Hoàn [CMSN Vương Kiệt Hi 2020] [Phương Vương] Chú Ý Giữ Ấm

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1

Tác giả: 璃央
CV: Lá
Edit: Cú mèo


Artist: 微草的歐馬

*****

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày xuân hoa nở, mùa hè chim hót, ngày thu lá vàng rụng rơi rồi cuối cùng đến mùa đông hoang vu.​

Mùa đông đến thì những suy nghĩ đầu tiên của mọi người sẽ là sự lạnh giá, áo khoác cùng với cảm lạnh, nhiều lắm thì sẽ có thêm những trận tuyết phủ trắng hoặc nồi lẩu thập cẩm nghi ngút khói, còn đối với những tuyển thủ chuyên nghiệp và nhân viên đã ở Vi Thảo một khoảng thời gian không ngắn mà nói, mùa ghét nhất chính là mùa đông.​

"Tiểu Cao, Tiểu Kiều hai người các cậu đều không biết đâu, Vi Thảo của chúng ta có một quy định bất thành văn."​

Lưu Tiểu Biệt nghiêm túc nhìn hai hậu bối sắp trở thành tuyển thủ của chiến đội.​

Thấy thái độ hơi cường điệu quá của tiền bối, hai người khẽ liếc nhìn nhau, trong mắt đều đang khó hiểu như nhau.​

"Tụi em chưa từng nghe nói ..." Cao Anh Kiệt có chút do dự mở miệng, "Tiền bối có thể nói rõ hơn một chút không ạ?"​

Vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hai đứa nhỏ, Lưu Tiểu Biệt cảm nhận sâu sắc rằng sự ngây thơ và vô tri thật sự là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này, chẳng bao lâu sau hắn ngay cả niềm hạnh phúc bé nhỏ này cũng không thể cảm nhận được nữa đâu nhỉ?​

"Nghe cho rõ." Hắn chìa ngón trỏ, đồng thời tăng thêm phần ngữ khí, "Ở Vi Thảo của chúng ta, đặc biệt là vào mùa đông ở Vi Thảo, tuyệt đối cấm bị cảm lạnh, nếu cậu bị cảm lạnh thì sẽ phải tăng cường huấn luyện một tháng sau khi khỏi bệnh."​

"... Hở?"​

Làm thế nào thì cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có quy định như thế này, hai đứa nhỏ nháy mắt kinh ngạc.​

"Chính là như thế, ngàn vạn lần phải nhớ làm thật tốt việc giữ ấm, đừng tưởng rằng bật máy sưởi thì sẽ là không sao, nhất định phải chăm sóc thật tốt chính mình." Từ trong giỏ xách lấy ra mấy túi giữ ấm mới hoàn toàn và còn nguyên tem, bọn họ cả nhóm lúc đi mua sắm đã mua rất nhiều, chia từng phần thì vẫn còn dư, đúng lúc đem ra chăm sóc cho hậu bối, "Chăm sóc tay cũng rất quan trọng, nhớ kỹ nhớ kỹ."​

Nói xong còn vỗ vỗ vai của bọn họ, vẻ mặt mang chút bi thương quay người rời đi.​

Hai đứa nhỏ ngẩn người đứng tại chỗ.​

Lời dặn này nghe thì cảm thấy hơi vô lý khiến hai người có chút không thể tin được, nhưng Lưu Tiểu Biệt cũng không có lý do gì mà phải lừa gạt bọn họ, chưa kể mấy túi giữ ấm trong tay này càng không giống lừa người.​

Nhưng cũng quá kỳ lạ mà?​

"Hai người bọn em ở đây làm gì?" Vương Kiệt Hi vừa đi tới liền nhìn thấy hai người đứng ở chỗ này bốn mắt nhìn nhau, không hiểu nhíu mày, "Thời tiết hôm nay rất lạnh, về sớm nghỉ ngơi đi."​

Không nghĩ đến lại gặp được đội trưởng đang đi tìm quản lý ở chỗ này, hai đứa nhỏ mới gia nhập chiến đội không bao lâu nháy mắt rơi vào hoang mang, lắp ba lắp bắp không biết nên nói gì, lắp bắp một hồi cuối cùng nói ra một lời xin lỗi.​

"Không sao đâu, mau đi về nghỉ ngơi là được rồi." Không có tức giận về chuyện này, Vương Kiệt Hi lắc đầu, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Thời gian không còn sớm, đợi thêm lát nữa là đến lúc kiểm tra phòng đó, nhanh đi ngủ đi."​

"Dạ ..." Có chút do dự mà nhìn đội trưởng, Kiều Nhất Phàm ngập ngừng, vẫn là nhịn không được mà đem thắc mắc trong lòng hỏi thành lời: "Đội trưởng, em có thể hỏi một chuyện được không ạ?"​

"Hửm? Em nói đi."​

"Là thế này ạ, Lưu Tiểu Biệt tiền bối vừa nói với tụi em... Là là, nghe nói Vi Thảo có một quy định bất thành văn, là vào mùa đông... Không thể bị cảm lạnh ạ?"​

Cho dù là đã thuật lại hoàn chỉnh nhưng vẫn có chút không xác định, chỉ một câu hỏi mà Kiều Nhất Phàm nói tới đứt quãng, cả người có chút hoảng sợ.​

Vương Kiệt Hi ngẩn người, qua vài giây mới chú ý tới vẻ mặt càng lúc càng lo lắng của hai đứa nhỏ.​

"... Cậu ấy nói như thế với em à?"​

Kiều Nhất Phàm do dự gật đầu, cậu sẽ không làm hại đến Lưu Tiểu Biệt tiền bối chứ?​

Có chút lo sợ cùng Cao Anh Kiệt nhìn nhau, cậu từ trong mắt của bạn thân nhìn thấy sự lo lắng giống nhau.​

"Đúng vậy, đã từng có quy định như thế." Vương Kiệt Hi thở dài, nhưng khóe miệng lại cong lên, "Chuyện huấn luyện tăng cường tạm thời để qua một bên, chăm sóc sức khỏe vốn là chuyện quan trọng nhất của các tuyển thủ, các em chỉ cần nhớ chuyện này là được."​

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn cố gặng hỏi thêm một chút: "Vậy cái quy định đó là ...?"​

"Chuyện đó à." Vương Kiệt Hi cười lắc đầu, "Đó là quy định do Phương Sĩ Khiêm tiền bối định ra."​

"Phương Sĩ Khiêm tiền bối sao?"​

Mặc dù Phương Sĩ Khiêm tiền bối đối với Vi Thảo mà nói không thể nào không kể công, nhưng Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm lại vừa vặn chưa từng cùng hắn kề vai chiến đấu qua, không có cơ hội trực tiếp tiếp xúc, đối với việc quen biết vị tuyển thủ này đương nhiên cũng không thân thuộc lắm, thế nhưng chưa từng nghĩ rằng quy định này lại cùng hắn có quan hệ.​

Nhìn hai đứa nhỏ, lại nghĩ đến người đang ở nơi phương xa kia, Vương Kiệt Hi liền cảm thấy buồn cười.​

"Tóm lại, tụi em chăm sóc tốt cho sức khỏe của chính mình là được rồi, đi về nghỉ ngơi đi."​

*******​

Nếu để cho người biết rõ ngọn nguồn của câu chuyện đến nói, thì cái quy định chết tiệt đó tuyệt đối chính là chuyện mà Phương Sĩ Khiêm có tư tâm lớn nhất.​

Vào mùa đông, hệ thống máy sưởi của câu lạc bộ cũng được kích hoạt đầy đủ, trừ khi nào quên đóng cửa sổ, tối ngủ đá chăn hoặc lúc bản thân ra ngoài không có giữ ấm tốt thì mới dễ sinh bệnh, trên cơ bản thì cơ hội tuyển thủ chuyên nghiệp muốn bị cảm lạnh cũng là rất thấp, nên Vi Thảo lúc mới thành lập vẫn chưa có quy định này.​

Thời điểm chính thức có quy định đáng sợ này, là vào mùa đông mùa giải năm thứ sáu.​

Khoảng thời gian đó không biết vì sao mà cứ liên tiếp truyền ra tin tuyển thủ bị cảm lạnh, cuối cùng gần như cả chiến đội đều trúng thưởng.​

Quan trọng nhất chính là, khoảng thời gian đó vừa vặn là lúc Vương Kiệt Hi bận rộn nhất, toàn bộ mọi chuyện bị dồn thành một đống, thêm vào đó quản lý cũng bị bệnh, ý thức trách nhiệm của anh căn bản là không cho phép anh không màng đến, kết quả anh vừa xử lý chuyện của chính mình, vừa giúp quản lý quan tâm chăm sóc đồng đội khác, ngay sau khi người khác khỏi bệnh thì Vương Kiệt Hi lại sốt cao không giảm tới ba ngày mới dần dần chuyển biến tốt hơn.​

Gương mặt của Phương Sĩ Khiêm cứ đen thui như vậy từ khi Vương đội bắt đầu sinh bệnh cho đến tận hai tuần sau.​

Sau khi khỏi bệnh thì sức khỏe của Vương Kiệt Hi chưa thể lập tức khôi phục, lúc thi đấu trong khoảng thời gian đó cũng không phải quá xuất sắc, nếu như khi đó không có Phương Sĩ Khiêm cùng với những người khác xuất hết toàn lực chống đỡ toàn trận, thành tích của Vi Thảo không biết đã biến thành bộ dạng gì rồi.​

Thế là sau vụ việc đó Vi Thảo đã quyết định đưa ra quy định này.​

Phương Sĩ Khiêm giải thích với một đám đồng đội Vi Thảo: "Không có sức khỏe tốt thì làm sao có thể thi đấu tốt? Quy định này chỉ là một cách để đôn đốc chúng ta thôi, dù thế nào đi nữa các cậu vốn dĩ đều phải bảo vệ tốt sức khỏe của chính mình không phải sao, thêm chút hình phạt nhất định càng có hiệu quả mà."​

Một câu cuối cùng đã quang minh chính đại thu được sự đồng tình nhất trí của trên dưới toàn đội, nhưng mà trên thực tế rốt cuộc là cảm thấy lời của Phương Sĩ Khiêm nói có đạo lý hay là do hắn vừa nói vừa gõ gõ tay tạo hiệu ứng, chuyện này thì không biết được .​

Tóm lại, người đầu tiên nhận hình phạt chính là người đã đem bệnh lây cho mọi người khiến cho Vương Kiệt Hi bệnh nằm trên giường hơn một tuần lễ, nhưng mà nạn nhân đầu tiên Viên Bách Thanh khi đó lại không cẩn thận bị cảm lạnh.​

Chuyện mấu chốt là cậu ta khi đó vẫn còn là người của trại huấn luyện.​

"Thân là học trò của tôi, dù cho chỉ là người của trại huấn luyện nhưng làm thế nào có thể ngoại lệ được? Cậu một ngày nào đó sẽ gia nhập chiến đội, tập làm quen trước một chút cũng là chuyện tốt mà."​

Khi đến thăm Viên Bách Thanh đang bị cách ly với mọi người, Phương Sĩ Khiêm đã nói như thế với cậu học trò đang rưng rưng nước mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Lưu Tiểu Biệt cười trộm ở bên cạnh, "Tiểu Biệt à, đừng tưởng rằng cậu thì có thể ngoại lệ, cậu cùng Tiểu Viên phải cùng tiến cùng lùi."​

Lưu Tiểu Biệt nháy mắt hóa đá.​

Sau đó Phương Sĩ Khiêm rất vui vẻ mà rời đi.​

Thế là, từ sau mùa đông mùa giải thứ sáu, chiến đội Vi Thảo đã xuất hiện một quy định bất thành văn như thế.​

Hơn nữa mãi còn kéo dài đến tận hôm nay ngay cả khi Phương Sĩ Khiêm đã rời đi.​

*******​

Sau khi đem toàn bộ câu chuyện kể ra hết, Vương Kiệt Hi đi tắm nước nóng, vừa lau mái tóc ngắn còn đang ướt vừa đi tới trước bàn máy tính, một hình ảnh avatar quen thuộc trên ứng dụng QQ vẫn còn chưa đóng đang nhấp nháy ánh cam.​

Khi mở ra xem thì cũng không ngạc nhiên lắm, lời nhắn trong đó nội dung thì cái nào cũng như cái nấy.​

“Ở bên các em giờ đã rất lạnh rồi phải không, tiểu đội trưởng phải chú ý chăm sóc sức khỏe và giữ ấm, tắm xong phải nhớ sấy tóc, đừng để bị cảm lạnh nha, em mỗi lần cảm lạnh đều sẽ bị sốt, không có anh chăm sóc thì không thể khỏe được.”​

“Anh không ở bên cạnh em, ngàn vạn lần không được để cho bản thân bị cảm lạnh biết không, anh sẽ đau lòng.”​

Rõ ràng là nội dung quan tâm y như nhau, nhưng chưa từng có một lần lặp lại, giống như là hắn muốn làm cho người ở bên kia máy tính biết rằng hắn tuyệt đối không phải chỉ copy paste không có chút thành ý nào.​

Không tự chủ nâng khoé miệng, dưới sự ảnh hưởng của hơi nóng đôi mắt dịu dàng càng thêm nhu hòa, ấm áp đến nỗi làm cho người ta muốn tan chảy.​

Ở trên bàn phím gõ một nội dung tương tự cho người lúc này đã offline, Vương Kiệt Hi không có lập tức tắt máy, ngoan ngoãn nghe theo lời của đối phương mà ngồi sấy tóc trước bàn máy tính, theo thói quen đem nội dung chat trên QQ lưu vào trong USB.​

Toàn bộ một thư mục trong USB đều là những lời nhắn quan tâm của Phương Sĩ Khiêm gửi cho anh.​

Chuyện này chính là cái được gọi là người không ở nhưng tâm vẫn ở mà đúng không?​

Đọc lướt qua nội dung lưu lại trong USB, như một kỳ tích là không có bất kỳ lời nào bị lặp lại, những lời căn dặn làm cho khoé miệng của Vương Kiệt Hi không tự chủ thoáng cong lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười.​

Đóng ứng dụng, tắt máy, anh leo lên chiếc giường lớn không chút hơi ấm.​

Sự quan tâm chân thành làm cho căn phòng tối trở nên ấm áp hơn.​

[Hoàn]
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Ấmmmmmmmm
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#4
Cẩu lương cao cấp a :3
 

Bình luận bằng Facebook