Chương 28
"Em ấy ngủ thiếp đi rồi?" Diệp Tu hỏi nhỏ.
"Ừ, ngủ thiếp đi rồi. Nhóc con giờ nặng hơn xưa nhiều, mau giúp tao một tay, cánh tay tao tê hết rồi." Tô Mộc Thu nhe răng nhếch miệng.
"Mày vẫn chiều em ấy như vậy."
"Nói cứ như mày không phải cũng vậy."
Đây là kết quả của việc Tô Mộc Tranh cứ muốn ngủ chen cùng một giường với hắn.
Bởi vì đi ngủ mà nhe răng nhếch miệng còn có Hứa Bác Viễn.
Lam Hà từng nói, Tuyệt Sắc đi ngủ lăn 50 m. Thật sự hoàn toàn không khoa trương.
Trạch nam đánh thắng được kiếm khách không?
Đáp án nhìn là biết ngay.
Bị Tuyệt Sắc đè nặng dưới người, Hứa Bác Viễn lệ rơi đầy mặt.
Lam Kiều Xuân Tuyết, tôi cần cậu.
"A, Tuyệt Sắc đâu?" Lam Hà nằm bẹp mà hỏi.
"Hắn đi trau dồi tình cảm với Tiểu Hứa." Lam Kiều Xuân Tuyết thở dài, "Tiểu Hứa quá chiều hắn."
... Rõ ràng là ta ở cùng Tiểu Hứa lâu nhất.
... Nhưng ta chắc chắn, ngày mai Tiểu Hứa nhất định sẽ không ngủ chung với Tuyệt Sắc.
Người thứ ba nhe răng nhếch miệng là Tôn Tường.
Không phải vì bị chen ngủ.
Mà vì hắn không có chỗ để ngủ.
Bởi vì giường đã nát.
Mà trên đầu hắn còn một cục u do bị Khước Tà gõ ra.
Hai tay hắn ôm vai: "Hừ! Cậu nói giờ phải làm sao. Đây chính là tài sản chiến đội! Với lại, mắc gì đánh tôi?"
Nhất Diệp Chi Thu cúi đầu: "Thật xin lỗi, bởi vì có việc gấp."
"Việc gấp? Cậu vội vã đi gặp Diệp Thu à?" Đây vĩnh viễn là cây gai trong lòng Tôn Tường, "Chẳng lẽ tôi kém hơn hắn!"
Nhất Diệp Chi Thu vội giải thích: "Không phải như vậy, ngươi là khế ước giả hiện tại của ta, ta sẽ hoàn toàn nghe lời ngươi."
"Thật sao? Tôi muốn cậu không được tiếp tục nghĩ đến Diệp Thu cũng được?"
Nhất Diệp Chi Thu a một tiếng, nói: "Được nha."
Đôi mắt Tôn Tường lập tức sáng lên, truy hỏi: "Thật không?"
Nhất Diệp Chi Thu gật đầu.
Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ tới Diệp Thu.
Bởi vì khế ước giả tiền nhiệm của hắn là Diệp Tu nha.
Thấp một ngọn nến cho Tôn Tường.
Sau khi tỏ vẻ hài lòng, Tôn Tường suy nghĩ một chút: "Không, không đúng."
Nhất Diệp Chi Thu nhìn hắn khó hiểu.
Tôn Tường nói: "Cậu phải nghĩ tới hắn."
Mặt Nhất Diệp Chi Thu tỏ vẻ khó hiểu.
"Bởi vì tôi muốn đánh bại hắn!" Tôn Tường nắm chặt tay, "Dùng cậu đánh bại Quân Mạc Tiếu! Tôi nhất định sẽ làm được!"
"Ừm, Tiểu Tôn, cố lên." Nhất Diệp Chi Thu gật gật đầu, "Nhưng không phải ngay bây giờ có được không?"
"Vì cái gì? Cậu quả nhiên là không xuống tay được có phải không!" Tôn Tường tức giận đến đỏ mặt.
"Quân Mạc Tiếu bệnh nặng, nhập viện rồi."
"Tôi biết là cậu sẽ tìm cớ mà... Cái gì? Nhập viện? Nhập viện hả..." Tôn Tường còn tính lải nhải tiếp, nhận ra liền dừng lại.
Mặt hắn vẫn đỏ, nhưng lần này là vì xấu hổ.
"Kia, không có việc gì đi?"
Nhất Diệp Chi Thu cười cười: "Hắn đang hồi phục, tương lai còn có thể chiến đấu. Quả nhiên, Tiểu Tôn là người tốt."
Tôn Tường hừ một tiếng: "Đừng tưởng khích lệ tôi thì có thể che lấp việc cậu hại tôi không có giường ngủ!"
"Vâng vâng vâng, lỗi của ta..."
Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu đều không ngủ.
Bởi vì chưa từng có người đi ra từ Vinh Quang, trên người Quân Mạc Tiếu còn mang theo vết thương, không biết sẽ gây hại thế nào, không biết sẽ mang đến hậu quả ra sao.
Bọn họ nắm chặt từng phút từng giây, thảo luận Vinh Quang, chiến đội, huấn luyện, còn có cuộc sống hằng ngày.
Không nhắc đến quá khứ.
Quá khứ là chuyện đã qua, không thể nào thay đổi.
Hai con người thực tế, cố gắng vì tương lai.
Trời sắp sáng rồi.
Diệp Tu hắng giọng một cái: "Đấu vòng khiêu chiến quay lại Liên minh, cầm lấy Quán quân, tao liền giải nghệ."
"Đến tuổi này của mày, cũng nên nghỉ. Nhưng mày đừng có đem tao giấu luôn. Nghe mày kể, tao cảm thấy Bánh Bao rất hợp chơi tán nhân, cho tao nhìn khế ước giả tương lai một chút đi?"
"Không nhắc đến người kế nhiệm Quân Mạc Tiếu." Diệp Tu nghiêm túc nói ra kế hoạch của hắn.
... Về nhà.
... Đi học.
... Chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, đi làm.
"Mày biết nhà tao làm gì không." Diệp Tu tự hỏi tự trả lời.
... Khoa học kỹ thuật sinh vật.
... Bối cảnh số lượng.
Bối cảnh số lượng có nghĩa là, có mã số.
Có mã số, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Cân nặng cũng không cần nói cũng biết.
... Tao sẽ làm cho mày thoải mái rời khỏi đại lục Vinh Quang.
Sau đó.
Chờ mày vào Liên minh cầm lấy quán quân, phá vỡ các kỷ lục của tao.
Mười năm, vẫn có thể làm lại từ đầu.
Diệp Tu tin tưởng mình có thể đoạt giải quán quân.
Tổng cộng đã cầm ba cái quán quân.
Diệp Tu tin tưởng Tô Mộc Thu nhất định có thể sống lại.
Kết quả, bạn đoán xem?
- TBC -