Ongoing [Lam Hà 2021][Lam Hứa - Toàn viên] Con Đường Tìm Chủ Của Thẻ Tài Khoản

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#21

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#22
Chương 21

Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi tanh của máu.

Áo choàng của Quân Mạc Tiếu dính bện mất cả hình dạng ban đầu. Người ngã cạnh chân bàn, sắc mặt tái nhợt, cằm và bàn tay dính đầy máu.

Thu Mộc Tô vội vàng đỡ hắn lên giường, Mộc Vũ nhanh chóng đưa khăn ướt, Nhất Diệp cũng đổ chén thuốc đưa tới.

"Khụ khụ, có lỗi, có lỗi." Quân Mạc Tiếu cười yếu ớt, "Vẻ mặt của các ngươi vậy là sao, tưởng ta chết à?"

Nói thì nói vậy, hắn vẫn nhận chén thuốc uống một hơi cạn sạch, người có sức sống hơn trước: "Ồ, Tiểu Tuyệt Sắc, Tiểu Lưu Mộc."

"Quân tiền bối!" Tuyệt Sắc rất tức giận, "Khế ước giả của ngươi thật không ra gì! Ngươi phải ra ngoài đánh hắn!"

Quân Mạc Tiếu như nghe được truyện cười thú vị, bật cười: "Không sai không sai, hắn thật quá đáng. Chờ ta khỏe rồi sẽ đi đánh hắn."

"Chờ ngươi khỏe." Tuyệt Sắc gật đầu nghiêm túc.

Thu Mộc Tô bưng chén cháo tới: "Ăn trước đã."

Hắn đút từng muỗng một, Quân Mạc Tiếu cũng ăn từng muỗng một.

Còn vừa ăn vừa cười: "Này, đừng đều nhìn ta nha. Các ngươi không ăn à..."

Sau đó hắn bỗng nhắm mắt lại, đầu ngã sang bên.

... Cứ vậy mà ngủ.

Mặt Mộc Vũ Tranh Phong biến sắc.

Nhất Diệp Chi Thu vỗ vỗ vai nàng: "Chúng ta ra ngoài đi."

Hắn nhận chén cháo từ tay Thu Mộc Tô.

Đi theo bọn hắn ra ngoài, Lưu Mộc lo lắng hỏi: "Như thế này, có phải tình huống chuyển biến xấu không?"

"Sợ là vậy." Mộc Vũ Tranh Phong thở dài.

"Một mình Thu tiền bối chăm sóc, có ổn không?" Tuyệt Sắc lại lo lắng chuyện khác.

"Hai người bọn họ, người khác không nhúng tay vào được." Nhất Diệp Chi Thu híp mắt, "Tiểu Tuyệt Sắc, ta vừa rồi hình như nghe thấy ngươi nói gì mà... chúng ta có thể tiếp xúc với khế ước giả?"

"A... cái này..."

"Tin tức này chỉ có vài người biết, ngươi phải giữ bí mật nha." Lưu Mộc nói giọng nghiêm túc, "Chúng ta tìm được thông lộ tới bên kia, đêm qua thành công gặp được khế ước giả."

"Cái gì!" Mộc Vũ Tranh Phong kinh ngạc thốt lên.

Nhất Diệp Chi Thu phản ứng cực nhanh: "Làm sao để đi qua? Ta phải hỏi khế ước giả hiện tại, khế ước giả lúc trước của ta đâu!"

Đổi khế ước giả là chuyện rất bình thường. Nhưng Nhất Diệp Chi Thu tức giận là, trước đó không hề có dấu hiệu gì, đột nhiên cách sử dụng thay đổi, thói quen cũng thay đổi. Mà nghe khế ước giả hiện tại nhắc tới, khế ước giả lúc trước không tốt, không đánh nổi nữa. Nhất Diệp Chi Thu còn vì vậy buồn bã hồi lâu.

... Nhưng mà khế ước giả lúc trước của hắn vẫn còn, còn vui vẻ tung tăng điều khiển Quân Mạc Tiếu!

Quân Mạc Tiếu mỗi ngày mệt như chó, tuyệt đối không giống như là khế ước giả không đánh nổi!

Thế giới của khế ước giả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"Còn có ta, khế ước giả của ta, Tiểu Tô, là bạn tốt của khế ước giả Nhất Diệp. Phải nói với nàng chuyện của A Tiếu. Tiểu Tô tốt bụng, nhất định sẽ đồng ý giúp chúng ta." Mộc Vũ Tranh Phong nói.

Tuyệt Sắc nắm tay: "Đúng! Không cần các ngươi nói, ta cũng sẽ đi tìm khế ước giả của Quân tiền bối! Chúng ta lập tức đi!"

"Đúng rồi, chúng ta chỉ có thể xuất hiện ở gần khế ước, thường là ở cạnh khế ước giả. Nếu muốn tìm những người khác, cần nghĩ cách thêm." Lưu Mộc nhắc nhở.

"Này là chuyện nhỏ, dẫn theo Quân tiền bối, hắn đương nhiên sẽ tới cạnh khế ước giả! Quân tiền bối bị thương đến như vậy, cho hắn nhìn để biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào!" Tuyệt Sắc càng nghĩ càng thấy mình nói rất đúng.

Mộc Vũ Tranh Phong phản đối: "Tạm thời đừng dẫn A Tiếu đi, thân thể của hắn đã như vậy, lỡ có chuyện gì thì làm sao. Vẫn là nói chuyện với khế ước giả của hắn trước đi, bên kia chuẩn bị sẵn sàng, đợi thân thể của A Tiếu khá hơn, tự đi qua thì an toàn hơn."

"Cũng đúng, vậy ta qua trước nói chuyện!" Tuyệt Sắc quyết tâm, "Ta đi đây."

"... Chờ một chút. Các ngươi nói, đã tìm được đường tới thế giới của khế ước giả?" Không biết Thu Mộc Tô đi ra từ lúc nào, hắn hỏi khẽ.

Trên tay hắn là áo choàng vừa cởi ra, còn thấm đẫm máu của Quân Mạc Tiếu.

"Không sai! Thu tiền bối đi chung không?" Tuyệt Sắc hỏi.

Thu Mộc Tô cười cười: "Không được."

Nụ cười của hắn, có chút đau buồn.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#23
Chương 22

"Các ngươi chờ một chút, ta cho A Tiếu mặc đồ dày một chút, dẫn hắn theo." Thu Mộc Tô quyết định.

"A Thu?" Mộc Vũ Tranh Phong tỏ vẻ khó hiểu.

Thu Mộc Tô vẻ mặt bình tĩnh: "Tiểu Tuyệt Sắc, trước hết nói cho chúng ta biết phương pháp cụ thể và những điều cần lưu ý."

Hắn lắng nghe lời nói của Tuyệt Sắc.

Hắn hỏi một vài chi tiết.

Hắn trở về phòng giúp Quân Mạc Tiếu mặc thêm áo khoác.

Hắn hôn Quân Mạc Tiếu.

Hắn lau nước mắt.

"Đoạn đường này, để ta cõng hắn."

Trải qua mấy cái truyền tống trận, đoàn người rốt cuộc tới thương khố ở Tân Thủ Thôn.

"Thu tiền bối thật sự không đi cùng chúng ta à?" Tuyệt Sắc tiếp tục hỏi, "Tiền bối cũng chưa max level, đi tìm khế ước giả để hỏi đi."

Thu Mộc Tô trịnh trọng giao Quân Mạc Tiếu cho Nhất Diệp Chi Thu, lắc đầu: "Các ngươi đừng dọa khế ước giả, mọi chuyện cẩn thận."

"Được, chúng ta đi nha!"

Ánh sáng lóe lên liên tục.

Thu Mộc Tô nhìn vách tường trống rỗng trước mặt, ngồi xuống dựa vào chân tường.

Hắn đi thế giới kia nào có tác dụng gì?

Ở thế giới kia, hắn chắc chắn sẽ không tìm thấy khế ước giả của mình.

Bởi vì khế ước giả của hắn, không có ở đó.

Khế ước giả của hắn, vừa rồi còn ở trên lưng hắn.

Khế ước giả của hắn, vừa rồi còn ăn cháo hắn nấu.

Khế ước giả của hắn, sinh sống chung với hắn nhiều năm như vậy, có vô số kỷ niệm vui buồn.

Khế ước giả của hắn, chưa bao giờ nói rõ, nhưng hắn biết, hắn vẫn biết.

Không thể nói, sẽ bị phản phệ.

Đây là hạn chế của đại lục Vinh Quang.

Đây là vì sao sau khi tiết lộ vị trí thông đạo, Quân Mạc Tiếu sẽ bệnh nặng như vậy.

Quân Mạc Tiếu không nói, nhưng hắn đoán được.

Trong lúc thanh tỉnh, tuyệt đối không thể tự do qua lại.

Hắn biết bí mật này, bởi vậy hắn cũng không thể tự do qua lại.

Có thể sống chung với khế ước giả, Thu Mộc Tô vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà, hắn còn biết, khế ước giả của hắn từ đầu đến cuối luôn nhớ Tiểu Diệp và Tiểu Tô.

Rất nhớ rất nhớ.

Thu Mộc Tô sờ bả vai, phía trên như còn sót lại nhiệt độ cơ thể và mùi hương của Quân Mạc Tiếu.

... A Thu, mong ước của ngươi rốt cuộc đã có thể thực hiện.

... A Thu, ngươi sẽ tiếp tục sử dụng ta sao?

... Nhất định đừng quên ta nha.

Thu Mộc Tô đau buồn mười phút.

Đứng thẳng, phủi bụi đất.

"Cmn, yêu hận tình cừu của Quân Mạc Tiếu rốt cuộc đã giải quyết xong! Mình có hi vọng lên level rồi, vũ khí bạc rốt cuộc có thể đổi mới, trang bị đeo mười năm rốt cuộc có thể thay rồi! Ha ha ha!"

Hù dọa một đám bồ câu.

Thu Mộc Tô rút súng.

Loạn Xạ.

"Ngày mai, thêm đồ ăn!"

Bất quá là làm lại từ đầu.

Vốn đang dẫn đội, Hứa Bác Viễn giờ phút này bị Tuyệt Sắc tra tấn âm thanh cộng thêm ôm như gấu trúc.

"Tiểu Hứa ngươi mau cứu Quân Mạc Tiếu nha mau cứu hắn! Hắn sắp chết rồi!" Tuyệt Sắc ôm lấy khế ước giả của mình, lo lắng hô to.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Bác Viễn là: Cái gì? Quân Mạc Tiếu sắp chết? Rốt cuộc sẽ không đoạt boss của Lam Khê Các ha ha ha.

Phản ứng thứ hai: ĐM, cho dù là thẻ tài khoản thì chết cũng là chuyện rất tệ, sao mình có thể cười trên nỗi đau của người khác!

Lưu Mộc không càn rỡ như Tuyệt Sắc, nhưng cũng nghiêm túc quỳ một chân xuống đất: "Hoàng Thiếu, xin hãy liên lạc với khế ước giả của Quân Mạc Tiếu, Quân Mạc Tiếu đang hấp hối..."

Mộc Vũ Tranh Phong xuất hiện, đè hư bàn đọc sách của Tô Mộc Tranh.

Cân nặng của bậc thầy pháo súng, chậc chậc, pháo cầm tay bằng sắt thép kia...

Mà Tôn Tường, lúc bị Nhất Diệp Chi Thu ấn lên tường, còn cảm thấy khó hiểu: "Này, mày là ai, mày muốn làm gì?"

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#24
Chương 23

Trong quán net Hưng Hân, mọi người đang ăn cơm tối.

Vòng khiêu chiến đấu với Gia Thế, trước đó còn phải đối đầu với mấy chiến đội bị đấu loại ở mùa giải trước.

Mà chiến đội Hưng Hân, mới gom đủ người được không lâu.

Diệp Tu cảm thấy trải nghiệm này của chiến đội là trước nay chưa từng có, Ngụy Sâm cũng thấy vậy. Hai người kẻ xướng người hoạ, bầu không khí vừa đúng.

Tâm thái thả lỏng của lão tướng thể hiện rõ ở chỗ này.

Ví dụ như cướp đùi gà các thứ.

Có con gái, đám nhóc ngoan ngoãn và đàn em, cho nên việc cướp đùi gà chỉ xảy ra giữa hai người bọn họ.

Mà Bánh Bao, từ trước đến nay không sợ lớn chuyện, còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.

Hắn bỗng nhiên nghe thấy âm thanh cực lớn phía ngoài, bưng chén tới cạnh cửa sổ, vui vẻ nói: "Ồ, Gia Thế bắn pháo hoa à! Tiểu đệ mau tới coi!"

La Tập rất bất đắc dĩ, giả bộ không nghe.

Bánh Bao kêu to: "Mau nhìn mau nhìn, Hào Long Phá Quân!"

Đường Nhu khá mẫn cảm với những thứ liên quan tới pháp sư chiến đấu, giương mắt nhìn liền ngây người.

"Phục Long Tường Thiên?"

Hai người đang tranh giành đùi gà dừng lại, cùng nhìn về một phía.

"ĐM, đây là phi pháo à!"

Một bóng đen bay thẳng tới chỗ họ.

Diệp Tu hô to: "Mau né!"

... Rầm rầm, thủy tinh nát đầy đất.

"Ai nha!" Một giọng nữ quen thuộc.

"Đồng chí Tô Mộc Tranh," Diệp Tu vô cùng đau đớn nói, "Quý cô làm hoành tráng như vậy, đại giá quang lâm, là muốn làm gì?"

Tô Mộc Tranh nhảy xuống từ trong lòng một cô gái khác, vội vàng hoảng loạn hỏi: "Quân Mạc Tiếu đâu?"

"A?" Diệp Tu không hiểu.

Em gái xinh đẹp tóc dài phất phới còn lại nói: "Khế ước... Thẻ tài khoản đâu?"

"Chỗ này nha." Diệp Tu đưa tay vào túi, móc ra thẻ quơ quơ.

Sắc mặt em gái xinh đẹp kia lập tức tái nhợt: "Hỏng rồi, người đâu?"

"Coi chừng sau lưng!"

Giọng của lão Ngụy.

Diệp Tu còn chưa kịp phản ứng, em gái xinh đẹp kia đã tiến tới, sốt ruột nói: "Hắn không có tới đây!"

... Ai?

Giờ phút này Diệp Tu mới nghe thấy tiếng động sau lưng, quay đầu nhìn. Trang phục này, không thể quen thuộc hơn nữa!

"Nhất Diệp Chi Thu?"

Nhất Diệp Chi Thu gật đầu với hắn: "Xin chào khế ước giả tiền nhiệm, ngươi trông thấy Quân Mạc Tiếu không?"

"..." Trong tay Diệp Tu còn cầm thẻ tài khoản.

Khi đám người Hưng Hân còn chưa rõ chuyện gì, đột biến xảy ra.

Một người đột ngột xuất hiện.

Từ từ hạ xuống.

Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong cùng đưa tay đỡ lấy: "A Tiếu!"

"Thế giới quá kỳ diệu." Bánh Bao đứng bên cạnh lầm bầm, "Đây là ảo thuật biến ra người sống à?"

Hiển nhiên là không phải.

Bỗng nhiên Trần Quả chạy từ dưới lầu lên, đang nói chuyện với điện thoại: "... Ừ ừ, được được... Ở đây... Chuyện gì thế này?"

Cô nhìn ba người kỳ quái đột nhiên xuất hiện, khó hiểu: "Nhất Diệp Chi Thu? Mộc Vũ Tranh Phong? Nằm đó là ai?"

"Quân Mạc Tiếu." Mộc Vũ Tranh Phong trả lời, "Hắn đang hôn mê, có thể cho mượn một cái giường không?"

"A a a, được được được... Đúng rồi Diệp Tu, điện thoại của cậu."

"Tôi?" Diệp Tu nghi hoặc nhận điện thoại.

Diệp Tu không có điện thoại di động cá nhân, nhưng chiến đội đăng ký vòng khiêu chiến, trong đơn báo danh bắt buộc phải điền thông tin liên lạc, nên để số di động của Trần Quả.

Hứa Bác Viễn tìm Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng Thiếu Thiên tìm Dụ Văn Châu, Dụ Văn Châu tìm nhân viên của Liên minh, cuối cùng tìm được số điện thoại của Hưng Hân.

Còn vì sao không tìm Tô Mộc Tranh?

Cô đi quá gấp, căn bản không đem điện thoại theo.

"Chào tiền bối, tôi là Dụ Văn Châu." Đội trưởng Lam Vũ luôn có giọng nói dịu dàng, hiếm khi có chút cẩn thận và lo âu, "Chuyện tiếp theo có lẽ anh sẽ không tin, nhưng đây tuyệt đối không phải là nói giỡn."

Diệp Tu nhìn ba người xinh đẹp không thể dùng lẽ thường giải thích trước mặt, bình tĩnh thong dong nói vào điện thoại: "Nếu như cậu nói cậu gặp Sách Khắc Tát Nhĩ hay Dạ Vũ Thanh Phiền, tôi cũng sẽ không ngạc nhiên."

"Nói vậy, tiền bối đã gặp nhóm người Quân Mạc Tiếu rồi? Bọn họ có khỏe không? Lưu Mộc và Tuyệt Sắc đều rất lo lắng."

Lưu Mộc? Tuyệt Sắc?

Clone của Hoàng Thiếu Thiên và clone của Lam Hà?

Trí nhớ của Diệp Tu luôn không tệ.

"Tiền bối, chiếu cố Quân Mạc Tiếu cho tốt." Dụ Văn Châu không nói nhiều.

Thẻ tài khoản biến thành người sống, tôi cũng không có kinh nghiệm nha. Diệp Tu cúp điện thoại: "Đi bệnh viện!"

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#25
Chương 24

Quân Mạc Tiếu nằm lẳng lặng một mình trong phòng bệnh, trên người đâm những mấy ống truyền dịch.

"Nội tạng suy kiệt? Nội tạng bị vỡ?"

"Đúng vậy, mặc dù xuất huyết trong đã ngừng, không cần mổ, nhưng bệnh nhân thật sự bị mệt nhọc quá độ, kể cả tâm trí lẫn thể lực, hai mặt đều bị quá tải. Sau này cần nằm tĩnh dưỡng trên giường là chính, với lại còn phải tăng cường hấp thu dinh dưỡng." Bác sĩ vừa nói vừa viết đơn thuốc.

Mộc Vũ Tranh Phong và Nhất Diệp Chi Thu không ngừng gật đầu.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh nhìn nhau, nói chuyện thì thầm.

Hai người đã bình tĩnh lại sau cảm giác khiếp sợ.

"Em gọi điện cho Văn Châu báo tin bình an."

"Em không đem điện thoại."

"Nè, của chị chủ, điện thoại chị ấy cho anh mượn."

"Anh thì sao?"

"Anh phải tìm hiểu xem bọn họ tới đây làm gì, Vinh Quang còn có thể đánh hay không." Diệp Tu nói, "Đánh Vinh Quang là một chuyện, nhìn thấy tài khoản biến thành người, nằm chỗ đó, anh cũng lo hắn có chuyện... Đợi đã đợi đã, chúng ta đi đóng tiền."

"Ta có tiền." Nhất Diệp Chi Thu nói.

Mộc Vũ Tranh Phong cũng móc ra một nắm đồng vàng.

"Nơi này dùng tiền giấy." Diệp Tu mặt không đổi sắc, nhận lấy đồng vàng bỏ vào túi mình, quen cửa quen nẻo đi tới phòng thu viện phí nộp đơn thuốc.

"Quân Mạc Tiếu bình an, yên tâm rồi ha?" Hứa Bác Viễn nói với Tuyệt Sắc.

Dụ Văn Châu làm việc chu đáo, không quên báo tin bình an cho hắn.

"Ừm, yên tâm." Tuyệt Sắc hút sợi mì gói.

"Cậu ăn trước đi, tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt. Đây là game điện thoại, chơi thoải mái. Tôi đi làm nhiệm vụ công hội, xong rồi sẽ tìm cậu."

... Giỡn à, xác nhận Quân Mạc Tiếu không online, hắn còn không mau đi giành boss!

"Tiểu Hứa, đại ca lợi hại nhất là chiêu Đâm Ngược Gió, sau khi dùng Tam Đoạn Trảm thì ngươi đừng dùng Ngân Quang Lạc Nhẫn, nếu dùng vậy sau đó sẽ bị cứng đờ một chút." Tuyệt Sắc nhìn chằm chằm màn hình của Hứa Bác Viễn.

"A? Là vậy à." Hứa Bác Viễn ngẫm nghĩ, đánh xong trận, Lam Kiều Xuân Tuyết chạy tới chỗ không người, gửi một câu: "Lam Kiều, có tiện tới chỗ tôi thảo luận đấu pháp không?"

Hắn rời khỏi trò chơi.

Quả nhiên năm phút sau, đại ca xuất hiện ngay trước mặt: "Tiểu Hứa, chúng ta thảo luận chiến thuật một chút đi."

Xem ra có thể giao lưu trực tiếp với tài khoản, vẫn có chỗ tốt.

Diệp Tu ngậm một điếu thuốc lá không châm lửa, cầm một túi thuốc quay về phòng bệnh.

Hai người Mộc Vũ Tranh Phong và Nhất Diệp Chi Thu đang vây quanh Tô Mộc Tranh nói nhỏ.

Thấy Diệp Tu trở lại, Nhất Diệp Chi Thu tiến lên chào: "Khế ước giả tiền nhiệm."

"Gọi tôi là Diệp Tu đi. Cậu xưng hô thế nào? Nhất Diệp?"

"Vâng." Nhất Diệp Chi Thu gật đầu, "Chúng ta tâm sự?"

Vẻ mặt hắn phức tạp.

Diệp Tu nhìn hắn, vẻ mặt không đổi: "Đi thôi."

Ra khỏi khu nội trú, Diệp Tu lấy ra bật lửa.

"Cho ta một điếu." Nhất Diệp Chi Thu vươn tay.

"Ah." Diệp Tu đưa hắn điếu thuốc, thuận tay châm lửa.

Nhất Diệp Chi Thu ho khan.

"Cậu không biết hút thuốc à." Diệp Tu vỗ lưng hắn, đưa một gói khăn giấy.

"Không biết. Nhưng ngươi nhắc đến gần mười năm, ta muốn thử một lần." Hắn ho một hồi, mắt ửng đỏ lại hút mạnh một hơi, "Thật cay."

Diệp Tu cười: "Các cậu giống chúng tôi không? Cuộc sống ở hai nơi."

"Cách sống khác nhau mà thôi." Nhất Diệp Chi Thu học dùng miệng nhả khói thuốc, "Nhưng bọn ta không thể lựa chọn khế ước giả."

Hắn quay người về phía Diệp Tu, lên án: "Ngươi bỏ đi quá đột ngột, còn thiếu ta một lời từ biệt."

"Quả thật còn thiếu cậu." Diệp Tu gật đầu, tiếp thu lời lên án: "Thật xin lỗi, trước ngày hôm nay, tôi chưa từng nghĩ đến các cậu là có sự sống."

"Ta cũng không ngờ, có thể gặp được khế ước giả của mình." Nhất Diệp Chi Thu nói, "Mà ta vội vã đi tìm ngươi, đánh ngất khế ước giả đương nhiệm, còn chưa biết phải đền tội thế nào."

Hơn nữa, hắn và Mộc Vũ Tranh Phong đi quá gấp, Phục Long Tường Thiên, Hào Long Phá Quân còn có phi pháo, vô cùng hiệu quả, đã trở thành đội phá hủy nhà cửa xa hoa nhất trong lịch sử.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#26
Chương 25

Diệp Tu ngậm điếu thuốc nhịn cười: "Kỹ thuật của Tôn Tường không tệ, chiến thuật và nhận thức còn cần phải luyện thêm, vất vả cậu rồi."

"Lời này ngươi giữ lại nói với Quân Mạc Tiếu đi. Ta trước giờ không biết ngươi có thể khiến chúng ta mệt đến ho ra máu." Ít ra hắn chưa bị bao giờ.

"Tôi cũng không biết lý do nha." Diệp Tu nhún vai, "Nếu cậu ta không chịu nổi thì sẽ thế nào?"

"Sẽ không ảnh hưởng đến sự điều khiển của các ngươi, nhưng hắn sẽ hoàn toàn không có ý thức tự chủ. Nói theo cách của các ngươi, chính là người thực vật, không có khả năng tỉnh lại."

"Thật xin lỗi."

"Ngươi có thể đừng khiến hắn mệt như vậy được không? Ta biết các ngươi đang cày vật liệu." Nhất Diệp Chi Thu nói, thấy chung quanh không có nhiều người chú ý, liền vung tay lên.

Hòn đá, da lông, xương sống, vũ khí, trang bị... suýt nữa đập trúng cả người Diệp Tu.

Diệp Tu hơi há miệng, một nửa điếu thuốc rung rung sắp rớt: "ĐM..."

Đám tài khoản thật quá thành thật.

Ngay cả Nhất Diệp Chi Thu đi theo hắn chinh chiến gần mười năm, vậy mà không học được chút nào khả năng cò kè mặc cả của hắn, hiền lành như thế, thật không nỡ lừa gạt.

"Cậu chắc không phải là đem tới toàn bộ vật liệu của phòng nghiên cứu Gia Thế và công hội Gia Vương Triều đi..."

"Không có, này là ta để dành được." Nhất Diệp Chi Thu nói, "Khi không bị các ngươi điều khiển, chúng ta đều có cuộc sống riêng. Đây là tài sản riêng, các ngươi sẽ không thấy trong thương khố hay túi đồ."

"Cám ơn." Diệp Tu nói, "Trước để ở chỗ cậu có được không? Để tôi ngẫm lại xem xài làm sao... các cậu có quen biết boss không? Tôi điều khiển các cậu đi đánh boss có ảnh hưởng gì không?"

"Ah, không có ảnh hưởng." Nhất Diệp Chi Thu phất tay, toàn bộ vật liệu biến mất. Hắn thở dài, "Bọn hắn dù là kẻ mạnh, cũng cần phải sống a, mua bán vật liệu bù đắp lẫn nhau, rất bình thường." Hắn tiếp tục xác nhận, "Ngươi sẽ giảm bớt áp lực cho Quân Mạc Tiếu, đúng không?"

"Nếu như có thể lấy được vật liệu, quả thật không thành vấn đề." Diệp Tu gật đầu.

"Ta và Mộc Vũ, với lại A Thu sẽ nghĩ cách. Ngươi đừng nói cho Quân Mạc Tiếu."

"A Thu?" Đôi mắt Diệp Tu bỗng sáng lên, "A Thu là ai?"

Nhất Diệp Chi Thu nhìn hắn một cách kỳ quái: "Có gì mà ngạc nhiên, ngươi không biết Thu Mộc Tô à?"

Tàn thuốc trên tay Diệp Tu rơi xuống đất.

"Thu Mộc Tô, hắn có khỏe không?"

"Mặc dù không max level, nhưng so ra vẫn tốt hơn hầu hết những người mất đi khế ước giả. Tinh thần của hắn rất tốt."

Diệp Tu lại đốt một điếu thuốc.

Lần này Nhất Diệp Chi Thu không hỏi xin thêm điếu nữa, nếm thử hương vị thì một điếu là đủ rồi. Hắn nói tiếp: "A Thu và Quân Mạc Tiếu ở cùng nhau, đã nhiều năm. Quan hệ hai người bọn họ rất tốt."

Trên mặt Diệp Tu toát lên vẻ hoài niệm: "Thật sao, vậy rất tốt nha."

Nhất Diệp Chi Thu lại bổ một đao: "Nếu như Quân Mạc Tiếu xảy ra chuyện, A Thu nhất định là người đau lòng nhất."

Diệp Tu hút nhanh hai điếu thuốc: "Chúng ta quay lại xem Quân Mạc Tiếu."

Nhưng còn chưa tới gần phòng bệnh, họ đã nghe thấy tiếng ồn ào.

Nói cho chính xác, là tiếng khóc.

Lúc đầu cảm thấy xa lạ, nhưng ngẫm lại, tiếng khóc này rất quen tai.

Quen tai, bởi vì ấn tượng khắc sâu.

Diệp Tu chỉ nghe qua một lần.

Nhiều năm trước, ở nghĩa trang Nam Sơn.

Trên đời này, ngoài chuyện sống chết, đều là việc nhỏ.

Diệp Tu chạy vội về phía phòng bệnh.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#27
Chương 26

Tô Mộc Tranh ôm người trên giường bệnh, khóc nức nở.

Diệp Tu lần thứ hai nhìn thấy cô gái nhỏ này có thể khóc gào như một chú sói hoang.

Ngay cả sói hoang cũng phải chịu thua.

Quân Mạc Tiếu nhìn Diệp Tu đứng ở cửa, liều mạng nháy mắt.

Diệp Tu lập tức hiểu, không cần nghĩ ngợi liền nói: "Mộc Tranh, em muốn ôm chết người ta sao?"

Tô Mộc Tranh lắc đầu nhưng không chịu buông tay.

Sau khi nói một câu không cần suy nghĩ, Diệp Tu liền ngây người.

Vì sao mình lại có hành động theo bản năng thế này?

Quân Mạc Tiếu tiếp tục nháy mắt.

Diệp Tu cau mày, nhìn chiếc bàn nhỏ đầu giường bệnh.

Nơi đó có mấy tờ giấy ghi chú đơn thuốc.

Lúc trước không có.

Diệp Tu đi tới cầm lên.

Chữ viết ngoáy khó coi.

... A, nét chữ này thật quen mắt.

... A, nội dung thật quen thuộc.

Diệp Tu nhìn Quân Mạc Tiếu. Người sau vẻ mặt bó tay mặc kệ.

Diệp Tu lại nhìn tờ giấy. Nét chữ còn mới, Thiên Cơ Tán thăng cấp 70 cần những tài liệu ABC... Thiên Cơ Tán thăng cấp 75 cần những tài liệu DEF...

Hai tay Diệp Tu run run.

Run rất nhiều.

Tờ giấy ghi chú đơn thuốc rơi xuống đất.

Hắn run rẩy lấy ra hộp thuốc lá, thử hai lần mới có thể lấy ra một điếu đưa vô miệng.

Nhất Diệp Chi Thu đoạt lấy, trong phòng bệnh không cho phép hút thuốc.

Thế là não Diệp Tu ngừng hoạt động, tay chân không biết để đâu.

Tới tới lui lui đi vài vòng.

Đấm mạnh vào tường.

Hít sâu.

Vò đầu.

Đảo quanh tại chỗ.

... Tóm lại, như một tên bệnh thần kinh.

May là chỉ thần kinh một lúc liền khỏi hẳn.

Hắn đưa một hộp khăn tay cho Tô Mộc Tranh, cô dùng sức lau lau mũi.

Quân Mạc Tiếu thở dài: "Giết người nha..."

Vẻ mặt Tô Mộc Tranh thay đổi: "Không cho anh nói bậy."

Quân Mạc Tiếu cười ha ha, vô cùng hài lòng mà xoa đầu cô: "Được, anh không sao."

Diệp Tu nhặt lên tờ giấy dính dấu giầy ở dưới đất, gấp lại mấy lần rồi bỏ vào túi.

Lúc ngồi xuống, hắn tiện tay lau mặt một cái.

Khi đứng lên, mặt đã mỉm cười: "Tô đại đại, mày rốt cuộc cũng chịu quay lại thăm."

Quân Mạc Tiếu nói: "Mộc Tranh đợi lát nữa hẵng ôm, chừa chỗ cho nó."

"Ồ?" Tô Mộc Tranh không hiểu lắm.

Quân Mạc Tiếu cười, tay vừa chuyển, Thiên Cơ Tán bỗng xuất hiện, hàn quang lấp lóe, lập tức đâm về phía thân trên của Diệp Tu: "Tao đã muốn làm vậy từ lâu!"

Thiên Cơ Tán biến thành chiến mâu, biến thành súng máy, biến thành quang kiếm, biến thành thái đao, hình thái đa dạng, có tầm gần có tầm xa, có thể công có thể thủ, luôn đem theo bên người, ẩn giấu sát khí, cảnh sát tới cũng không phát hiện được, không hổ là đứng đầu của N loại vũ khí.

Diệp Tu cùng lắm là một trạch nam, bị hắn đâm đến la oai oái, chạy loạn khắp phòng: "Tô Mộc Thu đồ mất dạy! Còn không mau dừng tay... Ai ai, đánh trúng rồi đánh trúng rồi... Đau quá... Tao cảnh cáo mày mà đánh nữa là tao trở mặt đó! Tao phản kháng thiệt đó... Này này mày đâm chỗ nào đó..."

Gà bay chó sủa.

Tô Mộc Tranh cười khanh khách, cười đến ngửa tới ngửa lui.

...Rốt cuộc ngừng khóc.

Hai tên lớn đầu đang cãi nhau ầm ĩ thấy vậy, cùng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thu tay lại.

"Mộc Tranh, anh muốn ăn bánh bao nhân thịt của chỗ cũ, rất rất muốn, thèm muốn chết..."

Tô Mộc Tranh sững sờ, chỗ kia, cách nơi này không gần.

"Em đi mua." Cô vừa nói vừa đứng dậy, "Anh sẽ ở đây, đúng không?"

"Ừ."

Tô Mộc Tranh lại ôm hắn, nhìn hai người sóng vai ngồi cạnh nhau mà tươi cười rạng rỡ, hất lên mái tóc dài rồi đi ra cửa.

"Đêm hôm khuya khoắt, chỉ một mình ngươi?"

Mộc Vũ Tranh Phong và Nhất Diệp Chi Thu đứng dậy đi theo.

Phòng bệnh im ắng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Tao về rồi."

"Chào mừng mày trở về."

Hai miệng một lời.

Cùng ôm lấy nhau.

- TBC -
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#28
Ya:haha :sauc :dualeo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cuối cùng cũng ra chap mới rùi, em hóng truyện quá trời luôn :xu:xu:xu
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#29
úi tội lỗi tội lỗi, giờ chị mới up chap mới dc *che mặt*
 
Số lượt thích: Ail

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#30
Chương 27

"Bọn họ đi cả rồi, nói đi, rốt cuộc là sao?"

"Là chính tao cũng không biết chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là tai nạn giao thông, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện mình ở trong cơ thể Quân Mạc Tiếu. Hẳn là vì quá chấp nhất với Vinh Quang đi." Tô Mộc Tranh nhún vai, "Tao mất một tuần mới xác định mình không phải đang nằm mơ, sau đó bắt đầu kiếm ăn ở đại lục Vinh Quang... dễ hơn ở đây nhiều. Sau này gặp Thu Mộc Tô, hắn tưởng tao là Quân Mạc Tiếu, nhưng hình như lúc sau đã cảm giác được gì đó."

"Khoan đã, vậy Quân Mạc Tiếu thật sự đâu?"

Tô Mộc Thu chỉ vào đầu mình: "Đang ngủ. Các thẻ tài khoản đều rất tốt bụng. Hắn phát hiện tao là người điều khiển, liền giao quyền sử dụng cơ thể cho tao. Còn câu hỏi gì không?"

"Vì sao không đi ra sớm hơn?"

"Ra không được. Mỗi lần lại gần nơi tao tỉnh lại, tao đều sẽ bị thương. Mỗi lần muốn nói chuyện này với người khác, cũng sẽ tự động bị khóa giọng." Tô Mộc Thu nói, "Đối với chúng ta, Vinh Quang là thế giới 2D của các thẻ tài khoản; nhưng lại là thế giới thật đối với bọn họ. Ý nghĩ di chuyển từ thế giới này đến thế giới khác là quá điên rồ. Mặc dù có không ít thẻ tài khoản muốn giao lưu với chúng ta, nhưng người thật sự bỏ ra thời gian công sức để làm vậy là không nhiều. Mười năm qua tao chỉ gặp ba người như vậy, bọn họ đều thành công, nhưng không còn có bất cứ tin tức gì, không biết lý do. Tuyệt Sắc là người thứ tư, hắn rất đơn thuần, nhanh chóng quay lại Vinh Quang. Tao rốt cuộc có thể liên lạc với mày."

"Vậy mày có thể tới đây, nguyên nhân chính là do hôn mê mất đi ý thức?"

"Đúng vậy."

"Mày cũng đừng quay về." Diệp Tu nói, "Ở lại đây, chiến đội của tao đang cần người."

Tô Mộc Thu lắc đầu: "Tao đã viết ra hết cách nâng cấp Thiên Cơ Tán, Diệp Tu đại đại mày còn có thể lười hơn nữa được không? Đừng quên, người đã chết vốn không nên xuất hiện, tao chỉ nghĩ Tuyệt Sắc có thể đem cách nâng cấp giao cho mày, vậy là đã hài lòng. Ai ngờ bọn họ nóng vội lên, nâng tao đem đến đây. Dù sao cơ thể này là của Quân Mạc Tiếu, cho dù hắn đồng ý, tao cũng không thể dùng nó cả đời."

"Cái gì? Mày muốn đi? Không được, tao không đồng ý! Mày đã thấy Mộc Tranh khóc, mày có biết khi mày chết em ấy khóc thảm thế nào không! Em ấy chỉ có một người anh là mày!"

"Mộc Vũ và Nhất Diệp còn biết, tao đương nhiên cũng biết." Tô Mộc Thu mỉm cười, "Nhưng tao quả thật đã chết. Có mày, tao rất yên tâm. Với lại chúng ta có thể cùng chung vai chiến đấu bằng một cách khác, không phải rất tốt à?"

Diệp Tu lắc đầu.

Hoàn toàn không tốt.

"Đại thiếu gia đừng tùy hứng." Tô Mộc Thu cười, "Tao chỉ là chuyển qua nơi khác ở mà thôi. Lần đầu tiên ra tới, khó nói trước có di chứng gì không. Cũng không phải biến mất hoàn toàn, mày lảm nhảm gì với màn hình, tao đều nghe được."

Diệp Tu ngây người.

Hình như đúng vậy.

Là hắn nóng vội để tâm vào chuyện vụn vặt.

Vẻ mặt Tô Mộc Thu đồng cảm: "Quả nhiên nhiều năm như vậy, trí thông minh cũng không có khá hơn."

"Nói như vậy, tao cũng sẽ không vì mày là người bệnh mà thương tiếc... Được rồi, đại nhân lòng dạ rộng rãi không so đo với mày."

...Lý do Diệp Tu đổi giọng là vì Tô Mộc Thu giơ tay lên, Thiên Cơ Tán lại xuất hiện.

Dưới sự uy hiếp của Thiên Cơ Tán, Diệp Tu quyết đoán chuyển chủ đề: "...Mỗi ngày đều bị tao sử dụng, có mệt lắm không?"

"Mệt như chó đó đại thiếu gia. Nhưng mày yên tâm, nguyên nhân tao bị bệnh không phải do mệt mỏi, mà là do hai thế giới bài xích và cơ chế bảo hộ của cơ thể." Tô Mộc Thu nói, "Tao đang nghiên cứu thuốc giúp thư giãn, hay là mày giúp tao chuẩn bị vật liệu đi?"

Chờ khi Tô Mộc Tranh che giấu vẻ mặt u buồn ôm bánh bao nhân thịt nóng hổi trở về, cô chỉ thấy hai người đang tranh luận không ngừng trong phòng bệnh, trên giường trên bàn khắp nơi đều là một đống bản thảo, nét chữ như gà bới.

Quả nhiên, anh Hai và Diệp Tu, vẫn là yêu Vinh Quang nhất.

Vốn cho rằng sẽ không còn gặp được cảnh tượng này, Tô Mộc Tranh vui vẻ đến mức muốn bay lên.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#31
Chúc mừng Lam Hà 19 tuổi!!!
Sản phẩm thuộc [Project] Tuyết Ngày Xuân - Mừng sinh nhật Lam Hà 2021
Chương 28

"Em ấy ngủ thiếp đi rồi?" Diệp Tu hỏi nhỏ.

"Ừ, ngủ thiếp đi rồi. Nhóc con giờ nặng hơn xưa nhiều, mau giúp tao một tay, cánh tay tao tê hết rồi." Tô Mộc Thu nhe răng nhếch miệng.

"Mày vẫn chiều em ấy như vậy."

"Nói cứ như mày không phải cũng vậy."

Đây là kết quả của việc Tô Mộc Tranh cứ muốn ngủ chen cùng một giường với hắn.

Bởi vì đi ngủ mà nhe răng nhếch miệng còn có Hứa Bác Viễn.

Lam Hà từng nói, Tuyệt Sắc đi ngủ lăn 50 m. Thật sự hoàn toàn không khoa trương.

Trạch nam đánh thắng được kiếm khách không?

Đáp án nhìn là biết ngay.

Bị Tuyệt Sắc đè nặng dưới người, Hứa Bác Viễn lệ rơi đầy mặt.

Lam Kiều Xuân Tuyết, tôi cần cậu.

"A, Tuyệt Sắc đâu?" Lam Hà nằm bẹp mà hỏi.

"Hắn đi trau dồi tình cảm với Tiểu Hứa." Lam Kiều Xuân Tuyết thở dài, "Tiểu Hứa quá chiều hắn."

... Rõ ràng là ta ở cùng Tiểu Hứa lâu nhất.

... Nhưng ta chắc chắn, ngày mai Tiểu Hứa nhất định sẽ không ngủ chung với Tuyệt Sắc.

Người thứ ba nhe răng nhếch miệng là Tôn Tường.

Không phải vì bị chen ngủ.

Mà vì hắn không có chỗ để ngủ.

Bởi vì giường đã nát.

Mà trên đầu hắn còn một cục u do bị Khước Tà gõ ra.

Hai tay hắn ôm vai: "Hừ! Cậu nói giờ phải làm sao. Đây chính là tài sản chiến đội! Với lại, mắc gì đánh tôi?"

Nhất Diệp Chi Thu cúi đầu: "Thật xin lỗi, bởi vì có việc gấp."

"Việc gấp? Cậu vội vã đi gặp Diệp Thu à?" Đây vĩnh viễn là cây gai trong lòng Tôn Tường, "Chẳng lẽ tôi kém hơn hắn!"

Nhất Diệp Chi Thu vội giải thích: "Không phải như vậy, ngươi là khế ước giả hiện tại của ta, ta sẽ hoàn toàn nghe lời ngươi."

"Thật sao? Tôi muốn cậu không được tiếp tục nghĩ đến Diệp Thu cũng được?"

Nhất Diệp Chi Thu a một tiếng, nói: "Được nha."

Đôi mắt Tôn Tường lập tức sáng lên, truy hỏi: "Thật không?"

Nhất Diệp Chi Thu gật đầu.

Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ tới Diệp Thu.

Bởi vì khế ước giả tiền nhiệm của hắn là Diệp Tu nha.

Thấp một ngọn nến cho Tôn Tường.

Sau khi tỏ vẻ hài lòng, Tôn Tường suy nghĩ một chút: "Không, không đúng."

Nhất Diệp Chi Thu nhìn hắn khó hiểu.

Tôn Tường nói: "Cậu phải nghĩ tới hắn."

Mặt Nhất Diệp Chi Thu tỏ vẻ khó hiểu.

"Bởi vì tôi muốn đánh bại hắn!" Tôn Tường nắm chặt tay, "Dùng cậu đánh bại Quân Mạc Tiếu! Tôi nhất định sẽ làm được!"

"Ừm, Tiểu Tôn, cố lên." Nhất Diệp Chi Thu gật gật đầu, "Nhưng không phải ngay bây giờ có được không?"

"Vì cái gì? Cậu quả nhiên là không xuống tay được có phải không!" Tôn Tường tức giận đến đỏ mặt.

"Quân Mạc Tiếu bệnh nặng, nhập viện rồi."

"Tôi biết là cậu sẽ tìm cớ mà... Cái gì? Nhập viện? Nhập viện hả..." Tôn Tường còn tính lải nhải tiếp, nhận ra liền dừng lại.

Mặt hắn vẫn đỏ, nhưng lần này là vì xấu hổ.

"Kia, không có việc gì đi?"

Nhất Diệp Chi Thu cười cười: "Hắn đang hồi phục, tương lai còn có thể chiến đấu. Quả nhiên, Tiểu Tôn là người tốt."

Tôn Tường hừ một tiếng: "Đừng tưởng khích lệ tôi thì có thể che lấp việc cậu hại tôi không có giường ngủ!"

"Vâng vâng vâng, lỗi của ta..."

Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu đều không ngủ.

Bởi vì chưa từng có người đi ra từ Vinh Quang, trên người Quân Mạc Tiếu còn mang theo vết thương, không biết sẽ gây hại thế nào, không biết sẽ mang đến hậu quả ra sao.

Bọn họ nắm chặt từng phút từng giây, thảo luận Vinh Quang, chiến đội, huấn luyện, còn có cuộc sống hằng ngày.

Không nhắc đến quá khứ.

Quá khứ là chuyện đã qua, không thể nào thay đổi.

Hai con người thực tế, cố gắng vì tương lai.

Trời sắp sáng rồi.

Diệp Tu hắng giọng một cái: "Đấu vòng khiêu chiến quay lại Liên minh, cầm lấy Quán quân, tao liền giải nghệ."

"Đến tuổi này của mày, cũng nên nghỉ. Nhưng mày đừng có đem tao giấu luôn. Nghe mày kể, tao cảm thấy Bánh Bao rất hợp chơi tán nhân, cho tao nhìn khế ước giả tương lai một chút đi?"

"Không nhắc đến người kế nhiệm Quân Mạc Tiếu." Diệp Tu nghiêm túc nói ra kế hoạch của hắn.

... Về nhà.

... Đi học.

... Chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, đi làm.

"Mày biết nhà tao làm gì không." Diệp Tu tự hỏi tự trả lời.

... Khoa học kỹ thuật sinh vật.

... Bối cảnh số lượng.

Bối cảnh số lượng có nghĩa là, có mã số.

Có mã số, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Cân nặng cũng không cần nói cũng biết.

... Tao sẽ làm cho mày thoải mái rời khỏi đại lục Vinh Quang.

Sau đó.

Chờ mày vào Liên minh cầm lấy quán quân, phá vỡ các kỷ lục của tao.

Mười năm, vẫn có thể làm lại từ đầu.

Diệp Tu tin tưởng mình có thể đoạt giải quán quân.

Tổng cộng đã cầm ba cái quán quân.

Diệp Tu tin tưởng Tô Mộc Thu nhất định có thể sống lại.

Kết quả, bạn đoán xem?

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#32
Chương 29

Trời đã sáng.

Người vẫn còn ở đó.

Vì chỉ là tĩnh dưỡng, bệnh viện không làm được gì, thế là người được đưa về Thượng Lâm Uyển.

Sau khi trở về, Diệp Tu vô cùng kiên quyết giấu thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu ở nơi không ai biết.

Cũng chả có tác dụng quái gì.

12 tiếng sau, thân thể Quân Mạc Tiếu trở nên trong suốt, rồi bỗng chốc biến mất.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh giật nảy mình, quyết đoán chạy tới trước máy tính, quét thẻ đăng nhập.

Quân Mạc Tiếu xuất hiện ở trên màn ảnh.

Còn mặc đồ ngủ.

Thế là Diệp Tu quả quyết rời khỏi trò chơi.

Hắn nói với Tô Mộc Tranh: "Làm phiền Mộc Vũ Tranh Phong vất vả chút, truyền đạt tình hình một tí."

Tô Mộc Tranh nói: "Dông dài."

Hai người nhìn nhau, mỉm cười.

Người kia vẫn còn, thật tốt.

Hài lòng đến không thể hài lòng hơn.

... Kinh sợ đến không thể kinh sợ hơn.

Thu Mộc Tô đi săn trở về, vừa vào nhà, choáng váng.

Năm sáu con gà rừng xách trong tay rơi xuống đất, lông gà đầy đất.

"Ngươi ngươi ngươi vì sao trở lại?"

Quân Mạc Tiếu nói: "Ngạc nhiên cái gì, ta không trở lại thì đi đâu?"

"Ngươi không phải đi thế giới của khế ước giả à?"

"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ ở lại bên kia?" Quân Mạc Tiếu hơi híp mắt lại.

Thu Mộc Tô ngây ngốc nói: "Nhưng bên kia là nơi ngươi nên ở nha..."

"Ngươi quả nhiên biết." Quân Mạc Tiếu ngoắc, "Thu đại đại, đến ôm một cái?"

Thu Mộc Tô ngẩn người, xoay người nhặt lên gà rừng ném vào mặt hắn: "Ôm cái đầu ngươi, vết thương lành rồi đúng không. Nấu cơm đi!"

"Thật là vô tình vô nghĩa, chậc chậc." Quân Mạc Tiếu lấy ra Thiên Cơ Tán, một chiêu Thuẫn Kích đánh xỉu gà rừng, bình luận, "Với lại, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội ôm em gái ta."

... Nhưng ta sẽ sử dụng ngươi, một ngày nào đó trong tương lai.

Nhà gỗ nhỏ trong rừng của Quân Mạc Tiếu và Thu Mộc Tô, hôm nay vẫn gà bay chó sủa.

Thật đáng mừng.

Cách tiệm net Hưng Hân một con đường.

Sáng sớm.

Tôn Tường ôm điện thoại có chút nôn nóng.

Hắn trực tiếp gọi điện thoại cho chiến đội Việt Vân, tìm tuyển thủ kế thừa tài khoản cuồng kiếm sĩ Hoành Đao của hắn lúc trước.

"Tiền bối." Tuyển thủ kia rất lễ phép, cũng hơi ngạc nhiên, sau khi Tôn Tường đến Gia Thế thì chưa từng liên lạc hắn.

"Cậu... Cậu nhớ đối xử tốt với Hoành Đao một chút." Tôn Tường nói, "Cậu nói với hắn, hoan nghênh hắn đến gặp tôi."

"Đúng, trong lúc điều khiển hắn."

"Đến chỗ không có ai, nói ở kênh phụ cận là được rồi."

"Cậu cứ nói thế là được."

Cúp điện thoại, tuyển thủ Việt Vân sững sờ.

Nhưng hắn vẫn nghe lời tiền bối, làm chuyện trông có vẻ rất ngu ngốc.

Hôm qua, Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu giao lưu với nhau rất tốt.

Hôm nay, hắn muốn gặp Hoành Đao một chút.

Tài khoản hắn sử dụng khi ra mắt.

Lúc trước bỏ đi, có phải hắn cũng thiếu Hoành Đao một lời từ biệt?

Hoành Đao có phải cũng giống Nhất Diệp Chi Thu, nhớ thương người tiền nhiệm?

Hoành Đao nghe khế ước giả nói, cảm giác không hiểu gì hết.

Cái gì gọi là "hoan nghênh hắn đến gặp tôi"? Chúng ta không cùng một cái thế giới có được không?

Hoành Đao quyết định không rảnh để ý.

Với tính cách của Tôn Tường, cùng lắm kiên nhẫn được nửa ngày.

Đã nửa ngày còn không thấy Hoành Đao, hắn trở về phòng ngủ quét thẻ vào Vinh Quang, dùng Nhất Diệp Chi Thu để nhắn lời.

Năm phút sau, Nhất Diệp Chi Thu xuất hiện, trong tay còn ôm cái chậu.

Gà rừng kho tàu.

Thơm ngào ngạt.

Lúc này có người gõ cửa.

Tôn Tường vừa mở cửa, ngây người.

- TBC -
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#33
Chương 30

Tô Mộc Tranh đứng ngoài cửa.

Tô Mộc Tranh thường ngày lạnh lùng, hôm nay tựa hồ tâm trạng không tệ?

Thậm chí còn mỉm cười với hắn?

Cô nàng này có chuyện gì à?

Tô Mộc Tranh lướt qua hắn nhìn thẳng vào trong phòng, chào hỏi: "Nhất Diệp, Mộc Vũ nói cậu mang đồ tới."

Nhất Diệp Chi Thu gật đầu: "Làm phiền ngươi đưa cho bọn hắn." Đưa chậu ra.

Tôn Tường trơ mắt nhìn chậu thịt gà thơm ngào ngạt đổi chủ.

Tô Mộc Tranh tóc dài phất phới, cười tủm tỉm rời đi.

Tôn Tường trừng mắt Nhất Diệp Chi Thu.

"Nhất Diệp cậu..." Hắn rất tức giận.

Nhất Diệp Chi Thu lấy ra cái chén: "Cánh gà ở đây, ta giữ phần cho ngươi."

"... Anh em tốt!"

Tôn Tường mừng rỡ.

Hắn gặm cánh gà, hỏi Nhất Diệp Chi Thu, vì cái gì Hoành Đao còn không ra. Nhất Diệp Chi Thu nói người biết thông lộ không nhiều. Sợ tất cả mọi người ra, đại lục Vinh Quang sẽ loạn, cho nên không dám thông báo rộng rãi.

Tôn Tường tỏ vẻ đã hiểu, nhờ hắn truyền lời cho Hoành Đao, Nhất Diệp Chi Thu cũng đồng ý.

Tôn Tường chợt nhớ tới một việc.

"Cậu nói, tối hôm qua cậu và Mộc Vũ Tranh Phong đi rất gấp, phá tường lao ra. Sao tôi lại thấy tường ký túc xá hoàn hảo không hư hao gì?"

"A, bởi vì sau khi Mộc Vũ trở về đã tìm người sửa."

"Tìm ai?" Tôn Tường thuận miệng hỏi.

"Sinh Linh Diệt và Vương Bất Lưu Hành."

Tôn Tường nghi hoặc, đây là kiểu phối hợp gì vậy?

Sinh Linh Diệt, cơ giới sư, sửa chữa từ góc độ vật lý.

Vương Bất Lưu Hành, ma đạo học giả, sửa chữa từ góc độ ma pháp.

"Nếu như ngươi gặp Vương Bất Lưu Hành, tuyệt đối đừng gọi hắn bằng cái tên này, phải gọi hiệu của hắn."

"Vương Bất Lưu Hành, hiệu Thiên Lý Cư Sĩ."

Tôn Tường vậy mà lại bày mặt đồng tình, tỏ vẻ rất thấu hiểu.

Nhất Diệp Chi Thu nghi hoặc, "Cả loại thuốc Đông y này ngươi cũng biết? Có rất nhiều người đều không biết."

Tôn Tường nói, "Gừng, đường đỏ, hồng trà, túi giữ ấm, cây ích mẫu, vương bất lưu hành, thuốc điều hòa kinh nguyệt, từ tiểu học tới trung học tôi quen 10 bạn gái, sao lại không biết mấy cái này? Chỉ biết uống nước nóng hay sao?"

Nhất Diệp Chi Thu tỏ vẻ bội phục bội phục.

Về sau Tôn Tường mới phát hiện, rất nhiều tuyển thủ Liên minh cũng không biết.

F.A.

Không.

Chúc biến cong.

Trở lại chuyện chính.

Nhất Diệp Chi Thu nhìn thoáng qua bức tường và cửa sổ phòng ký túc xá của Tôn Tường, nói: "Đây là bút tích của Sinh Linh Diệt."

Còn về bản thân Sinh Linh Diệt...

Tiêu Thời Khâm tỉnh lại trong cảnh chim hót hoa nở.

Hắn giơ tay đeo kính mắt lên, xem xét, có hơi mới lạ.

Phòng là phòng của hắn.

Phong cách bài trí hoàn toàn thay đổi.

Thiên nhiên tươi mát.

Một loạt giá đỡ chim, một loạt cây xanh.

Này cũng chưa tính.

Dưới hiên là hoa bốn mùa không tạ ơn, bên giường là tám tiết cỏ thường xanh, viên hoàng kim hạt ngọc trai, đỏ to vàng mập. Anh đào khô viên hoàng kim hạt ngọc trai, màu thật thơm ngọt; quả mơ chín đỏ to vàng mập, vị trái hương chua. Long nhãn tươi, thịt ngọt da mỏng; cây vải đỏ, hạt nhỏ vỏ hồng. Cây hoa hồng xanh được bọc nâng bởi cành, quả sơn trà vàng nụ hoa chen lá. Quả lê hình thỏ táo tâm hình gà, bệnh tiêu khát trừ muộn phiền càng tỉnh táo. Hạnh nát hương đào, ngọt ngào như ngọc dịch quỳnh tương. Dương mai mộng nước, chua chua ấm ấm như bánh sữa. Dưa hấu chín thịt đỏ hạt đen, bốn nhánh cây hồng bì to mộng. Cây lựu nứt vỡ, dưới lớp vỏ đỏ hồng là từng viên châu lửa. Hạt dẻ nứt ra, dưới lớp vỏ cứng là phần thịt như mã não hoàng kim. Hạch đào bạch quả có thể nấu trà, trái dừa quả nho có thể làm rượu. Phỉ tùng dẻ táo tràn đầy bàn, quýt giá cam chanh bày khắp mặt. Củ khoai nướng chín, hoàng tinh nấu rục. Phục linh giã nhuyễn cùng cây bo bo, nồi đá hơi lửa liu riu.

... Thật sự không phải phim trường Tây Du Ký sao?

Tiêu Thời Khâm nhéo bản thân một chút.

Đau.

Bên cạnh bàn ngồi một người trẻ tuổi, đang gỡ... điện thoại của hắn!

Tiêu Thời Khâm giựt mình nhảy dựng lên: "Cậu..."

"Xin chào khế ước giả, ta là Sinh Linh Diệt." Thanh âm của đối phương nhẹ nhàng, rất êm tai.

- TBC -
 

Bình luận bằng Facebook