"Khỏi chào hỏi heng, chúng ta bắt đầu nghiên cứu đối thủ sắp tới luôn." Replay còn chưa kịp tải rõ nét, nhưng hắn đách care, chỉ lo giở tài liệu và trình bày. Giọng giảng ra rả của hắn hòa vào tiếng kỹ năng bùm chíu, trong khi cả phòng họp bên dưới câm nín suốt ròng rã năm phút đồng hồ, và rồi...
"Đệt, ông là ai? Ông tới đây làm gì?" Trương Giai Lạc là người đầu tiên nhảy dựng.
"Không phải nói giải nghệ sao?" Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt.
"Thì đấy, quay về nhanh thế? Một vừa hai phải thôi chứ?" Tiêu Thời Khâm chất vấn.
"Sao nói chẳng giữ lời gì hết vậy?" Hoàng Thiếu Thiên bon chen.
Kể cả Chu Trạch Khải xưa nay tiếc chữ như vàng, cũng không khỏi góp vào một câu: "Đúng."
"Đệt, ông là ai? Ông tới đây làm gì?" Trương Giai Lạc là người đầu tiên nhảy dựng.
"Không phải nói giải nghệ sao?" Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt.
"Thì đấy, quay về nhanh thế? Một vừa hai phải thôi chứ?" Tiêu Thời Khâm chất vấn.
"Sao nói chẳng giữ lời gì hết vậy?" Hoàng Thiếu Thiên bon chen.
Kể cả Chu Trạch Khải xưa nay tiếc chữ như vàng, cũng không khỏi góp vào một câu: "Đúng."
Cơ mà cái kết này có thể coi là trọn vẹn rồi, Diệp Tu được tiếp tục làm việc mà mình thích, nếu tác giả viết thêm phiên ngoại về giải thế giới nữa thì còn gì bằng, cảm giác cứ như Last game của KnB ấy, tiếc là không có, chỉ có thể gặm hàng nhà làm thôi. Lời cuối cùng, VINH QUANG VĨNH BẤT TÁN TRÀNG !!!!!!!!!