Ongoing [Song Hoa] Nửa vòng Trái Đất, một kiếp người

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1

Artist: 帕芝

Tác giả: Thưởng Nguyệt​
Thể loại: AU, HE hay BE còn tùy cảm hứng :*​
CP: Song Hoa, cùng một số CP khác cameo​
Sản phẩm từ một phút ngẫu hứng của bạn Trăng, vốn chưa có tẹo teo kinh nghiệm viết lách nào, văn phong đôi khi sẽ hơi ngơ ngáo, cầu quan khách bỏ qua cho :3

-----------------------

Một.

“… Tôn! Đại Tôn…!”

Ai? Là ai đang gọi hắn? Giọng nói này cớ gì lại nghe quen đến vậy?

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Chẳng thấy gì ngoài một bóng người từ xa chạy đến cùng tiếng gọi vẫn văng vẳng bên tai.

“Đại Tôn! Đại Tôn!”

Vóc người này, âm thanh này, nụ cười này, là cậu sao?

“Đại Tôn, cậu vào đó hái táo đi, tớ đứng ở ngoài này canh, đảm bảo không ai phát hiện ra cậu!”

“Đại Tôn, tui mới phát hiện ra game này hay cực kỳ, lát sang nhà tui chúng ta cùng chơi nha!”

“Đại Tôn, học xong đừng có quên kèo bóng rổ chiều nay đấy! Đến muộn tui đấm chết cậu!”

Theo giọng nói ngày càng lớn, bóng hình người kia cũng dần dần tới gần. Trong lòng hắn, không hiểu sao, lại ngập tràn cảm giác mong chờ.

“Lạc Lạc? Là cậu sao, Lạc Lạc?”

Người đối diện không trả lời. Gương mặt cũng dần trở nên rõ nét.

Trước mắt hắn, là một khuôn mặt loang lổ chẳng giống người, từng mảng da chuyển sang màu đỏ sẫm tróc ra, bay lả tả trong không khí. Đôi mắt không còn tỏa ra ánh sáng, chỉ còn hai hàng huyết lệ chảy dài.

“Đại Tôn… Lâu như vậy rồi, anh có còn nhớ tui không?”

Tôn Triết Bình choàng tỉnh. Xung quanh hắn chẳng có gì ngoài bóng tối.

Chẳng có tiếng gọi ngọt ngào đến từ kí ức ngày xưa. Chẳng có bóng hình người thiếu niên với nụ cười rực rỡ. Chỉ có hắn, cùng nỗi cô đơn trải dài đến vô tận.

Hắn với tay lấy chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn, đã hơn 11 giờ đêm, trên màn hình hiển thị 5 cuộc gọi nhỡ từ mẹ hắn. Tôn Triết Bình bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, ngón tay run run bấm vào nút gọi lại.

“Mẹ ạ, con…”

“Bình Bình, con làm gì mà giờ mới gọi cho mẹ? Vẫn đang ở công ty sao? Đã ăn uống gì chưa? Thằng nhóc này, đã bảo là đừng có ham công tiếc việc quá…”

“Con không sao mà mẹ. Nay công ty có chút việc, con đành phải ở lại tăng ca. Con cũng ăn tối rồi, mẹ đừng lo.” Kì thực, bữa tối của hắn chỉ là đôi miếng bánh lót dạ ăn từ hồi chiều.

Đầu dây bên kia, mẹ hắn đột nhiên ngập ngừng, mãi một lúc sau mới lên tiếng.

“Bình Bình… Tết năm nay con có về nhà không? Anh họ con vừa từ Quảng Châu quay về, nghe bảo còn dẫn theo bạn trai về ra mắt. Bình Bình à, bao nhiêu năm rồi con không về thăm nhà, tết năm nay về một chút nhé, được không?”

Hắn trầm mặc, không biết nên đáp lời mẹ như thế nào. Hắn có nỗi khổ tâm riêng, và mẹ hắn cũng hiểu điều đó.

Một lát sau, hắn nghe thấy từ điện thoại truyền ra tiếng thở dài khe khẽ.

“Là vì chuyện của Lạc Lạc sao?”

Hắn lại im lặng, càng không biết nên nói gì.

“Được rồi, không sao, mẹ hiểu mà mẹ hiểu mà. Con cứ ở bên đó cho thoải mãi cũng được, về rồi lại nghĩ ngợi đau lòng, mẹ cũng không yên tâm. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đừng làm việc khuya quá, ăn uống cũng phải tử tế, tuyệt đối không được uống rượu. À đúng rồi, hôm nào rảnh nhớ gọi điện nói chuyện với bố con một chút, ông ấy nhớ con lắm đấy.”

“Vâng ạ.” Hắn nhỏ giọng trả lời.

“Mẹ à.”

“Con xin lỗi.”

Cúp máy.

Hắn vung tay ném điện thoại lên mặt bàn, đứng thẳng người dậy, bước về phía cửa sổ phòng làm việc. Cửa kính được mở ra, gió đêm ùa vào căn phòng, xoa dịu hốc mắt đã nóng lên từ lúc nào của hắn.

Đã hai năm rồi.

Cậu rời bỏ tôi được hai năm rồi đấy, Lạc Lạc.

Nhanh như một cái chớp mắt, nhưng lúc mở ra, đã chẳng còn nhìn thấy cậu nữa rồi.

Chắc giờ cậu đang hạnh phúc lắm nhỉ? Mới ít đến thăm tôi qua những giấc mơ như thế?

Ai cũng nói tôi nên quên cậu đi. Ai cũng mong muốn tôi tìm một người mới. Nhưng tôi biết tìm ai bây giờ, khi đã hai năm trôi qua, tôi vẫn chẳng cách nào quên được cậu?

Cậu đã hứa sẽ chờ tôi trở về, nhưng sao tôi chưa kịp về, cậu đã bỏ tôi đi?

Hai năm, hai năm rồi, tôi trốn chạy khỏi nơi đó, trốn chạy khỏi khoảng trời từng thuộc về chúng ta. Nhưng tôi cũng không thể trốn tránh được mãi, cậu biết mà.

Tôn Triết Bình nhấc điện thoại lên, soạn tin nhắn gửi đến mẹ hắn.

“Mẹ, tết năm nay con sẽ về nhà.”

Người đã khuất cũng đâu thể sống lại. Tôi cũng nên mau tỉnh giấc đi thôi.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Huhu sao Lạc khuất rồi :cry::cry: Bỏ lại Tôn một mình sống sao? Cầu tác giả đại nhân thương xót!
 

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#3

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Cầu chương mới :cry:
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#5
Tác giả ko thèm ghi au j luôn, khổ quá lại não bổ ra mấy thứ đáng sợ :ssss
Bình Bình
Nghe thân thương qué, có là Đại Tôn thì cũng chỉ nhỏ bé trong mắt mẹ thôi.
Cầu tác giả viết chương mới, nhả chút hint.
 

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#6
Hai.

Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc quen biết nhau từ khi nào? Hẳn là từ lúc còn đang bi bô tập nói.

Tôn Triết Bình là con trai duy nhất của nhà họ Tôn ở vùng ngoại ô phía Nam thành phố K. Tôn gia đã định cư lâu đời ở đây, tới nay cũng đã xây nên cả một biệt phủ, Tôn Triết Bình cũng có thể được coi là ngậm thìa vàng từ lúc chào đời.

Trương Giai Lạc lại không được may mắn như vậy. Không ai biết quê quán của cậu ở đâu, chỉ biết có một ngày mẹ cậu mang theo bụng bầu tới mua một căn nhà, sinh ra cậu và sống ở đó. Không có cha yêu thương, lại lớn lên trong lời đàm tiếu của những người xa lạ, những năm tháng tuổi thơ của Trương Giai Lạc ngập tràn bất hạnh.

Những ngày đó, người kéo cậu ra khỏi nỗi cô đơn là Tôn Triết Bình.

Hai đứa trẻ con trạc tuổi nhau, sống gần nhau, nhanh chóng thân thiết với nhau là điều dễ hiểu. Tương truyền hai đứa nhóc đã đánh nhau một trận tơi bời khói lửa vào ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, từ sau đó thì dính nhau như sam, chơi cùng chơi, đòn cùng chịu.

Mẹ của Trương Giai Lạc biết con trai mình chơi thân với thiếu gia nhà họ Tôn thì rất vui vẻ, thường xuyên đưa quà sang biếu, lân la làm thân với mẹ Tôn Triết Bình. Dù không thoải mái với thái độ của bà, bố mẹ Tôn Triết Bình lại rất quý Trương Giai Lạc, dẫu sao thì trẻ con mới chỉ là một tờ giấy trắng, chúng chưa biết tham lam, vụ lợi là gì. Không chỉ vậy, Trương Giai Lạc còn là người bạn mà Tôn Triết Bình quý nhất, hai người thật lòng không nỡ tách hai đứa nhỏ ra.

Còn nhớ một hôm nào đó, lúc đang chơi đuổi bắt trong vườn hoa sau nhà, nhóc Bình nhìn nhóc Lạc cười khanh khách thấy rất đáng yêu, trong đầu chợt nảy ra một cái tên.

"Lạc Lạc!"

"Hở?"

"Từ giờ tớ sẽ gọi cậu là Lạc Lạc!"

Ngay tức thì, nhóc Lạc nhăn nhó.

"Không cho! Lạc Lạc nghe giống tên con gái quá!"

"Nhưng Lạc Lạc nghe hay mà?" Tôn Triết Bình thực sự cảm thấy khó hiểu.

"Nếu cậu dám gọi tớ Lạc Lạc, tớ cũng sẽ gọi cậu là Bình Bình!"

"Không được, phải gọi tớ là Đại Tôn!" Lần này đến lượt nhóc Bình xù lông.

"Vì sao chứ?!"

"Nếu cậu không gọi tớ Đại Tôn, tớ sẽ mách mẹ cậu hôm trước cậu vừa đá bóng làm bể cửa sổ nhà tớ."

"Không… không được mách… đừng mà Đại Tôn huhu…"

Thế là ngày hôm đó, có một cậu nhóc vênh váo ngửa đầu cười, còn có một nhóc khác mặt mày mếu máo gọi "Đại Tôn". Tuy Trương Giai Lạc vẫn không thích cái tên Lạc Lạc, thế nhưng nghe nhiều cũng thành quen, có điều chỉ mình Tôn Triết Bình được gọi cậu như vậy, mấy nhóc khác mà hùa theo gọi sẽ bị Trương Giai Lạc vung nắm đấm dọa tới khóc oa oa.

Hai đứa trẻ dần lớn lên, Trương Giai Lạc từ chỗ sinh trước Tôn Triết Bình nửa năm cuối cùng lại thấp hơn người kia cả cái đầu, đành phải ấm ức gọi hắn là anh. Càng ngày số lần Trương Giai Lạc tới nhà Tôn Triết Bình chơi càng nhiều, không chỉ vì ở đó có nhiều trò chơi, có người bạn thân nhất, mà còn vì ở nhà Tôn Triết Bình cậu không phải chịu những trận đòn từ người mẹ say khướt của mình.

Tôn Triết Bình càng lớn càng khỏe, trong khi Trương Giai Lạc càng lớn lại càng gầy. Thể chất Trương Giai Lạc dù không yếu, nhưng vì thường xuyên phải chịu đói nên nhỏ con hơn Tôn Triết Bình rất nhiều. Bố mẹ Tôn Triết Bình thương cậu như con, nhiều lần ngỏ ý muốn đón Trương Giai Lạc về làm con nuôi nhưng cậu một mực từ chối, nói rằng phận làm con phải chăm sóc tử tế cho người đã sinh ra mình.

Mẹ của Trương Giai Lạc thường xuyên rời nhà vào tối muộn, sáng ra mới chân nam đá chân chiêu bước về nhà. Về đến nhà rồi, việc đầu tiên bà làm là rút cây roi mây ra khỏi góc nhà, gọi Trương Giai Lạc ra bắt cậu chịu đòn.

"Tại sao mày càng lớn lại càng giống ông ta đến thế?"

"Tại sao cả hai bố con nhà mày đều vô tích sự như vậy?"

"Tại sao ngày đó tao lại phải sinh mày ra? Tại sao tao không giết quách cả tao lẫn mày cho rồi?"

Những ngày đó, nếu không có gia đình Tôn Triết Bình cùng hàng xóm tới kéo cậu ra, có lẽ Trương Giai Lạc đã không sống nổi. Trong khi hàng xóm can ngăn mẹ cậu, Tôn Triết Bình lại kéo cậu về nhà mình để bôi thuốc lên vùng da chỉ vừa lên da non đã lại bị trầy ra.

Hắn quay lưng cậu về phía mình, vén mái tóc dài chấm vai qua hai bên. Chiếc áo đồng phục trắng tinh đỏ thẫm màu máu dính chặt vào vết thương, khiến cậu khẽ rùng mình khi nó được kéo nhẹ nhàng ra khỏi lưng cậu.

"Tại sao không trốn đi?"

"Không trốn được… Mẹ sẽ tự làm đau mình."

"Tại sao cậu phải quan tâm tới bà ta như thế? Bà ta đâu có coi cậu là con mình?!"

"Tui biết chứ, nhưng… Mẹ là gia đình duy nhất của tui, và tui là gia đình duy nhất của mẹ."

Bàn tay cầm bông thấm thuốc sát trùng của Tôn Triết Bình khựng lại giữa không trung.

"Anh không hiểu được… Anh có cả bố, cả mẹ, còn tui chỉ có mẹ mà thôi…"

"Mẹ đã sinh tui ra đời, đã cho tôi cuộc sống này giữa lúc mẹ bất hạnh nhất. Tui nợ mẹ, cả cuộc đời này tui nợ mẹ…"

Giọng của Trương Giai Lạc dần nghẹn lại, vành mắt nóng lên, nhưng vẫn không có một giọt nước mắt nào.

"Nhưng tui tưởng, gia đình phải là chỗ dựa cho mỗi người chứ? Không phải gia đình là nơi mọi người yêu thương lẫn nhau sao?"

"Tại sao căn nhà đó lại trở thành nỗi sợ của tui chứ? Rốt cuộc, tui đâu có chốn nào để có thể gọi là 'gia đình'?"

Tôn Triết Bình thở dài. Hắn buông bông băng đang cầm xuống, một tay cẩn thận vòng ra phía trước ôm lấy cậu, một tay đưa lên che mắt cậu, cảm nhận dòng nước ấm len lỏi vào tay mình.

"Đừng nghĩ nữa", gục đầu lên vai người trong lòng, hắn nói khẽ, "Không có gia đình cũng không sao cả, tôi làm gia đình của cậu."
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#7
"Nếu cậu không gọi tớ Đại Tôn, tớ sẽ mách mẹ cậu hôm trước cậu vừa đá bóng làm bể cửa sổ nhà tớ."
Bắt nạt tức phụ ko được thì dọa mách mẹ :swee

Trương Giai Lạc từ chỗ sinh trước Tôn Triết Bình nửa năm cuối cùng lại thấp hơn người kia cả cái đầu, đành phải ấm ức gọi hắn là anh.
Cái đẹp của niên hạ :ROFLMAO:

===

Dù đoạn cuối hơi ngược nhưng vì có Tôn bên Lạc nên trở thành ngọt ngào nha <3 sủng từ bé <3
 

Bình luận bằng Facebook