Hoàn [Vương Tiêu] [CMSN Vương Kiệt Hi 2020] Tiếu Xuân Phong

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
Tiếu Xuân Phong
Edit + beta:
Cửu Cửu

Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Tiêu Thời Khâm
Tiêu Thời Vương Giả
Khi đó sắc xuân dạt dào, trăm hoa đua nở, một tia sáng rọi xuống, làm nhòe bóng mây in trên mặt hồ, Vương Kiệt Hi mặc một thân y phục đỏ thẫm, trường kiếm treo ở thắt lưng, bước trên cầu Giang Lăng, bỗng nhiên trời nổi gió, cuốn theo mảnh lá liễu bay qua, trong phút chốc lại nhớ về giấc mộng năm đó.

Hoa khói tháng ba, cảnh xuân như khói, trong làn mưa bụi lất phất, một chiếc thuyền chầm chậm đi qua dưới vòm cầu, đầu thuyền có một người y phục trắng tuyết, tay cầm quạt trắng nan xương, tóc đen nhẹ bay, mặt mày như tranh vẽ, dựa vao lan can, run tay gấp quạt, lướt qua bầu rượu trên bàn, ném về phía Vương Kiệt Hi đang đứng trên cầu, cất giọng gọi: "Vương thiếu gia."

Vương Kiệt Hi giơ tay đón được, không e dè ngửa đầu uống một hơi, sau đó nhảy khỏi cầu, nhẹ đáp lên thuyền, thả bầu rượu lên bàn, thoáng gật đầu chào hỏi: "Tiêu công tử."

Tiêu Thời Khâm mỉm cười, nhìn bộ y phục lam sắc của hắn, nói: "Lâu không thấy ngươi qua lại trên giang hồ, vậy là đúng như bọn họ nói, ngươi đầu nhập quan phủ rồi?"

"Ngay cả ngươi cũng đến trêu chọc ta." Vương Kiệt Hi vén áo bào, ngồi xuống, ngữ khí bất đắc dĩ: "Chỉ là hỗ trợ tra án, giờ còn chưa được nửa tháng, tin tức đã bay đến tận Lôi Đình Sơn Trang rồi?"

"Còn không phải nhờ Hoàng Thiếu Thiên." Tiêu Thời Khâm nâng bầu rượu, rót ra chén cho hai người: "Lam Vũ Các tung ra tin tức này, nói là con thứ của Thừa Ninh Vương, đệ tử của chưởng môn Vi Thảo Các đã giúp phủ Giang Lăng phá được vụ trộm ngọc Đông Châu, triều đình ban thưởng cho ngươi chức quan kia, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết." Nói đến chỗ này, y chế nhạo một câu: "Ngươi không biết chân dung của ngươi hiện tại đắt hàng thế nào đâu, có tiền cũng không mua được, rất nhiều thiên kim tiểu thư đang treo thưởng để có nó."

"Ồ?" Vương Kiệt Hi nhướng mày, ngữ khí không mặn không nhạt nói: "Xem ra về sau ta gặp khó khăn còn có thể bán tranh của bản thân."

Tiêu Thời Khâm vốn đang uống rượu, nghe vậy suýt chút bị sặc, hạ chén cười rộ lên: "Có lý." Y nghiêng người xích lại gần, tư thế thân mật đụng vào vai người kia, cười nói: "Hiện tại ta vẽ cho ngươi mấy bức, không cần lo chi tiêu sáu tháng cuối năm."

Vương Kiệt Hi hỏi: "Lôi Đình Sơn Trang cũng sẽ thiếu tiền?"

Tiêu Thời Khâm đáp: "Bạc không ai chê nhiều."

Lý do này Vương Kiệt Hi chịu thua, dặn dò một câu: "Kiếm được bạc nhớ chia cho ta một nửa."

Nhắc đến tiền, thần sắc Tiêu Thời Khâm lập tức khác biệt, mở miệng chất vấn: "Tranh là ta vẽ, dựa vào đâu mà chia cho ngươi?"

Vương Kiệt Hi cây ngay không sợ chết đứng hỏi lại: "Ngươi vẽ ai?"

Tiêu Thời Khâm lý lẽ hùng hồn: "Lam Vũ Các đã bắt đầu bán sách tranh của Dụ Các chủ từ lâu rồi, cũng đâu có chia tiền cho ngươi."

"Dụ Văn Châu vẽ ta?" Vương Kiệt Hi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

"Đúng vậy." Tiêu Thời Khâm nói: "Mặc dù ta chưa từng thấy, nhưng nghe đệ tử trong sơn trang nói, Dụ các chủ vẽ ngươi hai mắt to nhỏ sáng ngời có thần, cực kì rõ ràng, bảo đảm mua một bức liền không muốn gặp người thật."

Vương Kiệt Hi xoa cánh tay nổi đầy da gà.

Tiêu Thời Khâm nheo mắt, khóe môi cong lên: "Cho nên ta vẽ ngươi dễ nhìn một chút, rửa oan cho ngươi thì sao?"

Vương Kiệt Hi trầm ngâm một lát, cự tuyệt nói: "Đa tạ ý tốt của công tử, vẫn là thôi đi."

Tiêu Thời Khâm vẫn chưa bỏ cuộc, khẽ cắn môi, chủ động nói: "Vậy ta chia cho ngươi 1 phần được rồi chứ?" Thấy Vương Kiệt Hi không để ý tới, y lại thêm: "Hai phần? Ba phần! Nhiều nhất là bốn phần!"

Vương Kiệt Hi không thèm động: "Ngươi cho ta mười phần cũng không được."

Tiêu Thời Khâm ủ rũ cúi đầu: "Sao ta lại phải thương lượng với ngươi chứ, biết vậy cứ lén lút vẽ là được..."

"Ngươi có thể vẽ." Vương Kiệt Hi đột nhiên nói.

Tiêu Thời Khâm mở to hai mắt.

Vương Kiệt Hi thuận thế ôm y dựa sát vào mình, nghiêng đầu chăm chú nhìn vào mắt y, giọng trầm thấp ôn nhu: "Chỉ cho phép một mình ngươi nhìn."

Tiêu Thời Khâm trầm mặc, tai đỏ bừng, cố gắng nghiêng đầu che đi.

Vương Kiệt Hi buồn cười, hôn một cái lên mặt y, ôm eo y, nói: "Thật có lỗi, lần này là ta tự tiện quyết định, không nói với ngươi một tiếng liền chạy đến Đông Việt."

Tiêu Thời Khâm hừ một tiếng, nói: "Ngươi chưa nghe được, trên giang hồ đồn rằng ngươi muốn làm phò mã Đông Châu, nói là chờ ngươi tìm được ngọc Đông Châu mà vương tộc Đông Việt đánh mất ở Giang Lăng, công chúa sẽ lấy nó làm của hồi môn gả cho ngươi."

Vương Kiệt Hi giật mình: "Chuyện này cũng quá vô lý rồi? Ngọc Đông Châu này là cống phẩm, sao có thể cứ thế nói thành của hồi môn được?"

Tiêu Thời Khâm nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Ngươi thực sự muốn công chúa dùng ngọc Đông Châu làm của hồi môn đưa cho ngươi?"

"Không có không có." Vương Kiệt Hi vội vàng nói: "Ta chỉ cần ngươi đưa."

Không ngờ Tiêu Thời Khâm quay phắt đi, không thèm nể mặt: "Ta không có ngọc Đông Châu."

Vương Kiệt Hi gấp gáp, đột nhiên thông suốt, nắm tay người kia thật chặt, sửa miệng: "Ngươi đưa ngươi đến là được."

Tiêu Thời Khâm cầm quạt xếp chọc chọc lồng ngực của hắn, vẫn xụ mặt, thế nhưng bên môi lại mỉm cười: "Đồ háo sắc."

Vương Kiệt Hi âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đúng lúc này thuyền cập bờ, hắn dứt khoát dẫn theo Tiêu Thời Khâm đi dạo đường phố Giang Lăng sầm uất.

Đây là một trong những nơi phồn hoa nhất Giang Nam, cửa hàng lớn nhỏ san sát nối tiếp nhau, đủ loại đồ ăn đồ uống làm người hoa mắt, nhìn ngắm không hết. Lôi Đình Sơn Trang ở nơi rừng sâu núi thẳm, từ trước đến nay là một vùng thanh tĩnh, mặc dù Tiêu Thời Khâm không phải lần đầu đến Giang Lăng vẫn không khỏi bị hấp dẫn, nhưng do thân phận của mình, y phải tự kiềm chế bản thân.

Người bên ngoài cho rằng y thanh cao kiêu ngạo, nhưng Vương Kiệt Hi còn không hiểu rõ sao? Lúc này không thèm quản mấy cái lằng nhằng đó, trước tiên dẫn y đến tửu lâu tốt nhất Giang Lăng ăn một bữa lớn, lại gói thêm các loại điểm tâm đa dạng, suốt dọc đường từ mứt quả, bánh bao xá xíu, bánh bột hấp đến bánh trôi các loại đều không sót thứ nào. Cuối cùng, Tiêu Thời Khâm trước nay yêu đồ ngọt như mạng, ai cho cũng không từ chối cũng cảm thấy quá sức, vội vàng tiến lên ngăn cản, Vương Kiệt Hi lúc này mua nốt một phần bánh đậu, đỡ lấy đống điểm tâm y ôm trên tay, tiến về phía phủ Giang Lăng.

Ngày thường Tiêu Thời Khâm không thể ăn nhiều như vậy.

Mặc dù y không tin lời đồn Vương Kiệt Hi muốn cưới công chúa Đông Châu, nhưng lo lắng người kia chịu thiệt thòi trước mặt vương tộc Đông Việt, lập tức ra roi thúc ngựa, bôn ba suốt đêm để đến Giang Lăng, ở ngoài thành xác nhận Vương Kiệt Hi bình an vô sự thì đổi sang thuyền hoa, chỉnh lí bản thân thành bộ dáng phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong mới khoan thai vào thành. Nhìn như tao nhã hơn người, kì thực đã đói gần chết.

Tiêu Thời Khâm ăn ở Yên Vũ Lâu xong, trên đường lại vừa đi vừa ăn, không ngờ đến cửa phủ Giang Lăng đã ăn được nửa số điểm tâm, nhưng một nửa còn lại cũng không phải ít, dọa cho thủ vệ gác cổng giật nảy mình, không khỏi cất tiếng hỏi: "Vương thiếu hiệp, vị này là..."

Vương Kiệt Hi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Thời Khâm đang cố nuốt đồ ăn trong miệng, tri kỉ đưa ống trúc đựng rượu cho hắn, lại giúp hắn vuốt lưng, thay mặt giới thiệu: "Vị này là Tiêu công tử Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình Sơn Trang."

Tiêu Thời Khâm ôm một đống lớn đồ ngọt, không tiện động tay, đành phải gật gật đầu, nghiêng người chào hỏi.

"A, thì ra là Tiêu Công tử." Thủ vệ rất kinh ngạc, lập tức dẫn Tiêu Thời Khâm vào trong.

Vương Kiệt Hi sững sờ rồi lập tức phản ứng lại. Binh khí do Lôi Đình Sơn Trang rèn đúc nổi danh khắp thiên hạ, người luyện võ tự hào vì có được một món binh khí có khắc con dấu của Lôi Đình Sơn Trang. Hai thủ vệ cũng là người luyện võ, tất nhiên coi Tiêu Thời Khâm là khách quý mà tiếp đón. Quên mất trong quan trường, thân phận của Tiêu Thời Khâm còn hữu dụng hơn hắn.

Hắn bật cười lắc đầu, cất bước theo vào, vừa mới chớp mắt mà Tiêu Thời Khâm đã nói chuyện phiếm được với hai tên thủ vệ rồi, đối đáp trôi chảy, ngôn từ ảo diệu, đồ ngọt đầy ắp trong ngực cũng không mảy may làm giảm phong phạm.

Chỉ khi ở trước mặt mình, Tiêu Thời Khâm mới có thể lộ ra mấy phần tâm tính trẻ con thôi.

Trong lòng Vương Kiệt Hi nảy sinh chút vui vẻ không dễ phát hiện, đi đến cạnh người kia, cũng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia.

"A đúng rồi." Thủ vệ thấy hắn đến gần, bỗng nhiễn vỗ đầu một cái, nói: "Vẫn chưa an bài chỗ nghỉ cho công tử, ngài muốn ở lại phủ Giang Lăng hay ở khách điếm?"

Tiêu Thời Khâm cười cười, vừa muốn trả lời lại bị Vương Kiệt Hi cướp lời, chỉ thấy đôi môi mỏng của hắn mấp máy, ánh mắt lóe lên, thong dong mở miệng nói: "Thời Khâm ở cùng ta."

Thủ vệ sững sờ.

Tai Tiêu Thời Khâm đỏ bừng, dùng quạt đâm đâm bên hông Vương Kiệt Hi, bị hắn giữ lại: "Không cần phiền phức, Tiêu công tử là người giang hồ, không để ý tiếu tiết như vậy, ở chung phòng với ta là được, cũng tiện ban đêm thảo luận nghiên cứu chút tâm đắc cùng ta."

Ra là muốn cũng nhau tu tập võ công!

Thủ vệ bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy bản thân đã hiểu rõ ý họ.

Quả nhiên không hổ là kỳ tài trên giang hồ, vô cùng chăm chỉ, chưa từng lười biếng ỷ lại, mình cũng phải cố gắng hơn mới được.

Hắn kính nể nhìn về phía hai người đang vai kề vai, chủ động nói: "Vậy ta không quấy rầy hai vị bàn luận nữa, cáo lui trước."

"Được, đã làm phiền rồi." Vương Kiệt Hi gật đầu, nhờ ống tay áo che chắn, nắm lấy tay Tiêu Thời Khâm kéo về hướng khách phòng.

~TBC~
 
Last edited:

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#2
Phần tiếp theo thuộc project mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi
Vương Giả Chi Khí
Thật vất vả mới có chỗ ngừng chân, Tiêu Thời Khâm không đợi nổi mà đặt đống đồ ăn vặt lên bàn, tự rót cho mình chén trà, uống một hơi cạn sạch, ngồi ngay ngắn tiếp tục ăn.

Vương Kiệt Hi ngắm nghía y một hồi, hỏi: "Ngươi vẫn còn ăn được?"

Tiêu Thời Khâm cắn miếng bánh sữa, dính răng đến nỗi không thể trả lời được, chỉ đành gật đầu, lâu sau mới mơ hồ nói: "Khi ta vừa mới vào thành nghe được tin đồn, vương tộc Đông Việt vẫn chưa đi? Hình như đang tìm kiếm thứ gì?"

Vương Kiệt Hi 'ừ' một tiếng, bất đắc dĩ thở dài, nói: "vòng tay của công chúa Đông Châu bị mất." Hắn giải thích thêm: "Đó là biểu tượng của Nữ vương Đông Việt, là quốc khí của nước Đông Việt, mấy ngày trước ngăn chặn tin tức, chỉ nói là mất cống phẩm, phủ Giang Lăng tìm đến sứt đầu mẻ trán vẫn không thấy."

"Vòng tay?" Tiêu Thời Khâm nhíu mày, cầm lấy một que kẹo hình người ngậm trong miệng, suy tư: "Ta từng nhìn thấy ở trong sách, là một chiếc vòng ngọc trắng, có một đường vân đỏ, đầu đuôi chạm vào nhau giống như dây tơ hồng nên gọi là 'Duyên', các triều đại Nữ vương Đông Việt đều đeo nó, sau đó truyền cho vị Công chúa được chọn để kế thừa vương vị của mình." Hắn nâng mắt: "Công chúa Đông Châu ngày đêm mang theo, làm sao có thể mất được?"

Vương Kiệt Hi nói: "Đây chính là chỗ đáng ngờ."

Tiêu Thời Khâm cắn cắn thanh kẹo, khẽ cười: "Theo ta thấy, là do vị công chúa điện hạ này tự tay ném vòng đi, hoặc là đưa cho người khác nhưng không dám nói, đành bịa ra là đánh mất." Y nhìn Vương Kiệt Hi một lượt, chế nhạo: "Xem ra công chúa cũng không thích ngươi nha."

Lâu ngày gặp lại, hai người một mực dính lấy nhau đến trước giờ cơm chiều mới chịu tách ra, Tiêu Thời Khâm rửa mặt xong, ngồi lại trên ghế tiếp tục ăn đồ ăn, còn kéo bàn ra xa để bày tỏ bất mãn với Vương Kiệt Hi, kiên quyết không chịu chia sẻ.

Vương Kiệt Hi cảm thấy buồn cười, cũng thuận theo y, chờ y hết giận liền bê đĩa lại gần, ngồi cạnh hắn, phồng má, ngoảnh đi nơi khác.

"Vương thiếu hiệp, Tiêu công tử!" Đúng lúc này lại có người gọi bọn họ, thời gian cũng không sai biệt lắm, hai người liền vội vàng đứng dậy, một trái một phải mở cửa, thấy một cô nương dị tộc đầu đầy mồ hôi xông vào, có thể là nữ hầu bên người công chúa Đông Châu, lo lắng mở miệng: "Công chúa dán bố cáo trong thành, nói rằng nàng sẽ gả cho ai tìm được vòng tay của Đông Việt về."

Tiêu Thời Khâm lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, nhét cái bánh bao nhân ngọt vào miệng, trợn to mắt, biến thành bộ dạng ngạc nhiên: "Chuyện từ khi nào?"

"Vừa mới ban nãy!" Nữ hầu hốt hoảng trả lời. "Buổi chiều ta ra ngoài chọn mua chút đồ cho công chúa, nào ngờ buổi tối đi về đã thấy bố cáo được dán khắp toàn thành, rất nhiều người có ý đồ xuống sông tìm vớt vòng tay."

Vương Kiệt Hi cùng Tiêu Thời Khâm liếc nhau, lên tiếng trấn an nói: "Ngươi đừng lo lắng, bọn ta đến bờ sông Minh trước, tranh thủ giúp các ngươi tìm ra trước, đến lúc đó các ngươi liên tuyên bố là do công chúa tự tìm thấy."

"Vâng vâng, đa tạ hai vị." Nữ hầu dậm chân: "Ta đi tìm công chúa! Thế này quá mức hồ đồ!" Nàng hành lễ với hai người: "Làm phiền rồi, cáo từ trước." Nói xong nhấc vạt áo, vội vàng chạy ra ngoài.

Tiêu Thời Khâm nhìn nàng rời đi, tiêu diệt miếng sủi cảo tôm cuối cùng trên bàn, sờ sờ bụng, nghiêng đầu hỏi Vương Kiệt Hi: "Chúng ta thật sự đến bờ sông Minh hóng gió?"

Vương Kiệt Hi hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đồ ăn vặt ở chợ đêm cũng rất ngon."

Tiêu Thời Khâm duỗi lưng, đứng dậy, cười lắc đầu: "Vị công chúa này thật đúng là to gan, lần này ta đoán chắc nàng đã đưa chiếc vòng tay kia cho người trong lòng của mình, chờ chuyện này bị làm lớn lên, người kia sẽ lấy ra." Y nói. "Đúng là ý kiến hay."

Vương Kiệt Hi từ chối cho ý kiến, nhíu mày: "Ngươi muốn làm gì?"

Tiêu Thời Khâm nháy mắt mấy cái, kéo dài giọng: "Công chúa Đông Châu là người thú vị - Đương nhiên là góp chút sức mọn."

Ở chợ đêm, Vương Kiệt Hi và Tiêu Thời Khâm chia nhau hành động, thời điểm trăng lên đỉnh đầu thì về thuyền đang neo đậu trên sông Minh tụ hợp. Lúc này, tin tức trên tay bọn hắn đã truyền đến mấy tòa thành lân cận, đồng thời còn không ngừng lan xa, xem chừng tấu chương hai ba ngày tới sẽ đều là chuyện này.

Công chúa Đông Châu nhất quyết không chịu ngừng, bọn họ cũng nên âm thầm góp một luồng gió đông, dùng hết khả năng làm lớn chuyện, nháo đến không thể cứu vãn, như vậy thì kế hoạch của vị công chúa kia mới có thể thực hiện được.

Gió đêm mát mẻ, sóng nhẹ vỗ bờ, tiêu Thời Khâm ngồi ở mũi thuyền, gặm gà quay bọc trong lá sen, nói: "Vị công chúa điện hạ này vẫn còn non quá, chỉ truyền tin trong thành Giang Lăng này thì có ý nghĩa gì, phải thông cáo với toàn bộ thiên hạ, đưa ra ý nguyện to lớn mới được."

"Ừ, nàng nên cảm ơn ngươi." Vương Kiệt hi tiện tay xé một chiếc đùi gà, ngồi bên cạnh ăn, lại hơi nghi hoặc: "Nhưng sao lần này ngươi lại tích cực giúp người như vậy?"

Tiêu Thời Khâm không đáp, nghiêng đầu liếc hắn một chút mới nói: "Lần sau chú ý một chút, đừng để lời đồn truyền loạn."

Trong chốc lát Vương Kiệt hi như được khai sáng: "Ngươi ghen?"

"Cái gì?" Tiêu thời Khâm không thừa nhận, phản bác lại: "Ta lo vương thất Đông Việt ức hiếp ngươi thôi!" Y nói: "Ngươi là người giang hồ lại đi nhúng tay vào việc của vương tộc Đông Việt làm cái gì?"

Vương Kiệt Hi hiểu rõ tâm tư của y, buồn cười, hạ giọng, trịnh trọng nói: "Lần sau ta nhất định sẽ chú ý."

Tiêu Thời Khâm vốn chỉ nói đùa, không nghĩ tới thái độ của hắn nghiêm túc như vậy, ngẩn ngơ mất một lát, đưa gà quay trong tay minhg ra, nói: "Chia cho ngươi một nửa."

Vương Kiệt Hi cúi đầu nhìn chằm chằm tay y: "Nhớ không lầm thì đây là do ta mua."

Tiêu Thời Khâm nghẹn lời, lập tức thu tay lại, nói: "Sau khi việc ở Giang Lăng phủ này kết thúc, ngươi đến núi Chung Minh của ta, ta đãi ngươi một tháng ăn đặc sản rừng núi được chưa?"

Vương Kiệt Hi không chút khách khí trả lời: "Được."

Tiêu Thời Khâm cười cười, lại nghe Vương Kiệt Hi nói: "Còn muốn ngươi."

Tiêu Thời Khâm ngưng trệ, quay mặt qua chỗ khác, sau một lát mới đáp: "Được."

Tin công chúa Đông Châu dùng bản thân để treo thưởng tìm kiếm quốc khí của Đông Việt đã truyền khắp đại giang nam bắc, Vương Kiệt Hi và Tiêu Thời Khâm đang ở trong phủ Giang Lăng cũng vạ lây, ngày ngày đều nhận được thư hỏi thăm của hảo hữu giang hồ. Hai người qua loa đọc mấy bức, nội dung về cơ bản đều tương tự nhau, cũng lười đọc tiếp.

Thời gian này giang hồ và triều đình đều thái bình vô cùng, không có ma giáo quấy rối, cũng không có đạo tặc ẩn náu, noài không có chiến sự, trong không có nội đấu, ngoại trừ sự kiện 'kén rể' của công chúa Đông Châu, mà nó càng giống lễ hội của toàn dân hơn.

Hai người đều cảm thấy không tồi, quán rượu trong thành nắm ngay thời cơ, đưa ra rất nhiều món mới lạ, ngửi mùi liền khiến người thèm nhỏ dãi, Vương Kiệt Hi và Tiêu Thời Khâm đều là nhân vật lớn thanh danh truyền khắp, nhưng mấy ngày nay, một thân võ nghệ cao cường đều dùng để nằm vùng trong tiệm bánh ngọt. Cái này không làm khó được khinh công của Lôi Đình Sơn Trang, chỉ thấy một vệt sáng chợt lóe, vỉ bánh hấp liền tới tay.

Lại một ngày ăn uống no nê, hai người nằm trên thuyền, ung dung trôi nổi trên mặt sông nhuốm đầy sắc xuân, gợn sóng nối đuôi nhau lăn tăn, dương liễu trên bờ khẽ đong đưa, gió nhẹ lướt qua má rồi lại vương vấn trên vạt áo người. Tiêu Thời Khâm khép hờ hai mắt, tay gối sau đầu, bỗng lên tiếng: "Cứ như vậy cũng rất tốt. Ta cảm thấy dạo này mập hơn rất nhiều."

Vương Kiệt Hi khẽ xoa cằm, đồng ý nói: "Giang Nam đúng là rất tốt."

Tiêu Thời Khâm than nhẹ một tiếng: "Lần này trở về, ngươi sẽ chính thức kế thừa Vi Thảo Các.'

Vương Kiệt Hi 'ừ', nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của người kia, nói: "Ngươi thì sao? Thiếu trang chủ của Lôi Đình Sơn Trang chính là ngươi mà."

Tiêu Thời Khâm cười khổ: "Ở giang hồ mà, không còn cách nào, rất nhiều người đang ngấp nghé vị trí này... Ta..." Y im lặng.

Vương Kiệt hi chống người, đưa tay ấn vai y, nhìn vào mắt y: "Là ngươi cũng tốt, về sau ta ở Thần Hoa còn có thể cùng ngươi trông coi."

Tiêu Thời Khâm cũng ngồi dậy, nhìn về phía mặt sông loang loáng sóng gợn, giọng điệu phiêu đãng thoáng buồn: "Chỉ sợ rằng sau này gặp mặt ít mà xa cách nhiều."

Vương Kiệt Hi vươn tay, hai người ngồi tựa vào nhau, không nói gì.

Thuyền khẽ lay động, phá nhòe cảnh sắc in trên mặt nước.

Về sau công chúa Đông Châu rốt cục được toại nguyện, gả cho người trong lòng mình, nhưng Vương Kiệt Hi và Tiêu Thời Khâm chưa kịp tham dự hỉ sự của nàng thì đã bị công việc của mình kéo về.

Ma giáo yếu thế, nội bộ chính đạo liền cuồn cuộn dậy sóng, rất nhiều môn phái bị tập kích đồng thời, thương vong vô số.

Thế hệ trẻ tuổi sớm bị đẩy ra trước đầu sóng ngọn gió, đứng trên nơi cao nhất của giang hồ.

Hai người đều bận rộn việc trong môn phái, sứt đầu mẻ trán đối phó với gia tộc của mình, đủ loại phiền phức quấn thân, ban đầu còn thường xuyên có thư từ qua lại, về sau chút liên lạc ấy cũng bị gián đoạn, cho đến tháng trước, phản đồ trong nội bộ chính đạo làm loạn gần hai năm rưỡi bị lần ra, chuyện trong giang hồ mới được giải quyết.

Vương Kiệt Hi xử lí xong sự vụ của bản thân liền muốn viết thư cho Tiêu Thời Khâm đang ở Lôi Đình Sơn Trang tọa trên núi Chung Minh xa xa, trải phẳng giấy, cẩn thận mài mực, nâng bút mấy lần nhưng không thể viết được gì, cuối cùng, hắn thở dài, buông bút, ngồi thuyền từ Thần Hoa xuôi về phía nam, lần nữa đi tới Giang Lăng đã mấy năm xa cách.

Gió xuân vẫn vậy, dương liễu trên bờ cũng thế, luôn vô tình. Vương Kiệt Hi chầm chậm bước qua cầu, giơ tay đón lấy mảnh lá liễu vô tâm, bỗng nhiên một chiếc thuyền hoa rẽ nước mà tới, tay áo tuyết trắng bay bay, bầu rượu nương theo phiến quạt bay tới, mặt mày thanh tuyển*, môi mỏng khẻ cười: "Vương Các chủ, thay mặt Lôi Đình Sơn Trang, mời ngài đến núi Chung Minh, thực hiện hẹn ước một tháng."
*thanh tuyến: thanh tú mà sâu sắc

Vương Kiệt Hi tiếp được bầu rượu, nhảy khỏi cầu, đáp lên thuyền, nắm lấy cổ tay người kia, cúi đầu hôn xuống.

Gió xuân vô tình, người hữu tình.

~~END~~​
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#3
Tiêu Thời Khâm hừ một tiếng, nói: "Ngươi chưa nghe được, trên giang hồ đồn rằng ngươi muốn làm phò mã Đông Châu, nói là chờ ngươi tìm được ngọc Đông Châu mà vương tộc Đông Việt đánh mất ở Giang Lăng, công chúa sẽ lấy nó làm của hồi môn gả cho ngươi."
Đọc đoạn này tí thì sặc nước. Lần sau sẽ không bao h vừa đọc fanfic vừa uống nước nữa, tí thì đi cái laptop :3
Mặc dù y không tin lời đồn Vương Kiệt Hi muốn cưới công chúa Đông Châu, nhưng lo lắng người kia chịu thiệt thòi trước mặt vương tộc Đông Việt, lập tức ra roi thúc ngựa, bôn ba suốt đêm để đến Giang Lăng, ở ngoài thành xác nhận Vương Kiệt Hi bình an vô sự thì đổi sang thuyền hoa, chỉnh lí bản thân thành bộ dáng phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong mới khoan thai vào thành. Nhìn như tao nhã hơn người, kì thực đã đói gần chết.
Cái này thật là...hết nói nổi -_-
Vương Kiệt Hi tiếp được bầu rượu, nhảy khỏi cầu, đáp lên thuyền, nắm lấy cổ tay người kia, cúi đầu hôn xuống.

Gió xuân vô tình, người hữu tình.
Èo~~~~
Nhẹ nhàng, ngọt ngọt, kết chuyện rồi vẫn thấy còn muốn thêm cái gì đó. Mà sao mình thấy Tiêu Thời Khâm có tình địch hoàng gia ta?
 

Bình luận bằng Facebook