Hoàn [Sở Tô] Rõ Ràng

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1


Hồi thứ ba
Rõ Ràng
(Thông suốt)


Tác giả: Lãnh Chúc Tây Song
Thể loại: Dân Quốc
Couple: Sở Tô
CV: Fuuka
Editor: Quân Y Hoàng


Lời tác giả: Đại khái áng văn này là tiền truyện của Cách Thanh Thiên? Hôm nay nhìn lại Sở Tô, thấy đã viết được hơn 20.000 từ rồi. Không biết có thể viết một hệ liệt kiếp trước kiếp này hay không, thật muốn thử một chút. 2333333

Quả nhiên Bách hợp là chân ái.

Hồi thứ nhất xem tại đây, hồi thứ hai xem tại đây.


---


Sở Vân Tú dựa vào cửa nhìn Tô Mộc Tranh lau đi hí trang trên mặt. Khăn tay trắng như tuyết bôi qua để lại đường màu đậm, khóe mắt hoa đào nở trên mặt khăn một mảnh đỏ tươi.

Tô Mộc Tranh đảo mắt nhìn thấy nàng trong gương, hai tay ngừng lại, trên gương hiện lên nụ cười hồn nhiên.

Nét cười này thật giống thiếu nữ, Sở Vân Tú nghĩ, vẫn chưa có ý đi đến. Điếu thuốc vô thức run lên giữa những ngón tay, sau đó bị nàng dụi vào khung cửa, để lại một vết cháy đen.

"Ngươi giúp ta tẩy trang đi." Tô Mộc Tranh ngước mặt nhìn về phía nàng, đôi mắt nửa mở nửa khép. Lúc này Sở Vân Tú mới lại gần, cầm chiếc khăn tỉ mỉ lau giúp nàng lần nữa.

"Ta nghe nói có một kiểu tẩy trang tên là thiểm trang, ngươi từng nghe qua chưa?" Tô Mộc Tranh còn nửa hí trang trên mặt cười hì hì bảo. "Dùng đầu lưỡi liếm lấy vệt màu, xóa sạch sẽ."

"Ngươi nghe cách này từ đâu, xem ra ta phải tìm Ngô tiểu gia hỏi một chút mới được." Sở Vân Tú trả lời.

"Lần trước ta nhìn thấy Lý Hiên liếm cho hắn đấy." Tô Mộc Tranh thờ ơ đáp, tay vòng ra sau lưng Sở Vân Tú gỡ xuống búi tóc nàng. "Ta bắt gặp lúc đến sân nhà hắn đưa đồ."

"Hai người bọn họ thật là... Ngô tiểu gia đã thành chủ gánh hát, hắn muốn hát xướng riêng cho Lý Hiên sao?" Sở Vân Tú trượt ngón tay đến bên gò má, hất dải tóc ra phía sau.

Ánh mắt Tô Mộc Tranh xuôi theo làn tóc rơi vào bên trong cổ áo sườn xám người kia. Nàng đưa tay chạm đến cổ nàng, xúc cảm trơn bóng nhẵn nhụi nơi bàn tay, kìm lòng không đặng phải vuốt ve mấy lần.

Sở Vân Tú chỉ cảm thấy tay nàng lạnh buốt, đôi mày mảnh mai cau lại: "Ngươi vẫn ăn cháo mỗi ngày đó chứ?"

Tô Mộc Tranh gật đầu, rồi lại lắc đầu. Lúc này hí trang đã tẩy xong, khuôn dung mộc mạc xinh đẹp hiển lộ, ẩn sau đôi con ngươi trong suốt như có thứ gì đang cháy rực. Nàng kéo tay Sở Vân Tú hỏi: "Rút cục, rút cục khi nào mới cho ta ra ngoài đồng hành với các ngươi. Ta đã không sao rồi, cớ gì Diệp Tu vẫn không cho phép ta ra ngoài?"

"Vì hắn muốn tốt cho ngươi. Bên ngoài nguy hiểm, đừng nói là hắn, ngay cả ta cũng không muốn để ngươi ra ngoài." Sở Vân Tú sờ lên mặt nàng. "Khi trước bị thương nặng như vậy, nghỉ ngơi thêm một chút được không?"

Tô Mộc Tranh nhướn hàng lông mày, lúc trước trong một lần phục kích, nàng và Ngô Vũ Sách bị thương nên được đưa đến giấu trong gánh hát Côn Khúc này. Hiện tại nàng đã có thể lên đài hát một khúc hí nhưng Diệp Tu vẫn chưa có ý đón nàng trở về.

"Chờ thêm một chút." Luôn là câu nói ấy mỗi khi Diệp Tu nhờ người đến truyền tin.

"Lần này ta trở về sẽ đón ngươi theo." Sở Vân Tú an ủi nàng. "Mặc kệ Diệp Tu nói gì, ta cũng sẽ dẫn ngươi ra ngoài."

Tô Mộc Tranh ôm eo nàng cọ cọ, buồn bã ừ một tiếng, Sở Vân Tú thở dài vuốt ve mái tóc đen dày sau ót nàng.

Tô Mộc Tranh trời sinh thật tốt, Tô Mộc Tranh trời sinh quá tốt rồi, ngay cả tóc nàng cũng khỏe đẹp khác biệt với người thường. Sở Vân Tú biết Diệp Tu đang lo lắng điều gì, nàng kéo tay Tô Mộc Tranh, hôn hôn lên ngón tay nhợt nhạt. Làm gì có ai nghĩ đôi tay xinh đẹp như vậy có thể cầm súng vững thế đâu? Có điều, một khi gặp được rồi, sẽ không khắc ghi ấn tượng ấy sao?

Tô Mộc Tranh nhỏ giọng hỏi nàng: "Lần này ngươi cần đi đâu? Đi cùng ai? Không phải chuyện gì lớn chứ?"

Theo lí mà nói nàng không nên hỏi những chuyện này, nhưng nàng luôn có thể thản nhiên mở miệng, đều vì ỷ vào việc Sở Vân Tú không đủ kiên định với nàng.

"Đi Vũ Xương, chung một chỗ với Dụ Văn Châu." Sở Vân Tú đáp. "Không phải chuyện gì lớn, sẽ sớm trở về."

Tô Mộc Tranh ôm chặt nàng hơn một chút, cách tầng lụa mỏng manh có thể cảm nhận được nhiệt độ nhàn nhạt trên người Sở Vân Tú. Nàng tìm chuyện để nói: "Chưa từng thấy ngươi mặc bộ đồ này, trông rất đẹp, may lúc nào vậy?"

"Ngươi thích sao? Ngươi thích thì lần sau ta dẫn ngươi đến cửa hàng kia may một bộ. Ngươi muốn màu gì, hoa văn thế nào?"

"Muốn màu đỏ chót, phượng hoàng thêu kim thì càng tốt." Tô Mộc Tranh trả lời. "Hai chúng ta mỗi người một bộ, bái đường thành thân đi."

"Được." Sở Vân Tú còn muốn nói gì đó, lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang, quay đầu trông thấy Ngô Vũ Sách khoát áo đứng ở cửa, ho khan hai tiếng: "Phải đi rồi, Lý Hiên chờ ngươi ở bên ngoài, trên đường cẩn thận."

Sở Vân Tú áy náy vuốt tóc Tô Mộc Tranh, khi mở cửa lại quay đầu nhìn nàng một lần, bước chân chần chừ rời khỏi. Lúc này là thời điểm ráng chiều phủ xuống sắc đỏ vạn trượng, Tô Mộc Tranh mở to đôi mắt chăm chú nhìn bóng lưng Sở Vân Tú hòa vào làm một với áng đỏ ấy, không biết vì sao cảm xúc khủng hoảng đột nhiên dâng trào.

Quyết định chỉ trong chớp mắt, nàng dứt khoát quay đầu không nhìn tới bóng dáng Sở Vân Tú biến mất ngoài cửa mà với gọi Ngô Vũ Sách đang chuẩn bị rời đi.

"Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi." Nàng nói.

Sở Vân Tú và Dụ Văn Châu đi Vũ Xương là vì mang tình báo ra khỏi thành. Sau khi chiếm Vũ Xương quân Nhật lập tức đóng cửa thành, mỗi khi ra vào đều phải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt. Dù sao các đồng chí trong thành cũng là những quân cờ tiêu tốn nhiều công sức để cài vào, vậy nên vẫn cần bản thân họ tới mang mật tín đi.

Những ngày này hai người đóng giả đôi tình lữ đến thăm người thân ở nội thành. Dụ Văn Châu là kẻ chu toàn, sau khi gặp được người tiếp viện cũng không vội lấy đồ cần giao nhận, trái lại dạo chơi khắp phố lớn ngõ nhỏ Vũ Xương mấy lần, hôm nay mới cầm tình báo trở ra.

"Chúng ta tiện thể thăm dò thế lực bọn hắn ở đây đi." Trên đường, Dụ Văn Châu ghé vào tai Sở Vân Tú thấp giọng nói. "Diệp sư đoàn trưởng bảo chúng ta cần để ý bọn hắn vũ trang nhiều tới đâu."

Sở Vân Tú giả vờ thân mật kéo cánh tay Dụ Văn Châu. Nàng biết Dụ Văn Châu nói "bọn hắn" là ám chỉ quốc quân, liền gật đầu đáp: "Hiểu rồi."

Dạo thêm mấy vòng chờ lính tuần tra đi qua, hai người mới đến hẻm nhỏ đã hẹn trước đó, chạm mặt với một tay khuân vác. Lúc đi ngang qua, cả hai vờ như vô ý thở dài một tiếng: "Chỗ này không nhẹ nha!"

"Thả nó xuống nghỉ ngơi chút có sao đâu?" Sở Vân Tú cười, nói với người kia. Dụ Văn Châu đụng nhẹ tay vào miếng vải bố phủ trên đống hàng hóa, lúc rút về trong lòng bàn tay nhiều thêm một mảnh giấy. Hắn lật tay lại, giấu mảnh giấy kia vào trong tay áo mình.

"Nặng hơn nữa vẫn gánh được mà..." Người khuân vác kéo vành mũ xuống, sau tiếng thở dài lại bốc đòn gánh lên đi về phía đầu ngõ. Dụ Văn Châu và Sở Vân Tú thở một hơi nhẹ nhõm. Đang chuẩn bị rời đi, không ngờ ở cửa ngõ xuất hiện một tên lính tuần tra Nhật Bản. Dụ Văn Châu sững sờ, đoán ngay được vừa rồi hắn lạc khỏi đội ngũ, lập tức nghiêng người muốn che cho Sở Vân Tú. Tên lính Nhật Bản thấy bọn họ đứng trong hẻm nhỏ có chút bất thường, vì vậy mặt mày khó coi bước tới.

"Các ngươi! Làm cái gì đó!" Tên lính Nhật Bản phun ra mấy chữ tiếng Trung gượng gạo, khẩu súng quét ngang chắn đường tay khuân vác.

Người kia vội vàng cười trả lời hắn: "Ta đi ngang qua đây thôi, để bán hàng, bán hàng." Nói đoạn y xốc mảnh vải bên trên đống hàng hóa lên, để lộ chai lọ đựng bên trong.

Tên lính Nhật Bản hoài nghi nhìn người khuân vác, một tay ghìm súng, một tay lục soát số chai lọ kia, kế đó lục soát quần áo y, quả nhiên không tìm thấy gì. Hắn chuyển ánh mắt hung ác sang Dụ Văn Châu và Sở Vân Tú, một chân đá người khuân vác văng ra xa, vươn tay về phía Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu căng thẳng trong lòng, vừa định nói chuyện, Sở Vân Tú bỗng nhiên đứng dậy.

"Vợ chồng chúng ta đi thăm người thân, bị lạc đường ấy mà." Sở Vân Tú nói. Hôm nay nàng mặc áo choàng vải ngắn tay, trên mặt xức thuốc màu vàng vàng, nhìn không có gì đáng chú ý. Bấy giờ nàng lục tìm một chiếc vòng bạc đưa cho hắn.

Tiếng Trung của tên lính Nhật Bản kia không phải quá tốt, có khi chẳng hiểu nàng nói gì, chỉ nhận chiếc vòng rồi nhân tiện kéo cổ tay nàng, vén lớp áo choàng lên, chỉ thấy một đoạn cánh tay trắng như tuyết. Mặt hắn tức thì biến sắc.

"Con đàn bà này! Mày!" Tên lính Nhật Bản chỉ chỉ vào mặt nàng. Dụ Văn Châu tái mét, chợt thấy người khuân vác cầm đòn gánh đập ngay vào ót tên kia. Dụ Văn Châu không kịp ra hiệu cho y ngừng lại, đòn gánh đập mạnh vào gáy tên lính Nhật Bản. Hắn kêu một tiếng đau đớn, nâng khẩu súng lên.

Dụ Văn Châu lập tức hướng cửa ngõ ngoắc tay, một bóng người nấp trên gác xép cạnh con hẻm nhảy ngay xuống.

Hoàng Thiếu Thiên biết rõ mình nhất định phải giết chết tên lính Nhật Bản trước khi hắn kịp nổ súng. Mấy ngày nay hắn lặng lẽ bám theo sau lưng Sở Vân Tú và Dụ Văn Châu chính là để đề phòng tình huống này. Hắn móc lưỡi dao giấu dưới tay áo ra, nhanh như cắt lao đến gần tên lính kia.

Chưa kịp xuống tay, tiếng súng đã vang lên. Sau khi nổ súng, tên lính Nhật Bản cố gắng dí khẩu súng vào giữa lưng Sở Vân Tú. Dụ Văn Châu ngăn cản Hoàng Thiếu Thiên, dùng ánh mắt ra hiệu hắn chờ thời cơ mà hành động.

Đúng lúc ấy tiếng súng thứ hai vang lên, có điều nó phát ra từ một bên đầu ngõ. Đường đạn lướt sát qua eo Sở Vân Tú, cắm sâu vào người tên lính Nhật Bản. Hoàng Thiếu Thiên chớp cơ hội đẩy Sở Vân Tú ra, lưỡi dao trong tay nhằm ngay cổ tên kia khẽ vạch một đường. Tên lính Nhật Bản đã bị giết chết.

"Đi mau. Lát nữa bọn chúng sẽ đuổi đến đây." Dụ Văn Châu thấp giọng thúc giục. "Tiếng súng này quá kì quặc, chưa rõ địch ta, cứ rời đi trước là tốt nhất."

Cả nhóm người chạy ra ngoài, Hoàng Thiếu Thiên bọc hậu, vừa chạy vừa thắc mắc không ngừng: "Ta nói nè, người kia bắn quá giỏi. Nếu vừa rồi bắn trúng Vân Tú thì coi như hết đường chạy. Ta khẳng định người này không phải địch, ài, ngươi xem có phải tên tiểu tử ít nói Chu Trạch Khải kia hay không, nếu hắn có tới cũng sẽ không nói cho chúng ta..."

Sở Vân Tú đột nhiên dừng bước: "Là Mộc Tranh!" Nội tâm nàng bỗng nhiên sáng tỏ như gương. Góc độ phát súng kia quá hiểm hóc, viên đạn gây ra vết thương cực nhỏ, rõ ràng là do Tô Mộc Tranh bắn. Nàng vừa nói xong liền chạy ngược về. Hoàng Thiếu Thiên ngăn nàng không được, đành dậm chân một cái rồi vọt theo sau, trước đó còn quay đầu hét với Dụ Văn Châu: "Người về trước đi, mau về!"

Tô Mộc Tranh thu lại súng rồi nhẹ nhàng từ trên thang leo xuống. Tâm tình nàng không tệ, bước chân theo đó nhanh nhẹn hơn. Vừa ra khỏi cửa chưa được mấy bước đã bị Sở Vân Tú cản lại.

"Sao ngươi lại tới đây!?" Sở Vân Tú kìm nén lửa giận mà hỏi nàng. Tô Mộc Tranh cắn cắn môi, cúi đầu không nói lời nào. Hoàng Thiếu Thiên ở bên cạnh bồn chồn cả chân: "Nè hai bà cô của ta ơi! Đi nhanh lên! Một hồi nữa lính tuần tra trở về chắc chắn sẽ lục soát chỗ này! Tới chỗ ẩn nấp rồi nói có được hay không?"

Hoàng Thiếu Thiên dẫn hai nàng chạy đông chạy tây trở về phòng trọ tạm thời. Dụ Văn Châu đứng trong sân chờ bọn họ, trông thấy Tô Mộc Tranh cũng sửng sốt, lập tức nhíu mày.

"Được rồi được rồi, trước tiên để các nàng nghỉ ngơi trò chuyện một lúc đi. Văn Châu ngươi cũng mệt rồi phải không, ta cũng mệt chết rồi, ngươi giúp ta xoa bóp vai đi." Hoàng Thiếu Thiên thấy Dụ Văn Châu định mở miệng trách cứ thì nhịn không nổi mà cướp lời, đẩy đẩy Dụ Văn Châu vào phòng, còn rảnh rỗi quay đầu liếc mắt ra hiệu cho Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh nhìn đăm đăm giày của mình, rất lâu sau mới lén lút duỗi tay nắm chặt tay Sở Vân Tú, nhỏ tiếng nói xin lỗi. Xưa nay nàng luôn nghe lời, chỉ một lần này kích động chạy ra ngoài, kì thực trong lòng rất lưỡng lự.

Sở Vân Tú sờ lên tóc nàng, thở dài: "Sao ngươi trà trộn vào được? Lần sau đừng liều lĩnh thế, muốn hù chết ta và Diệp Tu sao? Ngày mai chúng ta đưa ngươi về gánh hát, ta sẽ nói với Dụ Văn Châu để bọn hắn đừng truyền tin cho Diệp Tu."

"... Ta cũng lo lắng cho ngươi." Tô Mộc Tranh nói. Nàng không biết làm sao biểu đạt tâm tình ngày đó nhìn theo bóng lưng Sở Vân Tú, chỉ nói một câu ấy rồi chẳng thể tiếp tục.

Sở Vân Tú ôm bờ vai nàng, kéo nàng vào trong phòng mình. Tô Mộc Tranh tinh mắt nhìn thấy nơi đầu giường đặt một chiếc khăn. Mặt khăn trắng thuần có vệt màu dính trên ấy, rõ ràng là chiếc khăn ngày đó Sở Vân Tú giúp nàng tẩy trang.

Khi ấy các nàng chưa từng nghĩ rằng, mấy mươi năm sau, các nàng sẽ không gặp nhau lần nào nữa cho đến tận lúc chết.


Hoàn
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#3
Khi ấy các nàng chưa từng nghĩ rằng, mấy mươi năm sau, các nàng sẽ không gặp nhau lần nào nữa cho đến tận lúc chết.
Chết cũng không gặp:cry::cry::cry:
 

Bình luận bằng Facebook