Hoàn [CMSN Vương Kiệt Hi 2020] [Phương Vương] Chuyện Cổ Tích Đời Thường

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
CHUYN C TÍCH ĐI THƯNG
Sản phẩm thuộcProject Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2020 - Vương Giả Chi Khí

Tác giả: 璃央
CV: Lá
Edit: Cú mèo


Artist: 微草的歐馬

*****
"Em nhất định phải tin tưởng, tin rằng đôi ta sẽ giống như trong câu chuyện cổ tích ...​

Có một đoạn kết thật hạnh phúc và vui vẻ." (1)

Một bài hát xưa đã được lưu truyền rất lâu rất lâu rồi, nên tất nhiên nó sẽ có sức hút đặc trưng của mình để làm cho người ở những thời đại khác nhau đều ưa chuộng nó.​

Giai điệu nhẹ nhàng phối hợp lời bài hát giản dị, không cần dùng những từ ngữ quá phức tạp hay hoa mỹ vẫn có thể tạo nên cảm giác sâu lắng, bất luận trải qua bao nhiêu năm tháng, vượt qua bao nhiêu địa phương, ca khúc này vẫn không phai nhạt, nó không bị cản trở bởi sự khác biệt thời đại, bất cứ lúc nào mọi người nghe nó, đều có thể rung động.​

Cho nên khi phát hiện con trai dùng điện thoại của mình mở bài hát xưa quen thuộc này, Phương Sĩ Khiêm ngạc nhiên không đến một giây liền bình tĩnh lại.​

"Bài hát này cũng đã rất lâu rồi nhỉ."​

Đi tới bên cạnh con trai, Phương Sĩ Khiêm liếc mắt nhìn nam ca sĩ khi quay MV này vẫn còn cực kỳ ngây ngô trong điện thoại, thuận tay xoa xoa đầu con trai. Lực đạo không nặng cũng không nhẹ làm cho bé trai gật gù lắc lư theo tay của ba ba, bộ dạng mơ màng đó khiến Phương Sĩ Khiêm không khỏi bật cười, hắn ngồi xuống bên cạnh con trai, chân dài vắt chéo, tay trái đặt trên đầu gối, động tác lười biếng mang theo vài phần tùy hứng, nhìn qua càng thêm không có cảm giác xa cách.​

"Đây là bài hát thời của ba ba và daddy con, con cũng thích à?"​

"Nghe rất hay ạ." Chớp hai mắt nhìn ba ba của mình, Phương Sĩ Hi cười tươi lộ ra một chiếc răng khểnh, "Hôm trước lúc con cùng daddy đi mua quần áo thì nghe được rất nhiều bài hát trong cửa hàng, con thích bài này nhất."​

Phương Sĩ Khiêm ngẩn người, trọng điểm của vấn đề thế nhưng lại bị hắn đặt ở chỗ khác: "Con cùng daddy đi mua quần áo hồi nào vậy?"​

Phương Sĩ Hi quay đầu nhìn sang, "Tuần trước ạ."​

Đột nhiên phát hiện mình lại bị Omega và con trai nhà mình bỏ rơi, tuần trước Phương Sĩ Khiêm bị tóm về bệnh viện mở cuộc họp tạm thời nên hắn cảm thấy rất oan ức, nhưng chuyện qua rồi thì chung quy cũng đã là quá khứ, Phương Sĩ Khiêm chỉ có thể mặt đầy đau xót gật đầu nói tiếng ừm, sau đó bắt được đứa nhỏ đang dỗ dành mình ôm vào trong lòng mà xoa nắn.​

Chờ chút nữa hắn phải đi tìm Kiệt Hi của hắn để được an ủi.​

"Ba ba ơi..."​

"Hửm?"​

"Chuyện cổ tích đều là gạt người ạ?"​

Động tác của Phương Sĩ Khiêm khựng lại một giây, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, "Đây chỉ là ca từ mà thôi, Tiểu Tinh Tinh con nghĩ nhiều quá rồi."​

Đôi chân mày nhỏ nhắn cau lại vì thắc mắc, gò má Phương Sĩ Hi thoáng phồng ra, mang theo vài phần bất mãn của trẻ con, "Thế nhưng bài hát này không phải đã rất lâu rồi sao? Cũng không có ai nói nó không đúng, thứ đã sai thì tại sao lại có thể được hát lâu như vậy ạ."​

"Vậy con cảm thấy chuyện cổ tích đều là gạt người sao?"​

"Hưm..." Cúi đầu ngẫm nghĩ, Phương Sĩ Hi lắc đầu, "Không biết ạ."​

Phương Sĩ Khiêm chọt chọt gò má con trai, "Con nghĩ lại mà xem, daddy của con không phải đã nói mọi chuyện bất luận đúng sai đều phải xem xét kỹ càng rồi sao?"​

Không nghĩ đến vấn đề sẽ bị đẩy ngược về như thế này, đứa nhỏ vẫn ngoan ngoãn suy nghĩ. Phương Sĩ Hi đúng là thông minh hơn so với những đứa nhỏ cùng tuổi khác, nếu không cũng sẽ không đưa ra nghi vấn này, nhưng nếu muốn cậu trả lời vấn đề này thì có chút khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn trong vô thức phồng lên như chiếc bánh bao, Phương Sĩ Khiêm - người kỳ thực không biết trả lời vấn đề này như thế nào nên đã đem vấn đề ném ngược trở về cho con trai, đang cố gắng nhịn cười.​

Vương Kiệt Hi vừa đi vào nhà liền nhìn thấy hình ảnh như vậy.​

Vương Kiệt Hi thoáng nhíu mày dùng ánh mắt dò hỏi Alpha nhà mình, đối phương tiếp nhận được ánh mắt đó nhưng chỉ nhún vai, mặt cười như không cười, anh nhìn thấy rồi cũng không biết bày tỏ ý kiến như thế nào, nên đành bước đến ngồi xuống bên cạnh một lớn một nhỏ kia.​

Phương Sĩ Hi mím môi hỏi daddy cậu: "Daddy, chuyện cổ tích đều là gạt người ạ?"​

Người nghe thấy câu hỏi có chút quen tai này cảm thấy nghi ngờ, "Tinh Tinh sao con lại hỏi như vậy?"​

"Chỉ là nghe bài hát thôi." Phương Sĩ Khiêm giơ chiếc điện thoại trong tay con trai lên, "Sắp đến giờ Tinh Tinh đi ngủ rồi nhỉ?"​

"Sắp đến rồi." Vương Kiệt Hi gật đầu, rồi quay đầu sang nhìn con trai của anh, "Cho nên, con cảm thấy chuyện cổ tích đều là gạt người sao?"​

"Con không biết ạ." Vấn đề lại bị ném ngược trở lại, Phương Sĩ Hi cảm thấy uất ức đến không chịu được, "Ba ba cũng không trả lời con ..."​

Không để ý liền bị kéo xuống nước, Phương Sĩ Khiêm dưới ánh mắt dò xét của Vương Kiệt Hi mà lông tơ dựng hết cả lên, chỉ đành cười lấy lòng Omega nhà mình, "Kiệt Hi, không phải em nói muốn bồi dưỡng cho Tinh Tinh có khả năng tư duy độc lập hay sao."​

Vương Kiệt Hi giật giật khóe miệng, "Anh kêu một đứa trẻ bảy tuổi suy nghĩ vấn đề này?"​

"... Đây còn không phải là vì anh không biết trả lời thế nào sao." Phương Sĩ Khiêm tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn có chút bất bình, "Nếu không thì em muốn anh nói thế nào đây?"​

Vương Kiệt Hi phớt lờ Alpha nhà mình, duỗi tay ôm con trai vào trong lòng, đứa nhỏ nhận được cái ôm ấm áp đang cọ cọ trong lòng daddy của cậu, tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương được an ủi, còn bên cạnh thì mặt Phương Sĩ Khiêm đã đen như đáy nồi.​

Vương Kiệt Hi yên lặng liếc hắn.​

"Trong truyện cổ tích không có tuyệt đối đúng hay tuyệt đối sai, những điều đó phụ thuộc vào việc con muốn nghĩ nó như thế nào thôi." Xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai, Vương Kiệt Hi thoáng nhếch miệng, nói một lời có chút cao thâm khó đoán: "Có một số thứ tuy là sai lầm, nhưng thực ra lại chất chứa rất nhiều thứ đúng đắn, nếu muốn biết làm sao để phân biệt thì đây là việc mà Tinh Tinh phải học."​

Lắc đầu, Phương Sĩ Hi vẻ mặt mơ hồ, "Con không hiểu."​

"Tóm lại là sau này con sẽ biết, việc này phụ thuộc vào suy nghĩ của con." Tựa hồ như muốn vớt vát lại chút mặt mũi nên Phương Sĩ Khiêm cố xen vào cuộc nói chuyện, nhân tiện đến gần ôm lấy eo của Vương Kiệt Hi, vô cùng ấu trĩ khi không có cách nào chấp nhận được việc Omega của mình bị con trai độc chiếm, "Chuyện cổ tích có thể là gạt người và cũng có thể là sự thật, chúng ta sẽ không trực tiếp nói với con, nhưng con vẫn có thể thảo luận với chúng ta về vấn đề, thế này thì đã hiểu chưa?"​

"... Hình như đã hiểu rồi ạ." Cả khuôn mặt vẫn còn nhăn nhó, Phương Sĩ Hi rất cố gắng để hiểu rõ lời của ba ba, mặc dù chuyện này đối với cậu vẫn quá mức khó khăn, "Vậy, vậy cho nên, thật sự sẽ không có hoàng tử sao?"​

"Con quan tâm sẽ có hoàng tử hay không làm chi." Phương Sĩ Khiêm hất hất tay, "Không có hoàng tử thì làm công chúa thôi."​

Phương Sĩ Hi mặt đầy kinh ngạc.​

Vương Kiệt Hi rất muốn đánh hắn, "Anh đang nói cái gì vậy hả?"​

"Không sao đâu." Vẫn không cảm thấy mình đã nói gì không đúng, Phương Sĩ Khiêm nở một nụ cười mà hắn cho là chân thành nhất cười với con trai, "Tinh Tinh con đang nói về lời bài hát đúng không, nó nói không thể trở thành hoàng tử, vậy thì con làm công chúa, đâu có ai nói làm công chúa không được có đúng không?"​

Phương Sĩ Hi nghiêng đầu, "Vậy là công chúa và công chúa có thể ở bên nhau ạ?"​

"Dĩ nhiên có thể, giống như hoàng tử và hoàng tử có thể ở cùng nhau vậy, kỵ sĩ và công chúa, kỵ sĩ cùng hoàng tử cũng đều có thể ở bên nhau, không có vấn đề gì cả." Luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì sẽ rơi vào tình cảnh bản thân không cách nào giải quyết được nên Phương Sĩ Khiêm rất xấu xa quyết định dùng cách mà người lớn thường hay dùng nhất để dụ dỗ đứa nhỏ: "Kỳ thực thì mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần quá để ý, Tinh Tinh việc con hiện tại cần phải làm là ngoan ngoãn thu dọn đồ đi ngủ, bằng không ngày mai lúc đi học sẽ dậy không nổi."​

"Dạ." Thật ngoan ngoãn gật đầu, đứa bé ngoan cứ như thế bị lừa đem điện thoại trả lại cho ba ba, cậu quay đầu dùng vẻ mặt mong chờ nhìn daddy của cậu, "Daddy, hôm nay con có thể nghe kể chuyện về hoàng tử cùng hoàng tử ở bên nhau được không ạ?"​

"..."​

Vương Kiệt Hi chưa bao giờ thấy hối hận về thói quen kể chuyện cho con trai nghe trước khi ngủ như hôm nay.​

Liếc nhìn sang Alpha đang rất hả hê khi thấy mình gặp họa ở bên cạnh, Vương Kiệt Hi âm thầm nhéo cánh tay đầy thịt của hắn, hài lòng nghe tiếng đối phương kêu đau, sau đó anh mỉm cười nhìn đứa nhỏ, "Tinh Tinh ngoan, hôm nay đổi thành ba ba đến kể chuyện cho con nha."​

Phương Sĩ Khiêm đã bị nhéo lại còn bị bắt đi kể chuyện: "..."​

Dỗ dành con trai đã có thể độc lập đi đánh răng rửa mặt, Vương Kiệt Hi đợi đến khi đứa nhỏ chạy ra khỏi phòng mới quay đầu lại trừng người yêu của mình, người bị bầu không khí yên lặng áp bức đang cảm thấy bản thân oan ức đến mức muốn bùng nổ, hắn đem người yêu kéo đến bên người rồi ôm lấy, Phương Sĩ Khiêm gương mặt đau khổ tự thay mình biện giải: "Anh đây không phải là do không có cách nào khác hay sao, nếu không thì em muốn anh trả lời thế nào a?"​

Muốn cấu xé đối phương nhưng lại bị hắn động tay động chân trước, ngón tay của Phương Sĩ Khiêm sờ soạng trên bụng khiến cho cả da đầu anh đều tê rần, Vương Kiệt Hi chỉ đành đè tay hắn lại, thuận thế lại bị đối phương nắm chặt tay, nhiệt độ ấm áp xuyên qua da dẻ truyền tới, cảm giác được xoa dịu âm thầm sản sinh từ đôi bên.​

Vương Kiệt Hi mặc kệ để cho bản thân dựa vào trên người đối phương, "... Nhưng anh cũng không thể trực tiếp ném vấn đề cho con như vậy chứ."​

"Nhưng anh thật sự không cảm thấy em giải thích như thế tốt hơn anh."​

Đảo mắt, Phương Sĩ Khiêm đem cằm dựa vào bả vai Vương Kiệt Hi, hơi thở nóng hổi toàn bộ phả vào tai anh.​

Không tiếng động mà thở dài, Vương Kiệt Hi cọ cọ gò má của Alpha nhà mình, "Dẫn dắt cho con và hoàn toàn ném cho con là hai việc khác nhau."​

Đơn giản mà nói thì chính là Vương Kiệt Hi cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành dùng cách giống như đã trả lời nhưng thực ra cũng không giải thích được gì kia để lừa gạt con trai. Phương Sĩ Khiêm giật giật khóe miệng, không thể không nói chiêu này của Vương Kiệt Hi đúng là rất cao minh, nhưng cũng vì thế càng thấy mình rất đáng thương... bọn họ rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân, tại sao vẫn mắng hắn?​

Cảm giác được sự ai oán của người yêu, Vương Kiệt Hi không tiếng động mà cười lên.​

"Vương Mắt Bự em trở nên xấu xa lắm rồi em biết không."​

"Cũng còn rất tốt mà." Vương Kiệt Hi nhún vai, anh không cho rằng bản thân có chỗ nào không đúng, "Thì giống như lý lẽ trong những câu nói lúc nãy của anh đó, ngay cả khi có nói hay không nói đều như nhau nhưng cũng không thể thật sự cái gì cũng không chịu chỉ dạy, đem toàn bộ vấn đề ném cho con suy nghĩ, đối với con mà nói thì rất là khó, căn bản sẽ không có tác dụng đâu."​

Phương Sĩ Khiêm hừ hừ, "Anh sao lại không biết em có kinh nghiệm dạy con như vậy chứ?"​

"Học được từ em trai em." Vương Kiệt Hi vỗ vỗ hắn, "Anh lần sau nếu còn như vậy thì sẽ bị Tinh Tinh chán ghét đó."​

"Biết rồi mà."​

Bất đắc dĩ nhìn qua, Phương Sĩ Khiêm thế nhưng lại cọ cọ ở trên người Vương Kiệt Hi, dùng để an ủi tâm hồn bị tổn thương sâu sắc của mình.​

Không để ý tới hành động của đối phương, Vương Kiệt Hi cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, chiếc đồng hồ này đã được bảo quản rất tốt, đây là món quà rất nhiều năm trước người yêu tặng cho anh, thời gian trên đồng hồ hiện tại so với thời gian dự kiến mà con trai của bọn họ lên giường đã trễ hơn một chút, ắt hẳn đứa nhỏ kia cũng rửa mặt sắp xong rồi. Thoáng cong khóe miệng, ở nơi Phương Sĩ Khiêm không nhìn thấy được, hai mắt của Vương Kiệt Hi tràn ngập ý cười ranh mãnh.​

"Thời gian cũng không còn nhiều lắm, anh mau đi kể chuyện hoàng tử và hoàng tử đi."​

"..." Suýt nữa thì quên mất chuyện này, Phương Sĩ Khiêm cả người cứng đờ.​

Vương Kiệt Hi không khỏi cười lên.​

Tiếng cười khe khẽ kia khiến cho tâm trạng vừa lấy lại được chút ít của Phương Sĩ Khiêm biến mất hoàn toàn, nhưng người không muốn dễ dàng bỏ cuộc như vậy vẫn cứ xụ mặt, hắn đưa mặt tiến đến gần, cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ, Phương Sĩ Khiêm khụt khịt mũi nỗ lực biểu hiện mình rất bất mãn, "Anh muốn được cổ vũ."​

Vương Kiệt Hi lên giọng ừ một tiếng.​

Phương Sĩ Khiêm há miệng cắn chóp mũi của anh, "Đây chính là công việc của em đó, toàn bộ đều quăng cho anh mà vẫn không có biểu hiện gì, em quá đáng lắm luôn."​

Vương Kiệt Hi ghét bỏ hắn, "Anh bao nhiêu tuổi rồi."​

"Anh là tiền bối của em đó, em cảm thấy anh bao nhiêu tuổi." Phương Sĩ Khiêm nói khoác không biết ngượng, "Không nói thì anh sẽ không đi kể chuyện nha."​

"Ai kêu em tự đào hố cho mình nhảy."​

Bất đắc dĩ lườm qua, Vương Kiệt Hi quả thật không biết nên nói cái gì, chỉ là nhìn thấy động thái kiên quyết không lui, mười năm như một ngày của Alpha nhà mình, nên ở trong tình huống này anh đã vô cùng quen thuộc mà thuận theo ý nguyện của hắn cúi đầu tiến tới.​

Khi hai đôi môi tiếp xúc thì cảm giác như xuân hạ thu đông đều đẹp như nhau, cho dù chỉ là chạm vào như chuồn chuồn lướt nước. Vì đang trong tình huống con trai đang chờ, Vương Kiệt Hi dù biết Phương Sĩ Khiêm sẽ không chấp nhận kiểu an ủi này, nhưng anh vẫn cứ dùng phương pháp chạm môi rồi nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, nhìn lão Alpha nhà mình bộ dạng không hề vui vẻ, Vương Kiệt Hi quả thật không biết nên tức giận hay là nên cười, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của hắn.​

"Mau đi đi, Tinh Tinh đang chờ anh đó."​

"... Em cũng đi cùng với anh đi." Phương Sĩ Khiêm tức giận nhìn vào môi anh, "Món nợ còn lại lát nữa anh tính sổ với em sau."​

Vương Kiệt Hi chẳng phán đúng sai mà nhún vai.​

Dưới sự dạy dỗ của Vương Kiệt Hi, đứa trẻ rất thích làm nũng nhưng cũng có thể rất độc lập đã ngoan ngoãn hoàn thành công tác đánh răng rửa mặt, khi Phương Sĩ Khiêm cùng Vương Kiệt Hi một trước một sau đi vào phòng trẻ em, con trai đáng yêu nhà bọn họ đã thay xong đồ ngủ và đang nằm trên giường chờ. Một đôi mắt tràn ngập ánh sáng chờ mong, không giống với đôi mắt bên to bên nhỏ của Vương Kiệt Hi cũng không giống đôi mắt một mí của Phương Sĩ Khiêm, hai mắt của Phương Sĩ Hi vô cùng xảo diệu mà dung hợp toàn bộ ưu điểm từ hai người cha của cậu, trên gương mặt trắng nõn nà, đôi mắt xinh đẹp kia khi nhìn qua đặc biệt bắt mắt.​

Vừa nhìn thấy người đến, khóe miệng của Phương Sĩ Hi theo phản xạ cong lên, trên gò má phải trên lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, "Daddy, ba ba."​

"Tinh Tinh hôm nay giỏi quá vậy ta."​

Phương Sĩ Khiêm ngồi xuống bên cạnh giường của con trai, thuận tay đắp kín chăn lại cho con trai, nhìn đứa nhỏ không có nửa phần mệt mỏi và vô cùng mong đợi được nghe kể chuyện ở trên giường, khiến Phương Sĩ Khiêm cảm thấy có chút vi diệu.​

Cũng ngồi xuống bên cạnh giường, Vương Kiệt Hi xoa tóc con trai hỏi, "Tinh Tinh vẫn muốn nghe kể chuyện hoàng tử và hoàng tử sao?"​

"Dạ." Nắm góc chăn ra sức gật đầu, Phương Sĩ Hi khắp mặt đầy sự vui sướng, "Con muốn nghe."​

"Vậy cũng được." Bất đắc dĩ mà cào loạn tóc, Phương Sĩ Khiêm cùng Vương Kiệt Hi đối mặt nhìn nhau, nhìn ra được sự háo hức chờ xem kịch hay trong cặp mắt to nhỏ kia, hắn không khỏi trừng mắt. Hắn suy nghĩ qua một chút, trí tưởng tượng của hắn vốn cũng không tệ và thêm vào đó là một số hiểu biết nhất định về con trai nên hắn đã có được kế hoạch tác chiến của riêng mình, sau đó liền khụ tiếng, "Nếu như vậy thì ba sẽ kể cho con nghe câu chuyện về hoàng tử Bạch Tuyết có được không nào."​

Mặt Phương Sĩ Hi tràn ngập mơ hồ, "Không phải là công chúa Bạch Tuyết sao ạ ...?"​

Phương Sĩ Khiêm nhún vai, "Công chúa Bạch Tuyết là công chúa Bạch Tuyết, hoàng tử Bạch Tuyết là hoàng tử Bạch Tuyết, hai người không hề giống nhau."​

Vương Kiệt Hi ở bên cạnh nhịn không được mà liếc nhìn hắn.​

Căn bản không biết ba ba của mình định dùng câu chuyện cổ tích vốn có để lừa gạt mình, Phương Sĩ Hi dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cậu vẫn nghiêm túc gật đầu. Phương Sĩ Khiêm vô cớ cảm thấy vui vẻ xoa xoa đầu con trai, cảm giác được ánh mắt ghét bỏ của Omega nhà mình, hắn cười với Vương Kiệt Hi một cái, mang theo mấy phần kiêu ngạo và khiêu khích.​

Giống với năm đó khi hai người bọn họ vẫn còn đối đầu với nhau, hắn rất thường biểu lộ nụ cười này với anh.​

Vương Kiệt Hi dở khóc dở cười.​

"Vậy ba ba sẽ bắt đầu nha? Ngày xửa ngày xưa, xưa thiệt là xưa ..."​

Cực kỳ lâu trước đây, ở một vương quốc xa xôi nọ, có một vị hoàng hậu xinh đẹp đã hạ sinh một bé trai vô cùng kháu khỉnh vào mùa đông lạnh giá.​

Đứa bé được thừa hưởng những nét đẹp tinh tế từ cha mẹ của mình nên chàng cực kì đáng yêu, làn da của chàng vừa trắng lại vừa mềm, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, khi cười lên thì đáng yêu hơn bất kì một đứa trẻ nào trong vương quốc này, nhưng không may, mấy năm sau khi sinh chàng ra, thì mẹ của chàng, vị hoàng hậu dịu dàng nhân hậu đã qua đời bởi vì sức khỏe đã từ từ suy yếu.​

Phương Sĩ Hi: “Ba ba, ba không nói tiểu hoàng tử tên gì ư, câu chuyện nào thì lúc đầu cũng đều sẽ nói mà.”​

Phương Sĩ Khiêm: “Hả? Không phải ba đã nói cậu ấy tên Bạch Tuyết rồi sao …”​

Vương Kiệt Hi: “… Cậu ấy tên là Phương Sĩ Khiêm, giống như tên của ba ba con vậy.”​

Phương Sĩ Khiêm: ...​

“Hoàng tử Bạch Tuyết …”​

“Phương Sĩ Khiêm”. Vương Kiệt Hi nhấn mạnh. Phương Sĩ Khiêm nghiến răng.​

Phương Sĩ Khiêm sinh ra vào mùa đông nên có danh hiệu là hoàng tử Bạch Tuyết, mặc dù chàng ấy không thích tên gọi đó lắm.​

Mẹ của hoàng tử Bạch Tuyết là một vị hoàng hậu tốt bụng được nhân dân kính yêu, nhưng vương quốc lại không thể một ngày không có quốc mẫu, thế là quốc vương vào năm tiểu hoàng tử năm tuổi đã cưới thêm một vị kế hoàng hậu xinh đẹp, ở ngoài mặt thì kế hậu luôn đối xử với Phương Sĩ Khiêm rất tốt nhưng thực tế thì lại là một bà lão độc ác, không chỉ lén lút ngược đãi tiểu hoàng tử đáng thương, mà còn dám ở trước mặt của quốc vương đổ tội cho hoàng tử, khiến cho quốc vương càng lúc càng chán ghét chàng ấy.​

Phương Sĩ Khiêm chỉ có thể trốn ở nơi những người khác không nhìn thấy mà khóc, cho đến một ngày chàng quen được một cậu bé Ma Pháp Sư tên là Vương Kiệt Hi, tiểu hoàng tử chơi với bạn mới dần dần không còn cảm thấy khổ sở khi bị phụ vương đối xử bất công nữa.​

Phương Sĩ Hi: “WoW, cậu bé Ma Pháp Sư đó cùng tên với daddy ạ.”​

Phương Sĩ Khiêm: “Đúng vậy, có phải rất tuyệt không.”​

Vương Kiệt Hi: “...”​

Vào năm Phương Sĩ Khiêm bảy tuổi, hoàng hậu xấu xa sinh cho Phương Sĩ Khiêm sinh một đứa em trai.​

Con của hoàng hậu lớn lên không có đáng yêu như Phương Sĩ Khiêm, thời điểm sinh ra cũng không phải vào mùa đông xinh đẹp tuyết phủ trắng xóa, đứa em trai tên gọi là hoàng tử Vịt Đen, từ nhỏ nó đã được hoàng hậu xấu xa nuông chiều nuôi lớn, vốn dĩ dung mạo đã không đẹp lại bị chiều hư thành một đứa nhỏ xấu tính chỉ biết bắt nạt người khác, quốc vương ngu ngốc cái gì cũng không biết, luôn cảm thấy chán ghét chàng Bạch Tuyết không làm sai chuyện gì, và chỉ yêu thích đứa em trai luôn cố tỏ ra ngoan ngoãn ở trước mặt ông ta.​

Phương Sĩ Hi: “Quốc vương thật ngốc nha, hơn nữa hoàng tử Bạch Tuyết cũng thật đáng thương mà.”​

Vương Kiệt Hi: “Tinh Tinh, chen lời người khác là hành động không lễ phép.”​

Phương Sĩ Hi: “Xin lỗi daddy.” *hai tay che miệng*

Mặc dù số ít người biết được chân tướng sự việc đều cảm thấy bất bình thay cho hoàng tử Bạch Tuyết, nhưng Phương Sĩ Khiêm thực ra cũng thấy không sao cả.​

Bởi vì chàng ấy đã có một người bạn thân tuyệt nhất trên thế gian này.​

Vương Kiệt Hi là học trò của Ma Pháp Sư lợi hại nhất trong vương quốc, y là một đứa nhỏ thông minh, đáng tiếc vì ý nghĩ quá mức xa vời nên rất ít khi được người khác tiếp nhận, người duy nhất có thể nói chuyện được với y, cũng chính là người cũng không được cha của mình thừa nhận - Phương Sĩ Khiêm. Phương Sĩ Khiêm thích vào những lúc không phải đi học chạy đi tìm Vương Kiệt Hi chơi, cũng như Vương Kiệt Hi sẽ nhân lúc thời gian trống đến tìm chàng ấy, bọn họ việc gì cũng có thể nói, chuyện gì cũng có thể bàn luận, từ thiên văn, địa lý, văn học, lịch sử, cho đến ma pháp, thậm chí chuyện công chúa nước láng giềng bị Hỏa Long bắt đi cũng có thể xem như là chuyện họ thảo luận trong bữa trà chiều.​

"Tớ nghe nói cậu hôm nay lại bị mắng vì thằng em trai ngu ngốc kia."​

"Hả? Đúng vậy, bất quá đây cũng không phải lần đầu tiên." Đối diện ánh mắt mang theo lo lắng của bạn thân, Phương Sĩ Khiêm vẫn trả lời một cánh ung dung, "Để tớ nói cho cậu biết nha, hôm nay lúc bị mắng tớ đột nhiên phát hiện phụ vương tớ đầu có chút hói đó."​

"..." Vương Kiệt Hi đột nhiên không biết nên nói cái gì, "Cậu nghiêm túc?"​

"Đương nhiên là nghiêm túc rồi, không nên đánh giá thấp lực quan sát của tớ."​

Phương Sĩ Khiêm nghiêm nghị, đôi mắt một mí kia không mang theo nét u buồn, nhìn qua thì thật sự không để ý đến vấn đề đó lắm, Vương Kiệt Hi thấy thế cũng yên tâm, thậm chí còn có tâm trạng đưa ra một chủ ý xấu cho chàng ấy: "Đã như vậy thì nếu lần sau ông ta lại điên đảo thị phi, tớ giúp cậu thổi bay tóc giả của ông ta xuống khi ông ta phát biểu trước toàn dân cả nước."​

Phương Sĩ Khiêm kinh ngạc đến ngây người, "... Mắt Bự à cậu thật tuyệt vời!"​

Vương Kiệt Hi khiêm tốn nói tiếng cảm ơn.​

Quốc vương không quan tâm đến đứa con trai lớn của mình nên đương nhiên cũng sẽ không chú ý tới mối quan hệ dần dần thân thiết hơn của hai đứa nhỏ, thuận theo việc tuổi tác ngày một tăng lên thì tình bạn giữa Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi cũng càng ngày càng sâu đậm. Trong khi Vương Kiệt Hi từ trong ánh mắt kì thị của những người xung quanh trở thành một Ma Pháp Sư xuất sắc, thì Phương Sĩ Khiêm đã tìm được hứng thú với y thuật và thảo dược, tình cảm giữa hai người chỉ có tăng chứ không giảm, càng lúc càng ăn ý.​

Cho đến khi Phương Sĩ Khiêm mười tám tuổi.​

Mười tám tuổi là tuổi thành niên của vương quốc này, theo lý mà nói, thân là con trai trưởng và đã thành niên thì Phương Sĩ Khiêm ắt hẳn phải được bị sắc phong làm người thừa kế của vương triều, đáng tiếc định kiến của quốc vương đối với những lỗi lầm của Phương Sĩ Khiêm lại quá sâu, ông vẫn không đồng ý đem ngai vàng trao cho chàng bất chấp sự phản đối từ các đại thần trong triều, Phương Sĩ Khiêm từ sớm đã chết tâm với phụ vương của chàng, khi biết được tin này cũng không hề quá để ý, thậm chí có thể nói là còn thấy vui nhiều hơn, chung quy thì chàng đã sớm quyết định trở thành một thầy thuốc, rời khỏi cung điện nguy nga này đi du lịch đến những nơi khác trên thế giới hành y cứu người, vì vậy cho nên làm gì còn có lòng dạ nào mà đi quan tâm ngai vàng hay không ngai vàng.​

Chàng không yêu thương gì vương quốc này, cũng không tha thiết gì với những người dân đã ủng hộ lập kế hậu ngay sau khi mẹ chàng qua đời, lại càng không yêu quý phụ vương của chàng, kế hậu cùng đứa con trai của bọn họ, vì toàn bộ những thứ không yêu thương này mà Phương Sĩ Khiêm không có chút quan tâm nào cả.​

Tâm của chàng rất nhỏ, chỉ chứa được bản thân chàng cùng người chàng yêu quý, và còn có Vương Kiệt Hi - người quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.​

"Cho nên, Vương Kiệt Hi em có nguyện ý cùng anh đi ngắm nhìn cả thế giới này không?"​

Khác với khuôn mặt thanh tú tinh xảo khi còn bé, Phương Sĩ Khiêm hiện tại so với dĩ vãng đã bình thường hơn một chút, nhưng vẫn đẹp hơn người bình thường rất nhiều. Đôi mắt một mí biết nói kia mang theo sự chân thành nghiêm túc, Vương Kiệt Hi đã bị ánh nhìn đó hấp dẫn, và cũng không hề bỏ sót sự bất an ẩn giấu bên trong đó.​

Chỉnh lại chiếc mũ to lớn của Ma Pháp Sư, y nhịn không được cười thật tươi, "Được chứ, chúng ta cùng nhau đi."​

Bọn họ ở dưới ánh trăng trao cho nhau chiếc hôn đầu tiên.​

Từ bạn thân biến thành tình nhân đối với Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi mà nói cũng không có khác biệt quá lớn, nhưng những người quan tâm chàng một cách hời hợt lại khác hẳn, ví dụ như quốc vương thì sau cùng vẫn không biết Phương Sĩ Khiêm vô tâm với vương vị, cũng không biết Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi từ sớm đã ở bên nhau, ngoài ra vì muốn cho đứa con trai có tuổi tác và tri thức đều không bằng Phương Sĩ Khiêm của mình danh chính ngôn thuận thừa kế ngai vàng, hoàng hậu xấu xa thậm chí còn định thần không biết quỷ không hay mà giết chết chàng.​

Hoàng hậu biết Phương Sĩ Khiêm rất thông minh, nhưng không biết chàng rốt cuộc có bao nhiêu thông minh. Dưới sự giúp đỡ của thủ hạ, lão bà đã giở hết các thủ đoạn để dồn Phương Sĩ Khiêm vào chỗ chết, nhưng nhiều lần chàng vẫn thông minh tránh được kiếp nạn, và theo đó hào quang của Phương Sĩ Khiêm càng lúc càng chói mắt, kiêng kỵ của hoàng hậu đối với chàng cũng càng sâu, ngay sau khi chàng lại một lần nữa tránh được rượu độc, hoàng hậu càng thêm muốn hại chết chàng đã quyết định giở lại trò cũ, một lần nữa đem tội lỗi của hoàng tử Vịt Đen đổ lên người hoàng tử Bạch Tuyết, khiến hoàng tử Bạch Tuyết phải gánh tội và bị giam trong lao ngục.​

Kinh nghiệm sống từ nhỏ đến lớn nói với Phương Sĩ Khiêm rằng, nếu chuyện liên quan đến em trai của chàng thì cúi đầu nhẫn nhịn là cách giải quyết đơn giản nhất. Phương Sĩ Khiêm không phải trái hồng mềm, không ít lần đã quay lại trả thù sau lưng, chỉ là từ rất sớm đã hiểu rõ toàn bộ nên không có thói quen biện minh cho mình, bởi vì việc đó quá lãng phí thời gian và vất vả lại không có được kết quả tốt đẹp, nhưng mà cách làm như thế thì dễ bị người khác hiểu lầm, cho nên trong suốt quá trình bị bắt giam bởi tội danh hoàn toàn chưa từng nghe tới kia chàng đã không nói lời nào, Phương Sĩ Khiêm cũng không hề quá bất ngờ về việc mẹ kế sẽ dùng thủ đoạn như thế đối phó với chàng.​

Phương Sĩ Khiêm trong ngục giam cũ nát lạnh lẽo ngắm nhìn ngày tàn đêm xuống, ở trên vách tường viết ra chữ “正” thứ tư (1), chàng khẽ cười.​

Chàng từ trước đến nay không phải không có cách vượt ngục đã tận dụng thời gian giao ban của lính ngục để trốn đi, cho dù đã không cẩn thận đụng trúng cơ quan và làm cho binh lính kéo đến, nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn thuận lợi rời khỏi địa phương u ám kia, mọi thứ đều phù hợp với tính toán của chàng, đến khi cảm nhận được vệt nắng đầu tiên rơi xuống trên người mình sau những ngày tăm tối vừa qua, đôi mắt của chàng bởi vì chuyện ngoài dự đoán mà kinh ngạc mở lớn.​

Vương Kiệt Hi đang đứng ở dưới ánh mặt trời và mỉm cười.​

Trang phục của Vương Kiệt Hi hiện tại không phải là chiếc áo choàng ma thuật mà y thường mặc, bên chân là túi hành lý đơn giản cùng cây chổi bay, mũ pháp sư cùng áo choàng màu đen không biết đã chạy đi đâu, cả người mặc đồ của kiếm khách nhìn qua cực kỳ gọn gàng, thoáng cong khóe miệng làm rõ đường nét nhu hòa trên gương mặt y, hai mắt đặc biệt sáng rực chứa đầy ánh sao.​

Phương Sĩ Khiêm đột nhiên có chút muốn khóc.​

"Em biết anh ở đây." Phương Sĩ Khiêm dùng câu khẳng định.​

Vương Kiệt Hi gật đầu, "Em đã do dự rất lâu giữa ngày 14 và ngày 20, nhưng sau đó vẫn cảm thấy dùng chữ “正” sẽ dễ tính toán hơn." (2)

Nghe rõ ràng lời của đối phương, Phương Sĩ Khiêm nhất thời không biết nên ngạc nhiên trước sự am hiểu về mình của đối phương, hay là nên cảm thấy đối phương thần cơ diệu toán. Đây chắc chắn không phải là việc mà Ma Pháp Sư nào cũng biết. Phương Sĩ Khiêm dám khẳng định như vậy.​

Bằng không thì tại sao chỉ có một mình Vương Kiệt Hi xuất hiện ở đây... chờ chàng.​

"Em có biết vì sao anh lại chịu ở trong đó không?"​

"Không phải là vì anh muốn cho phụ vương của anh cơ hội thức tỉnh cuối cùng sao?" Vương Kiệt Hi nghiêng đầu, "Dù sao thì cũng tuyệt đối không hề thoải mái."​

Phương Sĩ Khiêm im lặng. Tuy rằng lòng của chàng đối với phụ vương đã nguội lạnh, nhưng sâu trong thâm tâm chàng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, chút trò đùa trẻ con kia chàng có thể không tính đến, nhưng khi đứng trước lằn ranh giữa sự sống và cái chết, Phương Sĩ Khiêm vẫn muốn xác định người cha từ trước đến nay không hề yêu thương gì chàng kia có khả năng mở to mắt và nhìn rõ sự thật một lần hay không.​

Đáng tiếc cuối cùng vẫn là làm cho chàng thất vọng rồi. Cho nên Phương Sĩ Khiêm đã tự mình trốn ra, nhưng lại không thể ngờ rằng có thể ở nơi này gặp được Vương Kiệt Hi.​

"Nếu như anh rời khỏi đây, thì anh sẽ trở thành đào phạm của vương quốc này." Phương Sĩ Khiêm chăm chú nhìn Ma Pháp Sư đã cùng mình lớn lên, "Nếu vậy em vẫn nguyện ý cùng anh đi ngắm nhìn cả thế giới này chứ?"​

"Em nghĩ rằng khi em đứng ở đây thì đã chính là đáp án cho anh rồi."​

Giọng nói của Vương Kiệt Hi mang vài ý cười. Phương Sĩ Khiêm xin thề đó là giọng nói êm tai nhất mà hắn từng nghe qua trên đời.​

Lấy ra cây chổi đã chuẩn bị sẵn, Vương Kiệt Hi ra hiệu cho đối phương đeo túi hành lý ngồi vào phía sau mình. Mặc dù cảm thấy bọn họ trực tiếp dùng cách đi bộ để rời khỏi đây thì sẽ bớt việc hơn một chút, nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn cứ ngoan ngoãn nghe lời, dùng bộ dạng thuận theo tự nhiên mà ôm eo của người yêu, dưới ánh mắt khinh bỉ của đối phương chàng nhe răng cười một tiếng.​

Vương Kiệt Hi giậm chân, chổi bay lên cao, mang bọn họ rời khỏi mặt đất.​

Không có giải thích về hành động của chính mình, Vương Kiệt Hi cưỡi chổi vòng ngược lại, bay đến hướng của lâu đài. Phương Sĩ Khiêm chẳng hiểu nguyên do, lại đang ở trạng thái bay với tốc độ cao nên chàng chưa hỏi được, chỉ đành mặc cho người nọ đưa mình đi, giữa đường chàng nhìn thấy một đám binh lính giống như đang cuống cuồng truy tìm chàng.​

Phương Sĩ Khiêm thoáng nhếch miệng.​

Vương Kiệt Hi không nói lời nào mà mang theo người xông về phía trước, rất nhanh sẽ tới đích, y bay lơ lửng trong không trung và ra hiệu cho người yêu của mình nhìn xem, Phương Sĩ Khiêm lúc này mới phát hiện Vương Kiệt Hi đã đưa chàng tới trước mặt quốc vương. Vừa mới đem sự kinh ngạc đến khó tin của quốc vương và hoàng hậu ghi vào trong mắt, chàng liền thấy một cơn gió không được tự nhiên lắm thổi qua, mạnh mẽ kéo xuống... mái tóc giả vốn đã được dán rất chắc.​

Mái đầu hói của quốc vương cùng hoàng hậu bại lộ ở trước mặt mọi người trong tiếng hét thất thanh của họ.​

Phương Sĩ Khiêm kinh ngạc đến ngây người.​

Thoáng nhếch miệng, nhìn bộ dạng hai người kia rít gào vì lộ việc đầu bị hói, Vương Kiệt Hi rất hài lòng.​

"Tuy không phải ở trước mặt toàn dân trong cả vương quốc, nhưng đây là chuyện em đã hứa với anh." Giọng nói của Vương Kiệt Hi trầm thấp, "Em lúc trước phát hiện, không chỉ là quốc vương, mà ngay cả hoàng hậu cũng bị hói đó."​

Mặc kệ tiếng gào thét nổi trận lôi đình ở lâu đài, Vương Kiệt Hi một lần nữa cưỡi chổi quay đầu lại, mang theo Phương Sĩ Khiêm bay đến hướng của khu rừng ở gần biên giới.​

Hành trình sau khi rời khỏi lâu đài tốt hơn họ nghĩ rất nhiều, Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi an nhàn tự tại ngao du khắp chốn, bọn họ gặp được bảy người lùn ở trong rừng sâu, thuận tay cứu nàng công chúa Bạch Tuyết không cẩn thận bị mắc nghẹn quả táo, tham gia hôn lễ của nàng và hoàng tử xuất hiện vào lúc sau, tiếp đó đi giải quyết mụ phù thủy xấu xa muốn ăn thịt hai anh em ở ngôi nhà bánh kẹo, rồi cùng hai đứa nhỏ ăn hết sạch ngôi nhà bánh kẹo tinh xảo và đưa hai đứa về nhà; bọn họ còn dùng ma pháp giúp ba chú heo con sửa lại gian nhà bền chắc hơn một chút, đóng giả thành bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ, dùng kinh nghiệm đánh bại sói xám gian ác học được từ các chú heo mà họ quen biết để giúp đỡ bà cháu quàng khăn đỏ, còn bận rộn đi giúp hoàng tử vượt mọi chông gai, cứu được công chúa ngủ trong rừng và công chúa tóc dài, rồi lại chạy từ rừng rậm tới bờ biển, giúp cho nàng tiên cá và hoàng tử của nàng nên duyên vợ chồng.​

Sau khi trợ giúp cô bé Lọ Lem tìm được hạnh phúc của nàng xong, Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi đã tìm được một nơi để định cư.​

Thị trấn mà bọn họ lựa chọn cách vương quốc kia cực kỳ xa, không ai biết vị thầy thuốc y thuật cao siêu đã từng có danh xưng là hoàng tử Bạch Tuyết, cũng không ai biết người điều chế thuốc kia đã từng là học trò đắc ý nhất của vị Ma Pháp Sư vĩ đại, người dân xung quanh chỉ biết rằng, Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi sống ở thị trấn nhỏ của họ là một đôi tình nhân tình cảm rất rốt, đã nhận nuôi một đứa nhỏ bị vứt bỏ trước cửa nhà bọn họ, đứa bé tên là Phương Sĩ Hi.​

Sau đó cứ như thế, một nhà ba người vui vẻ ở bên nhau, sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.​

They all live happily ever after.​

Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng giúp Phương Sĩ Hi chỉnh lại góc chăn.​

Đêm dài đằng đẵng, từ trong câu chuyện không giống với những câu chuyện khác tiến vào mộng đẹp, gương mặt khi ngủ của bé trai tràn đầy mãn nguyện, khóe miệng thoáng cong lên, mặc dù câu chuyện này không giống như mong đợi ban đầu của đứa nhỏ về cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của hoàng tử và hoàng tử, nhưng vị hoàng tử cùng vị Ma Pháp Sư này cũng sẽ trở thành một trong những câu chuyện kể mà cậu yêu thích. Phương Sĩ Khiêm ở trên má tròn trịa của con trai hôn một cái, rồi cùng Vương Kiệt Hi rón rén rời khỏi phòng.​

Chia nhau người trước kẻ sau đi kiểm tra nhà lại một lần nữa, xác định cửa sổ, bình gas và van nước đều đã được khóa lại, Vương Kiệt Hi nâng bước chân về tới phòng của hai người bọn họ, liền nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm đã hoàn thành công việc trước và đang nằm ở trên giường lớn. Chiếc điện thoại bên cạnh đang mở bài “Đồng thoại”, bài hát với một giọng hát nhẹ nhàng cảm xúc tựa hồ mãi mãi cũng sẽ không làm cho người nghe cảm thấy chán, Phương Sĩ Khiêm khẽ ngân nga theo, cho đến khi nhìn thấy Omega nhà mình đã trở về phòng, hắn hướng về người kia khẽ mỉm cười, dang rộng vòng tay.​

Vương Kiệt Hi nằm vào trong lòng của đối phương.​

...​

Ca khúc vẫn đang phát.​

Ngón tay của Vương Kiệt Hi lướt qua khuôn mặt của hắn, anh khẽ cười với hắn, "Hoàng tử Bạch Tuyết vì sao ngay từ đầu đã không chán ghét Ma Pháp sư vậy?"​

Ngây người ra vài giây mới hiểu rõ đối phương đang nói cái gì, Phương Sĩ Khiêm hừ hừ anh hai tiếng, người này khi vừa mới quen đã rất chán ghét đối phương, cười với anh, "Ai kêu hoàng tử Bạch Tuyết thông minh như vậy a, nhìn một cái liền có thể nhìn ra ai là người mà hắn muốn ở cùng cả đời trong tương lai."​

"Vậy cho nên là anh rất ngốc?"​

"Vương Mắt Bự em đủ rồi nha! Đã nói chuyện cũ thì không nhắc tới nữa mà!"​

Rất nhiều chuyện trong quá khứ mà Phương Sĩ Khiêm chỉ có thể gọi là lịch sử đen tối để hình dung, hắn buồn bực gặm một cái sau cổ anh, từ chối trả lời loại vấn đề này.​

Vương Kiệt Hi không khỏi cười lên.​

Cảm giác được Omega nhà mình cười đến cả người đều đang run rẩy, Phương Sĩ Khiêm càng thẹn quá hóa giận, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì đã cảm giác được tay của Vương Kiệt Hi đang đè đầu của mình lại, vuốt ve lên xuống những sợi tóc, lập tức liền xoa dịu nội tâm xấu hổ của hắn. Giả vờ bất mãn mà hừ hừ hai tiếng, Phương Sĩ Khiêm thuận lý thành chương đem mặt chôn vào xương quai xanh của Vương Kiệt Hi, tham lam hấp thụ tin tức tố của Vương Kiệt Hi.​

Mùi hương cỏ xanh làm dấy lên dục vọng, nhưng lại có tác dụng khiến lý trí quay trở về.​

Hắn thích kiểu ôm ấp như thế này.​

Vương Kiệt Hi nhắm mắt lại, bốn phía đều là khí tức của Alpha mà anh tin cậy, chỉ như thế này thôi cũng làm cho người ta thấy vô cùng yên tâm.​

Mối quan hệ của bọn họ khi bắt đầu là một bên chán ghét một bên lạnh lùng, thế nhưng quá trình tiếp cận lại rất tự nhiên, bọn họ không có khởi đầu đẹp như trong chuyện cổ tích, nhưng lại có được một kết thúc đẹp, mặc dù bọn họ vẫn dễ nổi giận vì những chuyện nhỏ nhặt, vẫn buồn phiền vì guồng quay của cơm áo gạo tiền, vẫn sẽ bởi vì đủ loại vấn đề mà cãi nhau, nhưng bây giờ bọn họ ở bên nhau rất hạnh phúc.​

Rất tốt rất hạnh phúc, giống như chuyện cổ tích đời thường vậy.​

...​

Hương thảo dược cùng hương cỏ xanh hòa vào nhau, nhẹ nhàng lưu luyến.​

"Có lẽ em sẽ không hiểu, từ sau ngày em nói yêu anh,​

Bầu trời của anh, các vì sao bỗng sáng lấp lánh." (3)

[Hoàn]

(1) và (3) là lời trong bài hát Đồng Thoại do ca sĩ Quang Lương trình bày được phát hành vào năm 2005.​

(2) Chữ “正” trong tiếng Hoa có tổng cộng 5 nét viết, rất dễ để tính toán nên được người dân dùng trong việc đếm số. Nó cũng giống như cách vẽ ô vuông để đếm như người Việt Nam vẫn hay dùng.​
Cứ mỗi chữ “正” sẽ được tính là 5, vì vậy khi Phương Sĩ Khiêm viết xong chữ “正” thứ tư thì sẽ là 20 ngày và Vương Kiệt Hi cũng tính giống như vậy.​
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#2
Ngọt mà không ngấy, cảm giác như vừa cắn một miếng bánh táo thơm mềm bông xốp vậy. Có một chút nghịch ngợm hòa với một chút trưởng thành, một chút thân mật của một cặp vợ chồng. Sweet!!!!!
 

Bình luận bằng Facebook