Lưu Hạo – Gã gù
Edit + beta: Băng Ly
Viết để phản hồi bài “Ai mà chẳng từng?” của Nhạn Cẩm Khanh, edit by @Tương Du.
Chúc mừng sinh nhật Lưu Hạo 2020
Cre art: 千里Rosth-
Đầu tiên, mỗi lần nói đến nhân vật Lưu Hạo này đều không tránh khỏi một điểm, “nhân tính”. Đúng vậy, Lưu Hạo có rất nhiều hành vi và suy nghĩ đều rất có “nhân tính”, nhưng từ này cũng không phải hoàn toàn là ca ngợi. Thiện lương là nhân tính, ti tiện cũng là nhân tính, dũng cảm là nhân tính, nhát gan cũng là nhân tính, khoan dung là nhân tính, ghen ghét cũng là nhân tính, tinh thần hiệp sĩ là nhân tính, bảy tông tội cũng là nhân tính. Đương nhiên tôi cũng không có ý nói ai đó hoàn toàn thuộc về vế sau, cũng như nhân vật 100% là chân thiện mỹ không tồn tại vậy. Ý tôi là, chúng ta nên đánh giá cao sự tích cực, hướng thiện, phần chính diện trong con người, chứ không phải chỉ qua một số hành vi “phù hợp nhân tính” đã vội khẳng định.
Lưu Hạo là một nhân vật gần sát với sinh hoạt đời thường, không sai. Hắn có rất nhiều suy nghĩ mà nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh đó, mỗi người chúng ta đều có thể xuất hiện những tâm tư như vậy. Những ý niệm này có tốt có xấu, với tùy tính cách mỗi người, chúng có thể bị phủ định hoặc bị thực hiện, hơn nữa thủ đoạn thực hiện cũng không hoàn toàn giống nhau. Nhưng mà có lẽ là vận khí cho phép, có lẽ là vận mệnh xô đẩy, Lưu Hạo khi biến ý nghĩ của mình thành hành động luôn chọn khuynh hướng u tối nhất kia, lại không bao giờ cho rằng mình có lỗi. Hết thảy cuối cùng dẫn đến cuộc đời tuyển thủ xuất đạo năm năm lưu lạc ba chiến đội của hắn, bị vô số người đọc căm ghét, đối với chuyện này tôi chỉ muốn nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Là một fan não tàn của Diệp, lúc đầu lý do tôi ghét Lưu Hạo giống như đại đa số mọi người, là vì hắn ép Diệp thần rời đi. Đương nhiên giống như Nhạn Cẩm Khanh nói, đọc những chương về sau sẽ cảm thấy như vậy là đánh giá quá cao hắn. Mâu thuẫn của Diệp Tu và Gia Thế căn bản nằm ở chỗ thương mại hóa, có lẽ còn có một phần lý do là sự đố kị của Đào Hiên khi là một người chơi Vinh Quang. Tôi nhớ lúc mình vừa mới thông suốt, từng đưa ra luận điểm Đào – Diệp không hợp có lẽ bắt đầu từ mùa giải thứ năm, một là vì ba mùa giải đầu tiên, Diệp Thu chiến tích hiển hách, có thể trấn áp mọi sự phản bác, hai là mùa giải thứ tư, Tô Mộc Tranh xuất đạo, Đào Hiên mới nếm thử được quả ngọt của tuyển thủ thần tượng là như thế nào. Đến mùa giải thứ sáu, khi cấp 70 đổi mới, mâu thuẫn đã trở nên căng thẳng không thể vãn hồi, thể hiện qua chuyện Đấu Thần dùng Rồng Ngẩng Đầu ngầu lòi bá đạo khiến truyền thông và khán giả cuồng nhiệt tán tụng, nhưng Diệp Tu lại từ chối tăng hiệu suất sử dụng chiêu này. Đây đại khái là vết cứa cuối cùng vào sợi dây quan hệ Đào – Diệp.
Còn lúc này Lưu Hạo đang làm gì? Mùa giải thứ năm xuất đạo, năm đó các đội viên còn có lòng tin sẽ giành được quán quân, nhưng - bất kể là có phải bị cảm xúc của ông chủ ảnh hưởng một cách vi diệu hay không - thất bại. Trong cảm giác thất bại đó, rất dễ nảy sinh ra tâm lý tiêu cực, mạnh vì gạo bạo vì tiền, tràn ngập dã tâm, sẵn sàng dùng một chút thủ đoạn khác, Lưu Hạo được Đào Hiên xem trọng cũng là hợp lý. Nói tóm lại, trong cuộc quyết đấu này, người nắm hai đầu là Đào Hiên và Diệp Tu, còn Lưu Hạo chỉ là một con cờ, một thanh đao mà thôi.
Từ chuyện bị Gia Thế vứt bỏ cũng có thể nhìn ra được, những kẻ được gọi là “cùng phe cánh” kia, không ai lên tiếng xin tha cho hắn, hoặc niệm tình cũ đi tiễn biệt hắn, cả cao tầng câu lạc bộ cũng đề phòng hắn. Về nguyên nhân hắn bị Gia Thế vứt bỏ, khả năng này cũng quá nhiều, ví như không được Đào Hiên tín nhiệm. Kẻ có thể lôi kéo đồng đội và thuộc hạ, lại tiếp tay cho ông chủ ép đội trưởng phải giải nghệ, trong thời buổi loạn lạc này không được tin tưởng cũng là lẽ thường.
Đương nhiên, có lẽ hắn từng bước một từ ghen ghét Diệp Tu đến cô lập Diệp Tu, rồi đến đuổi Diệp Tu đi, trong thời gian này gặp rất nhiều yếu tố hoàn cảnh và yếu tố lòng người đều góp phần thúc đẩy, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm như vậy. Cho nên cuối cùng, Đào Hiên có đường lui, hắn cũng không thành một đại boss sau màn, mà chỉ là một tiểu nhân.
Cái đoạn phó bản “Rừng Rậm Băng Sương” kia, biểu hiện của Lưu Hạo rất ngây thơ, đường đường là đội phó chiến đội Vương Triều, lại vì cày cái phó bản cấp 27 mà phí tâm sức như thế, còn cố ý đóng kịch học trộm phương pháp phá bản của bại tướng dưới tay mình (hắn cho rằng là thế), sau đó dẫn người làm theo. Nhưng bỏ đi thân phận của hai bên, trong game làm như vậy đại khái cũng không tính là ti tiện.
Nhưng ở Thần Chi Lĩnh Vực, sau khi Tôn Tường thảm bại, biểu hiện của Lưu Hạo lại rất lạ lùng, hắn tỉnh táo chuẩn bị tranh tài không chút sai sót, khiến lão Ngụy chỉ qua một trận đã nhìn ra, “thua trận không thua người”.
“Lưu Hạo chỉ thể hiện vì tương lai của mình, cậu ta bỏ mặc đội ngũ rồi.” (Chương 612, “Thua trận không thua người.”)
Lúc ấy Lưu Hạo vẫn là đội phó Gia Thế, khi sĩ khí đội ngũ sa sút không hề cổ vũ chiến khí cho cả đội, mà chỉ cố gắng thể hiện bản thân, chuẩn bị tốt cho tương lai của mình mà thôi. Nhìn xem trong trận tổng quyết đấu, Chu Trạch Khải bại bởi Diệp Tu, dưới đài hoàn toàn tĩnh mịch, Giang Ba Đào làm như thế nào? Cậu ta tỏ ra không bị ảnh hưởng tâm lý chút nào, dùng ma kiếm sĩ mạo hiểm đánh liên kích khiến lòng người phấn chấn, khiến người xem nhiệt tình cổ vũ đến độ bắt đầu ca hát, cảm xúc của đồng đội cũng được nâng lên, đây mới là một đội phó ưu tú.
Còn Lưu Hạo thì sao? Không nói là đội phó Gia Thế, lúc đó hắn đã làm gì, mà ngay cả trận đấu thứ mười bảy của mùa giải thứ mời, Hô Khiếu đấu Hưng Hân, phần đoàn đội, hắn nhìn Triệu Vũ Triết nóng vội mạo hiểm lao ra, biết rõ là sai lầm, nhưng vẫn buông tay để hắn đi, sau đó nhanh chóng cứu viện, thể hiện mình nhìn xa trông rộng đồng thời quan tâm bảo vệ với tiểu tướng trong đội.
(chương 1280)
So sánh ra, cũng trong hoàn cảnh nhìn Triệu Vũ Triết hành động sai lầm trong Bách Quỷ Dạ Hành, đội phó Phương Duệ đã làm gì? Ngăn hắn đi chịu chết, trong tình huống không có chút cơ hội thắng nào nhưng vẫn cất giấu một Mảnh Mật Thất để cầu một tia cơ hội may mắn, chuyện này cũng là ngòi dẫn nổ khiến Phương Duệ phải rời khỏi Hô Khiếu. Mà lúc này, một Lưu Hạo chuyển nhượng tự do, đối mặt với mâu thuẫn trong đội,
“rất hứng thú khi chứng kiến cảnh trước mắt”. (Chương 1111 – Nội chiến Hô Khiếu).
Lưu Hạo vẫn luôn là dạng này, vĩnh viễn lựa chọn bản thân chứ không phải lợi ích tối ưu cho toàn đội, hoặc cho dù là đội ngũ có cơ hội thắng, cũng phải do chính hắn gắn kết tốt đồng đội, làm nổi bật trình độ cá nhân. Một mực như thế, chưa từng hối cải, chưa hề trưởng thành, không chút tiến bộ. Từ điều này có thể nói rằng, việc Gia Thế bị loại sau đổi hắn đi quả là một nước cờ tốt.
Lưu Hạo đối với Diệp Tu, đối với Tô Mộc Tranh, có cảm xúc oán hận, điều này rất dễ lý giải, phù hợp với “nhân tính”. Đối với kẻ nổi bật đến mức lấn át toàn bộ công lao của mình oán hận, đối với người thực lực không bằng mình lại dễ dàng tiến vào All-Star sinh ra oán hận, đối với đồng đội quá yếu liên lụy mình oán hận, thậm chí theo bản năng ghen tị với người mạnh hơn mình... Đây đều là “nhân tính”.
Vu Phong có, cho nên hắn từ bỏ vị trí chủ lực của nhà giàu quán quân, chuyển nhượng đến Bách Hoa, thẳng thắn nói lý do là “vì địa vị”. Lưu Tiểu Biệt có, nên ở Tân Binh Khiêu Chiến hắn nhanh gọn đánh bại Lư Hãn Văn, kiếm chỉ Hoàng Thiếu Thiên không chút che giấu. Đường Hạo có, cho nên trong All-Star hắn “lấy hạ khắc thượng” đoạt được địa vị đệ nhất lưu manh. Tiêu Thời Khâm có, nên hắn tự hạ thân phận, chấp nhận gánh lấy tiếng xấu đến Gia Thế đánh khiêu chiến. Trương Giai Lạc có, nên hắn chấp nhận gánh vác nhiều áp lực như vậy, từ bỏ nhiều như vậy, “vì quán quân.” Triệu Vũ Triết có lẽ có, cho nên hắn không về nhà trong kỳ nghỉ ngơi sau giải đấu, ở lại chiến đội khổ luyện kỹ thuật. Đối lập với đó là chiến đội Luân Hồi, danh hiệu “chiến đội mọi người” gọi nhiều năm như vậy, nhưng đội viên trong nhà vẫn thân thiết như học sinh cấp ba bình thường.
Chỉ là cách giải quyết vấn đề của Lưu Hạo khá đặc biệt, không phải là thay đổi mình, cũng không phải là đường đường chính chính khiêu chiến, mà là kéo người khác xuống nước để mình thượng vị. Mà loại tư duy này là quán tính, cho dù hắn làm đội trưởng Lôi Đình là đường đường chính chính dựa vào thực lực, đến Hô Khiếu cũng thuận lợi trở thành đội phó, suy nghĩ của hắn cũng là
“Nhưng mạng tốt thì thế nào, vẫn không lọt nổi vào hàng ngũ Ngôi Sao Tụ Hội mà hắn mơ mộng đã lâu. Tại chiến đội bèo quá”. (Chương 1244: Người may mắn, kẻ xót xa)
Được rồi, hào quang kia của Diệp Thu không thể vượt qua, vậy thì hắn đến Lôi Đình, làm đội trưởng Lôi Đình, lại phát hiện ra tất cả mọi người trong lòng đều nhung nhớ Tiêu Thời Khâm. Aiz, lúc này hẳn nên nói một chút về Vu Phong, năm đó lúc hắn mới tới Bách Hoa, địa vị của Trương Giai Lạc trong lòng fans Bách Hoa cũng không khác Tiêu Thời Khâm với Lôi Đình. Quả thật Vu Phong bị một số fans Song Hoa cố ý phủ nhận, nhưng nếu hắn không liều mạng xông ra phá vỡ Phồn Hoa Huyết Cảnh, theo tính cách của Tôn Triết Bình khả năng cũng không biết hắn là ai.
Phần lớn fans Bách Hoa bất mãn với chuyện Trương Giai Lạc đột nhiên giải nghệ, cũng như một bộ phận fans Lôi Đình phản đối Tiêu Thời Khâm vứt bỏ đội ngũ đến Gia Thế đánh khiêu chiến, chuyện ấy mọi người đều không hơn gì nhau. Vu Phong quả thực rất may mắn, nhưng nếu đổi vai cho nhau trong hoàn cảnh ấy, Lưu Hạo có thể làm vậy không?
Phải biết lúc ấy,
“dưới sự che phủ của ánh sáng chói mắt từ đấu pháp Bách Hoa, thời điểm này bọn họ đứng bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy sự bi tráng của Vu Phong, có lẽ cuối cùng sẽ chỉ có một cái xác văng ra ngoài. Nếu vậy, nỗ lực của Vu Phong cũng sẽ chỉ như một người tầm thường bước vào Phồn Hoa Huyết Cảnh để rồi chết, một tuồng khổ nhục kế này có thể lấy được bao nhiêu nước mắt còn phải tính lại. Cơ hội a! Cơ hội!” (Chương 951. Cơ hội)
Là hoàn cảnh không thể hiện được năng lực cá nhân xuất sắc, Lưu Hạo có thể liều lĩnh đi liều mạng không, căn cứ vào tính cách của hắn thể hiện từ đầu chính văn đến giờ, tha thứ cho tôi dùng thái độ hoài nghi.
Lôi Đình rất bao dung. Tiêu Thời Khâm từ bỏ đội ngũ, tự hạ mình đi đánh khiêu chiến, thế mà còn thua, nếu đổi lại thành Bách Hoa, hay bất kỳ một chiến đội nào khác, chắc chắn sẽ trở thành vết đen tồi tệ, bị fans mắng đến thảm, đương nhiên không thể trở về đội mẹ. Nhưng Lôi Đình không hề. Lôi Đình bao dung Tiêu Thời Khâm, cũng bao dung chủ lực cũ của một Gia Thế đã mất sạch thanh danh - Trương Gia Hưng. Chỉ cần thực tình đối đãi, Lôi Đình cũng sẽ nỗ lực chân thành, như sau mùa giải thứ 9, Lôi Đình đã từng giữ Lưu Hạo lại, chỉ tiếc hắn
“đã không định trú chân lâu ở Lôi Đình, gặp bầu không khí vậy thì càng ghét bỏ. Hết mùa giải, hắn thẳng thừng từ chối tờ hợp đồng kế tiếp của Lôi Đình, chuyển nhượng tự do qua Hô Khiếu”. (Chương 1244)
Đương nhiên, chỉ cần Tiêu Thời Khâm còn ở Lôi Đình, địa vị của hắn vĩnh viễn không cách nào thay đổi. Mà chuyện này cũng không phù hợp với nguyện vọng “bản thân tỏa sáng” của Lưu Hạo, nên hắn đến Hô Khiếu, trở thành đội phó, lọt vào All-Star. Kỳ thực đây cũng được coi là rất thành công, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với những tuyển thủ bất lực nhìn hào môn ngày xưa suy tàn, hoặc hết sức nỗ lực nhưng ngay cả vòng sau của mùa giải đều không vào được. Được bầu chọn là tuyển thủ ngôi sao, dĩ nhiên Lưu Hạo rất có thực lực. Từ đội phó Gia Thế đến đội phó Hô Khiếu, từ hai thân phận này có thể nhìn ra kỹ thuật của hắn rất giỏi, chí ít tại chiến đội ông lớn cũng là trình độ chủ lực. Ngay cả Diệp Tu cũng từng đánh giá hắn “đánh tranh tài trình độ rất cao.” Dạng tuyển thủ như Lưu Hạo, nếu có thể lưu lại Lôi Đình, toàn tâm toàn ý phụ tá Tiêu Thời Khâm như người bình thường, ắt hẳn tương lai tốt đẹp.
Đương nhiên, đây là chuyện không thể, điều này không phù hợp với tính cách của hắn. Không thực tình đối xử lại đòi người khác thực lòng đối đãi, có phải là tham lam rồi không?
Nói tóm lại, Lưu Hạo người này, đáng thương, đáng tiếc, đáng giận.
Thực ra hắn chỉ là một người hi vọng sẽ đạt được địa vị cao, nhưng không muốn tìm nguyên nhân từ mình. Dù Tôn Tường hai năm sau mùa giải thứ tám đã trưởng thành rõ rệt, nhưng cũng là hai năm qua đi, Lưu Hạo vẫn là Lưu Hạo, hắn một chút cũng không thay đổi. Có thể là vì hoàn cảnh và trải nghiệm đã đào tạo nên hắn, nhưng sự tình vẫn là hắn tự mình làm ra. Vẫn là câu nói kia, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, và ngược lại cũng thế.
...