Hoàn [CMSN Vương Kiệt Hi 2020] [Vương Kiệt Hi] Vương Bất Lưu Hành, vị đắng tính bình

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1

Sản phẩm thuộc
Project Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2020 - Vương Giả Chi Khí


[Vương Kiệt Hi trung tâm] Vương Bất Lưu Hành, vị đắng tính bình
Tác giả: không rõ
Edit: Vic
Beta: @Băng Ly
_________________________________________________________________________
Vương Kiệt Hi đứng trước máy bán nước tự động ở lầu một Vi Thảo, lấy hai đồng xu từ trong túi ra.

Lon Coca-Cola lăn ra kêu keng một tiếng, sờ bên ngoài lon vẫn còn thấy âm ẩm lành lạnh. Hắn mở nắp lon uống một ngụm rồi mới thong thả đi về ký túc xá.

Ngay sau đó, Liễu Phi và Chu Diệp Bách cùng xuống lầu, đúng lúc trông thấy Vương Kiệt Hi bước qua cửa kính, ánh tà dương hắt trên lưng hắn như ánh sáng ma thuật không ngừng biến đổi.

“Đội trưởng lại đang uống Coca-Cola.”

Liễu Phi lên tiếng, “Tui thấy nên trao đổi một chút với bộ phận hậu cần.”

Chu Diệp Bách kinh ngạc nhìn cô, “Bà định hạn chế đội trưởng uống Coca-Cola?”

Liễu Phi lườm hắn, “Đương nhiên là không rồi. Tui đang muốn kiến nghị thay đổi thực đơn, không uống Pepsi nữa.”

“Vì sao?” Chu Diệp Bách cũng rút ra mấy xu, lấy một lon Coca-Cola, lơ đễnh nói, “Coca-Cola màu đỏ như Bá Đồ đó, đồng chí Liễu Phi, bà không thể mê tín như vậy được.”

(Chú thích: Pepsi = Lam Vũ, Liễu Phi bảo không uống vì Vi Thảo ghét Lam Vũ. Chu Diệp Bách kêu thế Coca là Bá Đồ đó, sao đội trưởng vẫn uống?)

Liễu Phi lo lắng nói, “Gần đây tui xem mấy bộ phim ghê lắm, nhân vật chính uống Pepsi hoặc bị bệnh nan y, hoặc là chia tay, đều là BE.”

Chu Diệp Bách vội che miệng cô lại, “Dừng dừng dừng.”

Vương Kiệt Hi thích uống Coca-Cola không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, từ ông chủ chiến đội cho đến ông bảo vệ ngoài cổng, chiến đội đối thủ dù trời nam biển bắc cũng đều biết rõ. Đánh trên sân khách Lam Vũ, sau trận đấu hai đội sẽ ngồi ăn chung bữa cơm, từ trước đến nay Dụ Văn Châu làm việc chu đáo, khách tùy chủ tiện, đều uống Coca-Cola, vẫn không quên chế nhạo vài câu.

Sau khi thi đấu hữu nghị, chính phó hai đội cùng ngồi xem replay trước.

Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu eo lưng thẳng tắp ngồi đối diện nhau, bên trái là Hoàng Thiếu Thiên miệng đang bô bô bắn chữ, bên phải là Phương Sĩ Khiêm đang cắn hạt dưa răng rắc.

Vương Kiệt Hi nhìn màn hình vô cùng chăm chú, lúc video kết thúc thì thuận tay ghi chú vài dòng, tay trái cầm lon Coca-Cola trên bàn uống một ngụm. Đột nhiên, Hoàng Thiếu Thiên đạp một cái lấy đà, trượt ghế xoay đến sau lưng hắn, dùng sức vỗ lên vai hắn một cái, giọng điệu sâu xa nói, “Lão Vương à, uống ít Coca-Cola thôi.”

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Hoàng Thiếu Thiên cười hì hì tỏ vẻ thần bí: “Ảnh hưởng đến sinh dục.”

Phương Sĩ Khiêm: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Vương Kiệt Hi mặt không đổi sắc nhìn Hoàng Thiếu Thiên thuận tay đặt laptop lên đùi, ánh mắt quét từ trên xuống dưới một lượt, nói, "Đặt máy tính trên đùi ít thôi."

Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu nhìn máy tính, “Vì sao vậy?”

Vương Kiệt Hi sắc mặt lạnh nhạt, "Ảnh hưởng đến sinh dục."

“Móa!”

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Phương Sĩ Khiêm sau khi cười đã thì thành khẩn nói, "Ảnh hưởng thì cứ ảnh hưởng thôi, dù sao Lam Vũ các cậu cũng không có em gái nào."

“Đờ mờ, các người có con gái thì giỏi lắm chắc, có bản lĩnh thì đến PK, anh dùng acc nữ xem tui có nhường anh không!”

Vương Kiệt Hi quay đầu nhìn Phương Sĩ Khiêm, “Lần sau gặp Lam Vũ, sắp xếp cho Liễu Phi thủ lôi đánh với Dạ Vũ Thanh Phiền đi.”

Phương Sĩ Khiêm nóng lòng muốn thử, “Không thì nhường cho Đông Trùng Hạ Thảo đánh Dạ Vũ Thanh Phiền đi!”

Hoàng Thiếu Thiên nổi giận, “Sao các người lại biết là tui thủ lôi đài, tui đây không thèm, lần sau bản Kiếm Thánh nhất định phải treo Vương Bất Lưu Hành lên đánh, chém chết Đông Trùng Hạ Thảo!”

"Lần sau tôi dùng Phòng Phong vậy."

“Lần sau tôi xuất chiến đầu tiên, chúc cậu một chọi ba nhé.”

“Đờ mờ, hai người có biết xấu hổ hay không vậy…”, Hoàng Thiếu Thiên quay lại ngồi cạnh Dụ Văn Châu, đề nghị, “Đội trưởng, trận sau hạ thuốc trong Coca-Cola của anh ta đi, hạ Phấn Xua Tan có vẻ được đấy, không khác thuốc xổ lắm."

"Thiếu Thiên", Dụ Văn Châu cười híp mắt ngăn hắn lại, Hoàng Thiếu Thiên làm mặt quỷ, nói tiếp, "Lão Vương à, anh thế này là không được rồi, hoàng đế cổ đại không được quá thích một món nào cả, chẳng may bị người khác hạ độc thì xong rồi, cái loại như anh trong phim truyền hình chắc chắn không sống được quá tập 1."

Vương Kiệt Hi liếc hắn một cái, "Loại như cậu thì còn không sống qua nổi nhạc dạo đầu”, vừa nói vừa dùng lực bóp nát lon Coca-Cola trong tay, bổ sung, “Nói quá nhiều.”

Đường về ký túc xá phải đi qua trại huấn luyện, cây ngọc lan trước cửa đang vào thì đẹp nhất, gió cuốn hương hoa phiêu tán khắp nơi. Con mèo mọi người cùng nhau nuôi lớn cũng đang nằm ở cửa, thấy hắn tới thì lộn một vòng, lộ ra cái bụng mềm mại trắng như tuyết.

Vương Kiệt Hi ngồi xổm xuống gãi gãi cằm nó, nó híp mắt, phát ra vài tiếng gừ gừ mơ hồ.

Nhớ năm hắn còn mười bảy, mới đến trại huấn luyện Vi Thảo một tuần, Lâm Kiệt đã tự mình dẫn hắn đến phòng huấn luyện của tuyển thủ chính thức. Về sau, thời gian hắn làm đội trưởng đến chỉ đạo còn dài hơn khi niên thiếu ở đây.

Ngày ký hợp đồng cũng là Lâm Kiệt dẫn hắn đến phòng quản lý. Về sau, trường hợp cần hắn ký tên càng ngày càng nhiều, nhưng số lần cần ký tên đầy đủ lại càng ngày càng ít.

Lâm Kiệt đang cùng ông chủ và quản lý đứng trên lầu nhìn xuống Vương Kiệt Hi ở dưới lầu.

Thiếu niên mười bảy tuổi vai đeo balo, vẻ mặt bình thản, bước đi thong dong, phảng phất như lắng đọng cái lạnh lẽo tựa sương tuyết không nên có ở tuổi này.

Quản lý cảm thán, “Nhìn chẳng giống một đứa nhóc mới lớn gì cả.”

Lâm Kiệt tự có tính toán trong lòng, chỉ đứng một bên trầm mặc, vừa kiêu ngạo vừa chua xót dõi mắt nhìn hắn đi xa.

Vương Kiệt Hi đi vào đại sảnh lầu một, bỗng nhiên dừng chân trước máy bán nước tự động, lấy hai đồng tiền xu từ ngăn nhỏ của balo, mua một lon Coca-Cola.

Hắn ngửa đầu uống một ngụm, hầu kết nhấp nhô, mồ hôi chạy từ cằm xuống đến cổ áo thun chữ T màu đen. Dáng vẻ đó lại giống tất cả những cậu trai trẻ tuổi nhiệt huyết ở tuổi này.

Ông chủ Dư đang đứng trước cửa sổ mỉm cười, “Vẫn chỉ là một cậu bạn nhỏ thôi.”

Lâm Kiệt cũng cười, tâm tình đang trĩu nặng lại có có chút nhẹ nhõm, hỏi ngược lại, “Tuổi trẻ không tốt sao?”

"Đương nhiên là tốt", Ông chủ quay người ngồi về chỗ, nói một cách đầy ý tứ sâu xa, "Mỗi tuổi đều có cái hay riêng."

Lâm Kiệt nhớ rõ ràng.

Trong "Dược điển" đã viết, Vương Bất Lưu Hành, vị đắng tính bình.

Anh tự hiểu được, bản thân cầm Vương Bất Lưu Hành trong tay, nó nhiều nhất chỉ có thể là tính tình bình thản như mình. Đổi lại là một nhân tài, nó có thể toát ra hào quang vạn trượng, nhưng cũng khiến người kia chìm vào áp lực và đau khổ như biển sâu.

Vương Kiệt Hi mười bảy tuổi trong mắt anh vẫn chỉ là một đứa nhỏ, anh rất kiêu ngạo về thiên phú và tài hoa của đứa nhỏ này, lại chua xót cho cả độ tuổi vàng son phải ngập trong thuốc đắng của hắn.

Mùa hè ấy, mỗi ngày Vương Kiệt Hi đều ngồi đối diện anh. Hắn quen mặc áo thun cổ tròn một màu, lúc cần ra ngoài sẽ đội mũ lưỡi trai đen, vành mũ kéo rất thấp, cũng rất ít nói, vừa ngồi xuống liền quẹt thẻ đăng nhập game.



Về sau Lâm Kiệt phát hiện trước mỗi lần phải đi, Vương Kiệt Hi đều sẽ mua một lon Coca-Cola ở máy bán nước tự động dưới lầu một. Bản thân anh cũng không quá thích đồ uống có ga, cũng không quá đồng ý cho đám thanh niên trong trại huấn luyện uống, nhưng nếu đối tượng là Vương Kiệt Hi, anh lại thấy rất vui mừng.

Hôm đó trời rất nóng, Lâm Kiệt đi từ trại huấn luyện ra tìm bộ phận kỹ thuật thương lượng chuyện thẻ tài khoản, đi chưa được mấy bước, cả người đã đầy mồ hôi, vừa bước vào đại sảnh lầu một thì gặp được Vương Kiệt Hi.

Hôm đó Vương Kiệt Hi mặc một cái áo thun màu đậm, trước ngực in đội huy rất to, lúc trông thấy anh còn gọi một tiếng "Đội trưởng", trong tay đang cầm vài đồng tiền xu.

Lâm Kiệt bỗng nhiên bật cười. Anh đi đến, bỏ tiền vào máy, lấy một lon nước khoáng, vừa hỏi Vương Kiệt Hi, "Uống gì đây, Coca-Cola?"

Vương Kiệt Hi do dự một chút, gật gật đầu, thiếu niên luôn tỉnh táo, cẩn thận bỗng nhiên lộ ra một chút ngây ngô chỉ thuộc về người trẻ tuổi. Lâm Kiệt cười, đưa Coca-Cola cho hắn, "Con trai đang tuổi lớn thì uống ít đồ uống có ga thôi, nếu không lớn lên sẽ không cao."

Vương - mười bảy tuổi đã cao một mét tám - Kiệt Hi ngơ ngác nhìn đội trưởng của hắn.

Lâm Kiệt: “...”

Lâm Kiệt ho khan một tiếng, Anh đi lên trước, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ mát-xa tay.”

Vương Kiệt Hi gật đầu, “Tạm biệt đội trưởng.”

Điều hòa trong câu lạc bộ mở vừa đủ, Lâm Kiệt muốn mua nước uống làm dịu đi cơn nóng, suy nghĩ một hồi, quyết định mua một lon Coca-Cola. Anh ngồi dưới lầu chậm rãi uống hết, nghĩ thầm, có chút ngọt, chẳng trách tại sao mấy đứa thanh niên lại thích uống.

Anh cảm thấy đồ ngọt cũng không tệ.

Chiến đội không ủng hộ tuyển thủ chuyên nghiệp huấn luyện quá độ nên chỉ mở cửa phòng huấn luyện trong thời gian quy định, nhưng để mọi người trong trại huấn luyện có thể tìm hiểu kĩ hơn nên không hạn chế họ.

Vương Kiệt Hi thấy lầu hai trại huấn luyện còn sáng đèn, mở cửa đi lên. Hắn vừa động làm con mèo ngoài cửa giật mình, nhảy dựng lên trốn vào bụi cỏ.

Vương Kiệt Hi đẩy cửa phòng huấn luyện. Cao Anh Kiệt đang đưa lưng về phía hắn, đeo tai nghe tập trung thi đấu, Kiều Nhất Phàm ngồi bên cạnh đúng lúc vừa kết thúc bài huấn luyện nhảy vọt, cầm lấy ly nước của cả hai chuẩn bị đi rót thêm.

Kiều Nhất Phàm vừa kéo ghế ra, xoay người đã thấy Vương Kiệt Hi đang đứng ở cửa, vừa hé miệng định chào đã thấy hắn ra dấu im lặng. Kiều Nhất Phàm ngây người, đứng im không biết nên làm sao.

Rất nhanh, trên màn hình hiện lên hai chữ "Vinh Quang" cỡ đại, Cao Anh Kiệt lấy tai nghe xuống, trông thấy bạn tốt đang đứng không nhúc nhích liền quay đầu lại gọi, "Nhất Phàm?... Đội trưởng!"

"Đánh không tệ", Vương Kiệt Hi nói.

Cao Anh Kiệt lập tức đỏ mặt.

"Đánh bao lâu rồi? Mát-xa tay chưa?"

Cao Anh Kiệt "dạ" một tiếng, hơi cúi đầu xuống.

"Ý thức và thao tác của em đều rất tốt, việc kéo dài thời gian huấn luyện chuyên môn cơ bản là không cần thiết, phải kiên trì mát-xa tay, giữ gìn trạng thái với tuyển thủ chuyên nghiệp là rất quan trọng.”

Cao Anh Kiệt gật gật đầu, nhỏ giọng nói, “Em cảm thấy… sân thi đấu đối với ... người chơi, có thể…” Hắn càng nói, âm lượng càng nhỏ, lỗ tai có cảm giác như bị thiêu cháy, Vương Kiệt Hi lại hiểu ý, vỗ vỗ vai hắn, ngay cả mặt mày lạnh nhạt cũng nhu hòa mấy phần, “Làm tốt lắm.”

Hắn bỏ balo ra, ngồi xuống quét thẻ đăng nhập, Cao Anh Kiệt liếc nhìn Kiều Nhất Phàm, cả hai đều vừa khẩn trương vừa kích động.

“Khi đối đầu với pháp sư chiến đấu như của đối phương, vị trí của chiêu Sao Xạ Tuyến này… ", Vương Kiệt Hi bật replay, chọn góc nhìn của ma đạo học giả, ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai người kia vẫn đang câu nệ đứng một bên. Mặt Cao Anh Kiệt vẫn còn đỏ, trên tay Kiều Nhất Phàm vẫn đang cầm hai cái ly rỗng.

Vương Kiệt Hi không khỏi bật cười. Hắn mở khóa balo, lấy 3 lon Coca-Cola ra bày trên bàn, “tách” một tiếng bật nắp một lon, ra hiệu cho Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm cũng đến uống.

“Cảm ơn đội trưởng…”

“Chỗ này nếu pháp sư chiến đấu dùng Lạc Hoa Chưởng, góc độ của Sao Xạ Tuyến…”

Làm mẫu xong mấy thao tác, trời đã tối hẳn. Hắn rời mắt khỏi game nhìn đồng hồ, hỏi, “Đi ăn không?”

Hai người một thì gật đầu, một lại lắc, liếc nhau, lại một người lắc đầu, người kia gật.

Vương Kiệt Hi cười ra tiếng, “Mau đi ăn thôi, chắc nhà ăn cũng đóng cửa rồi, cửa tiệm chếch đối diện câu lạc bộ hẳn vẫn vào ăn được.”

Hắn đứng lên, thuận tay đeo một bên balo vào. Từ góc nhìn của Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm, cổ áo sơ mi của hắn không vuông vức như họ vẫn tưởng, hắn cũng thích đồ uống có ga mà không cha mẹ nào khuyến khích con mình uống.

“Anh Kiệt chơi không tệ, Nhất Phàm cũng cố lên.”

“Cảm ơn đội trưởng, tạm biệt đội trưởng.”

Lấy ra ba lon Coca-Cola, balo của Vương Kiệt Hi giờ đã trống không. Hắn đi vào ký túc xá của tuyển thủ, dừng lại trước máy bán nước tự động.

Vương Kiệt Hi mở túi nhỏ có khóa kéo bên ngoài balo ra, hắn không để tiền xu trong ví, tiền xu trong túi nhỏ đều cống hiến cho Coca-Cola của máy bán nước tự động. Do hôm nay đã mua mấy lon nên tìm đi tìm lại trong túi vẫn thiếu một xu nữa.

Cửa lớn ký túc xá đang mở rộng, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mấy lọn tóc trên trán hắn, chiếc áo sơ mi bị thổi phồng lên như bao bố, nhưng chủ nhân nó dáng người thon gầy săn chắc, bóng lưng dù lẻ loi nhưng vẫn thẳng tắp.

Vương Kiệt Hi thở dài có chút tiếc nuối, đang định quay người rời đi, đột nhiên nghe được tiếng tiền xu rơi vào thanh thúy vang lên.

Hắn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm một tay cầm tiền xu, tay kia xách hộp cơm của cửa hàng đối diện câu lạc bộ kia.

Phương Sĩ Khiêm nhìn chằm chằm máy bán nước, không nhìn lại hắn, “Lại đến trại huấn luyện? Chưa ăn cơm đúng không?”

Vương Kiệt Hi “Ừ” một tiếng.

Phương Sĩ Khiêm bỗng nhiên quay đầu lại, dương dương đắc ý hỏi hắn, “Cảm động không, không đủ tiền thì đến đây, ba ba cho cậu bú sữa.”

Vương Kiệt Hi im lặng, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, đang tính nhẫn nhục đồng ý, đột nhiên nghe thấy tiếng lon nước lăn ra, Phương Sĩ Khiêm xoay người, trên tay là bình sữa đậu phộng anh ta thích nhất.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, vui chưa vui chưa? Ngoài ý muốn hay không ngoài ý muốn? Coi ba ba thật sự cho cậu bú sữa nè!”

Vương Kiệt Hi: “...”

Phương Sĩ Khiêm cười đủ rồi đến khoác vai hắn, ung dung cùng đi lên lầu, “Đồng chí lão Vương à, đừng lạnh lùng như vậy, tôi mua Coca-Cola ở ngoài rồi. Nhắc đến mới nhớ, cậu không thấy chúng ta nên đề nghị đổi Pepsi trong thực đơn sao, rõ ràng màu đỏ trông càng vui vẻ hơn…”

“Lại nói, đến lúc giành được quán quân mùa giải này, cậu đi ký hợp đồng quảng cáo cho Coca-Cola, biết đâu lại có công ty đồng ý ra sản phẩm màu xanh lá mạ…”

“Được.” Vương Kiệt Hi cắt ngang lời lảm nhảm của hắn.

“Không phải chứ, cậu định ký quảng cáo thật hả, Vương Kiệt Hi cậu danh tiếng lớn thế nào phải để người ta đến tìm cậu trước…”

“Quán Quân.”

Vương Bất Lưu Hành, vị đắng tính bình.

Nhưng ngươi nhìn sau lưng hắn, là Thương Sơn vời vợi, là thiên địa bao la.

FIN.
 

Bình luận bằng Facebook