Tiền truyện - Chương 01

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,300
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1


art by maniac


Tiền truyện

ĐỈNH VINH QUANG

Tác giả: Hồ Điệp Lam


Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 01: Mùa hè năm 15 tuổi

Giữa trưa hè, mặt trời chói chang, trong không khí hơi nóng hầm hập. Tô Mộc Tranh dừng chân bên quán nước ven đường, muốn mua cây kem giải nhiệt, ai ngờ chủ quán cũng chẳng buồn tranh thủ thời tiết nóng nực để buôn bán mà lại trốn đâu mất dạng.

Tô Mộc Tranh đợi mãi không được, đành phải bất đắc dĩ rời đi. Cô men theo ngã tư đường vắng bóng người, bước tới một tiệm net, đẩy cửa, hơi lạnh phà vào mặt làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc nghe được bên trong tiệm net từng tràng từng tràng huyên náo.

Sao thế nhỉ?

Tô Mộc Tranh tò mò nhìn về bên phía ồn ào kia, quản lý tiệm net cũng vừa nhìn thấy cô gái nhỏ mới bước vào, không mời gọi như khách net bình thường mà chỉ vui vẻ vẫy tay kêu: “Tiểu Mộc Tranh đấy à?”

“Vâng, anh Thôi.” Tô Mộc Tranh chào lại.

“Lại đến đưa cơm cho anh trai hả?” Anh Thôi thấy Tô Mộc Tranh cầm hộp cơm giữ nhiệt trong tay, không hề tỏ ra ngạc nhiên.

“Phải á, anh ấy đâu rồi ạ?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Ngay bên kia.” Anh Thôi ca chỉ vào khu vực ồn ào, “Có điều hôm nay chắc cậu ta ăn không vô đâu.”

“Sao thế ạ?”

“Cậu ta gặp phải đối thủ.” Anh Thôi cười.

Đối thủ?

Tô Mộc Tranh ngẩn người. Tuy rằng cô cũng không rõ lắm anh hai mỗi ngày đánh vật với mấy cái game trên máy tính là đang làm gì, nhưng trong lòng cô vẫn luôn tồn tại một ý nghĩ: Anh hai của cô rất lợi hại, chơi game với người ta rất hiếm khi thua.

Đối thủ? Có nghĩa là người có thể đánh ngang với anh hai sao?

Tô Mộc Tranh đi về phía huyên náo nọ. Hai máy tính đối lưng nhau bị vây kín đến mức không lọt nổi một giọt nước, Tô Mộc Tranh thấp bé nỗ lực nhón mũi chân cũng không cách nào thấy rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe đám người vây quanh liên tục hô to gọi nhỏ, lúc thì thở dài, lúc lại kinh ngạc.

“Tô Mộc Thu cậu hôm nay không xong rồi!” Bỗng nhiên có người kêu lên.

Không xong?!

Tô Mộc Tranh trong lòng càng kinh ngạc, đối thủ này không những đánh ngang, mà anh hai còn không thể thắng nổi sao?

Tô Mộc Tranh rất muốn nhìn rõ mọi chuyện, cho nên ra sức chen vào trong đám người. Tô Mộc Thu là khách quen của tiệm net, Tô Mộc Tranh vì vậy mà cũng thường xuyên ra vào, không hề xa lạ với quản lý tiệm và mấy người khách khác. Có người nhận ra Tô Mộc Tranh liền nhường đường, ai cũng rất thích cô bé xinh xắn này.

Cuối cùng cũng chen vào tới bên trong!

Tô Mộc Tranh thở ra một hơi, ngẩng đầu liền thấy anh hai ngồi máy đối diện, vẻ mặt hiếm khi nào nghiêm túc đến vậy.

Đối thủ của anh ấy đâu?

Đối thủ ở ngay trước mắt Tô Mộc Tranh, nhưng chỉ thấy được mỗi cái lưng, thoạt nhìn có vẻ là một thiếu niên tầm tuổi anh hai. Ánh mắt Tô Mộc Tranh nhìn xuống hai tay của anh ta. Đó là một đôi tay rất đẹp đang linh hoạt lướt trên bàn phím và chuột, tiếng bấm click thanh thúy không dứt bên tai, khiến cho người xung quanh ồ à thán phục.

Chắc là người này lợi hại lắm nhỉ?

Tô Mộc Tranh không giỏi chơi game, nhưng chỉ nhìn thao tác của thiếu niên trước mắt đã không khỏi nghĩ thầm. Đúng lúc này, người xung quanh lại ồ lên một tràng vừa ngạc nhiên, vừa tiếc nuối, trận quyết đấu đã phân thắng bại.

Ai thắng?

Tô Mộc Tranh chưa cần xem màn hình máy tính, chỉ nhìn vẻ mặt anh hai ở đối diện là đoán được kết quả.

Những tiếng trêu chọc lập tức vang lên không ngại ngần từ đám khán giả. Trong số họ không thiếu những người từng thua dưới tay Tô Mộc Thu, giờ thấy Tô Mộc Thu cũng nếm mùi thua cuộc nên vui mừng lắm, cảm giác như được trút cơn ấm ức lâu ngày.

Tô Mộc Thu liếc xéo bọn họ, vẻ mặt có hơi lúng túng, nhưng không tức giận. Đám mù quáng ồn ào này thật ra có hơn phân nửa coi như là bạn bè của cậu, trào phúng chế giễu đó đều là đùa giỡn. Ngày thường mọi người cà khịa nhau qua lại, Tô Mộc Thu có tỷ lệ thắng áp đảo chống lưng, lúc nào cũng ngồi trên đầu người ta, hôm nay rốt cuộc đã bị bọn họ nắm được gót chân, có thể không thừa cơ hội mà khịa hết cỡ sao?

“Tô Mộc Thu, em gái cậu đến đưa cơm, ăn cơm lấy thêm sức mà đánh đi!” Lúc này có người kêu một tiếng, cả đám được thể lại cười rộ. Tô Mộc Thu nghe vậy ngẩng đầu tìm khắp nơi, phát hiện Tô Mộc Tranh đang ở đối diện.

“Không đánh nữa.” Cậu lập tức đẩy bàn phím, đứng lên.

“Ăn no đánh tiếp không?” Bỗng nhiên nghe thấy kẻ ngồi đối diện cậu hớn hở hỏi.

Mọi người mừng rỡ. Chú em này cũng hiểu chuyện lắm, còn biết phối hợp thả troll!

Tô Mộc Thu lần này bị chọc sặc, tàn bạo trừng mắt nhìn tên kia: “Tới đây tới đây, ông tới ăn chung luôn, lát hồi thua đỡ phải kiếm cớ.”

“Tui có nhu cầu làm vậy không?” Người nọ vừa đứng dậy vừa nói.

Mọi người lần thứ hai cười vang, hóa ra nhóc con này không chỉ bá về cái trình, mồm miệng cũng xéo xắt lắm chứ!

“Qua đây đi, ăn chung đi!” Tô Mộc Tranh từ sau lưng người này chui ra, chủ động giảng hòa.

“Em là em gái cậu ta à?” Người nọ quay đầu, nhìn thấy Tô Mộc Tranh, lập tức mở miệng nói.

“Vâng ạ!”

“Biết chơi game không?”

“Không rành lắm ạ.”

“Phải học đi, vui lắm.” Người nọ nói.

“Mộc Tranh mau qua đây, đừng nói chuyện nhiều với người lạ.” Tô Mộc Thu đứng đằng trước cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, gọi Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh cười, chạy tới bên cạnh Tô Mộc Thu. Trong tiệm net có thiết kế một khu nghỉ ngơi dành cho khách chờ máy, Tô Mộc Thu là khách quen của chỗ này, thường ngồi đây ăn cơm trưa. Tên kia cũng không khách khí, đi theo bọn họ.

Tô Mộc Thu lấy hộp cơm từ chỗ Tô Mộc Tranh, thành thạo chia thức ăn, cuối cùng chia đều thành ba phần. Sau đó nhìn sơ qua, lại chia bớt từ một phần sang một phần khác, đem phần cơm nhiều đưa cho Tô Mộc Tranh, tự mình cầm phần ít, phần còn lại để trên bàn, ánh mắt ra hiệu đối phương cứ tự nhiên.

“Anh hai, anh ăn phần nhiều này đi!” Tô Mộc Tranh lập tức nói. Cơm trưa là đủ cho hai người, coi như nhiều một chút cũng không phải quá dư dả. Ba người ăn đã là miễn cưỡng, Tô Mộc Thu lại chia thêm cho Tô Mộc Tranh không ít, chỉ sợ không đủ lửng dạ.

“Anh ăn không vô!” Tô Mộc Thu bưng hộp cơm lên giấu.

“Ha ha ha, tức giận à? Không đến nỗi không đến nỗi, thắng thua là rất bình thường, bình tĩnh bình tĩnh.” Tên kia cũng không khách sáo, bưng hộp cơm lên, đột nhiên tay siêu nhanh chìa tới trước mặt Tô Mộc Thu, chớp mắt đã chia lại cho Tô Mộc Thu phân nửa.

“Tui tâm trạng tốt, không cần ăn nhiều.” Cậu ta nói.

“Thằng này…” Tô Mộc Thu lẩm bẩm, cũng lười không muốn nhường qua nhường lại.

“Em trước giờ chưa từng thấy anh á!” Tô Mộc Tranh bắt đầu nói chuyện với người nọ, lần này, Tô Mộc Thu không có đem lý lẽ “đừng nói chuyện nhiều với người lạ” ra ngăn cản nữa.

“Ừ, anh đi ngang qua thôi, tùy tiện vào chơi chút, sau đó nghe nói có cao thủ, sau đó thì…”

“Sau đó cái gì?” Tô Mộc Thu trừng cậu ta.

“Sau đó thì lãnh giáo, quả thật là cao thủ, so với anh chỉ kém một chút.” Cậu ta nói.

“Đừng nói sớm quá, ăn xong tái chiến!” Tô Mộc Thu kêu lên.

“Ha ha, không được rồi.” Đối phương nói.

“Sao thế, muốn chạy à?” Tô Mộc Thu cả giận.

“Hết tiền rồi.” Đối phương vỗ vỗ túi.

Lý do này quá mạnh mẽ. Hết tiền, dĩ nhiên không có cách nào chơi máy ở tiệm net.

“Tui bao!” Tô Mộc Thu đâu chịu dễ dàng buông tha.

“Ăn của ông, xài tiền ông chơi net, còn thắng ông, ko tốt lắm đâu?” Đối phương nói.

“Ai nói ông chắc chắn sẽ thắng?” Tô Mộc Thu nói.

“Thì dĩ nhiên lâu lâu cũng thua một trận.” Đối phương rất thản nhiên trả lời.

“Ăn không vô.” Tô Mộc Thu nghẹn một bụng no luôn.

“Hay là hai anh về nhà chơi đi?” Tô Mộc Tranh đề nghị.

“Hả?”

“Trong nhà… Hai máy trong nhà cấu hình không giống ở đây, có mấy game sợ đánh không được.” Tô Mộc Thu nói.

Vì tập trung cấu hình cho PvP, một trong hai máy sẽ yếu hơn hẳn máy còn lại. Tô Mộc Tranh không hiểu lắm mấy chuyện này, tưởng chỉ cần có hai máy tính là có thể liên thông đánh nhau.

“Cũng không ảnh hưởng lắm đâu hả?” Đối phương hỏi.

“Ý ông là bất kể chơi game nào ông đều có thể thắng tui?” Tô Mộc Thu nói.

“Đâu có, game nhiều như vậy, đâu phải game nào tui cũng biết chơi.” Đối phương nói.

“Đừng ăn nữa! Lập tức đứng lên cho tui, đi quyết đấu!” Tô Mộc Thu chỉ kém chưa lật bàn.

“Tui cũng ăn xong rồi.” Người nọ buông bát đũa.

“Đi! Mộc Tranh lát nữa em tự về nha.” Tô Mộc Thu đứng dậy kéo tên kia bước đi, một giây đồng hồ cũng không trì hoãn.

“Lát nữa gặp.” Người nọ lại còn quay đầu chào Tô Mộc Tranh.

“Lát nữa gặp.” Tô Mộc Tranh cười.

Lúc đó, cô làm sao biết rằng, người kỳ quái bước vào cuộc đời của cô và anh hai hôm nay, trong tương lai sẽ cùng cô sóng bước thêm mười năm, và rất nhiều rất nhiều năm nữa.

 
Last edited:

ueihgnurt

Gà con tiến hóa
Bình luận
29
Số lượt thích
21
#3
“Lát nữa gặp.” Tô Mộc Tranh cười.

Lúc đó, cô làm sao biết rằng, người kỳ quái bước vào cuộc đời của cô và anh hai hôm nay, trong tương lai sẽ cùng cô sóng bước thêm mười năm, và rất nhiều rất nhiều năm nữa.
Lại cẩu lương
rốt cuộc khi nào cưới :) tui bấn lắm rồi
 

Suu Nhi 97

Farm exp kiếm sống
Bình luận
78
Số lượt thích
106
Location
Quanh năm không thiếu nắng mưa nhưng méo sợ bão :v
Team
Hưng Hân
#4
Lúc đó, cô làm sao biết rằng, người kỳ quái bước vào cuộc đời của cô và anh hai hôm nay, trong tương lai sẽ cùng cô sóng bước thêm mười năm, và rất nhiều rất nhiều năm nữa.
Người sẽ trở thành người anh thứ 2 của cô, người hợp tác tốt nhất, người luôn che chở bảo vệ cô suốt 10 năm cuộc đời
 

Trần Khánh

Gà con tiến hóa
Bình luận
30
Số lượt thích
22
#7
Lát nữa gặp... sau đi đồng hành cùng nhau trên suốt chặng đường còn lại luôn
 

Lang Phong

Cống hiến cấp cao
Bình luận
388
Số lượt thích
1,340
#8
Giữa trưa hè, mặt trời chói chang, trong không khí hơi nóng hầm hập
Tại hạ đang tưởng tượng cũng vào cái ngày hè này ở một nơi nào đó, có một thiếu niên nọ (với khuôn mặt giống y chang một thằng chả nào đó đang ngồi quán nét) đang nóng hơn bao giờ hết vì cay cú lão anh giai đi bụi thì thôi, còn tiền tay mang luôn mớ đồ mình dày công chuẩn bị để chuẩn bị ....đi bụi ( khéo tiền nét của Tu nãy giờ cũng là...)
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#9
Khởi đầu cho một câu chuyện dài đầy đủ các cung bậc cảm xúc, nhiều đắng cay nhưng cũng đầy vinh quang.
 

Thiên Du

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
142
Số lượt thích
79
#10
Tiền Truyện là Lá dịch lại thôi mà mn.
Trc Lá dịch r.
 

maikhau123

Farm exp kiếm sống
Bình luận
123
Số lượt thích
119
Location
Huế
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Tiểu Kiều
#11
Art Tô Mộc Tranh cute ứ chịu nổi
 

Tsu

Gà con tiến hóa
Bình luận
21
Số lượt thích
22
#12
trong tương lai sẽ cùng cô sóng bước thêm mười năm, và rất nhiều rất nhiều năm nữa.
Haizz, thích mộc tranh ghê, hiểu chuyện, giỏi giang, xinh đẹp, ngoan ngoãn, giống túi sưởi cho Diệp thần, gì mà bếp lò nhỏ ý. (^.^). Nghe bài vinh quang vi danh, chết đứng vs giọng của Mộc tranh luôn QAQ.
 

HKTran

Phó bản trăm người
Bình luận
300
Số lượt thích
266
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#13
Vẫn gợi đòn từ lúc hệ thống thù hận chưa ra đời. Cái gì thì anh bỏ qua chứ liên quan tới game là anh hút dame từ mọi nguồn.
 

Bình luận bằng Facebook