Hoàn [Writing Event - Niệm 2020] Hàn Diệp - Trước khi ngày mai đến

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


TRƯỚC KHI NGÀY MAI ĐẾN

Tác giả: Ú Siu Nhân
Thể loại: Au, Hàn Diệp, nằm vùng


Tôi thích viết, viết đủ thứ trên trời dưới đất, viết về những nhân vật mình yêu quý, viết về những tình cảm mình ngưỡng mộ.
Tôi luôn tin, thứ giúp người ta trở nên mạnh mẽ chính là lý tưởng, là tín ngưỡng trong lòng họ.

Niệm - một từ hay để đại diện cho thứ sức mạnh đã nâng đỡ cho tâm hồn, đưa người mạnh mẽ đi lâu nhất, đi xa nhất, chống đỡ họ vững bước trước giông bão.

Mạnh mẽ nhất là Niệm, cố chấp nhất là Niệm, kiên cường nhất, lâu bền nhất chính là Niệm
Viết về nó, viết cho Hàn, cho Diệp, cho Hàn Diệp và cho chính tôi.

__________________v__________________


Đồng nhân thuộc project Hàn Diệp 2020
Writing Event
Niệm

Dành riêng cho Hàn Văn Thanh và Diệp Tu:
Viết cho họ, cho những tháng năm đồng hành.



__________________v__________________



Trong rừng già, cây to xen lẫn cây nhỏ, lá chen lá, cành chen cành, ánh sáng không cách nào chạm đến mặt đất, không khí ẩm ướt, lẫn trong mùi cỏ cây là mùi máu tanh nhàn nhạt, cảm giác nhớp nháp bám dính khắp cơ thể.

“Tôi còn 11 viên đạn, anh còn gì?” - Diệp Tu rút băng đạn ra, liếc mắt đếm rồi hỏi người bên cạnh.

“Ít hơn cậu hai viên, nhưng nhiều hơn cậu một con dao găm.” Hàn Văn Thanh dùng chân gạt đám lá cây trên mặt đất qua hai bên, ngồi bệt xuống, mở bình rượu trắng bên hông ra đổ lên vết thương ở chân để sát khuẩn, mặt không biến sắc.

“Ngon, trong hoàn cảnh này rồi mà anh vẫn làm đại gia được.” – Diệp Tu quan sát xung quanh, xác định tạm thời đã an toàn mới thả lỏng cơ thể, ngồi bệt xuống bên cạnh Hàn Văn Thanh.

Bọn họ bị vây dồn trong khu rừng nguyên sinh này hơn sáu ngày trời, việc cạn dần nước uống và thức ăn còn không cấp bách bằng đống vết thương chi chít trên cơ thể.

“Cắn cũng đủ dai đó, bọn chúng quyết tâm đồn anh với tôi vào chỗ chết, thiệt hại gần ba mươi người rồi mà vẫn cố cắn tiếp không buông, để tôi xem chúng cố được bao lâu.” Diệp Tu vò loạn mái tóc ướt nhẹp nước của mình, đưa mắt nhìn quanh nắm bắt địa hình.

“Đủ bản lĩnh thì tới đây, tôi tiếp chúng.” Hàn Văn Thanh kéo tay Diệp Tu qua, vạch tay áo lên để lộ những vết thương chằng chịt, “Cậu đừng chết trước khi chúng đến là được.”

Diệp Tu chỉ giãy nhẹ rồi mặc kệ Hàn Văn Thanh cầm bình rượu đổ thẳng lên cánh tay hắn, mùi cồn cùng cơn đau tê tái ập đến đột ngột khiến Diệp Tu choáng váng, răng nghiến lại, bàn tay bấu chặt lấy mặt đất.

“Đm lão Hàn, độc ác vậy? Lợi dụng lúc tôi thương thể đầy mình rồi tính thù cũ.”

Hàn Văn Thanh liếc Diệp Tu, đau tới đổ mồ hôi lạnh vẫn nhiều lời được.

“Phí lời.”

Khi đêm đã buông, nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, dù có thể bị phát hiện thì vẫn phải đốt lửa lên, so với người thì cái lạnh của rừng già và đám sâu bọ cả thân toàn chất độc vẫn là mối lo cần được ưu tiên hơn cả.

Chân Hàn Văn Thanh không tiện đi lại, Diệp Tu lãnh lấy phần nhóm lửa, không mất bao nhiêu thời gian đã cháy thành một đống đủ dùng, ánh lửa bập bùng giữa đêm tối, hắt lên gương mặt trầm tư của hai người.

Những năm gần đây bọn buôn bán người qua biên giới hoành hành khắp vùng giáp ranh giữa Trung Quốc và Miến Điện, thế lực bành trướng, dây mơ rễ má với đủ loại tầng lớp. Bọn họ nhận nhiệm vụ thâm nhập vào nội bộ, phải tìm bằng được những chứng cứ có thể diệt cỏ tận gốc, lôi cả những “ông lớn” đứng sau ra ánh sáng.

Nằm gai nếm mật suốt mấy năm trời, chẳng còn mấy ngày nữa sẽ thu lưới tóm trọn một lần, hắn và Hàn Văn Thanh đã lấy được những tin tức trọng yếu, đủ để trở thành điểm mấu chốt một lần tóm gọn tất cả, bọn chúng liều mạng truy sát họ để bịt miệng là điều dễ hiểu.

“Ba năm trời sống với lũ cặn bã đó thật không uổng phí, có lẽ trong ngày mai thôi, toàn bộ tài liệu sẽ về tới tay bộ chỉ huy, có phải bỏ mạng tại đây cũng không cảm thấy tiếc.” Diệp Tu châm một điếu thuốc, rít một hơi, nghĩ tới bao nhiêu đồng đội bị tra tấn tới chết, chôn thây tại nơi núi rừng hoang vu này, Diệp Tu không khỏi có chút hoài niệm.

“Nhớ bọn họ?” Hàn Văn Thanh nhìn bộ dạng trầm tư của Diệp Tu, bước đến ngồi cạnh, rút lấy một điếu thuốc từ túi của Diệp Tu, đưa lên miệng.

“Ừa, đám người bát nháo đó, muốn quên cũng khó.” Diệp Tu nghiêng mình qua, ghé lại gần Hàn Văn Thanh, tóc xen lẫn vào nhau, hơi thở quấn quít, hắn rít một hơi, đầu thuốc rực đỏ, bén qua đầu điếu thuốc trên môi Hàn Văn Thanh, khói trắng lượn lờ trong không khí, lẫn cùng hơi thở và mùi của đêm đen.

Từng gương mặt hiện lên trong đầu Diệp Tu, Ngô Tuyết Phong, Tô Mộc Thu, Lâm Kiệt, Quách Minh Vũ, Lý Nghệ Bác, Trương Giản… Mỗi một người đều từng cùng hắn trải qua đủ loại huấn luyện gian khổ, kề vai chiến đấu, thân phận nằm vùng lần lượt bị lộ, từng người từng người ngã xuống, mười mấy người bọn họ chỉ còn sót lại hắn, Hàn Văn Thanh và Ngụy Sâm.

Cái giá cho ngày hôm nay thật sự không rẻ tí nào.

Tuổi trẻ, nhiệt huyết, mồ hôi, máu thẫm và cả sinh mạng đã nằm lại nơi đất lạnh vùng biên cương.

“Nếu toàn mạng, đào ba mét đất lên cũng phải đưa họ về.” Hàn Văn Thanh nhả một ngụm khói, cầm một khúc củi dưới chân ném vào đống lửa trước mặt.

“Còn nếu không toàn mạng?” – Diệp Tu nghe câu trả lời của Hàn Văn Thanh, nhếch môi cười khẽ.

“Thì cùng nằm lại nơi này bồi họ.” Hàn Văn Thanh nhìn màn đêm yên tĩnh, giọng nói kiên định.

“Được, chỗ này không tệ, có núi có sông, phong cảnh tạm cho là hữu tình, gần Miến Điện, muốn đi thăm thú nước bạn cũng dễ. Càng nói tôi càng chấm chỗ này.”

Hàn Văn Thanh đã quen thuộc với giọng điệu ngã ngớn không để thứ gì vào mắt của Diệp Tu, ánh mắt dịu đi.

“Lần đó có để lại sẹo ko?”

Diệp Tu thuận tay sờ lên vị trí trước ngực.

“Có chứ sao không, mợ nó, anh còn không tự biết mình à, gãy mất một xương sườn, mạng còn giữ được là ngon lắm rồi?” – Diệp Tu biết “lần đó” mà Hàn Văn Thanh muốn nhắc đến là lần nào. Khi xâm nhập vào tổ chức, để tránh bị nghi ngờ và tiện giúp nhau hành động, hắn và Hàn Văn Thanh luôn bày ra thái độ không ưa nhau, có hắn không có ta, đấu đá không ngừng, chỉ hận không thể uống máu nhai xương đối phương.

“Bớt nhảm, chân tôi hiện tại vẫn còn sẹo đây.” Hàn Văn Thanh đạp vào chân Diệp Tu, con người này, nghiêm túc không quá được 3s. Hàn Văn Thanh theo thói quen chạm vào sợi dây chuyền được giấu cẩn thận trong cổ áo. Diệp Tu nhìn thấy động tác ấy, ngậm điếu thuốc lên miệng, đưa tay vói vào cổ áo Hàn Văn Thanh lôi ra một vỏ đạn được luồn qua sợi dây bạc, Diệp Tu nhìn đồ vật quen thuộc trong lòng bàn tay, lật qua lật lại, chậc lưỡi:

“Anh vẫn còn giữ à?” Lần đó Diệp Tu đã nhắm rất kĩ để viên đạn chỉ sượt qua bắt đùi của Hàn Văn Thanh, không ngờ lũ cáo già đó giở trò thử lòng ở phút mấu chốt. Diệp Tu trơ mắt nhìn viên đạn xuyên qua chân Hàn Văn Thanh, cắn răng trưng ra nụ cười đắc thắng trêu ngươi.

Hàn Văn Thanh nhìn viên đạn trong lòng bàn tay Diệp Tu, không nói rõ cảm xúc lúc này. Hắn nhớ ngày hôm ấy, dù viên đạn chỉ xuyên qua phần bắp đùi, không tổn thương tới mạch máu và xương nhưng cảm giác bỏng rát, đau đớn mà nó mang lại vẫn không dễ chịu chút nào.

Trong các bộ phim, đạn bắn giống như một trò đùa, chỉ cần phủi phủi vài cái, lấy được đầu đạn ra sẽ hết chuyện, nhưng ngoài đời, một viên đạn vào tay cũng đủ lấy đi mạng người, một cú giật nhẹ, nạn nhân ngã xuống, cái chết đến nhanh hơn cả một cái chớp mắt.

Ở khoảng cách gần như vậy, nếu viên đạn kia thật sự ghim vào đùi hắn, gần thêm vài cm nữa thì dù không trúng xương, xung động lẫn bản thân viên đạn cũng đủ làm Hàn Văn Thanh mất một cái chân hay thậm chí là mất mạng.

Hàn Văn Thanh không biết nên cảm ơn vì ý thức của Diệp Tu đủ vững hay vì phản ứng của hắn đủ nhanh, nếu lúc ấy hành động của hắn và Diệp Tu không ăn ý với nhau, cái chân này của Hàn Văn Thanh khó mà giữ nổi.

Có lẽ nên nói thật may vì kẻ bóp cò nổ súng đó là Diệp Tu, người mà Hàn Văn Thanh hiểu rõ nhất.

Đêm đó Diệp Tu mặc kệ sự nguy hiểm còn theo trên đầu, nửa đêm lẻn tới phòng của Hàn Văn Thanh.

“Còn giữ được mạng không?” – Diệp Tu hé cửa sổ, liếc mắt ra ngoài trông chừng.

“Chân còn dùng được, cậu vẫn lết đến đây được, xem ra tình hình không tệ.” Hàn Văn Thanh ngồi ở trên dưới nền nhà, trên người chỉ mặc một cái quần lót tối màu, xung quanh rải rác bông băng thấm máu, vết thương trên chân loét ra, dù đã qua xử lí nhìn vẫn rất dọa người. Điều kiện y tế ở đây quá kém, chỉ có thể xử lí trong khả năng, còn lại phụ thuộc vào ý trời.

“Xương sườn trái gãy một cái, rạn hai cái, không ảnh hưởng nhiều.” Diệp Tu nhìn những vết xanh tím rải rác trên khắp cơ thể Hàn Văn Thanh, mày nhíu lại, “Lúc đó tôi không ra tay nặng tới vậy, mảng bầm kia từ đâu?” Diệp Tu hất cằm, chỉ mảng bầm lớn nhất trên người cơ thể săn chắc của Hàn Văn Thanh.

“Tự đánh thêm, mắc công diễn rồi thì diễn cho tới, đỡ dây dưa về sau.”

Diệp Tu thở dài một cái, mạng của họ như ngàn cân treo sợi tóc, sự đa nghi của đám người cặn bã đó quá nặng, một phát súng và ba cái xương sườn chưa chắc xóa được hết lòng nghi ngờ của bọn chúng, không đem mạng ra cược thì không cách nào tiến sâu vào nội bộ.

“Giống chuyện anh sẽ làm, chúng thấy được cái chúng muốn rồi, từ nay về sau sẽ dễ dàng hơn.” - Diệp Tu khép cửa sổ lại, đến ngồi xuống nền đất, nghiêng người tựa vào người Hàn Văn Thanh, da thịt người kia nóng hổi, đốt cháy toàn bộ âu lo trong lòng hắn.

“Tại sao lại đến đây?” Hàn Văn Thanh tựa đầu vào vai Diệp Tu, nhắm mắt lại thả lỏng người.

“Đến xem anh chết chưa.”

“Mạng này không dễ lấy vậy.”

Diệp Tu bỉu môi, lấy tay chọt vào vết thương ở chân, Hàn Văn Thanh đau tới nhíu mày.

“Cứng miệng, vết thương này chưa biết ra sao đâu, mạng còn, cái chân này thì chưa chắc. Xưa giờ gọi Lão Hàn quen miệng rồi, đừng để tôi phải đổi thành “Lão Què”.”

“Bớt một chân vẫn thắng được cậu.” Hàn Văn Thanh hừ lạnh, không phản ứng lại cái biệt danh mới từ miệng Diệp Tu.

Diệp Tu nhìn gương mặt hơi trắng đi vì mất quá nhiều máu bên vai, Diệp Tu không do dự cầm cằm xoay mặt Hàn Văn Thanh qua, hôn lên đôi môi nhợt nhạt, vừa nóng bỏng vừa thô rát, trong lòng dậy lên sát khí.

“Nếu cái chân này mất thật, những kẻ hôm nay đừng hòng toàn mạng.” Diệp Tu buông tay khỏi cằm Hàn Văn Thanh, chạm lên miệng vết thương của hắn, vết chai trên ngón tay trỏ miết quanh phần da bị đạn bỏng, nước rỉ ra không ngừng.

“Lần đó vì sao đến tìm tôi?” Hàn Văn Thanh thôi hồi tưởng, lấy lại sợi dây chuyền trên tay Diệp Tu, lần này không nhét vào áo nữa, vỏ đạn giữa ngực phản chiếu lại ánh sáng của đống lửa, vỏ đồng đỏ rực tựa như hòn lửa nhỏ.

Đêm đó Hàn Văn Thanh cũng hỏi hắn vấn đề này, Diệp Tu không trả lời, không ngờ trong khung cảnh hiện tại lại lần nữa bị lôi ra hỏi.

“Không nghĩ gì cả, chỉ là muốn đến gặp anh.” – Diệp Tu không có ý định lãng tránh, trả lời đơn giản.

Lúc ấy mạng sống lơ lửng nơi đầu gió, lần hiếm hoi Diệp Tu mặc kệ khả năng bị lộ thân phận, mặc kệ hiểm nguy bủa vây, chỉ biết hắn muốn gặp người kia, tự mình xác nhận tình trạng của Hàn Văn Thanh, ngắm đôi mắt cương nghị kia một lát.

Diệp Tu nhẩm tính một lát, chuyển chủ đề.

“Ngày mai chúng sẽ dồn lực truy quét lần cuối, lũ ngu ngốc đó, chuột chạy cùng xào, chọn con đường này thì nên tính đến ngày hôm nay”

“Cậu chắc Ngụy Sâm tin được? Sẽ không có bất trắc?” Hàn Văn Thanh nhớ tới gương mặt râu ria xồm xoàm kia, không nén được sự nghi ngờ trong lòng.

“Ông ta hả? Không tính các mặt khác, chỉ riêng năng lực nằm vùng và lật mặt lừa người thì cả anh lẫn tôi cộng chưa chắc bằng Ngụy Sâm đâu. Lão từ nhỏ đã lặn lộn khắp nơi, gặp đủ loại tình huống, hơn nữa bao nhiêu sự tập trung của bọn chúng đổ hết lên người anh và tôi, nhanh thì hôm nay, chậm nhất là ngày mốt, tài liệu sẽ được giao đến nơi an toàn.” Diệp xoay con dao găm của Hàn Văn Thanh trong tay rồi đột ngột phóng về phía trước, con dao bay gần 5m rồi cắm thẳng xuống đất, bên cạnh là một con rắn bị chém làm đôi, giãy dụa trước cái chết.

“Nhìn ổng vậy thôi, ổng dùng lý tưởng mà sống, kiên định không kém gì chúng ta đâu, nhất định sẽ không phản bội.”

Diệp Tu bước tới rút con dao ra khỏi mặt đất, chậm rãi lau sạch máu tươi trên thân dao, quay lại nhìn Hàn Văn Thanh, “Lão Hàn, đột nhiên tôi cảm thấy, ngày mai là một ngày không tệ để chết.”

“Cho chúng hay cho chúng ta?” Hàn Văn Thanh dụi đầu lọc xuống đất, dùng mũi giày nghiền xuống.

“Lũ người đó vốn đã chết từ lâu, chỉ còn lại phần thú và một vẻ ngoài giống người, có lẽ chúng không biết chọn ngày đâu.”

“Vậy là cho chúng ta?”

“Nếu cho chúng ta thì vẫn là một ngày đẹp, giệt được chúng rồi, đời này coi như không phí nữa.” Diệp Tu đi đến trước mặt Hàn Văn Thanh, che khuất đống lửa sau lưng, từ trên cao nhìn xuống, trước mắt Hàn Văn Thanh rơi vào bóng tối, cầm lấy dao găm đưa cho hắn.

“Được, hoặc là giết chúng rồi sống, hoặc là giết chúng rồi cùng chết.” - Hàn Văn Thanh cầm lấy con dao găm, nhìn sâu vào mắt Diệp Tu, trả lời bình tĩnh, tựa như chỉ đang cùng nhau bàn chuyện thời tiết.

Khi một người ra đi, thường kéo theo đó sẽ là vô số lời tiếc thương.

“Còn trẻ như vậy mà phải ra đi, thật quá đáng tiếc.”- Vậy nên chờ qua hết tuổi trẻ hãy chọn đối diện với hiểm nguy?

Chờ đến khi 30, 40 tuổi tiếp tục nghĩ “mới lập gia đình, sự nghiệp chưa có gì, đánh cược mạng sống lúc này rồi thật uổng phí” - Vậy nên ngồi chờ gia đình an ổn, công thành danh toại rồi tính tiếp?

Chờ khi về già rồi, sống trọn một đời rồi, phải chăng lúc đó mới là thời điểm thích hợp, nhưng đến lúc đó còn làm gì được nữa?

Không có thời điểm nào trong đời thích hợp để đánh đổi tính mạng cả, nhưng cũng chính vì vậy, thời điểm nào cũng như nhau, sớm hay muộn có gì khác?

Chỉ có kẻ yếu đuối mới sợ việc phải trả giá.

Bọn hắn chọn đánh cược tất cả không phải vì bọn họ không sợ chết, nhưng con người sống nên có tín ngưỡng, có lý tưởng. Tín ngưỡng đủ mạnh, lòng người đủ vững, cái giá đánh đổi đủ xứng đáng thì chuyện đối diện Tử Thần cũng còn quá đáng sợ nữa, một linh hồn được nâng đỡ bằng niềm tin sẽ là linh hồn mạnh mẽ nhất, kiên định nhất.

Họ đều là những kẻ không sợ chết, ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này cũng không có cảm giác gì lắm. Điều đó không có nghĩa là họ coi thường cái chết, chỉ là trải quá rất nhiều chuyện liền hiểu rõ khi nó đã tới, cố tránh cũng không kịp.

Một nghịch lý là khi còn có thể, con người ta thường sợ phải trá giá, chần chừ không dám liều mình, không dám đánh đổi, không dám hi sinh,... chỉ đến khi về già, khi sức cùng lực kiệt, họ không còn nhớ rõ về những thứ họ đã làm, họ chỉ nhớ về những thứ họ không làm, mong ước được quay lại để sửa chữa, nuối tiếc những điều mà chính họ đã từ bỏ.

Diệp Tu không tin có linh hồn hay kiếp sau gì đó, chết là hết, một màn đen đặc, tất cả thành hư vô, có lo nghĩ sớm thì cũng không làm được gì, chi bằng cứ thản nhiêu đối mặt, bình tĩnh nghênh đón tương lai. Khi bước chân vào con đường này, mạng coi như đã bỏ đi một nửa, nửa còn lại đặt cược cho một ván bài sống còn.

Hắn đi được đến bước này, chưa từng sống uổng phí một phút giây nào, chưa từng từ bỏ, chưa từng hối hận, chưa từng quay đầu.

Thứ cần thiết đã giao cho người tin tưởng được, hắn còn gì để luyến tiếc không?

Diệp Tu nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của Hàn Văn Thanh, trong lòng một mảnh an ổn.

Người duy nhất có thể làm hắn luyến tiếc đã ở ngay trước mặt, xét theo khía cạnh nào đó cũng coi như cuộc sống của hắn rất trọn vẹn.

Hắn luôn tự biết mình là một kẻ điên, người trước mặt cũng vậy, bọn hắn là cùng một loại người, đám người đang truy đuổi họ cũng là những kẻ điên, loại điên dại của những kẻ đã mất đi nhân tính, hai kẻ điên cuồng từ xương tủy và một lũ thú vật điên dại vì bị dồn vào chân tường.

Ai biết được chuyện gì cũng có thể xảy ra?

Hắn không biết biết ngày mai sẽ thế nào, không muốn biết, không cần thiết, chuyện của tương lai để tương lai trả lời.

END.




 
Last edited:

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#2
Giọng văn của chị Ú cảm giác rất nhẹ, rất bình thản, rất tự nhiên, hài hòa đến kì lạ trong bối cảnh nặng nề khi cả hai người đang phải đối mặt với cái chết. Fic mang cho em cái cảm giác của Hàn Diệp: dẫu có lúc đối đầu, dẫu cả hai có những nét khác biệt về tính cách, dẫu nơi họ gặp nhau thường là chiến trường, đấu trường, giữa Hàn Văn Thanh và Diệp Tu luôn có một sự ăn ý, hòa hợp lạ lùng.

Rơi vào hoàn cảnh hiểm nguy, chẳng ai biết liệu ngày mai còn được nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng chính khi ấy, sự mạnh mẽ và hòa hợp của hai người lại càng trở nên nổi bật.

“Còn nếu không toàn mạng?” – Diệp Tu nghe câu trả lời của Hàn Văn Thanh, nhếch môi cười khẽ.

“Vậy thì chúng ta cùng nằm lại nơi này bồi họ.” Hàn Văn Thanh nhìn màn đêm yên tĩnh, giọng nói kiên định.

“Được, chỗ này không tệ, có núi có sông, phong cảnh tạm cho là hữu tình, gần Miến Điện, muốn đi thăm thú nước bạn cũng dễ. Càng nói tôi càng chấm chỗ này.”
Cái chết dường như cũng chẳng quá nặng nề.

Chí ít là đối với họ.

Chính họ cũng biết rằng hi vọng sống đang quá mong manh. Nhưng họ không sợ cái chết, bởi họ vẫn còn nhau. Sống đi chung đường, chết theo chung lối.

P/s: chị Ú ơi có đôi chỗ còn lỗi chính tả kìa
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#3
Đầu tiên chúc mừng Ú đã hoàn thành xuất sắc những yêu cầu vô lý của Lãi *vỗ tay*

Nếu để Lãi nói thẳng thì văn phong của em, Lãi là người quen thuộc nhất. Không phải vì Lãi đọc nhiều nhất, mà là vì những gì em viết đều giống với những suy nghĩ, cách nói chuyện hằng ngày vậy: không nóng, không lạnh, cứ đều đều nhưng mọi thứ vẫn vừa đủ, rất lý trí nhưng vẫn tràn ngập tình cảm, mọi thứ đều giống như một sự thật hiển nhiên vậy.

Lãi với em từng nói với nhau, Hàn và Diệp không hề sợ chết, nhưng họ là dạng người không cách nào dễ dàng buông bỏ mạng sống của mình nhất. Không vì bất kì lý do gì, chỉ đơn giản là hai kẻ mạnh cứng đầu, cố chấp sống dưới vùng trời một cách kiêu hãnh nhất.

Những người này kiên định một cách đáng sợ, lý trí đến mức lạnh lùng, nhưng không vì thế mà họ mất đi tình cảm bên trong. Họ có thể hi sinh bất cứ lúc nào, cả hai đều biết, nhưng họ không vì điều đó mà thôi sống cho ngày hôm nay, hai người họ biết hết thảy, những họ vẫn lựa chọn sống như một kẻ điên. Những kẻ điên nguy hiểm nhất.

Tín ngưỡng và lý tưởng, trách nhiệm và lòng tin, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đều đại diện cho tuýp người gánh vác. Họ treo trách nhiệm lên thân mình, đặt tình cảm lại ở phía sau không phải vì nó không quan trọng, đơn giản chỉ vì họ biết, người kia sẽ hiểu. Mối quan hệ nay sống mai chết, ưu tiên công việc như thể này tửng chừng như rất mỏng manh nhưng lại bền chặt đến lạ. Vì sự tồn tại của niềm tin là tuyệt đối, không cách nào phá vỡ được.

Đây là Hàn Diệp của em, cũng là Hàn Diệp của chị. Hi vọng nó có thể trở thành Hàn Diệp của mọi người.
Tụi mình cùng tiếp tục cố gắng! Yêu em. =3= / <3

Họ không có lý do để chết, nhưng vẫn sẽ luôn có lý do để tiếp tục tiến lên.
 

Bình luận bằng Facebook