Hoàn [Song Hoa] Việc Chúng Ta Chưa Từng Làm

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
VIỆC CHÚNG TA CHƯA TỪNG LÀM

Tác giả: Biệt Lão Khán
Convert: Lá Lá
Edit: Fuuka



Hoàng Thiếu Thiên có nuôi một chú Golden Retriever, Trương Giai Lạc lướt weibo nhìn thấy cực kỳ hâm mộ, bèn lập tức gọi điện thoại cho Tôn Triết Bình mè nheo một hồi. Tôn Triết Bình ngẫm nghĩ nuôi thú cưng cũng hay, bình thường quen sống thế giới hai người, nếu có chú cún con trong nhà không chừng sẽ khiến sinh hoạt tăng thêm tình thú.​

Vậy nên sau khi tan làm hai người liền đèo nhau đi xem cún con. Tôn Triết Bình cầm lái bảo hắn nghĩ cho kỹ muốn nuôi loại nào, Trương Giai Lạc chưa nghĩ ra, chỉ nói phải thật to thật nhiều lông mới được.​

Samoyed trông thật lộng lẫy, chó chăn cừu Anh thân thiện hơn, nhưng cần phải vận động nhiều, ở chung cư có hơi chật chội, chó Alaska lông dày lại còn ngầu. (ngầu thừa dấu huyền đấy)

Thảo luận suốt đường đi, kết quả đến lúc vào cửa hàng thú cưng, còn chưa đi được nửa vòng Trương Giai Lạc đã chẳng cất nổi bước chân. Hắn vừa mắt một bé mèo con.​

Bé mèo con này là do mèo của chủ cửa hàng mới sinh được một tuần, trong ổ chỉ mình nó có bộ lông trắng phớt vàng nghệ, lại còn bé xíu, chẳng giành được sữa với đám anh chị em. Chỉ có thể gào khóc đáng thương.​

Tôn Triết Bình chống tay trên gối khom người nhìn con vật tí hon được Trương Giai Lạc ngắm trúng kia, nhíu mày nói, nhóc này quá nhỏ, khó nuôi lắm.​

Chó mèo đều vậy, trong bầy luôn có một hai con yếu ớt chẳng sống nổi. Nếu không phải có bệnh bẩm sinh thì cũng không đủ sữa bú, dẫn đến sức miễn dịch kém như thế này.​

Trương Giai Lạc ngồi xổm trước ổ mèo nhìn bé con mà hắn đã chọn, khẽ đáp, "Tui nhất định có thể nuôi được mà..." Hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng sờ đầu bé mèo. Được vuốt ve dịu dàng, bé con tưởng được mèo mẹ liếm lông, liền nhổm dậy dụi đầu vào ngón tay Trương Giai Lạc, âu yếm mút lấy.​

Nét mặt Trương Giai Lạc giãn ra mềm mại, ngón tay bị mút vào liền nở nụ cười khẽ. Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn hắn, đành đứng dậy nói, "Lỡ mà chết cũng đừng khóc đấy nhé."​

"Không có đâu... Đồ miệng quạ đen."​

Tôn Triết Bình vuốt nhẹ đuôi tóc Trương Giai Lạc, xoay người đi tìm ông chủ thương lượng mua bé cưng này về cho hắn.​

Để cho chắc chắn, bé mèo vẫn ở cùng mèo mẹ đến khi lớn hơn một chút. Trong lúc đó, cơ hồ mỗi ngày đôi chủ nhân này đều đến cửa hàng thú cưng ngắm nhìn, cho bé ăn sẵn tiện vuốt ve. Ngay cả tên Trương Giai Lạc cũng đã đặt xong cả rồi, bé mèo nhỏ nhắn đáng yêu như vậy nên gọi là Thịt Viên. Thế là Thịt Viên nhỏ bé rốt cuộc cũng vui vẻ khỏe mạnh sống qua hai tháng, được lên xe của cậu chủ Đại Tôn, nằm trong ngực của cậu chủ Lạc Lạc chuyển về nhà mới.​

Trong nhà sớm đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón sinh mệnh mới này, ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ mọi thứ. Quấn quýt với hai người bọn hắn hơn một tháng nay, bé mèo chẳng chút nào sợ sệt, cong đuôi chạy khắp nơi ngó nghiêng nhìn ngắm.​

Có điều đến buối tối thiếu vắng hơi ấm vẫn còn hoảng hốt, khóc lóc run rẩy, "Meooo... Meooo...” Dù sao cũng mới hơn hai tháng tuổi.​

Trương Giai Lạc nghe thấy không đành lòng, bèn chạy ra phòng khách ôm bé mèo vào. Tôn Triết Bình nhíu mày nói, "Tập thành thói quen rồi sau này đều cho vào ngủ chung à?" Trương Giai Lạc bò lên giường nằm bên cạnh hắn cam đoan, "Không có đâu, chỉ tuần đầu tiên thôi... Quen chỗ rồi sẽ không cho phép nó lên giường."​

Tôn Triết Bình thầm biết chuyện này bất khả thi, nhưng vẫn bước xuống giường tìm tấm khăn lông mềm, trải kế bên gối cho bé mèo nằm ngủ.​

Sau khi giải nghệ Trương Giai Lạc trở thành nhiếp ảnh gia tự do làm việc theo dự án, không giống Tôn Triết Bình có thời khóa biểu công tác nghỉ ngơi rõ ràng, rất nhiều lúc hắn phải ở nhà một mình, thường xuyên cảm thấy buồn chán. Bây giờ đỡ hơn rồi, Tôn Triết Bình đi làm cũng còn Thịt Viên chơi với hắn.​

Trương Giai Lạc kiệt sức nhìn màn hình máy tính, đứng dậy duỗi lưng một cái liền thả người xuống thảm, cầm lấy lục lạc và cây gậy đồ chơi gắn lông vũ bắt đầu đùa giỡn với Thịt Viên, vui vẻ tận hưởng tia nắng chiều ấm áp.​

Lúc Tôn Triết Bình về đến nhà chỉ thấy một người một mèo ôm nhau ngủ khò trên ghế sô pha. Trương Giai Lạc nằm nghiêng, đuôi tóc màu rượu đỏ vất vưởng sau gáy, lăn lộn thế nào để vạt áo bị cuốn lên, phơi bụng ra ngoài.​

Dù thời tiết tháng năm dễ chịu cũng không thể ngủ như thế. Hắn nhấc bé mèo đang ngủ vùi trong ngực Trương Giai Lạc ra, vòng cánh tay dưới vai và đầu gối của Trương Giai Lạc, ôm hắn vào phòng ngủ.​

Lúc được nhấc lên Trương Giai Lạc đã tỉnh, nhẹ nhàng cọ gương mặt vào cổ Tôn Triết Bình, khẽ thì thầm.​

"Đại Tôn, anh về rồi."​

"Ừm."​

Bé mèo bước vào gia đình mới được mười ngày, hai người bọn hắn cũng phải nhịn đủ mười ngày. Để nhóc con này ngủ chung giường, làm gì còn cơ hội thân mật. Tôn Triết Bình để hắn cọ cọ một lát máu huyết liền dâng trào, trước sau gì hắn cũng tỉnh rồi, chi bằng đừng ngủ nữa.​

Trương Giai Lạc vừa chạm lưng xuống giường liền bị đè hôn không kịp thở, hắn hừ nhẹ một tiếng, đưa tay đẩy vai Tôn Triết Bình. Thấy Trương Giai Lạc phản ứng không đúng, Tôn Triết Bình buông hắn ra, đưa tay luồn vào tấm chăn dưới người hắn lấy ra một quả cầu lông vũ.​

Mấy thứ này cũng tha lên đây được... Đồ chơi gì cũng quẳng trên giường.​

Tôn Triết Bình ném quả cầu xuống đất, rồi lần nữa áp lên người Trương Giai Lạc trên chiếc giường êm ái.​

Làm đến lần thứ ba ngoài trời đã tối đen như mực, Trương Giai Lạc mơ mơ màng màng không biết mình còn cứng hay bên trong chưa thỏa mãn. Cả người đều ẩm ướt dinh dính, nhất là giữa hai chân, nhớp nháp một mảnh. Nơi nào cũng đau ê ẩm, nhưng không hề khó chịu. Khoái cảm tựa dòng điện rân rân, liên miên bất tận rong ruổi khắp cơ thể. Hắn cảm thấy thoải mái, thoải mái đến cả xương cốt cũng giòn tan. Hai chân nhức mỏi không nhấc lên nổi, cũng chẳng còn sức quấn lấy eo Tôn Triết Bình, cứ vậy mà mở rộng ra, sướng khoái đến rã rời nào quan tâm đến ngượng ngùng hay xấu hổ. Nơi tiếp xúc lại bỏng rát, Trương Giai Lạc hơi hốt hoảng, làm thêm lần nữa chắc hắn phải tan thành nước mất.

Tôn Triết Bình yên tâm sẽ không ai quấy rầy nên tiếp tục hôn dỗ dành, nhỏ giọng thì thầm mấy lời ngọt ngào âu yếm bên tai hắn. Trương Giai Lạc nghe hết, chỉ là không đáp lại, tất cả sức lực hắn đã dùng để rên rỉ không ngừng, đồng thời cố quàng tay ôm cổ Tôn Triết Bình.​

Đến tận khi bị Tôn Triết Bình dùng tay làm tiếp, Trương Giai Lạc mới biết hóa ra mình vẫn còn cứng được, nhưng hắn thật sự chẳng còn gì để mà ra. Đây là lần thứ ba của Tôn Triết Bình, chứ nào phải hắn. Tiếng nỉ non sắp trở thành nghẹn ngào, Trương Giai Lạc run rẩy cố đẩy mu bàn tay của Tôn Triết Bình.​

Còn chưa kịp nhỏ giọng xin tha, bỗng nghe "Meoooo" một tiếng, Trương Giai Lạc giật mình nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp bé mèo đang ngồi trên giường chớp chớp đôi mắt hồn nhiên trong sáng nhìn hắn.​

Thịt Viên ngủ hết một giấc, buổi chiều chơi đùa quá sức, lúc này có lẽ là đói bụng nên tỉnh. Bữa tối không cho ăn cũng đành, nhưng giờ đã khuya luôn rồi, mà hai người còn chưa làm xong!​

Trong nháy mắt Trương Giai Lạc xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu vào hố, cả người run lên. Tôn Triết Bình cúi đầu khẽ cắn vào yết hầu mảnh khảnh của hắn, cùng lúc đưa ngón tay chà sát miệng huyệt, quả thật bức Trương Giai Lạc phải xuất ra một ít.​

Trương Giai Lạc đáng thương ưm dài một tiếng, cơ thể ưỡn cong, ngay cả ngón chân cũng co lại. Bên trong Tôn Triết Bình bị hắn siết chặt rốt cuộc cũng phải ngừng động tác. Cảm giác nóng bỏng lưu chuyển trong cơ thể quá mức ngượng ngùng, Trương Giai Lạc chẳng muốn lúc làm chuyện này bị nhìn thấy chút nào, lại không chịu tự mình đuổi bé mèo đi, chỉ cố sức vùi mặt vào ngực Tôn Triết Bình trốn tránh. Thịt Viên tưởng Trương Giai Lạc không quan tâm mình nữa, đến gần định liếm mặt hắn. Tôn Triết Bình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đành vớt nó thả xuống giường.​


Từ đó về sau, ban đêm trước khi đi ngủ Trương Giai Lạc nhất quyết phải khóa cửa, thề sống chết cũng phải bảo vệ sự riêng tư cá nhân. Kết quả Thịt Viên bị nhốt bên ngoài, cứ ư ử ĩ ôi, rầu rĩ đến râu ria rậm rạp. Trương Giai Lạc vùi đầu trong chăn, vờ như không nghe không thấy, nhưng nhóc con này có nghị lực kiên trì đến lạ, càng lúc càng ra sức gào khóc, nghe như đang bị ngược đãi. Tôn Triết Bình chống đầu nằm bên cạnh ngó hai đứa một lớn một nhỏ giằng co, trong lòng tự giác ngộ sau này sẽ chẳng còn riêng tư gì nữa.​

Quả nhiên mới được hai phút Trương Giai Lạc đã chịu không nổi, giận dữ bước xuống giường đi mở cửa. Cửa vừa mở ra Thịt Viên lập tức im bặt, leo lên dép lê của Trương Giai Lạc cọ cọ chân hắn.​

Khóc khóc khóc, nhóc con thích diễn trò vậy hả!?​

Meo ~​

Sao không gào nữa, diễn tiếp đi chứ!​

Méo ~​

Trương Giai Lạc cúi đầu mắng một câu, Thịt Viên liền nghểnh cổ õng ẹo đáp một tiếng, chưa được bao lâu Trương Giai Lạc lại tiếp tục thua cuộc đầu hàng. Hắn khom người nhấc bé mèo lên, chưa cam lòng khẽ mắng nhiếc thêm mấy câu, nhóc con thối tha... về phòng ngủ thôi.​

Tôn Triết Bình nhíu mày, Trương Giai Lạc bĩu môi, cuối cùng hai người một mèo vẫn nằm ngủ chung giường.​

Bé mèo nằm ngủ ngay bên cạnh gối, quá gần đường hô hấp, thói quen này không tốt lắm, phải đổi. Tôn Triết Bình chờ Trương Giai Lạc tựa vào hắn ngủ say, bèn chống người dậy ôm mèo lẫn khăn lông đặt xuống cuối giường. Thịt Viên mơ mơ màng màng tỉnh giấc, ngước lên thấy Trương Giai Lạc cách mình quá xa, liền bò lên chỗ hắn, nhưng vừa lê được hai bước đã bị Tôn Triết Bình thả về chỗ cũ, lặp lại nhiều lần rốt cuộc cũng chịu thua. Ờ cuối giường thì cuối giường, ít ra vẫn còn nằm trên giường.​

Bé Thịt Viên được cậu chủ Đại Tôn tập thành thói quen ngủ giường, đồng thời cũng miễn cưỡng dạy nó hiểu rằng, một khi Tôn Triết Bình đóng cửa phòng, dù nó có khóc la đến rách họng thì Trương Giai Lạc cũng không đến mở cửa cho nó được. Haiz, cậu chủ Lạc Lạc chắc chắn lại bị ăn hiếp nữa rồi.​

Trương Giai Lạc cứ không nhịn được cho Thịt Viên ăn vặt, bé mèo bẩm sinh yếu ớt cũng bị Trương Giai Lạc nuôi đến béo tròn lăn lóc. Trưởng thành, những rắc rối mới cũng kéo tới.​

Là cậu nhóc mới lớn, ý thức chủ quyền của Thịt Viên rất rõ ràng. Trương Giai Lạc là của nó, nó vẫn là của nó. Đương nhiên Trương Giai Lạc thuộc về Tôn Triết Bình, dù không cam tâm, nhưng chuyện này đã chẳng thể đấu tranh được nữa. Nói tóm lại, phàm là đồ của nó đều phải đánh dấu lãnh thổ.​

Trương Giai Lạc luôn là người nói lý nhưng sống tình cảm. Hắn không nỡ để Thịt Viên chịu một đao đoạn tử tuyệt tôn, cùng lắm thì khuê nữ nhà ai bị nó làm to bụng, hắn chịu trách nhiệm nuôi nấng là xong. Thẳng đến ngày 11/11, người người nhà nhà đều kéo nhau mua sắm, Tôn Triết Bình cũng đặt mua bộ lens máy ảnh tặng Trương Giai Lạc, món hàng vừa tới để trên bàn còn chưa khui hộp, đã bị Thịt Viên đánh dấu lãnh thổ.​

Trên đường đi triệt sản Thịt Viên cảm thấy lo âu thấp thỏm, mà Trương Giai Lạc cũng rất thấp thỏm lo âu. Bầu không khí trầm mặc đến tận cửa bệnh viện thú y, bác sĩ ôm Thịt Viên ra khỏi lồng ước đoán trọng lượng, bảo, "Chăm tốt quá, chắc là hơn một tuổi rồi hả?"​

Trương Giai Lạc sững sờ đáp, "Tám tháng..." Bác sĩ cũng sững sờ nói, "Không thể nào..."​

Trương Giai Lạc hơi bị âu sầu. Tôn Triết Bình cười đùa, "Do nó chắc thịt chứ không phải thừa mỡ đâu."​

Thịt Viên sau khi bị triệt sản rất ấm ức, vừa về tới nhà liền vác theo vòng chụp cổ rúc vào một góc sô pha. Trương Giai Lạc lấy sữa tươi ra dỗ, nó nghe thấy mà chẳng thèm phản ứng, chỉ nằm úp mặt một chỗ ngẫm nghĩ ý nghĩa nhân sinh.​

Dáng vẻ tội nghiệp khiến Trương Giai Lạc vô cùng đau lòng, hắn ngồi xổm bên cạnh sô pha ra sức an ủi, lấy tay quệt thức ăn dinh dưỡng đưa tới bên miệng. Bình thường Thịt Viên luôn thích liếm cậu chủ Lạc Lạc, nên cũng nể mặt nể mũi vươn đầu lưỡi chén sạch, nhưng ngoài ra thì không ăn gì nữa. Thế này cũng được, để nó mập quá ôm không nổi.​

Tôn Triết Bình đi siêu thị mua cá, lúc quay về nhìn thấy Trương Giai Lạc vẫn còn ngồi đó dỗ dành, nhóc con kia chắc vẫn còn nằm trong góc buồn rầu. Tôn Triết Bình lấy đệm trên sô pha lót dưới mông cho Trương Giai Lạc, để hắn khỏi phải ngồi xổm, rồi đi vào bếp làm cá nấu canh.​

Chuẩn bị xong xuôi hắn lại ra xem Thịt Viên, vuốt lông nó một hồi. Vòng chụp cổ này làm nó không tự liếm lông được, xù hết cả lên.​

"Đau khổ, sau này không đi cua gái được nữa."​

“Tôn Triết Bình!” Trương Giai Lạc vỗ lên đùi hắn một cái chát, “đừng nói ra chứ! Nó nghe hiểu đó... Ấy cục cưng, đừng buồn nữa mà... Hai ngày nữa vẫn là một trang hảo hán.”​

Đối xử với Tôn Triết Bình thì hung bạo, quay sang Thịt Viên thì giọng điệu mềm như nước. Trương Giai Lạc gãi cằm Thịt Viên, tiếp tục an ủi: "Nhóc nhìn đi, người ta sống trên đời còn rất nhiều việc khác để làm đúng không nào? Không cua gái được thì dẫn trai về chơi chung, nhóc xinh xắn như vậy, ai gặp cũng thích.”​

Tôn Triết Bình ngồi xổm bên cạnh nghe thấy cũng bật cười, logic của Trương Giai Lạc thật sự mới lạ, con trai mình dù không thể đi cua gái, nếu gặp phải đứa con trai khác thì cũng bị đè ra đấy! Hắn lắc đầu, đứng dậy đi vào bếp canh lửa.​

Nồi canh cá nấu thật lâu cuối cùng sắc lại chỉ còn một bát. Thịt cá đều hòa vào trong canh, Tôn Triết Bình cẩn thận gỡ hết xương cá bơn, bưng bát đi ra. Đồ ăn nấu cho thú nuôi không nêm nhiều gia vị, hương vị thủy sản thuần túy dẫn dụ nhóc con đang ủ rũ cũng phải thòm thèm duỗi cổ, liếm thử một chút liền thích mê đến mức hận không thể chôn mặt vào trong bát.​

Yên tâm chưa?​

Trương Giai Lạc sờ sờ đầu Thịt Viên, nghiêng đầu hôn lên mặt Tôn Triết Bình một cái, thưởng cho cha nó.​

Chăm đứa nhỏ xong tới chăm đứa lớn.​

Được, tôi cũng muốn ăn. Tôn Triết Bình đứng dậy, vòng tay dưới nách nhấc người Trương Giai Lạc lên, chợt nghe hắn kêu to, "Á á á, đừng đừng tê chân!"​

Thịt Viên không thể ra ngoài trăng hoa cũng nhanh chóng tìm được mục tiêu mới cho cuộc đời, ăn, ăn nữa, ăn mãi! Vậy nên sau đó lại vui tươi nhảy nhót sinh hoạt như bình thường.​

Vấn đề duy nhất còn lại là nhóc con này tròn quay hơn trước... Trương Giai Lạc tra Baidu, tìm được thông tin xác thực mèo đực sau khi triệt sản sẽ có hiện tượng béo phì, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lướt album ảnh nhìn dáng vẻ bé mèo lúc mới ôm về....​

"Haiz, nhóc nói xem làm sao lại béo núc như thế... Còn là Thịt Viên đâu, gọi Thịt Mỡ cho rồi. Nhóc tự nhìn đi, thấy không, đây là nhóc lúc bé, có phải rất duyên dáng đáng yêu hay không?"​

Meo ~​

"Nói nghiêm túc đừng có làm nũng, hay là chúng ta giảm béo đi, anh không muốn chụp ảnh gấu Po đâu... Đại Tôn, anh nói với nó đi."​

Lo ngại mèo con bị béo phì là Trương Giai Lạc, nhưng mặc sức cho ăn cũng là hắn. Tôn Triết Bình cười, ôm chầm lấy hắn đáp ứng, "Được, cậu muốn giảm thì giảm."​

End.

Tác giả: #Happy wife happy life.
Editor: #Fic tặng Lá chúc mừng hoàn chính văn.






 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#2
Lo ngại mèo con bị béo phì là Trương Giai Lạc, nhưng mặc sức cho ăn cũng là hắn.
Đời sống chỉ sen mới hiểu XDDDDDD
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Khổ mèo, bị bỏ đói từ chiều đến tận khuya chỉ vì Tôn dai sức quá =)))

Tôn quan tâm Lạc ôn nhu quá, để Lạc ôm bé mèo ngủ rồi mới bắt đầu lẳng lặng dạy con, thức chờ có mệt không? Chắc là không, vì trong chính văn anh vốn là một người rất kiên trì mà. Còn bé mèo ỉ ôi cào cửa cũng không được cậu chủ Lạc Lạc ra mở, chắc vì cậu chủ Lạc Lạc đang bị đè xuống nệm hoặc ôm vào ngực suốt đêm rồi :khỉchemắt:

Cho nên nói, không nên để mẹ chiều hư con trai, còn cha thì vừa nấu ăn vừa cà khịa thằng bé đáng thương.

Ấm áp quá, văn BLK ấm áp đến từng chi tiết. Hun hun sensei <3

 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Trương Giai Lạc đáng thương ưm dài một tiếng, cơ thể ưỡn cong, ngay cả ngón chân cũng co lại. Bên trong Tôn Triết Bình bị hắn siết chặt rốt cuộc cũng phải ngừng động tác. Cảm giác nóng bỏng lưu chuyển trong cơ thể quá mức ngượng ngùng, Trương Giai Lạc chẳng muốn lúc làm chuyện này bị nhìn thấy chút nào, lại không chịu tự mình đuổi bé mèo đi, chỉ cố sức vùi mặt vào ngực Tôn Triết Bình trốn tránh.
Bị bắn bên trong bởi một người đàn ông khác đã quá xấu hổ, lại còn bị chứng kiến, giống như thừa nhận vậy, cho nên trốn a trốn trốn trốn, cưng Lạc ghê <3 <3 <3

~>hug thầy Ke phát nữa vì liều buff mạnh
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#5
You are welcome ;)

Đã đóng hộp R18 :see_no_evil
 

Bình luận bằng Facebook