Hoàn [Writing Event - Niệm 2020] Hàn Diệp - Thiên Địa

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,084
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1


Thiên Địa

Tác giả: Lãi.
Thể loại: cổ trang, linh dị, thần quái.

Văn án:
Số phận là thứ mà đến cả Thần cũng không thay đổi được.

Đôi lời từ tác giả:
. Đồng nhân được lấy cảm hứng từ fanart.
Cụ thể là hai tấm này:



cre: 八角_看简介
. Hi vọng có thể viết hết được những cảm xúc của bản thân gửi đến mọi người.
. Đây là sản phẩm đầu tay, sẽ có sai sót, hi vọng mọi người bỏ qua.
. Hoan nghênh góp ý để tích luỹ kinh nghiệm.

Cám ơn mọi người đã ủng hộ!


Mục lục:
1 | 2 | 3 | 4 | 5

Đồng nhân thuộc project Hàn Diệp 2020
Writing Event
Niệm


Dành riêng cho Hàn Văn Thanh và Diệp Tu:
Viết cho họ, cho những tháng năm đồng hành.



Niệm là nhớ, cũng có nghĩa là mong, còn là sự cố chấp của một con người.
Bất kể đối với niềm tin, hi vọng hay tình cảm,
Niệm luôn đại diện cho những người cứng đầu nhất, mạnh mẽ nhất, cũng là dũng cảm nhất.

Thử hỏi cần bao nhiêu cố chấp để theo đuổi giấc mơ?
Cần bao nhiêu mạnh mẽ để đứng dậy một lần nữa?
Cần bao nhiêu dũng cảm để từ bỏ hết thảy mà yêu một người?

Tâm Niệm một đời, bất di bất dịch.​
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,084
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2
1.

Tương truyền từ trăm năm trước, phàm là linh hồn của bất cứ ai, sau khi chết đi đều sẽ được thanh tẩy rồi tụ về Thiên Môn bước vào Luân Hồi Đạo để chuyển kiếp. Ngược lại, nếu hồn phách sau khi chết vẫn có chấp niệm quá sâu, hận ý quá ác liệt sẽ hoá thành ác linh, quay trở lại làm hại nhân gian, cần phải tiêu diệt không thể luân hồi.

Thiên Môn nằm ở điểm cuối đường chân trời – nơi giao nhau giữa trời và đất, không một ai thật sự biết nó ở đâu, ngoại trừ hai người : Thiên Ma – Ma Tôn của bầu trời và Địa Đế - Đế Vương của mặt đất. Họ được người đời ca tụng là hai vị Thần mạnh nhất thế gian, chia nhau cai quản trời và đất.

Họ không xuất hiện dưới nhân dạng, mà sẽ hiện thân dưới hình dạng của Rồng và Hổ. Không ai thật sự thấy được, mọi người chỉ truyền tai nhau rằng khi người ta sắp chết sẽ thấy một con rồng bay lượn thoắt ẩn thoắt hiện trên bầu trời, bên tai nghe tiếng hổ gầm truyền đến từ hư không khi đó linh hồn sẽ xuất khiếu, được thanh tẩy rồi đưa về Thiên Môn. Cũng chẳng người nào biết họ từ đầu đến, có truyền thuyết nói rằng họ là Thần Thú của Nữ Oa để lại trấn giữ nhân gian, cũng có dị bản kể lại họ là những linh hồn không chuyển kiếp, tu luyện ngàn năm rồi hoá thành. Một truyền mười, mười truyền trăm, đến cùng nguồn gốc của họ vẫn chỉ là truyền thuyết.

Rồng quản trời cao, Hổ trông đất rộng, tuy chưa một lần gặp mặt hay xung đột trực diện nhưng cả hai vẫn luôn âm thầm đấu đá lẫn nhau. Tựa như câu nói một nước không thể có hai vua, một rừng không thể có hai hổ, nếu đều đã là kẻ mạnh thì đương nhiên sẽ muốn phân ra ai là người mạnh nhất.

“Cả trăm năm qua, bọn họ đã đấu nhau hơn vài trăm hiệp, bất phân thắng bại. Địa Đế có lúc sứt đầu chảy máu, Thiên Ma lại có vài bận gãy luôn cả tứ chi, hai người không ai nhường ai, cứ gặp là lao vào đánh nhau bất kể ngày đêm…”

Bên trong tửu lầu, khách khứa vây lại đông nghẹt, vị thuyết thư sinh đang nói đến hăng say không biết trời đất. Cả đám xung quanh từ khách đến chủ đứng nghe cũng cực kì say mê, mắt mở lớn, miệng há to như thể chứng kiến một chuyện thần kì nào đó.

“Tiểu nhị, một bàn hai người.”

Thanh âm từ cửa truyền vào đánh gãy những huyên náo bên trong. Cả tửu lầu bỗng chốc yên lặng khác thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cửa lớn.

Ở đó có hai người vừa bước vào, một nam nhân trẻ tuổi, một thân bạch y bao lấy thân thể cao gầy, ngoại bào trắng, trên vải dệt thêm hoạ tiết đám mây như ẩn như hiện, mang vẻ nhẹ nhàng mà phiêu dật. Một tay phía sau, tay còn lại cầm tẩu thuốc vẫn còn vương khói, tóc đen hơi rối, đuôi tóc khá dài phía sau không được buột gọn buông xuống tận eo, mũi cao, mắt phượng trông cực kì tuấn mĩ, môi mỏng nhếch lên khiến cho vẻ mặt mang thêm vài phần tuỳ hứng. Trên cổ người nọ đeo một chuỗi tràng hạt bằng ngọc trong veo, ở hai đầu còn chen vào hai hạt phỉ thuý xanh thẫm, nếu nhìn kỹ dường như bên trong có thứ gì đang chuyển động. Ngoài ra vẫn một tràng hạt khác được quấn quanh cổ tay trái, không rõ chất liệu là gì, chỉ thấy một màu đỏ như máu, nhìn vô cùng quỷ dị. Trên người nam nhân này tản ra một loại khí tức không dễ gọi tên, nhìn thì tuỳ tiện nhưng vẫn tồn tại nguy hiểm, trông dễ gần nhưng lại có cảm giác dường như vẫn còn một lớp sương mù vây lấy, là người khiến người khác tò mò nhưng cũng rất khó để nắm bắt.

Đi theo bên cạnh là một tiểu cô nương ôm hai bọc hành lý, không cao lắm, cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, một thân hắc y, tóc tai búi gọn gàng phía sau, đôi mắt xếch, khuôn mặt không chút biểu tình, cảm giác có chút lãnh đạm xa cách, nhưng tổng thể vẫn rất ưa nhìn.

“Ta nói này. . .chỗ này còn mở cửa không?” Sau một hồi lâu, người nam nhân kia đành lên tiếng, thanh âm không to, còn mang theo chút lười biếng. Từ sắc mặt có thể đoán được người nọ đang cảm thấy không khoẻ, sắc mặt có phần tiều tuỵ.

Tiểu nhị vội hoàn hồn, chạy ra nghênh tiếp. Thuyết thư sinh tiếp tục kể chuyện, mọi người tiếp tục vây nghe. Chỉ trong phút chốc, mọi thứ xung quanh đã ồn ào trở lại.

Hai người ngồi vào bàn, điểm vài món chay thay đạm cùng một bình trà, tiểu nha đầu loay hoay chuẩn bị đũa, nam nhân nọ tay vẫn khư khư tẩu thuốc, ngồi nhìn ra ngoài, ánh mắt lười biếng.

“Ta lại nói tiếp, có người đồn rằng đã từng gặp Thiên Ma trong một lần suýt chết ở ngọn núi phía Bắc, hắn nói Thiên Ma hiện ra là một con Rồng, ba đầu sáu tay, hai mắt đỏ au, vảy mọc ngược, toàn thân đen tuyền, miệng toàn răng nay, cực kì hung tợn, lần đó…”

Khi nghe được lời này của vị thuyết thư sinh kia, tầm mắt nam nhân kia thu lại từ bên ngoài, nhìn về phía đám người vây nghe, rồi đánh giá lại bản thân một lượt. Cuối cùng cũng ngước lên, nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, giọng nói pha chút bất đắc dĩ: “Ta cũng đâu có khó nhìn như thế…”

Đúng vậy, vị bạch y thiếu gia này là Thiên Ma, hay còn được biết đến là Rồng – một trong hai vị Thần canh giữ Thiên Môn. Chỉ có điều mọi người hoàn toàn không biết là hắn có thể hoá nhân dạng, có tự là Diệp Tu. Tiểu nha đầu bên cạnh hắn thực chất chỉ là một con Trùng nhỏ, sau khi tu luyện hoá thành hình người thì được hắn mang theo bên cạnh để sai vặt.

“Thiên…khụ, thiếu gia, người không khoẻ, đừng hút nữa, mau ăn rồi đi tìm đại phu thôi.” Nha đầu bên cạnh lên tiếng.

Giữa làn khói thuốc, nam nhân không nhanh không chậm đánh mắt liếc sang tiểu nha đầu ngồi cạnh mình, tay cầm tẩu thuốc giơ lên điểm nhẹ vào trán người bên cạnh: “Còn muốn quản cả thiếu gia của ngươi sao, mau ăn đi.”

Bản thân Diệp Tu tự ý thức được việc nếu mọi người biết cùng ngồi ăn với Thiên Ma trong cùng một tửu lầu có thể sẽ gây ra hỗn loạn bao nhiêu, vậy nên hắn luôn khoác lên mình vỏ bọc của một “thiếu gia” an nhàn vân du tứ hải.

Tiểu cô nương xoa xoa trán, mở miệng đáp lại, thanh âm có chút nén cười: “Thiếu gia, người đừng để bụng, chỉ là nhân gian đồn đại mà thôi. Người cũng không thật sự…xấu như vậy”

Diệp Tu chống tay nâng mặt, có chút biếng nhác: “Ta nói ngươi này Trùng Tử… à không La Y Tử, La đại tiểu thư, gần đây có phải hay không nên xem lại mấy tiểu hồn dưới tay ngươi rồi? Chạy ra ngoài làm việc vặt cũng có thể tung tin khoa trương đến thế, có cần cho tụi nó quản luôn cả Thiên Điện hay không đây?” Hắn hút một ngụm thuốc chờ người đối diện trả lời.

Tiểu nha đầu Y Tử bị chất vấn chỉ biết cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Chẳng phải người không muốn mọi người biết được hình dáng thật của mình hay sao? Nói như vậy cho thêm cả tám trăm năm nữa bọn họ cũng không nghĩ là người.”

Diệp Tu nhả ra ngụm khói, vừa tính mở miệng lại nghe được vị tiên sinh kể chuyện kia khoa tay múa chân, lớn giọng kể tiếp: “Còn nữa còn nữa, ngoài Thiên Ma thì còn một người khác lại được diện kiến Địa Đế, hắn lúc đó đi sâu vào rừng phía Nam đốn củi, ai mà không biết nơi đó là địa phận của Địa Cung chứ, không may trượt chân bị ngã, giữa lúc mê man thì nghe được tiếng gầm, lớn đến mức khiến ba ngọn núi rung chuyển. Hắn nằm dưới đất nửa tỉnh nửa mê thì thấy được một đốm tròn trắng, nhỏ xíu bay lượn quanh mình, khi nhìn kỹ lại thì mới rõ đó là một con hổ, lớn tầm một con chim, bộ lông trắng muốt, đôi mắt to tròn, tuy nhìn rất đáng yêu nhưng khi gầm lại khiến cả ngọn núi cũng phải nổ tung…”

“…”

“…” Câu nói sắp phun ra như bị nghẹn lại ở cổ, đến cả Địa Đế còn bị đem ra tả thành một cục bông nhỏ chạy tới chạy lui thì Thiên Ma – Hắc Long cũng đã không tồi rồi, hắn thầm nghĩ. Sau một hồi lâu, Diệp Tu vẫn quyết định bỏ qua chủ đề này: “Mau ăn rồi còn lên đường,”

Đồ ăn được tiểu nhị mang lên còn nóng hổi, bóc khói nghi ngút. Tuy chỉ là những món chay nhưng sắc vị vẫn có đủ. Hai người không nói lời nào, chuyên tâm ăn cơm. Bên ngoài đường xá náo nhiệt, người buôn kẻ bán tới lui không dứt. Gốc cây Chi Liễu nằm ngay bên cạnh bờ hồ xanh mươn mướt, gió nhẹ thoảng hương khiến lòng ngươi thêm thư thái.

Tận đến khi hai người dùng cơm xong, đám người nghe kể chuyện vẫn chưa vơi bớt chút nào, vị thuyết thư sinh như thể được nói đến tận hứng, càng kể càng xa, kể từ trên trời cao xuống đất bằng cũng không dừng được.

Đúng lúc đó, trong không gian huyên náo bỗng vang lên hai tiếng: Đing…đang…

Là tiếng lục lạc – Diệp Tu nghĩ thầm. Hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn xung quanh. Mọi người đều không phản ứng, dường như họ không nghe được, kể cả La Y Tử cũng đang tìm lấy hà bao trong hành lý, chuẩn bị rời đi. Diệp Tu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài càng náo nhiệt hơn, người qua người lại, nhất thời hắn không rõ thanh âm vừa rồi từ đâu truyền đến.

Hắn khẽ cau mày, trầm tư. Đến tận lúc La Y Tử đẩy tay hắn bảo xong rồi Diệp Tu mới hoàn hồn lại. Lúc này hắn mới cảm thấy cả tửu lâu yên tĩnh đến kì lạ bèn ngước mắt, quay đầu nhìn ra cửa lớn.

Sự xuất hiện của nam nhân ở cửa lớn lại một lần nữa khiến cả tửu lâu rơi vào trầm mặc. Người nọ là một nam nhân trạc tuổi Diệp Tu, có vẻ lớn hơn đôi chút. Dáng cao nhưng người không quá gầy, nhìn khá cường tráng, mái tóc người nọ ngắn cũn làm nhiều thêm vài phần bá khí, mũi cao mắt sâu, lâu mày cau chặt, đường nét trên khuôn mặt có phần nghiêm trang quá mức, nhìn có hơi đáng sợ. Đối phương một thân hắc y, ngoại bào đỏ, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt đỏ thẫm nhưng trong veo, quấn quanh cổ tay phải lại là một chuỗi tràng hạt khác màu đen tuyền, sáng bóng, vừa liếc mắt qua liền biết đều là báu vật vô giá. Từ trên xuống dưới không quá nhiều phục sức, y phục cũng đơn giản nhưng khí tức của hắn lại mang theo một loại phong man sắc bén khiến con người ta sợ hãi. Dưới ánh nắng, mắt hắn như loé lên hồng quang tựa như một ngọn lửa đang nằm sâu trong con ngươi ấy.

Nam nhân kia nhìn có chút âm trầm, vẻ ngoài lại nghiêm túc mang theo khí thế bước vào liếc mắt nhìn một vòng, những người trong quán đang quan sát cũng vội giật mình quay về, thanh âm cũng giảm đi vài phần.

Lúc này tiểu nhị mới chạy lại, vẫn nơm nớp lo sợ mà hỏi: “Đại. . .đại đại gia, ngài ngài đi mấy người?”

“Một người. Cho một bình trà, them vài món chay, cám ơn.” Người nọ lên tiếng, thanh âm khá trầm nhưng rất dễ nghe. Sau đó đi thẳng vào bàn bên trong.

Diệp Tu cũng thu lại ánh nhìn, đứng lên chuẩn bị bước ra ngoài. Lúc lướt qua qua người kia, bên tai hắn lại vang lên hai tiếng đing đang.

Lại là tiếng đó – Diệp Tu liếc nhìn người nọ, người kia dường như cũng nghe được gì đó nên quay đầu sang. Hai người đối mặt nhìn nhau, trong một khắc đó, cả chốn nhân gian ồn ào tựa như ngưng động.

Đing đang… Tiếng chuông nhẹ tênh lại vang lên, báo hiệu cho bánh xe số phận bắt đầu chuyển động.

Người kia thu lại ánh mắt, quay lại tiếp tục bước đi. Diệp Tu cũng hoàn hồn, cất bước.

Cho dù họ phải bỏ lại mọi thứ ở sau lưng, con đường này nhất định sẽ đến đích.
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#3
Áuuuuuuuuuuuuuuuu
À Áuuuuuuuuuuuuuuuuuu

Mãi cũng chờ được ngày nó lên, u mê từ lần đầu nhìn thấy hai quả art, lót Lá ngồi dành một slot hóng trước.

Tương truyền từ trăm năm trước, phàm là linh hồn của bất cứ ai, sau khi chết đi đều sẽ được thanh tẩy rồi tụ về Thiên Môn bước vào Luân Hồi Đạo để chuyển kiếp. Ngược lại, nếu hồn phách sau khi chết vẫn có chấp niệm quá sâu, hận ý quá ác liệt sẽ hoá thành ác linh, quay trở lại làm hại nhân gian, cần phải tiêu diệt không thể luân hồi.

Thiên Môn nằm ở điểm cuối đường chân trời – nơi giao nhau giữa trời và đất, không một ai thật sự biết nó ở đâu, ngoại trừ hai người : Thiên Ma – Ma Tôn của bầu trời và Địa Đế - Đế Vương của mặt đất. Họ được người đời ca tụng là hai vị Thần mạnh nhất thế gian, chia nhau cai quản trời và đất.

Họ không xuất hiện dưới nhân dạng, mà sẽ hiện thân dưới hình dạng của Rồng và Hổ. Không ai thật sự thấy được, mọi người chỉ truyền tai nhau rằng khi người ta sắp chết sẽ thấy một con rồng bay lượn thoắt ẩn thoắtt hiện trên bầu trời, bên tai nghe tiếng hổ gầm truyền đến từ hư không khi đó linh hồn sẽ xuất khiếu, được thanh tẩy rồi đưa về Thiên Môn. Cũng chẳng người nào biết họ từ đầu đến, có truyền thuyết nói rằng họ là Thần Thú của Nữ Oa để lại trấn giữ nhân gian, cũng có dị bản kể lại họ là những linh hồn không chuyển kiếp, tu luyện ngàn năm rồi hoá thành. Một truyền mười, mười truyền trăm, đến cùng nguồn góc của họ vẫn chỉ là truyền thuyết.

Rồng quản trời cao, Hổ trông đất rộng, tuy chưa một lần gặp mặt hay xung đột trực diện nhưng cả hai vẫn luôn âm thầm đấu đá lẫn nhau. Tựa như câu nói một nước không thể có hai vua, một rừng không thể có hai hổ, nếu đều là kẻ mạnh thì đương nhiên sẽ muốn phân ra ai là người mạnh nhất.
Mới mở đầu đã thấy ngầu lòi, đây là lí do u mê AU của Hàn Diệp quên lối về, setting nào cũng ngầu bá chá, ngầu cả đôi.
Rồng quản trời cao, Hổ trông đất rộng, Ú ngồi ở giữa hónggggg

“Ta lại nói tiếp, có người đồn rằng đã từng gặp Thiên Ma trong một lần suýt chết ở ngọn núi phía Bắc, hắn nói Thiên Ma hiện ra là một con Rồng, ba đầu sáu tay, hai mắt đỏ au, vảy mọc ngược, toàn thân đen tuyền, miệng toàn răng nay, cực kì hung tợn, lần đó…”
“Còn nữa còn nữa, ngoài Thiên Ma thì còn một người khác lại được diện kiến Địa Đế, hắn lúc đó đi sâu vào rừng phía Nam đốn củi, ai mà không biết nơi đó là địa phận của Địa Cung chứ, không may trượt chân bị ngã, giữa lúc mê man thì nghe được tiếng gầm, lớn đến mức khiến ba ngọn núi rung chuyển. Hắn nằm dưới đất nửa tỉnh nửa mê thì thấy được một đốm tròn trắng, nhỏ xíu bay lượn quanh mình, khi nhìn kỹ lại thì mới rõ đó là một con hổ, lớn tầm một con chim, bộ lông trắng mút, đôi mắt to tròn, tuy nhìn rất đáng yêu nhưng khi gầm lại khiến cả ngọn núi cũng phải nổ tung…”
Đọc đến đây cười lụi, quả nhiên công phu nhìn một kể mười, chém gió xuyên lục địa đã có từ xưa, đọc nội dung mà tưởng tượng cái tửu lâu này không khác gì chỗ tập trung, buôn dưa lê, hóng drama khắp đất trời của hội bà tám.
:ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:

Diệp Tu cũng thu lại ánh nhìn, đứng lên chuẩn bị bước ra ngoài. Lúc lướt qua qua người kia, bên tai hắn lại vang lên hai tiếng đing đang.

Lại là tiếng đó – Diệp Tu liếc nhìn người nọ, người kia dường như cũng nghe được gì đó nên quay đầu sang. Hai người đối mặt nhìn nhau, trong một khắc đó, cả chốn nhân gian ồn ào tựa như ngưng động.

Đing đang… Tiếng chuông nhẹ tênh lại vang lên, báo hiệu cho bánh xe số phận bắt đầu chuyển động.

Người kia thu lại ánh mắt, quay lại tiếp tục bước đi. Diệp Tu cũng hoàn hồn, cất bước đi.

Cho dù họ phải bỏ lại mọi thứ ở sau lưng, con đường này nhất định sẽ đến đích.
*đập bàn* Đây chính là định mệnh nha
Một cái liếc mắt, hai bên đều bị cái nhìn của đối phương thu hút, mở màng cho số phận và máu hóng chuyện của em

Không thể không cảm thán lại, hai quả art quá đẹpppppppp, ngầu dữ lắm ngầu, còn mùi cp ngầm nữa, há há

Đi theo bên cạnh là một tiểu cô nương ôm hai bọc hành lý, không cao lắm, cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, một thân hắc y, tóc tai búi gọn gàng phía sau, đôi mắt xếch, khuôn mặt không chút biểu tình, cảm giác có chút lãnh đạm xa cách, nhưng tổng thể vẫn rất ưa nhìn.
Em thấy rồi nha, há há há
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#4
Họ không xuất hiện dưới nhân dạng, mà sẽ hiện thân dưới hình dạng của Rồng và Hổ.
Chàaaa, vừa mở đầu mà đọc ngầu quớ, đọc như này làm mii hóng diễn biến ghê >V>
“Cả trăm năm qua, bọn họ đã đấu nhau hơn vài trăm hiệp, bất phân thắng bại. Địa Đế có lúc sứt đầu chảy máu, Thiên Ma lại có vài bận gãy luôn cả tứ chi, hai người không ai nhường ai, cứ gặp là lao vào đánh nhau bất kể ngày đêm…”

Bên trong tửu lầu, khách khứa vây lại đông nghẹt, vị thuyết thư sinh đang nói đến hăng say không biết trời đất. Cả đám xung quanh từ khách đến chủ đứng nghe cũng cực kì say mê, mắt mở lớn, miệng há to như thể chứng kiến một chuyện thần kì nào đó.
“Ta lại nói tiếp, có người đồn rằng đã từng gặp Thiên Ma trong một lần suýt chết ở ngọn núi phía Bắc, hắn nói Thiên Ma hiện ra là một con Rồng, ba đầu sáu tay, hai mắt đỏ au, vảy mọc ngược, toàn thân đen tuyền, miệng toàn răng nay, cực kì hung tợn, lần đó…”
Tiểu nha đầu Y Tử bị chất vấn chỉ biết cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Chẳng phải người không muốn mọi người biết được hình dáng thật của mình hay sao? Nói như vậy cho thêm cả tám trăm năm nữa bọn họ cũng không nghĩ là người.”
= ))))))) chậc chậc, không muốn bị nhận ra nhưng nghe lời kể lại vẫn phải cạn lời là đây = ))))
Đoạn tả ngoại hình Diệp ngầu lém luôn, cảm giác rất là oai đó Lãi *mở to mắt mong chờ*
Tiểu nha đầu bên cạnh hắn thực chất chỉ là một con Trùng nhỏ, sau khi tu luyện hoá thành hình người thì được hắn mang theo bên cạnh để sai vặt.
ái chà chà >V>
“Còn nữa còn nữa, ngoài Thiên Ma thì còn một người khác lại được diện kiến Địa Đế, hắn lúc đó đi sâu vào rừng phía Nam đốn củi, ai mà không biết nơi đó là địa phận của Địa Cung chứ, không may trượt chân bị ngã, giữa lúc mê man thì nghe được tiếng gầm, lớn đến mức khiến ba ngọn núi rung chuyển. Hắn nằm dưới đất nửa tỉnh nửa mê thì thấy được một đốm tròn trắng, nhỏ xíu bay lượn quanh mình, khi nhìn kỹ lại thì mới rõ đó là một con hổ, lớn tầm một con chim, bộ lông trắng muốt, đôi mắt to tròn, tuy nhìn rất đáng yêu nhưng khi gầm lại khiến cả ngọn núi cũng phải nổ tung…”
oaaaa phạm vi rồi, sao lại nghe đáng yêu thế này, nghĩ tới một đốm trắng bé nhỏ có cánh là con tim mong manh của mii lại rung rinh rồi
Sự xuất hiện của nam nhân ở cửa lớn lại một lần nữa khiến cả tửu lâu rơi vào trầm mặc. Người nọ là một nam nhân trạc tuổi Diệp Tu, có vẻ lớn hơn đôi chút. Dáng cao nhưng người không quá gầy, nhìn khá cường tráng, mái tóc người nọ ngắn cũn làm nhiều thêm vài phần bá khí, mũi cao mắt sâu, lâu mày cau chặt, đường nét trên khuôn mặt có phần nghiêm trang quá mức, nhìn có hơi đáng sợ. Đối phương một thân hắc y, ngoại bào đỏ, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt đỏ thẫm nhưng trong veo, quấn quanh cổ tay phải lại là một chuỗi tràng hạt khác màu đen tuyền, sáng bóng, vừa liếc mắt qua liền biết đều là báu vật vô giá. Từ trên xuống dưới không quá nhiều phục sức, y phục cũng đơn giản nhưng khí tức của hắn lại mang theo một loại phong man sắc bén khiến con người ta sợ hãi. Dưới ánh nắng, mắt hắn như loé lên hồng quang tựa như một ngọn lửa đang nằm sâu trong con ngươi ấy.

Nam nhân kia nhìn có chút âm trầm, vẻ ngoài lại nghiêm túc mang theo khí thế bước vào liếc mắt nhìn một vòng, những người trong quán đang quan sát cũng vội giật mình quay về, thanh âm cũng giảm đi vài phần.
ư ư ngầu quá ngầu quá đi, mii cảm thấy ngoại hình này kết hợp thêm tiếng chuông hợp lắm nha, rất là huyền bí đó, cảm thấy Hàn quá là ngầu, cao lớn vĩ ngạn *hóng* bá khí tỏa tỏa
Lại là tiếng đó – Diệp Tu liếc nhìn người nọ, người kia dường như cũng nghe được gì đó nên quay đầu sang. Hai người đối mặt nhìn nhau, trong một khắc đó, cả chốn nhân gian ồn ào tựa như ngưng động.

Đing đang… Tiếng chuông nhẹ tênh lại vang lên, báo hiệu cho bánh xe số phận bắt đầu chuyển động.

Người kia thu lại ánh mắt, quay lại tiếp tục bước đi. Diệp Tu cũng hoàn hồn, cất bước.

Cho dù họ phải bỏ lại mọi thứ ở sau lưng, con đường này nhất định sẽ đến đích
hết chương rồi, chờ phần sau của Lãi *lót lông mong chờ* lại là tiếng chuông, có ẩn ý gì chăng >-> Cảm ơn Lãi đã viết *ôm ôm cọ cọ*
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,084
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#5
2.

Có một lưu truyền từ xưa, khi kẻ cường giả nhất xuất hiện, dám thách thức thiên địa, bước vào Thiên Kiếp toàn mạng trở ra sẽ có được linh lực của toàn bộ đất trời, có thể khiến vật đổi sao dời, xưng Thần chống đỡ một phương. Có không ít thoại bản nói về Thiên Kiếp, lời đồn đãi lại nhiều vô số, nhưng không một ai biết nó chính xác là thứ gì, kể cả Thần cũng thế.

Cả ngàn năm qua, chưa từng có một đạo Thiên Kiếp nào được mở ra. Có người nói rằng nó chỉ là truyền thuyết không có thật, cũng có người nói rằng Thiên Kiếp sẽ sớm xuất hiện vì bọn họ hai vị Thần mạnh nhất thế gian, họ hiếu kì giữa Thiên Ma và Địa Đế ai sẽ là mạnh hơn.

Diệp Tu một đường hướng về dãy núi phía Đông nghe được không ít tranh cãi về chuyện này. Hắn cũng có mục tiêu riêng, hắn muốn sức mạnh đó để giúp chính mình, hơn ai hết hắn có niềm tin vào bản thân, hắn không sợ phải đơn đả độc đấu với Địa Đế, cũng không sợ những gì đang chờ đợi bên trong Thiên Kiếp, cho dù là thế nào, thứ hắn truy cầu chỉ có một. Thế nhưng việc Thiên Kiếp có xuất hiện hay không vẫn còn phải dựa vào số phận.

Số phận sao? Đó là thứ mà kể cả một vị Thần như hắn cũng không làm gì được.

Đã gần một ngàn năm, hắn thanh tẩy vô số linh hồn, chứng kiến hết thảy hỉ nộ ái ố của nhân gian, giải phóng đau khổ cho biết bao nhiêu người. Được thế nhân tôn sùng vì hắn là Thần, nhưng mấy ai biết được sự thật linh hồn hắn đang bị giam giữ, chịu trừng phạt suốt ngàn năm. Đến cùng, ai có thể giải thoát cho hắn đây?

Thần sao? Nói trắng ra chỉ là một sợi xiềng xích mang trên mình một cái danh hão mà thôi…

“Đi chừng một canh giờ nữa sẽ tiến vào địa phận của Bách Hoa Cốc, thiếu gia, chúng ta đi tiếp hay dừng lại nghỉ ngơi một chút?”

Giọng nói của La Y Tử kéo Diệp Tu khỏi những suy nghĩ miên man, hắn ngước lên nhìn sắc trời một chút, rồi nói: “Không còn sớm nữa, tranh thủ lên đường thôi.”

Tiểu cô nương cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi tiếp tục đi thẳng.

Bách Hoa Cốc là một trang viên nằm dưới thung lũng được bao quanh bởi một dãy núi hiểm trở ở phía Đông. Nơi này khí hậu ấm áp, bốn mùa dễ chịu, quanh năm đều có hoa nở, là nguồn gốc của vô số thảo dược cực kì quý hiếm.

Có không ít người nói bên trong Bách Hoa Cốc là thế ngoại đào viên, cảnh đẹp như tranh, linh khí ngập trời, chỉ cần vào được bên trong, uống một ngụm rượu hoa lê liền có thể sống đến trăm tuổi, được đất trời phù hộ. Tuy nhiên, đường đến Bách Hoa Cốc vô cùng nguy hiểm, bên ngoài dãy núi quanh năm đều có sương mù bao phủ, bên trong có một khu rừng là nơi sinh sống của hơn hàng ngàn loài độc vật còn đáng sợ hơn cả dã thú. Hằng năm, có không ít người liều mạng xông vào, sau cùng không một ai toàn mạng trở ra.

Thật ra Bách Hoa Cốc là bệnh xá của linh giới. Bất kể là Thần hay là Quỷ, là Thú hay là Người, chỉ cần là người có linh lực, đều có thể bước vào Bách Hoa Cốc. Vị trí của Bách Hoa Cốc ở tận cùng phía Đông, giáp với biển, do đó đây là nơi gần nhất với Thiên Môn, linh khí ở đây rất dồi dào và thuần khiết, rất thích hợp để vá hồn và phục hồi.

Đối với Thiên Ma và Địa Đế, Bách Hoa Cốc là nơi rất quen thuộc. Cứ cách một khoảng thời gian nhất định, mỗi người sẽ đến đây một lần để phục hồi lại linh lực. Thế nên đoạn đường này đối với hai người nhóm Diệp Tu chẳng chút thách thức nào.

Sau khi tiến vào dãy núi, ở bìa rừng là một cây Chi Phong cao lớn, xum xuê đỏ rực một góc trời. Nhìn sâu vào bên trong là từng hàng cây xanh biếc tươi tốt um tùm san sát nhau, mỗi khi gió nổi lên, những phiến lá lao xao như đang hát, cả khu rừng như đang sống lại. Bên dưới gốc cây Chi Phong có một bia đá nhỏ khắc ba chữ Bách Hoa Cốc khó nói rõ là do người cố tình viết hay là một thể chữ cổ ít người biết. Nhìn phong cảnh xung quanh khu rừng khiến người khác không cách nào liên tưởng tới phía bên trong là một nơi chết chết chóc như lời đồn.

Khi chuẩn bị bước vào thì đột nhiên trước mắt Diệp Tu xẹt qua một cái bóng trắng. Hai người dừng lại, cảnh giác nhìn quanh, nghe được tiếng động phát ra bên trong khu rừng, như thể có người đang đuổi bắt, không chút chần chờ, Diệp Tu phóng thẳng tới hướng phát ra âm thanh.

“Chiếp chiếp, ngươi chạy đi đâu, chiếp chiếp! Chủ nhân, ở đây nè, chiếp chiếp.” Phía trước là một cái bóng trắng đang xẹt qua xẹt lại đuổi theo một cái bóng đen.

“Là ác hồn sao? Làm thế nào xuất hiện ở đây? Còn bị một con chim bông ép đến phải chạy trốn, không chút tiền đồ nào.” Diệp Tu sau khi nhìn rõ được thứ trước mặt liền nhỏ giọng thắc mắc, nhưng vẫn không ra tay, cầm tẩu thuốc đứng một bên xem trò vui.

“Người không ra tay sao? Cục bông trắng đó làm sao có thể thanh tẩy ác hồn được cơ chứ?” La Y Tử ôm bọc hành lí đuổi tới phía sau, quan sát một hồi thì lên tiếng.

“Ngươi không nghe thấy nó gọi chủ nhân sao, chắc hẳn là tiểu yêu của một linh sư nào đó đến đây luyện tập. Thân phận ta thế này còn đi cướp cơ hội rèn luyện của hậu bối thật không tốt chút nào.” Nhả ra một ngụm khói, Diệp Tu lười biếng dựa vào gốc cây bên cạnh, không nhanh không chậm nói với tiểu nha đầu bên cạnh.

“Người chính là đang hiếu kì không biết chủ nhận cục bông nhỏ đó là ai, có thể hay không đem về chơi vài hôm rồi trả đi.” La Y Tử một bên mắt cũng không thèm nhấc, ngồi bệt xuống gốc cây bên cạnh, chống cằm nhìn trận chiến kịch liệt phía bên kia, “Nói cho người biết, chúng ta đến đây để chữa bệnh, không phải đi chơi.”

Dù bị nói trúng tâm cơ bên trong, nhưng Diệp Tu vẫn bình thản, mặt không đổi sắc đáp lại: “Ngươi không thấy nhìn vui lắm sao, bắt về cho người chơi.”

“Tán thành. Đánh nhanh rút gọn, người mau ra tay.” La Y Tử cũng không chút chần chừ, dứt khoát trả lời.

Có điều hai người còn chưa kịp thực hiện âm mưu của mình, đột nhiên xuất hiện một bóng đen phóng lại bên cạnh nơi một đen một trắng đang quần chiến phía bên kia. Một quyền đấm tới mang theo lửa, bóng đen kia chưa kịp phản ứng đã bắt đầu bóc cháy, kêu gào thảm thiết. Vẫn còn đang ngỡ ngàng vì một màn tập kích nhanh đến mức quỷ dị này thì liền ngay sau đó một luồng sáng ấm áp nổi lên, một đạo phù chú được vẽ trên không trung phát sáng bay thẳng lên người bóng đen, khoá chặt rồi từ từ biến thành một luồng khói. Người kia lấy ra một chuỗi tràng hạt bằng gỗ trầm, thu đám khói đen vào bên trong rồi cất đi.

“Pháp khí? Còn biết dùng chú Định Hồn, tên linh sư này không đơn giản.” Cảm nhận được nguồn linh lực mạnh mẽ đến mức khiến Diệp Tu cũng phải nghiêm túc lại vài phần.

Ngoài Thiên Ma và Địa Đế có khả năng thanh tẩy cùng linh lực dồi dào ra thì còn có một phần nhỏ người tu luyện linh lực được gọi là linh sư. Linh sư đa phần là người bình thường có chút linh tính, đi đến nơi có nhiều linh khí, ngày đêm tu luyện, ngồi thiền ăn chay, sau vài năm thì bắt đầu có chút linh lực, có thể nói chuyện với động vật nhỏ. Tiếp tục tu luyện, sau khi mạnh hơn thì có thể đi bắt những ác linh chấp niệm không quá sâu để luyện tập, làm phép thanh tẩy.

Thanh tẩy một linh hồn chính là chuyển hoá hết những chấp niệm còn sót lại của nó lên người mình, nói đơn giản chính là trên người họ lúc trước có bao nhiêu vết thương, sau khi chết muốn họ được siêu thoát, chỉ cần lấy hết bấy nhiêu thương tích đó khắc lại lên mình là được. Linh sư thông thường chỉ có thể thanh tẩy một linh hồn trong một khoảng thời gian, họ không thể thanh tẩy quá nhiều hay liên tục, vì trong quá trình thanh tẩy, ngoài việc linh lực sẽ dần cạn kiệt thì linh hồn của linh sư cũng sẽ bị đồng hoá theo. Đối với ác linh, linh sư cần khoảng thời gian một tháng mới có thể thanh tẩy hoàn toàn. Ác linh khác với linh hồn thông thường, chấp niệm của nó có thể nuốt chửng linh hồn của một người nếu không đủ kiên định hay chiếm lấy cơ thể của một người nếu không đủ mạnh mẽ một cách vô cùng dễ dàng.

Linh sư luôn đem bên mình một hai chuỗi tràng hạt để thu, nhốt những linh hồn vào. Vật liệu càng quý, tràng hạt càng cứng cáp, mỗi hạt trên một chuỗi đều là một chỗ phong ấn riêng biệt. Tựa như hai chuỗi tràng hạt trên cổ Diệp Tu, hai viên phỉ thuý phía trước là nơi có niêm phong mạnh nhất, thường để nhốt những ác linh không cách nào thanh tẩy được. Thế nên đối với việc một linh sư bình thường có thể định hồn nhanh như vậy khiến Diệp Tu có chút bất ngờ, ngoài ra hắn còn có chút không tin vào mắt mình khi nhìn thấy chuỗi tràng hạt kia.

“Chuỗi tràng hạt đó không phải chỉ có người của Bách Hoa Cốc được sử dụng sao? Ta vậy mà không biết trong cái vườn đó có thêm người thứ ba.” Diệp Tu nhìn chằm chằm chuỗi tràng hạt trên tay đối phương đang đưa lưng về phía mình có chút nghi ngờ.

Hắn đứng dậy, tiến lại vừa định mở miệng thì người kia quay lại, hắn giật mình buột miệng la lên: “Là ngươi.”

Có thể thấy đối phương cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy Diệp Tu nên có chút không được tự nhiên, lông mày đang cau lại từ từ dãn ra, nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi là người ở tửu lâu?”

“Phải, là ta, không ngờ có duyên như thế.” Diệp Tu khoé miệng nhếch lên mang theo ý cười, một lần nữa bày ra dáng vẻ tuỳ tiện của bản thân nhưng ánh mắt vẫn không chút kiên dè đáp lại ánh nhìn trực diện của đối phương.

Lần trước chạm mặt chỉ nhìn thoáng qua nên Diệp Tu không hề để ý, người kia có một đôi mắt vô cùng mãnh liệt. Nếu nhìn kỹ, con ngươi của đối phương không hề đen nhánh mà lại trong veo có chút ánh đỏ, dưới ánh sáng giống như bên trong đang chứa một ngọn lửa nhỏ đang cháy. Ánh nhìn người này mang theo một loại kiên định không cách nào miêu tả được tựa như dù trời có sập xuống thì ta đây vẫn không sợ, loại khí tràn này, bản thân Diệp Tu cũng có, đây là ánh mắt của một kẻ cường giả.

Hai người cứ mãi đứng đối diện nhìn nhau nên vẫn không để ý đến một cục bông trắng tròn bị bỏ quên từ nãy đến giờ vẫn luôn bay lòng vòng xung quanh không ngừng kêu lên: “Chiếp chiếp, chủ nhân đến rồi, chính ta đã bắt cái tên ác linh đó, ta mổ hắn hơn mười lần nhưng không lần nào hắn bắt được ta, chiếp chiếp, ta có giỏi hay không, mau khen ta đi, chủ nhân, mau khen ta, chiếp chiếp!”

Hai người bị âm thanh liên tục kia kéo hồn trở lại. Diệp Tu ngoáy ngoáy lỗ tai, cực kì thiếu đòn hỏi người đối diện: “Cục bông nhỏ này là của ngươi sao? Ồn như vậy có bao giờ ngươi có ý định cột nó vào thân cây rồi bỏ đi không?”

“Phải, ta cứu nó một mạng, nó liền theo ta.” Vẻ mặt đối phương bày ra vài phần bất đắc dĩ, “Từng nghĩ, nhưng một cái cây không phải là đối thủ của nó.”

Diệp Tu có chút không ngờ, nhìn cục bông trắng bây giờ đang yên vị trên vai người nọ đang nghiêng đầu nhìn hắn: “Nhìn không ra nha, cục bông nhà ngươi lại có thể mạnh như vậy.”

“Chiếp chiếp, đương nhiên rồi, chủ nhân ta là mạnh nhất, dĩ nhiên ta cũng phải mạnh nhất! Chiếp chiếp!” Cục bông trắng lại bắt đầu cọ cọ vào người chủ nhân.

“Rất có chí hướng nha, vậy chủ nhân ngươi là Thiên Ma hay Địa Đế?” Diệp Tu cảm thấy trêu chọc cục bông nhỏ này rất thú vị, khi giận chắc sẽ xù lông lên trông rất vui.

“Ta là Hàn Văn Thanh.”
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,084
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#6
3.

Có người nói rằng, Thiên Ma và Địa Đế từng là linh sư. Họ cũng tu luyện như bao người khác, nhưng trong một lần tìm nơi thiền thì vô tình xâm phạm cấm địa của trời đất nên bị giam lại, đời đời kiếp kiếp không cách nào rời khỏi địa phận của mình, nơi xa nhất có thể đến chính là thung lũng phía Đông được gọi Bách Hoa Cốc kia.

Thế nên Thiên Điện nằm trên ngọn núi cao nhất ở phương Bắc, hay Địa Cung nằm tận cùng khu rừng ở phía Nam đều là cấm địa không một ai dám bước vào. Cho dù không sợ gặp phải thú dữ thì cũng sẽ kiêng kị sự trừng phạt của đất trời.

Thung lũng Bách Hoa Cốc cũng là một trong những vùng cấm địa, nhưng không tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Trang viên trước núi của Bách Hoa Cốc là nơi mọi người thường được đón tiếp nếu có thể vào được bên trong, còn địa phận sau núi Bách Hoa chính là vùng cấm địa thần bí nhất, không một ai có thể bước vào.

“Hàn huynh, chuỗi tràng hạt khi nãy ngươi dùng có phải là pháp khí của Bách Hoa Cốc không? Ngươi là người của Bách Hoa Cốc sao? Lạc Lạc. . . à không, Trương trang chủ vừa thu nhận ngươi sao?” Diệp Tu sóng vai đi song song với Hàn Văn Thanh phía trước.

Sau lần gặp mặt trước đó không lâu, hắn phát hiện đối phương là một người không đơn giản. Tuy hắn không thuộc loại người hay hiếu kì về thân thế người khác, nhưng khi biết Hàn Văn Thanh cũng đến Bách Hoa Cốc, thêm phần đối phương đối với nơi này khá quen thuộc nên dần trở nên tò mò.

“Không phải, ta từ nơi khác đến Bách Hoa Cốc có chút việc, ác linh chạy mất nên nhờ ta giúp đỡ.” Hàn Văn Thanh cũng không giải thích nhiều, chỉ trả lời vài câu ngắn gọn nhưng đầy đủ vấn đề, sau lại nói thêm: "Chúng ta là bằng hữu."

“Thì ra là vậy. Ta cùng họ quen biết cũng đã lâu, chúng ta lại có duyên như vậy, cũng coi như là bằng hữu rồi. Tới, đến Bách Hoa Cốc ta mời ngươi uống trà.” Diệp Tu xoay xoay tẩu thuốc trong tay, miệng nhếch thành một nụ cười.

“Bách Hoa Cốc không phải có rượu hoa lê sao?” Hàn Văn Thanh cảm thấy có chút khó hiểu.

“Thân thể có chút không tiện, dùng trà thay rượu, kính ngươi một chung.” Diệp Tu tiêu sái trả lời, sau đó phất tay nói tiếp, “À phải, ta là Diệp Tu, tiểu nha đầu phía sau là La Y Tử, là biểu muội của ta.”

Đối phương không nói gì, chỉ quay đầu nhìn lại phía sau gật nhẹ.

“Cục bông trắng đó thật sự là của ngươi sao? Vừa nãy dưới chân núi ta nghe được chuyện về Địa Đế, nói hình dạng thật sự của hắn tương tự như thế.” Diệp Tu cũng quay lại nhìn một người một chim ở phía sau đang đùa giỡn rất náo nhiệt như thể quen nhau hơn trăm năm.

“…” Đối phương đột nhiên im lặng, Diệp Tu đứng bên cạnh bỗng dưng cảm thấy không khí có chút không đúng. Hàn Văn Thanh đen mặt, trầm giọng gọi một tiếng: “Bạch Mi.”

“Chiếppp, chủ nhân có gì sai bảo? Đảm bảo hoàn thành nhanh chóng, qua được canh một nhất định sẽ không tới canh hai. Hai chân hai cánh vì người mà đi khắp bốn phương.” Bóng trắng từ đằng kia liền phóng vụt qua, đậu lên vai nói không ngừng.

“Diệp huynh vừa nói, Địa Đế có hình dạng giống ngươi?” Hàn Văn Thanh thấp mắt, liếc nhìn cục bông trên vai mình.

“Á…chiếp, chuyện đó là thế này, chiếp chiếp, chủ nhân, à không Cung chủ có căn dặn không được để người khác biết người trông như thế nào, cho nên để bảo vệ chủ nhân, à không, Cung chủ, ta dứt khoát nói người là ta, chấp nhận hi sinh bản thân để bảo vệ an toàn cho chủ nhân, à không cung chủ, chiếp chiếp.” Đối diện với ánh mắt của chủ nhân, cục bông nhỏ gấp gáp giải thích.

Diệp Tu có thể thề với trời rằng hắn có thể thấy được thái dương đối phương đang co giật cực mạnh. Hàn Văn Thanh thở dài, xoa mi tâm, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nghĩ rằng có khi nào mình đã chiều hư cục bông này rồi không.

Cảm thấy nếu còn tiếp tục có khi cục bông nhỏ sẽ bị bóp chết mất nên Diệp Tu quyết định chuyển đề tài khác: “Cung chủ? Hai người đến từ phía Nam?”

Người thường không được đặt chân vào vùng cấm địa bên trong, nhưng xung quanh vẫn có người sinh sống. Người phương Nam ở gần rừng Địa Lâm có thói quen gọi Địa Đế là Cung chủ thay vì danh xưng thường dùng. Cũng tương tự như thế, người phương Bắc sống dưới chân núi Thiên Ma Sơn sẽ gọi chủ nhân ngọn núi là Ma Tôn thay cho Thiên Ma như bình thường.

“Phải, còn Diệp huynh là?”

“À, ta là người phương Bắc.”

“Phương Bắc? Chiếp chiếp, ta chưa từng bay tới đó, chiếp chiếp, có gì vui không?” Cục bông nhỏ hào hứng nhảy lên.

“Tiểu muội, ta nói cho muội biết, ở phương Bắc có rất nhiều thứ để chơi nha, cảnh với đồ ăn cũng rất đẹp nữa, đẹp nhất phải nói tới cảnh Thác nước phía sau Thiên Điện, ở đó gần bầu trời đến nỗi giơ tay lên là có thể chạm mây.” La Y Tử một lúc không lên tiếng, hiện tại như tìm được chủ đề của mình liền liếng thoắng không thôi.

“Thiên Điện chỗ các ngươi có mở cho người dân tham quan sao?” Hàn Văn Thanh bất chợt hỏi một câu.

“À, chỗ đó là trước núi, phía sau mới là cấm địa.” Diệp Tu mắt không chớp lấy một cái trả lời lại.

Tiểu nha đầu bên cạnh cũng cảm giác được mình có chút thất thố, nên vội im bặt, lén túm cục bông nhỏ lùi lại phía sau, nhỏ giọng kể chuyện tiếp.

Hàn Văn Thanh gật đầu, cũng không mấy để tâm, hắn chỉ tiện miệng hỏi thôi. Một đường vừa đi vừa giao lưu, ba người một chim rất nhanh đến trước cổng trang viên của Bách Hoa Cốc. Họ dừng lại nhìn đối phương, chuẩn bị từ biệt nhau theo lễ nhưng chợt phát hiện có gì không đúng: “Hàn huynh, có lẽ nào ngươi cũng đến sau núi Bách Hoa?”

Hàn Văn Thanh cũng cảm thấy mọi chuyện có chút trùng hợp, gật nhẹ rồi lên tiếng: “Cũng? Không lẽ Diệp huynh cũng là đến sau núi sao?”

Bách Hoa Cốc phía sau dãy núi Bách Hoa là nơi không phải ai muốn cũng có thể vào. Ngoài Thiên Ma và Địa Đế ra vẫn sẽ có người bước vào, chỉ có điều thân phận của họ đều không đơn giản chỉ là linh sư. Trên trời dưới đất có rất nhiều người có thân phận đặc biệt, tựa như chủ nhân Bách Hoa Cốc chính là đoá hoa ngàn năm, hay giống như người cai quản Hải Vực phía tây là do cá hoá thành, sự tồn tại của họ đối với nhân gian cũng chỉ là truyền thuyết, những địa phận sau núi của Bách Hoa Cốc lại có thể gặp được tất cả.

Cả hai người họ không nói tiếp, chỉ trầm mặc tiếp tục hướng về con đường sau núi mà đi. Họ đều ý thức được thân phận đối phương không hề đơn giản, sức mạnh đó, nguồn linh lực hay khí tràn của người bên cạnh đều không phải đơn giản, đặc biệt là đôi mắt.

Một đường hướng thẳng ra sau núi, đến khi cổng trang viên Bách Hoa Cốc xuất hiện trước mắt, họ đứng từ xa cũng thấy được hai bóng người đang đứng phía dưới nhìn về phía mình.

Không đợi họ đi lại gần, một bóng người đã vụt tới trước mặt, thanh âm có chút gấp gáp nói: “Lão Hàn, ngươi đi tận một canh giờ ta tưởng đã xảy ra chuyện gì, còn tính nhờ Đại Tôn chạy ra giúp đỡ một tay, tuy rằng không cần thiết nhưng dù sao ngươi cũng đang trong thời gian tu dưỡng. Ngươi dẫn ai đến vậy? Ở đây không phải ai cũng được phép vào đâu.”

Hàn Văn Thanh còn chưa cất lời, đối phương đã tự đưa mắt nhìn người đi cùng, rồi hốt hoảng la lớn: “Diệp Tu??!! Cái tên nhà ngươi sao lại xuất hiện ở đây? Còn đi cùng lão Hàn? Hai người…chuyện này…đánh nhau sao?”

“Tại sao ta phải đánh hắn?”

“Ta nghĩ đánh ngươi thích hợp hơn.”

Cả hai người đồng thời lên tiếng, có thể nói chuyện với nhau như thế đương nhiên giao tình giữa bọn họ không tệ. Thân phận gì đó cứ tạm thời gác lại, đã gọi nhau một tiếng bằng hữu thì những việc đó cũng chẳng đáng để tâm.

Diệp Tu cũng trở nên thoải mái hơn: “Ta nói này Trương Giai Lạc, ngươi đừng suốt ngày nghĩ xấu ta như vậy, ta đây là đến thăm ngươi và Đại Tôn, sợ hai ngươi giam mình ở đây suốt cô đơn quá sẽ phát điên nên đến đây làm ấm lòng bằng hữu có được hay không?”

Người còn lại đi tới cảm thấy Trương Giai Lạc chuẩn bị xổ mao rồi liền đứng ra ngăn cản: “Lão Hàn, Diệp Tu, hai người quen biết nhau sao?”

“Có duyên gặp mặt trong rừng.” Hàn Văn Thanh lấy chuỗi tràng hạt ra, giao cho đối phương, “Đây.”

Người được gọi là Tôn Triết Bình liền nhận lấy, nở nụ cười sảng khoái: “Quả nhiên lão Hàn đã ra tay thì không gì không thể.” Cất chuỗi hạt vào trong tay áo, hắn ngước lên nhìn hai người đối diện nói: “Đừng đứng bên ngoài nữa, mau vào trong. Lão Diệp ngươi cũng vào trong rồi nói tiếp.”

Trương Giai Lạc cũng không thật sự giận dỗi nên rất nhanh liền vui vẻ trở lại: “Y Tử với Bạch Mi cũng đến sao, Tiểu Viên ở sân phía sau, hai ngươi mau ra đó gặp tỷ muội của mình đi.”

“Tiểu Viên có ở nhà sao. Đi thôi tiểu muội, tỷ dắt muội đi gặp một tiểu muội khác.” La Y Tử vui vẻ, ôm cục bông nhỏ mà nói.

“Chiếp chiếp, Tiểu Viên tỷ tỷ, muội cũng quen Tiểu Viên tỷ tỷ, chiếp chiếp.”

Bỏ lại một cô nhóc cầm theo cục bông chạy ra đằng sau sân tìm người chơi cùng. Hàn Văn Thanh và Diệp Tu theo sau hai người Tôn, Trương bọn họ bước vào trong Bách Hoa Cốc.

Có thể thấy được tâm trạng của mọi người đều không tệ, Diệp Tu cũng không muốn câu nệ nữa, quay sang nói với Hàn Văn Thanh đi bên cạnh mình: “Dù sao giao tình giữ chúng ta cũng không tệ, bọn họ đã gọi người là ‘lão Hàn’ rồi thì ngược lại tiếng ‘Hàn huynh’ này của ta lại có vẻ không thích hợp lắm. Ta gọi ngươi một tiếng ‘lão Hàn’ như họ có được hay không?”

“Được, Diệp Tu.”

Đến bên trong, bọn họ liền chia nhau ra, Hàn Văn Thanh đi cùng Tôn Triết Bình đến một nơi khác nói rằng tiếp tục tu dưỡng. Còn Trương Giai Lạc mang theo Diệp Tu đến một nhã gian ngồi xuống bắt đầu gấp gáp hỏi chuyện: “Lão Diệp, đây là chuyện gì? Vẫn chưa đến thời hạn chữa hồn cho Thiên Ma, sao ngươi lại đến đây vào lúc này?”

Diệp Tu cầm tẩu thuốc vừa đốt, hút một ngủm, mở miệng nói mang theo làn khói: “Giữ hồn quá lâu, căn nguyên không ổn định.”

Trong giới linh sư có một câu nói như thế này: “Hổ đưa, Rồng giữ” chính là là nói về cách thức thanh tẩy của Thiên Ma và Địa Đế. Đối với những ác linh có chấp niệm sâu sắc, không phải không có cách nào thanh tẩy, chỉ có điều cần phải có một khoảng thời gian rất dài và một nguồn linh lực dồi dào để nó có thể nhốt nó bên trong, việc này tương tự như nuôi một con sâu nhỏ trong người, ngày ngày để nó cắn khắp cơ thể, hút cạn sức lực đến khi nào thoả mãn thì thôi. Thế nên đối với những ác linh ấy, linh sư thông thường sẽ chọn đánh tan trừ hoạ cho nhân gian, nhưng đối với hai vị Thần mạnh nhất họ có cách thức riêng của chính mình.

Nếu là Địa Đế sẽ thẳng tay rút hồn để ra bên ngoài, hằng ngày thanh tẩy bằng linh khí của đất trời, kinh niệm để trấn áp ác linh, kiên trì giải thoát. Ngược lại Thiên Ma lại chọn cách nguy hiểm hơn, thu nhốt ác linh vào pháp khí để trên thân thể mình, dùng linh lực áp đảo để thanh tẩy nó, cách này nhanh hơn, nhưng tổn hại là điều khó có thể tránh khỏi.

Trương Giai Lạc chỉ cần nghe liền hiểu, không cách nào khuyên nhủ, hắn đã thử gần ngàn năm nhưng đối phương vẫn chứng nào tật nấy. Thân thể của hắn là bất tử, nhưng không có nghĩa linh hồn của Diệp Tu sẽ không bị tan vỡ, hắn dung thân thể mình như một bình chứa, chịu đựng tất cả mọi thứ đến cùng chỉ vì một sự giải thoát.

Trương Giai Lạc hiểu, nhưng hắn không cách nào giúp được. Chỉ có thể cố hết sức chắp vá những nơi khuyết hỏng của linh hồn đối phương, hi vọng rằng một ngày nào đó người đó có thể hoàn toàn lành lặn mà tự do chứ không cần phải tự trừng phạt bản thân mình như thế này một lần nào nữa.

Hắn thở dài một hơi, không tiếp tục nói nữa, đứng dậy rời đi chuẩn bị, để lại Diệp Tu một mình cầm tẩu thuốc nhìn ra khoảng không vô định.

Diệp Tu biết rõ những gì mình đang làm, hắn không phải không biết được hậu quả, nhưng đây là sự vùng vẫy cuối cùng của hắn. Hắn muốn thoát khỏi sợi xiềng xích này, hắn muốn đạp đổ cánh cửa để bước ra ngoài ngắm nhìn thế gian rộng lớn, hắn muốn mình được một lần thật sự cảm nhận sự tự do của kẻ mạnh. Khát khao của hắn không chỉ là đứng trên một ngọn núi, mà là tầm mắt phải trải dài khắp cả thiên địa, tiêu sái tự tại, không gì trói buộc.
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,084
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#7
4.
Hàn Văn Thanh là Địa Đế, hắn vẫn luôn như thế này gần một ngàn năm: Hắn là một vị Thần, hắn có sức mạnh có thể hô phong hoán vũ, hắn không cần phải lo về tiền tài vật chất, hắn có hàng vạn người tôn sùng. Hắn vẫn luôn cường đại như thể không có bất kì điểm yếu nào.

Hắn tồn tại như một hình mẫu có tất cả mọi thứ trong tay, hắn chưa bao giờ biết khuất phục dù cho đây có là sự trừng phạt cả ngàn năm, sự kiêu ngạo toát ra từ trong linh hồn, niềm tin và tín ngưỡng không ai có thể đạp đổ. Hắn không quản thứ gì gọi là tương lai hay số mệnh, hắn sẽ vung quyền đánh vỡ hết thảy, con đường này phải do hắn tự bước.

Dưới gốc cây, Hàn Văn Thanh trên tay cầm vò rượu hoa lê ấm ngẩn người nhìn trăng. Hắn vẫn luôn cảm thấy mình như một con hổ cô độc không mục đích mà tiến về phía trước, cho dù tương lai có mơ hồ đến như nào thì hắn vẫn sẽ đi tiếp, vì Hàn Văn Thanh chưa bao giờ hối hận.

Từ phía sau vang lên tiếng sột xoạt nhỏ, Hàn Văn Thanh hoàn hồn trở lại, không cần quay đầu lại hắn cũng biết người đến là ai. Diệp Tu – tên bằng hữu hắn vừa kết giao gần đây, tuy nhìn vẻ ngoài cùng tính cách của hắn có phần tuỳ tiện, nhưng Hàn Văn Thanh vẫn dễ dàng cảm nhận được nguồn sức mạnh phía sau. Thân thế của đối phương, hắn không chút hứng thú cũng không nhất thiết phải tìm hiểu, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng đoạn duyên phận này cũng sẽ chóng tan vì hắn là Địa Đế, hắn vẫn sẽ luôn cô độc trên con đường của chính mình.

“Phong cảnh không tệ, lão Hàn, lên đây một mình ngẫm nghĩ nhân sinh sao?” Diệp Tu một tay cầm tẩu thuốc như thường lệ, tay còn lại đặt sau lưng, thong thả bước tới.

“Hôm nay ngươi không vào tĩnh thất sao?” Hàn Văn Thanh bình thản hỏi ngược lại đối phương.

“Ta trốn rồi.” Diệp Tu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hàn Văn Thanh, phẩy tay nói tiếp: “Cái tên Trương Nhị Hoa ấy sẽ cứ suốt ngày kè kè bên cạnh mà nhắc nhở, khiến ta có cảm giác chẳng khác gì xuất gia.”

Hàn Văn Thanh không rõ thương thế của Diệp Tu như thế nào, do thân phận Địa Đế không thể tiết lộ nên hắn chỉ có thể ở biệt viện dưỡng hồn, không ai được quấy rầy, thế nên Hàn Văn Thanh chỉ biết rằng nó khá nghiêm trọng. Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình trừ việc hằng ngày thay phiên nhau đến thay thảo mộc ở biệt viện của hắn thì còn phải vào tĩnh thất giúp Diệp Tu chữa thương. Từ lúc bắt đầu đến nay đã gần một tháng, khí sắc của Diệp Tu cũng đã tốt hơn đôi chút.

“Hừ, cũng không trụ trì nào quản được người.” Hàn Văn Thanh hừ một tiếng xem thường, tay lại rót thêm một chung rượu mới.

“Không phải vì ta quá mạnh sao, sợ trụ trì nếu đánh nhau thua sẽ mất mặt nên yên ổn làm linh sư thôi.” Diệp Tu kiểu ngạo nói, vô cùng tự nhiên cầm lấy chung rượu đối phương vừa rót, ngửa lên uống cạn, vui vẻ nói tiếp: “Cũng chưa từng gặp kẻ nào đánh thắng ta.”

“Chưa từng không có nghĩa hiện tại không có.” Hàn Văn Thanh liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt mang theo chút thách thức.

“Được nha, lão Hàn. Ta cũng muốn so chiêu với ngươi lâu rồi.” Diệp Tu nâng lên một nụ cười sảng khoái, lớn giọng: “Hẹn ngày chi bằng gặp mặt, tới!”

Diệp Tu đã nói thế, Hàn Văn Thanh cũng không màng tiểu tiết nữa, đứng dậy bước ra phía trước đối mặt nhau. Chuỗi tràng hạt quấn trên cổ tay trái Diệp Tu tản ra rồi tụ lại thành một luồng sáng, một thanh trường mâu đen tuyền nằm trong tay Diệp Tu, mũi mâu còn mang theo sóng khí lượn lờ. Hàn Văn Thanh hai tay nắm chặt thành quyền bỗng bốc cháy, đốm lửa bao bọc xung quanh hai tay tạo thành một đôi quyền sáo. Một khắc sau, cả hai người lao vào quần đấu với nhau.

Ban đầu cả hai còn có chút chần chừ, nhưng sau vài chiêu liền biết được thực lực của đối phương nên không còn nương tay nữa, bóng mâu quyền ảnh bay nhảy loạn xa, từng chiêu mang theo gió kéo cánh hoa bay loạn xạ trong khung cảnh đẹp như tranh, linh lực lượn lờ xung quanh va vào nhau tạo ra những tiếng rít sắc lẻm. Cả hai đánh đến mức thống khoái tựa như bản thân bọn họ đã chờ đợi trận đấu này từ rất lâu rồi.

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đánh đến bất phân thắng bại. Cho đến khi nghe được tiếng chân từ xa đang chạy lại, họ mới thu chiêu, tách ra đứng đối diện nhau. Cả hai không nói một lời, chỉ đứng đó mà nhìn chằm chằm đối phương, mỗi người đều đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

“Hai người các ngươi dám chém cây của lão tử, lão tử thề sẽ liều mạng với các ngươi!” Trương Giai Lạc đang phóng lại từ xa đã hét lớn cảnh cáo.

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu lúc này mới hoàn hồn, liếc nhìn xung quanh mới thấy một mảng hoa cỏ đều bị giao phong thổi nghiêng ngả. Nếu không phải vì sợ Trương Giai Lạc sẽ tống cổ cả hai khỏi Bách Hoa Cốc vì tội chém gãy cây trong nhà hắn thì cả hai còn có muốn đánh tiếp vài canh giờ nữa.

“Lão Hàn, không tệ nha! Lần sau lại tiếp chứ?” Diệp Tu thu lại trường mâu, dáng vẻ trở về ung dung như ban đầu.

Hàn Văn Thanh cũng thả lỏng nấm đấm, nhìn Diệp Tu một lát nữa mới gật đầu trả lời: “Lần sau tiếp tục.” Sau đó quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của đối phương, Diệp Tu dần thu lại nét cười trời mặt, ngước đầu thở dài một hơi, lầm bầm nhỏ giọng: “Biết rằng ngươi không đơn giản, nhưng không ngờ lại phức tạp đến nhường này.”

Khi Trương Giai Lạc tới nơi, Diệp Tu chỉ biết hắn đang lải nhải khóc thương cho số hoa hoa cỏ cỏ trong vườn nhà hắn, hình như Tôn Triết Bình có đến hỏi Diệp Tu vài câu rồi để hắn rời đi.

Sau trận đánh đó, mối quan hệ Hàn Diệp hai người trở nên khá vi diệu. Như thể con Hổ cuối cùng đã kiếm được đồng bạn, một kẻ cô độc đứng trên đỉnh núi rốt cục cũng đã tìm thấy được một tên khác cách đó không xa. Cả hai người luôn tỏ ra không xa, không gần nhưng sẽ luôn cùng uống rượu, ngắm trăng, cũng không ít lần giao đấu luận bàn, thường xuyên khắc khẩu nặng nhẹ lẫn nhau, đôi khi lại ngồi cạnh nhau nhìn trời không nói một lời. Xung quanh họ như có một bức tường bao quanh, thế giới của hai kẻ mạnh cô độc tìm thấy nhau, khiến mọi thứ trở nên mông lung, mơ hồ khó gọi tên.

Thời gian ba tháng dưỡng hồn sắp kết thúc, giữa Diệp Tu và Hàn Văn Thanh vẫn luôn là những cuộc trò chuyện không đầu không đuôi, quan hệ giữa họ có một mối gắn kết vô hình nào đó rất khó phá vỡ.

Một lần nọ, Diệp Tu bất chợt hỏi một câu: “Lão Hàn, ở phía Nam có gì vui không?”

Hàn Văn Thanh có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh bình tĩnh, mở miệng trả lời: “Khí hậu ấm áp hơn phương Bắc, phía sau Địa Lâm có một cái hồ rất đẹp.”

“Phong cảnh hữu tình, ngồi thuyền uống rượu, nhân sinh người thắng còn cầu mong gì hơn.” Diệp Tu nhả ra một ngụm khói, “Nếu ta đến phương Nam, lão Hàn, ngươi nhất định phải chiêu đãi ta một bữa thoả ý.”

“Được.” Thanh âm của đối phương nhẹ tênh như tan vào trong gió.

Cả hai đều biết việc đó gần như là không thể, họ không cách nào đi về phía đối phương vì gông xiềng dưới chân, họ không có tự do, cũng chỉ có thể vùng vẫy trong thầm lặng. Họ không cách nào thay đổi số phận cùng con đường duy nhất phía trước. Diệp Tu có mục tiêu của riêng mình, Hàn Văn Thanh cũng có trách nhiệm của chính hắn, buông xuôi hay từ bỏ đều không nằm trong sự hiểu biết của cả hai người. Thế nhưng hiện tại, họ chỉ muốn bỏ lại hết thảy mọi thứ lại phía sau, trải qua khoảng thời gian này như những người bình thường. Một lần làm kẻ chạy trốn khỏi bàn tay của số phận.

Dù thế nào thì thời gian cũng sẽ trôi qua, thương thế của Diệp Tu đã lành, Hàn Văn Thanh cũng đã hồi phục toàn bộ, hai người cuối cùng vẫn phải trở về vị trí của chính mình.

Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình đứng dưới cổng lớn nhìn hai bóng lưng càng ngày càng xa, gió cuốn theo cánh hoa dưới ánh chiều tà bay đi như một lời tiễn biệt không cần chờ hồi đáp.

"Ngươi nói xem, bọn họ có biết thân phận thật sự của đối phương hay không?" Trương Giai Lạc khoanh tay nhìn theo phía xa, nhẹ giọng hỏi người bên cạnh.

"Không biết thì sao? Còn biết thì thế nào? Quan trọng sao?" Gió thổi qua mái tóc ngắn củn cỡ của Tôn Triết Bình, trên mặt hắn là ý cười nhàn nhạt.

Đúng vậy, quan trọng sao? Gánh trên người là trách nhiệm của toàn bộ Thiên Địa, tựa hồ mỗi một khắc luôn phải giữ bản thân mình thanh tỉnh để không bị ác linh chiếm hồn, bọn họ thật sự có giây phút nào sống cho bản thân mình sao? Nếu sự tồn tại của Thần chỉ có thể là duy nhất, mà cái giá phải trả chính là đối phương, vậy thì cả hai người phải đánh đổi gần như cả ngàn năm sinh mệnh của mình vào một cuộc chiến mà có lẽ chính bản thân họ cũng không muốn làm kẻ thắng.

Vậy nên biết được thân phận của đối phương hay không còn quan trọng sao? Chẳng thà như lúc trước, vô tâm vô phế ở bên nhau, đồng hành cùng nhau, muốn cười thì cười, muốn đánh thì đánh, ngắm trăng uống rượu. . . Nhân sinh còn cầu mong gì hơn.

"Ừ, còn quan trọng sao." Trương Giai Lạc dựa vào vai Tôn Triết Bình, vẫn hướng về nơi hai bóng lưng đã biến mất từ khi nào, nhắm mắt lại, thanh âm khẽ hoà cùng gió tan vào trời mây.

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu vẫn cứ trầm mặc đi cạnh nhau đến khi ra khỏi Bách Hoa Cốc, hai người đều lơ đãng bước tơi dường như đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Đến bìa rừng, cả hai thả chậm cước bộ rồi dừng hẳn dưới gốc Chi Phong lớn đỏ rực, bên cạnh vẫn là tấm bia đá khắc ba chữ Bách Hoa Cốc bay lượn đó, mọi chuyện như vừa mới xảy ra ngày hôm qua: Mùi hương tươi mát của thảm cỏ ngày đó vẫn còn lưu lại trong phổi, hương hoa nhè nhẹ trong chén rượu ấm vào đêm trời trở gió vẫn vươn trong vị giác, linh hồn vẫn còn cảm nhận được hơi ấm sau khi được thanh tẩy, trái tim vẫn cảm thấy âm ẩm đau. . .

Cả hai đều hiểu rõ những gì chờ mình ở phía trước. Nơi đây là ranh giới cuối cùng mà họ có thể ở cạnh nhau trải qua những ký ức đẹp đẽ đó, bước qua nó họ sẽ không thể quay đầu nữa. Để rồi lần tiếp theo tại nơi này gặp mặt, không còn là những chén rượu nồng, không còn là hơi ấm từ linh lực, cũng chẳng còn thời khắc yên bình nữa, mà thứ duy nhất họ tìm kiếm chính là sinh mạng của đối phương.

Cả hai người nhìn nhau, im lặng không nói, tựa hồ muốn tham lam níu lấy hình bóng của người kia khảm sâu vào trí nhớ trong thời khắc cuối cùng. Gió vẫn nhẹ thổi mang theo những cánh hoa lả tả rơi.

Vận mệnh thật biết trêu ngươi, có biết bao nhiêu người nhưng vì sao lại là hắn? Có biết bao nhiêu người nhưng vì sao cứ phải là mình? Chết hay sống, thắng hay thua, làm Thần hay lệ quỷ, đâu mới là câu trả lời cho bản thân? Chưa giờ phút nào bọn họ hận cái sứ mệnh đã được đặt trên người mình cả ngàn năm như hiện tại.

"Ai da, phải về nhà rồi, Trùng tử chắc cũng nôn lắm rồi!" Sau cùng vẫn là Diệp Tu lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc trước tiên, ngữ điệu pha chút trào phúng thường ngày nhưng có hơi gượng gạo, "Ngươi đi hướng nào?"

Hàn Văn Thanh cũng dời tầm mắt khỏi đối phương, nhìn về phía trước, nói: "Hướng Nam. . . Còn ngươi?"

"Ta thì bên này." Diệp Tu chỉ về hướng Bắc, lại tiếp tục nói: "Về nhà phải tranh thủ ngủ một giấc thật ngon bù lại mấy ngày bị tên Trương Giai Lạc kia hạnh hạ mới được! Tên ấy quả thật không có chút thương xót nào với người bệnh."

"Hừ." Cổ họng Hàn Văn Thanh phát ra tiếng cười trầm thấp, liếc mắt nhìn người bên cạnh, chầm chậm nói: “Người không làm lại biến thành sâu gạo? Thật có tiền đồ."

"Ai nói sâu gạo không có tiền đồ? Lão Hàn, ta nói cho người biết, nếu ta là sâu gạo thì cũng sẽ là một con sâu gạo lười nhất, có tiền đồ nhất trong lũ sâu gạo. Việc này thì ngươi yên tâm, không ăn hết gạo nhà ngươi đâu đừng lo." Diệp Tu vỗ vỗ vai Hàn Văn Thanh, cực kì thiếu đòn mà nói.

"Hừ! Ấu trĩ!" Vẫn là câu nói quen thuộc, khiến đối phương có chút cảm khái trong lòng.

Hàn Văn Thanh đưa tay vào túi áo rút ra một hộp gấm nhỏ, đưa cho Diệp Tu: “Cho ngươi.”

Diệp Tu ngờ vực nhận lấy, mở ra nhìn vào trong. Là một hạt châu sáng bóng đỏ như máu, bên trong là một luồng khí đang cuộn quanh, nhìn kỹ ở giữa còn có một vòng nước nhỏ đang chuyển động. Đây là lần đầu tiên Diệp Tu thấy hạt châu như thế này, hắn ngước mắt lên nhìn Hàn Văn Thanh: “Đây là gì?”

“Là Niệm châu.” Đối phương trả lời.

“Niệm châu? Chưa từng nghe qua, từ đâu có?” Diệp Tu cầm hạt châu lên, nhìn kỹ trông có vẻ rất thích.

“Nó là của ta.” Hàn Văn Thanh nhìn người đối diện.

“Ai da, đây là tính vật định tình sao?” Diệp Tu nhoẻn miệng cười, không chút ngại ngùng trêu ghẹo người kia.

Hàn Văn Thanh cũng không phủ nhận, chỉ trầm giọng nói: “Nhớ giữ kỹ.”

Diệp Tu cũng thôi trêu chọc đối phương, đặt lại hạt châu vào hộp, đóng lại kĩ càng rồi nhét vào trước ngực, vỗ vỗ: “Yên tâm.”

Hai người lại rơi im lặng, không khí xung quanh trở nên nặng nề, âm thanh lao xao từ lá cây khi gió thôi như lời nhắc nhở khoảnh khắc cuối cùng đã tới.

"Vậy. . . lão Hàn, tái kiến." Sau một lúc lâu trầm mặc, Diệp Tu cuối cùng cũng nhẹ giọng nói ra.

"Được, tái kiến." Hàn Văn Thanh nhìn thẳng vào nắt đối phương, khẽ trả lời.

Hai người đối diện nhìn nhau, không nỡ dời ánh mắt. Diệp Tu cong khoé miệng, vẫn là nụ cười thường thấy nhưng ánh mắt không còn linh quang khẽ động mà hiện giờ chỉ còn xót lại chút thê lương. Hai người khẽ gật đầu với nhau rồi xoay người bước đi.

Ra khỏi rừng, đi về hai hướng, để lại sau lưng gốc Hồng Hạnh sừng sững như minh chứng cuối cùng cho một đoạn hồi ức không bao giờ được biết tới.
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,084
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#8
5.

"Nếu ta là Thiên Ma, ngươi sẽ làm gì?" Diệp Tu nghiêng đầu, cười cười hỏi người bên cạnh.

Hàn Văn Thanh xoay sang nhìn thẳng vào mắt hắn. Tiếng lá xào xạc, những cánh hoa bị cuốn đi mang theo hương thơm nhè nhẹ, dưới ánh trăng, bình rượu vẫn còn ấm để lại dư vị nồng nàn trong cổ họng. Cả thế gian như dừng lại, hắn như bị hút vào sâu đôi đồng tử hổ phách nhạt màu gần như trong suốt của đối phương, dưới ánh trăng càng trở nên sáng dị thường.

Sau một hồi lâu im lặng, Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thanh âm không rõ vui buồn cất lên: "Ta sẽ là Địa Đế."

Trong nháy mắt Diệp Tu hơi kinh ngạc, nhưng cũng hồi phục lại như cũ lại cười hỏi: "Tại sao?"

"Bởi chỉ có ta mới có thể giết được ngươi."

Đúng vậy! Chỉ có ta mới có thể giết được ngươi, đồng nghĩa với việc mạng của ngươi chỉ duy nhất mình ta được định đoạt. Những kẻ khác bất luận chỉ là một cọng lông của ngươi, cũng không được phép động vào.

Nếu ngươi là Thiên Ma, ta sẽ là Địa Đế, vì kẻ cường giả nhất đứng bên cạnh ngươi chỉ có thể là ta. Và cũng là vì chỉ khi ngươi giết được ta, ngươi mới có được tự do thật sự. . .

Đối diện là đôi con ngươi màu đỏ nhạt như lấp loé một ngọn lửa đang cháy hừng hực, sâu thẩm khó có thể nắm bắt của đối phương. Sự bá đạo ẩn sau từng câu chữ nằm ngoài dự liệu của Diệp Tu, khiến hắn ngây người nhìn chằm chằm người kia một hồi lâu, sau đó lại bật cười, không biết cười cho lời hù doạ không tí đáng sợ nào của Hàn Văn Thanh, hay cười chính bản thân mình đã sống lâu như vậy rồi nhưng vẫn không cách nào vùng vẫy khỏi số phận.

Hàn Văn Thanh cũng thu lại tầm mắt, cầm chén rượu uống, đôi mày vẫn cau chặt, gương mặt góc cạnh hướng về trăng tựa như tự lập ra một lời thề máu cho bản thân.



Ký ức của những đêm đó vẫn còn rõ ràng, kéo về trong đầu Hàn Văn Thanh, khi đó không phải cả hai không biết, chỉ là bọn họ không muốn đối mặt. Giờ đây người đứng đối diện hắn là vị Thiên Ma chân chính, không còn thân phận mập mở không rõ ràng nữa – Diệp Tu.

Đối phương vẫn giống như lần cuối cùng Hàn Văn Thanh từ biệt hắn tại đây vào nửa năm trước. Vẫn dáng vẻ hờ hững đầy kiêu ngạo, ánh mắt vẫn luôn kiên định như lần đầu Hàn Văn Thanh nhìn thấy người đó, tay trái cầm trường mâu, tay phải buông thõng bên cạnh, bạch y phiêu dật, mái tóc không buột gọn tung bay phía sau, trên miệng vẫn là nét cười ấy, chỉ có điều cảm giác nhiều thêm mấy phần khí thế.

Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh, vẫn là giọng điệu trào phúng như thường lệ đánh gãy sự trầm mặc giữa hai bên: “Chào, lão Hàn, à không bây giờ phải gọi là Địa Đế. Đã lâu không gặp.”

“Nôn tới chịu thua sao.” Hàn Văn Thanh vẫn cau chặt mày, nhưng vẫn không quên đấu khẩu với đối phương.

“Hảo dũng khí! Lão Hàn, hôm nay chúng ta nhất định phải đánh một trận ra trò!” Diệp Tu cũng dần thu lại nét cười, quay trường mâu Khước Tà một vòng, nâng mũi mâu chỉ thẳng vào đối phương.

“Phí lời, tới đây!” Hàn Văn Thanh vừa dứt lời liền lao thẳng đến người đối diện.

Lần giao đấu này là lần đầu tiên cả hai người dùng hết mười phần sức mạnh của mình mà đối đầu với người kia. Thời khắc này họ đường đường chính chính đem bản thân mình đối mặt với người kia, không còn che giấu, không còn bí mật, chỉ hai người họ và đất trời.

Keng...

Keng...

Keng...

Tiếng va chạm bén nhọn mỗi lần ra chiêu vang lên liên tục. Ngọn gió xung quanh rít gào tung hô hai kẻ cường giả.

Tiếng Rồng ngâm, tiếng Hổ gầm dường như khiến cả đất trời rúng động.

Hàn Văn Thanh biết rõ đối phương chiến đấu vì điều gì, bản thân hắn cũng đã hạ xuống quyết định của riêng mình.

...

Vạn vật như thể dừng lại ở thời khắc cuối cùng một quyền Hàn Văn Thanh đập thẳng vào tim mình. Gió vẫn điên cuồng thổi mạnh mang theo mùi máu tươi thoang thoảng.

Đối diện với sự sững sờ của Diệp Tu, thân thể Hàn Văn Thanh tan ra, để lại linh hồn vẫn đang bị hoả diễm thiêu cháy.

Trận chiến kết thúc, Diệp Tu vẫn đứng đó không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy hoang mang, loạng choạng bước tới, giơ tay bắt lấy mảnh hồn vẫn đang bóc cháy phía trước nắm chặt vào lòng bàn tay. Hắn mở miệng muốn nói nhưng chợt phát hiện cổ họng mình đã khô khốc không cách nào phát ra tiếng nữa.

Hàn Văn Thanh? Hàn Văn Thanh! Hàn Văn Thanh...

Trong đầu hắn gào thét ba chữ này không biết bao nhiêu lần, nhưng đến cùng vẫn không cách nào quay trở lại được.

Nếu ta thắng được số phận, có lẽ nào có thể gặp lại ngươi một lần nữa không?

...

Không đợi hắn hoàn hồn trở lại, một khắc sau đạo Thiên Kiếp mở ra, mang Diệp Tu vào một kết giới tách biệt hoàn toàn.

Diệp Tu nhìn người đứng trước mặt mình, thời khắc này hắn đã hiểu: Thiên Kiếp, thì ra chính là như vậy.

Từ trước tới nay, Diệp Tu chỉ biết rằng Thiên Kiếp là nỗi sợ hãi lớn nhất của thế gian, biết bao nhiêu lời đồn nhưng không một ai biết nó là cái gì. Có lúc hắn đã tự hỏi bản thân, hắn là Thiên Ma, là rồng thần ngàn năm, hắn đã sống lâu như vậy cái gì chưa từng gặp chứ, còn có thứ có thể khiến hắn sợ hay sao?

Nhưng hắn sai rồi, hiện tại, trong lòng hắn đang run rẫy vì sợ hãi.

"Lão Hàn, sao lại chạy vào trong này nữa rồi." Diệp Tu lạnh giọng, nhìn chằm chằm đối phương, trong tay hắn vẫn nắm chặt không buông, hơi ấm từ mảnh tàn hồn khi nãy vẫn chưa tan, máu của người kia vẫn còn dính trên trường bào trắng của hắn, nhuốm đỏ đến chói mắt.

Thế mà giờ phút này, một lần nữa đứng trước mặt hắn, là người mà hắn có thể không tiếc bất cứ giá nào để có thể gặp lại lần nữa: Địa Đế - Hàn Văn Thanh.

"Diệp Tu, tới đây, đừng nhiều lời!" Vẫn là thanh âm quen thuộc, thái độ lạnh lùng nhưng bá đạo, Hàn Văn Thanh trước mắt hắn từ từ nâng tay, quay một vòng, ánh sáng xung quanh tụ lại bao lấy cổ tay đến mu bàn tay hắn mang theo hoả diễm, Thánh Sáo - Liệt Diễm Hồng Quyền!

Hàn Văn Thanh lao thẳng tới Diệp Tu, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, đôi mắt đã trở nên đỏ thẫm không còn ánh sáng như bình thường. Quyền mang theo gió rít như tiếng hổ gầm, nhất quyền dồn đối phương vào đường cùng.

Diệp Tu không có thời gian đắn đo, xoay Khước Tà đỡ đòn đánh tới. Hắn vốn nghĩ rằng đối phương chỉ là ảo ảnh của Hàn Văn Thanh, nhưng sự thật như đánh hắn tỉnh lại từ giấc mộng. Mỗi một chiêu thức, sức lực, góc độ, thói quen hay thứ tự đều cho hắn biết, người đối diện mình chính là Hàn Văn Thanh.

Là Hàn Văn Thanh của hắn!

Không thể nào! Hắn đã chết rồi! Chết trước mặt mình, một quyền Trục Hồn, thân thể hoá thành cát bụi, linh hồn rã nát phiêu tán trong gió. Hàn Văn Thanh tự mình kết thúc rất gọn gàng, gọn đến mức không chừa cho hắn một tia hi vọng để níu kéo.

Hoả Diễm phóng tới trước mặt, Diệp Tu nghiêng đầu né tránh nhưng vì không tập trung nên phản ứng vẫn hơi chậm, hắn thả người lộn ngược về sau cách đối phương mười bước chân. Má phải của hắn bị bỏng một mảng, nhưng nơi duy nhất hắn cảm thấy đau đớn là trái tim trong lồng ngực, hắn hít thở vô cùng khó khăn.

Hắn hiểu rõ thời khắc này mình phải toàn lực ứng chiến, kết quả cuối cùng vẫn là giết hoặc bị giết. Cũng đồng nghĩa với việc nếu hắn muốn vượt qua Thiên Kiếp, trở thành Thần có được sức mạnh Thiên Địa, hắn phải tự tay giết chết Hàn Văn Thanh, một lần nữa chứng kiến đối phương chết đi trước mặt mình, một lần nữa đẩy mình vào tận cùng của sự tuyệt vọng, một lần nữa . . .

Tuột mất đối phương.

Tâm ma con người không gì ngoài năm chữ: Tham, Sân, Si, Hận, nhưng đến cùng vẫn khổ sở nhất bởi chữ Tình.

Tình càng nặng, nỗi đau càng lớn. Tình càng nặng, tay càng không nỡ buông.

Sự sợ hãi lớn nhất của thế gian chính là Thiên Kiếp, qua được Thiên Kiếp cũng có nghĩa phải tự tay giết chết một nửa linh hồn của mình.

Diệp Tu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Một lần nữa mở mắt ra là đôi mắt ánh vàng đậm bén nhọn loé lên, nơi khoé mắt cũng trào ra một dòng nước ấm, Khước Tà quay một vòng trên không trung vẽ ra hàn quang ánh bạc lạnh lẽo, nâng tay cầm lấy, mũi mâu chĩa thẳng về đối phương như lời ứng chiến cuối cùng.

"Ta không đánh ngươi quỳ xuống xin tha, lão tử không mang họ Diệp!"

Liệt Diễm Hồng Quyền xé gió đấm thẳng tới, Khước Tà xoay ngang chặn lại trước ngực, sau đó hất ngược ra, liền mạch quét ngang đối phương.

Keng.

Thánh sáo thu về đỡ mũi mâu vang lên một tiếng, nơi va chạm xẹt ra một tia lửa. Hàn Văn Thanh xoay người, vận linh lực, hoả diễm nổi lên tụ lại ở đôi quyền sáo. Song quyền phát ra, ngọn lửa như một sinh vật sống, dưới sự điều khiển của hắn lại càng giống như một con mãnh thú được phóng ra, hoang tàn và mạnh mẽ lao tới đối phương.

Diệp Tu phải lùi về hai bước, cắn răng vận lấy toàn bộ linh lực còn sót lại trong cơ thể tạo thành một màng ánh bạc bao lấy thân thể, cực kì chật vật tránh né ngọn lửa sống kia. Khước Tà không ngừng xoay vòng đón đỡ những công kích trực diện, ngoại bào của Diệp Tu bị cháy xén một góc.

Hàn Văn Thanh như không thấy được sự chật vật của Diệp Tu, vẫn liên tục ra quyền, không chút nương tay. Diệp Tu giữa vòng hoả diễm vẫn không ngừng lùi về, Khước Tà múa lượn nhanh đến mức chỉ kịp thấy tàn ảnh hoà với bạch y loan lổ máu đỏ trên người hắn như một đoá hoa lê trắng nhuộm đẫm ánh ráng tà.

Quyền sáo sáng lên rót đầy mười phần linh lực, một quyền rẽ gió theo tới hướng về nhân trung của Diệp Tu. Thứ ánh sáng mạnh mẽ, ấm áp mà hắn luôn cảm thấy chứa đựng một loại ôn nhu vô hạn của đối phương, nay trở nên hung dữ, cường hãn gấp mấy lần, đến cả Diệp Tu khi đối diện với nó cũng cảm thấy khó thở, áp lực thêm mấy phần.

Diệp Tu đồng thời vung lên Khước Tà, linh lực chảy xuôi theo thân trường mâu nổi lên đường gân kì dị nhìn như vảy rồng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, vận hết lực đâm thẳng hướng đối phương.

Trong thời khắc một quyền chạm tới thân, vòng tay kết bằng tóc của hai người ở cổ tay trái Diệp Tu rung lên một tiếng: Đinh… đang thanh thuý, rồi đứt lìa, hạt minh châu không gì có thể phá được bỗng dưng vỡ tan. Cũng một khắc đó, ánh sáng linh lực nóng rực, mạnh mẽ kia chợt tắt hẳn, chỉ còn quyền phong chưa kịp triệt tiêu cắt vài đường lên mặt hắn.

Mà trường mâu kia vẫn đâm tới, một kích xuyên tâm, mũi mâu không chút chần chừ xuyên thẳng lồng ngực đối phương.

Diệp Tu biết rõ, nếu đối thủ là Hàn Văn Thanh, chần chừ chính là chịu chết. Hắn chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ nương tay với mình, cũng không bao giờ nghĩ đối phương sẽ buông tha cho chiến thắng, vì hắn cũng vậy.

Từ trước đến nay, bọn họ gần như là bất phân thắng bại, không phải vì đối phương mà nương tay, cũng không phải vì giao tình mà không đánh hết sức, chỉ đơn giản là vì lúc bấy giờ, họ không cần mạng của nhau.

Diệp Tu bàng hoàng nhìn chằm chằm Hàn Văn Thanh bị Khước Tà đâm xuyên, trên mặt vẫn còn chảy máu do bị quyền phong cắt phải lúc giao thủ vẫn chưa khô, nhìn xuống cổ tay trái trống trơn, ánh mắt hiện lên đầy nghi hoặc.

Đường nét trên gương mặt đối phương vẫn như cũ, chỉ có điều hàng lông mày rậm vẫn thường hay cau chặt nay đã giãn ra, khuôn miệng vẫn mím chặt đầy uy nghiêm thường ngày thời khắc này đang nhấc lên một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt tràn đầy sự nhẹ nhõm.

Hàn Văn Thanh mở ra bàn tay đang siết chặt thành quyền chạm nhẹ vào gò má của Diệp Tu, ánh sáng ấm áp một lần nữa lại xuất hiện, một luồng linh lực mạnh mẽ chảy dọc theo thân thể Diệp Tu, những vết thương đang chảy máu không lâu sau liền khép miệng.

Diệp Tu vẫn không nói lời nào chăm chú nhìn đối phương. Sau một lúc, linh lực của Hàn Văn Thanh dường như đã thật sự cạn kiệt, luồng sáng đã yếu bớt đi mấy phần, sắc mặt hắn cũng trở nên kém hơn, cả thân thể đang dần tan ra, trước ngực máu vẫn chảy không ngừng.

Lúc này Diệp Tu mới luống cuống, muốn thu lại Khước Tà, nhưng vẫn bị đối phương giữ chặt lấy. Hắn run rẩy cất tiếng: “Lão Hàn ngươi. . .ngươi làm gì vậy? Mau buông ra, ta đưa người về Bách Hoa Cốc trị thương, ngươi chảy máu nhiều quá, mau buông tay ra, chúng ta cùng đi Bách Hoa Cốc có được không?”

Hàn Văn Thanh nhìn vào mắt Diệp Tu, một tay vẫn giữ chặt Khước Tà, tay còn lại vẫn còn lưu chuyển một chút linh lực còn sót lại ở nơi gò má đối phương, hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn không rõ:

“Diệp Tu, lần này ngươi thắng rồi.”

Đúng vậy, ngươi thắng rồi. Ngươi đã vượt qua Thiên Kiếp, từ nay, cả thiên địa sẽ vì ngươi mà lưu chuyển, cả thiên hạ sẽ vì ngươi mà nâng lên một tín ngưỡng, còn ngươi sẽ là một người tự do.

Ta từng nói chỉ có ta mới có thể giết được ngươi, thế nên chỉ có sinh mạng của ta mới đủ để đổi lấy sinh mệnh của ngươi. Ta lưu lại cho ngươi một viên Niệm châu, nó chứa một phần hồn hoà với máu của ta, một khi linh hồn ngươi rơi vào nguy hiểm, Niệm châu sẽ thay ta đổi ngươi một mạng.

Châu vỡ hồn tan.

Ta không mong ngươi biết, cũng nguyện ngươi vĩnh viễn không hiểu. Một đời chấp niệm cùng tín ngưỡng của ta, chính là chưa một lần hối hận.

"Lão Hàn, lão Hàn! Ngươi làm sao vậy?" Diệp Tu gấp gáp thu lại Khước Tà, quăng sang một bên, vồ tới chụp lấy cánh tay của Hàn Văn Thanh, "Tại sao lại tan ra? Lão Hàn, cố chịu, cùng ta đến Bách Hoa Cốc, Trương Giai Lạc sẽ vá hồn cho ngươi, còn có thể nhờ lão Tôn..."

"Diệp Tu…" Hàn Văn Thanh cắt ngang đối phương lần nữa, hắn muốn nói với người kia rất nhiều điều nhưng hắn vẫn chưa lúc nào là người lắm lời thừa như tên kia cả, thế nên sau cùng chỉ có thể bỏ lại hai chữ “Bảo trọng” rồi hoàn toàn tan biến.

Diệp Tu ngỡ ngàng, hắn giơ tay bắt lấy những chùm sáng nhỏ li ti trên không trung, cất giọng: "Lão Hàn? Lão Hàn! Hàn Văn Thanh!"

Hắn gào lên, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong vô vọng.

Lúc này hắn mới hiểu được những gì người kia đã làm, thấu được ý niệm thật sự đằng sau sự lựa chọn của đối phương.

Tặng hắn Niệm châu – giao cho hắn một nửa linh hồn, tuỳ thời bảo hộ hắn một mạng, cho dù trong Thiên Kiếp có xảy ra chuyện gì đi chẳng nữa, Diệp Tu vẫn có thể an toàn trở ra.

Tử chiến trước đó, Hàn Văn Thanh một quyền Trục Hồn – đem nửa phần hồn còn lại tự mình rút ra lưu lại nơi Bách Hoa Sơn, vì nghĩa diệt thân, hoàn thành sứ mệnh.

Một nửa linh hồn tẫn táng vì nghĩa, nửa còn lại âm thầm lặng lẽ hộ bên chữ tình.

Kết thúc rồi sao?

Hắn tự do rồi sao?

Nguồn linh lực của trời đất đang dần rót vào cơ thể hắn, hắn biết hiện tại không còn gì có thể giữa chân hắn lại được nữa, sợi xiềng xích này rốt cục đã đứt rồi. Thế nhưng hắn chẳng cảm thấy ấm áp chút nào, tận sâu trong đáy lòng như khuyết hụt một chỗ tràn đầy lạnh lẽo.

Hắn hét lớn ra sức vận linh lực cố để xoay chuyển luân hồi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, mọi thứ xung quanh trở nên mông lung mơ hồ. Hắn chợt phát hiện... bản thân mình không còn cách nào khác nữa rồi.

Ký ức về những sự việc vừa xảy ra một lần nữa kéo về trong đầu hắn, từng chi tiết chậm rãi hiện lên, thân ảnh, ánh mắt, cử chỉ, thanh âm của người nọ từ lần đầu gặp gỡ cho đến hiện tại khiến trái tim hắn trở nên nặng trĩu.

Hắn sẽ không bao giờ có thể gặp lại đối phương lần nào nữa.

Diệp Tu thẫn thờ nhìn xung quanh. Bạch y vốn dĩ lúc nào cũng sạch sẽ nay đã nhuốm đầy máu, vài chỗ bị rách, vết thương do quần chiến, cả người hắnlúc này nhìn nhếch nhác không thôi, phải dựa vào Khước Tà mới có thể miễn cưỡng đứng được.

Đến khi Trương Giai Lạc đột nhiên bước đến bên cạnh, Diệp Tu mới ý thức được mình đã trở về. Nhìn nét mặt vô hồn của Diệp Tu, Trương Giai Lạc phần nào hiểu được những gì đã xảy ra, hắn vỗ vai đối phương như an ủi, nhẹ giọng nói: “Về thôi, lão Hàn vẫn ở Bách Hoa Cốc đợi ngươi.”



Tương truyền cả ngàn năm trước có hai vị Thần mạnh nhất thế gian, một người là Thiên Ma cai quản vùng trời, một người là Địa Đế trông nom mặt đất. Nhiệm vụ của họ là thanh tẩy linh hồn người chết rồi đưa vào Luân Hồi Đạo chuyển kiếp, tuy cả hai chưa một lần gặp mặt nhưng vẫn luôn đối đầu với nhau. Cả hai người đều rất mạnh, họ mạnh đến mức thách thức cả thiên địa, mở ra một đạo Thiên Kiếp, nhưng chỉ duy nhất một người có thể bước vào. Trận chiến giữa Thiên Ma và Địa Đế ở Bách Hoa Cốc năm đó trở thành một bí ẩn, ai thắng ai bại không một ai biết, chỉ sau đó hai vị Thần đột nhiên biến mất khỏi thế gian, Thiên Điện và Địa Cung không còn là cấm địa của thần linh nữa, những lời đồn về họ theo thời gian cũng dần biến mất. Cho đến hiện tại chỉ còn là truyền thuyết.

Mà sau này trên đỉnh ngọn núi cao nhất dãy Bách Hoa Sơn mọc lên một cây Chi Phong lớn, người ta nói nó to đến nỗi có thể che khuất một vùng trời. Lá cây lúc nào cũng đỏ rực, um tùm, nhưng kỳ lạ thay khi gió thổi sẽ nghe thấy âm thành xào xạc cùng tiếng đing đang của lục lạc có thể giúp linh hồn bên trong thanh tĩnh lại. Người ở Bách Hoa Cốc nói đó là cây linh hồn, chỉ cần linh sư nào tới đây để thanh tẩy, linh lực họ đều sẽ tăng gấp bội. Còn có vài lời đồn rằng vào ban đêm sẽ thấy bạch long nằm ngủ dưới gốc cây, lâu lâu còn gặp được một bạch y nam nhân ngồi đó thầm thì với cây, trong khó lúc nào cũng thoảng mùi rượu hoa lê, tiếng lục lạc đing đang khi đó lại càng rõ ràng hơn.

Kiếp sống ngắn ngủi, dù là người hay thần cũng đều có con đường riêng. Mỗi người đều sẽ phải lựa chọn cách đi cho riêng mình, muốn đánh bại số phận, trước hết phải thắng được bản thân mình, vì chỉ như thế cho dù không thay đổi được những gì đã định trước sẽ xảy ra cũng sẽ không bao giờ đầu hàng trước nó.

Kết thúc của một người là khởi đầu mới của một người khác.

Thời gian sẽ qua, nhưng tư niệm vẫn chưa một khắc nào phai nhoà.

Hoàn.

Đôi lời từ tác giả:
Kết của Thiên Địa được Lãi viết đầu tiên từ khoảng 1 năm trước, cụ thể là lúc project Hàn Diệp năm trước bắt đầu lên sóng. Mọi người thường nói Lãi bị M, thích SE, nhưng thật sự Lãi rất thích những gì còn đọng lại sau đó.
Có thể Lãi không cách nào viết ra được một sản phẩm có thể truyền tải hết những thứ Lãi nghĩ, Lãi biết mình làm vẫn chưa thật sự tốt, còn rất nhiều chỗ sai sót vì thiếu kinh nghiệm, nhưng vẫn hi vọng có thể nói lên được phần nào những gì mình muốn nói.
Mình thật sự trân trọng những ai đã theo dõi, dù là khen hay chê thì Lãi vẫn biết ơn vì bạn đã đủ kiên nhẫn mà đọc hết mớ lộn xộn phía trên! *cúi đầu*
Hi vọng lần nữa gặp lại, tất cả chúng ta đều ngày càng tốt hơn.

Lãi.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook