16
Tải bản đồ, Hẻm Núi Bóng Đen.
Ý trên mặt chữ, hẻm núi tối mù mù, là thuật sĩ, một bản đồ như thế này rất thuận lợi cho Hù Chết Ngươi, không ai bất ngờ trước sự lựa chọn của cô.
Sườn núi hai phía Nam, Bắc của Hẻm Núi Bóng Đen khá dốc, dưới chân lại thoai thoải một mảng cỏ xanh rì, bồng bềnh như mây, trên đồng cỏ rải rác vài căn nhà gỗ, có một chiếc xe chở củi, cây cối mọc thưa thớt. Bản đồ 2x2, diện tích không lớn, nhưng vật che chắn khá nhiều, hơn nữa còn vì màu sắc âm u mà tầm nhìn bị hạn chế, đây đích thực là một bản đồ phát huy triệt để sở trường của phái chơi zâm.
Tổ đội Ngụy Sâm spawn tại một góc tối phía Bắc hẻm núi, Diệp Tu và Lam Hà khởi phát ở phía Nam.
Nhân vật vừa xuất hiện, Tần Lĩnh Thu Phong lập tức xông ra ngoài, Lam Kiều Xuân Tuyết vội vàng đuổi theo, trên kênh chat đồng đội cậu nhận được tin nhắn từ Diệp Tu, gần như cùng lúc: "Chủ công lão Ngụy, đừng lo Hù Chết Ngươi."
Lam Hà cũng là cao thủ trong nhóm người chơi, kinh nghiệm không ít, cậu hiểu ngay Diệp Tu muốn xem Hù Chết Ngươi nắm bắt cơ hội như thế nào. Để bạn mình nhiều cơ hội thử thách hơn, cậu gõ một dòng: "Muốn hạ thủ lưu tình không?"
Tiếng cười Diệp Tu truyền đến trước cả khi dòng trả lời hiện lên trên kênh đồng đội: "Chuyện đó để tôi lo, cậu chỉ cần dốc toàn lực chém chết lão đội trưởng của mấy cậu là được, coi lão như tôi vậy đó."
"… Cái gì mà coi lão như anh chứ!" Cứ hễ đối diện Diệp Tu, Lam Hà lại cảm thấy mình bỏ quên mặt mũi, cậu nghĩ gì mà dám buông câu hạ thủ lưu tình trước mặt cựu đội trưởng chiến đội Lam Vũ, đúng là ảo tưởng sức mạnh, nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ, đâm ra lúng ta lúng túng.
"Mình là đồng đội mà, công trạng của cậu, dĩ nhiên tôi hưởng một nửa." Diệp Tu cười.
"Trạng cái đầu anh!" Lam Hà nghiêm khắc khiển trách hành vi châm chọc đồng đội.
"Ha ha, cuối cùng cũng lên chút tinh thần, tốt rồi." Tần Lĩnh Thu Phong chạy đến đỉnh núi, tìm chỗ ẩn núp, bắt đầu quan sát hướng đi trên cỏ, vẫn không quên vẫy vẫy tay gọi Lam Kiều Xuân Tuyết, khi Lam Hà đến, Diệp Tu một mặt ló đầu quan sát một mặt thì thầm: "Hôm qua tôi nhất thời miệng nhanh hơn não, làm cậu hiểu lầm, thật có lỗi, tiểu Lam."
Không phải đọc được, mà là trực tiếp nghe được giọng nói của Diệp Tu, từ chính miệng hắn nói ra ba chữ "thật có lỗi", Lam Hà chợt xúc động vô vàn.
"Không có gì… Tôi không giận, đừng nói xin lỗi." Để thể hiện thành ý, Lam Hà cũng thông qua mic trả lời Diệp Tu.
"Nhưng sao cậu vẫn chẳng có tinh thần gì cả." Diệp Tu nói, ngẫm nghĩ rồi bổ sung, "Chưa kể hôm qua còn hét vào mặt tôi."
"… Không có tinh thần vì nghĩ đến khả năng bạn mình sẽ rời đi, nhưng bây giờ đã biết em ấy có cơ hội trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, tôi không còn băn khoăn nữa." Lam Hà nghiêm túc trả lời hắn nửa câu đầu, rồi lại không cam tâm phản đòn nửa câu sau: "Thì cũng tại anh nói bậy, bị hét là đáng."
"Ừ ừ, Lam Hà đại nhân giáo huấn lúc nào cũng đúng, tôi biết sai rồi, nhưng sẽ không thay đổi đâu xin ngài yên tâm." Diệp Tu khôi phục ngữ điệu làm người tức chết xưa nay.
"Anh!" Lam Hà vừa định giơ chân, chợt nhìn thấy bóng người trên cỏ bèn ngậm miệng, nép vào sau lưng Tần Lĩnh Thu Phong.
"Chỉ có một mình Ngụy đội." Lam Hà nói.
"Ừ, tôi không nhìn thấy Hù Chết Ngươi, cậu thì sao?" Diệp Tu hỏi.
"Nãy giờ nhìn khắp nơi, tôi cũng không thấy." Lam Hà đáp.
"Xem ra đúng là quen thuộc bản đồ này, đi theo tôi." Diệp Tu quan sát một hồi, rồi cũng tìm được con đường khá kín kẽ, liền dẫn Lam Kiều Xuân Tuyết đi xuống từ từ.
Vừa bắt đầu di chuyển, liền thấy Thế Thiên Hành Đạo chat lên kênh chung.
"Tao nói lão Diệp mày làm cái trò quỷ gì? Đây là đánh giải chuyên nghiệp sao? Mục đích hôm nay mày còn nhớ không đó? Mới già thêm vài tuổi mà đã khiến lão phu mệt tâm. Tụi mình đến để khảo sát khả năng của đồng đội sau này, mày không ló mặt, đồng đội tương lai làm sao phát huy, không phát huy, biết thế đéo nào thực lực. Không rõ thực lực, trời mới biết em ấy phù hợp chiến đội mình hay không. Đồ cái thứ vô sỉ không hạn cuối, làm gì cũng toàn gây cản trở sự phát triển của đội, muốn bị ngàn đao bầm xác hả mậy, tao nghiêm túc cảnh cáo mày nha Diệp Bất Tu, lăn ngay ra đây cho tao! Có cái quái gì hay ho đâu, không trốn mày chết hả? Có tin tao pk người thật với mày ngay bây giờ không?" Nhân vật của Ngụy Sâm cứ đứng giữa bãi cỏ, rảnh rỗi chán chê, bèn ngoi lên kênh chung gõ chữ.
"Không phải đang ngồi đối diện với ông sao, nhào vô thử coi! Mét chị chủ liền giờ." Tần Lĩnh Thu Phong nhanh chóng trả lời, Diệp Tu vẫn thoáng nghiêng đầu cùng Lam Hà hài hước: "Thấy chưa, hiểu sao Hoàng Thiếu Thiên như vậy rồi ha, một tay lão huấn luyện, phiền chết đi được."
Lam Hà vốn cũng đang cười, nhưng vừa nghe mấy lời này lập tức tỏ rõ lập trường, làm một fan chân ái trung thành của Hoàng Thiếu Thiên, sao có thể hùa theo lời bất lợi đối với đại thần nhà mình, vì thế cậu lập tức đáp lại: "Sẽ không, không phiền chút nào."
"Chậc chậc chậc." Diệp Tu lắc đầu, "Fan não tàn hết thuốc chữa."
"Móa nó! Đàn ông đàn ang để con gái người ta đi tìm, mặt mũi đâu? " Lời rác rưởi của Ngụy Sâm lại đến.
"Có ngon lát nữa bị vây công đừng réo Hù Chết Ngươi đến giúp nha!" Diệp Tu cũng độp lại.
"Moá nó ngu sao không giúp, đây là 2v2, cả điều này cũng quên? Tao thấy mày càng già càng hết xài, đánh đấm gì nữa nhận thua luôn đi!"
"Ông nói nhận thua tôi nhận thua ngay sao? Bệnh tưởng nặng quá rồi đó?"
...
Lời rác rưởi không ngừng oanh tạc trên kênh chung, Lam Hà nhìn mà cạn lời.
Có thể nghiêm túc một chút được không? Tốt xấu cũng là khảo sát năng lực người mới đó, hai người sắp trở thành tiền bối của người ta, hiểu hôn, nói cho đúng ra sẽ trở thành sư phụ đó, đừng ở trước mặt hậu bối mà rớt hết mặt mũi được không hả? Lỡ dọa người ta sợ bỏ chạy tính sao?
Lam Hà vẫn đang lo lắng thay cho tương lai của bạn mình, kết quả lại nhận được một tin nhắn riêng đến từ Hù Chết Ngươi: "Ha ha ha ha, Ngụy đội và Diệp thần đối đáp lượm liền như thế! Thật là lợi hại ><!"
"… Quá lợi hại." Lam Hà rơi lệ đầy mặt chat trả lời, với em ấy mà nói, chỉ sợ Ngụy đội trần truồng chạy trước mặt chắc cũng không ý kiến.
Diệp Tu một mặt cùng Ngụy Sâm phun lời rác rưởi, một mặt dẫn Lam Hà đi khắp bản đồ một vòng, đáng ngạc nhiên là không hề thấy bóng dáng Hù Chết Ngươi, chợt thấy có chút an ủi.
"Người bạn này của cậu, cũng không tệ lắm." Diệp Tu nói với Lam Hà, bọn họ tạm thời dừng chân, nép vào bên cạnh một tòa nhà gỗ, thỉnh thoảng dòm ra bóng lưng Thế Thiên Hành Đạo đồng thời ngó quanh một vòng.
"Thiệt hả?" Lam Hà kích động.
"Ừ, chúng ta đi hết một vòng, vẫn không thấy em ấy, ít nhất khả năng lợi dụng địa hình không thấp." Diệp Tu nói, hắn vẫn luôn tìm kiếm thân ảnh Hù Chết Ngươi, nhưng nàng không hề lộ diện.
"Nè… Mình lên đi?" Lam Hà biết Diệp Tu đã đạt được mục đích, sắp tới ắt muốn nhìn cô làm thế nào lợi dụng ưu thế đã có để chiến đấu.
"Được rồi! Cậu lên đi, tôi hỗ trợ cậu." Tần Lĩnh Thu Phong vỗ vỗ vai Lam Kiều Xuân Tuyết.
"Tôi…" Lam Hà đột nhiên cảm thấy nhấc bước không nổi.
"Sao? Cơ hội giao thủ với đội trưởng đời đầu của Lam Vũ hiếm có lắm đó, yên tâm càn đại lên đi! Sẽ không để cậu chết đâu." Diệp Tu hết sức chân thành.
"Vậy... tôi đi." Lam Hà nuốt nước miếng.
"Đi thôi đi thôi, tôi che cho mà." Tần Lĩnh Thu Phong lui về phía sau một bước.
"…" Đây là bộ dáng che chắn sao? Lam Hà rất muốn mắng mỏ, tuy nhiên vẫn nhịn.
Tam Đoạn Trảm!
Lam Kiều Xuân Tuyết từ bên cạnh nhà gỗ lao ra, kiếm quang cầm trong tay nhanh chóng chém vào lưng Thế Thiên Hành Đạo.
"Cuối cùng cũng tới rồi sao?" Ngụy Sâm vẫn ở kênh chung gõ chữ kìa!
Tuy gõ chữ, thao tác của hắn vẫn kịp thời, khi Lam Kiều Xuân Tuyết triển khai Tam Đoạn Trảm đến đoạn thứ hai, liền thấy vị trí mình sắp bước lên xuất hiện một đường màu đen, Lam Hà lập tức nhận ra đấy chính là Thuật Thao Túng của thuật sĩ, cậu nỗ lực điều chỉnh góc nhìn, chuột nhấp nhanh hơn, mạo hiểm vạn phần né qua cạm bẫy.
Nhưng vì thay đổi hướng, Lam Kiều Xuân Tuyết lệch khỏi đường tiến công ban đầu, thế tấn công bị nhiễu, mà Thế Thiên Hành Đạo đã bắt đầu ngâm xướng.
Lam Hà biết tuyệt đối không thể để mình trúng phải mấy chiêu khống chế của thuật sĩ, bởi chỉ cần dính một, điều tiếp theo chờ mình, chính là liên chiêu khống chế.
Vì thế Lam Kiều Xuân Tuyết cố gắng thay đổi vị trí đứng, liên tục thay đổi phương hướng, dự định vừa chạy vừa từ từ tiếp cận, nhưng Ngụy Sâm là đa mưu túc trí cỡ nào, còn ai không biết, thuật sĩ và kiếm khách di chuyển không ngừng, thỉnh thoảng lại ném phép chặn đường tiến của kiếm khách, nhân vật kiếm khách tha hồ nhảy trái né phải, vẫn bị bám dính không buông, bộ dáng Thế Thiên Hành Đạo hệt như đang chơi thả diều với Lam Kiều Xuân Tuyết.
"Đã nói che chắn mà!" Lam Hà cuống lên, giữa trăm ngàn chật vật liều mạng gõ lên một câu trên kênh đồng đội, cái giá phải trả là trúng Thuật Ăn Mòn, tuy điểm sát thương của chiêu này có thể bỏ qua không tính.
"Nhanh thôi, sắp rồi." Diệp Tu ung dung điềm tĩnh.
"Móa!" Lam Hà không rảnh đánh chữ, chỉ có thể âm thầm mắng một câu, Lam Kiều Xuân Tuyết tiếp tục xông về phía trước.
Đuổi theo Lam Kiều Xuân Tuyết chừng hơn mười giây, ánh mắt sắc bén của Ngụy Sâm đã hoàn toàn đoán được quy luật và tốc độ di chuyển, nháy mắt sử dụng Lục Tinh Quang Lao phóng ra, tinh chuẩn chặn đường, ngay chính trạm vị, không mảy may lệch hướng, tốc độ tay của Lam Hà thật sự không thể né chiêu, Lam Kiều Xuân Tuyết thế là bị giam cầm kín kín cẩn cẩn.
Chín giây là thời gian giam giữ, Ngụy Sâm không nhanh không chậm chạy xa hai bước, khoan thai ngâm xướng Cánh Cửa Tử Vong.
Lam Hà rầu quá! Ngoài trơ mắt nhìn còn làm gì được, cảm giác chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó mặc người xâu xé, sao mà quen quá vầy nè! Chỉ khác là nhân vật trước mắt không phải Quân Mạc Tiếu!
"Che chắn che chắn che chắn che chắn!" Lam Hà còn cách nào hơn ngoài gõ chữ cầu cứu ở kênh đồng đội, thậm chí quên luôn tình cảnh này còn cần che chắn gì nữa, phải la cứu mạng mới đúng.
"Gấp cái gì?" Diệp Tu ấy thế mà vẫn một bộ dáng bình tĩnh.
Khả năng khống chế và lực sát thương của đại chiêu Cánh Cửa Tử Vong luôn luôn biết thái, nhưng thời gian ngâm xướng lại khá dài, vì thế Diệp Tu định chờ Thế Thiên Hành Đạo ngâm xướng đến giây cuối cùng mới ra tay.
Hào Long Phá Quân!
Tần Lĩnh Thu Phong như gió cuốn mây trôi giết tới, khoảng cách mười mấy ô trong nháy mắt chẳng còn, chiến mâu màu bạc thon dài chớp lên trong sắc tối, vừa ra chiêu đã lập tức đến bên cạnh Thế Thiên Hành Đạo.
Hào Long Phá Quân chỉ buff tốc độ di chuyển, không thể gây ra sát thương, tuy nhiên, bị pháp sư chiến đấu tiếp cận căn bản không khác gì nhận đòn trí mạng.
Tần Lĩnh Thu Phong nghiêng người vung chiến mâu.
Long Nha!
Ngụy Sâm nhác thấy Diệp Tu ra tay đã ngắt ngay Cánh Cửa Tử Vong, chuẩn bị tránh chiêu, tuy nhiên thế tấn công của Tần Lĩnh Thu Phong không ngừng mãnh liệt phóng về phía hắn.
"Nè! Chạm nhẹ thôi mày!" Ngụy Sâm nỗ lực né tránh, vừa chạy vừa nhỏ giọng nhắc.
"Biết mà, ông kéo đi chứ." Diệp Tu ra hiệu hắn đưa mình vào phạm vi công kích của Hù Chết Ngươi.
"Ngoan!" Ngụy Sâm vui vẻ.
"Nhảm ít thôi! Tôi đánh thiệt à!" Diệp Tu uy hiếp.
"Được rồi được rồi, nghiêm túc một chút!" Ngụy Sâm nghiêm mặt nói, Thế Thiên Hành Đạo bắt đầu tránh né lẩn trốn.
Bên kia Tần Lĩnh Thu Phong vừa ra vẻ công kích Thế Thiên Hành Đạo vừa đuổi theo hắn, bên này, Lục Tinh Quang Lao qua thời gian chín giây liền biến mất, Lam Kiều Xuân Tuyết cũng chạy đuổi theo bọn họ.
Ở phía trước ba nhân vật, có một chiếc xe đốn củi nằm đó.
Diệp Tu lập tức vỡ lẽ vì sao mình tìm mãi vẫn không gặp Hù Chết Ngươi.
Cô bé này, chắc chắn là bỉ ổi núp lùm bên dưới xe đốn củi! Nhờ vào một vật che chắn lớn như thế, cộng thêm sắc u tối của bản đồ, có quỷ mới nhìn ra cô.
Quả nhiên, vì không nhận định được tình huống trước mắt, Lam Kiều Xuân Tuyết chỉ cắm đầu chạy thẳng, nên dễ dàng bị Hù Chết Ngươi giam vào một Lục Tinh Quang Lao. Tiếp đó, một loạt Mũi Tên Nguyền Rủa bay về phía Tần Lĩnh Thu Phong, chưa hết, lẫn trong đường bay của Mũi Tên Nguyền Rủa còn có thêm Thuật Trói Buộc.
Vào tích tắc Mũi Tên Nguyền Rủa sắp trúng mục tiêu, lợi dụng hình ảnh Mũi Tên Nguyền Rủa che chắn, tính toán điểm rơi mà cast chiêu Thuật Trói Buộc, thao tác không tính là khó, nhưng căn thời cơ cũng như phán đoán điểm rơi cần phải đạt đến trình độ ngang tầm tuyển thủ chuyên nghiệp, lần biểu hiện này, xem ra Hù Chết Ngươi không hề phụ lòng Ngụy Sâm đã đánh giá cao.
Bất quá nhãn lực Diệp Tu cỡ nào, cho dù giấu trong đàn Mũi Tên Nguyền Rủa, dù ở một bản đồ u ám âm trầm, hắn cũng lập tức nhận ra điểm dừng của Thuật Trói Buộc, Tần Lĩnh Thu Phong thoáng nhích sang trái, vừa khớp né sạch cả hai kỹ năng Hù Chết Ngươi vừa phóng ra.
Nhưng ngay thời điểm Mũi Tên Nguyền Rủa sượt qua người Tần Lĩnh Thu Phong, Diệp Tu liền cảm thấy trên đầu nhân vật mây đen bao phủ, Ngụy Sâm hiện vẫn đang vừa chạy vừa né, vậy thì Mưa Hỗn Loạn này chỉ có thể do Hù Chết Ngươi phát chiêu.
Phạm vi Mưa Hỗn Loạn được Hù Chết Ngươi căn chuẩn vô cùng, đem Tần Lĩnh Thu Phong vây vào giữa, có thể nói, kết hợp với Thuật Trói Buộc vừa xuất ra kia, bất luận Diệp Tu chọn trốn phải hay trái, Tần Lĩnh Thu Phong đều không thể kéo dài khoảng cách để thoát khỏi tâm điểm Mưa Hỗn Loạn này.
Trong tình huống ấy, trốn thoát khỏi chiêu khá là chật vật, nhưng nếu để nhân vật trúng phải khiến thao tác kỹ năng trở nên hỗn loạn thì càng phiền hơn, không thể không trốn, trước khi Mưa Hỗn Loạn phát huy hiệu lực, Diệp Tu bạo tốc độ tay, phóng chạy nhanh hết tốc lực, cộng thêm Trượt Đất, nhờ vậy mới miễn cưỡng thoát khỏi phạm vi của Mưa Hỗn Loạn.
Vừa hoàn tất thao tác Chịu Thân, Diệp Tu liền nhìn thấy lẻ tẻ vài giọt Mưa Hỗn Loạn hạ xuống, sau đó biến mất không còn tăm tích, rõ ràng người thao tác đã chọn ngắt bỏ kỹ năng, lòng hắn thoáng thăng cấp mức đánh giá cho cô bé chơi thuật sĩ này, cô nàng nắm rất chắc phạm vi công kích của kỹ năng mình phóng ra, đồng thời phán đoán khoảng cách mà Diệp Tu đã di chuyển, biết Mưa Hỗn Loạn không cách nào đả thương Tần Lĩnh Thu Phong, bèn dứt khoát ngắt chiêu.
Bên kia, Thế Thiên Hành Đạo kéo dài khoảng cách với Tần Lĩnh Thu Phong, lúc này quay sang bắt nạt Lam Kiều Xuân Tuyết, vừa thoát khỏi Lục Tinh Quang Lao, kiếm khách đáng thương chẳng khác nào con rối, bị Thế Thiên Hành Đạo dùng đủ loại kỹ năng khống chế đùa giỡn.
Tần Lĩnh Thu Phong lập tức vọt tới trước định qua cứu, Diệp Tu thao tác nhân vật lao nhanh, thế nhưng vừa bước hai bước đã lập tức dừng gấp, cách nơi Tần Lĩnh Thu Phong đứng đứng chừng 1 ô đã thấy hạ ngay xuống một Thuật Thao Túng.
"Hở?" Diệp Tu nghe thấy từ phía Hù Chết Ngươi truyền đến một tiếng kêu ngạc nhiên nho nhỏ.
Cô không ngờ ngay cả tập kích đột ngột thế này cũng có thể né, chỉ là, nếu biết kẽ hở khi nãy Diệp Tu cố ý bán cho, cô sẽ còn bất ngờ hơn.
"Tiểu thuật sĩ thật sự có tài." Diệp Tu ở kênh chung đăng một dòng chat.
Hù Chết Ngươi ngẩn ra, liền thấy Tần Lĩnh Thu Phong nhanh chóng rời khỏi phạm vi công kích của nàng, lao về phía Thế Thiên Hành Đạo, trong khi cô không còn cách nào ngăn chặn, chỉ đành trơ mắt nhìn theo bóng lưng màu đen của pháp sư chiến đấu càng ngày càng xa, không có cơ hội, còn quấy nhiễu kiểu gì?
Phục Long Tường Thiên!
Diệp Tu ra luôn đại chiêu, mũi mâu Tần Lĩnh Thu Phong lạnh buốt dâng trào đấu khí ma pháp hóa thành đầu rồng to lớn, vững vàng ngoạm lấy Thế Thiên Hành Đạo, lực chấn động đẩy hắn ra thật xa, Lam Kiều Xuân Tuyết cuối cùng thoát khỏi khống chế của thuật sĩ, lập tức phóng Tam Đoạn Trảm giết tới, tiếp đó mở chiêu Kiếm Định Thiên Hạ, rồi đến Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, không hề có chút phân vân, Kiếm Định Thiên Hạ là đại chiêu buff mạnh tốc độ lẫn lực công kích, nháy mắt đã thấy tàn ảnh của mấy đạo kiếm màu xanh lam bay lượn về phía Thế Thiên Hành Đạo.
Tần Lĩnh Thu Phong cũng không chút chần chừ, một chiêu Thiên Kích nối liền, sau đó bắt đầu liên miên không dứt bộ liên kích của pháp sư chiến đấu.
"Làm gì đó mậy?!" Nhân vật của Ngụy Sâm còn đang lơ lửng giữa trời, hắn đành liều mạng quay người thật qua, mắng mỏ Diệp Tu.
"Thử cho em ấy một lần áp lực nữa xem." Diệp Tu trả lời, thao tác vẫn không ngừng.
"Miễn đừng đánh chết lão phu là được." Ngụy Sâm lườm qua, sau đó bắt đầu dồn sự chú ý vào hành động của Hù Chết Ngươi.
Hù Chết Ngươi sau khi Diệp Tu rời khỏi phạm vi công kích của mình bèn chui ra khỏi xe đốn củi, lúc này đã chạy gần đến chỗ ba người đang giao chiến, ngay khi tiến vào phạm vi kỹ năng có thể công kích, thấy không ai để ý đến mình, và vì những kỹ năng khống chế mình phóng ra hoàn toàn vô hiệu đối với Diệp Tu, cô quả quyết dùng luôn đại chiêu.
Tuy nhận định rõ Diệp Tu và Lam Hà đều không gây trở ngại cho cô, Hù Chết Ngươi vẫn cứ tìm một thân cây làm vật che chắn, vài giây sau đó, một vòng xoáy đen nhánh mở ra ngay sau lưng Tần Lĩnh Thu Phong và Lam Kiều Xuân Tuyết, vài cái vòi đen thui từ trong đó vươn ra, khí thế hùng hổ cuộn đến muốn chộp lấy hai người.
Lam Hà thấy thế, lập tức chạy đi, khi nhân vật quay đi cậu liếc qua Tần Lĩnh Thu Phong, rõ ràng đối phương cả đầu cũng không ngoái nhìn, hoàn toàn không chú ý tới Cánh Cửa Tử Vong bên này, chấp nhất công kích Thế Thiên Hành Đạo, lòng cậu tự dưng có chút nóng nảy.
Cậu cảm thấy mình có thoát kỹ năng này hay không cũng không sao, nhưng Diệp Tu ngàn vạn lần không nên trúng đại chiêu, một khi bị Cánh Cửa Tử Vong bắt lấy, nhân vật sẽ bị khống chế thao tác đến mười mấy giây, chưa kể sát thương vô cùng khủng bố.
Về sau Lam Hà nghĩ lại, lúc ấy cậu cũng cảm thấy Diệp Tu không thể nào không chú ý tới sức mạnh của kỹ năng này, cũng cho rằng hắn có chủ ý gì đó, bất quá khi lâm vào thời khắc chiến đấu căng thẳng, ở giây phút ngàn cân treo sợi tóc, mắt thấy mấy cái vòi của Cánh Cửa Tử Vong càng lúc càng đến gần Tần Lĩnh Thu Phong, đầu óc của cậu nào kịp suy nghĩ, Lam Kiều Xuân Tuyết vọt tới như một phản xạ có điều kiện, thay Tần Lĩnh Thu Phong nhào vào cánh cửa quái dị đen ngòm kia.
Cánh Cửa Tử Vong bắt được con mồi, liền giống như quái thú biểu đạt sự mừng rỡ, ăn ngốn ăn ngấu Lam Kiều Xuân Tuyết, phát sinh ầm ầm tiếng nổ.
"…" Diệp Tu nhìn Lam Kiều Xuân Tuyết giãy dụa bên trong vòng xoáy đen thui của Cánh Cửa Tử Vong, có chút bất ngờ.
Thật ra khi Lam Kiều Xuân Tuyết xông về phía Tần Lĩnh Thu Phong Diệp Tu liền dừng thao tác, nhưng Lam Hà vọt sang nhanh quá, mà những chiếc vòi khói đen lại rất gần mình, hắn chưa kịp làm gì, Lam Kiều Xuân Tuyết đã bị Cánh Cửa Tử Vong nuốt mất, thanh HP của kiếm khách đồng đội tuột xuống ào ào, Diệp Tu cạn lời.
Dĩ nhiên hắn sẽ không ngoan ngoãn để mình bị tóm, dự định của Diệp Tu là đợi đến giây cuối cùng mới tránh né, sau đó sẽ di chuyển bốn phía tấn công, lấy bối cảnh đó mà kiểm tra tốc độ tay khi thao tác Cánh Cửa Tử Vong của Hù Chết Ngươi, nhưng hành động này của Lam Hà, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Là một người chơi Vinh Quang thâm niên, hơn nữa còn là cao thủ, nhìn thấy đại chiêu liền né là thường thức căn bản, cho nên Diệp Tu không đặc biệt nhắc nhở, vốn dĩ hắn cho rằng, Lam Hà khẳng định sẽ chạy trước, chờ qua thời gian của kỹ năng này lại quay về tham chiến, nhưng Lam Hà cứ thế liều mình cứu giúp, Diệp Tu nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
Rõ ràng cậu ta quấy rối kế hoạch của mình, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn thấy người khác gặp nguy hiểm liền ra tay tương trợ, tính cách này vô cùng đúng với Lam Hà.
Hơn nữa, hôm nay bọn họ đến đây là để khảo sát thực lực của Hù Chết Ngươi, là bạn tốt của cô, Lam Hà vốn nên tìm cách để cô có cơ hội biểu hiện tài nghệ, thậm chí vừa mới bắt đầu tranh tài, Lam Hà còn hỏi qua có muốn hạ thủ lưu tình hay không. Ấy thế nhưng tích tắc vừa rồi, rõ ràng đấy chính là cơ hội tốt nhất cho Hù Chết Ngươi, nếu Cánh Cửa Tử Vong kia có thể bắt lấy Diệp Tu, thì không chút nghi ngờ, Hù Chết Ngươi sẽ nhận được lời mời từ Hưng Hân.
Nhưng Lam Hà lại chủ động thay thế Diệp Tu để chính mình bị tóm.
Thoáng tự hỏi một chút, vẻ mặt vốn nghi ngờ thắc mắc của Diệp Tu giãn ra, ngay cả chính hắn cũng tự biết, vào lúc này, nụ cười hài lòng của hắn lộ ra không cách gì tém lại.
E rằng bản thân Lam Hà cũng không hề phát hiện, hành động vừa rồi của cậu, là đặt an nguy của Diệp Tu lên trên tiền đồ của bạn mình.
Như vậy mình có quyền suy luận ra thế này hay không, giá trị của mình ở trong lòng cậu ấy, vượt qua mức độ bạn bè rồi?
Diệp Tu càng cười đến là vui vẻ.
Vì Lam Hà đã dũng cảm đứng ra, Diệp Tu đương nhiên không muốn lãng phí tâm ý của hắn, vì thế Tần Lĩnh Thu Phong làm vài di chuyển thay đổi vị trí, lập tức thoát khỏi phạm vi Cánh Cửa Tử Vong.
Chỉ bắt được một đối tượng nên thời gian duy trì của Cánh Cửa Tử Vong không kéo dài, trong chốc lát Lam Kiều Xuân Tuyết đã rơi ra, lăn đến trước mặt Tần Lĩnh Thu Phong.
"Thấy xót chưa?" Diệp Tu nhìn Lam Hà thành thục thực hiện thao tác Chịu Thân, cười hỏi.
"Xót chứ!" Lam Hà nhìn thanh HP của mình, lòng vẫn còn sợ hãi.
"Tốt lắm! Đi báo thù thôi!" Tần Lĩnh Thu Phong nhấc chiến mâu lên, phóng về phía Thế Thiên Hành Đạo.
"Tốt!" Lam Kiều Xuân Tuyết rút ra kiếm quang, chạy hướng ngược lại.
"Hả?" Sau đó hai người đồng thời ngừng bước, xoay người nhìn đối phương.
"Cậu đi đâu?" Diệp Tu kỳ quái.
"Không phải báo thù sao?" Lam Hà kinh ngạc.
"…"
"… A."
…
Lam Hà trong phút chốc xấu hổ muốn chui xuống đất.
Diệp Tu đã nói từ sớm đừng để ý tới Hù Chết Ngươi, chủ công Ngụy Sâm, mình thế nào quên mất, một lòng chìm đắm vào trận đấu, thậm chí còn muốn đi tìm bạn tốt báo thù, nói xem, trận so tài này mục đích là gì?
Nghĩ ngợi hai giây, Lam Hà đỏ mặt.
Móa nó móa nó móa nó móa nó!!
Có phải mình đã làm hỏng chuyện tốt của Hù Chết Ngươi rồi không?!
Nhớ lại hành vi hồi nãy của mình, lại nghĩ đến hậu quả sau đó, Lam Hà hối hận vô cùng, không thao tác gì trong game, ôm mặt tự trách, Lam Kiều Xuân Tuyết cứ thế một tay cầm kiếm quang, đứng bất động trên cỏ nhìn Tần Lĩnh Thu Phong.
"…" Diệp Tu cố ý cười lớn, hắn biết rõ Lam Hà đang khó nghĩ chuyện gì.
"Này… Hai đứa tụi bây định làm gì đấy? Chơi trò liếc mắt đưa tình? Đánh nữa hay thôi, hay muốn bọn này rút ra ngoài nhường cho tụi bây cả thế giới?" Ngụy Sâm nhìn không nổi, hắn vốn bày binh bố trận sẵn sàng đón địch, ở kênh đội ngũ gõ chữ bàn định với Hù Chết Ngươi cách ứng phó sự tiến công của bọn Diệp Tu, kết quả lại nhìn thấy hai người kia đứng ngốc ra không biết đang làm cái gì.
Dựa vào tính cách của Ngụy Sâm, lúc này không tập kích lén thì không còn gì để nói, bất quá trọng điểm hôm nay không phải thắng thua, cho nên hắn cũng không nhào lên đánh đấm, mà là hỏi trước một câu.
"Được rồi được rồi cũng đến lúc rồi, trước tiên lui đi, tiểu Lam, mình GG." Diệp Tu nói.
"A." Lam Hà mặt vẫn còn đỏ, ngơ ngác mà đáp một tiếng, gõ lên kênh chung hai chữ GG, sau đó thoát khỏi trận đấu.
Mấy người quay lại khán đài, Lam Hà còn đang tự trách, không dám nói gì, bên kia Ngụy Sâm và Diệp Tu đã tạm thời tắt mic, người thật bên ngoài trao đổi với nhau.
"Thế nào?" Ngụy Sâm đi tới sau lưng Diệp Tu, hỏi.
"Tuyển thủ đánh đoàn đội." Diệp Tu nói.
"Ừm…" Ngụy Sâm cũng đồng ý với cái nhìn của Diệp Tu, năng lực solo của Hù Chết Ngươi thật sự thê thảm, khó trách mãi vẫn không được chú ý, người chơi đa phần trội về solo, biết đánh đoàn đội thường là số ít.
"Tuy chỉ hữu dụng một phần, nhưng em ấy có thể mang đến nhiều biến hóa linh hoạt trong chiến thuật, đây chắc chắn là điều tốt, chiến đội của mình đúng là cần một nghề đánh xa hệ ám dạ, em ấy sẽ tiếp nhận thẻ tài khoản của ông, nên ông tự quyết đi." Diệp Tu cầm lấy hộp thuốc lá, đưa lên miệng ngậm một điếu, sau đó búng một điếu khác chìa cho Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm rút lấy điếu thuốc, gật đầu, trở lại chỗ mình ở phía đối diện.
Về phần trong game, Lam Hà và Hù Chết Ngươi đang rủ rỉ rù rì, thấy hai người đi tới, liền im lặng, Lam Hà vừa định nói mình đi trước, đã nhận được tin nhắn riêng của Diệp.
"Tiểu Lam, để bọn họ thương lượng, chúng ta đi thôi." Diệp Tu nói.
"… Đi? Phải đi đâu?" Lam Hà khó hiểu.
"Tùy cậu, nhìn ngắm phong cảnh gì đó." Tần Lĩnh Thu Phong đã quay đi.
"Ai thèm ngắm với anh!" Lam Hà miệng phản kích, bước chân lại đuổi theo.
"Vậy, hay là chúng ta đánh một trận?" Diệp Tu đề nghị.
"Ngắm phong cảnh. Tốt! Tôi thích nhất ngắm phong cảnh." Lam Hà không chần chừ đáp ngay.
"Ha ha."
"Cười em gái anh chứ cười!"