Hoàn [Sinh Nhật Song Diệp 2020] [Tán Tu Tán] Hồ ngôn

Yoshika Nguyen

Gà con tiến hóa
Thần Lĩnh
Bình luận
5
Số lượt thích
32
#1
Tên fic: Hồ Ngôn

Tác giả: 星尘深处 (Tinh Trần Thâm Xử)

Editor: Yoshika

Beta: Shi

Link fic gốc: 【伞修伞】狐言-星尘深处



Lời tác giả: Mọi người hẳn biết là tôi có chút thiên vị đối với thần hệ thống. Mà tô cũng không quen viết truyện ngắn. Truyện này tôi viết về lão Diệp hồ ly tinh, ý nghĩa chính xác trên mặt chữ. Vẫn là như cũ, kiềm chế chút nha.

Fic này mình thấy khá ngọt và đặc biệt là HE!!! Mong mọi người sẽ tìm được chút vui vẻ nhẹ nhàng trong thời buổi truyện ngược lên ngôi! @,@
Mình vẫn còn non tay dịch, nếu có gì sai sót mong nhận được góp ý và nhận xét của mọi người!
Tình yêu với lão Diệp muôn năm!!!
---------------------------------------------------------------------------
1.
Hôm nay tôi muốn nói cho mọi người một bí mật.

Tô Mộc Thu lần đầu tiên gặp Diệp Tu kì thực cũng không phải ở tiệm net Gia Thế, mà lại tại tiệm đậu hũ thối ở đối diện.
Đậu hũ được chiên vàng óng ánh, lại rưới thêm tương ớt đỏ tươi, mùi thơm liền lan tỏa. Bên ngoài xốp xốp giòn giòn, bên trong mềm mịn thơm thơm. Bà lão chủ quán tóc đã bạc trắng, vội vội vàng vàng chiên đậu hũ. Tô Mộc Thu ngồi xổm ở một bên nuốt nước miếng, chờ đợi mẻ đầu tiên ra lò.

Thật khó khăn mới đợi bà lão chiên xong, đột nhiên một cánh tay vươn ra, rất tự nhiên đem đậu hũ cầm đi. Nhìn bóng lưng là một cậu nhóc tầm mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo thun quần đùi, chân đi giày trắng, vừa đi vừa cầm lấy xiên đậu hũ đưa lên miệng cắn một cái, cắn thật thần thanh khí sảng, khí định thần nhàn.

Tai họa bất ngờ, Tô Mộc Thu tức đến mức khó nhịn. Tất cả các quán net lớn nhỏ gần đây hắn đều quen mặt, đâu ra một tên mắt mù, thứ tự trước sau cũng không nói, còn dám đoạt xiên đậu hũ thối của hắn. Chủ quán ở bên cạnh la lên: “Còn chưa có đưa tiền đâu”. Lại quay sang hỏi Tô Mộc Thu: “Bạn nhóc hả?”

Cái mũ chụp này Tô Mộc Thu đương nhiên không muốn đội, liền lắc đầu nguầy nguậy, trong miệng kêu lên một tiếng trách móc rồi nhanh chóng đuổi theo thiếu niên kia. Người nọ chạy như bay, hắn đuổi đến thở hồng hộc, thật vất vả bắt được bả vai của người ta: “Cậu ăn mà không biết trả tiền à?”

“Ăn còn phải cho tiền?” Đối phương không giải thích được nhìn hắn một cái, “Cái này cũng không phải Vinh Quang”.
Tên này logic quá mức kì lạ, cho dù Tô Mộc Thu là người đã trải qua trăm chuyện, tài cán nói hươu nói vượn quả thực là vô địch thủ cũng nhất thời không phản bác được, hơn nửa ngày mới mở được miệng, nói: “Người bình thường ăn cái gì đều phải đưa tiền, cha mẹ cậu không có dạy qua à?”.

“Ta không phải người bình thường”. Thiếu niên trả lời nghiêm túc. “Ta là tiểu hồ tiên”.

Tô Mộc Thu phì cười.

“Giúp ta thanh toán tiền, ta thỏa mãn ngươi một nguyện vọng”. Thiếu niên lại cắn thêm một miếng đậu phụ thối, mơ mơ hồ hồ nói. “Nhân loại các ngươi chính là phiền phức”.

Tô Mộc Thu đi theo mạch suy nghĩ của hắn, chăm chú suy tư một chút: “Có thể phù hộ Mộc Tranh thi đậu cao trung sao?”

Thiếu niên đáp: “Đừng dùng loại chuyện nhỏ nhặt này đến vũ nhục tôn nghiêm của bản toạ!”

“Vậy có thể phù hộ ta hôm nay rớt ra Thanh Bạch tinh không?” Tô Mộc Thu người to.

“Thành!” Thiếu niên căn xuống miếng đậu phụ thối cuối cùng, thuận tay lau miệng. Trên người hắn đột nhiên nổi lên một ngọn lửa màu da cam, sau lưng rõ ràng đong đưa một cái đuôi to màu tuyết trắng.

Tô Mộc Thu bị dọa đến mặt mày trắng bệch, kém chút nữa là ngã ngồi ngay bên cạnh.

2.
Đây là bí mật thứ hai ta muốn nói với mọi người.

Diệp Tu là một con hồ ly tinh.

Diệp Tu năm nay một trăm năm mươi tuổi, đối với tộc trường thọ như cữu vĩ hồ, hắn tương đương với một tên nhóc mới sinh. Nếu như đem hắn ném vào ổ gà, không nghi ngờ gì hắn chính là loại con non còn cần các trưởng bối chăm nom, đại khái cũng không khác biệt lắm với quả trứng.

Bọn hắn ở nơi thâm sơn, nhân khẩu… à nhầm… hồ khẩu không nhiều, chỉ có mười mấy người. Toàn tộc chỉ có một cái máy tính đời cũ cồng kềnh, mỗi lần chạy lại phát ra tiếng rầm rập như mười chiếc trực thăng lướt ra trên đỉnh đầu. Diệp Tu không biết từ chỗ nào tìm về được một cái card reader, lại một mình chạy vào thành phố mua được cái thẻ tài khoản, từ đó bắt đầu trầm mê trong trò chơi.

Trưởng lão đối với việc này vô cùng có ý kiến. Bởi vì cái máy tính kia căn bản không chạy nổi Vinh Quang, mỗi ngày đều bị Diệp Tu chơi đùa đến thoi thóp. Lại nói trong tộc cũng không có TV, cứ như vậy một cái máy tính, hắn mỗi ngày đều chiếm lấy không tha, rất ảnh hưởng đến việc toàn tộc xem bản tin thời sự.

Thế là cái card reader Diệp Tu mang về liền bị tịch thu. Hắn trong cơn tức giận đã thu dọn đồ đạc, trộm chứng minh nhân dân của đệ đệ Hồ tộc, bỏ nhà ra đi.
(đệ đệ: “....Excuse me???”)

Tô Mộc Thu nghe chuyện này trong lúc đang cùng Diệp Tu chen chúc trước quạt điện ăn kem. Hắn cầm một que “đại đuốc” (một loại kem ở Trung quốc), gặm đến quên cả trời đất, trên môi dính một ít sô cô la.

“Dù sao cũng là bị ngươi nhặt về”. Diệp Tu tổng kết nói, “còn có ta thích kem táo Sa Hoàng, không thì kem vị sữa của Elie cũng được, chỉ là có hơi ngọt chút”.

“Đại đuốc và gạo nếp mới là chính nghĩa! Ngươi là thứ hồ ly ngu xuẩn chưa trải sự đời”. Tô Mộc Thu phản kích.

“Ngươi mới đúng là chưa trải sự đời”. Diệp Tu dài giọng chế giễu. “Ngươi đã uống qua quỳnh tương ngọc dịch à? Còn nếm qua đào tiên chưa? Tới cả tiên đan bằng cỡ viên M&M nhân đậu phộng cũng ăn thử rồi chắc?”

Tô Mộc Thu đáp, “Ta ít đọc sách, ngươi đừng có doạ ta! Tôn Ngộ Không từ khỉ biến thành bao giờ chứ hả?”.

3.
Tô Mộc Tranh đi học về. Hai thiếu niên đồng thời nhảy xuống ghế, nhường lại chỗ ngồi phía trước quạt. Cô gái nhỏ đến ngồi trướoc quạt thổi vù vù, gương mặt nóng đến đỏ bừng, mồ hôi trên tóc thi nhau rơi lã chã. Cô tháo cặp để sang bên, thuận miệng hỏi: “Anh hai à, anh mang con chồn này từ đâu về vậy?”.

“Đồ đại hạ giá”. Tô Mộc Thu đáp.

Tô Mộc Tranh: “...”.

Trả lời không chút lương tâm vậy à! Anh xem em gái mình là đứa thiểu năng sao, Mộc Thu!

Tô Mộc Thu mặt không đổi sắc, cắn que kem một cái, không chút nương tay chọt vào cái bụng nhỏ của Diệp Tu, hạ giọng: “Cậu thu cái đuôi lại cho tôi”.

Diệp Tu bị tập kích bất ngờ, suýt nữa đã la toáng và nhảy dựng lên. Đúng lúc này, Tô Mộc Tranh vừa quay đầu lại nhìn thấy tất cả.

Nếu tạm bỏ qua những lúc gà bay chó sủa ta đánh ngươi ngươi đuổi ta, anh em họ Tô cùng Diệp Tu ba người sống cùng cũng coi như yên ổn hoà thuận. Hai anh em Tô Mộc Thu vốn sống nương tựa lẫn nhau đã lâu, sớm thấu tình đời ấm lạnh nên dù là chuyện phi lí ra sao thì cả hai vẫn có thể thản nhiên đối mặt. Chỉ cần Diệp Tu không có ý xấu, thì dù là người, là yêu, là hồ, là quái, hai anh em vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng nói trắng ra thì, Diệp Tu có muốn cũng không đi được. Hắn còn nợ Tô Mộc Thu tiền đậu hũ nên bị ép bán mình làm công.

Diệp Tu nói mình có thể ban điều ước như thần đèn thật ra chỉ là lừa gạt. Đừng nói là Thanh Bạch tinh, đêm đó, ngay cả Lam tinh Kỵ sĩ Mao nhi mà bọn hắn còn chẳng gặp. Tô Mộc Thu vừa chật vật điều khiển nhân vật băng qua mưa bom bão đạn, vừa hướng hắn rống lên: “Cậu nói có phép thuật phù hộ tôi mà!”.

“Ngươi giết được Boss trước đi rồi ta mới phù hộ ngươi được chứ! Tới Boss còn giết không nổi thì ta phù hộ kiểu gì?”. Pháp sư chiến đấu uy phong lẫm liệt quét ngang trường mâu, Phục Long Tường Thiên khí thế như lôi đình, quật cả đám người chơi lại thành một đống. Ngay sau đó, Diệp Tu điều khiển nhân vật bỏ chạy, quát lại Tô Mộc Thu: “Ngươi phải tự thân vận động đi đã chứ! Trời cao chỉ trợ giúp người cần cù! Ngươi có văn hoá hay không?”.

Nếu không có miễn trừ đồng đội, Tô Mộc Thu thật muốn lén trùm đầu hắn lại rồi đập một trận.

4.
Sau khi ở chung được một thời gian, Diệp Tu cuối cùng cũng nhận ra bản chất Tô Mộc Thu là đứa yêu tiền hơn mạng. Nhiều khi hắn còn nghĩ có khi tên này sẽ bán mình vì tiền cũng nên.

“Tôi mà nông cạn vậy á?”. Tô Mộc Thu nghiêm trang nói. “Vậy chứ cậu nghĩ cậu thì đáng giá mấy đồng hả? Cậu nghĩ có bao nhiêu người không lập tức bán cậu cho nhà hàng làm thịt mà còn chịu è cổ ra nuôi một con hồ ly như cậu? Nếu cậu nói cậu là linh vật thì xem lại đi, miệng cáo của cậu cả đời không mọc được ngà voi nhé. Mà ngay cả một con vẹt cũng còn biết nói năng xuôi tai hơn cậu nữa.”.

Tô Mộc Tranh phục mấy tính toán của ông anh mình sát đất. Tự ngẫm lại bản thân mình chẳng có sở trường gì mà còn được anh trai nuôi lớn đến bây giờ, quả là nhờ vào quan hệ máu mủ thôi. Diệp Tu lại cười nhạo, “Ngươi nói bậy hay thật. Dám nói lúc mang ta về ngươi không dòm ngó mấy cái đuôi của ta đi?”.

“Nếu có thể cho da lông làm áo choàng là nhất rồi!”. Tô Mộc Thu cười hắc hắc.
Sau đó thì bị Diệp Tu tẩn cho một trận.

Tên này cùng với hồ ly Minh Thanh trong tiểu thuyết không có chút nào giống nhau. Đã không dịu dàng thê diễm phong tình vạn chủng điềm đạm đáng yêu khuynh quốc khuynh thành thì thôi đi, đằng này hắn còn có sức đánh đấm hơn người, ngày nào cũng túi bụi không ngớt.

Tô Mộc Thu thầm than thế giới quả là rộng lớn. Hồ ly không chỉ là loại ngoại hình thư sinh dưới trăng câu dẫn người ta, ngoài ra còn cả cái dạng thừa tinh lực hàng ngày đều dùng miệng lưỡi chọc người tức chết không đền mạng? Còn cả những lúc uống rượu đến hưng phấn, uống đến mức cái đuôi sau lưng lúc ẩn lúc hiện?

Chờ sau này có thời gian sẽ sắm một cái máy ảnh DSL, đi vòng quanh thế giới rồi quay về mở triển lãm ảnh, chủ đề là “Một trăm linh tám sắc thái hồ ly”, hẳn sẽ thu được không ít tiền vé. Tô Mộc Thu vừa nghĩ, tay vừa lướt như bay trên bàn phím.

Cái miệng hay trào phúng chọc người của Diệp Tu thật không phải người, mà ngay cả bản thân hắn cũng chính xác không phải là con người, nhưng xét về kĩ thuật đánh Vinh Quang thì tuyệt không thể chê. Thêm một người là thêm một phần sức, Tô Mộc Thu cũng bớt áp lực hẳn. Cả hai cày ngày cày đêm cả mùa hè thì sắm được cho Diệp Tu một dàn máy, để ngay bên cạnh chỗ Tô Mộc Thu.

Trong căn phòng thuê nho nhỏ, vừa vào cửa là một cái quạt điện, tiếp đó sát cạnh tường là cái bàn ăn xếp lại gọn gàng. Chiếm chỗ nhất trong phòng là hai cái giường đơn, Tô Mộc Tranh một cái, còn hai gã thiếu niên chen chúc nhau trên cái còn lại. Mộc Tranh còn có một cái bàn học nhỏ, bên dưới bàn là thùng đựng đầy quần áo được xếp ngăn nắp. Phía bên kia phòng là một tấm gỗ dài xếp chồng lên mấy cái thùng cạc tông, chính là “bàn làm việc” của Tô Mộc Thu và Diệp Tu.

Trên bàn làm việc có mấy hộp đựng đầy thẻ tài khoảng, cũ có mới có linh tinh hết cả lên. Có lần Tô Mộc Tranh vô ý là rơi, trong lúc thu dọn đã cảm khái nói: “Phải mà toàn bộ đều là thẻ ngân hàng thì tốt biết bao”.

“Đây chính là thẻ ngân hàng mà”. Tô Mộc Thu thuận miệng đáp, trong lúc đó mắt vẫn dán vào màn hình còn tay thì lướt trên bàn phím như gió lốc mưa rào.

Diệp Tu vỗ bàn một cái, cười to: “Thắng rồi!”.

“*&%#&**”. Tô Mộc Thu tức nghẹn.

“Solo với ca mà còn dám phân tâm, hay cho Tô Mộc Thu ngươi gan to bằng trời”, Diệp Tu đắc thắng vỗ bàn, mắt sáng lấp lánh nhìn người đang hận nghiến răng. Tô Mộc Thu tức tối lôi quyển sổ nhỏ ra ghi chú lại, Diệp Tu hả hê nói: “Có chơi có chịu nha! Ngươi phải nhớ rõ thắng thua đó chưa hả?”.

“Lần sau tôi đánh cho cậu phát khóc”. Tô Mộc Thu ha ha cười to.

Nắng chiều hắt lên đám thẻ tài khoản lấp lánh. Tộ Mộc Tranh cảm thấy thật tốt biết bao, cả mùa hè dễ chịu, lẫn một nhà ba người vui vẻ. Những tấm thẻ tài khoản kia cũng chính là thẻ ngân hàng của cả bọn, là tiền học, tiền ăn, tiền nhà, là bảo chứng cho tương lai cùng với tiền đồ và hi vọng.

5.
Diệp Tu không dùng di động, đơn giản bởi vì hắn học không được cách dùng.

Nói đến cũng thật kì lạ. Vinh quang hắn chơi đến mức gặp thần giết thần gặp phật giết phật không ai cản nổi, danh chấn một vùng, nhưng ngay cả di động cổ lỗ sĩ cũng không tài nào dùng được.

Tô Mộc Thu nhân cơ hội tốt chế giễu hắn một phen, sau đó lại đi cùng hắn.

Dù sao Diệp Tu một ngày hai mươi bốn tiếng cũng hết hai mươi ba giờ là ngồi lì trong nhà cùng Tô Mộc Thu, nên có điện thoại di động hay không cũng không quan trọng.

Diệp gia Đại lão gia đã gọi điện trực tiếp vào số máy của Tô Mộc Thu. Thật ra Tô Mộc Thu sống tự lập đã quen, tính cảnh giác cực kì cao, phản xạ đầu tiên khi thấy số lạ là nhất định không nghe máy, đề phòng bị lừa phí. Diệp Tu cầm lấy di động, mặt mũi đầy vẻ hi sinh anh dũng, cẩn thận từng li từng tí dùng ngón trỏ chọt vào nút "nhận cuộc gọi".

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Ranh con!".

Anh em Tô Mộc Thu bị dọa đến run rẩy, yên yên tĩnh tĩnh ôm nhau chuồn êm. Một người đi làm bài tập, một người đi mài vật liệu.
Diệp Tu mặt không biến sắc nghe điện thoại của cha mình, đối lại sự giận dữ của ông, hắn tỏ rõ rằng mình sống rất tốt, ăn no mặc ấm, game Vinh Quang cũng rất thú vị, vậy nên sẽ không quay về giành máy tính với các trưởng lão, làm mọi người không coi được thời sự, rồi hứa đến thiên kiếp nhất định sẽ về nhà… Thiên kiếp? Lúc nào? Tô Mộc Thu vểnh tai lên hóng, Diệp Tu chỉ thản nhiên trả điện thoai cho hắn, nói: "Tô Mộc Thu ngươi đừng đoán mò, thiên kiếp không tới sớm đâu, đợi đến lúc đó ngươi cũng phải già đến bảy tám mươi tuổi rồi".

Khác giống loài dễ gì có thể trở thành bạnbef với nhau, lại còn nhiều nhất có thể sống cùng hắn đến tận bảy tám mươi tuổi. Tô Mộc Thu cúi đầu cười cười.

Diệp Tu bị cha hắn làm mất mặt, bèn nhanh tay cúp điẹn thoại rồi trả Tô Mộc Thu. Tô Mộc Thu hỏi: "Chú ấy sao mà tìm được số này?".
"Ngươi còn kêu được ông ấy là chú nữa, tính tuổi ra thì cho ngươi gọi bằng ông cố tổ cũng còn chưa đủ". Diệp Tu nói, "Ông ấy chỗ nào mà chảng tìm ra được. Còn không biết là theo dõi ta từ bao lâu rồi nữa".

Tô Mộc Thu kính sợ nói: "Vậy tối nay tôi bớt tranh với cậu hai miếng thịt gà".

Diệp Tu kêu lên: "Ngươi từ lúc mới gặp đã đòi bắt ta làm áo choàng lông cáo!".

Tô Mộc Thu cười hắc hắc: "Mà có chuyện tôi muốn hỏi chút. Chỗ hồ ly mấy cậu mà cũng có mắng là "ranh con" nữa à?".

"Chứ không phải sao?". Diệp Tu nói: "Tuy nói là muốn phát huy truyền thống văn hóa chủng tộc, nhưng hồ ly cũng phải nhập gia tùy tục chứ. Nếu không chẳng lẽ lại là chuột con hay sói con? Hay là gà con?".

Tô Mộc Thu không nhịn được bật cười: "Ha ha ha ha ha ha ha…!"

6.
Mùa hè năm Tô Mộc Tranh vào lớp 6, hai thiếu niên phấn khởi tổ chức ăn mừng. Một bên thì không học hết tiểu học, một đằng thì cũng còn chưa cày qua hết chín năm giáo dục bắt buộc, đầu óc chỉ toàn game và game. Bọn hắn bỏ tiền đãi Mộc Tranh một chầu KFC hoành tráng, mua cho cô cặp sách mới, cùng đưa cô đi học, mãi đến lúc cô bước vào trường rồi mới quay về chơi Vinh Quang.

"Năm nay con bé lớp 6 rồi, sang năm đã vào trung học. Nháy mắt lại thi cấp ba, rồi không bao lâu sau lại thi đại học, sau đó thì vào đại học. Haiz… sao mà thời gian trôi nhanh vậy chứ". Trên đường về, Tô Mộc Thu phiền muộn nói.

Diệp Tu nói: "Nghĩ như ngươi thì chớp mắt là Mộc Tranh lập gia đình rồi. Nghĩ nhiều vậy làm gì, cúe tận hưởng tuổi trẻ trước mắt đi đã".
Tô Mộc Thu đáp: "Đi đi. Cậu mới là ông cụ non ấy".

"Ta năm nay một trăm năm mươi tuổi". Diệp Tu dùng tay ra dấu một trăm năm mươi cho hắn nhìn, gằn từng chữ: "Một. Trăm. Năm. Mươi". Ông nội ngươi sống tới một trăm năm mươi tuổi sao?".

Tô Mộc Thu nói: "... Tôi không có ông nội".

"... Ta xin lỗi". Diệp Tu áy náy.

"Ngươi làm sao mà sống yên ổn lâu tới chừng đó được? Tận một hai trăm năm như vậy". Tô Mộc Thu hỏi.

Diệp Tu hớn hở: "Đồ ngốc! Ta sống sẽ phải trải qua thiên kiếp. Ngươi không biết được thiên kiếp có bao nhiêu mệt nhọc khổ sở đâu. Mà chắc cũng tương tự như con người thi đại học vậy".

Tô Mộc Thu im lặng không nói gì thêm. Mỗi lần hắn cùng Diệp Tu đi mua đồ về, trên đường nói tới mấy chuyện độ kiếp rồi pháp thuật dạng này thì hắn lại cảm thấy nhân sinh thật là quá mức khó tin đi. Diệp Tu nói với hắn thiên kiếp mỗi trăm năm lại tới một lần, mỗi khi trải qua đều sẽ khiến bản thể mạnh lên, chờ qua chín lần sẽ được dục hỏa trùng sinh, trở thành Cửu Vĩ Hồ chân chính, hô phong hoán vũ, không gì không làm được. Cuối cùng câu kia hẳn tám phần là lòe hắn.

"Diệp Tu to gan, tôi mặc kệ đồ ngốc nhà cậu bao nhiêu tuổi, nhưng mà cậu có thể thu cái đuôi kia về được không?". Tô Mộc Thu đấm ngực hắn, "Đừng có cứ cao hứng chút lại quẫy đuôi lung tung vậy. Cậu không biết tôi rất muốn "xử" nó à? Rồi xong sau đó cậu lấy gì đi mà cản thiên kiếp đây?".

Diệp Tu chợt lách người, biểu cảm lại chăm chú khác thường: "Ta đâu phải trước mặt ai cũng quẫy đuôi. Hồ ly có chín mạng, đuôi cũng là mạng đấy. Mất nó thì ta cũng tàn theo. Đây là ta tin tưởng ngươi, còn không biết ơn đi!".

Tô Mộc Thu cũng liền độp lại: "Các cậu trữ bug vô hạn à? Có chín mạng là mèo chứ hả?", rồi nói tiếp bằng giọng khô khốc: "Hay là để ta thử coi sao hả".

"Thử cái đầu ngươi. Ta mới một trăm năm mươi tuổi, còn chưa có qua thiên kiếp lần hai đâu. Một đuôi một mạng, ngươi muốn đem ra đùa là đùa được chắc". Diệp Tu đáp.

Tô Mộc Thu sợ hãi, âm thầm nhắc nhở mình phải khắc chế xúc động muốn cắt đuôi Diệp Tu để nghiên cứu. Không chừng xui rủi lại hại chết tên bạn tốt thì không hay.

7.
Theo cách tính của Cửu Vĩ Hồ, Diệp Tu hãy còn nhỏ lắm, vẫn chưa khống chế được pháp lực bản thân. Bản sự khác cũng không có, mà đuôi thì cứ động chút là xuất hiện, chẳng hạn như lúc cảm xúc dao động hoặc khi mất ý thức. Nhiều lần Tô Mộc Thu nửa đêm giật mình, mồ hôi đầm đìa, phát hiện Diệp Tu ngủ say bên cạnh, cái đuôi lông mềm mại to oành ép trên người hắn.

Thành phố H mùa hè vô cùng bức bối khó chịu, huống chi mỗi ngày còn phải chịu cảnh bị một con chồn quấn quanh!
Tô Mộc Thu không thể nhịn được nữa! Hắn thường xuyên nghĩ tới việc cầm một cây kéo lớn rồi "tạch tạch tạch" cắt sạch cái đuôi kia, chỉ là hắn còn sợ không dám sát sinh nên mới kiềm lại. Hắn sẽ chỉ giết cá, bởi vì Tô Mộc Tranh khi còn bé thích ăn cá nên hắn mới miễn cưỡng học. Tiện thể nhắc đến giai thoại khó quên của Tô Mộc Thu. Có lần hắn bán thức ăn ở chợ còn bị một con gà đuổi đến quắn cả mông, vẫn được nhắc suốt một khoảng thời gian sau đó.

Mùa hè và thu cứ thế nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã vào đông, Tô Mộc Thu cuối cùng cũng được trải nghiệm được chỗ tốt khi có bạn thân là hồ ly.

Ấm quá đi thôi!!
Vì tiết kiệm tiền, anh em Tô Mộc Thu trước kia không thể mở điều hòa, chỉ có thể nhờ vào phản xạ run mà tự tăng thân nhiệt. Năm may nhờ có Diệp Tu, Tô Mộc Thu dứt khoát nhường hết chăn nệm sang giường Tô Mộc Tranh. Thế là ban đêm, Tô Mộc Tranh được trải kín giường bằng chăn ấm, thoải mái ngủ say; Diệp Tu thì trời sinh thân nhiệt cao vốn không sợ lạnh nên hắn ngủ thì cứ ngủ; còn Tô Mộc Thu thì ôm cứng cái đuôi của hắn.

"Cậu lớn nhanh nhanh đi. Chờ cậu có hai cái đuôi, tôi có thể một cái trải một cái ôm rồi". Tô Mộc Thu cảm thán.

Diệp Tu trào phúng: "Đến lúc đó ngươi đã bảy tám mươi tuổi, lạ để ta giúp ngươi giữ ấm đồ lót à?".

Tô Mộc Thu oai phong lẫm liệt đáp: "Cậu làm vậy cũng được!".
Diệp Tu cạn lời.

Tộc Cửu Vĩ Hồ quả là thiên phú dị bẩm. Diệp Tu ngày ngày còn chẳng thấy tu luyện, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên chơi Vinh Quang thì chơi Vinh Quang. Vậy mà tuổi thọ vẫn cứ khi không tăng thêm được mấy trăm năm, khiến người ta khó tránh ao ước với ghen tị. Tô Mộc Thu thế nhưng lại không như vậy. Hắn chỉ chăm chăm lo cho em gái, cũng chẳng quản một mình gánh vác gian khổ bao nhiêu. Hắn cũng chưa từng oán trời trách đất, cũng không ao ước cái người khác có, lại càng chẳng chút tự ti hối tiếc gì.

Thiếu niên này thực sự là lạc quan đến chói mắt, chỉ có thể hình dung bằng hình ảnh "Tễ ánh trăng gió".

Chỉ là, thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ tiếc nuối một chuyện: đó là Diệp Tu có thể bên hắn cả đời, nhưng bản thân hắn lại không thể cùng cậu ta đi đến cuối cùng.

Hạo Hạo thiên kiếp, Diệp Tu một người đi khiêng; từ từ quãng đời còn lại, Diệp Tu một người đi đi.

Thật là cô độc đến đau lòng.

8.
Đến mùa hè năm thứ hai, Diệp Tu cũng Tô Mộc Thu đã đạt trình độ ăn ý đến mức vi diệu. Bọn hắn có thể liên thủ ăn hớt Boss dã đồ ngay trước mũi liên minh bốn công hội, có thể vừa cãi nhau chí chóe vừa hợp tác ăn ý khó tin. Họng súng Thần Thương Thủ phun đầy lửa đạn, Ngân Long của pháp sư chiến đấu múa theo nhịp trường mâu. Tại Lạc Nhật Hạp Cốc, bọn hân đưang sóng vai, phía sau là hoàng hôn đổ lửa rực rỡ, quần áo bị gió thổi tung bay, khoái ý tuổi thiếu niên cao ngạo như mặt trời ban trưa.

Ngày Tô Mộc Tranh thi thử chuyển cấp, bọn hắn lại trùng hợp phải thu thập vật liệu đem giao. Tô Mộc Thu đẩy max tốc độ tay, cố gắng tranh thủ chút thời gian để đưa em gái cưng tới cổng trường, nhưng Tô Mộc Tranh lại nói để cô tự đi, không cần hắn đưa. Cô soạn đồ xong liền đeo cặp sách đi thi.

Tô Mộc Thu cau mày không nói lời nào, bàn phím bị hắn cày đến mức tưởng như long mất cả phím. Diệp Tu ngồi sau máy tính gọi Tô Mộc Tranh lại. Hắn đứng lên, lửa hồ ly tỏa ra xung quanh, sau lưng lại xuất hiện cái đuôi trắng to, quơ quơ rồi lười biếng khoác lên trên đầu Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu giận xù lông nhím. Tô Mộc Tranh bị hắn chọc cười không ngừng: "Diệp Tu, anh làm vậy là ý gì đây?".

"Để Tiểu Hồ tiên phù hộ ngươi!". Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh vẫn cười khanh khách: "Em chỉ nghe nói kéo Ma tiên, anh từ đâu tới sơn trại vậy?".

Sơn trại có quan hệ gì, tác dụng phuc hộ sao so được với bản gốc vốn mạnh hơn nhiều lắm. Tô Mộc Tranh được buff bùa lợi Tiểu Hồ tiên, quả nhiên thi đậu cấp hai. Ngày công bố kết quả, Tô Mộc Thu mừng rỡ lâng lâng, quyết tâm bày tiệc chiêu đãi.

Tô Mộc Tranh cố sức ngăn cản: "Đừng mà anh hai! Nghĩ kĩ thì em cũng mới thi cấp hai mà, có phải thi đại học đâu! Mất mặt lắm…".

"Chơi tới luôn đi". Diệp Tu chỉ sợ thiên hạ không loạn. "Hồ ly chúng ta cũng có lệ đãi tiệc ăn mừng. Bình thường mấy trưởng lão ai qua được thiên kiếp thứ chín cũng chiêu cáo thiên hạ, mời đầy bằng hữu tới khoe khoang, còn hận không thể nhuộm thành cầu vồng".

"Tất cả đều phải đến sao?". Tô Mộc Thu đồng thời tưởng tượng ra chín chóp đuôi hồ ly nhuộm đỏ cam vàng lục lam chàm tím, lập tức mặt mũi tối sầm.

Diệp Tu đáp: "Cũng không hẳn. Nhưng mà không đi thì hầu như đều bị đánh chết. Cửu Vĩ Thiên hồ mạnh lắm chứ không đùa".

Logic cực chuẩn, không có kẽ hở, Tô Mộc Thu không tìm ra lời để phản bác.

9.
Tháng chín là lúc Tô Mộc Tranh học quân sự, Tô Mộc Thu vừa lúc đang cắm đầu trong thôn nghiên cứu cách chỉnh sửa trang bị. Chờ mãi đến cuối cùng Tô Mộc Tranh cũng học xong về nhà thì lại thông báo ngay hôm sau bắt đầu nhập học. Hắn ngẩng đầu lên nhìn em gái rồi thốt lên kinh hãi: "Trời ơi em gái tôi đâu rồi? Sao mà giờ biến thành khỉ con đen nhẻm vầy nè?".

Tô Mộc Tranh cao giọng: "Phơi nắng hết một tuần đó! Mỗi ngày em về khuya anh cũng đâu có để ý gì tới em!".

"Tiếc quá tiếc quá, em không có giống như cái đuôi của Diệp Tu". Tô Mộc Thu nói.

Tô Mộc Tranh không muốn để ý, lắc đầu bỏ đi, bím tóc đuôi ngựa sau đầu hất lên. Tô Mộc Thu nhanh tay giữ chặt em gái lại: "Mộc Tranh đừng giận, tới đây xem nè".

Nhân vật trên màn hình là bậc thầy pháo súng, một thân đoản đả, tư thế hiên ngang, trang bị một khẩu pháo cầm tay tuyệt đẹp. Tô Mộc Tranh nói: "Mộc Vũ Tranh Phong? Cho em à? Em không chơi Vinh Quang đâu.".

"Là tạo cho anh. Anh sẽ đem tài khoản này đi thi đấu, am chịu tới coi không?". Tô Mộc Thu nhìn em gái đang cười, trong mắt chỉ toàn là dịu dàng và yêu thương. Hắn đưa tay sờ sờ tóc của cô em gái bé bỏng, "Nhân vật này địa diện cho em đó. Em không chơi cũng không liên hệ gì với Vinh Quang, nhưng nếu anh mang nhân vật này đi thi đấu thì cũng giống như cả ba người chúng ta cùng nhau ra trận vậy".

"Hay quá!". Tô Mộc Tranh cao hứng, "Anh định cùng Diệp Tu đi thi đấu sao?".

"Ừm, bọn anh nói chuyện với lão Đào rồi, giờ định thành lập chiến đội. Là Diệp Tu đề nghị, cậu ta nói muốn tự lập tự chơi cho bõ công chuyến này".

Chưa xem được qua phồn hoa chưa ngắm được thế gian bao lớn thì làm sao có thể cam tâm đối mặt với trăm năm thanh tu cùng thiên kiếp tịch mịch?

Tô Mộc Thu nghĩ, bản thân không có cách nào sống đời đời kiếp kiếp cùng Diệp Tu được, vậy thì mấy chục năm này nhất định phải dốc hết sức lực cùng tâm can, sóng vai với hắn khuấy đến long trời lở đất.

10.
Bị anh trai ruột chọc ghẹo, Tô Mộc Tranh cũng cảm thấy da dẻ mình quá đen thật rồi, định chờ Diệp Tu về kể khổ. Nào ngờ kết quả cô lại bị Diệp Tu cười nhạo không thương tiếc.

"Có hết không đây!". Tô Mộc Thu không nhịn được cười, một tay kéo em gái qua, lên tiếng bênh vực, "Mộc Tranh nhà chúng ta giờ là mỹ nhân da ngăm, còn đẹp hơn hồ ly tinh Diệp Tu cả trăm lần!".

Tô Mộc Tranh câm nín.

Luôn cảm thấy lời này có gì đó rất sai, quả nhiên là lời nói trong bông có kim mà!

Sau khi khai giảng, Tô Mộc Tranh chăm chỉ học hành. Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu cũng đều đang cố gắng làm quen với trang bị bạc, đồng thời hoạch định tương lai cùng đồng đội. Con đường phía trước vô cùng rộng mở đang chờ đón bọn hắn, tràn ngập hi vọng về tương lai gần kề. Trong căn phòng thuê nhỏ bé, ngày nào cũng là khí thế ngất trời, cuồn cuộn ý chí.

Diệp Tu đối với người ngoài tương đối lãnh đạm thờ ơ. Hắn sẽ chỉ bảo đàn em không cần hồi báo đấy, nhưng đồng thời cũng lười không thèm để ý nhiều chuyện, tính tình lỗi lạc thẳng thắn không hề mưu cầu gì cho bản thân. Tô Mộc Thu cảm thấy lúc trước sở dĩ có thể nhanh chóng làm thân với Diệp Tu hẳn là vì khi đó hắn từ trong núi mới ra, cùng với cả món nợ tiền đậu hũ nên mới được vậy.

Tô Mộc Thu thực lo lắng. Gây dựng chiến đội là phải sinh hoạt ăn ở cùng nhau, khó tránh bại lộ thân phận. Sau khi vắt óc suy nghĩ thì Tô Mộc Thu chỉ còn biết vin vào cái chức danh đội phó mà hết sức che giấu giúp hắn.

Lại nói tới làm gì có con hồ ly nào không lo chăm chăm lấy sắc dụ trai để hút lấy nguyên khí đàn ông mà lại mê đánh Vinh Quang, còn nhắm thẳng đến Quán Quân như Diệp Tu không chứ! Dù trời đất hay nhân loại đều không màng ngó tới, kiêu kiêu ngạo ngạo, đảm bảo có một không có hai, dù có nói ra cũng chả ai tin.

Thật ra, Diệp Tu so với người thường cũng không có khác biệt gì. Cũng là thao tác điên cuồng điều khiển nhân vật chém giết, cũng là trên kênh thế giới phun lời rác rưởi chọc tức đối thủ không tha, cũng là bộ dạng ngâm mì tôm tới lạnh ngắt rồi mới vội vàng bưng lên húp lấy húp để. Ngoại trừ tay nghề nấu mì tuyệt cú mèo thì chắc chẳng có điểm nào nhìn ra hắn là một con hồ ly.

Đúng vậy thật mà! Đường đường là đội trưởng chiến đội Gia Thế, văn có thể chọc Thần Chi Lĩnh Vực vô địch thủ, võ có thể một mâu quét đến kinh thiên. Xét về tướng mạo thì cũng xem là bình thường thuận mắt, hành động thì không tính là sỗ sàng ầm ĩ, nhưng cũng tuyệt không phải loại xinh đẹp yêu mị hút hồn người ta, chỗ nào giống một con hồ ly??

Có điều ai cũng có nhược điểm nha. Giống như Tô Mộc Thu, lớn lên cũng đẹp trai không thua gì Diệp Tu, solo với hắn cũng dần thắng nhiều hơn được chút. Tô Mộc Thu không nhịn được mà lạc quan suy nghĩ.

11.
Trong lúc này, Diệp Tu vẫn luôn chú ý tới quyền sư Đại Mạc Cô Yên. Hai bên đối đầu từ trong sân đấu tới kênh thế giới, rồi lại chạy ra tận chiến trường cướp Boss dã đồ. Đối phương không chịu yếu thế phun lời rác rưởi, Diệp Tu cậy mạnh bên này có đến hai người, không chút kiêng dè chốt hạ một câu: Gặp tại sân đấu!

Kỳ phùng địch thủ gặp nhau so tài. Diệp Tu đặc biệt hưng phấn.

Tô Mộc Tranh tan học về đến nhà, còn chưa bỏ cặp xuống đã ghé mắt nhìn Diệp Tu, đánh giá: "Cuộc chiến giữa hai Alpha kìa".
"Còn anh đâu này?". Tô Mộc Thu bất mãn lên tiếng.

"Anh hai à". Tô Mộc Tranh nhìn ông anh của mình, biểu cảm khó tả, phảng phất nhìn đến một đám bên kia, thở dài nói: "Anh cũng ôm đuôi Diệp Tu hai năm rồi, làm sao còn không có đem người đẩy ngã!".

Đến mùa hè kế tiếp, bọn hắn chọn lựa ra từng đồng đội một, dù là tận phía bắc Nam Hải hay bên kia bờ đại dương cũng bắt đầu lục tục tập trung về thành phố H, cùng hướng về một mộng tưởng.

Năm đó Đào Hiên vừa qua ba mươi tuổi, tuổi trẻ mắt sáng, mỗi ngày đều rất hưng phấn, không ngừng lôi kéo bọn thanh niên bàn về mộng tưởng, sắp đặt kế hoạch, mơ tới tương lai. Đội huy Gia Thế được thiết kế hoàn chỉnh trong căn phòng nhỏ xíu nóng bức ngột ngạt. Tô Mộc Tranh nghiêm túc vẽ xuống đường nét cuối cùng, rồi quay nhìn hai thiếu niên thường ngày đều chí chóe không biết mệt, giờ đây lại lặng thinh không nói một lời.

Diệp Tu chợt lên tiếng: "Rất đẹp".

Tô Mộc Thu tiếp lời: "Tuyệt lắm. Đỏ rực hệt như lửa".

Gia Thế từ đó chính thức khai sinh. Tại quán đồ nướng ven đường, đêm đã khuya nhưng xiên nướng đủ loại vẫn chất đầy trên bàn, không có bia, chỉ có năm chai Sprite cụng nhau đánh "cốp": Đào Hiên, Tô Mộc Thu, Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Ngô Tuyết Phong.

"Ngày mai sẽ kí hợp đồng". Đào Hiên nói.

12.
Một buổi chiều oi bức như mọi ngày. Tô Mộc Thu giao xong tờ đơn thì duỗi người một cái rồi ra ngoài mua thức ăn. Bọn hắn mua thức ăn không hề có giờ giấc cố định. Game thủ chuyên nghiệp vốn sinh hoạt theo giờ rất trái khoáy, nên không quản chợ sáng hay đêm, cứ cần lúc nào lại đi lúc đó.

Diệp Tu nhìn chằm chằm màn hình, cùng Boss sát phạt vô cùng phấn khích. Chơi liên tục mười mấy tiếng rồi, giờ hai mắt hắn đều nhức buốt. Đột nhiên cửa phòng trọ đột ngột bị đẩy mở đánh "rầm" một tiếng, Tô Mộc Tranh thở không ra hơi, ngẩng đầu nhìn Diệp Tu, còn chưa kịp nói gì nước mắt đã giàn giụa: "Diệp Tu!".

Thiếu niên nhìn bề ngoài còn chưa trưởng thành mang theo một cô bé vội vàng lao tới bệnh viện. Tô Mộc Thu không chút sức sống nằm trong phòng ohaaxu thuật, máu chảy không ngừng, thấm ướt cả ga giường trắnv lẫn logo Gia Thế trên chiếc áo thun hắn mặc. Màu đội huy đỏ rực như lửa giờ bị máu tươi nhuộm đẫm.

Cả đội Gia Thế đều tập trung tại phòng chờ, kẻ đứng người ngồi không ngừng thấp thỏm. Tô Mộc Tranh khóc đến nghẹt thở, Diệp Tu đứng dựa tường, ôm cô gái vào lòng, mặt không biểu cảm. Tất cả mọi người cứ như vậy mãi đến lúc bác sĩ đi ra, buông lại câu nói nặng nề: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức".

"Ra ngoài". Diệp Tu đột nhiên nói.

"Cái gì?". Đào Hiên giật mình hỏi lại.

"Tôi nói ra ngoài!". Diệp Tu nghiêm nghị nhắc lại, "Tất cả mọi người ra ngoài!".

Đào Hiên nhìn vẻ cứng rắn không thể lay chuyển của Diệp Tu, Ngô Tuyết Phong phía sau cũng âm thầm ra hiệu rời đi trước. Mọi người lần lượt ra khỏi phòng, ngoại trừ Tô Mộc Tranh. Diệp Tu một mực nắm chặt tay cô. Sau đó hắn buông cô bé ra, đóng lại cửa phía sau, ssi đến chỗ Tô Mộc Thu, quỳ xuống, rồi chạm tay vào hắn.

Còn tốt, máu vẫn còn ấm, tim vẫn còn nóng.

Tô Mộc Tranh lo lắng nhìn Diệp Tu. Hắn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ trấn tĩnh chọn lựa gì đó trong khay đựng dụng cụ phẫu thuật bên cạnh một hồi, cuối cùng lấy ra một con dao giải phẫu. Lưỡi dao lóe một tia sáng bạc, ngay tiếp theo liền đâm ngập vào ngực Diệp Tu.
"Diệp Tu!".

"Không có việc gì đâu". Diệp Tu khó khăn nói, "... Ta phải đem anh trai em quay về".

Một ngọn lửa đỏ tươi từ trong cơ thể Diệp Tu bay lên, so với trước giờ đều là rực rỡ và cháy bỏng nhất. Ngọn lửa bao bọc hai người bên trong, khiến gò má tái nhợt của Tô Mộc Thu dường như cũng phản chiếu ra được chút ít hồng hào.

13.
"Đến cùng là cậu nghĩ cái quái gì vậy?".

"..."

"Cậu nghĩ quái gì trong đầu vậy chứ hả? Chẳng phải cậu nói mình chỉ có một cái mạng sao? Cậu trả lời cho tôi?".

"Ta…"

Tô Mộc Tranh cũng bắt chước: "Em không nghe em không nghe em không nghe!".

Tô Mộc Thu trừng mắt với Tô Mộc Tranh: "Im lặng nào!".

"Thật ra là một mạng rưỡi". Diệp Tu nói, "Xét theo bây giờ ta một trăm năm mươi ba tuổi, nên thật ra là tận một mạng rưỡi lẻ ba…".

Tô Mộc Thu gấp gáp ngắt ngang: "Nhưng cho tôi một mạng rồi làm sao đủ cho cậu sống chứ!".

"Ta không cho ngươi một mạng, chỉ cho một nửa thôi. Nghĩa là từ giờ về sau ngươi xui xẻo rồi, phải cùng ta đồng sinh cộng tử". Diệp Tu thành khẩn nói, "Ta không giỏi toán, nên nếu muốn biết một rưỡi lẻ ba chia hai được bao nhiêu thì chắc phải bấm máy tính đã…".

Tô Mộc Thu vừa giơ tay định đánh hắn thì khựng lại.

Diệp Tu ôm đầu chạy trốn: "Được rồi được rồi! Ta thừa nhận giờ ta còn không đến một cái mạng, cũng không còn biến ra đuôi được nữa. Ta nghĩ thiên kiếp lần tới sẽ khó mà chống đỡ. Nhưng cũng may là cho tới đó còn tận gần năm mươi năm, ta tin trời sẽ không tuyệt đường hồ… Đừng đánh nữa mà Tô Mộc Thu! Ngươi đánh nữa ta sẽ nổi nóng đấy!".

"Đồ ngốc!". Tô Mộc Thu rống lên với Diệp Tu, "Cậu nghĩ sao vậy! Mạng nói cho là cho dễ vậy được à!".

Diệp Tu đưa tay ngăn nắm đấm của Tô Mộc Thu, ánh mắt dịu dàng hẳn.

Diệp Tu nói: "Ta cũng không muốn cho. Có điều ta cất công tới đây, nên còn muốn chơi cho thật sảng khoái đã. Ngươi nói, nếu không có ngươi chơi cùng ta, vậy thì ta lại phải sớm chiều hiu quạnh à?".

Hắn lại tiếp lời: "Vừa rồi ta không hề nói đùa. Tô Mộc Thu, từ nay về sau chúng ta đúng là phải đồng sinh cộng tử. Nếu cậu chời trò chết đi lần nữa, chính ta cũng sẽ không thể sống tiếp.

Tô Mộc Thu á khẩu không trả lời được.

Sau đó hắn túm lấy cổ áo người kia, kéo đến bên người rồi hung hăng hôn xuống.
--- Hoàn ---
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook