Hoàn [Diệp Lam] Tình yêu từ hiểu lầm phát sinh

Corgiismyluv

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
8
#1
Tác giả : Bảo Phi Long
Nguồn:宝批龙
Editor + Beta : By me :3
Lần đầu làm fic có nhiều sai sót, mong mọi người bỏ qua cho.
~~~ Lam Hà là tiểu thiên sứ, Diệp Lam là chân ái <3~~~
(Ghi chú : Tiểu hào và đại hào tương đương với acc phụ và chính, vì editor học dốt văn câu chữ có hạn nhất thời không tìm ra từ nào phù hợp nên đành để nguyên văn.)






*****************

Lam Hà mua một thẻ tài khoản mới.


Ban đầu cậu dự tính mua thẻ tài khoản mới là để luyện tiểu hào.


Luyện tiểu hào, là việc làm thường ngày của các thanh thiếu niên nghiện net.

Lam Hà luôn có vô số tiểu hào luyện không hết, mà cậu vẫn bành trướng, đam mê dùng tiểu hào đi ngược cặn bã.

Tiểu hào của Lam Hà trải rộng khắp các khu Vinh Quang, mà tất cả đều là Kiếm Khách.


Cậu thường dùng Kiếm Khách đi gọt người ta. Trước làm bộ mình là một người chơi bình thường, đợi đến thời điểm thích hợp liền bộc lộ khả năng, khi dễ người ta, rất là thất đức.


Sự thật chứng minh, làm nhiều sự tình thất đức, rồi sẽ gặp báo ứng.


Bởi vì cái gọi là thiên đạo luân hồi, quả báo thường không chừa một ai.


Thời điểm Khu Mười Vinh Quang vừa được khai mở, Diệp Thu đại thần cũng lập tiểu hào đến vùng mới khai hoang ngược đám cặn bã.

Lam Hà bất hạnh, trở thành một trong những đám cặn bã đầu tiên.


Lam cặn bã Hà bị bóc lột ngược đãi, trong lòng dấy lên lửa hận ngút trời. Trong lúc nhất thời không biết nên giận thao đại thần dừng lại vẫn là hỏi xin chữ ký của đại thần.


Cậu ngay tại ở giữa do dự hai cái quyết định, cho ra một kết luận: Lấy trước kí tên, sau thao đại thần, phải theo thời gian trình tự sắp xếp, không thể loạn, loạn sẽ không có kí tên.


Lam Hà cuối cùng không có cầm tới xin kí tên, cũng không có thao thành công đại thần.


Mỗi ngày khởi động máy, cùng Trung Thảo Đường Xa Tiền Tử, Bá Khí Hùng Đồ, Mưu Đồ Bá Đạo Dạ Độ Hàn Đàm, sắp xếp xếp hàng đứng đứng vững, chờ lấy đại thần hôm nay lật bài chơi ai.


Đáng tiếc tài nghệ không bằng người, tất cả mọi người đều là cá trên thớt, ngày ngày nằm ngửa chờ bị chơi.


Trước kia đại thần rất có phong độ, cả lũ đều biết cùng hưởng ân huệ, trong vòng một ngày thay nhau điểm danh, ai cũng chạy không được.


Nhưng gần đây nhất rất không thích hợp, Diệp Thu đại thần chỉ bắt lấy Lam Khê Các đuổi đánh tới cùng, chỉ riêng khi dễ một mình Lam Hà.

Lam Hà thở một hơi thật dài, mở ra giấy trắng, nhìn qua một lượt thanh tâm chú, hướng lên mặt bàn làm việc của văn phòng công hội cắm lên ba nén hương, châm lửa, trước ánh mắt kinh hãi của bọn người Bút Ngôn Phi , tâm bình khí hòa gõ mõ, một bên gõ một bên nhỏ giọng niệm chú: Tôi không phải là nữ nhân, cũng không phải vợ anh, lão tử bị anh chơi cũng không hợp với đạo lý, Hứa Bác Viên a Hức Bác Viễn, không nên tức giận, không nên tức giận, nhân sinh tựa như một tuồng kịch, bởi vì hữu duyên mới gặp nhau......


Nhưng trong lòng cậu lại rất không 'thanh tâm' nghĩ: Diệp Thu tôi f**k anh!!! [ Beep——].




Cho nên Lam Hà mua thêm một cái tiểu hào.




Cậu cấp tốc mua một cái thẻ tài khoản mới, đăng nhập chọn lấy một cái tên: Quân Mạc Thảo.
(Nguyên văn là 芺 nhưng mà mình không rõ nghĩa lắm. Tra trên mạng thì 芺 là một loại cỏ, mà Thảo đọc gần giống Thao nên mình đành để vậy=)))) Bạn nào biết ý nghĩa thì cmt bên dưới giúp mình để mình sửa với ạ~~~)

Nhìn thoáng qua lại giống với Quân Mạc Tiếu.


Quân Mạc Thảo Cứ như vậy ra đời.


Lam Hà đem nhân vật trang bị giống hệt với bộ dáng Quân Mạc Tiếu, đạo văn một (nhiều)phần.


Tuy nhiên một cây Thiên Cơ tán lại tương đối khó làm.


Lam Hà bởi vậy suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đi đánh vô số phó bản, rốt cục chiếm được một vũ khí rơi xuống, hình dạng còn rất giống một cây dù.


Bận rộn một tháng trời, cuối cùng cậu cũng trang bị được cho Quân Mạc Thảo có vẻ ngoài giống hệt Quân Mạc Tiếu.


Lam Hà rất hài lòng, trái xem phải xem, đem Quân Mạc Tiếu hẹn đến PK, một người mở ra hai cái máy tính, hai cánh tay điều khiển bàn phím, dùng Lam Kiều Xuân Tuyết treo Quân Mạc Thảo lên đánh, một bên đánh một bên trong phòng làm việc phát ra tiếng cười 'Kho kho kho kho kho kho kho kho' kỳ quái.


Trùng hợp Bút Ngôn Phi vô tình đi ngang qua, lặng lẽ dán tường, bưng chén nước, bước nhỏ bước nhỏ, giống như nhìn thấy quỷ, lại giống con cua, bò qua.


Hắn đau lòng nhức óc, nện bàn một cái, nói cho đám người Lam Khê Các: "Hứa Bác Viễn rốt cục điên rồi!"


Vừa đúng lúc tuyết lớn, Vinh Quang phát ra thông báo hoạt động đêm Giáng Sinh.


Thông báo trước nay chưa từng tới sớm như vậy, Lam Hà trong lòng kinh ngạc, tỉ mỉ đem thông cáo nhìn một lần, mới biết được, đến sớm tương đương với việc mình phải nhận cái nhiệm vụ tương đối phiền phức.

Hoạt động Giáng Sinh cần tổ đội hai người hoàn thành, mà năm nay còn yêu cầu hai người có độ thân mật nhất định.

Lam Hà chân thành mới Bút Ngôn Phi cùng chung tay tham gia sự kiện, lại bị lý do ' Tui không chơi gay' của hắn cự tuyệt.


Lam Hà nghiêm nghị nghiêm sắc giáo dục hắn: "Vinh quang là một cái tích cực hướng đến khỏe mạnh trò chơi, đầu óc ông bên trong lại nghĩ tới cái gì bẩn thỉu tư tưởng! Thẻ đỏ cảnh cáo một lần, ông lặp lại lần nữa ông có muốn hay không cùng tui chơi gay."


Bút Ngôn Phi nói : "Ông nói lại lần nữa?"


Lam Hà ý vị thâm sâu , bình tĩnh đổi giọng: "...... Tổ đội."


Bút Ngôn Phi hai tay ôm ngực, giống như thiếu phụ bị kinh hãi, y y nha nha thét lên, chạy khắp văn phòng, một bên chạy một bên hô : "Hứa Bác Viễn muốn chơi gay rồi!!"


"Chơi cái gì??" Xuân Dịch Lão vừa vặn vào cửa.


"Chơi Vinh Quang." Lam Hà lập tức đáp lời.


"Ừm". Xuân Dịch Lão gật đầu.


Lam hà liền chơi Vinh Quang.


Cậu mở ra tiểu hào của mình, đăng nhập Quân Mạc Thảo.


Khuôn mặt hệ thống giống Quân Mạc Tiếu như đúc hiện ra.


Lam hà nói: "Bình thường lão tử khi dễ ngươi, không phải ba ba không yêu ngươi, ba ba là người tốt, biết không."


Cậu tự ngu tự cười, mặt không đổi sắc đem tài khoản cùng Lam Kiều Xuân Tuyết khóa lại cùng một chỗ.


Lam Hà nhập hí rất sâu, phảng phất như một người cha già thật sự, để tỏ lòng mình đối với Quân Mạc Thảo yêu thương, tốt cọ một đợt không biết cái gì huyền học ( Vinh quang diễn đàn cho rằng tài khoản thẻ cùng chủ nhân tâm ý tương thông, độ thân mật càng cao thao tác càng tốt, thậm chí có thể bộc phát ra RP kinh người ).


Lam Hà đem giới thiệu cá nhân vắn tắt đổi thành: Ta đối với ngươi yêu yêu yêu yêu không hết.


Rất có một phen cá tính.


Xuân Dịch Lão yêu cầu họp, Lam Hà chưa nhổ thẻ, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sổ liền ra cửa.


Tiểu hào mà thôi, bị cướp đồ cũng không sao, đứng tại dã khu.


Tô Mộc Tranh ngồi trước máy vi tính, khẽ sờ cằm, đọc:" ....Ta đối ngươi yêu yêu yêu yêu không hết".

"Yêu cái gì cơ?" Diệp Tu


"Yêu Quân Mạc Thảo."


"Quân Mạc..... gì?"


"Thảo." Cô chỉ vào màn ảnh máy vi tính," Là một cái tài khoản, giống hệt như Quân Mạc Tiếu."


Diệp Tu lấy xuống tai nghe, ngậm điếu thuốc, không châm lửa, lại gần nhìn.


Quân Mạc Thảo chững chạc đàng hoàng đứng giữa dã khu, cá tính kí tên là: Ta đối ngươi yêu yêu yêu yêu không hết.


Diệp Tu khẽ cười : " Cái này là của ai vậy?"


Tô Mộc Tranh chống cằm " Không rõ, fan hâm mộ của anh chăng?"


Vẻ ngoài cùng Quân Mạc Tiếu hoàn toàn tương tự, cái ký vẫn là như thế dính ngươi yêu ta ta yêu ngươi, rất ư là bắt mắt.


Diệp Tu nói : "Đến Nhất Tuyến Hạp Cốc."


Tô Mộc Tranh : "Em bị đuổi giết."


"Đã thấy, đến Nhất Tuyến Hạp Cốc, chúng ta giết trở về."


Ngay lúc này, bảy đại công hội đang liên thủ vây quét Quân Mạc Tiếu.


Tô Mộc Tranh dừng lại, nháy mắt một cái, thuận tay gửi cho Quân Mạc Thảo một cái thư mời hảo hữu.


Lam Hà quay lại, nhìn thấy tiểu hào của mình vẫn đang sừng sững, nhận được một thư mời hảo hữu.


Đẳng cấp lại còn rất cao, tên là.....


Ăn hạt dưa không nôn vỏ hạt dưa.


Lam Hà thầm nghĩ: Tên là gì?


Một tài khoản nữ, có lẽ là em gái. Lam (trạch) Hà (nam) sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng được cầm tay em gái nào , trong lúc nhất thời không ngăn cản được ham muốn, thông qua em gái Vỏ hạt dưa làm bạn tốt.


Lam Hà rót cho mình một chén trà, nhận được tin nhắn riêng của Quân Mạc Tiếu.


Ghi chép Nhất Tuyến Hạp Cốc có hứng thú hay không?


Lam Hà nhìn chằm chằm tin nhắn của Quân Mạc Tiếu trên khung chat, nghiến răng nghiến lợi.


Đương nhiên là có...... Nhưng mà, đại thần à, cái này chúng tôi chỉ có thể dựa vào mình, không thể tìm anh hỗ trợ.


Quân Mạc Tiếu rất mau trả lời: Ca đây biết, ca không cần ra tay, ca chỗ này có phần công lược, chú có muốn hay không đến học tập một chút ?


Lam Hà lập tức phấn khởi, hai tay đặt trên bàn phím, liền vội hỏi hắn học tập chính là cái gì công lược.


Diệp Tu mơ hồ đem phần công lược của mình ra chém, thổi cho Lam Hà nửa tin nửa ngờ.


Cậu rất tin tưởng Diệp Tu, gia hỏa này mặc dù có đôi khi để cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng là cậu đối Diệp Tu từ đầu đến cuối vẫn có một loại không hiểu tín nhiệm. Đây có lẽ là......đại thần hiệu ứng trong truyền thuyết đi....





Nhưng cậu hiển nhiên sẽ không đi tin tưởng Vương Kiệt Hi.





Diệp Tú nói: Không sai, chỉ cần các chú có thể làm được, ca liền cam đoan công hội của các chú tại phó bản ghi chép độc chiếm vị trí đầu.



Ừm, rất tự tin.



Lam Hà bị sự tự tin của hắn lây nhiễm, vội vàng nói: Đúng không vậy, anh lấy ra cho tôi học tập một chút.


Diệp bất Tu trả lời : Lão đệ, chú sẽ không coi là không cần học phí ư?


Lam Hà xem xét, nước trà phun ra một bàn.


Lão đệ...... Lão đệ em gái anh ấy!!!!!


Lam Hà dùng khăn ăn giấy lau sạch sẽ màn ảnh máy vi tính, suy tư một hồi, cuối cùng vẫn là không có mua công lược.


Diệp Tu còn đang chăm chỉ không ngừng thuyết phục cậu: Thật không mua a? Qua thôn này liền không có tiệm này nhé! Bá Khí Hùng Đồ, Mưu Đồ Bá Đạo dù đứng tại cửa ra vào ôm đùi ca khóc ca đều không cho bọn họ đâu!


Lam Hà kéo ra khung chat, nói chuyện riêng với Dạ Độ Hàn Đàm: Nghe nói mấy ông ôm đùi Diệp Thu khóc?


Dạ Độ Hàn Đàm: Diệp Thu tui *** hắn !!!![ Beep ——]


Lam Hà bình tĩnh trả lời : Anh gạt tôi, người ta căn bản không có!!


Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu hướng Nhất Tuyến Hạp Cốc chạy tới, trên đường nhìn thấy tin nhắn gửi tới, cười thành tiếng.


Tô Mộc Tranh hỏi hắn: "Cười cái gì?"


Diệp Tu nói: " Lam Khê Các tiểu hội trưởng."


Tô Mộc Tranh: "Lam Hà sao? Cậu ấy thế nào?"


"Là một cậu nhóc rất thành thật."


Diệp Tu nén cười vài tiếng, nhịn không được gõ : Không phải chứ, chú thật đúng là đến hỏi người ta rồi!


Lam Hà nhìn, trong lòng câm nín, đối phó loại này tâm bẩn đại thần, không đi hỏi vạn nhất thật sự bị lừa làm sao bây giờ!


Lam Hà muốn học lấy hắn mà trả lời: Lão ca, anh cũng quá không giảng đạo lý nha!


Kết quả tốc độ tay bạo phát, ham mau lẹ, 'Lão ca'. 'Ca' ghép vần, lỡ tay đánh thừa một chữ 'g' , phương pháp nhập hại người rất nặng, đến chỗ Diệp Tu lại thành:


Lão công, anh cũng quá không giảng đạo lý nha!

.
.
.
.

Lão công, anh cũng quá không giảng đạo lý nha!


Lão công,...


Nha!


Diệp Tu tay điều khiển Quân Mạc Tiếu chợt khựng lại, suýt nữa té lăn trên đất.


Lam Hà không hề hay biết.


Bút Ngôn Phi ở bên cạnh đang cùng Lam Hà tán gẫu, quét mắt xem ghi chép thoại giữa cậu và Quân Mạc Tiếu, chợt nhìn thấy hai chữ ' Lão công' sáng loáng hiện giữa khung chat.


Bút Ngôn Phi hai mắt tối sầm, quên luôn cả chuyện muốn nói.


Hắn nói: "Lão Lam, ông...... Cùng Diệp Thu quan hệ thế nào vậy?"


Lam Hà rất phiền muộn: "Quan hệ thế nào? Nói chuyện phiếm quan hệ a?"


Bút Ngôn Phi nói: " Ông cùng người nói chuyện phiếm gọi lão công?" Hắn lời nói thấm thía :" Lão Lam, tôi biết ông vì phó bản khu mười thao nát tâm, nhưng mà cũng không cần thiết như thế trao thân cho đại thần a, ông nói, có phải là hắn hay không bắt ông hô......"


Bút Ngôn Phi nói cái gì cậu cũng không nghe được.


Lam Hà nghĩ: 'Cái gì lão công? Cái gì nói chuyện phiếm?'


Cậu lại xem xét đối thoại của mình, rõ ràng là câu kia nũng nịu ý vị quá dày đặc: Lão công, anh cũng quá không giảng đạo lý nha!


Vinh quang —— Nhưng không có rút về tin nhắn nói chuyện.


Diệp Tu sờ cằm, trả lời: ...... Chú em thắng!


Lam Hà lấy đầu đập đất, tốc độ ánh sáng rút thẻ, tìm một khu phong cảnh mê người ...... Treo cổ tự sát.


Bút Ngôn Phi kinh hãi: "Đừng đừng đừng, Hứa Bác Viễn, ông dừng lại suy nghĩ một chút! Ông trên có già dưới có trẻ! Tuổi còn trẻ đừng nghĩ quẩn đi a! Không phải chỉ là quản Diệp Thu kêu một tiếng lão công sao! Cái này có gì ghê gớm đâu!"


Lúc đó Hoàng Thiếu Thiên đang từ nhà ăn ra, đi ngang qua lầu hai văn phòng công hội, vừa vặn nghe được hai chữ 'Diệp Thu'.

Cậu đẩy ra một khe hở, hỏi: "Ai quản Diệp Thu gọi lão công rồi?"


Lam Hà lúc này một cước giẫm lên khung cửa sổ, làm bộ muốn nhảy xuống.


Bút Ngôn Phi gặp được Hoàng thiếu thiên, thuộc tính fanboy nhất thời bộc phát, lập tức đem mình họ gì tên gì quên hết rồi, hai mắt phát sáng, không quản anh em: "Là Lam Kiều! Quản Diệp Thu gọi lão công!"


Hoàng Thiếu Thiên nói: "Ta thao! Lam kiều là ai a!"


Lam Hà nói: "Là ta!"


...... Thuộc tính fan não tàn chết tiệt!!!


Vấn đề này trôi qua mấy ngày, Lam Hà trong lòng đều rất không thoải mái.


Ngày này cậu lại đăng Quân Mạc Thảo, mười phần hờn dỗi đem cá tính kí tên của Quân Mạc Thảo đổi thành: 'Lam Kiều lão công a a đát!'


Cũng chuyển động Quân Mạc Thảo xem trái xem phải, thưởng thức rất lâu.


Sau đó lại cảm thấy cái ký còn chưa đủ rung động, liền đổi thành: Toàn thế giới tốt nhất anh tuấn nhất Lam Kiều lão công a a đát!


Dường như có chút hư vô mờ mịt khoái cảm.



Lam Hà trên bản chất xuất hiện một sai lầm, nhưng cậu không hề hay biết.


Tô Mộc Tranh đang online, phát hiện hảo hữu Quân Mạc Thảo, lại đổi cá tính.


Cô nghiên cứu một hồi, hô: "Diệp Tu!"


Diệp Tu đang đứng trước quầy suy nghĩ làm sao để pha trà, đổ hết hơn phân nửa lá trà đi vào, uống một ngụm trên miệng dính đầy bột trà.


"Làm sao?" Hắn trả lời Tô Mộc Tranh.


Tô Mộc Tranh hỏi :"Anh biết Lam Kiều là ai chăng?"


Diệp Tu suy nghĩ một chút: "Lam Kiều?"


Hắn lục lọi trí nhớ ít ỏi của mình, lập lờ nước đôi nhớ lại: "Tựa như là Lam Khê Các...... Lam Kiều...... Lam......"


"Lam Kiều Xuân Tuyết?" Đường Nhu giúp hắn bổ sung.


"Đúng, hẳn là cậu ta." Diệp Tu trả lời," Đại hào ở Thần Lĩnh Chi Vực của Lam Hà."


Tô Mộc Tranh bỗng mở miệng đọc: "Toàn thế giới tốt nhất anh tuấn nhất Lam Kiều lão công a a đát!"


Diệp Tu nghe thấy bèn sặc lá trà ho khan, tay chống đỡ mặt bàn, ho đến khom người xuống.


Hắn cảnh giác nói: " Em làm gì?!"


Diệp Tu âm thầm đem năm sinh của Tô Mộc Tranh ra nhẩm tính, lại phát hiện em gái yêu dấu đúng thật là đã đến tuổi cập kê. Nhưng mà hắn còn chưa thể tiếp nhận tin tức Tô Mộc Tranh yêu đương nhanh vậy chứ.


Tô Mộc Tranh sau đó nói: "Đó là ký tên của Quân Mạc Thảo, đổi thành cái này."


Diệp Tu sững sờ : "Quân Mạc gì?"


"Thảo." Tô Mộc Tranh tủm tỉm cười nhắc nhở hắn: "Lần trước chúng ta trên đường tới Nhất Tuyến Hạp Cốc, gặp phải Quân Mạc Tiếu bản fake."


Diệp Tu lập tức nhớ lại chuyện này.


Đồng thời nhớ lại lúc ấy còn một chuyện khác phát sinh, Lam Hà gọi hắn ' Lão công anh không nói đạo lý'


Một chuỗi tiền căn hậu quả phát sinh.


Diệp Tu ổn định, bình tĩnh uống một hớp nước.


Trần Quả vừa đi ra, đã nhìn thấy Diệp Tu bưng chén uống nước, chén xuôi theo bên trong miệng còn có hai centimet, nước toàn phi lưu trực hạ tam thiên xích —— Dốc ngược lại trên quần áo.


Mà đối phương còn biểu hiện rất bình tĩnh, tựa như thật là đang uống một chén nước.


Tô Mộc Tranh dứt khoát bổ một đao: "Ai nha, Quân Mạc Thảo hóa ra lại cùng tài khoản là Lam Kiều Xuân Tuyết lập tổ đội, em xem một chút, độ thân mật thật cao, có chín mươi tám phần trăm!"


Cốc trà của Diệp Tu lần này lại dốc sạch.


Bởi vậy, hắn cho ra một cái kinh dị lại chấn kinh suy luận: 'Tiểu Lam Hà nhất định là thầm mến mình.'


Trần Quả quát: "Diệp Tu! Mau trở lại đây cho tôi."


Năm thứ hai Diệp Tu quay lại giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp càn quét, liên minh các đội cùng hợp tác với nhau, tổ chức một buổi ký tên.

Làm lão tướng trở về của năm nay, lại công khai hình tượng dạng chó mặt người, tương đối đẹp trai, vị đại thần Vinh Quang nào đó tự nhiên đứng mũi chịu sào bị mời đi tham dự.


Thời gian là ngày 14 tháng 12, địa điểm là một triển lãm Anime nào đó ở thành phố S.


Đương nhiên ngoại trừ Diệp Tu, tất cả các đại thần khác cũng có mặt.

Lam Hà có mặt từ sáng sớm, ngó thấy đoàn người xếp hàng dài tại cổng khu triển lãm.


Tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi một loạt, fan hâm mộ cầm kí tên bản lần lượt ký qua đi.


Hai giờ chiều, mới đến lượt Lam Hà.


Lam Hà bưng lấy kí tên bản, hết sức kích động.


Ký qua Dụ Văn Châu, tiếp đến Hoàng Thiếu Thiên, thanh âm cậu đều có chút run: "Hoàng Thiếu, hôm nay là sinh nhật của tui, có thể ký cho tui một chữ ký thật to không?"


Hoàng Thiếu Thiên là một tuyển thủ vô cùng chiều fan, đối với yêu cầu của fan não tàn trước mặt đương nhiên đáp ứng.

Lam Hà mừng rỡ, vội vàng nói: "Cứ ký ở đây nè, 'To Lam Kiều Xuân Tuyết.....' "


Cậu chỉ là một tiểu vô danh, không sợ bị Hoàng Thiếu Thiên nhớ kỹ.



Đại thần bận rộn đủ việc như vậy, ai đến nhớ tên của mình chứ.



Ngồi bên trên Hoàng Thiếu Thiên vừa vặn là Diệp Tu, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua.


Cậu thanh niên đối diện hai mắt phát sáng, đúng là bộ dáng fan não tàn.


Cậu mặc một áo lông màu xanh dày, bên trong là áo len trắng cao cổ, quần jeans xanh phối hợp cùng giày thể thao màu trắng, nhìn qua tương đối sạch sẽ. Da cậu rất trắng, mái tóc hơi dài, mềm mềm rủ xuống trông rất ưa nhìn.


So với một đám trạch nam vớ vẩn, nhìn cậu thập phần thanh tú.


'Quá đẹp mắt.' Diệp Tu nghĩ.


Quầy kí tên ngoài trời, đột nhiên rơi xuống tuyết lớn.


Lam Hà vừa đi tới vị trí trước mặt Diệp Tu, fan hâm mộ phía sau cũng không tiến lên, nhân viên công tác chờ ký xong mười fan hâm mộ nữa sẽ đem gian hàng chuyển đến phòng trong.


Lam Hà lần đầu nhìn thấy Diệp Tu, trong lòng lại giống như một buổi hòa nhạc Rock 'n Roll , nghiêng trời lệch đất, líu ra líu ríu, không biết là hát thứ gì, lỗ tai đều bị hát điếc.


Diệp Tu cầm bút lên, Lam Hà chú ý tới tay của hắn, thật cmn đẹp mắt quá đáng.


"Cần ký 'To' sao?" Diệp Tu hỏi cậu.


Lam Hà mặt nóng lên, liền vội vàng lắc đầu " Không cần, đại thần, anh liền tùy tiện ký xong!"


Thế là vị đại thần tâm bẩn bèn vung tay lên, rất 'tùy tiện' ký vài chữ : Toàn thế giới đẹp trai nhất coi trọng đạo lý nhất ký cho cậu một cái a a đát!


Thân ái, Diệp Tu.


Hắn còn giở trò chơi xấu, vẽ lên bên trên hàng chữ một hình trái tim thật to xiêu xiêu vẹo vẹo, rất thiếu thẩm mỹ.


Đại thần phía sau là Vương Kiệt Hi, anh cầm bút loay hoay cả một buổi trời vẫn không tìm thấy chỗ ký tên. Mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm quyển sổ, cuối cùng vẫn là lật ra mặt sau đánh dấu một cái.


Cả một mặt phía trước đều bị đống chữ của đại thần tâm bẩn Diệp Tu chiếm hết.


Người phụ trách quầy ký tặng cầm loa gào thét: "Xếp thành hàng a! Xếp thành hàng! Không cần loạn! Chúng ta sẽ tiếp tục, chờ một lát mọi người dựa theo đội ngũ trình tự đến phòng bên trong xếp hàng! Lĩnh dãy số bài a! Dãy số bài lĩnh tốt!"


Diệp Tu hỏi : "Buổi tối muốn đi chỗ nào ăn cơm?"


Lam Hà đứng máy.


"Không có người hẹn đi? Cùng anh ăn cơm nhưng mà phải xếp hàng chờ lâu đấy." Diệp Tu còn nói.


Lam Hà tiếp tục làm ngơ.


Người phụ trách rất phù hợp với tình hình mà gào thét: "Lĩnh dãy số bài! Lĩnh dãy số bài! Có nghe thấy không! Không được phép chen ngang!"


Diệp Tu lại lấy ra tờ giấy, viết cho Lam Hà một chữ số.


"Số bài này cho cậu, xếp tới cậu ban đêm liền cùng anh ăn cơm."


Trông thấy hỗn loạn bên trong, Diệp Tu bèn đứng lên.


Đại thần bị mời đến phòng chờ nghỉ ngơi, chờ nhân viên công tác chuẩn bị gian phòng để ký tên.


Tuyết lớn bay lả tả hướng xuống , rơi trên mặt Lam Hà , hơi lạnh khiến cho cậu giật mình, từ trong cơn mê mang tỉnh lại.


"Thuận tiện nói một câu, vị trí ngồi của anh cũng chính là số này."


Lam Hà khẽ đảo tờ giấy trên tay: ......Số 1.



Cậu nhớ lại hành động của Diệp Tu, lại liệt kê ra một đống hành vi bất bình thường vừa rồi của hắn, trong lòng kinh hãi, cho ra một cái kết luậnkinh thiên địa khiếp quỷ thần :" Chẳng lẽ Diệp Tu thầm mến mình?!"


Ngoài trời đổ tuyết lớn, Lam Hà vội vàng chạy ngang qua hàng người. Cậu trông thấy Diệp Tu đứng ở trước cổng chờ, đưa lưng về phía mình.


Hắn mặc đội phục màu đỏ của Hưng Hân, xung quanh người phủ đầy tuyết trắng, nhìn giống như một món quà sinh nhật đang đứng chờ Lam Hà tới mở quà.

Diệp Tu thấy gương mặt Lam Hà vì lạnh mà đỏ bừng, nghĩ : Tuyết rơi lớn như vậy mà vẫn còn chạy tới chỗ mình, cậu nhóc xem chừng thích mình muốn chết.


Lam Hà lại nhìn hắn đầy người phủ tuyết trắng, lại thầm nghĩ: Tuyết lớn như vậy mà anh ta vẫn một mực đợi mình, xem ra là thầm mến mình thật.
.
.
.
.
The end.
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#2
Á á á á á fic cưng quá đi :love::love::love::love::love: Cám ơn bạn đã edit fic dễ thương này nha!

Hai người kết thành cp chỉ vì hết hiểu lầm này tới hiểu lầm khác. Đúng là định mệnh mà. *che mặt*

Cậu cấp tốc mua một cái thẻ tài khoản mới,đăng nhập chọn lấy một cái tên: Quân Mạc Thảo.
(Nguyên văn là 芺 nhưng mà mình không rõ nghĩa lắm. Tra trên mạng thì 芺 là một loại cỏ, mà Thảo đọc gần giống Thao nên mình đành để vậy=)))) Bạn nào biết ý nghĩa thì cmt bên dưới giúp mình để mình sửa với ạ~~~)
Thảo thật là đọc trại từ Thao đó bạn. Mà thao thì là f*ck như mọi người biết đó =))))

Với lại còn mấy lỗi viết hoa và typo linh tinh thui *che mặt*
 

Bình luận bằng Facebook