Hoàn [CMSN Vương Kiệt Hi 2020] Vương Kiệt Hi mơ một giấc mộng

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
Vương Kiệt Hi mơ một giấc mộng

Edit: Petite Chérie
Beta: Băng Ly
Fanfic thuộc Project [Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2020 - Vương Giả Chi Khí]

* Bài ca dũng sĩ của đội trưởng Vi Thảo: Tư tưởng diệu kỳ và hành trình vi diệu của baba mắt bự.

* Noncp! Nếu có, vậy do tự mình ship!

* Nhớ một chi tiết não bổ: Chúng ta vẫn không biết dưới khuôn mặt lạnh nhạt của baba độc thân mỗi ngày suy nghĩ vơi đầy bao nhiêu.

_______________________________

"Tôi làm tuyển thủ chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, trước nay vẫn luôn là người theo chủ nghĩa duy vật."

"Mấy người lại nhận đóng quảng cáo gì đây, hay là chương trình gameshow ba que xỏ lá?"

Vương Kiệt Hi từ trên giường ngồi dậy, dạo một vòng trong phòng, nhấc chậu hoa lên, nghiêm túc mở miệng.

"Đây là camera?"

Tô Mộc Tranh mặc lễ phục vừa dày vừa nặng thời Trung cổ, nhào vào lòng Đường Nhu, nức nở nói.

"Dũng sĩ điên rồi."

***​

"Tại sao tôi phải cứu công chúa?" Vương Kiệt Hi từ chối yêu cầu của quốc vương Đường Nhu.

"Vì nhà ngươi là dũng sĩ." Quốc vương Đường Nhu trả lời.

"Tôi là Vương Kiệt Hi." Vương Kiệt Hi đính chính, "Dù gì cũng là Ma Thuật Sư."

"Nên ngươi phải cứu công chúa." Đường Nhu khăng khăng, "Vì Ma Thuật Sư là một nhánh của Dũng Sĩ."

Vương Kiệt Hi yên lặng một lúc, mở miệng hỏi, " Dũng sĩ của các người phân chia theo “Bản thảo cương mục” ư?"
Bản thảo cương mục: Sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển.

"Không phải." Đường Nhu nói, "Ngươi phải cứu công chúa."

Vương Kiệt Hi cho rằng lúc Đường Nhu dấn thân vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp đã ngoan cường đến phát phiền rồi, bây giờ làm quốc vương, lại phiền càng thêm phiền.

"Được." Vương Kiệt Hi bình tĩnh đáp, "Trước hết cô buông đao trên cổ tôi xuống đã."

Đường Nhu hạ đao xuống, Vương Kiệt Hi hỏi cô nàng.

"Công chúa là ai?"

"Chu Trạch Khải." Đường Nhu trả lời.

"Tôi không cứu." Vương Việt Hi mặt không đổi sắc.

***​

Dạo này áp lực trên vai Vương Kiệt Hi quá lớn, đến mức mơ một giấc mộng thật hoang đường.

Hắn thở dài, vương hậu Tô Mộc Tranh dịu dàng ngồi bên cạnh hắn.

"Dũng sĩ, sao ngươi lại thở dài?"

"Tại sao trong giấc mơ của tôi, Chu Trạch Khải lại là công chúa?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"Bởi vì ngoại hình cậu ta ưa nhìn?" Tô Mộc Tranh trả lời.

"Vậy sao không phải là cô?" Vương Kiệt Hi khó hiểu.

"Dũng sĩ, ngươi rất biết cách ăn nói." Tô Mộc Tranh cười ngọt ngào.

Vương Kiệt Hi đứng dậy, "Tôi biết ma vương là ai."

Tô Mộc Tranh nhìn hắn, Vương Kiệt Hi khẳng định chắc nịch.

"Là Diệp Tu."

***​

Đường Nhu giao chổi cho Vương Kiệt Hi, trước khi lên đường giải cứu công chúa, cô nàng mở miệng.

"Mang theo thanh kiếm tốt nhất, cùng với lời chúc phúc của ta, cứu công chúa trở về."

"Đây là cây chổi." Vương Kiệt Hi buông lời.

"Nó chỉ trông giống chổi thôi, một thanh kiếm trông giống cây chổi, có thể che mắt ma vương." Đường Nhu giải thích.

Vương Kiệt Hi dùng chổi quét lá cây trước cổng thành thành một đống, sau đó khẳng định, "Đây chính xác là cây chổi."

"Thanh kiếm này có lẽ có cả chức năng của chổi." Đường Nhu bổ sung. "Chổi... Lợi kiếm sẽ giúp ngươi đánh bại ma vương, chúc phúc của quốc vương ở giờ phút quyết định sẽ cho ma vương một kích trí mạng!"

Vương Kiệt Hi mang theo cây chổi, cùng với lời chúc phúc mờ mịt của quốc vương mà lên đường.

Hắn đi trên thảo nguyên rộng lớn vô ngần, con đường mòn thênh thang trải dài, gió thổi cỏ lay bươm bướm lượn bay.

Ý thơ ập tới, Vương Kiệt Hi bỗng dưng muốn làm thơ, bài thơ kiểu như thế này:

Chuối tiêu lớn, vỏ chuối tiêu cũng lớn.
Mây trắng bao la, mây trắng dưới ta cũng khổng lồ
Nhưng còn mắt thì không.


Vương Kiệt Hi đánh giá một chút, cảm thấy bài thơ này: hành văn như đấm vào mông!

Hắn đột nhiên thấy tức giận.

***​

"Tôi muốn tỉnh giấc."

Vương Kiệt Hi đi hai ngày hai đêm, hao sạch thể lực trạch nam, hắn sâu sắc cảm nhận được mệt mỏi, đồng thời cho rằng, Cao Anh Kiệt hẳn là sẽ đến đánh thức hắn.

"Tôi có thể tỉnh lại."

Vương Kiệt Hi đưa ra kết luận, trong lòng thúc giục một phen, tại sao Cao Anh Kiệt vẫn chưa tới gọi hắn dậy.

Yêu tinh từ trong bụi cỏ chui ra, nhe răng trợn mắt nhìn Vương Kiệt Hi, như bao người anh em phản diện khác, giận dữ thét lên: "Đường này do tao tạo! Cây này là tao trồng! Muốn đi qua nơi đây! Phải để lại lộ phí!"

Vương Kiệt Hi đầu óc choáng váng, hắn cảm nhận được giấc mộng này của mình là Đông Tây kết hợp, cổ điển phương tây cùng cổ đại Trung Hoa chuyển tới chuyển lui, kính dâng cho giấc mộng Vinh Quang.

Vương Kiệt Hi mở lời, "Tao không có tiền."

Yêu tinh nói, "Vậy mau nộp mạng đi!"

Vương Kiệt Hi càng đau đầu hơn, "Tao cũng không thể nộp mạng." Hắn giơ chổi ra cho yêu tinh nhìn, "Mày biết đây là cái gì không?"

Yêu tinh mắng, "Cái con mẹ [bíp] nhà mày! Cầm chổi hù tao ư!"

Vương Kiệt Hi nói, "Không nên nói tục." Hắn giải thích, "Đây là một thanh kiếm."

"Đây là một cái chổi." Yêu tinh phản bác.

"Nó chỉ trông giống chổi thôi. Kỳ thật nó là một thanh kiếm, dùng để qua mắt đối thủ." Vương Kiệt Hi đưa chổi đến trước mặt yêu tinh, để nó quan sát cẩn thận.

Yêu tinh nói, "Vậy tao phải đề phòng mày rút kiếm!"

Vương Kiệt Hi vụt xuống một cái, đập chết yêu tinh, nhận được một điểm kinh nghiệm.

Yêu tinh trước khi chết, còn kịp nhả một cái bong bóng thoại: Con mẹ mày [bíp], mày nói là kiếm cơ mà!

***​

"Tui phải đánh bại ma vương!" Hoàng Thiếu Thiên hô lớn, "Vỗ tay!"

Dụ Văn Châu yếu ớt vỗ tay vài tiếng.

"Rất tốt, tiếp theo chúng ta phải lấy một cái tên cho đội ngũ trước đã." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Ba Kiếm Khách ok chứ!"

"Thiếu Thiên, tôi không dùng kiếm." Dụ Văn Châu nói, "Với cả Vương đội dùng chổi cơ mà."

"Đây là kiếm." Vương Kiệt Hi kiên trì giải thích, "Nó chỉ trông giống chổi thôi."

"Được rồi, dù thế nào thì chúng ta cũng nên có một cái tên đội đàng hoàng." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Mấy ông đọc Doraemon truyện dài: “Nobita và ba chàng hiệp sĩ mộng mơ” chưa?"

"Tôi từ chối xưng hô ba chàng hiệp sĩ mộng mơ." Vương Kiệt Hi lạnh lùng phản đối, "Mà tôi chỉ phải một mình đánh bại ma vương, loại trình độ đó, tôi cũng có thể làm được."

"Gọi là TFBoys soái khí ngời ngời đi!" Hoàng Thiếu Thiên đề nghị.

"Ngậm miệng." Vương Kiệt Hi nói.

Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu là đồng bọn mà Vương Kiệt Hi gặp được trên đường đi đánh ma vương.

Hoàng Thiêu Thiên chắn trước mặt hắn, "Nghe nói ông là dũng sĩ?"

Sau đó cưỡng chế gia nhập đội.

Vương Kiệt Hi liên tục nhấn mạnh, "Chỉ cần một mình tôi cũng có thể đánh bại ma vương."

Hoàng Thiếu Thiên mặc kệ không nghe.

Dụ Văn Châu nói, "Vương đội. Vào phó bản, ba người vẫn nhanh hơn."

Thế là tổ hợp ba người, tạm gọi là ba chàng hiệp sĩ mộng mơ, hướng về phía động ma vương xuất phát.

"Thực ra nếu có thêm một người nữa, chúng ta đã có thể lập thành Phi Luân Hải." Hoàng Thiếu Thiên vô cùng tiếc nuối.
Phi Luân Hải là một nhóm nhạc nam Đài Loan hoạt động tại châu Á từ năm 2005. Nhóm nhạc ra mắt với bốn thành viên: Uông Đông Thành, Thần Diệc Nho, Viêm Á Luân và Ngô Tôn.

Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng khóc của Xa Tiền Tử.

Ba người chạy tới, Xa Tiền Tử khóc đến thắt ruột gan, mũ của hắn chứa đầy nước mắt.

"Cậu có sao không, sao lại khóc thành như thế này?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"Lam Hà bị Diệp Tu bắt đi rồi." Xa Tiền Tử khóc lớn.

"Vậy hẳn là cậu phải vui vẻ mới đúng." Vương Kiệt Hi nói, "Cậu ta không phải đối thủ một mất một còn của cậu sao?"

"Đúng vậy, Kiệt Hi đại thần, tôi vui đến phát khóc đó!" Xa Tiền Tử xúc động, "Từ nay về sau kỷ lục khu 10 đều về tay Trung Thảo Đường chúng ta! Muahahaha hahahaha!!!"

Hoàng Thiếu Thiên một bụng căm phẫn, "Thật đáng ghê tởm! Dám làm hại đến con dân của tui!"

Dụ Văn Châu nói, "Thiếu Thiên, Lam Hà chỉ là bị bắt đi, chưa bị làm hại."

"Chưa bị làm hại, tức là vẫn còn giá trị, chưa bị đem bán!" Hoàng Thiếu Thiên giơ lên Băng Vũ, "Tui nhất định phải cứu được Lam Hà!"

"Còn tôi đi cứu công chúa." Vương Kiệt Hi nhắc nhở chính mình một lần.

Hắn lại nghĩ: Cao Anh Kiệt sao còn chưa sang gọi hắn dậy, hướng phát triển của giấc mộng này thật sự là càng ngày càng kỳ quái rồi.

***​

"Kiều Nhất Phàm."

"La Tập."

"Phương Duệ."

"Ngụy Sâm."

Vương Kiệt Hi không nhịn được mở miệng, "Rất vui được gặp cậu."

Hắn ho khan một cái, nhìn Giang Ba Đào, "Cậu nói tiếp đi."

Giang Ba Đào chỉ vào vài đầu người vẽ trên bảng đen, giới thiệu một lượt, "Bọn họ đều là đàn em của ma vương Diệp Tu, các anh gặp được nhất định phải cẩn thận."

"Ngụy lão đại không phải người như vậy!" Hoàng Thiếu Thiên giương nanh múa vuốt, bị Dụ Văn Châu túm lại.

"Bình tĩnh, Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu nói.

"Các dũng sĩ, các anh nhất định phải cứu được Tiểu Chu." Ánh mắt Giang Ba Đào nặng nề, "Nếu không Luân Hồi chúng tôi sẽ... sẽ... "

"Luân Hồi không phải còn Tôn Tường ư?" Vương Kiệt Hi thắc mắc.

"Câu hỏi hay đấy." Giang Ba Đào thở dài, "Lúc các anh cứu Tiểu Chu, có thể tiện tay đưa Tôn Tường ra cùng được không?"

Vương Kiệt Hi dường như nghĩ tới điều gì, cũng thở dài, nặng nề vỗ vai Giang Ba Đào, bao lời muốn nói đều nghẹn ở trong lòng, hóa thành một câu.

"Vất vả rồi."

***​

Trương Giai Lạc gieo xuống một cánh đồng hoa, lúc ngẩng đầu thuận tiện buộc lại tóc đuôi ngựa.

"Động ma vương? Đi về phía Tây thôi."

"Hướng Đông thẳng tiến." Tôn Triết Bình nói, hắn quấn một chiếc khố, trông dáng dấp đích thực là một nông dân trồng hoa cỏ.

"Hoa ở đây đều là do mấy người trồng sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"Không phải, là do cậu nằm mơ thấy đó." Trương Giai Lạc nói.

Anh Kiệt tại làm sao còn chưa gọi anh dậy, Vương Kiệt Hi lại nghĩ ngợi.

***​

Phía ngoài động ma vương nhìn qua rất bình yên, không có sấm vang chớp rền, cũng không có bão táp mưa sa, thậm chí đến một nhúm mây đen còn không có.

Trời xanh mây trắng lập lờ trôi từng đám, trông còn yên bình hơn cả tòa thành kia.

Hoàng Thiếu Thiên gào to, "Lão Diệp! Ra PKPKPKPKPKPKPKPK!"

Cửa động bằng đá không nhúc nhích một li.

Vương Kiệt Hi nói, "Để đó cho tôi."

Hắn hô lớn với cánh cửa đá: "Vừng ơi mở cửa ra!"

Không có động tĩnh.

"Úm ba la xì bùa!"

Không mảy may động đậy.

"Ăn nho không nhổ vỏ không ăn nho nhổ vỏ ra!"

Một mảnh tĩnh mịch.

"Avada đòi mạng!"

Lặng im dưới vực sâu.

Dụ Văn Châu đẩy Vương Kiệt Hi sang một bên, nhỏ giọng mở miệng, "Vương đội, để tôi."

"Thần Vinh Quang."

Cửa đá ầm ầm mở ra.

Vương Kiệt Hi nghĩ bụng: Đúng là không cần mặt mũi!

***​

Diệp Tu đứng phía sau cửa đá, hô lên, "Ây dô, tới rồi hả, lại đây lại đây, lại ăn một bữa cơm nào."

Hắn vô cùng nhiệt tình mời chào ba chàng hiệp sĩ mộng mơ vào nhà dùng bữa.

Ba người nhìn nhau, cảm thấy tiến trình như vậy có gì đó sai sai, kịch bản không đúng lắm, nhưng vẫn nối bước nhau vào cửa.

Đến phòng khách, hắn phát hiện Chu Trạch Khải cùng Tôn Tường đang ngồi chơi game online, vui đến quên cả trời đất.

Vương Kiệt Hi nhíu mày, "Sao mấy cậu vẫn còn tâm trạng ngồi đây chơi game?"

Tôn Tường gào to, "Tôi đánh xong trận này sẽ về liền!"

Chu Trạch Khải gật đầu, "Ừm!"

Vương Kiệt Hi chỉ cảm thấy như đang nhìn một đám học sinh tiểu học chết dí ở tiệm net không chịu về nhà.

Diệp Tu nhìn qua, thở dài một tiếng.

"Tui chờ mấy ông mà bạc cả đầu, đến rồi thì mau bế hai đứa này đi giùm cái, ở đây ăn chùa uống chùa một tháng trời, còn không chịu trả tiền net."

Hoàng Thiếu Thiên vỗ bàn cái bốp, "Lam Hà đâu!"

Lam Hà bưng đồ ăn, mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, "Hoàng thiếu tìm tôi?"

Diệp Tu nói, "Ủa ngộ ha, bằng không thì đồ mấy ông ăn là tui hô biến ra sao?"

Vương Kiệt Hi nghĩ, kịch bản phát triển càng ngày càng kỳ cục rồi, đến cùng là hắn có cần dùng thanh kiếm trông-giống-chổi-mà-thực-sự-là-chổi này đi đánh bại ma vương hay không?

Lúc này Diệp Tu mở lời, "Ấy, mắt bự, tới đây làm khách còn mang theo chổi để quét tước vệ sinh, này làm tui khó xử quá nha."

"Tôi không phải tới để..." Quét dọn.

Vương Kiệt Hi còn chưa dứt câu, Diệp Tu đã dẫn hắn đi cosplay Lọ Lem chăm chỉ.

Vương Kiệt Hi gào thét trong lòng: Tôi phải tỉnh dậy ngay lập tức!

***​

"Đội trưởng, đội trưởng, đội trưởng..." Cao Anh Kiệt nhỏ giọng gọi.

Cậu nhẹ nhàng lắc Vương Kiệt Hi, đánh thức người đang ngủ gục trên bàn.

Vương Kiệt Hi thức giấc, đôi mắt ngái ngủ phủ một tầng mịt mù.

"Về ký túc xá ngủ thôi, ngủ ở phòng làm việc dễ cảm lạnh lắm anh." Cao Anh Kiệt nói.

Vương Kiệt Hi nhìn văn phòng quen thuộc, đột nhiên nghẹn ngào.

"Anh Kiệt, em làm rất tốt."

Cao Anh Kiệt sửng sốt một chút, cười khan, "Dạ? Đội trưởng..."

Vương Kiệt Hi vỗ vai Cao Anh Kiệt.

"Em quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của anh, Anh Kiệt, nhất định phải gánh vác tương lai của Vi Thảo!" Vương Kiệt Hi nói.

[Hết]
 

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#3
Ờ... Xong quá trình đọc cái fic này tôi đã rơi mất não ở đâu đó. Huynh đệ tỉ muội không ngại có thể đi cùng tôi tìm. :)
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Não mị lạc trôi đi nơi nào rồi =))))
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#6
Vương Kiệt Hi mơ một giấc mộng

Edit: Petite Chérie
Beta: Băng Ly
Fanfic thuộc Project [Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2020 - Vương Giả Chi Khí]

* Bài ca dũng sĩ của đội trưởng Vi Thảo: Tư tưởng diệu kỳ và hành trình vi diệu của baba mắt bự.

* Noncp! Nếu có, vậy do tự mình ship!

* Nhớ một chi tiết não bổ: Chúng ta vẫn không biết dưới khuôn mặt lạnh nhạt của baba độc thân mỗi ngày suy nghĩ vơi đầy bao nhiêu.

_______________________________

"Tôi làm tuyển thủ chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, trước nay vẫn luôn là người theo chủ nghĩa duy vật."

"Mấy người lại nhận đóng quảng cáo gì đây, hay là chương trình gameshow ba que xỏ lá?"

Vương Kiệt Hi từ trên giường ngồi dậy, dạo một vòng trong phòng, nhấc chậu hoa lên, nghiêm túc mở miệng.

"Đây là camera?"

Tô Mộc Tranh mặc lễ phục vừa dày vừa nặng thời Trung cổ, nhào vào lòng Đường Nhu, nức nở nói.

"Dũng sĩ điên rồi."

***​

"Tại sao tôi phải cứu công chúa?" Vương Kiệt Hi từ chối yêu cầu của quốc vương Đường Nhu.

"Vì nhà ngươi là dũng sĩ." Quốc vương Đường Nhu trả lời.

"Tôi là Vương Kiệt Hi." Vương Kiệt Hi đính chính, "Dù gì cũng là Ma Thuật Sư."

"Nên ngươi phải cứu công chúa." Đường Nhu khăng khăng, "Vì Ma Thuật Sư là một nhánh của Dũng Sĩ."

Vương Kiệt Hi yên lặng một lúc, mở miệng hỏi, " Dũng sĩ của các người phân chia theo “Bản thảo cương mục” ư?"
Bản thảo cương mục: Sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển.

"Không phải." Đường Nhu nói, "Ngươi phải cứu công chúa."

Vương Kiệt Hi cho rằng lúc Đường Nhu dấn thân vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp đã ngoan cường đến phát phiền rồi, bây giờ làm quốc vương, lại phiền càng thêm phiền.

"Được." Vương Kiệt Hi bình tĩnh đáp, "Trước hết cô buông đao trên cổ tôi xuống đã."

Đường Nhu hạ đao xuống, Vương Kiệt Hi hỏi cô nàng.

"Công chúa là ai?"

"Chu Trạch Khải." Đường Nhu trả lời.

"Tôi không cứu." Vương Việt Hi mặt không đổi sắc.

***​

Dạo này áp lực trên vai Vương Kiệt Hi quá lớn, đến mức mơ một giấc mộng thật hoang đường.

Hắn thở dài, vương hậu Tô Mộc Tranh dịu dàng ngồi bên cạnh hắn.

"Dũng sĩ, sao ngươi lại thở dài?"

"Tại sao trong giấc mơ của tôi, Chu Trạch Khải lại là công chúa?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"Bởi vì ngoại hình cậu ta ưa nhìn?" Tô Mộc Tranh trả lời.

"Vậy sao không phải là cô?" Vương Kiệt Hi khó hiểu.

"Dũng sĩ, ngươi rất biết cách ăn nói." Tô Mộc Tranh cười ngọt ngào.

Vương Kiệt Hi đứng dậy, "Tôi biết ma vương là ai."

Tô Mộc Tranh nhìn hắn, Vương Kiệt Hi khẳng định chắc nịch.

"Là Diệp Tu."

***​

Đường Nhu giao chổi cho Vương Kiệt Hi, trước khi lên đường giải cứu công chúa, cô nàng mở miệng.

"Mang theo thanh kiếm tốt nhất, cùng với lời chúc phúc của ta, cứu công chúa trở về."

"Đây là cây chổi." Vương Kiệt Hi buông lời.

"Nó chỉ trông giống chổi thôi, một thanh kiếm trông giống cây chổi, có thể che mắt ma vương." Đường Nhu giải thích.

Vương Kiệt Hi dùng chổi quét lá cây trước cổng thành thành một đống, sau đó khẳng định, "Đây chính xác là cây chổi."

"Thanh kiếm này có lẽ có cả chức năng của chổi." Đường Nhu bổ sung. "Chổi... Lợi kiếm sẽ giúp ngươi đánh bại ma vương, chúc phúc của quốc vương ở giờ phút quyết định sẽ cho ma vương một kích trí mạng!"

Vương Kiệt Hi mang theo cây chổi, cùng với lời chúc phúc mờ mịt của quốc vương mà lên đường.

Hắn đi trên thảo nguyên rộng lớn vô ngần, con đường mòn thênh thang trải dài, gió thổi cỏ lay bươm bướm lượn bay.

Ý thơ ập tới, Vương Kiệt Hi bỗng dưng muốn làm thơ, bài thơ kiểu như thế này:

Chuối tiêu lớn, vỏ chuối tiêu cũng lớn.
Mây trắng bao la, mây trắng dưới ta cũng khổng lồ
Nhưng còn mắt thì không.


Vương Kiệt Hi đánh giá một chút, cảm thấy bài thơ này: hành văn như đấm vào mông!

Hắn đột nhiên thấy tức giận.

***​

"Tôi muốn tỉnh giấc."

Vương Kiệt Hi đi hai ngày hai đêm, hao sạch thể lực trạch nam, hắn sâu sắc cảm nhận được mệt mỏi, đồng thời cho rằng, Cao Anh Kiệt hẳn là sẽ đến đánh thức hắn.

"Tôi có thể tỉnh lại."

Vương Kiệt Hi đưa ra kết luận, trong lòng thúc giục một phen, tại sao Cao Anh Kiệt vẫn chưa tới gọi hắn dậy.

Yêu tinh từ trong bụi cỏ chui ra, nhe răng trợn mắt nhìn Vương Kiệt Hi, như bao người anh em phản diện khác, giận dữ thét lên: "Đường này do tao tạo! Cây này là tao trồng! Muốn đi qua nơi đây! Phải để lại lộ phí!"

Vương Kiệt Hi đầu óc choáng váng, hắn cảm nhận được giấc mộng này của mình là Đông Tây kết hợp, cổ điển phương tây cùng cổ đại Trung Hoa chuyển tới chuyển lui, kính dâng cho giấc mộng Vinh Quang.

Vương Kiệt Hi mở lời, "Tao không có tiền."

Yêu tinh nói, "Vậy mau nộp mạng đi!"

Vương Kiệt Hi càng đau đầu hơn, "Tao cũng không thể nộp mạng." Hắn giơ chổi ra cho yêu tinh nhìn, "Mày biết đây là cái gì không?"

Yêu tinh mắng, "Cái con mẹ [bíp] nhà mày! Cầm chổi hù tao ư!"

Vương Kiệt Hi nói, "Không nên nói tục." Hắn giải thích, "Đây là một thanh kiếm."

"Đây là một cái chổi." Yêu tinh phản bác.

"Nó chỉ trông giống chổi thôi. Kỳ thật nó là một thanh kiếm, dùng để qua mắt đối thủ." Vương Kiệt Hi đưa chổi đến trước mặt yêu tinh, để nó quan sát cẩn thận.

Yêu tinh nói, "Vậy tao phải đề phòng mày rút kiếm!"

Vương Kiệt Hi vụt xuống một cái, đập chết yêu tinh, nhận được một điểm kinh nghiệm.

Yêu tinh trước khi chết, còn kịp nhả một cái bong bóng thoại: Con mẹ mày [bíp], mày nói là kiếm cơ mà!

***​

"Tui phải đánh bại ma vương!" Hoàng Thiếu Thiên hô lớn, "Vỗ tay!"

Dụ Văn Châu yếu ớt vỗ tay vài tiếng.

"Rất tốt, tiếp theo chúng ta phải lấy một cái tên cho đội ngũ trước đã." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Ba Kiếm Khách ok chứ!"

"Thiếu Thiên, tôi không dùng kiếm." Dụ Văn Châu nói, "Với cả Vương đội dùng chổi cơ mà."

"Đây là kiếm." Vương Kiệt Hi kiên trì giải thích, "Nó chỉ trông giống chổi thôi."

"Được rồi, dù thế nào thì chúng ta cũng nên có một cái tên đội đàng hoàng." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Mấy ông đọc Doraemon truyện dài: “Nobita và ba chàng hiệp sĩ mộng mơ” chưa?"

"Tôi từ chối xưng hô ba chàng hiệp sĩ mộng mơ." Vương Kiệt Hi lạnh lùng phản đối, "Mà tôi chỉ phải một mình đánh bại ma vương, loại trình độ đó, tôi cũng có thể làm được."

"Gọi là TFBoys soái khí ngời ngời đi!" Hoàng Thiếu Thiên đề nghị.

"Ngậm miệng." Vương Kiệt Hi nói.

Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu là đồng bọn mà Vương Kiệt Hi gặp được trên đường đi đánh ma vương.

Hoàng Thiêu Thiên chắn trước mặt hắn, "Nghe nói ông là dũng sĩ?"

Sau đó cưỡng chế gia nhập đội.

Vương Kiệt Hi liên tục nhấn mạnh, "Chỉ cần một mình tôi cũng có thể đánh bại ma vương."

Hoàng Thiếu Thiên mặc kệ không nghe.

Dụ Văn Châu nói, "Vương đội. Vào phó bản, ba người vẫn nhanh hơn."

Thế là tổ hợp ba người, tạm gọi là ba chàng hiệp sĩ mộng mơ, hướng về phía động ma vương xuất phát.

"Thực ra nếu có thêm một người nữa, chúng ta đã có thể lập thành Phi Luân Hải." Hoàng Thiếu Thiên vô cùng tiếc nuối.
Phi Luân Hải là một nhóm nhạc nam Đài Loan hoạt động tại châu Á từ năm 2005. Nhóm nhạc ra mắt với bốn thành viên: Uông Đông Thành, Thần Diệc Nho, Viêm Á Luân và Ngô Tôn.

Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng khóc của Xa Tiền Tử.

Ba người chạy tới, Xa Tiền Tử khóc đến thắt ruột gan, mũ của hắn chứa đầy nước mắt.

"Cậu có sao không, sao lại khóc thành như thế này?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"Lam Hà bị Diệp Tu bắt đi rồi." Xa Tiền Tử khóc lớn.

"Vậy hẳn là cậu phải vui vẻ mới đúng." Vương Kiệt Hi nói, "Cậu ta không phải đối thủ một mất một còn của cậu sao?"

"Đúng vậy, Kiệt Hi đại thần, tôi vui đến phát khóc đó!" Xa Tiền Tử xúc động, "Từ nay về sau kỷ lục khu 10 đều về tay Trung Thảo Đường chúng ta! Muahahaha hahahaha!!!"

Hoàng Thiếu Thiên một bụng căm phẫn, "Thật đáng ghê tởm! Dám làm hại đến con dân của tui!"

Dụ Văn Châu nói, "Thiếu Thiên, Lam Hà chỉ là bị bắt đi, chưa bị làm hại."

"Chưa bị làm hại, tức là vẫn còn giá trị, chưa bị đem bán!" Hoàng Thiếu Thiên giơ lên Băng Vũ, "Tui nhất định phải cứu được Lam Hà!"

"Còn tôi đi cứu công chúa." Vương Kiệt Hi nhắc nhở chính mình một lần.

Hắn lại nghĩ: Cao Anh Kiệt sao còn chưa sang gọi hắn dậy, hướng phát triển của giấc mộng này thật sự là càng ngày càng kỳ quái rồi.

***​

"Kiều Nhất Phàm."

"La Tập."

"Phương Duệ."

"Ngụy Sâm."

Vương Kiệt Hi không nhịn được mở miệng, "Rất vui được gặp cậu."

Hắn ho khan một cái, nhìn Giang Ba Đào, "Cậu nói tiếp đi."

Giang Ba Đào chỉ vào vài đầu người vẽ trên bảng đen, giới thiệu một lượt, "Bọn họ đều là đàn em của ma vương Diệp Tu, các anh gặp được nhất định phải cẩn thận."

"Ngụy lão đại không phải người như vậy!" Hoàng Thiếu Thiên giương nanh múa vuốt, bị Dụ Văn Châu túm lại.

"Bình tĩnh, Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu nói.

"Các dũng sĩ, các anh nhất định phải cứu được Tiểu Chu." Ánh mắt Giang Ba Đào nặng nề, "Nếu không Luân Hồi chúng tôi sẽ... sẽ... "

"Luân Hồi không phải còn Tôn Tường ư?" Vương Kiệt Hi thắc mắc.

"Câu hỏi hay đấy." Giang Ba Đào thở dài, "Lúc các anh cứu Tiểu Chu, có thể tiện tay đưa Tôn Tường ra cùng được không?"

Vương Kiệt Hi dường như nghĩ tới điều gì, cũng thở dài, nặng nề vỗ vai Giang Ba Đào, bao lời muốn nói đều nghẹn ở trong lòng, hóa thành một câu.

"Vất vả rồi."

***​

Trương Giai Lạc gieo xuống một cánh đồng hoa, lúc ngẩng đầu thuận tiện buộc lại tóc đuôi ngựa.

"Động ma vương? Đi về phía Tây thôi."

"Hướng Đông thẳng tiến." Tôn Triết Bình nói, hắn quấn một chiếc khố, trông dáng dấp đích thực là một nông dân trồng hoa cỏ.

"Hoa ở đây đều là do mấy người trồng sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"Không phải, là do cậu nằm mơ thấy đó." Trương Giai Lạc nói.

Anh Kiệt tại làm sao còn chưa gọi anh dậy, Vương Kiệt Hi lại nghĩ ngợi.

***​

Phía ngoài động ma vương nhìn qua rất bình yên, không có sấm vang chớp rền, cũng không có bão táp mưa sa, thậm chí đến một nhúm mây đen còn không có.

Trời xanh mây trắng lập lờ trôi từng đám, trông còn yên bình hơn cả tòa thành kia.

Hoàng Thiếu Thiên gào to, "Lão Diệp! Ra PKPKPKPKPKPKPKPK!"

Cửa động bằng đá không nhúc nhích một li.

Vương Kiệt Hi nói, "Để đó cho tôi."

Hắn hô lớn với cánh cửa đá: "Vừng ơi mở cửa ra!"

Không có động tĩnh.

"Úm ba la xì bùa!"

Không mảy may động đậy.

"Ăn nho không nhổ vỏ không ăn nho nhổ vỏ ra!"

Một mảnh tĩnh mịch.

"Avada đòi mạng!"

Lặng im dưới vực sâu.

Dụ Văn Châu đẩy Vương Kiệt Hi sang một bên, nhỏ giọng mở miệng, "Vương đội, để tôi."

"Thần Vinh Quang."

Cửa đá ầm ầm mở ra.

Vương Kiệt Hi nghĩ bụng: Đúng là không cần mặt mũi!

***​

Diệp Tu đứng phía sau cửa đá, hô lên, "Ây dô, tới rồi hả, lại đây lại đây, lại ăn một bữa cơm nào."

Hắn vô cùng nhiệt tình mời chào ba chàng hiệp sĩ mộng mơ vào nhà dùng bữa.

Ba người nhìn nhau, cảm thấy tiến trình như vậy có gì đó sai sai, kịch bản không đúng lắm, nhưng vẫn nối bước nhau vào cửa.

Đến phòng khách, hắn phát hiện Chu Trạch Khải cùng Tôn Tường đang ngồi chơi game online, vui đến quên cả trời đất.

Vương Kiệt Hi nhíu mày, "Sao mấy cậu vẫn còn tâm trạng ngồi đây chơi game?"

Tôn Tường gào to, "Tôi đánh xong trận này sẽ về liền!"

Chu Trạch Khải gật đầu, "Ừm!"

Vương Kiệt Hi chỉ cảm thấy như đang nhìn một đám học sinh tiểu học chết dí ở tiệm net không chịu về nhà.

Diệp Tu nhìn qua, thở dài một tiếng.

"Tui chờ mấy ông mà bạc cả đầu, đến rồi thì mau bế hai đứa này đi giùm cái, ở đây ăn chùa uống chùa một tháng trời, còn không chịu trả tiền net."

Hoàng Thiếu Thiên vỗ bàn cái bốp, "Lam Hà đâu!"

Lam Hà bưng đồ ăn, mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, "Hoàng thiếu tìm tôi?"

Diệp Tu nói, "Ủa ngộ ha, bằng không thì đồ mấy ông ăn là tui hô biến ra sao?"

Vương Kiệt Hi nghĩ, kịch bản phát triển càng ngày càng kỳ cục rồi, đến cùng là hắn có cần dùng thanh kiếm trông-giống-chổi-mà-thực-sự-là-chổi này đi đánh bại ma vương hay không?

Lúc này Diệp Tu mở lời, "Ấy, mắt bự, tới đây làm khách còn mang theo chổi để quét tước vệ sinh, này làm tui khó xử quá nha."

"Tôi không phải tới để..." Quét dọn.

Vương Kiệt Hi còn chưa dứt câu, Diệp Tu đã dẫn hắn đi cosplay Lọ Lem chăm chỉ.

Vương Kiệt Hi gào thét trong lòng: Tôi phải tỉnh dậy ngay lập tức!

***​

"Đội trưởng, đội trưởng, đội trưởng..." Cao Anh Kiệt nhỏ giọng gọi.

Cậu nhẹ nhàng lắc Vương Kiệt Hi, đánh thức người đang ngủ gục trên bàn.

Vương Kiệt Hi thức giấc, đôi mắt ngái ngủ phủ một tầng mịt mù.

"Về ký túc xá ngủ thôi, ngủ ở phòng làm việc dễ cảm lạnh lắm anh." Cao Anh Kiệt nói.

Vương Kiệt Hi nhìn văn phòng quen thuộc, đột nhiên nghẹn ngào.

"Anh Kiệt, em làm rất tốt."

Cao Anh Kiệt sửng sốt một chút, cười khan, "Dạ? Đội trưởng..."

Vương Kiệt Hi vỗ vai Cao Anh Kiệt.

"Em quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của anh, Anh Kiệt, nhất định phải gánh vác tương lai của Vi Thảo!" Vương Kiệt Hi nói.

[Hết]
Phải nói cái fic này dị y như lối chơi ma thuật sư của Vương papa :)))))))))) Tui rơi mịa não rồi
 

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#7
Chú fic này gây hoang mang như thế làm tui khá vui =))))) mặc dù có một số chỗ tui dịch vẫn chưa được ưng ý lắm nhưng cảm ơn vì đã ủng hộ UwU
Nhớ ủng hộ PJ mừng sinh nhật 2020 của Vương baba siêu ngầu của chúng ta - năm anh đưa Vi Thảo lên hàng top nha <3

Hoặc nếu muốn có thể ủng hộ Dụ đội nhà tui năm sau =)))
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#8
Ờ... Xong quá trình đọc cái fic này tôi đã rơi mất não ở đâu đó. Huynh đệ tỉ muội không ngại có thể đi cùng tôi tìm. :)
tui thì rơi mất hàm răng đâu đó trên đường Vương dũng sĩ đi diệt ma vương rồi :V
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#9
Không hổ là Vương Kiệt Hi đến mơ cũng dị như vậy được:ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:

"Em quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của anh, Anh Kiệt, nhất định phải gánh vác tương lai của Vi Thảo!" Vương Kiệt Hi nói.
Tuyệt cmnr chủng lời rồi:rolleyes:
 

Bình luận bằng Facebook