[Sinh nhật Song Diệp 2020] [Diệp Tu] Phải chăng là trông mặt mà bắt hình dong?!

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1

Phải chăng là trông mặt mà bắt hình dong?!

Bài viết thuộc project: Chiến Thần Tự Thu Lai, chúc mừng sinh nhật Song Diệp.​

Thanks Thưởng Nguyệt đã góp ý và beta!
-----------------

Khi nhắc đến những người nguyện ý tin tưởng Diệp Tu, hẳn trong đầu bạn sẽ điểm danh: Tô Mộc Tranh, Bánh Bao, Kiều Nhất Phàm, La Tập… Được rồi, toàn là nhà Hưng Hân, và cũng toàn là những người thiệt thà lành tính.

Nhưng không đúng, tin tưởng Diệp Tu còn có Ngụy Sâm, Phương Duệ, Hoàng Thiếu Thiên, Hàn Văn Thanh,…

Không chỉ có người thân, đồng đội, mà còn có đối thủ, thậm chí có cả người ghét anh vô đối, hận anh vô cùng: Lưu Hạo, Đào Hiên, …

Khi tin tưởng ai đó, thường thì ta sẽ cảm thấy an tâm khi ở bên họ. Lòng tin giúp chúng ta thả lỏng hơn, cởi mở hơn khi ở bên nhau, hoàn toàn buông bỏ mọi sự phòng thủ e dè.

Ấy vậy mà khi đọc đoạn văn dưới đây, hẳn bạn đã nhận ra điều trái ngược. Có kẻ vừa ghét vừa đề phòng đối phương, lại tin tưởng đối phương tuyệt đối. Phải là một người như thế nào mới có thể xây dựng nên một sự tin tưởng kỳ lạ đến như vậy?



“E rằng không chỉ thế, người này, có lẽ không phải đi nghiên cứu đấu pháp mới, mà là đi ăn cắp đấu pháp mới…” Dụ Văn Châu nói.

“Hả?”

“Kỷ lục của đấu pháp mới này xuất hiện tổng cộng ba lần.” Dụ Văn Châu gõ vào màn hình nói, “Hai đội ngũ lại trùng hợp nghiên cứu ra đấu pháp mới cùng một lúc ư? Chú ý bọn Quân Mạc Tiếu ở kỷ lục đầu tiên, trong đội ngũ có một người tên là Ly Hận Kiếm, nhưng sau khi bị Gia Vương Triều vượt mặt, trong đội ngũ của họ không thấy tên Ly Hận Kiếm nữa, lại thay bằng một tên Lưu Mộc. Hai nhân vật này chức nghiệp không giống nhau, nên chắc hẳn không phải cùng một người. Trong phó bản này, kiếm khách cũng không có ưu thế gì hơn cuồng kiếm sĩ. Nếu bởi vì người chơi kiếm khách có trình độ cao hơn vị cuồng kiếm sĩ kia, thì sao lần đầu lại không gọi thẳng tên kiếm khách này tới? Lý do lớn nhất có thể là, đấu pháp mới do Quân Mạc Tiếu nghiên cứu, còn tên cuồng kiếm sĩ Ly Hận Kiếm là người của bên Gia Vương Triều lẫn vào đội ngũ của họ, sau khi theo bọn họ học được đấu pháp mới, trở lại hướng dẫn người của Gia Vương Triều lập kỷ lục, bấy giờ Quân Mạc Tiếu đương nhiên không thể tìm Ly Hận Kiếm nhờ hỗ trợ nữa, nên mới tìm tới tên kiếm khách Lưu Mộc này.”

Xuân Dịch Lão trợn mắt há mồm, từ nhiêu đây mà có thể suy ra rất nhiều thứ, bản thân gã lại chẳng nghĩ được gì.

Thời gian xuất hiện kỷ lục, bối cảnh của công hội Gia Vương Triều, liên kết với biểu hiện kém của Lưu Hạo… Dụ Văn Châu thế nhưng lại lưu ý đến nhiều chi tiết như vậy. Anh chàng đội trưởng Lam Vũ này, hiển nhiên không chỉ là một người điềm đạm và hòa nhã với đội viên như mọi người đồn đãi. Sức quan sát và khả năng suy đoán của anh không hề thua kém Hoàng Thiếu Thiên. Không, có thể còn cao hơn Hoàng Thiếu Thiên. Chí ít lúc này, Hoàng Thiếu Thiên cũng không đưa ra phán đoán mạnh bạo như vậy.

“Đội trưởng anh cũng lố quá rồi, anh đang hư cấu hả.” Chẳng những không có suy đoán, Hoàng Thiếu Thiên còn nảy sinh hoài nghi đối với suy đoán của Dụ Văn Châu. Thế nhưng trong mắt Xuân Dịch Lão, những suy đoán tỉ mỉ móc kết của Dụ Văn Châu lại rất có thể xảy ra.

“Lẽ nào Lưu Hạo điên rồi, sao lại bỏ nhiều công sức vì một phó bản khu mới thế chứ?” Hoàng Thiếu Thiên làm sao chỉ có thể nói một câu, hắn còn đang nói tiếp.

“Ha ha, thế nên có lẽ còn chút nguyên nhân đặc biệt khác khiến gã cực kỳ coi trọng kỷ lục của phó bản này. Trước thì tranh đấu kỷ lục ở Rừng Rậm Băng Sương với Quân Mạc Tiếu, sau đó thậm chí còn lẫn vào đội của Quân Mạc Tiếu để thăm dò tình báo, xem ra gã rất coi trọng Quân Mạc Tiếu, có thể khiến tuyển thủ chuyên nghiệp chú ý đến mình, Quân Mạc Tiếu cũng không phải dạng vừa đâu. Anh có cảm giác, Lưu Hạo rất hiểu Quân Mạc Tiếu. Hành vi của gã nhằm che giấu mục đích nhắm vào đối phương, che giấu sự sợ hãi, công nhận và tin cậy của mình. Bởi vì sợ, gã mới chạy đi dò hỏi tình hình của đối phương; Bởi vì công nhận, gã ăn cắp được đấu pháp của đối phương đã trực tiếp sử dụng ngay, cũng bởi vì gã tin tưởng đấu pháp của đối phương là lựa chọn tốt nhất, không có chiến thuật nào ưu tú hơn.”

Xuân Dịch Lão sửng sốt đến miệng không khép được, phân tích đến cả trình độ này ư? Xuân Dịch Lão không khỏi liếc mắt nhìn sang Hoàng Thiếu Thiên đang nghe cùng mình, lại phát hiện Hoàng Thiếu Thiên không vì vậy mà lộ ra chút biểu hiện kinh ngạc nào, thoạt nhìn trông cực kỳ bình tĩnh.

“Quả nhiên là Hoàng Thiếu…” Xuân Dịch Lão lại nhịn không được cảm thán một lần nữa. Có lẽ sẽ có một số người bởi vì Hoàng Thiếu Thiên nói nhiều mà nghĩ người này thiếu chín chắn, nhưng trên thực tế, là người theo chủ nghĩa cơ hội xuất sắc nhất trong Liên minh, Hoàng Thiếu Thiên tuyệt đối là người luôn phải giữ bình tĩnh nhất.

Chỉ có bình tĩnh, mới có thể quan sát nhạy bén và nắm chặt thời cơ tốt nhất khi thi đấu.

“Cho nên mới nói, muốn biết Quân Mạc Tiếu có lai lịch gì, trực tiếp gọi điện thoại hỏi Lưu Hạo là rõ. Điện thoại của Lưu Hạo, anh có đây…” Dụ Văn Châu vừa cười nói vừa lục túi, nhưng chợt nhớ ra: “A, không mang điện thoại di động.” Phòng huấn luyện không cho mang theo điện thoại, rất nhiều câu lạc bộ đều có quy định này.

Xuân Dịch Lão đang mong đợi, mong đợi biết được đáp án này. Gã đương nhiên mong muốn Dụ Văn Châu có thể chủ động, nhưng lại thấy Dụ Văn Châu không móc điện thoại di động ra, lại cũng không định đi lấy, Xuân Dịch Lão có chút thất vọng. Gã đương nhiên không dám sai khiến vị đội trưởng chiến đội này, cũng không sao nói được lời xin xỏ ngay bây giờ. Đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy Dụ Văn Châu vỗ vỗ vào cái túi không có điện thoại đi động rồi cười nói: “Thật ra người mà Lưu Hạo nhắm vào, người mà gã vừa sợ vừa công nhận, rồi lại tin cậy, không cần hỏi cũng biết là người nào.”

“Là ai?” Xuân Dịch Lão bật thốt lên.

“Diệp Thu.” Dụ Văn Châu nói.

Niềm tin, hẳn nhiên không phải thứ cứ cầu là có, muốn là được, lại càng không phải trời sinh ra đã có sẵn vẻ mặt sắc thái để người khác vừa nhìn thấy đã tin. Cho nên khi đọc đến đoạn bên trên, tôi khá bất ngờ. Rõ ràng chẳng phải là trông mặt mà bắt hình dong, đoản văn trên đã nói rất rõ, điều khiển nhân vật Quân Mạc Tiếu hẳn là một người có tài, nói được làm được, rất uy tín và cũng rất đáng phục, nên đối phương dù rất không muốn, vẫn tin tưởng và thừa nhận. Để có được sự tin cậy kỳ lạ như thế, Diệp Tu là một con người như thế nào?



Tài

Để được người tin cậy, không thể nào chỉ nói suông. Tỷ như lần Hưng Hân hô hào quán quân, với thực lực của một chiến đội rễ cỏ, được người ta tin mới là lạ.

Phải có thực lực, nếu không làm sao nói được làm được.

Mà cái gọi là thực lực, là bao gồm cả kiến thức, kỹ năng, lẫn kinh nghiệm. Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, lại lăn lộn trong game Vinh Quang ngay từ thời kỳ đầu, Diệp Tu là một trong số ít những người hội đủ cả ba yếu tố, xét trên khía cạnh game thủ Vinh Quang.

Luận về kiến thức, nội cái danh hiệu “Sách giáo khoa Vinh Quang” cũng đủ để khái quát về kho kiến thức của anh rồi, danh hiệu này không phải ai ai cũng có thể tình cờ mà nhặt được. Không những thạo tất cả các nghề, còn có thể vận dụng phối hợp để đưa ra được những liên chiêu (combo), những mánh (trick), và những kỹ thuật mới, áp dụng trong đối kháng hoặc trong những trận đoàn đội đều hiệu quả hơn hẳn mới may ra đủ sức thuyết phục.

Đọc toàn chức cao thủ, hẳn bạn sẽ không xa lạ gì với những thuật ngữ “ngụy liên”, “áp súng”, “che ảnh bước”,… Đâu đó trong chính văn, bạn sẽ nhận ra Diệp Tu chính là tác giả của phần lớn những “mánh khóe” này, và những “kỹ thuật” ấy thiên biến vạn hóa ra sao hẳn là không cần phải bàn cãi.

Như chiến thắng trọn vẹn của Hưng Hân trong event hôm nay, đám tuyển thủ tuy đùa giỡn thế thôi chứ thực tế thì trong lòng khá bất ngờ.

Họ cũng tham gia event, cũng có thể chỉ huy công hội làm việc, nhưng sao họ không làm được như Diệp Tu?

"Tên này thật là..." Có tuyển thủ muốn phát biểu cái nhìn nhưng lại không tìm ra từ để miêu tả.

"Sách giáo khoa Vinh Quang..." Cuối cùng, Tiêu Thời Khâm là người nhắc đến biệt danh xưa nay của Diệp Tu, còn tăng thêm level cho nó: "Đúng là một quyển sách giáo khoa toàn diện."

Luận về kỹ năng, apm của anh chàng này thì…, chỉ cần trình diễn một chút tài đàn piano cũng đủ khiến toàn trường sửng sốt, (ở đây thôi mình đừng bàn về nhạc lý hen). Nhưng đâu chỉ có apm, còn có bao nhiêu kỹ năng khác nữa. Không tiện trích đoạn, nhưng nhắc chắc các bạn nhớ, kỹ năng phun lời rác rưởi, kỹ năng đối đáp hội nhà báo, kỹ năng thương lượng lấy vật liệu, kỹ năng không những lấy được vật liệu có thêm tiện nghi người bồi luyện, kỹ năng du thuyết, kỹ năng nhìn người,…

Luận về kinh nghiệm, ai là người dám vỗ ngực xưng tên mình là người có kinh nghiệm nhất trong Vinh Quang.

"Tôi? Chắc là tuyển thủ kinh nghiệm nhất trong giới nhỉ?" Diệp Tu trả lời.

Đang phỏng vấn trực tiếp cả trên tivi lẫn màn hình lớn trong nhà thi đấu, fan Bá Đồ vốn thù Diệp Tu, muốn đả đảo nãy giờ rồi mà chưa tìm thấy cớ, vừa nghe xong câu này lập tức ngứa ngáy.

Mày là tuyển thủ kinh nghiệm nhất? Có nói thiếu chữ nào không? "Một trong các" chẳng hạn? Hàn đội tụi tao đang đứng trên kia kìa! Ra mắt cùng năm đầu với mày đó! Hừ, thậm chí còn kinh nghiệm hơn cả mày! Mày thiếu mất một năm rưỡi giải nghệ, nhớ không?

Tiếng la ó, tiếng đả đảo vang dội khắp nhà thi đấu. Phóng viên nghe được loáng thoáng, phát hiện cũng không ít tuyển thủ xung quanh đang nhìn về phía họ. Gã chớp cơ hội hỏi ngay: "Vậy đội trưởng Hàn Văn Thanh của chiến đội Bá Đồ thì sao?"

"Lão Hàn? Ổng không bằng tôi!" Diệp Tu vô cùng tự tin.

Dưới khán đài càng tăng âm lượng, đến các đại thần cũng phải liếc nhìn bằng ánh mắt coi chừng trời đánh xờ lờ.

"Vì sao ạ? Hai anh đều là tuyển thủ đời đầu, mà đội trưởng Hàn Văn Thanh còn..."

"Ổng từng đánh khiêu chiến chưa?" Diệp Tu ngắt lời phóng viên.

Ai nấy lặng ngắt như tờ.

Đánh khiêu chiến? Mẹ nó, cái đó cũng tính "kinh nghiệm" nữa hả? Mọi người nghe mà như bị sét đánh. Ơ nhưng nếu xét theo góc độ này, thì Hàn Văn Thanh thiếu kinh nghiệm thật... Ơ nhưng ai thèm? Đại thần hàng top nào sẽ muốn rơi xuống vòng khiêu chiến để có kinh nghiệm ấy chứ? Shiet hạng ba đem nói thành sôcôla hạng nhất, kinh nghiệm mẹ gì? Hack exp hả ba?

Đả đảo!

Không chỉ fan Bá Đồ, các khán giả khác, thậm chí một số tuyển thủ dưới sân, đại thần trên sân, đều rần rần phản đối Diệp Tu.

Diệp Tu chỉ cười khổ, xòe tay với phóng viên: "Gato."

Gato cái beep! Êkip phỏng vấn úng não mất một giây, tay camera rụng rời suýt rơi máy, phóng viên thì đứng đực mặt, chẳng biết xử lý thế nào.

A đúng, mục tiêu phỏng vấn kế tiếp ở ngay trong lời Diệp Tu vừa nói!

Hàn Văn Thanh, đội trưởng chiến đội Bá Đồ, chủ nhân sân đấu này, người vì thiếu kinh nghiệm đánh khiêu chiến mà "bại bởi" Diệp Tu.

"Hàn đội, lời phát biểu vừa rồi của Diệp Tu... anh có ý kiến gì không?" Phóng viên trần trụi hỏi thẳng luôn. Lo gì, đối thủ mười năm mà!

"Thành tích cậu ta đạt được trong vòng khiêu chiến rất đáng để tự hào." Hàn Văn Thanh nói.


Câu trả lời của Hàn Văn Thanh khiến phóng viên bất ngờ. Cặp đối thủ mười năm này chưa bao giờ nhường nhau một bước trong trận, thế mà mối quan hệ ngoài trận lại không như phóng viên tưởng tượng.

Anh hùng trọng anh hùng? Phóng viên không cảm thấy thế cho lắm, nhưng cái cách Hàn Văn Thanh khẳng định thành tích của Diệp Tu ở vòng khiêu chiến đáng để tự hào làm gã phải nghĩ lại. Đúng nhỉ, Diệp Tu dẫn dắt một quân đoàn chắp vá từ khắp nơi về, đánh bại ông lớn Gia Thế để thắng được slot vào Liên minh, một kỳ tích như vậy sao lại không đáng tự hào?

Nếu gọi kỳ tích đó là một phần xây đắp nên bề dày kinh nghiệm, thì có gì không thỏa đáng?

Tuy là lời đùa giỡn, nhưng vẫn là sự thật. Một đội hình với 3+ ngôi sao, Tiêu Thời Khâm, Tô Mộc Tranh, Tôn Tường,… không thể nói là một đội thiếu chủ lực. Bất luận là về tay đấm hay về chiến thuật, Gia Thế không hề lép vế, vậy mà vẫn thua. Sự chiến thắng này được chuẩn bị những một năm trời, kinh nghiệm được thu thập qua một quá trình gian khổ như thế sao có thể gọi là ít được. Chưa kể trước đó, người này đã từng vượt qua bao đối thủ để 3 lần đoạt quan liên tiếp. Bề dài kinh nghiệm trải gần 10 năm, thành tích minh chứng hẳn hòi.

Toàn bộ câu chuyện là toàn bộ quá trình tích lũy, tìm tòi, học hỏi không ngừng. Va vấp lại phủi phủi tay chân, đứng lên đi tiếp. Miệt mài như thế, mãi mãi kiên trì, dù đã đạt thành tích tối cao vẫn chưa bao giờ có ý lơi lỏng.


Tâm

Bàn về phẩm chất, chắc bạn sẽ cười ngất. Nói Diệp Tu tốt đẹp, chi bằng nói Bánh Bao suy nghĩ chín chắn, hay là Ngụy Sâm có chừng mực rõ ràng.

Nhưng bạn chắc chắn sẽ thừa nhận điều này, Diệp Tu không hề ích kỷ. Ngay từ chương đầu tiên, tính cách vì bè bạn của anh được khắc họa rất rõ ràng. Giải nghệ một năm. Thời gian của tuyển thủ chuyên nghiệp quý như vàng, phí hoài một khắc cũng không tuyển thủ nào chịu, đừng nói một năm. Thế nhưng anh chấp nhận, vì lý do hết sức bẽ bàng: “Đách có tiền.”. Đùa à, vì sao lại không có tiền? Ừa thì, vì xem trọng bạn bè, coi nhẹ vật chất chứ sao.

Diệp Thu và Tô Mộc Tranh vừa rời khỏi, đám người ở lại phòng họp chợt như phục hồi tinh thần, lại bắt đầu bàn tán thảo luận. Vẻ mặt của Tôn Tường vẫn không ổn, cậu không tham dự, chỉ lại gần quản lý: “Tôi không hiểu, vì sao anh ta lại chịu chấp nhận điều kiện như thế?”

“Cậu ta không thể không chấp nhận.” Quản lý nói.

“Vì sao?”

“Bởi vì cậu ta không trả nổi tiền bồi thường hợp đồng.” Quản lý đáp.

“Không… Không thể nào?” Tôn Tường kinh ngạc, Diệp Thu này chính là một tuyển thủ chuyên nghiệp đã dốc sức bảy năm ở liên minh đấy, đẳng cấp còn là hàng đầu, dù hắn có từ chối tất cả các hoạt động thương mại, chỉ bằng tiền lương cũng không thể đến mức trả không nỗi tiền bồi thường.

“Cậu không chơi từ thuở đầu, cậu không hiểu được. Liên minh thời kỳ đầu, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không nở mày nở mặt như hiện tại, mọi người đều sống tạm bợ, đa số đều phải làm thêm. Hồi đó, những người bị loại bỏ đều rất thảm, phần lớn thanh xuân đều dành cho trò chơi, không có nghề thành thạo nên cuộc sống về sau đa phần rất túng quẫn. Diệp Thu là thiên tài thời ấy, dựa vào trình độ đi thẳng đến hôm nay, thế nhưng, cậu ta có rất nhiều bạn bè như thế kia.”

“Ý của ông là, tiền bạc của anh ta đều trợ giúp cho bạn bè?” Tôn Tường trừng lớn mắt.

“Đúng vậy.”

Ngay cả khi anh không xem nhẹ Vinh Quang, anh rất coi trọng chiến thắng, thì với anh, sự phát triển của người khác, của những đồng đội, thậm chí của đối thủ, cũng nặng hơn những thứ ấy rất nhiều. Vì thế cho nên, anh sẵn lòng mất thời gian soạn bài cho Đường Nhu, dù vào thời điểm ấy anh chưa từng manh nha ý định kéo em gái theo mình lập chiến đội. Anh cũng sẵn lòng chỉ ra cho Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm, Tôn Tường, Bảy Lá Một Hoa,… và bất cứ ai yêu thích game online Vinh Quang, sở trường cũng như sở đoản của họ.

Một người dám dùng lối đánh chỉ dẫn với anh, nếu còn muốn so bì thắng thua thì làm sao anh bật được. Mà trận đấu này, dường như Diệp Thu không có ý định gạt bỏ thắng bại.

Thay vì dẫn dắt phán đoán và ý thức một cách chính xác, thì trận này thiên về việc dẫn dụ Khưu Phi bộc lộ sơ hở và vấn đề nhiều hơn.

Có thể nói, dưới sự dẫn dắt của Diệp Thu, Khưu Phi để lộ trăm ngàn sơ hở.

Ở đây có ai chưa từng giao đấu với Khưu Phi? Nếu không xem trận đấu này, tuyệt đối không ai tin Khưu Phi có thể đánh một trận như thế.

Trận này đã đấu rất lâu, hai nhân vật như đang giằng co từng chút một, đảng đứng xem cũng không ngừng cổ vũ cho Đấu Ma Sư.

Nhưng trong phòng huấn luyện của Gia Thế, mọi người đều im lặng, họ biết cục diện của trận đấu đã bị Diệp Thu khống chế hoàn toàn, việc giằng co chỉ bởi vì hắn đang muốn dẫn dắt nên không vội ra đòn sát thủ mà thôi. Hắn đã bỏ qua rất nhiều sơ hở mà Khưu Phi để lộ rồi.

Mọi người không đành lòng nhìn Khưu Phi, đến giờ cậu ta vẫn không biết ư?

Kết quả là tất cả đều thấy Khưu Phi đang nghiến răng nghiến lợi tập trung chiến đấu, hiển nhiên là muốn chiến thắng trận này.

Cậu ta vẫn không biết.

Ai cũng nhận ra.

“Cố gắng luyện tập, ông cũng làm được.” Trai Ngầu Cầu Bại an ủi Bảy Lá Một Hoa. Tiếng la ó càng ầm ĩ. Bảy Lá Một Hoa là người tốt a! Quan hệ với người trong đội tất nhiên thân thiết. Gã là loại dù người ta không thích chăng nữa, cũng không thể ghét được. Lúc này Trai Ngầu Cầu Bại lên giọng dạy bảo, không ít người đều cảm thấy bất bình thay cho Bảy Lá Một Hoa, đang muốn đứng ra nói chuyện, kết quả Bảy Lá Một Hoa đã lên tiếng, “Tui không làm được, luyện cũng lâu rồi vẫn chưa nắm vững.”

“Ầy... Tui cũng hết cách, cái này vốn không có bí quyết gì, chủ yếu là nhờ kinh nghiệm với phán đoán, thậm chí do trực giác mách bảo. Nếu ông cứ lập cập nhìn số liệu mà tính toán, nhất định không theo kịp.” Trai Ngầu Cầu Bại nói.

“Chuẩn rồi, đúng là vậy á.” Bảy Lá Một Hoa hùa theo.

“Em xem. Sai lầm vừa rồi của Bánh Bao khiến việc tụ quái không được hoàn mỹ, ba con quái tán loạn cậu ấy dẫn đến lại vừa hay hướng về phía em. Thật ra em không cần dùng Băng Trận khống chế ngay, ra Nguyệt Quang Trảm trước, ba con quái sẽ bị đẩy lùi vài bước, việc tụ quái vẫn có thể hoàn thành. Sau đó em mới dùng Băng Trận để khống chế công kích cả trận thì tốt hơn.” Diệp Tu nói.

“Nhưng vừa rồi quái tán loạn không chỉ có ba con.” Kiều Nhất Phàm nói.

“Không phải còn có bọn anh sao?” Diệp Tu cười, “Tụi anh cũng sẽ dựa vào sai lầm mà điều chỉnh lại.”

“Nếu xảy ra sai sót như vậy, phải chăng kỷ lục không phá được nữa?” Kiều Nhất Phàm nói.

“Ha ha, nếu dựa vào góc độ phá kỷ lục, khống chế trận thế nào cũng không ảnh hưởng mấy, thời gian chiếm được không đủ để phá kỷ lục. Có điều, so với kỷ lục, chúng ta cần rèn luyện ý thức và phán đoán của mình trong những tình huống thế này hơn. Ở trường hợp vừa rồi, em có thể thuận lợi dùng Băng Trận khống chế trong phó bản, nhưng còn ở đấu trường thì sao? Em có chắc Băng Trận của mình sẽ không bị cắt ngang dưới tình huống không có bất cứ thứ gì che chở và khống chế không?

Kiều Nhất Phàm lập tức giật mình: “Em hiểu rồi.”

“Tuy chỉ là một phó bản nhỏ, nhưng vẫn phải cố gắng nâng cao ý thức” Diệp Tu cảm khái.

“Vâng ạ, vâng ạ.” Kiều Nhất Phàm vâng dạ không ngớt, cậu cảm thấy dường như có một cánh cửa đang dần mở ra trong lòng. Tựa như kỹ thuật và thực lực của cậu gặp phải nút thắt, bấy giờ lại được gỡ ra từng chút một. Cậu không biết là do thay đổi chức nghiệp hay là vì nhận được sự chỉ bảo của đại thần, mà có lẽ bao gồm cả hai nhỉ? Kiều Nhất Phàm ngẫm nghĩ.

Tất nhiên, ngay cả trong lĩnh vực sở trường của mình, Diệp Tu cũng không phải là biết tuốt. Vinh Quang đâu phải là một trò chơi đơn giản, càng không phải là trò chơi của một người. Cho nên, đối với Diệp Tu mà nói, anh chưa bao giờ tự xưng mình là toàn năng, và khi gặp những tình huống mình chưa biết, anh luôn nghiêm túc nghiên cứu, tiếp thu và học hỏi.

Sự tận tâm còn thể hiện ở cả những biểu hiện khách quan của anh đối với mọi người. Trong game, mục tiêu là thắng lợi, ngoài game, mục tiêu là cùng nhau tiến bộ. Đối thủ trên trận, bằng hữu ngoài đời, mấy chữ này, game thủ chuyên nghiệp không ai là không nắm được. Cho nên, đối với những người cần lời khuyên, cần chỉ điểm, anh không hề tiếc, cũng không hề kiêu căng ra vẻ thầy giáo, anh hướng dẫn rất tận tình, bất kể đối tượng là ai.

Dù biết sẽ bất lợi cho mình trên một số phương diện nào đó, anh vẫn luôn tận tâm. Một người sẵn sàng nói lời thật, bất kể có làm mất lòng ai. Một người dù biết sẽ thiệt thòi, vẫn một lòng vì sự phát triển của người khác. Một người luôn đối xử đường hoàng với tất cả, bất kể người đó có ở địa vị cao vòi vọi, giàu vô song, hay người đó có là một nhóm người chơi thường tài năng không có gì xuất sắc, chỉ cần biết người ta có niềm đam mê và cần sự dẫn dắt, anh liền không tiếc mà giúp một tay.

“Hai người các cậu ấy” Diệp Tu đột nhiên mở miệng.

Lưu Hạo lập tức ngưng cười, gã thật sự muốn nghe xem Diệp Tu còn có thể nói gì, kết quả chỉ thấy Diệp Tu xua xua tay với gã, ánh mắt dừng lại phía sau gã: “Nhường đường chút, không phải nói hai đứa bây.”

Lưu Hạo quay đầu lại nhìn, phía sau là Vương Trạch và Phương Phong Nhiên, nhưng sao gã có thể nghe lời Diệp Tu mà nhường lối chứ. Kết quả Diệp Tu cũng không để ý tới, cứ thế nói: “Hai người các cậu hôm nay đánh rất tệ. Vương Trạch, cậu vẫn quá theo đuổi sự hoa lệ, thao tác dư thừa khá nhiều, dễ dàng khiến đối thủ nhìn ra sơ hở. Kỳ thật đối thủ hôm nay chính là tấm gương học tập tốt nhất của cậu, đơn giản, thực dụng. Nếu cậu có thể làm được như người ta, thêm với cảm giác về tiết tấu và kỹ xảo thao tác trôi chảy của mình, một chọi một sẽ không thua bất kỳ kẻ nào. Phương Phong Nhiên, cậu quá cẩn thận, luôn lo được lo mất, phải biết rằng làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, sự chênh lệch giữa phản ứng và tốc độ thao tác đôi khi ngay cả không phẩy mấy giây cũng chưa tới, cậu nghĩ quá nhiều, đương nhiên sẽ bị đối thủ cướp được thời cơ trước. Dùng đầu óc thi đấu là chuyện tốt, nhưng cậu lại dùng nó quá mức, thỉnh thoảng cũng nên dùng trực giác để phán đoán. Trực giác cũng không phải thứ không thể ỷ lại như cậu nghĩ đâu, thật ra tất cả đều do kinh nghiệm tích lũy của bản thân.”

Vương Trạch cùng Phương Phong Nhiên kinh ngạc nghe, nghe xong lại không biết nên phản ứng thế nào. Trả lời hay không trả lời đây? Hai người cuối cùng chỉ có thể cúi thấp đầu xuống.

“Ê” Cái người cũng ngây ngốc nghe nửa ngày Lưu Hạo bấy giờ mới bất chợt phục hồi lại tinh thần, nhảy ra: “Gì hả? Mày vẫn nghĩ mình là đội trưởng sao? Mày có tư cách gì mà giáo huấn đội viên của tụi tao? Hả ???”

“Còn cậu nữa.” Diệp Tu nhìn về phía Lưu Hạo, “Khi Tôn Tường khí thế mãnh liệt một chọi ba ở hiệp 2, cậu có nhận ra chút gì không? Khi cậu ta hoàn toàn bằng vào thực lực cá nhân mà phát huy ở trận đoàn đội, cậu có nhắc cậu ta gì không? Đối phó với tổ hợp của Dương Thông và Hứa Bân, trong lòng cậu đã có chiến thuật và suy nghĩ đầy đủ hay chưa?”

“Tao. . . . . .”

“Luôn nói cậu, bởi vì cậu đã làm sai; không cho cậu dẫn đầu, bởi vì cậu còn kém lắm. Nhưng cậu rất có khả năng, vậy mà lại không tiếc dùng thủ đoạn để tiến lên như vậy. Một khi đã thế, vậy thì lo mà làm cho tốt, vị trí này cũng không dễ ngồi đâu, thực lực, phải có thực lực đích thực. Cố lên há!”


Tầm

Có thực lực, có tâm thế, vẫn là chưa đủ. Phải là một người có đủ tầm. Nếu là không đủ tầm, sẽ không giữ được niềm tin vững chắc của đồng đội.

Nhân vật Tôn Tường và Lưu Hạo là minh chứng cho việc có tài, nhưng tầm thì thiếu trầm trọng.

Dù có thực lực, Tôn Tường vẫn thiếu một chút, muốn nhanh chóng chứng tỏ bản thân, cậu đã quên đi đồng đội, chính vì vậy mà dù mang danh là đội trưởng, sức ảnh hưởng của cậu với đồng đội vẫn thấp đến đáng thương. Người ta có thể thừa nhận tài năng của cậu, nhưng chắc chắn là không thể tin cậy cậu.

Lưu Hạo càng tệ hại hơn, cậu thừa biết đồng đội cần gì, cậu càng biết rõ hơn những “nhà đầu tư” khác cần gì. Cho nên nếu đặt lên bàn cân, cậu chọn lợi ích cá nhân. Khéo léo, và ích kỷ, cậu không để mình bị đồng đội kéo chân. Hay nói một cách khác, cậu lấy việc đồng đội đi xuống để làm cơ hội, làm bàn đạp cho riêng mình tỏa sáng. Kiểu dìm người khác xuống để có thể nâng mình lên như thế, vốn là suy nghĩ của những người có tầm nhìn nông cạn.

Có câu, muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau.

“Đầu tiên, rõ ràng đám tuyển thủ chịu ảnh hưởng từ sự kiện trong game, biểu hiện tệ hại khiến người phát ói cũng vì nguyên nhân này. Mà kẻ chịu ảnh hưởng nhất chính là tuyển thủ át chủ bài của chúng, Tôn Tường. Qua biểu hiện trên sân, ta cũng thấy được sự ảnh hưởng ấy dần thay đổi. Ban đầu cậu ta bị đả kích nặng nề, hoàn toàn mất tập trung, liên tục mắc sai lầm như ma mới. Thời gian trôi qua, cậu ta dần dần điều chỉnh lại, nhưng không đồng nghĩa sức ảnh hưởng ấy đã biến mất. Trong những trận sau đó, Tôn Tường lại gấp rút muốn thể hiện bản thân. Nói thẳng ra, trình cậu ta đủ sức theo đuổi vinh quang, cũng không cần phải làm gì để chứng minh thực lực và kỹ thuật nữa. Nhưng vì thằng đại thần nào đó, cậu ta tự nghi ngờ bản thân, trở nên sốt ruột và lo âu lắm điều. Tóm lại, lúc đầu thì chịu ảnh hưởng nên mất tập trung, sau thì tập trung quá mức, biểu hiện mới trở nên không ổn định. Mấy đứa ma mới trẻ trâu lúc nào cũng vậy, không giỏi duy trì trạng thái, mọi người nhớ phải rút kinh nghiệm.” Ngụy Sâm nói.

“Điển hình cho lớp tuyển thủ chín chắn trái ngược với Tôn Tường chính là Lưu Hạo. Sau bất thường ở vòng đầu tiên, tên này thể hiện rất ổn định, mọi người cứ nhìn tỷ lệ chiến thắng trong phần đấu cá nhân và tổ đội của hắn là rõ, thật ra biểu hiện của hắn luôn rất tốt. Thỉnh thoảng, ở trong phần đấu đoàn đội tệ hại, Lưu Hạo vẫn có thể trổ tài được.”

“Những tuyển thủ khác của Gia Thế chủ yếu chia làm hai loại. Một là trạng thái chịu ảnh hưởng bởi tên đại thần nào đó, hai thì bình thường như Tô Mộc Tranh hay những tuyển thủ dự bị. Song dù không bị tên đại thần nào đó hãm hại, đám thành viên còn lại cũng bị cả đội liên lụy. Trạng thái vốn bình thường cũng sẽ bị sự bất thường của đội kéo xuống, tác động xấu lẫn nhau, nên toàn Gia Thế mới có thể rơi vào tình trạng suy sụp như vậy.”

“Chọn Tôn Tường và Lưu Hạo làm ví dụ riêng là vì hai tên này thuộc trường hợp ngoại lệ. Sau khi Tôn Tường tỉnh ngộ, cậu ta thể hiện rất mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ ấy không đủ vực dậy cả đội. Nguyên nhân có lẽ rất nhiều, vì cậu ta chỉ là thành viên mới nhập đội, mang danh đội trưởng nhưng không đủ sức ảnh hưởng tới đội ngũ; vì cậu ta gấp rút muốn thể hiện, không định thay đổi tình trạng cả đội; hoặc là cậu ta nghĩ nát óc cũng không biết nên làm gì, đành tự mình cắm đầu làm bậy. Còn Lưu Hạo, phần này để đại thần giải thích cho mọi người, đại thần hiểu tên này hơn, bài phân tích sẽ đáng tin hơn.” Ngụy Sâm bắn nguyên một tràng, tới lúc này bỗng nhường lời cho Diệp Tu.

Diệp Tu thở dài: “Lưu Hạo chỉ thể hiện vì tương lai của mình, cậu ta bỏ mặc đội ngũ rồi.”

“Ha ha, chuẩn. Thế nên tao mới bảo thua trận không thua người. Tuy biểu hiện của Gia Thế đáng quan ngại, nhưng tên Lưu Hạo vẫn chứng tỏ được thực lực của bản thân, hắn không những không bị đội ngũ kéo chân, mà còn thể hiện khả năng hiếm có trong hoàn cảnh ấy. Cái kiểu bo bo giữ mình này chứng tỏ hắn đang chuẩn bị trèo lên một cành cao khác. Hơn nữa, tao thấy ở Gia Thế, người ôm suy nghĩ vậy sợ rằng không chỉ có mình Lưu Hạo. Đội ngũ thành thế này, thành tích không kém mới là lạ ấy.” Ngụy Sâm nói.

Sự tư lợi làm giảm thiểu niềm tin, đây là một điều chắc chắn. Mà ở đời, ai có thể thoát khỏi được chữ tham. Ở đây, vì muốn phân tích vì sao Diệp Tu được tin tưởng trọn vẹn, tôi sẽ không đi sâu vào phân tích sự ích kỷ làm mờ mắt một số người. Không nhìn ra được sức mạnh của đồng đội, không nhìn ra được đường hướng phát triển trong tương lai, làm sao có thể gặt hái được những thành tựu cao hơn xa hơn được. Mà một khi không có thành tựu, có nói gì cũng sẽ bị cho là nói phét mà thôi.

Đại đa số game thủ trong Toàn Chức, để đạt mục đích, sẽ gạt bỏ rất nhiều thứ sang một bên. Như Trương Giai Lạc gạt bỏ nỗi lòng fan Bách Hoa, Ngụy Sâm gạt bỏ kế hoạch tạo account điểm kỹ năng cao để bán kiếm tiền, hay Vương Kiệt Hy sẵn lòng hy sinh cái tôi của mình vì chiến đội. Phải có một tầm nhìn để tiến tới, nếu không thì dù tài giỏi thế nào và tâm mong cầu có lớn ra sao, vẫn khó lòng có được thành tựu, và khi đó khó mà có được niềm tin.

----------------

Tài, Tâm và Tầm. Mấy chữ này, vừa khéo hội đủ ở nhân vật Diệp Tu.

Cho nên, mới có những người, hận anh thấu xương, vẫn tin anh vô cùng.

Cả ba yếu tố đề cập bên trên, đều cần một nguồn lực để mà tích lũy, đó là thời gian. Không giành thời gian học hỏi, kiến thức lấy đâu ra. Không trải ngày đêm luyện tập, kỹ năng làm sao có. Không miệt mài thử nghiệm đúng và sai, kinh nghiệm chẳng lẽ từ trên trời tự chui vào đầu mình. Không nói lời chân thành, không nhiệt tình với đồng đội suốt một thời gian dài, ai tin được mấy lời chót lưỡi đầu môi. Tất cả, phải cùng nhau, cùng song hành một đoạn thời gian, mới có thể đắp bồi.

Lưu Hạo nếu chưa từng trải qua quãng thời gian làm đồng đội, mà quãng thời gian ấy phải đủ dài, thì cũng không thể hình thành nên một niềm tin như thế. Công nhận một người, tin chắc người đó đủ thực lực, đủ tài năng, đủ thành thật, đủ tận tâm,… không phải là chuyện một sớm một chiều. Tôi nghĩ, thông qua Lưu Hạo, tác giả đã cực kỳ tinh xảo mô tả tính cách và tố chất của Diệp Tu, được công nhận bởi chính người ghét mình, còn bằng chứng nào thuyết phục hơn nữa chứ.

Chỉ muốn thông qua niềm tin, mà bàn về Diệp Tu, nên viết đến đây đã là đầy đủ. Mời các bạn đọc, và góp ý thêm cho mình.

Trân trọng!
FanPD
 

Bình luận bằng Facebook