là ai năm đó cười nhạo tiểu đệ này tự giày vò mình bởi Văn Khúc.”
Lão thần tiên sửng sốt, lát sau lại thảnh thơi phe phẩy cây quạt của hắn: “Có phải thật hay không, ngươi còn không hiểu ta?”
Thiên Đế nói: “Đại ca thật sự là cáo già.”
Phương Sĩ Khiêm nâng mí mắt: “Quá khen, ngoại trừ già, mặt nào cũng không sánh kịp ngươi.”
Hai huynh đệ ngươi tới ta đi, giả ý luôn nhiều hơn chân tình.
Nhưng suy cho cùng, ai thật tâm hơn ai chứ.
Hồn sư làm ăn, mối này kết thúc, thù lao hoàn thành sẽ lại nhận một mối mới.
Vương Kiệt Hi thu xếp hành trang, cất giữ cẩn thận nội đan của tiểu đào yêu rồi nói với lão thần tiên: “Ta sắp tới nước Lâm.”
“Nước Lâm? Nước Lâm rất được.” Phương Sĩ Khiêm đáp, vẻ chẳng hề bận tâm, tay miết lấy mệnh phổ chỉ điểm Thiên Đế đưa cho, “Kiếp kế tiếp, Văn Khúc sẽ đầu thai đến cương vực nước Phàn Lam, cũng là xuất thân phú quý —— đệ đệ đó của ta miệng nói để tiểu tình nhân của hắn chịu tội nhưng thực ra lại đau lòng hơn tất thảy mọi người.”
Vương Kiệt Hi kiên nhẫn nghe hắn nói xong, mời từ tốn lên tiếng: “Nếu đã vậy, mời quân thượng cứ tùy ý.”
Phương Sĩ Khiêm gật gật đầu, lại giật mình, ngước mắt nhìn hắn, cứ cảm thấy có điểm không đúng nhưng lại không xác định được là không đúng ở đâu, chỉ đành ngập ngừng đáp: “Được, được thôi.”
Vẫn còn điều muốn nói, cũng biết phải nói gì, nhưng nhìn diện mạo bình thản của hồn sư, lời đến bên miệng lại biến mất, chỉ đành yên lặng.
Hôm sau khởi hành, một người phương Bắc, một người hướng Tây, không thuận đường, chắp tay liền từ biệt.
Phàm nhân đưa tiễn luôn bịn rịn không thôi, không ngại phiền mà tiễn thêm một đoạn rồi lại đoạn nữa, chùng chình bẻ cành liễu vẫn chưa đủ, còn phải dặn đi dặn lại nhớ ngày trở về. Nhưng Phương Sĩ Khiêm suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cả hai đều là người đi, năm tháng lại dài, có gì phải lưu luyến.
Từng lời từng lời quẩn quanh nơi đầu lưỡi, cuối cùng vẫn chỉ nói một câu kia: “Tiểu tiên sinh, nhớ kỹ rằng ta thích ngươi.”
Vương Kiệt Hi cưỡi trên con ngựa màu lông trắng muốt, không biết có nghe thấy hay không, gió thổi căng y bào màu phỉ thúy, trông hơi gai mắt lại rất thu hút, giống như con bướm vỗ cánh bay nhanh.
—— Rốt cuộc vẫn không ngoái nhìn.
7.
Lần ấy từ biệt liền cách rất nhiều năm.
Văn Khúc Tinh Quân đổi nhiều danh tự, trầm luân mấy kiếp giữa tình đời thế gian. Phương Sĩ Khiêm cùng hắn nhìn thời gian chầm chậm trôi, nhìn hắn khóc rồi lại cười, tính tình cũng chẳng khác trước là bao, thỉnh thoảng cũng nghe được rất nhiều tin tức về Vương Kiệt Hi.
Hành tung của hồn sư trên đại lục luôn được lan truyền trong tam giới lục đạo. Năm nào đó, hắn ở nước Lâm, rồi có năm, hắn đến Vân Trạch, sau đó quay về Tình Xuyên, rồi lại rời đi. Bao nhiêu năm trôi qua, nhân gian bãi bể đã hóa nương dâu, đối với thần tiên chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Nhiều người truyền nhau rằng phong hồn sư vẫn là phong hồn sư không vui không giận, tính tình trầm lặng lại khiêm tốn, độc lai độc vãng, trông không mấy gần gũi nhưng làm ăn lại rất phúc hậu.
Lại có người nói, dẫn hồn sư đời trước vào quỷ tịch vì diễm quỷ hắn thích; họa hồn sư thì phải lòng một tiểu lão bản của tiệm quạt nọ; định hồn sư mở tiệm lư hương dưới chân núi Bất Chu, mỗi ngày đốt một loại hương, chờ đợi một người; duy có vị phong hồn sư này vẫn cô độc, không bầu bạn với ai, cũng không lưu lại nơi nào —— ắt hẳn vẫn chưa gặp được trần duyên.
Những lời đồn đại nhỏ nhặt mơ hồ trước nay chưa bao giờ thiếu, nghe được tên hắn, đều muốn để ý thêm chút. Nghe được bao nhiêu, chính bản thân lão thần tiên cũng không hiểu tại sao cảm giác mất mát thất vọng lại xuất hiện bấy nhiêu.
Sống ở thế gian lâu khó tránh khỏi lây vài tập tính phàm nhân. Hắn bầu bạn với chuyển thế của Văn Khúc Tinh Quân, khi nhàn tản lại hẹn nhau uống rượu. Thanh niên kiếp này tên Mục Diễn bị nỗi khổ cầu mà không được giày vò nhiều năm, có lần còn nhắc trong cơn say: “Huynh đài, huynh không biết đâu, ta thích hắn lắm, thấy hắn liền vui mừng, hắn nở một nụ cười với ta, lòng ta còn ngọt ngào hơn cả ăn mật đường.”
Không biết Phương Sĩ Khiêm nghĩ tới điều gì, hồi lâu sau mới hoàn hồn, an ủi hắn: “Ta biết, ta cũng có người trong lòng, nhưng ta luôn cảm thấy thích là một chuyện vui vẻ, sao tới ngươi lại khổ sở như vậy.”
Mục Diễn đảo mắt: “Thích thôi sao đủ được, sâu nặng hơn thích rất nhiều là lưỡng tình tương duyệt.”
“Lưỡng tình tương duyệt là muốn ở bên nhau.”
“Nếu hắn không thích ta, sao ta có thể không khổ sở?”
Động tác nâng chén của Phương Sĩ Khiêm thoáng khựng lại, bất cẩn lật nghiêng chiếc chén bạch ngọc.
Điều tốt hơn cả thích hắn chính là hắn cũng thích ngươi.
Lão thần tiên xòe tay tính toán, từ trước tới nay hắn nói thích tiểu tiên sinh bao nhiêu lần, còn cho rằng thích là chuyện của riêng hắn, sao lại không đòi lấy một câu từ Vương Kiệt Hi?
Tính không ra, quả nhiên là tính không ra.
Rất nhiều năm trước, khi Mục Diễn còn là Tử Tuyên đã nói một câu rất đúng.
“Thật sự là đần mà —— ”
Phương Sĩ Khiêm trở về Thiên Giới, thương lượng với đệ đệ: “Ngươi tự quan tâm tới người mà ngươi coi trọng đi, ta cũng có người trong lòng, không thể để hắn chịu tủi được.”
Thiên Đế đại nhân đó giờ không nghiêm cẩn lười biếng bật cười: “Trước là ai nói không coi là thật, sao giờ lại thành thật rồi.”
“Ta đâu khẳng định.” Đại ca càng không đứng đắn hơn, vòng vo với hắn: “Là ngươi hiểu sai.”
Cuối cùng lại bổ sung như thể tràn ngập thất vọng: “Vốn tưởng ngươi hiểu ta, hóa ra cũng chẳng hiểu.”
Thiên Đế nghiến răng, tiếp tục giỡn hắn với vẻ sung sướng khi thấy người gặp họa: “Khi người nằm trong tay ngươi thì không biết giữ cho chắc, bây giờ chẳng biết người ta có chịu hay không.”
Phương Sĩ Khiêm thong dong gợi chuyện cũ: “Văn Khúc của ngươi cũng không chịu theo ngươi đó thôi, vì sao ngươi phải giày vò đày hắn hạ phàm vậy hả?”
Vẫn là gừng càng già càng cay, Thiên Đế phật ý, khoát tay tỏ vẻ hắn tạm thời không muốn trông thấy vị đại ca kia nữa, Phương Sĩ Khiêm lập tức lễ nghĩa chu toàn nói tiếng “Tạ ơn” rồi xoay người đi thẳng.
Đuổi Phương Sĩ Khiêm đi rồi, Thiên Đế đại nhân trên trời dưới đất quyền thế vô song ngây ngẩn trước mệnh phổ của Văn Khúc Tinh Quân hồi lâu, chỉ cảm thấy —— Chữ tình thật sự khiến người ta đau khổ.
Giữa tháng Chạp không tuyết ở nước Phàn Lam, Vương Kiệt Hi vừa vặn đụng mặt lão thần tiên đã nhiều năm không gặp.
“Tiểu tiên sinh, ta thích ngươi.”
Không hàn huyên câu nào, không một lời khách sáo, hắn nói luôn như vậy. Bao năm trôi qua, dường như mây mờ dày đặc trong đôi mắt kia đã hoàn toàn tan đi chỉ trong một khoảnh khắc xoay người.
—— Nhưng lần này, nét cười thật sự ghi tạc vào đáy mắt.
Tướng mạo không đổi, ngữ điệu chẳng thay, nhưng có điểm nào đó không nói rõ ra được đã khác. Vương Kiệt Hi không buồn cân nhắc, vẫn muốn trả lời hắn một câu “Nói đùa” như cũ, nhưng khi môi vừa hé đã bị hắn cướp lời.
Tiên gia khi trước chưa từng đề cập nay lại nghiêm túc hỏi: “Vậy còn ngươi? Ngươi có thích ta không?”
Vương Kiệt Hi sửng sốt.
Ấy là một tháng Chạp đìu hiu, hàn mai đều đã nở nhưng tuyết vẫn chưa tới, gió Bắc thấm đầy hương lạnh thổi qua khiến cả người run lập cập, nhưng lại hun cho niềm yêu thương ngây ngô trong lòng ấm nóng đến lạ kỳ.
Hồn sư một mình lăn lộn trên đại lục đã lâu, kinh qua vô số thăng trầm, thúc đẩy vô số đoàn viên, đã nghe câu thích kia rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị hỏi lại —— “Ngươi có thích ta không?”
Không nói là thích nhưng cũng chẳng nói không, chỉ biết khuôn mặt nhu tình dưới tán hoa lê năm ấy vốn nên lãnh tâm lãnh tình nay lại không biết học được tình cảm sâu đậm chân thành của phàm nhân từ đâu, mà như đang thay lời muốn nói.
Rốt cuộc học lại học chẳng đến nơi, lời có thể nói cứ giấu vào đáy mắt ẩn tại đáy lòng, hệt kẻ lãng du diễn tuồng khinh bạc.
Vốn không tin, coi như lời bông đùa, nhưng ai bảo hắn nói một lần không đủ mà cứ nói hết lần này đến lần khác, nghe mãi liền cảm thấy đó là thật, đến đá tảng còn bị nung nóng, hà huống lòng người sao không chớm nở hoa.
Phương Sĩ Khiêm nhìn theo hắn bằng ánh mắt sáng ngời, khóe mắt đầu mày có quý khí của dòng dõi tiên gia. Thượng tiên trước nay chưa từng biết suy nghĩ vì người khác đến lúc này vẫn mang dáng vẻ đã định liệu kỹ lưỡng, tựa như nắm chắc câu trả lời của đối phương.
“Ta ư.” Vương Kiệt Hi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi chỉ chầm chậm đáp, “Ta với quân thượng luôn cùng một tâm tư.”
9.
Thành Sơ Sương cuối xuân luôn bảng lảng hơi nước phiền lòng, Lam Hà ghé bên cửa sổ trộm ngó xem, một hồi lâu mới quay đầu quở trách: “Ngoài trời đổ mưa phùn, thật sự cứ để vị đại nhân kia đứng vậy ư?”
Diệp Tu cũng liếc ra ngoài cửa sổ: “Đứng cũng tốt, tiên gia được nuông chiều nhỏ, nên nếm trải chút khổ nhọc nhân gian.”
Hắn nâng bút Điểm Tình, vài nét bút họa ra núi xa nhàn nhạt, việc buôn bán trong tiệm quạt lại sắp tấp nập, hồ ly nhỏ chưa bao giờ qua loa với chuyện làm ăn, nếu lúc này lười biếng khiến hắn nóng nảy chắc chắn sẽ được dán lên mặt một vết móng hồ ly.
Diệp Tu ngáp một cái, thấy Vương Kiệt Hi đang bưng chén trà, sóng mắt chẳng động, bèn nói: “Nhưng sư huynh này, vị bên ngoài tốt xấu gì cũng là một Đế Quân, ta nói chứ, huynh cứ mặc hắn suốt năm này qua năm khác như vậy, nhỡ may lão nhân gia nổi giận, sư môn chúng ta không kham nổi đâu.”
Hắn hạ bút chậm rãi ung dung, nói chuyện cũng một điệu từ tốn thong thả. Ngày trước sư phụ luôn nói người sư đệ này là người có thiên phú cao nhất trong mấy sư đồ, cũng khó trách độ hồn sư Điền Sâm đã xuất đạo trước tám trăm năm không chịu phục, đặc biệt về đảo Bồng Lai một chuyến thỉnh giáo.
Vương Kiệt Hi nhấp một hớp trà, phong vân bất động mà đáp: “Anh Kiệt còn nhỏ.”
Trong chén sứ men xanh, trà Mông Đỉnh Thạch Hoa thượng phẩm đã cạn, tiểu lão bản lễ nghĩa chu toàn vội tiếp thêm trà cho khách, nhưng nhấc lên mới thấy ấm cũng đã hết liền nở nụ cười áy náy rồi xoay người vào hậu đường pha một ấm mới.
Lão bản thì bận tíu tít còn hỏa kế Diệp Tu nhàn hạ cũng chẳng biết áy náy chút nào, chỉ lo “xì” một tiếng chế nhạo sư huynh: “Đừng lấy Anh Kiệt ra làm cớ, hắn còn nhỏ nhưng chẳng phải tiểu Kiều đã sớm tha thiết mong mỏi chờ dẫn dắt hắn đấy sao?”
Cao Anh Kiệt mới mười lăm, dáng vẻ thiếu niên, diện mạo giống hệt nhiều năm trước, tính tình cũng không khác là bao, vẫn ngại ngùng hướng nội.
Khi đó tư lịch Kiều Nhất Phàm chưa đủ chưa thể nhận đồ đệ nên để hắn đi theo Vương Kiệt Hi. Mấy năm nay y đã gấp gáp lắm rồi, quanh năm suốt tháng chú ý hướng đi, lại nhờ thanh điểu gửi vô số thư tín thăm hỏi bình an.
“Nghe nói vị bên ngoài kia gần như lôi kéo đến cả tiểu Kiều.” Diệp Tu liếc nhìn hắn một cái, lẩm bẩm.
“Lúc trước là hắn thiếu thật tâm, nhưng mấy năm nay cũng không bạc đãi huynh.” Họa hồn sư quanh năm không được mấy lời hay hiếm khi ôn tồn, “Khi trước, chẳng phải chính hắn bàn điều kiện với Thiên Đế để cứu cô nương Trường Nghiệp kia ra khỏi Địa Ngục Đạo, đầu nhập Luân Hồi, coi như giải quyết tâm nguyện trong lòng đồ đệ bảo bối của ngươi.”
Cao Anh Kiệt nghe không hiểu những chuyện quá khứ, bối rối nhìn về phía sư phụ hắn. Vương Kiệt Hi vờ như không thấy, chỉ là tay cầm quân cờ dừng lại một hồi lâu.
“Mấy năm nay hành tung huynh luôn bất định, chỉ có cuối xuân mới đến thành Sơ Sương một chuyến vì hoa Kiếm Bà La, hắn sao có thể không trông ngóng.”
“Nhìn thấy cả chứ, chẳng ai tâm địa sắt đá cả, nhưng cũng không phải nhẹ dạ mềm lòng”
Diệp Tu dứt lời cũng không nhìn hắn, bút đưa trên mặt quạt họa mây khói trời trong, quả là một tiết trời đẹp chốn nhân gian.
Rõ ràng là chuyện chẳng can hệ gì tới hắn thế mà hắn lại cứ như bị ai kia mua chuộc, thực sự cho rằng vị sư huynh này không thấy rõ, không nhận ra cũng không ghi nhớ.
Lam Hà bưng trà mới pha ra, lúc đi ngang cửa sổ chợt “ây da” một tiếng, kinh ngạc: “Sao Đế Quân đã đi mất rồi?”
Cửa sổ khắc hoa được chống lên tà tà, chỉ có một khe cửa nho nhỏ trông ra khung cảnh bên ngoài, bóng người mới nãy còn đứng dưới tán ngô đồng chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Diệp Tu vui sướng khi người gặp họa: “Thế lại hay, lão thần tiên tức giận rồi, để xem huynh tới đâu mà khóc.”
Vẫn là cung cách lười biếng kia, vẫn là gương mặt có chút gợi đòn đó, nhưng trong mắt lại có vài phần thân thiết không giấu hết được. Mấy năm nay, sư đệ tình cảm nhạt nhẽo này của hắn đi theo hồ ly nhỏ kiên định sống qua ngày cũng đã có chút tình người.
Vương Kiệt Hi thở dài một hơi, đứng dậy: “Hôm nay không xong ván này, sang năm đánh nốt.”
Diệp Tu như cười như không: “Tái kiến, nên giải quyết thì giải quyết thôi, sang năm huynh tới, ta cũng không muốn lại gặp vị môn thần kia đâu.”
Vương Kiệt Hi liếc hắn một cái, không phản ứng, chỉ khi nghe Cao Anh Kiệt gọi một tiếng “Sư phụ” vẻ muốn đi cùng mới dịu giọng nói: “Anh Kiệt ở lại đây, ta đã báo tin cho tiểu sư thúc của ngươi, ít hôm nữa y sẽ tới đón.”
Thiếu niên nghe vậy liền yên lặng, tròng mắt sáng ngời như sao ánh lên vẻ vui sướng lại có chút gì quẫn bách như bị bóc trần.
Tiểu đồ đệ từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện cũng có tâm tư riêng, Vương Kiệt Hi nghĩ, chuyện tiểu bối đều hiểu, cớ sao bọn họ lại cứ dây dưa không rõ mãi?
Rời khỏi thành Sơ Sương, không lưu lại nhân gian nữa, Thiên Thượng trên cao trời quang mây tạnh, giữa cung tiên gác ngọc, là ai bày một ván cờ đợi hắn.
Cung Phất Thúy vẫn là cung Phất Thúy năm nào, khi ngồi đối diện hai bên bàn cờ vẫn là gió mát trăng thanh. Chỉ có điều hắn không còn là thiếu niên ngày trước, lão thần tiên cũng không phải lão thần tiên khi xưa, giữa bọn họ cũng không chỉ có giao tình thản nhiên trên bàn cờ.
Thế gian chín loại tình cảm, kiêu ngạo, yêu mến, tham lam, khinh thường, si mê, nghi ngờ, chán chường, mất mát, ngưỡng mộ, có ai không dốc trọn tâm can. Nhưng bọn họ cũng chẳng phải phàm nhân, giày vò cái gì, vả lại giày vò để làm chi?
“Kiệt Hi.” Phương Sĩ Khiêm thì thầm khẽ gọi, thượng tiên sống ngàn vạn năm sớm đã nhìn thấu vạn vật thế gian, nhưng ánh nhìn dành cho hắn lại tha thiết quá mức.
Biết hắn muốn nói gì, cũng biết hắn muốn nghe điều gì.
Vương Kiệt Hi liền thở dài một hơi: “Ta đã nói từ lâu rồi, quân thượng với ta, ta với quân thượng, đều cùng một tâm tư.”
Ánh mắt Phương Sĩ Khiêm sáng ngời: “Là tâm tư thế nào?”
“Ngươi cứ nói?”
“Ta coi như là ý mà ta nghĩ.”
“Vậy chính là ý đó.”
Hắn hơi hơi cong khóe môi, hai chữ ngậm nơi đầu lưỡi lại nuốt xuống. Phương Sĩ Khiêm nhìn hắn cười, vẫn là đôi mắt ngập đầy mây mù viết rõ ràng tâm ý.
Hoa liễu ở cung Phất Thúy hiểu lòng, ân cần rơi bên tay bọn họ, tôn lên khớp xương trắng sứ của ai tựa như thiếu niên áo gấm dâng cờ trong yến tiệc năm đó ——
Quanh co suốt nhiều năm, chân tình giả ý vẫn không phân rõ, tới tới lui lui, vẫn chỉ xoay quanh câu chuyện về một chữ “thích”.
Cứ như vậy cũng tốt, Vương Kiệt Hi thầm nghĩ, chỉ là hắn không nói ra thôi, dù sao ngày rộng tháng dài, dẫu cho nhân thế rối ren, thế cờ tàn còn có thể mở được đường sống, con giếng cạn cũng có thể trào ra nguồn nước mới, ý hắn ra sao, chung quy lão thần tiên sẽ hiểu.
Ván cờ này, kết cục cũng chỉ là ai trường sinh bên ai thôi.