Hoàn [Tiếu Lý Tàng Đao 2020][Toàn viên] Cướp máy bay

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1

Fic thuộc Project: [Project][Tiểu Lý Tàng Đao 202]Tứ Đại Tâm Bẩn
CV: Phong Hạ
Editor: Ah Châu
Beta: @Một Chiếc Nấm
----------------------------------------------------
[Toàn viên] Cướp Máy Bay

Chuyến bay XX2025 đang bay ổn định trên bầu trời.

Nghe thấy thông báo, đèn chỉ thị thắt dây an toàn được tắt, một vài hành khách liền đứng dậy thư giãn gân cốt, hoặc là đi toilet. Tôi cũng lấy di động ra, chuẩn bị thông báo cho đồng bọn bắt đầu hành động.

Vâng, tôi là một tên không tặc.

Tổng cộng có bốn người tham gia hành động lần này. Hai người phụ trách khoang máy bay phía trước, một người phụ trách đuôi máy bay, một người xâm nhập phòng điều khiển giành quyền khống chế máy bay. Tôi là người phụ trách đuôi máy bay, cũng là chỉ huy hành động lần này.

Vừa lên máy bay, tôi liền kín đáo quan sát mấy người ngồi gần đó. Ngồi cạnh tôi là một nhóm thanh niên có vẻ quen biết nhau. Mặc dù cũng có một hai người tướng tá khá nổi bật, nhưng mà chung quy cũng chỉ là người bình thường. Mấy người như thế một mình tôi cũng có thể đấu với năm người bọn họ, huống chi còn có vũ khí trong người, cũng không cần lo lắng bọn họ có thể chống cự.

Tôi đang nhanh chóng chỉnh sửa đoạn tin nhắn, nhưng ánh mắt vô tình liếc nhìn thanh niên ngồi bên trái mình cũng trùng hợp đang nhìn.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là hắn đã thấy nội dung tin nhắn! Theo lý mà nói, tôi có thể lợi dụng lúc này cưỡng ép hắn làm con tin, đồng thời cũng báo cho đồng bọn phía trước lập tức hành động. Mấy người mà chưa trải qua huấn luyện, đột ngột phải đối mặt với việc bị đe dọa, rất hiếm ai có thể phản kháng kịch liệt lại lắm, miễn là chúng ta giữ được bình tĩnh là có thể khống chế cả cái máy bay dễ như ăn cháo.

Nhưng mà tôi lại không làm được như vậy. Bởi vì ngồi bên trái tôi là vị tiểu ca mặt mũi hết sức tuấn tú, nếu mà đổi thành một đứa con gái ngồi ở chỗ này chỉ sợ đã bị mê hoặc đến chết mê chết mệt mất. Dù cho tôi là đàn ông, đối với vấn đề đồng tính cũng chỉ mới dừng lại ở mức độ thưởng thức cái đẹp. Lúc này thấy hắn nhìn tôi hơi hoảng sợ, nhất là bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, tôi liền động lòng trắc ẩn không muốn hắn lâm vào cảnh nguy hiểm. Thế là tôi cũng không lấy dao kề vô cổ hắn ngay, hạ giọng, thì thầm cảnh cáo: "Đừng lên tiếng."

Tiểu ca xinh đẹp gật đầu, đưa tay chỉ chỉ phía sau. Tôi đột nhiên quay phắc lại, chỉ thấy một cậu trẻ tuổi ngồi bên phải hai tay che miệng, vẻ mặt sợ hãi, đôi mắt to đáng yêu. . . Ờ, nhìn tôi hết sức chân thành.

Đoán chừng tôi gửi tin hành động cho đồng bọn cũng bị hắn chú ý tới, bất quá thấy hắn xem như thức thời, tôi cũng không định làm khó hắn, hừ một tiếng "Hiện tại bắt đầu, toàn bộ nghe tôi chỉ huy!"

Ánh mắt chân thành gật đầu ngay tắp lự, ánh mắt dường như cũng trở nên chân thành hơn, và rồi. . .

Ọe một tiếng nôn hết lên trên người tôi.

"Đợi. . . Đợi một chút! Mày đang làm cái méo gì vậy hả!"

"Ọe. . . . Xin lỗi. . . Tui say máy bay. . . Thật sự. . .. . không nhịn được. . . ."

"Ờ. . . . . Sao cậu không nói sớm hả!"

"Trước đây không có nghiêm trọng như vậy. . . . Chắc là hôm nay ăn cái gì đó bị hỏng. . . ."

"Cậu ăn cái gì. . . "

"Sô-cô-la nhân rượu,"

". . . . . . "

"Cái loại bên trong là rượu Vodka. . . . "

"Mịe nó! Cậu đơn giản chỉ là ăn xong rồi ói ra hết thôi đó hả! Tóm cmn lại là tửu lượng của cậu kém vãi lều hả!" Tôi hoàn toàn bất lực, nói không nên lời: "Bỏ đi bỏ đi, cậu muốn nôn thì nhanh cái chân chạy vô WC mà nôn chứ. . . "

"Cái này không phải tui một mực chờ mở cửa WC. . . . Mà là Tiểu Chu nhắc nhở anh hơn nửa ngày trời anh có thèm để ý đâu.. . . ."

Tôi ngẩng đầu nhìn tiểu ca xinh đẹp bên trái. Hai đầu lông mày đẹp đẽ của hắn cũng chau lại một chỗ, hình như muốn giải thích, há miệng thở dốc, ". . . Ừ."

"Cậu có mở miệng ra hả! Cậu dùng cái gì nhắc nhờ hả? Ánh mắt hả? Cậu ỷ mình lớn lên đẹp trai liền có thể sử dụng ánh mắt để nói chuyện hả?"

"Xin lỗi. . . "

"Thì ra cậu không phải là người câm! Cố tình, vừa rồi tuyệt đối là cố tình đúng không?"

Một thanh niên trẻ tuổi đeo kính ở hàng ghế phía trước hình như chú ý tới động tĩnh của bọn tôi bên này, liền vội vàng đứng dậy để xem, không ngừng xin lỗi tôi: "Xin lỗi, thật xin lỗi. Cậu bạn này của chúng tôi bị say máy bay, say xe rất nặng. . . Tiểu Chu, cậu đưa Phương Duệ vào toilet đi, để ý cậu ta một chút. . . . Thật sự xin lỗi!"

Mặc dù hành động bị cắt ngang có chút bực mình, nhưng tôi cũng biết say máy bay là phản ứng sinh lý tự nhiên, cũng không thể ép được, ngược lại thái độ xin lỗi của cậu thanh niên trẻ đeo kính kia làm cho tôi có chút áy náy, tôi cũng không muốn làm khó một người hiền lành như vậy, "Không sao."

"Bên này cần dọn dẹp một chút, nếu không thì anh lên phía trước ngồi chỗ của tôi được không?"

"Được rồi"

"Cái kia, quần áo của anh hơi bẩn, tôi lau sạch giúp anh nha."

"À. . . cảm ơn."

"Di động của anh hình như cũng bị dính một ít, để tôi giúp anh rửa luôn."

"Được rồi, phiền phức quá. . . Đợi đã đợi đã? Cậu muốn cầm cái gì đi rửa??!"

"Di động đó, tôi rửa nó rất là kỹ, anh xem, nó giờ có giống với cái điện thoại vừa mới được sản xuất không?

"Cái samsung của tôi, có thể gọi điện còn có thể trở thành trái bom! Còn nói là mới sản xuất không bằng nói là biến thành một đống đồng nát sắt vụn trước khi sản xuất thì đúng hơn!"

"À, cái này không cần lo lắng, đập đập vài cái là có thể xài được."

". . . . . Có thể mạo muội hỏi thăm cậu xài di dộng nào thế?"

"Nokia á, có vấn đề gì không?"

". . . . Làm phiền rồi."

Mặc dù di động không thể dùng được nữa, nhưng bọn tôi còn một cách khác truyền đạt lệnh ám hiệu. Nghĩ tới đây, tôi từ trong ngực móc ra một cái hộp quẹt tự chế, trừ bỏ chức năng đánh lửa ra, nếu bị va chạm mạnh có thể phát nổ trong nháy mắt, còn có thể dùng như lựu đạn loại nhỏ. Tôi quyết định trực tiếp phóng hỏa, thứ nhất thông báo cho đồng bọn phía trước phối hợp hành động, thứ hai là để tạo ra tâm lý khủng hoảng cho hành khách, dễ dàng khống chế.

Ngón cái vuốt một cái, một tiếng xoẹt nhẹ vang lên, hộp quẹt đã bật. Tiếng động này hình như dẫn tới sự chú ý của cái người ngồi bên cạnh, hắn lập tức quay đầu lại, thấy cái bật lửa trong tay tôi.

"Ý, đúng lúc, xin tý lửa không ngại chứ?"

"Hả. . . . hả. . . ?

"Tôi là một người nghiện thuốc lá nặng, giúp cái đi."

Đây là lúc nên nói cái vấn đề này hả! Nếu trong khoang máy bay có lửa người bình thường không cảm thấy sợ hả trời? ! Tôi xem cậu là trúng độc ni-cô-tin quá sâu, đầu óc đã hoàn toàn không còn tỉnh táo rồi!

Tôi điên cuồng phỉ nhổ trong lòng, cái tên trẻ tuổi ngồi ở phía trong cùng sát cửa sổ cuối cùng cũng phát hiện ra điểm khác thường, giữ lấy điếu thuốc trong tay hắn với cái bật lửa của tôi, "Diệp thần anh tỉnh táo lại chút! Anh không cảm thấy có cái gì bất thường sao?! Trên máy bay không cho mang theo hộp quẹt á!!!"

Đúng đúng đúng, chính là như vậy, để cái cha nội không nắm rõ tình hình này ý thức được sắp có vụ không tặc tấn công khủng bố, làm không tốt liền "cơ hủy nhân vong". Tiếng hét hoảng sợ của hắn chính là tín hiệu tốt nhất để bắt đầu hành động. . . . . Tôi suýt nữa thị không kìm lòng nổi hướng ánh mắt khích lệ về phía cậu bạn trẻ ngồi bên trong kia, vậy mà những câu tiếp theo của hắn thiếu chút nữa làm tôi té ghế:

"Cho nên những thứ anh thấy đều là ảo giác! Anh bị ngộ độc ni-cô-tin đến hỏng não rồi!"

Tôi thấy não của chú mày mới là bị hỏng đó!

"Hề hề, cậu cho là ca không biết sao?" Vẻ mặt cái thằng cha miệng ngậm điếu thuốc lộ ra chút mỉa mai: "Nhưng cho dù là giả cũng tốt, ảo giác cũng tốt, anh đây chỉ biết đi tới, không biết làm thế nào để lùi lại, dù biết rõ không có khả năng, dù chỉ có một chút gì đó anh cũng nhất định theo đuổi. . ."

"Diệp thần không hổ là Diệp thần! Chẳng qua chỉ là hút điếu thuốc thôi mà cũng có thể dõng dạc nói ra mấy lời không biết ngượng miệng như vậy! Mà rõ ràng là một mớ hỗn độn giữa hai người nữa!

"Dù sao cũng là ảo giác, hút một điếu chắc cũng không vi phạm gì đâu nhỡ."

"Đây là từ gây ô nhiễm không khí lên thành ô nhiễm tinh thần rồi!"

"Không đúng, Lý Hiên có phải cậu có ý kiến gì với ca không hả? Được được được, anh đi ra ngoài hút được chưa."

Tôi rốt cục không thể nhịn được nữa: "Đây là ở trên máy bay đó anh hai! Anh muốn đi đâu hút thuốc hả? Lên cánh máy bay hả?! Anh nghĩ đó là ban công nhà anh hả! ! ! Á, hết gas. . ."

Tôi khóc không ra nước mắt. Vì để tránh kiểm tra an ninh, tôi chỉ để lại một chút xíu gas, kết quả là giờ đã xài hết. . .

Khuôn mặt châm biếm bên cạnh thấy vẻ mặt tôi ủ rũ, thế mà an ủi tôi: "Không sao, mặc dù hôm nay chẳng qua là ảo giác, ngày mai chưa chắc, đường đời còn dài mà."

"Này, lại ghép lời hả."

"Có hả?"

"Bạn học tự đi dò sách giáo khoa đi không nhớ rõ lắm."

Tôi vẫn còn con dao gấp trên người, nhưng tôi đã muốn từ bỏ chuyện uy hiếp hai thằng cha đầu óc không được bình thường bên cạnh này rồi. Bởi vì cho dù tôi có kề dao trên cổ bọn họ chỉ sợ cũng xem như ảo giác mà mặc kệ. Nghĩ như vậy, tôi liền chuyển mục tiêu về phía cái tên đang lải nhải ở phía trước. Người này có vẻ không có cảnh giác, hơn nữa trong một đám thì người này tướng tá cũng không có gì nổi trội, nên dễ khống chế hơn.

Cuối cùng tôi cầm vũ khí, liền đứng dậy đi tới bên cạnh cái tên lắm mồm kia. Hắn quả nhiên hoàn toàn không hề hay biết, còn đang cãi nhau với người bên cạnh ngồi cách hắn một cái lối đi nhỏ: "Sữa đậu nành tuyệt đối là đồ uống kỳ quái nhất trên thế giới. Người Quảng Đông chúng ta cái gì cũng dám ăn, cái gì cũng dám uống, nước trừ tà tui một hơi uống sạch, thế nhưng cái thứ sữa đậu nành này tui không uống nổi một ngụm! Cái này nếu không được tính là kỳ quái thì cái mợ gì mới được tính, ông nói đúng không, đại thúc?"

"Hả? Ừa, có lẽ vậy. . . "

"Cậu là người nơi khác nên uống không quen thôi, so sánh như vậy thì trà thảo dược của các cậu cũng đủ kỳ quái." Người bên phải có cặp mắt to nhỏ không đồng nhất cực kì “ấn tượng” nhìn tôi: "Anh cảm thấy thế nào, đại thúc?"

"Hình như là rất kỳ quái. . . " Thế mà tôi vô ý thức suy nghĩ một hồi, liền cảm thấy không đúng, "Đại thúc là cái quỷ gì hả!"

"Trà thảo dược làm sao, trà thảo dược thanh nhiệt, giải độc, mùa hè giải nóng, mùa xuân trừ ẩm, mùa thu tiêu độc, mùa đông ngăn ngừa cảm cúm, giá trị dinh dưỡng rất cao, hơn nữa trà thảo mộc không có vị đắng. Vương Lão Cát không ngọt lắm, uống ngon lắm á, đúng không ông già?"

"Tôi cảm thấy vẫn là Gia Đa Bảo uống ngon hơn. . . Nói cái quái gì liền sửa lại kêu ông già rồi! Cho tôi xem một tý bầu không khí của mấy người hả!"

"Sữa đậu nành cũng có thể giải nhiệt, giải độc, còn có thể tốt cho dạ dày, nhìn cậu liền biết không hiểu gì, bác gái nói thử xem?"

"Tôi cho mấy người cải biên một chút tuổi tác! Không phải chuyển đổi giới tính ok!" Lại nói tôi vốn muốn thừa dịp có sơ hở hét lớn một tiếng "Hijack!" chắc chắn thu hút toàn bộ sự chú ý trong khoang máy bay tới đây, ai mà biết hai tên này từ đầu tới cuối không để cho tôi có cơ hội chen vô!

"Đây đây đây, đây là trà thảo dược tui vừa mới gọi, ai uống qua đều khen ngon!"

"Đây là sữa đậu nành tui kêu, uống thử xem."

"Đây là chuyến bay quỷ gì vậy trời! Sao còn cung cấp mấy cái thứ đồ uống kỳ quái này hả!"

"Dám cá trà thảo dược của tui uống ngon hơn đúng không đúng không?"

"Rõ ràng sữa đậu nành cũng ngon."

Ngay lúc tôi không nói nên lời với hai cái cốc đồ uống kỳ quái này thì cái người tóc hai mái ngồi cạnh tên lắm mồm cuối cùng không chịu nổi nữa mở miệng nói: "Được rồi được rồi, hai người cũng đừng trêu vị tiên sinh này nữa. Tiên sinh nếu không ngại uống chút nước trái cây của tôi đi?"

Hai cái mùi quỷ dị này trong miệng luẩn quẩn không hết, tôi không cần nghĩ ngợi liền đón lấy nước trái cây tên tóc hai mái đưa qua, ngửa đầu uống một ngụm lớn, tính đem hai cái mùi lạ kia loại bớt. "Phụt--"

"Làm sao vậy? Tiên sinh, ngài không sao chứ?"

"Cậu. . . . . . Cậu đây là. . . .Nước gì. . . ."

"Nước đậu bắp"

". . . . . ."

"Đội trưởng anh nói thật với em đi, có phải lúc đầu anh tính gạt em uống đúng không? Có đúng không?"

"Chà, Dụ Văn Châu lại còn có thứ đồ này, sơ suất quá rồi."

"Ha ha"

"Tiên sinh, xin hỏi ngài là muốn đi toilet sao?"

"Hả?" Tôi mờ mịt quay đầu lại, phát hiện cái tên đeo kính, tuổi còn trẻ vẻ mặt nghiêm túc đang đứng ở phía sau. "À, không. . . . . Không đi."

Người nọ đẩy mắt kính: "Vậy mời ngài trở lại chỗ ngồi của mình, thắt dây an toàn."

"Ừ ừ, được."

Tôi một lần nữa ngồi xuống ghế.

Chờ một chút? Tôi không phải đang có ý định uy hiếp con tin hả? Sao lại ngoan ngoãn ngồi xuống rồi? Tôi cũng không phải học sinh trung học bị chủ nhiệm dạy dỗ! Sao phải lúng túng như vậy a!!!!

Dựa theo kế hoạch ban đầu là tôi thừa dịp sơ hở lúc tên lắm mồm với mắt to nhỏ tán dóc thì hét lớn một tiếng "Hijack!", một bên cưỡng ép con tin một bên thông báo cho đồng bọn phía trước, đồng thời nhân cơ hội thu hút sự chú ý của toàn bộ khoang máy bay. Ai mà biết hai tên này vừa mở miệng liền bắn như pháo liên thanh, từ đầu đến cuối không để cho tôi có cơ hội chen vô, còn dùng cái thứ đồ uống kỳ quái gấp đôi kia làm tôi nói không nên lời. Còn thằng tóc hai mái kia nhìn như tới khuyên can, kết quả là tới xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, lại còn một bên châm dầu vào lửa. Về phần cái gã đeo mắt kính, rõ ràng tuổi thì không lớn, cũng không biết từ đâu lòi ra một thân khí chất như thầy giáo chủ nhiệm, đột nhiên nhìn thấy hắn xuất hiện sau lưng, dọa tôi sợ đến mức theo bản năng muốn xem cây dao găm thành điện thoại mà nhét vô học bàn. . . . Tôi biết nếu còn tiếp tục như vậy nữa ngược lại sẽ bị bọn họ dắt mũi, thế là quyết định không thèm dây dưa với cái đám trong đầu chỉ toàn là nước đậu bắp này nữa, quả quyết đứng dậy lần nữa, rút ra dao găm nhào vô tên lắm mồm kia, định trực tiếp giết gà dọa khỉ.

Mắt thấy đầu mũi dao cách đỉnh đầu tên lắm mồm ba cetimet, bất thình lình từ đằng sau tôi truyền đến tiếng quát khẽ: "Viên Vũ Côn!"

Tôi giật cả mình, tuy rằng không biết Viên Vũ Côn rốt cuộc là cái chiêu thức gì, nhưng dưới tình thế cấp bách tôi không kịp nghĩ phản xạ có điều kiện cúi người xuống, định né một côn rơi xuống đầu, đang muốn quay đầu lại nhìn xem là đứa nào đánh lén, chợt nghe một giọng nói khác nói: "Cậu xem cậu lại đánh hụt rồi hở? Đối phó loại người này trực tiếp bắn cái Đạn Đông Cứng là xong rồi sao?"

Đạn Đông Cứng là cái mệ gì? Kẻ ra tay là cảnh sát hàng không hả? Chẳng lẽ hành động của chúng ta đã bị bại lộ? Trong chớp mắt, trong đầu tôi nhanh chóng suy nghĩ vài cái, chợt nghe thấy giọng nói trước đó nói tiếp: "Móa! Thật ra tui cũng muốn xài lắm, nhưng mà tui không có học!"

"Đừng nói nhảm! Quyền Móc! Khóa Yết Hầu! Tập Kích Gạch!"

Uầy! Tên lưu manh này ở đâu ra vậy! Ngay cả gạch cũng lôi ra rồi! Tôi vừa phỉ nhổ trong lòng vừa chật vật né tránh. Có ba người đánh úp phía sau tôi, hơn nữa còn rất thành thạo, tình huống này đối với tôi hết sức bất lợi, nhất định phải trực tiếp nghênh địch mới có thể giành được một chút phần thắng, thế nhưng trong khoang máy bay lối đi quá hẹp, tôi xoay người vặn eo một cái mượn lực tung một cước lên trên không, bất kể phía sau là ai hắn ắt phải trực tiếp dính cú đá vỡ hàm. Không ngờ tôi đánh giá sai độ cao chỗ ngồi, một cước này quá lực bị vướng chân một cái liền làm tôi ngã xuống đất.

Ngay lúc đó, lưu manh kia dồn thêm một đòn trí mạng: "Ưng Đạp!"

Trong nháy mắt, tôi chỉ cảm thấy bụng đau nhức, lục phủ ngũ tạng suýt chút nữa văng ra ngoài, hai tay gắt gao ôm bụng trên mặt đất lăn lộn, giãy dụa ngẩng đầu liếc xem rốt cuộc là cao thủ phương nào có thể làm tôi bị thương thành ra như vậy, chỉ thấy. . . . . .

Ba người ôm máy tính bảng chơi game nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

"Ấy? Người anh em anh không sao chứ? Xin lỗi vừa rồi kích động quá giẫm chân, không giẫm trúng anh chứ?"

Hiện tại tôi chỉ muốn một cước giẫm lên bụng tên chết tiệt đó, chỉ là bất hạnh phần bụng đau đớn khó chịu, nhất là vừa rồi còn liên tục uống ba cốc đồ uống kỳ lạ, gần như không ngừng nôn mửa, nhất thời không thể đứng dậy được. Rút cuộc cũng đã có người chú ý tới hỗn loạn ở bên này, cái tên tóc hai mái ngồi bên cạnh tên lắm mồm lập tức rời khỏi chổ ngồi đi tới, "Tình hình vị tiên sinh này là sao?"

"Đau bụng dữ dội, nôn mửa, xem chừng là triệu chứng viêm ruột thừa cấp tính." Cái tên đeo kính mới vừa đi toilet cũng quay lại, ngồi xổm bên cạnh tôi quan sát, "Cần lập tức phẫu thuật, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Tôi đi liên lạc nhân viên phi hành đoàn." Cái vị hiền hành nhường vị trí của anh ta cho tôi ban nãy nói.

"Nhìn dáng vẻ anh ta lừ đừ, đợi đến lúc máy bay quay về điểm xuất phát còn kịp không?” Mặt châm biếm cũng bu lại nói.

"Chỉ sợ sẽ có nguy hiểm." Tên đeo mắt kính nói, nhặt con dao găm của tôi làm rơi ở một bên, "Mặc dù không có dao giải phẫu, bất quá tình huống khẩn cấp, chỉ có thể lấy đại một cái. Tôi cũng là lần đầu tiên thực hiện, mọi người chú ý phối hợp."

Cậu thật dám làm hả! Có thằng bác sĩ như cậu không bằng giúp tôi tìm mục sư, giúp tôi cầu nguyện chút ít còn có thể chết thanh thản có được không! Tôi muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng sức lực toàn thân đều dùng để chống đỡ đau đớn, phát ra âm thanh toàn là tiếng rên rỉ đau đớn, tôi chỉ có thể ở trong lòng kêu gào.

"Vẫn nên khử trùng trước đi, chỗ anh vẫn còn một miếng sôcôla, nhân Vodka, cậu cố dùng " Mặt châm biếm nói.

Hoá ra sôcôla nhân rượu là của mày đó hả! Mày mới là cái tên đầu sỏ gây rối toàn bộ hành động của tao! Vừa rồi tao nên trực tiếp ném thẳng cái hộp quẹt vô trong miệng mày!

"Bệnh nhân không được gây mê có thể vì đau mà vùng vẫy, nếu không thì trực tiếp đánh ngất? Có thể dùng Nokia của tôi nè." Người hiền lành nói.

Nokia không phải xài thế này! Ầy, cho dù thật sự muốn lấy ra làm cục gạch thì nó cũng chỉ là điện thoại di động thôi được không! Không đúng tôi bị rối loạn thần kinh hay gì mà cứ xoắn xuýt mãi cái chi tiết kiểu này trời!

"Không sao, tôi vừa mới dùng thắt lưng trói tay chân anh ta lại rồi." Tóc hai mái nói.

Cậu làm rất nhuần nhuyễn, là tôi bị ảo giác sao? Thành thật mà nói cậu rốt cuộc làm nghề gì hả?!

Tên đeo kính hít một hơi thật sâu, "Tôi sẵn sàng rồi."

"Ruột thừa nằm ở chỗ nào ấy nhỉ? Sao tôi nhớ hình như còn xuống dưới thêm xíu nữa."

"Hình như là chỗ này."

"Xuống thêm xíu đi."

"Hình như có cái gì đó lạ lạ. . ."

"Có liên quan, dù sao cũng là đồ dư thừa cắt xuống là được rồi."

Nhìn thấy lưỡi dao sáng lạnh không ngừng tới gần, tôi cuối cùng cũng biết, mấy cha nội tưởng chừng như vô hại kia so với tôi còn giống phần tử khủng bố hàng thật giá thật hơn. . . . . Trong lúc ngẩn ngơ, tôi hình như nghe tiếng gọi đến từ tử thần:

"Thông báo khẩn cấp được phát từ phía mặt đất: Chuyến bay XX2520 buộc phải quay về điểm xuất phát do trên máy bay có hành khách cần phẫu thuật gấp. Xin mời tất cả hành khách trở lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn. Máy bay sẽ bắt đầu hạ cánh trong mười phút nữa. . . . ."

Cùng lúc đó chuyến bay XX2025.

Ba tên không tặc đều bị chế phục. Một trong số đó giải thích: "Còn có một tên đồng bọn với chúng tôi, cũng là chỉ huy hành động, hắn không lên máy bay cùng với chúng tôi, đoán chừng là lên nhầm chuyến rồi. . . . ." Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thanh liếc mắt nhìn nhau.

"A, thân thủ không tệ nha."

"Cậu cũng vậy."

"Như nhau"

"Quá khen quá khen."

"Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."
-Hoàn-
 
Last edited by a moderator:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Cười chết mất Châu ơi =))))))) Mổ bụng nó ra có gì dư cắt hết =))) Ôi Tiêu đội vì sao anh mãi bị cà khịa, nghèo đâu phải cái tội? Khúc cuối có team tổng công bá đạo nữa, sướng mắt :LOL:
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#3
Có nhân vật nào trong này không bị cà khịa không? Có không? Chời ơi đám tâm bẩn này thiệt đáng sợ :LOL::LOL::LOL:
 

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#4
Có nhân vật nào trong này không bị cà khịa không? Có không? Chời ơi đám tâm bẩn này thiệt đáng sợ :LOL::LOL::LOL:
Hình như không có Đường Hạo, Nhị Tường, Mộc Tranh với Sở đội?
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
Cười lòi é, còn có Nokia cục gạch nữa!
 

Vnminh

Gà con tiến hóa
Bình luận
6
Số lượt thích
18
#10
Tui không hiểu đoạn cuối lúc Hàn đội và Tôn Triết Bình nhìn nhau là sao ? Ai giải thích giúp tui được không
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#11
Tui không hiểu đoạn cuối lúc Hàn đội và Tôn Triết Bình nhìn nhau là sao ? Ai giải thích giúp tui được không
Vì 2 anh tổng công đã chế phục 3 thằng cướp!!!! Mãi iu Hàn đội, mãi iu đại Tôn
:han:shs:han:shs
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#12
Vì 2 anh tổng công đã chế phục 3 thằng cướp!!!! Mãi iu Hàn đội, mãi iu đại Tôn
:han:shs:han:shs
Team tổng công vô địch :haha
 

Bình luận bằng Facebook