Hoàn [CMSN Vương Kiệt Hi 2020] [Diệp Vương] Vương Kiệt Hi phía dưới cho Diệp Tu ăn

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
395
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#1
Sản phẩm thuộc Project Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2020 - Vương Giả Chi Khí
Tác giả: 王乐安
Convert: Chưa dịch - [Diệp Vương] Vương Kiệt Hi Ở Dưới Cho Diệp Tu Ăn
Edit và Beta: @KaoriShun@cây cỏ



[Diệp Vương] Vương Kiệt Hi phía dưới cho Diệp Tu ăn

Vương Kiệt Hi là một người đàn ông rất thích hợp ở nhà bếp.

Thân cao mét tám, vừa ở trung tâm thành phố B, chiếc tạp đề buộc ở thắt lưng, làm nổi bật lên đôi chân dài.

Khuôn mặt sắc sảo cùng khí chất lãnh đạm, khói bếp dâng lên kệ bếp che phân nửa, cảm giác gần gũi hơn nhiều.

Vung cái muôi một cách điêu luyện, khiến người khác nhớ đến quỹ đạo bay của Vương Bất Lưu Hành. Tuy chưa thấy người nấu cơm, nhưng trực giác Diệp Tu cho rằng, so với thi đấu giật gấu vá vai thì trong phòng bếp Vương Kiệt Hi đẳng cấp hơn hẳn.

Chẳng qua nhìn có vẻ rất tốt, Diệp Tu dựa vào cửa phòng bếp, ung dung thưởng thức, nhàn nhã nghĩ.

Cảm thấy có ánh mắt nhìn đằng sau, Vương Kiệt Hi quay đầu lại, hướng về phía Diệp Tu, giơ cái muôi: "Ra ngoài, đóng cửa, đừng dính khói dầu."

Diệp Tu nghe lời.

Buổi tối mệt mỏi, một bát canh nóng, tuy đã ăn xong nhưng bụng vẫn không thể lấp đầy, cơ hồ vẫn còn đói.

Mười lăm tuổi rời nhà, sinh hoạt đều dựa vào chơi game, có thể phân biệt hương vị các loại mì tôm đã rất khó, toàn bộ gọi điện thoại ship thức ăn đến.

Sau này thành lập chiến đội, có nhà ăn, bếp trưởng đích thân lên thực đơn, nhưng như cũ trên đường phiêu bạt.

Cho nên buổi tối thế này, một bát canh như vậy, như mỹ vị nhân gian.

—— Cũng không thể nói là không ăn được, đừng nói cho Kiệt Hi đại thần biết.

Người đầu bếp đang ngồi đối diện, hai tay khoanh lại yên lặng nhìn hắn, Diệp Tu khẽ động, cầm chén tượng trưng đẩy qua đẩy lại mấy lần, "Cậu muốn ăn?"

Vương Kiệt Hi lắc đầu: "Tôi ăn cơm tối xong rồi, bây giờ ăn khuya nữa sẽ vượt quá chỉ tiêu."

"Cái này không giống cậu." Diệp Tu có chút ngạc nhiên, Vương Kiệt Hi vẫn là khách quen chợ đêm, thân hình hơi gầy.

"Lần trước Trương Tân Kiệt nhìn tôi uống coca, nói: Anh cũng thế, mới giải nghệ vốn dễ mập, kiềm chế một chút."

"Vậy cậu còn cho anh ăn tiếp? Không nỡ để anh bị đói."

"..."

Ăn no, anh mới có sức lực nói nhảm đúng không.

"Nghe nói, giải đấu thế giới có lời mời."

"Ừ, bọn họ muốn anh làm đội trưởng."

“Tôi đoán, anh không đồng ý."

"Đoán đúng cũng không khen thưởng cho cậu."

Diệp Tu giơ bát canh, “cảm kích trong lòng”.

"Hối hận không? Lui sớm như vậy, vốn đang có thể ngược thế giới một trận."

"Một chút." Diệp Tu chưa bao giờ che giấu điều gì: "Có phần trách nhiệm, trốn tránh cũng không phải biện pháp, thế nào cũng phải đối mặt."

Vương Kiệt Hi nhướng mày, khó che dấu sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Diệp Tu như vậy không hề xa lạ với hắn.

Ở ngoài thế giới Vinh Quang phát sinh quan hệ với Diệp Tu.

Đó là một lần Gia Thế đến thành phố B, thi đấu sân khách, sau khi kết thúc Diệp Tu dẫn Vương Kiệt Hi đến một chỗ, bên bức tường cao, bên cửa còn có bảo vệ. Diệp Tu đứng từ xa, nhìn chăn chú vào cánh cửa đóng chặt, quất hết nửa bao thuốc lá, trước sau không nói một lời. Cuối cùng gạt tàn thuốc quay đi nói chúng ta đi thôi, hai người một trước một sau trầm mặc rời khỏi.

Ngày đó hắn nhìn thấy thẻ căn cước Diệp Tu, dãy số thành phố B, một bức ảnh gia đình Diệp Tu được cất giấu trong bóp tiền. Một cặp đôi nam nữ hắn không thể gọi tên nhưng hay nghe ở trên ti vi, hai cậu bé tướng mạo giống nhau, có lẽ là không bảo quản thường xuyên , bức hình bị nhòe và phai màu.

"Anh là anh hay là em trai?"

"Anh trai, nhưng mà song sinh cũng chẳng có gì, thằng nhóc kia thường gọi tên anh."

"Cũng giống nhau như đúc." Vương Kiệt Hi theo bản năng nói, ngón tay xinh đẹp quét qua hai chàng trai có khuôn mặt khó phân biệt.

"Gần đây từng gặp mặt nó, khác biệt rất nhiều, thằng nhóc dáng vóc rất giống người mẫu, không nhận sai được."

Đó là đương nhiên. Một người lớn lên trong gia đình như vậy, còn người kia lưu lạc khắp thế gian, dấu chân trải rộng khắp đại lục Vinh Quang và thế giới rộng lớn.

"Sau khi anh đi, lão già có lẽ đem toàn bộ áp lực ép lên người nó, rõ ràng mới tốt nghiệp không bao lâu mà nhìn rất trưởng thành, làm anh trai cũng cảm thấy có lỗi."

Đêm đó Diệp Tu hồi tưởng rất nhiều chuyện, lúc hắn mới vào Liên minh trước đây, nhưng sau cùng cũng không nói với Vương Kiệt Hi tên thật của mình, hay chuyện em trai mới là Diệp Thu. Mùa giải thứ chín, Vương Kiệt Hi và mọi người mới biết sự thật, oán giận hắn không có chí khí của bạn bè.

"Anh quên mất, hì hì, so với bản thân anh, cái tên quan trọng hơn à?"

Về sau quan hệ Diệp Tu cùng cha mẹ dần dần nguội bớt đi, nhưng trước đó có mười năm ngăn cách, có thế nào cũng không thể như lúc ban đầu.

Thời gian và huyết thống không giống nhau, không có khả năng so sánh cái nào mạnh hơn.

Lúc trước rời nhà là thiếu niên, nhất thời không biết trời cao đất rộng, nhưng mười năm qua bất luận hắn trải qua khó khăn đến mức nào, đều không có ý nghĩ về nhà —— về với cuộc sống như vậy, bởi vì càng lúc hắn càng hiểu rõ, nơi đó trước hay sau đều không thuộc về mình. Chòm Song Tử có hai nhân cách khác nhau, Diệp gia cùng cặp song sinh cùng trứng tuy xa cách lại hỗ trợ lẫn nhau, con đường hoàn toàn khác biệt. May mắn thay, tuy con đường trắc trở, cho đến nay bọn họ đều thành công, lão già ắt hẳn hài lòng.

Vương Kiệt Hi đem lý thuyết chòm sao học nói với Diệp Tu, hắn nghe đầy hứng thú, sau đó bày tỏ lão cha thực ra cũng tốt, chính là mẹ hắn lúc nào cũng nhét phương thức liên lạc mấy em gái cho hắn.

"Vậy anh đến chỗ tôi làm gì?"

Câu hỏi như vậy bản thân đã biết đáp án, Vương Kiệt Hi biết rõ nhưng không thèm để ý.

"Bởi vì anh muốn đến."

Diệp Tu cũng không khách khí với hắn.

"..."

"Trước là cùng cậu chào hỏi, lỡ đâu anh bị người nhà trong nhốt lại, cậu đừng nghĩ anh mất tích là được."

Dường như, bỏ qua cái bước nào đó.

"Nếu anh mất tích, group tuyển thủ sẽ đốt pháo bông."

"Không chỉ thế, còn có các công hội lớn, quản lý nhóm."

"Còn có ai biết chuyện anh và người trong nhà không? Ý tôi là, chuyện anh bỏ nhà á."

"Chắc không có... A, có lần không cẩn thận tiết lộ cho lão Ngụy, không còn ai nữa."

"Còn có khả năng này." Diệp Tu vỗ trán một cái , "Lão già nhà ta là người kiêu ngạo, nói không chừng đem ta đánh ra ngoài."

Vương Kiệt Hi lười trách cách hắn dùng từ.

"Đến lúc đó cậu sẽ thu nhận anh đi."

"Cũng không chắc."

Hôm sau, trung tâm phòng họp huấn luyện.

Vương Kiệt Hi khá thành thục bình tĩnh: "Nói đúng hơn, anh giải nghệ về nhà, kết quả sau khi về nhà, lại bị cha anh đuổi đến đây làm dẫn đội?"

"Đúng thế." Diệp Tu nói, "Giám đốc Tổng cục Thể Thao trực tiếp gọi điện thoại tới ông già, nói muốn anh đi làm vẻ vang đất nước. Bốn chữ này triệt để kích thích điểm yếu ông già, giường của anh vẫn chưa trải ra liền đã bị đánh ra ngoài."

Kiệt Hi đại thần, thu nhận hắn.

END.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Vương Kiệt Hi nhướng mày, khó che dấu sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Diệp Tu như vậy không hề xa lạ với hắn.

Ở ngoài thế giới Vinh Quang phát sinh quan hệ với Diệp Tu.

Đó là một lần Gia Thế đến thành phố B, thi đấu sân khách, sau khi kết thúc Diệp Tu dẫn Vương Kiệt Hi đến một chỗ, bên bức tường cao, bên cửa còn có bảo vệ. Diệp Tu đứng từ xa, nhìn chăn chú vào cánh cửa đóng chặt, quất hết nửa bao thuốc lá, trước sau không nói một lời. Cuối cùng gạt tàn thuốc quay đi nói chúng ta đi thôi, hai người một trước một sau trầm mặc rời khỏi.
À há vậy là Diệp giăng lưới rồi :V
Người đầu bếp đang ngồi đối diện, hai tay khoanh lại yên lặng nhìn hắn, Diệp Tu khẽ động, cầm chén tượng trưng đẩy qua đẩy lại mấy lần, "Cậu muốn ăn?"

Vương Kiệt Hi lắc đầu: "Tôi ăn cơm tối xong rồi, bây giờ ăn khuya nữa sẽ vượt quá chỉ tiêu."

"Cái này không giống cậu." Diệp Tu có chút ngạc nhiên, Vương Kiệt Hi vẫn là khách quen chợ đêm, thân hình hơi gầy.

"Lần trước Trương Tân Kiệt nhìn tôi uống coca, nói: Anh cũng thế, mới giải nghệ vốn dễ mập, kiềm chế một chút."

"Vậy cậu còn cho anh ăn tiếp? Không nỡ để anh bị đói."

"..."

Ăn no, anh mới có sức lực nói nhảm đúng không.
Hí hí ăn no mới có sức "làm việc" được :V
"Sau khi anh đi, lão già có lẽ đem toàn bộ áp lực ép lên người nó, rõ ràng mới tốt nghiệp không bao lâu mà nhìn rất trưởng thành, làm anh trai cũng cảm thấy có lỗi."
Trong câu này có được mấy phần thật đây??? -_-
"Trước là cùng cậu chào hỏi, lỡ đâu anh bị người nhà trong nhốt lại, cậu đừng nghĩ anh mất tích là được."

Dường như, bỏ qua cái bước nào đó.

"Nếu anh mất tích, group tuyển thủ sẽ đốt pháo bông."

"Không chỉ thế, còn có các công hội lớn, quản lý nhóm."
Cũng không phải không có lý hahahahahaha. Chỉ có điều có ng sẽ lo lắng a :3
"Còn có khả năng này." Diệp Tu vỗ trán một cái , "Lão già nhà ta là người kiêu ngạo, nói không chừng đem ta đánh ra ngoài."

Vương Kiệt Hi lười trách cách hắn dùng từ.

"Đến lúc đó cậu sẽ thu nhận anh đi."

"Cũng không chắc."
Cái gì mà không chắc chứ? Món hời lớn...à được rồi cũng có rắc rối lớn...dâng đến tận cửa rồi mà :D
Vương Kiệt Hi khá thành thục bình tĩnh: "Nói đúng hơn, anh giải nghệ về nhà, kết quả sau khi về nhà, lại bị cha anh đuổi đến đây làm dẫn đội?"

"Đúng thế." Diệp Tu nói, "Giám đốc Tổng cục Thể Thao trực tiếp gọi điện thoại tới ông già, nói muốn anh đi làm vẻ vang đất nước. Bốn chữ này triệt để kích thích điểm yếu ông già, giường của anh vẫn chưa trải ra liền đã bị đánh ra ngoài."

Kiệt Hi đại thần, thu nhận hắn.
Đó, đã ns mà :V
 

Bình luận bằng Facebook