Sào huyệt [Trăng Sao] Moon + Stars = Mars

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
755
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1
[Trăng Sao] Moon + Stars = Mars
Lên được Sao Hỏa xuống được Trái Đất ٩(*`▽´*)۶


Ngày buồn tháng nhớ năm thương,
Gửi Hỏa Tinh,

Cũng lâu rồi bọn con chưa về nhỉ? Ồ, đó là một câu chuyện dài…

Ngày xưa ấy, trên cái xóm thân thương nọ, có 2 đứa chẻ chou ăn không ngồi rồi chán quá nên mò xuống Trái Đất chơi. Bà con trong xóm buồn lắm, muốn giữ hai đứa lại, nhưng làm sao có thể dập tắt được ngọn lửa phiêu lưu bồi hồi trong ngực trẻ. Ờm, rồi hai đứa bọn con xách theo tay nải bỏ nhà ra đi :)

Trái Đất nhiều trò chơi, nhưng ở lâu cũng chán. Trái Đất nhiều thứ ăn, nhưng ăn lâu cũng ngán. Một hôm nọ, vừa định xách hành lý quay lại cố hương, đột nhiên chú Sao tìm ra một cái hố. Hố nọ sâu lắm, sâu chẳng thấy đáy đâu, nhưng vì bản tính trẻ trâu ăn sâu vào máu, chú nhảy liền mà chẳng nghĩ ngợi gì. Nhảy rồi mới biết hố này có độc, chẳng tài nào nhảy ra được, bèn ngoác cái mồm lên gọi chú Trăng tới cứu. Chú Trăng thì cũng nào có khá hơn, chật vật không cứu được Sao lên nên cũng nhảy thẳng xuống.

Và rồi hai đứa bọn con kẹt trong đây từ đó đến giờ các cô các chú ạ.

Nhưng mọi người đừng lo cho bọn con, hố này sâu nhưng cũng rộng rãi, truyện bơi suốt tháng, fic ngâm suốt ngày, hôm nào cũng có bún ăn, lâu lâu còn có thể câu cá. Nói chung là kẹt thì kẹt nhưng mà cũng vui, kẹt lâu lâu tí cũng hổng sao _:)з」∠)_

Bọn con còn lâu nữa mới về, mọi người không cần lo lắng. Khi nào hết u mê, bọn con sẽ về.

Nhớ mọi người,
Trăng và Sao.

P/s: quên nói với mọi người, hố này tên là Toàn Chức Cao Thủ (σ≧▽≦)σ

☆☆☆

Mỗi bài viết là một vì tinh tú.
Mỗi lời tâm sự là một ánh nguyệt quang.

Chào mừng mọi người dừng chân thường thức bầu trời đêm có trăng sáng có sao dày của Trăng và Sao.​
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Chúc mừng tân gia cặp đôi tuổi trẻ tài cao, thần tiên hiệp lữ, mới debut liền là host 3 cái project xịn xò!
Săng một vạn năm :love:
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#3
[Khoảng trời riêng của Sao]


Giới thiệu về Sao

Chủ nhà: Trời Sao.
Ý nghĩa tên chủ nhà: Thể hiện sự u mê đối với đôi mắt lấp lánh hệt như bầu trời chứa ngàn sao của Phương Duệ đại đại.
Fan của: Lâm Kính Ngôn đại đại, Phương Duệ đại đại.
Chính đảng: Lâm Phương.
Đảng khác: Chính phó, Tán Tu, Dụ All, tuy nhiên luôn sẵn sàng crack nếu có hứng thú.

Đại đa số thời gian Khoảng trời riêng của Sao sẽ là nơi Sao gào rú trải lòng và high fic về hai nhân vật Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ cùng chính đảng của Sao - Lâm Phương, a.k.a Tổ hợp Tội Phạm.

Hoan nghêng bất cứ ai yêu mến hai người đọc và hú hét cùng Sao.

Đừng ngại, Sao luôn trực máy chờ!
( ✪ ω < ) - ☆


MỤC LỤC

List bún đã, đang và sẽ làm

Wow! Such emptiness!
 
Last edited:

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
755
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#4

Giới thiệu ngắn:
Tên gốc: Thưởng Nguyệt
Chèo thuyền: chủ yếu là Hàn Diệp và Song Hoa, còn lại mỗi thuyền đu một xíu, không có notp.


Nhà của Trăng sẽ là nơi để Trăng đặt bút viết xuống những dòng cảm xúc, những tâm tư, những câu chuyện của chính mình, khi cái đầu ngẩn ngơ và bộ não nhỏ bé của nó không đủ để ghi nhớ tất cả. Cái Trăng cũng chỉ là một đứa ngốc nghếch và vụng về, đôi khi còn có chút vô tâm, nhưng nó cũng chỉ là một cô bé con tập tành những bước đi đầu tiên trên con đường trưởng thành mà thôi, nên mọi người xin đừng cười chê nó nhé.


???
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#5
[Khoảng trời riêng của Sao]

MỤC REVIEW

[Lâm Phương]
Điểm tâm yêu quái


Độ dài: 15.5k
Tình trạng: Chờ cao nhân tới ôm người đẹp về tay
.
Link:[Lâm Phương] Điểm Tâm Yêu Quái
Trần đời tui chưa từng nghe qua điểm tâm yêu quái là thứ sinh vật gì, chỉ biết con điểm tâm yêu quái Phương Duệ này cũng quá đơn thuần đáng yêu rồi ٩(*`▽´*

Lâm Kính Ngôn năm 8 tuổi phải lòng 1 con yêu quái bé nhỏ ham ăn phụt, sau đó nhớ người ta mãi không quên, không thích ăn ngọt nhưng lại học làm điểm tâm, nướng bánh ngọt đến điêu luyện để sau này có một ngày gặp lại có thể dùng khả năng nấu nướng của mình trói chân người ta, mà trói được thiệt, yêu quái Phương Tiểu Duệ mỗi lần muốn chạy đều bị đút bánh ngọt đến hồ đồ quên mất mục tiêu chạy trốn. Quá cao tay quá thâm tình quá ôn nhu phải cho 1000 điểm mất!

Còn điểm tâm yêu quái thì cứ bị đơn thuần cư tê ٩(*`▽´*Hai mười năm trước bị bé Lâm 8 tuổi hôn cái bẹp ám cmn ảnh mấy chục năm, 20 năm sau lại lao đầu vào vòng tay lão Lâm 28 tuổi, mỗi ngày ăn bánh người ta nướng, mở cửa cho người ta đi làm về, lúc đầu muốn rời đi bị đồ ăn dụ dỗ, lúc sau thương người ta không nỡ đi, an an ổn ổn cùng với một chú "cún" sống bên nhau trọn đời!!!

Hụ! Ngọt ngào hài hước đáng yêu 100 điểm!

Truyện đọc rất thoải mái nhưng nó là bản QT... Không ngược, không máu chó, không có tình tiết xoắn não nhưng đã có bản QT xoắn hộ! Cầu cao nhân tới ôm truyện để con dân đảng nhà được đọc trong sung sướng hạnh phúc. Phù hợp đọc để thư giãn và an ủi trái tim vỡ nát sau khi đọc mấy bộ ngược tàn tạ như phần 2 của Dạ Hành Đăng chẳng hạn orz.
Truyện có khả năng khiến người ta vừa đọc vừa cười, trái tim phơi phới như có nắng xuân tràn vào, cả cơ thể lâng lâng bay bổng á mọi người! Khúc cuối có hơi trầm xuống 1 xíuuuuuuu nhưng đó là kết cục HE người người nhà nhà đều hướng tới, huống hồ sau khi hoàn chính văn còn có 1 cái phiên ngoại đầy đường nữa ٩(*`▽´*
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#6
[Khoảng trời riêng của Sao]

MỤC REVIEW

[Lâm Phương]
Tìm đò


Độ dài: 5.5k
Tình trạng: Chờ cao nhân tới ôm người đẹp về tay
.
Link: [Lâm Phương] Tìm đò


5k rữi ngắn gọn mà đầu đuôi đầy đủ.

Đàm luyến ái, ai chẳng có lúc bất an ¯\_(ツ)_/¯

Lâm Phương yêu nhau từ thời Hô Khiếu nhưng sau khi Lâm đi thì mối quan hệ trở nên tràn ngập bất an. Lâm chuyển nhượng sang Bá Đồ, không muốn kéo chân Duệ nhưng cũng không nỡ nói lời chia tay. Còn Duệ vì thái độ nửa này nửa nọ của Lâm mà lo lắng rốt cục người kia muốn rời xa mình hay không. Lo lắng nhiều tóc sẽ rụng, sau mùa 10 Duệ lập tức đi tìm Lâm để làm rõ mọi chuyện, cho nên hai người kéo nhau đi chèo thuyền tâm sự

Lâm còn yêu nhưng sợ mình ích kỷ, sẽ kéo chân người kia.

Duệ còn yêu và bất chấp, chỉ sợ người kia không còn yêu mình.

Nói chung là tôi thấy toàn đường :)

Truyện có đủ thứ gây quắn quéo từ sticker mèo cute vãi lúa của Duệ, câu chuyện lừa Duệ về nhà đội của Lâm, cho tới cái sự tương tác dễ cưngggggg của cả hai.

Không nặng nề không đau não, chỉ có lãng mạn một cách tinh tế và dí dỏm. Phù hợp đọc để trải nghiệm cảm giác ăn ngọt trong ngược :))
 
Last edited:

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
755
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#7
[Khung trời riêng của Trăng]
CẢM NHẬN VỀ PROJECT SONG DIỆP 2020
Gửi đến: chị @Lá Mùa Thu , chị @Lãi cùng mọi người trong Hội Tự Sát

Thế là, cái project đầu tiên em host đã kết thúc rồi.

Thực ra em biết việc host một project cũng đâu phải chuyện gì to tát. Các chị đi trước đã từng làm, thậm chí là rất nhiều lần, em chỉ là một đứa đi theo gót chân mọi người mà thôi. Nhưng dù thế, em vẫn có rất nhiều điều trong lòng muốn được nói ra, thôi đành mượn tạm chốn này để thổ lộ đôi câu vài lời vậy.

Điều đầu tiên em cảm nhận được khi PJ kết thúc là sự hụt hẫng. Đột nhiên em không biết phải làm gì nữa cả. Bài soạn xong rồi. Cảm nhận cũng đăng rồi. Mấy lỗi nhỏ nhặt cũng sửa rồi. Chẳng còn phải đi lo lắng xem xem fic đã lên chưa, chẳng cần phải ngồi gắn từng dòng link vào tên fic nữa. Hết cả rồi.

Rồi em nghĩ về quá trình em chuẩn bị chiếc PJ này. Nhớ không nhầm thì em bắt đầu ôm PJ từ cuối tháng 2, nghĩa là em có tới 3 tháng để chuẩn bị.

Cơ mà thật ra 3 tháng thì suốt 1 tháng em lo hoảng hốt panic các kiểu rồi ngồi ì một chỗ không làm gì rồi còn đâu :3

Nhưng mà, đúng là hồi đó em áp lực thật. Em chưa host PJ bao giờ, đùng một cái phải host thì lại trúng cái PJ bự kinh khủng khiếp. Em sợ mình làm không đủ tốt, sợ chất lượng PJ không cao, sợ không vượt qua được cái bóng của những PJ trước, sợ mọi người sẽ thất vọng vì em,...

Năng lực, em làm gì có. Tấm lòng, em đâu đã đủ. Nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, thú thực, em chẳng biết PJ của em sẽ trở nên như thế nào.

Cảm ơn chị Lá vì đã luôn theo sát em, giúp đỡ và cổ vũ cho em. Cảm ơn chị Lãi vì đã dạy em cách tổ chức PJ từng li từng tí. Cảm ơn chị Min vì đã hỗ trợ cho em, dù thật tiếc là chỉ trong một thời gian ngắn. Cảm ơn chị Ging, chị Kata, chị Băng Ly, chị Fuuka, chị Cụt cùng tất cả mọi người trong Hội Tự Sát đã chỉ bảo em để chiếc PJ này thành hình. Cảm ơn tất cả mọi người trên forum và trên facebook đã gửi sản phẩm đến PJ, điều thực sự đã làm nên sự thành công hiện tại. Cảm ơn Sao, vì đã ở cạnh và vực t dậy mỗi lúc t bị áp lực đè nén đến nản lòng.

Cảm ơn Diệp Tu, Diệp Thu, vì đã xuất hiện, đã cho em cơ hội được gửi món quà này đến hai người.

Em không biết định nghĩa về sự thành công của mỗi người là như thế nào. Nhưng, nếu được nói thật, em sẽ nói rằng PJ Song Diệp năm nay do em đứng ra host chưa thể đạt được thành công thực sự. Trước lúc PJ kết thúc, em đã tìm lại PJ năm trước do chị Lãi tổ chức, rồi tự cảm thấy PJ của mình còn thật nhiều những thiếu sót. Có lẽ vì em chưa đủ tâm, hoặc có lẽ vì em chưa đủ tầm, hoặc có lẽ, là cả hai.

Thế nhưng, em cũng tự cảm thấy, rằng có lẽ như thế này mới là trọn vẹn.

'Cuz the flaws are what make it gorgeous.

Những điều em đã có, em sẽ cố gắng phát huy. Những điều em chưa có, em sẽ gắng sức đạt được. Có ngày hôm nay, có sự khởi đầu này, em mới có thể đi đến ngày mai.

Lời cuối cùng, cảm ơn tất cả mọi người, một lần nữa, từ tận đáy lòng.

Sinh nhật vui vẻ, Diệp Tu, Diệp Thu.

05.06.2020.
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#8
Gửi đến Trăng - host chính thức của project Diệp 2020.

Đầu tiên chúc mừng project Diệp 2020 đã kết thúc tốt đẹp!!! *vỗ tay* *tung bông*

Tuy rằng thời gian này Lãi khá bận, cũng không theo dõi thường xuyên, nhưng quá trình chuẩn bị trước đó Lãi cũng có quan sát em một thời gian. Có thể em sẽ cảm thấy Lãi nói câu này chỉ vì tử tế hay dạng vậy, nhưng lúc này Lãi thật sự vẫn muốn gửi đến em một câu: "Trăng à, em làm tốt lắm! Vất vả nhiều rồi." \=v=/

Từ lần đầu tiên Lãi biết tin em nhận Project Diệp năm nay nói thật Lãi đã khá sốc :yao, Lãi tin rằng em vẫn còn nhớ lúc đó Lãi hỏi em thật không đến mấy lần, hỏi em đã chắc chắn chưa như này như nọ. Có thể khi đó sẽ có người nghĩ rằng Lãi làm khó em, hù doạ em nhưng thật ra chủ yếu là vì Lãi biết lượng áp lực khi nhận một Project chính như thế này lớn đến cỡ nào.

Cơ mà nói thật thì áp lực từ bên ngoài không lớn đến thế, quan trọng nhất vẫn là áp lực bản thân mình tự đặt ra thôi. Mình càng muốn nó tốt, càng muốn nó hoàn thiện thì lại càng muốn thêm nữa, nhưng dù thế nào cũng sẽ vô thức so sánh, cũng sẽ vô tình cảm thấy thế này không ổn, thế kia không đạt... Tiêu chuẩn mỗi người mỗi khác, tuy rằng sẽ có người cảm thấy không tốt, nhưng bù lại vẫn sẽ có người cảm thấy đã đủ rồi.

Vậy nên em đừng buồn, cũng đừng thất vọng, con đường còn dài, năng lực từ từ bồi đắp lên là được. Lần này qua rồi, ngồi lại tận hưởng quá trình đi thôi.

Cám ơn em vì một mùa project lớn đã kết thúc tốt đẹp.

Em vất vả rồi.

Tiếp tục cố lên!
 

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
755
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#10
[Khung trời riêng của Trăng]

A letter that will never be replied


cre: scenesbycolleen

Gửi người yêu dấu,

Ánh dương đã chìm vào giấc mộng sâu đằng sau những áng mây hồng tía lửng lơ trên cánh rừng xa xăm, và một mình em lại chui ra khỏi căn chòi nhỏ cheo leo nơi đỉnh đồi để ngắm những vì sao bắt đầu tỏa sáng. Người biết không, kể từ buổi sáng tinh mơ người mang theo nắng mai mà bỏ rơi em giữa cuộc đời rộng lớn này, chẳng hiểu sao em lại đem lòng yêu bóng đêm lạnh lẽo kia đến lạ.

Màn đêm như một bờ vai dịu hiền che chở cho em khỏi số kiếp đớn đau, như tấm chăn nhung màu đỏ rượu mẹ vẫn thường đắp cho em để giấu đi những vết hằn đau thương trên gương mặt khắc khổ của bà. Có biết chăng, người thương mến ơi, rằng đằng sau dải lụa đen tuyền huyền bí ấy lại cất giấu những giọt nước trong veo tuôn ra từ khóe mắt em như hai hàng châu sa? Không, em vốn dĩ chẳng nghèo hèn như người tưởng, vì nước mắt của người cô đơn là những hòn ngọc lục bảo và giọt lệ của kẻ si tình là những vì sao vĩnh hằng.

Và em biết còn một điều người sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy, đó là vẻ đẹp lung linh chập chờn của những ngọn nến tỏa sáng trong bóng đêm dày đặc và mênh mông. Người đã không thể chứng kiến khoảnh khắc đó, khi ánh nến trên bàn tay giá băng của cô bé bán diêm gầy gò lay động trước ngọn gió đông, như nàng vũ công yểu điệu xoay tà váy rực cháy của mình trong giai điệu cuối cùng đưa chân cô bé đáng thương về cõi yên bình. Người không thể, và cũng đâu cần ngắm nhìn vẻ đẹp đó, khi đôi mắt của người đã được muôn vàn ánh sáng lung linh trong lâu đài thắp sáng đêm đông như nắng hạ làm lu mờ, phai nhòa đi ánh sáng chân thật và khiết trong nằm sâu thẳm trong trái tim đã nguội của người.

Chao ôi, em khóc thương làm gì đây, khi người đang hạnh phúc biết bao bên hoàng hậu của người, một thiếu nữ tô thắm sắc xuân bằng những viên kim cương chẳng được mài dũa bằng nước mắt và nở nụ cười rạng rỡ hơn ánh nến ảm đạm kia? Cho đến cuối con đường dài mà người và em đã từng sóng bước, chỉ còn lại mình bóng hình em trốn sau bức tường dày đặc của màn đêm, ngắm nhìn những ánh sáng xinh đẹp biết bao mà người giờ đây đã coi là tầm thường.

Người ơi, kẻ tầm thường đâu phải chỉ có mình ánh sáng nhỏ bé kia?

-Lá thư thứ bảy trăm ba mươi gửi tặng chàng, vị vua anh minh của vương quốc này, và là vị hoàng đế ngự trị ngai vàng trong trái tim ta-
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#11
[Khoảng trời riêng của Sao]

Nửa đêm sống dậy đặt một cục gạch, à không, Tập Kích Gạch, như cách Lâm làm!
 

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
755
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#12
[Khung trời riêng của Trăng]
Em Tôi


Tôi ghé thăm em vào một ngày đông.

Cầm theo bình trà cam ấm nóng trong tay, tôi lần theo dãy hành lang xám xịt. Không một bóng người. Có phải nơi này lúc nào cũng ảm đạm như vậy không?

Tay nắm cửa bằng kim loại lạnh lẽo làm tôi giật mình nhè nhẹ. Khe khẽ kéo cánh cửa nặng nề ra, tôi nhìn vào cuối phòng - kế bên cánh cửa sổ đóng chặt đó, là cô gái của tôi đang tựa lưng vào tường, đôi mắt không rời bình hoa trên bệ cửa.

Hương hoa nhẹ nhàng vấn vít nơi đầu mũi.

Em thích hoa oải hương vô cùng. Em từng kể với tôi, em thích những cánh hoa nhỏ nhắn, thích sắc tím mê hồn của hoa, thích cả mùi hương nồng nàn khiến cho em như chìm vào mộng mị.

Chà, tôi lại ghét chúng quá chừng.

"Em không nằm nghỉ sao?" Tôi hỏi, trao cho em bình trà còn ấm. Em nhận nó, những đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào tay tôi. Em quả thực không hợp với mùa đông chút nào.

"Thôi nào, em nằm lâu mỏi lắm, ngồi dậy cho thoải mái chút thôi." Cô bé mỉm cười, đuôi mắt cong cong làm tôi ngơ ngẩn.

À, tôi suýt quên mất em giỏi vờ vịt đến thế nào.

"Em không cần cố cong mắt cười đâu. Em biết tôi nhận ra được mà."

Em khẽ "ừm" một tiếng, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng, nhưng đôi mắt đã quay về với vẻ thản nhiên.

"Người cũng đâu cần tới thăm em mỗi ngày như thế."

Tôi mím môi, không nghĩ được gì để trả lời em lúc này.

"Em… thế nào rồi?"

"Ổn", em nghiêng đầu, ánh mắt lại hướng về cửa sổ, "họ rời đi rồi nên dễ chịu lắm. Nhưng em cũng không biết mình giữ được bình tĩnh tới bao giờ."

"Hôm qua em phát bệnh bao nhiêu lần?"

"Cỡ 3, 4 lần gì đó thì phải", em lúc lắc đôi chân của mình, nơi bị gắn với giường bằng một chiếc vòng kẹp lớn, "em đâu nhớ được đâu, lần nào phát điên lên em cũng lịm đi, tỉnh dậy lại thấy mình nằm ở đây. Trăm lần như một."

Tôi nhìn vết hằn ửng đỏ trên cổ chân em, câu hỏi không nhịn được mà buột ra khỏi miệng:

"Em có đau không?"

Sự im lặng khiến tôi lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.

Em nhướng mày, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào tôi. Không trốn tránh, không sợ hãi.

"Sao người hỏi thế? Chính người nhốt em ở đây cơ mà."

"Nếu đã lo lắng như thế, sao không thả em đi? Sao không giúp em tháo cái thứ xiềng xích đang ghìm chặt lấy em này đi?"

Ánh mắt bình thản, giọng nói đều đều, em bóp nghẹt những điều tôi muốn nói.

Rằng em ơi, tôi làm tất cả đều vì em.

"Sao lúc đó người không làm gì? Sao người chỉ đứng đó và nhìn em chết đi?"

Em ơi, tôi không thể…

"Không thể? Nhưng bây giờ người có thể mà."

"Thả em đi đi, em xin người."

"Em muốn được tự do."

Vẫn là những câu nói ấy.

Những lời em nói với tôi buổi còn thơ ngây.

"Để em đi đi, em xin người."

Ngày đó em đã khóc đến mệt nhoài. Tại sao bây giờ em không khóc?

Tại sao em lại nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời kia?

"Em đã chết rồi."

Người ơi, dù em muốn sống.

Em bật cười. Rồi khóc. Tiếng khóc, tiếng cười trộn lẫn vào nhau, dội vào từng ngóc ngách trong não tôi. Em khóc rồi, trần nhà cũng khóc, nhành hoa cũng khóc, bầu trời cũng khóc.

Nhấn chìm tôi dưới đống đổ nát của đất trời.

-------------------------------

Tôi tỉnh giấc.

Không có em, không có tôi, không có ánh sáng từ cửa sổ, không có bình trà ấm áp trong tay, không có nhành oải hương quấn hương thơm quanh đầu mũi.

Chỉ có bốn bức tường trắng toát đến rợn người.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#13
[Khung trời riêng của Trăng]
Em Tôi


Tôi ghé thăm em vào một ngày đông.

Cầm theo bình trà cam ấm nóng trong tay, tôi lần theo dãy hành lang xám xịt. Không một bóng người. Có phải nơi này lúc nào cũng ảm đạm như vậy không?

Tay nắm cửa bằng kim loại lạnh lẽo làm tôi giật mình nhè nhẹ. Khe khẽ kéo cánh cửa nặng nề ra, tôi nhìn vào cuối phòng - kế bên cánh cửa sổ đóng chặt đó, là cô gái của tôi đang tựa lưng vào tường, đôi mắt không rời bình hoa trên bệ cửa.

Hương hoa nhẹ nhàng vấn vít nơi đầu mũi.

Em thích hoa oải hương vô cùng. Em từng kể với tôi, em thích những cánh hoa nhỏ nhắn, thích sắc tím mê hồn của hoa, thích cả mùi hương nồng nàn khiến cho em như chìm vào mộng mị.

Chà, tôi lại ghét chúng quá chừng.

"Em không nằm nghỉ sao?" Tôi hỏi, trao cho em bình trà còn ấm. Em nhận nó, những đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào tay tôi. Em quả thực không hợp với mùa đông chút nào.

"Thôi nào, em nằm lâu mỏi lắm, ngồi dậy cho thoải mái chút thôi." Cô bé mỉm cười, đuôi mắt cong cong làm tôi ngơ ngẩn.

À, tôi suýt quên mất em giỏi vờ vịt đến thế nào.

"Em không cần cố cong mắt cười đâu. Em biết tôi nhận ra được mà."

Em khẽ "ừm" một tiếng, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng, nhưng đôi mắt đã quay về với vẻ thản nhiên.

"Người cũng đâu cần tới thăm em mỗi ngày như thế."

Tôi mím môi, không nghĩ được gì để trả lời em lúc này.

"Em… thế nào rồi?"

"Ổn", em nghiêng đầu, ánh mắt lại hướng về cửa sổ, "họ rời đi rồi nên dễ chịu lắm. Nhưng em cũng không biết mình giữ được bình tĩnh tới bao giờ."

"Hôm qua em phát bệnh bao nhiêu lần?"

"Cỡ 3, 4 lần gì đó thì phải", em lúc lắc đôi chân của mình, nơi bị gắn với giường bằng một chiếc vòng kẹp lớn, "em đâu nhớ được đâu, lần nào phát điên lên em cũng lịm đi, tỉnh dậy lại thấy mình nằm ở đây. Trăm lần như một."

Tôi nhìn vết hằn ửng đỏ trên cổ chân em, câu hỏi không nhịn được mà buột ra khỏi miệng:

"Em có đau không?"

Sự im lặng khiến tôi lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.

Em nhướng mày, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào tôi. Không trốn tránh, không sợ hãi.

"Sao người hỏi thế? Chính người nhốt em ở đây cơ mà."

"Nếu đã lo lắng như thế, sao không thả em đi? Sao không giúp em tháo cái thứ xiềng xích đang ghìm chặt lấy em này đi?"

Ánh mắt bình thản, giọng nói đều đều, em bóp nghẹt những điều tôi muốn nói.

Rằng em ơi, tôi làm tất cả đều vì em.

"Sao lúc đó người không làm gì? Sao người chỉ đứng đó và nhìn em chết đi?"

Em ơi, tôi không thể…

"Không thể? Nhưng bây giờ người có thể mà."

"Thả em đi đi, em xin người."

"Em muốn được tự do."

Vẫn là những câu nói ấy.

Những lời em nói với tôi buổi còn thơ ngây.

"Để em đi đi, em xin người."

Ngày đó em đã khóc đến mệt nhoài. Tại sao bây giờ em không khóc?

Tại sao em lại nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời kia?

"Em đã chết rồi."

Người ơi, dù em muốn sống.

Em bật cười. Rồi khóc. Tiếng khóc, tiếng cười trộn lẫn vào nhau, dội vào từng ngóc ngách trong não tôi. Em khóc rồi, trần nhà cũng khóc, nhành hoa cũng khóc, bầu trời cũng khóc.

Nhấn chìm tôi dưới đống đổ nát của đất trời.

-------------------------------

Tôi tỉnh giấc.

Không có em, không có tôi, không có ánh sáng từ cửa sổ, không có bình trà ấm áp trong tay, không có nhành oải hương quấn hương thơm quanh đầu mũi.

Chỉ có bốn bức tường trắng toát đến rợn người.
Bàng hoàng, cái gì vậy Trăng?
 

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
755
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#14

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#15
[Khoảng trời riêng của Sao]
[01.05.2022]
Chúc mừng sinh nhật, Lâm đội.

Em vẫn ở đây. Không còn nghĩ về anh nhiều như trước, nhưng chưa hề lãng quên anh.

Hai năm qua đã chúc anh hết những câu cần chúc, nên năm nay em chỉ muốn trải lòng đôi chút.

Nếu nước mắt là bằng chứng của những cảm xúc mạnh mẽ nhất, thì Lâm đội là người đã cho em trải qua những giây phút quý giá ấy nhiều nhất. Em kể chưa nhỉ? Khoảng thời gian đồng hành cùng Lâm đội là một trong những khoảng thời gian mà em khóc nhiều nhất. Khóc vì thương, khóc vì ngưỡng mộ, khóc vì oan ức, khóc vì cảm động, cái gì cũng đã trải qua một lần. Lâm đội ảnh hưởng tới em nhiều như thế đấy.

Em thích Lâm đội. Lâm đội đã từng là hình mẫu lý tưởng của em, là tấm gương để em hướng tới. Em chưa quên Lâm đội, nhưng em dần quên mất con người mình muốn hướng tới là như thế nào. Em quên mất mình là ai, quên mất mình đang làm gì. Em rơi.

Sinh nhật Lâm đội hôm nay, mong là đến kịp lúc, để em nhớ lại rằng mình đã từng là ai, mình đã từng muốn gì, và vẽ ra cho mình con đường tiếp theo em cần đi.

Chúc mừng sinh nhật, Lâm đội.

Cảm ơn anh vì đã trở thành một người có ý nghĩa lớn đến như vậy với em.

Năm nay vẫn câu ấy, chúc anh may mắn.

Chúc anh.

Chỉ riêng mình anh.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook