Hoàn [Dụ Văn Châu] Tín hiệu bất tận của mùa hè

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1



Tín hiệu bất tận của mùa hè.

Author: 金黄酥脆企鹅球

Cv: 张佳乐头上的小花儿


Edit: Hóng chuyện 24/7

Beta: Băng Ly



Trong trí nhớ của Hoàng Thiếu Thiên, mùa hè luôn dài tưởng như vô tận.

Bóng cây rợp mát, ve kêu râm ran, da dẻ dính dính, những bình đồ uống ướp lạnh mát rượi, quả bóng rổ bị đập bình bịch xuống mặt đất, gió nhẹ thổi qua làm cuốn sách bài tập đặt bên cửa sổ ào ào mở ra.

Không khí ấm áp đến nóng bỏng như thúc giục cơn buồn ngủ, mà dường như ngủ một giấc ấy có thể đưa ta trở lại những ký ức năm xưa.



Phía cổng Tây của trường học thông ra một khu phố nhỏ, người dân hai bên đều dựa vào ưu thế khu này để kiếm lợi nhuận từ những món ăn vặt ngon lành.

Sáu người phòng ký túc xá bọn họ thường rủ nhau ra ngoài ăn khuya món xâu nướng của lão Triệu, một tệ một xâu. Xâu nướng ăn rất ngon, chỉ là động tác lão Triệu chậm quá, khách hàng mới giục một chút còn có thể bị mắng. Sau khi tốt nghiệp trung học năm sáu năm, Hoàng Thiếu Thiên mới về lại nhà. Ở khu phố trung tâm quảng trường, hình như hắn nhìn thấy một chủ quán có nét giống lão Triệu đẩy xe nhỏ, phải đến tận khi đi ngang qua lần thứ hai, thấy lão Triệu chống hông mắng người, lúc này mới xác nhận vị đại gia này thì ra thay đổi nơi bán.

Cầm xâu nướng trong tay, sáu người bèn ngồi xổm xuống mấy vạch trắng qua đường cos một hàng củ cải thẳng tắp, bên chân mỗi người là một chai Sprite 250 ml - ngoại trừ Dụ Văn Châu, cậu không uống nước có ga, chỉ uống trà xanh.

Mấy thiếu niên mảnh khảnh ngoan ngoãn ngồi xổm ăn xâu nướng, vừa yên tĩnh vừa chú tâm, đồng phục xanh lam ngắn tay làm lộ ra cánh tay mảnh khảnh như cành cây, được ngọn đèn của chiếc xe đẩy nhỏ chiếu xuống trông càng trắng như tuyết. Thật ra Dụ Văn Châu không gầy như vậy, cậu và Hoàng Thiếu Thiên hồi cấp hai đều khá thấp, lúc lên cấp ba mới bắt đầu cao, nói theo lời Từ Cảnh Hi là phải nhảy dựng lên mới đánh tới đầu gối của Tống Hiểu. Vì vậy từ lúc ăn xâu nướng của lão Triệu đến tận bây giờ, hai người dường như đều phân cao thấp, cậu tăng một phân tôi theo một phân, nhổ giò cao vụt lên rất nhanh. Mà bởi vì cao quá nhanh nên trông hai người gầy nhẳng, lúc chạy bộ sáng sớm mùa đông cùng nhau nhìn xa xa còn tưởng một đôi đũa đang nhảy nhót.

Hoàng Thiếu Thiên đùa giỡn trêu chọc với đứa bên cạnh chán chê, bỗng nhớ ra điều gì, ngoảnh đầu sang dùng khuỷu tay chọt chọt Dụ Văn Châu, hỏi: “Nghỉ hè này cậu có đi trại hè này không?” Dụ Văn Châu đột nhiên ngẩn người, giống như một con lười vậy, qua nửa ngày mới thở ra một hơi, cười cười đáp lại: “Đi chứ!”



Tốc độ nói chuyện của Dụ Văn Châu vốn rất chậm, lại có chút khẩu âm địa phương, ôn hòa nhã nhặn, quả thực phù hợp với tính cách không lạnh không nóng của cậu, tuy vậy lại không khiến ai chán ghét cả, chỉ có Hoàng Thiếu Thiên nói đùa với cậu, nói lớp trưởng cậu ngay cả nói chuyện cũng chậm như vậy, thật sự giống như một con lười, chọc nó một chút mà hai mươi bốn tiếng sau mới chịu kêu một tiếng.

Nghe vậy, Dụ Văn Châu cũng chỉ cười, dùng “giọng điệu Dụ Văn Châu” có chút trêu đùa đáp lại: “Vậy à, tui cũng cho là thế.”

Ăn xong xâu nướng, nhóm sáu người men theo chân tường rón ra rón rén lần mò đến nơi trèo vào, tựa như biệt đội chuột hoang, lần lần lượt lượt, sột sà sột soạt bò theo bờ tường trường học, nhanh nhẹn chạy vào ký túc xá.
Vào kỳ nghỉ hè năm trước, trên mấy bờ tường trường học đều được lắp mạng lưới điện cao thế, chỉ có nơi này, một bức tường cũ rợp bóng mát phía sau tòa nhà ký túc xá, bởi vì tính sắp đổi mới nên mới sót lại chỗ này, không có lưới điện mười ngàn Vôn cũng không có camera, chỗ này là Dụ Văn Châu phát hiện được.

Lễ chào cờ ngày thứ Hai, Dụ Văn Châu là đại diện học sinh, đứng trên sân khấu đọc diễn văn dưới lá cờ Tổ quốc. Khi đọc đến câu “Không mua bán ở các quầy hàng bên ngoài trường, không ăn thực phẩm mất vệ sinh”, cậu nghiêm túc dừng lại một chút, nhìn lướt qua phía lớp mình. Đám người Hoàng Thiếu Thiên chân thành nhìn cậu, mắt sáng long lanh, biểu cảm năm người giống hệt nhau, “đại diện học sinh” thấy bọn họ đồng loạt nhìn mình thì im lặng chớp mắt nhìn, mặt đầy vô tội chính nghĩa.

Hoàng Thiếu Thiên mơ màng rửa mặt, ra khỏi buồng vệ sinh suýt chút nữa va vào ngực Từ Cảnh Hi.

“Cẩn thận một chút!” Dụ Văn Châu cơ bản đã nhìn ra tình huống, lên tiếng nhắc nhở.

“Lớp trưởng cậu thoải mái đi…” Từ Cảnh Hi nói: “Tui không phải Hoàng Thiếu Thiên, sẽ không nhầm xi đánh giày của Trịnh Hiên thành kem đánh răng để dùng đâu.”

“Từ Cảnh Hi con mẹ nó mày đừng chạy! Món nợ lần trước mày còn chưa trả xong đâu…!” Hoàng Thiếu Thiên nhanh chân đuổi theo. Dụ Văn Châu cười bất đắc dĩ trong phòng tối.

Phòng ký túc dần yên tĩnh lại, ánh trăng chậm rãi lan qua khung cửa sổ.



Khi đó là tháng 6 năm 2016, nước Anh hỗn loạn vì rời khỏi EU, Jeb Bush tuyên bố tiếp bước anh trai mình, giá dầu thô và vàng vẫn không khởi sắc, trong suốt sáu tháng giảm liên tục, tuy vậy cá chiên nhỏ của lão Triệu lại tăng thêm năm đồng.

Bọn họ đã nhanh chóng quen biết nhau tròn hai năm.



Hoàng Thiếu Thiên thường mặc kệ người khác trêu chọc chuyện hắn và Dụ Văn Châu chơi với nhau, nói hai người bọn họ tựa như dấu ngoặc vậy. Thực ra lúc mới gặp nhau cũng không phải như vậy.

Lại nói, chuyện xảy ra đúng vào ngày khai giảng lớp mười.

Hôm đó Hoàng Thiếu Thiên trốn học, lẻn vào WC tính trốn tạm thầy giáo kiểm tra hành lang đã, qua một lúc rồi đi ra, dùng võ nghệ cao cường của mình cạy khóa, lén lút trốn đi. Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hoàng Thiếu Thiên không kịp nghĩ ngợi chạy vào một gian phòng đóng cửa lại, làm bộ như mình không tồn tại.

Bước chân hỗn loạn, xem ra có không ít người, còn có tiếng cơ thể người bị ngã đập xuống mặt đất. Hoàng Thiếu Thiên vểnh tai nghe ngóng nửa ngày, bỗng hắn nghe được tên Dụ Văn Châu, bất thình lình phản ứng - theo phản xạ có điều kiện đạp cửa.



Lần này thật là đủ thanh thế. Trong phòng ký túc xá, mấy người quấn chăn ngồi chăm chú nghe Hoàng Thiếu Thiên tán dóc chuyện bát quái trong quá khứ, đều tỏ vẻ kính nể.

Từ Cảnh Hi: ”Hoàng thiếu cậu thực sự đá văng cửa ra hở? Lại có thể đá bay then cài cửa, cậu thật sự có thiên phú dị bẩm cốt cách thanh kỳ…”

Hoàng Thiếu Thiên cầm gối ném Từ Cảnh Hi: “Này, đấy không phải trọng điểm! Từ Cảnh Hi, cậu chú ý cho tui trọng điểm trọng điểm trọng điểm! Chuyện tui anh dũng cứu lớp trưởng mới là trọng điểm!”

Tống Hiểu buồn bực: ”Không hiểu sao tự dưng lại cảm thấy, đám người kia bị một cước “Rầm” của Hoàng thiếu dọa sợ.....”

Trịnh Hiên lau mồ hôi: “Áp lực như núi....”

Từ Cảnh Hi cười cười ôm gối Hoàng Thiếu Thiên vừa ném tới: “Dù sao cũng coi như Hoàng thiếu cứu lớp trưởng nha, ha ha ha ha ha ha ha.....”

“Cút cút cút cút cút….”



Thực tế thì tình huống cũng không tệ lắm, không bên nào động thủ, có người nhận ra Hoàng Thiếu Thiên, biết là không dễ chọc, nói vài câu khó nghe rồi bỏ đi.

Hoàng Thiếu Thiên vén quần áo lên kiểm tra một chút, sườn thắt lưng bị sưng lên một khối - thở phì phì trừng mắt với Dụ Văn Châu, kìm nén một lúc lâu mới nói câu đầu tiên: “Dụ Văn Châu tui bảo này, cậu đừng nói chuyện này cho giáo viên nhé?!”

Dụ Văn Châu dựa vào gạch men sứ chậm rãi đứng lên, bình tĩnh nhìn vào mắt người kia, gật gật đầu: “Ừ”.

Ừ? Cứ thế cho qua dễ dàng như vậy sao? Hoàng Thiếu Thiên nghi ngờ vô cùng, đáng lẽ ra theo nhận thức của hắn, người này hẳn phải khóc sướt mướt tìm thầy cô cáo trạng mới đúng.

“Tôi đi nói với thầy cô một tiếng đã, cậu chắc hẳn nên quay về ký túc xá nhỉ.” Dụ Văn Châu nói.

“Này này này cậu thật sự mặc kệ để tui quay về ký túc xá đấy à?” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.

Dụ Văn Châu chỉ chỉ thắt lưng, lại chỉ chỉ quần bị ướt bởi đống gạch men sứ ngấm nước. Hoàng Thiếu Thiên nhất thời ngậm miệng.

“Tôi sẽ nói với thầy giáo là cậu cảm thấy không khỏe, vừa tới phòng y tế xem qua rồi quay về ký túc xá nghỉ ngơi.”

Câu này thật sự là trôi chảy tự nhiên không kẽ hở, chỉ là không hiểu sao sâu trong tâm hồn Hoàng Thiếu Thiên như có cái gì đó sụp đổ. Dụ Văn Châu đưa tay kéo Hoàng Thiếu Thiên đứng lên, hắn vốn định hất tay ra tự mình đứng lên thì bỗng nhiên có chút ngại, phủi phủi quần áo trên người rồi túm lấy tay cậu mượn lực đứng dậy.

“Tui còn cho rằng cậu sẽ định khóc sướt mướt rồi đi tìm giáo viên cáo trạng nói mình bị người khác bắt nạt cơ....” Hoàng Thiếu Thiên đứng thẳng dậy, aiz một tiếng, nói: “Tui nói thật cậu đồng ý đúng là nhanh nha!”

“Không có gì.” Dụ Văn Châu hời hợt nói. Cậu đi ra ngoài vài bước, đột nhiên quay đầu lại, cười cười: “Tôi có bạch dược Vân Nam trong túi ngoài cùng của vali dưới giường, cậu có thể tự mình sử dụng theo các hướng dẫn trên hộp, hôm nay cảm ơn cậu.”



Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Thiếu Thiên đều là Tề Thiên Đại Thánh trong mắt lũ bạn cùng tuổi, tính cách hoạt bát sáng sủa, hào sảng trượng nghĩa, đi đến chỗ nào cũng đều có thể nhanh chóng tạo uy quyền chỗ ấy. Dụ Văn Châu lại hoàn toàn ngược lại, điềm điềm đạm đạm, không ồn ào, không ầm ĩ, mới đầu nhìn không có vẻ gì đặc biệt cả, cùng lắm là bởi vì đạt thành tích tương đối tốt nên được các giáo viên quý hơn một chút, trái ngược với những nam sinh cùng tuổi, tạo thành bức tường ngăn cách giữa đôi bên.

Khi đó, vài người trong ký túc xá sớm quen nhau trong đợt huấn luyện quân sự đã chơi đùa cùng một chỗ, Dụ Văn Châu bởi vì sức khỏe không tốt nên không được tham gia huấn luyện, bây giờ tự dưng xen vào, hạc trong bầy gà, không ai có ý bài xích cậu, không hiểu sao cậu vẫn bị cô lập.

Đáy lòng Hoàng Thiếu Thiên bây giờ kỳ thực đang xem thường cậu, chả có nam sinh nào ở cái tuổi như hắn thích cái tính tình không nóng không lạnh của bạn cùng tuổi.

Không nói với giáo viên, không có phản ứng gì, mặc cho người ta bắt nạt, dường như cũng rất phù hợp với hình tượng một Dụ Văn Châu vô dụng. Chỉ là, ngay lúc ấy, Hoàng Thiếu Thiên lại cảm thấy bên trong và bên ngoài của Dụ Văn Châu không giống nhau.

Hắn trở lại ký túc xá, nằm trên giường gối cánh tay nửa ngày, xoay người đứng lên, trên lưng vẫn còn đau, đau đến nỗi phải nhe răng nhếch miệng, sớm nghĩ đáng lẽ ra mình không nên quan tâm loại chuyện vô bổ này, lại tiện tay lấy ra tờ giấy viết văn nhăn nhúm trong cặp sách.

Thành tích môn tự nhiên của Hoàng Thiếu Thiên luôn đứng đầu, đáng tiếc bị học lệch, lệch đến nỗi gần như bị liệt môn xã hội, nhiều lần khiến mọi người đổ mồ hôi thay hắn. Ngụy Sâm không ít lần phiền lòng đi gặp hắn nói với hắn muốn qua môn Ngữ Văn phải tìm bạn học giỏi kèm cho, tuy vậy hắn chán ghét khoa xã hội, lúc nào cũng vào tai trái ra tai phải, nhưng dù sao ở văn phòng cũng có các thầy cô khác, Ngụy Sâm không thể xắn tay áo thẳng tay trừng phạt hắn.

Học sinh giỏi lớp Xã Hội... trừ mấy đứa con gái miệng như đĩa hát kia, trong trí nhớ của hắn cũng chỉ có Dụ Văn Châu. Hoàng Thiếu Thiên nằm bẹp lên giường, duỗi thẳng cánh tay nhìn tờ giấy viết văn ghi điểm số thảm không nỡ nhìn của mình bị Ngụy Sâm mắng đến khản cổ vừa nãy.

Hay là mình thử một chút?



Trước khi bắt đầu buổi tự học tối, Dụ Văn Châu tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi lúc mọi người đang ăn cơm, quay trở về ký túc xá một chuyến, mang suất cơm chiều cho Hoàng Thiếu Thiên. Trước đó, những người khác trong ký túc xá lúc lên lớp đều đã kéo cả nhóm đến an ủi lão đại của bọn họ, Hoàng Thiếu Thiên nằm trên giường giả chết, lừa gạt toàn bộ đám người kia.

Hắn nghiêng người mặt hướng vào tường, bỗng nghe có tiếng người bước vào, tiếng bước chân như gió nhẹ thổi qua vậy.

“Hoàng Thiếu Thiên?” Dụ Văn Châu nhẹ giọng gọi hắn, dừng chân ở đầu giường.

Không hiểu sao tự dưng Hoàng Thiếu Thiên lại nổi lên ý muốn chơi đùa, tiếp tục nằm cứng đơ giả chết. Có vật gì đó được đặt xuống bàn theo sau đó là âm thanh sột soạt truyền đến từ trang giấy, Dụ Văn Châu cầm bài văn hắn đặt trên bàn lên xem, rồi cười phụt một cái.

“Này này này cậu cười cái gì đó hả, Dụ Văn Châu cậu có thể có lương tâm chút không, hôm nay tui chính là ân nhân cứu mạng của cậu đấy!” Hoàng Thiếu Thiên nhảy dựng lên, ầm ĩ kêu gào.

“Xin lỗi xin lỗi.” Dụ Văn Châu buông bài văn xuống, rõ ràng là nói xin lỗi nhưng vẫn mím môi nén cười.

“Thôi đi... không ngờ Ngụy lão đại đã đến thời kì mãn kinh nhất phải định bắt tôi viết lại lần nữa lần nữa nữa! Rốt cuộc phải viết thế nào ông ta mới vừa lòng lại còn nhận xét không rõ ràng nữa chứ!” Hoàng Thiếu Thiên oán giận.

Dụ Văn Châu chớp chớp mắt nhìn, con ngươi trong mắt lóe sáng. Cậu vươn tay kéo ghế dựa qua ngồi xuống, đặt bài văn của Hoàng Thiếu Thiên lên bàn, ngón cái tinh tế ép lên góc giấy: “Cậu ăn trước ... vừa ăn vừa nói, lúc viết bài này cậu đang nghĩ gì vậy?”




Từ đó về sau, giữa hai người dựng nên một tình “đồng chí cách mạng”. Hoàng Thiếu Thiên vỗ ngực cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến việc học của Dụ Văn Châu, còn có thể hướng dẫn cho lớp trưởng các môn khoa học tự nhiên, “đôi bạn cùng tiến giúp đỡ nhau học tập” cũng thuận lợi được Ngụy lão đại thông qua, hai người được cho phép không đi lớp tự học buổi tối.

Mỗi tối, “đôi bạn cùng tiến” đều ngồi ở đầu giường mình, mở hai chiếc bàn gấp làm bài tập về nhà, làm xong thì bắt đầu trao đổi lại bài học trên lớp.




Hướng dẫn viết văn hay lúc làm bài tập khác, Hoàng Thiếu Thiên vẫn ngồi trên giường, Dụ Văn Châu kéo ghế qua ngồi cạnh, dùng bút vạch vạch vẽ vẽ, chậm rãi giảng, nói nửa ngày miệng khô đành phải đi uống ngụm nước. Cậu phân tích đề bài rõ ràng dễ hiểu, cũng rất kiên nhẫn, còn đưa vở ôn tập của mình cho Hoàng Thiếu Thiên xem. Cậu mở thùng ra, bên trong chất đầy đồ tích lũy được, Hoàng Thiếu Thiên nhanh mắt liếc tới mấy bản kí họa phía dưới, mấy quyển manhua và tờ poster game. Cậu dường như nhìn ra Hoàng Thiếu Thiên rất kinh ngạc, liền nở nụ cười, thẳng thắn thừa nhận mình đã từng học vẽ, thích đọc manhua cũng thích chơi game, còn cầm bút gõ gõ Hoàng Thiếu Thiên vài cái trêu chọc.

Lúc Hoàng Thiếu Thiên tập viết văn, Dụ Văn Châu ngồi trên giường ăn vặt. Khi Dụ Văn Châu chậm chạp cẩn thận làm bài tập về nhà, Hoàng Thiếu Thiên nằm trên giường, đọc vở ghi của Dụ Văn Châu, ăn đồ ăn vặt của Dụ Văn Châu.

Năm bọn họ học lớp mười, ký túc xá còn chưa lắp điều hòa, mùa hè chỉ có thể mở quạt điện, mùa đông thì hoàn toàn bó tay.

Cứ như vậy bọn họ tự mình vượt qua hàng ngàn đêm: đêm hè yên tĩnh, cánh quạt đơn điệu cọt kẹt cọt kẹt chuyển động. Hoàng Thiếu Thiên lật lật quyển sổ tay ghi chép chi chít chữ, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi dinh dính, quay đầu nhìn Dụ Văn Châu ngồi lên ghế tựa làm bài tập. Thiếu niên lưng thẳng tắp, cúi tập trung nhìn chằm chằm bài tập, đuôi bút rung rung, vẽ lên một vệt sáng bạc như quỹ đạo sao chổi. Thời gian trôi qua thật nhanh, cùng mồ hôi tí tách xuôi dòng quá khứ.



Vào những đêm hè ấy, Hoàng Thiếu Thiên chậm rãi làm quen với Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu thích manhua, game, tiểu thuyết, chính cậu cũng hay vẽ một chút, thuận tay vẽ nguệch ngoạc một Hoàng Thiếu Thiên chibi đặt dưới đáy ngăn kéo của Hoàng Thiếu Thiên; cậu cũng là một tên hay ăn hàng, có quan hệ vô cùng tốt với bác gái ở căng tin, rất sẵn lòng nói với mình là bác gái ở cửa sổ nào có tốc độ tay nhanh, bác gái ở cửa sổ nào cho mình thêm một chút đồ ăn. Các bác gái ở căng tin này nhìn qua trông nghiêm túc nhưng kỳ thật đều rất hòa ái, dễ gần, không chỉ thế cậu còn cầm tay bọn Hoàng Thiếu Thiên chỉ cho bọn họ cách nấu lẩu bằng máy đựng nước như thế nào, bọn Trịnh Hiên bị kỹ năng này làm kinh ngạc như rớt một tròng mắt ra ngoài.

Ba mẹ cậu thường đi công tác, từ nhỏ toàn là bà nội chăm sóc cậu. Cơ thể cậu từ lúc sinh ra đã suy yếu nhiều bệnh, vì vậy bà nội cho cậu một sợi dây chuyền cẩm thạch nạm bạc làm bùa hộ mệnh, đeo trên cổ, chưa từng tháo xuống.

Cậu không phải là một con mọt sách, cũng không an tĩnh như trong tưởng tượng của người khác. Cậu khéo léo đóng một vai phụ của Hoàng Thiếu Thiên, thích vui vẻ đùa giỡn nhau, đánh nhau làm trái quy định nhưng không gây phản cảm, thậm chí còn cảm thấy thú vị, mèo hoang trong ký túc là do cậu dụ tới. Đó là một mèo màu da như hổ, đôi mắt xanh lục, cả ngày lang thang bên ngoài nên da lông nó xám xịt, tuy vậy cũng không che nổi vẻ xinh đẹp của nó. Dụ Văn Châu gọi nó là “Năm nhất”, nói chờ bọn cậu lên năm hai rồi gọi “Năm hai”, sau đó cứ thế suy luận ra.

Khi thảo luận về chuyện đặt tên cho mèo, mọi người lần đầu được lĩnh hội mạch não kỳ lạ của Dụ Văn Châu, hơn nữa cũng rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này. Chỉ có Trịnh Hiên lo lắng cho dung lượng não con mèo không đủ để tiếp nhận cái tên mỗi năm sửa một lần này. Năm hai vừa mới vào học được mấy ngày, đến phiên cậu mang cá nhỏ cho mèo ăn, Trịnh ma ma ngồi xổm bên cạnh cửa ký túc xá vừa cho mèo ăn vừa lẩm bẩm “năm hai năm hai”, trăn trở nghĩ linh tinh, cuối cùng bị mấy cái suy nghĩ này quấy rầy rồi bị mèo hung hăng cào cậu một móng vuốt.



“Năm hai” đổi tên thành “Năm ba” là trước kỳ nghỉ hè, nhóm học sinh đứng đầu lớp chọn khoa học tự nhiên bọn họ lập đoàn tham dự trại hè thi đua Toán học. Nói là trại hè, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, sắc mặt lộ rõ chán chường, nói dễ hiểu là ngày đi học tối làm bài, so với ở trường còn khổ hơn, nhóm trẻ ranh này tuy buồn bã về chuyến đi nhưng vẫn đủ sức nháo loạn ầm ĩ một phen.

Trên xe lửa đêm đó, bọn họ tụ tập lại một chỗ đánh bài Tam Quốc Sát* đến tận mười một rưỡi, bị chủ nhiệm lớp Ngụy Sâm phẩy tay đuổi về giường. Hoàng Thiếu Thiên trèo lên giường cũng không thành thật, căn bản là ngủ không được, cầm mp5 đeo tai nghe trốn vào giường của Dụ Văn Châu giả vờ ngủ, đang tinh thần phấn chấn thì một tia sáng từ đèn pin như làm mù mắt khỉ chiếu vào.

* Tam Quốc Sát: Một thể loại Card Game được ra mắt vào năm 2010 của tác giả KayaK và do nhà phát hành Yoka Games phát triển tiếp… Tìm hiểu tại đây

Mẹ ơi kính chiếu yêu! Hoàng Thiếu Thiên theo phản xạ giật mình bật dậy, thành ra nửa người lăn xuống dưới đất. Có người gắt gao túm chặt hắn, còn không quên kéo đầu hắn giấu vào trong chăn.

Một cô giáo cầm đèn pin đi vào, miệng lẩm bẩm: “Tư thế ngủ của mấy đứa nhỏ bây giờ thật là.... Chăn rơi hết xuống đất rồi…” Cô khom người nắm được chân Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng Thiếu Thiên bị bất ngờ không kịp đề phòng hét lên, giáo viên bị dọa sợ.

“Cô giáo sao cô lại nắm chân em.” Dụ Văn Châu một tay che miệng Hoàng Thiếu Thiên, tỉnh táo từ trong chăn thò đầu ra, giọng nói mang theo mấy phần ngái ngủ bị gọi dậy, diễn như thật. Cô giáo trẻ tuổi vén chăn lại, đèn pin chiếu xuống ống chân trắng như tuyết, mặt cô nhanh chóng đỏ ửng, ậm ờ nói vài câu nhắc nhở chú ý tư thế ngủ vân vân, rồi xoay người bước nhanh ra ngoài, cũng không thèm kiểm tra xem trong chăn còn người khác không.

Hoàng Thiếu Thiên dở sống dở chết, cả người như cá ướp muối treo trên mép giường Dụ Văn Châu, mắt trợn trắng, sợ hãi không nguôi. Dụ Văn Châu vươn người ra sờ soạng nửa ngày, túm được tay Hoàng Thiếu Thiên. Khí lực cậu không lớn, Hoàng Thiếu Thiên tim đập thình thịch mãi cuối cùng nằm lại lên giường, duỗi thẳng tứ chi nằm thoi thóp: “Lớp trưởng cậu có tài diễn xuất như vậy người trong nhà biết chưa?” Dụ Văn Châu nhướn mày, đẩy chân tay hắn đang đè lên người mình ra: “Mau về chỗ nằm đi, không tí nữa là ca trực ban đêm của thầy Ngụy, đến lúc ấy bị phát hiện chắc chắn sẽ bị phê bình.”

“Nếu vừa nãy là thầy Ngụy chắc chắn có thể nhìn ra chân Hoàng Thiếu Thiên đen hơn lớp trưởng hai độ lận.” Tiếng Từ Cảnh Hi phun tào từ giường trên chuyền đến.

“Ha ha ha ha ha ha....” Xung quanh truyền đến tiếng cười vang, thật sự là mọi người cũng chưa ai ngủ cả, tất cả đều giả vờ.

“Fuck fuck fuck fuck fuck fuck!” Hoàng Thiếu Thiên hướng về phía tối om kia giơ ngón giữa.

“Được rồi, ngày mai vừa đến nơi đã phải học, chuẩn bị tốt tinh thần đi.” Dụ Văn Châu lên tiếng dàn xếp ổn thỏa, đẩy đẩy Hoàng Thiếu Thiên.

“Này, cậu nói xem đại học G thêm phân môn làm gì chứ, làm tui không muốn đăng ký đại học G nữa.” Hoàng Thiếu Thiên không chịu nhượng bộ, giữ chặt thành giường thủ vững trận địa, ”Không phải tui nói đại học G không tốt nhưng tui thích đại học X cơ, thật sự không lừa mấy người đâu gái xinh ở đó nhiều lắm! Quan trọng nhất là được ở đấy mấy năm, cả ngày lúc nào cũng gặp họ quả thật làm ta cả người cảm thấy khỏe khoắn hơn mà.....”

“Đù má! Hoàng Thiếu Thiên lý tưởng cuộc đời mà cậu theo đuổi ở chỗ nào vậy....” Ngay phía trên, Lý Viễn còn chưa dứt lời, Hoàng Thiếu Thiên đã nhấc chân đạp lên giường trên, thuận tiện tạo ra động đất.

Đề tài chuyển hướng đến từng người muốn thi vào trường đại học nào, lý do đủ kiểu quái lạ, từ mỹ nữ nhiều đến ký túc xá điều kiện tốt lại đến căn tin ăn ngon, vui vẻ đùa giỡn..

“Lớp trưởng, cậu định đăng ký trường đại học nào?” Giữa trận hỗn chiến Trịnh Hiên yếu ớt hỏi.

“Đại học G cũng rất tốt.” Dụ Văn Châu đùa, “Nghe nói ở đó có rất nhiều mèo.”



Gian phòng dần dần yên tĩnh lại. Hoàng Thiếu Thiên lăn qua lăn lại ngủ không được, nhẹ giọng nói lớp trưởng cậu biết không tui chọn nó vì Vu Phong hồi trước quyết định thi đại học X.

Dụ Văn Châu im lặng.

Ký túc xá bọn họ vốn không chỉ gồm những người này, còn một người tên Vu Phong, học hết kỳ một năm nhất đã chuyển đi.

Cha mẹ Vu Phong quan hệ vốn đã sớm không tốt, mọi người trong đây đều biết, nhưng Hoàng Thiếu Thiên trước giờ vẫn không nghĩ đến Vu Phong sẽ chọn cùng với mẹ cậu chuyển tới một thành phố khác, hắn còn nghĩ rằng bọn họ rồi sẽ cùng thi đậu một trường đại học, còn về phần bằng cách nào, kiểu người thoải mái như hắn chưa từng lo lắng nhiều.

“Sau đó cậu đi tìm tui, vừa tan học liền kéo tui đi trèo tường! Tui còn nghĩ là cậu đắc tội đại ca nào đó, có người muốn tới chém cậu, cậu sợ liên lụy tới tui nên mang tui đi cùng, rốt cuộc cậu lại dám kéo tui tới nhà ga......” Hoàng Thiếu Thiên lải nhải một chuỗi dài dòng, nghẹn lại, lẩm bẩm, ”Vu Phong thậm chí còn bật khóc....”

Chính hôm đó, Dụ Văn Châu nói cho Hoàng Thiếu Thiên biết cậu muốn thi vào đại học G. Cậu chậm rãi kể cho bạn mình nghe cậu cực kỳ muốn thi vào đại học G như thế nào, lý do ra sao, cũng không quản người khác không thích nghe. Đây là lần đầu tiên, Dụ Văn Châu nói, Hoàng Thiếu Thiên nghe.

Hai người bọn họ một trước một sau chậm rãi quay trở lại giường nằm ngắm trăng. Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn bóng Dụ Văn Châu, bóng dáng kia bỗng nhiên ngày càng xa.



“Sau đó cậu nói với tui đã tính trước thời gian rồi, cậu không xin nghỉ học buổi chiều, nhanh chạy trở về, được lắm...” Hoàng Thiếu Thiên ngán ngẩm khoa tay múa chân như rẽ nước: “…Không đúng, lớp trưởng, lúc ấy tan học rồi vì sao không đi cửa chính?!”

“Khi đó còn chưa từng trèo tường, muốn thử xem xem.” Dụ Văn Châu mặc cho Hoàng Thiếu Thiên nháo, trả lời bâng quơ.

“.....”

Hoàng Thiếu Thiên không ngốc, tại sao Dụ Văn Châu làm như vậy trong lòng hắn biết rõ ràng. Dưới cái nhìn của hắn, hành vi của Vu Phong không khác gì phản bội, nếu lúc ấy Dụ Văn Châu nói cho hắn là đi tạm biệt Vu Phong, hắn tuyệt đối không chịu đi. Dụ Văn Châu biết nếu hắn không đi, chỉ sợ là sẽ hối hận. Nói nhiều như vậy, chính là nói cho hắn một đạo lý, trên đời này không có nếu như. Dụ Văn Châu và Vu Phong đều đã bắt đầu lựa chọn của chính mình, lên đường.

Lúc sắp ngủ, Hoàng Thiếu Thiên kéo kéo Dụ Văn Châu, mơ mơ hồ hồ nói: “Lớp trưởng, thực ra tui cảm thấy đại học G cũng rất tốt, so với đại học X cũng không kém bao nhiêu...... nếu không chúng ta cùng nhau thi vào đại học G đi... nói ra ngoài nghe rất trâu bò nha... Ký túc xá đại học G.....” Giường rất cứng, cơ thể lại lắc lư theo xe lửa, hơn nữa bên tai còn vang vọng giọng Hoàng Thiếu Thiên lải nhải, Dụ Văn Châu có vẻ bị hắn chọc cười, trả lời như có như không: ”Được.”

Hai nam sinh cao lớn mặt đối mặt nằm cạnh nhau, làm ổ trên chiếc giường nhỏ của toa xe lửa, giống như hai dấu ngoặc vậy, mở ra cả một câu chuyện dài.



Khai giảng học kỳ mới, bảng đếm ngược màu đỏ tươi được treo lên cầu thang, chẳng kiêng nể gì viết to dòng chữ: “Cách kỳ thi đại học còn 300 ngày”. Không biết có phải nghe được tiếng động cơ gấp rút không, không khí bắt đầu trở nên khẩn trương.

Một trong những dấu hiệu đó chính là chủ nhiệm lớp bọn họ - lão Ngụy - quản lý học sinh ngày càng nghiêm khắc.



Ngụy Sâm là giáo viên Ngữ Văn, tuy nhiên chả có nửa điểm bộ dáng nam nhân khoa Văn trong truyền thuyết, ngay cả cái dậm chân cũng bị đánh đồng với nhịp “sông lớn chảy về phía Đông” đến nỗi bất cứ người mới quen nào không hét lên “Ngụy lão đại” thì dường như không thể hiểu được gu thẩm mĩ họ như thế nào. Lão và Hoàng Thiếu Thiên hở tí ra là bắt đầu cãi nhau, lúc nào cũng xỉa xói nhau, nhưng thật ra lão rất yêu quý cậu học sinh nhỏ tuổi hoạt bát lanh lợi này, còn với lớp trưởng Dụ Văn Châu thì ngược lại. Nếu đứng dưới góc nhìn người ngoài mà nói Ngụy Sâm đối với Dụ Văn Châu thậm chí còn có chút bới lông tìm vết, nếu không phải vì lão Ngụy bắt bẻ, chuyện Dụ Văn Châu viết chậm cũng không thể bị truyền đi nhanh chóng trong thời gian ngắn như vậy được.

Nói thật lòng, Dụ Văn Châu viết chậm thật. Hoàng Thiếu Thiên mỗi lần kiểm tra đều nhanh chóng làm xong, có thể nhoài người lên bàn ngủ hai mươi phút. Chuông báo nộp bài thi, hắn mắt ngái ngủ lờ mờ lắc lư đi về chỗ ngồi, nằm vật lên vai Dụ Văn Châu ngáp mấy cái liền, mơ màng nghe được Lý Viễn ngồi phía trước hỏi Dụ Văn Châu: “Lớp trưởng cậu thấy đề văn lần này như thế nào?” Dụ Văn Châu suy nghĩ một chút, nói: ”Đề lần này không quá khó, chỉ là suýt chút nữa không viết xong......”




Học bá chia làm hai loại, một loại là giả, một loại là thật. Giả tức là học bá nói với bạn đề này khó chết mất, nhưng điểm thi luôn đứng nhất. Học bá thật sẽ giống Hoàng Thiếu Thiên, không chút lo lắng nói với bạn để hắn ngủ hai mươi phút, sau đó điểm thi lại đứng đầu.

Dụ Văn Châu xem như là loại thật kia, cậu nói viết không xong chính là viết không xong - nhưng thành tích của cậu vẫn có thể đứng nhất, chỉ là tương đối hiếm. Không nói đến vị trí thứ nhất, người này rõ ràng là ứng cử viên nặng ký trong top năm, ổn định đến mức làm cho người ta nhanh quên mất sự tồn tại của cậu.

Hoàng Thiếu Thiên còn nhớ rõ có một lần Ngụy Sâm mang Dụ Văn Châu tới văn phòng luyện tập tốc độ chép văn. Hôm tự học buổi tối trên lớp, Hoàng Thiếu Thiên viện cớ đau bụng chuồn ra ngoài, lén lén lút lút nhòm vào cửa sổ văn phòng. Dụ Văn Châu ngồi trong văn phòng không có bóng người, trông thật sự nghiêm túc chép văn ra từ báo, thỉnh thoảng còn xoay xoay cổ tay. Hoàng Thiếu Thiên cốc cốc gõ kính, thiếu niên ngẩng đầu, sững sờ nhìn ra cửa kính tối như mực hồi lâu, mới nhận ra Hoàng Thiếu Thiên gần như đang áp hẳn mặt vào cửa kính, bèn không nhịn được cười, giơ tờ giấy viết văn lên lắc lắc, mới chép được một tờ.

Chuyện này lằng nhằng mãi cuối cùng chỉ đành sống chết mặc bay. Thầy Ngụy rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy chính mình như đang đi ngược lại ý trời, đành chịu cho Dụ Văn Châu cút đi.



Hoàng Thiếu Thiên cũng phải gặp phải khó khăn lớn, trong kỳ kiểm tra hàng tháng lần thứ nhất, thành tích môn Ngữ Văn và Tiếng Anh của hắn thê thảm vô cùng, trực tiếp loại ra khỏi top mười.

Kỳ kiểm tra thứ hai. Lần trước Dụ Văn Châu hướng dẫn hắn học giúp thành tích môn Xã Hội của hắn tiến bộ đáng kể, tuy nhiên gần đây lại gặp phải trở ngại, giống như đánh lên một bức tường vậy, đầu rơi máu chảy cũng không phá ra được.

Ngụy Sâm lại tìm hắn nói chuyện, nhìn thẳng hắn thở dài: “Hai thằng nhóc bọn bây, sắp tới thi đại học, có khi thầy còn phải thắp hương cho cả lũ mới an tâm....”

Hắn không muốn làm lộ ra sự thất vọng của mình, lại không có cách nào tỏ hào hứng vui vẻ được, sau khi tan học, ăn xong cơm chiều, hắn quay trở về ký túc xá nằm trên giường đọc sách, cả người mệt mỏi giống như bị mười vị trí đầu trong lớp xếp hàng đạp qua hắn một lượt vậy.

Dụ Văn Châu lúc này không ở trong phòng. Thân thể cậu không tốt, ngay từ năm nhất, mỗi ngày sau tiết tự học buổi tối đều chạy bộ trên sân thể dục trường. Hoàng Thiếu Thiên nằm trong ký túc xá không bóng người, cầm sách, mãi không nhìn thấy ai đi vào, suy nghĩ lung tung. Hắn buồn bực đóng sách lại, nhảy xuống giường, đi thẳng ra khỏi phòng.




Mùa thu vừa đến, tuy vậy vẫn còn sót lại một chút của mùa hè, mặt trời lặn về phía Tây theo sau là cái nóng rất nhanh biến mất, gió nhẹ mang theo hơi lạnh khiến con người ta khoan khoái. Hoàng Thiếu Thiên vòng qua nhà ký túc xá, vừa khéo gặp được “Năm ba” mới đổi tên bèn gọi nó. Bé mèo da hổ nghiêng đầu, giương đôi mắt óng ánh màu xanh biếc nhìn chằm chằm Hoàng Thiếu Thiên, cái đuôi vẫy vẫy, sang chảnh quay đầu rời đi.

Hoàng Thiếu Thiên tự an ủi chính mình, não nó bé như vậy nhất định vẫn chưa quen với tên mới, khi mình trở về sẽ lải nhải bên tai Trịnh Hiên mấy lần.




Hắn đứng ở lối vào sân thể dục, nhìn thấy Dụ Văn Châu ở xa xa, người nọ ngồi xổm ở vạch xuất phát thắt dây giày, đứng lên hoạt động tay chân, tùy ý nhấc nhấc hai chân lên, thử giày. Hoàng Thiếu Thiên thấy cậu bắt đầu xuất phát, hướng về phía trước. Hắn giật mình một cái, đột nhiên bị suy nghĩ nào đó trong đầu kích thích, cất bước chạy nhanh trên đường chạy, đuổi theo Dụ Văn Châu mới giảm nhẹ tốc độ lại.

Dụ Văn Châu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không hỏi gì, tiếp tục nhìn chăm chăm về phía trước.




Lúc này, Dụ Văn Châu khiến Hoàng Thiếu Thiên nhớ tới rất nhiều đêm yên yên tĩnh tĩnh cậu đã viết những đề văn kia.

Người này xưa nay luôn mờ nhạt giữa một đám kẻ điên ưu tú trong lớp chọn.

Hai người giỏi nhất trong lớp suốt ngày phân cao thấp có lẽ là Vương Kiệt Hi và Hoàng Thiếu Thiên, chỉ khi nào gặp đề cực khó, hai người mới có thể bắt tay giảng hòa. Trong quá trình giải đề bọn họ như đứng trên hai bên cầu độc mộc dương quang chính đại đối đầu nhau, tranh cãi đến một mất một còn. Dụ Văn Châu thỉnh thoảng nghiêng tai nghe bọn họ cãi nhau, gõ gõ bút lên bàn, dường như đang suy nghĩ điều gì. Hoàng Thiếu Thiên suy nghĩ mau lẹ giải đề nhanh chóng, Vương Kiệt Hi lại hay tìm nhiều cách giải khác nhau, sở trường của hai người đều là tìm đường tắt để giải đề nên viết kỳ quái vô cùng, có khi Dụ Văn Châu nghe hai người giảng giải nửa ngày mới phản ứng lại, cuối cùng cười khổ lắc đầu, đẩy vở ra xin chịu thua.

Dụ Văn Châu chỉ từ chối cho Hoàng Thiếu Thiên mượn vở một lần, cậu cúi đầu nhìn quyển toán của mình, cười nói nó không phù hợp với Hoàng Thiếu Thiên: “Tui chỉ thường tổng kết những suy nghĩ theo lẽ thường,” Dụ Văn Châu nói, “Không cùng hướng đi với cậu đâu Thiếu Thiên.”

Hoàng Thiếu Thiên không tin, lấy tới nhìn. Vở Toán của Dụ Văn Châu vốn có nhiều quyển, sách cũng dày như vậy, phân chia theo đề mục, liệt kê các phương pháp phổ biến nhất, các phần kiến thức quan trọng cũng được đánh dấu cùng với vị trí trả lời các câu hỏi trong sách.

Học tập cần có thiên phú, lời này là Diệp Tu nói. Cái tên cặn bã này chạy đến khoa Văn vẫn còn gây họa chúng sinh, lúc ấy hắn được chọn đại diện học sinh nói một bài phát biểu sau kỳ thi, xuống sân khấu thì gặp được Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên. Hoàng Thiếu Thiên không nhịn được trào phúng hắn, nói cái gì mà “trước giờ lên lớp chuẩn bị bài, sau giờ học chăm chỉ làm bài tập” đều là lời dối trá, Diệp Tu nhún vai: “Ca dù sao cũng không được nói học tập là cần thiên phú mà. Cho người khác thêm chút hi vọng chứ.”

Sau này Hoàng Thiếu Thiên mới biết, Dụ Văn Châu hiểu sâu sắc lời này hơn người khác nhiều. Hắn cảm thấy con đường phía trước quá xa xôi, còn Dụ Văn Châu đã sớm càng đi càng xa trên con đường này rồi. Cố gắng trên thế giới này là chuyện không đáng nhắc đến.




Mồ hôi chậm rãi chảy từ trán xuống, tay chân ê ẩm khó chịu, đường chạy mờ nhòe trước mặt, không khí oi bức, Hoàng Thiếu Thiên cắn chặt răng, kìm nén đôi chân đang phát run để bảo trì tốc độ.

Hoàng Thiếu Thiên thích vận động, trưa hè năm lớp mười một còn đều đặn đi đánh bóng rổ, nhưng lên lớp mười hai một tháng cũng chưa vận động chút nào, không giống với Dụ Văn Châu mỗi ngày chạy bộ, chạy đến vòng thứ năm hắn có chút không chịu nổi, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Đường chạy đâu có dài như vậy? Hắn chưa từng thấy đường chạy dài như thế này. Vì cái gì Dụ Văn Châu có thể kiên trì tập chạy mỗi ngày như thế?

Dụ Văn Châu bỗng bám vào cánh tay Hoàng Thiếu Thiên. Hắn phát hiện cậu ta đang thở dốc, thanh âm run rẩy, trước đó không hề phát ra tiếng, hoàn toàn không giống đang mệt mỏi: “Kiên trì thêm chút nữa.” Tay cậu trượt xuống, cầm lấy tay Hoàng Thiếu Thiên, nắm chặt. Đầu ngón tay cậu có chút lạnh, mồ hôi từ ngón tay chảy xuống. Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc, nắm chặt tay Dụ Văn Châu.

Hai thiếu niên mặc áo T-shirt trắng, người nọ nắm tay người kia, lảo đảo chạy dọc theo đường chạy dài tít tắp hướng về phía trước.

Sân thể dục vắng vẻ vô cùng, thảm cỏ xanh đung đưa theo gió dưới làn bụi vàng, đường chạy biến thành màu vàng đỏ, một cái vỏ đồ ăn trống rỗng bị gió cuốn đi, nhào lộn một vòng rồi lặng lẽ đáp đất.



Hai người mệt lử ngã xuống thảm cỏ, hướng mắt nhìn trời cao.

Nằm trên cỏ không hề thoải mái, cả người như bị cỏ đâm vào, còn có côn trùng khắp nơi, chỉ là lười đứng lên.

Bọn họ câu được câu không nói rất nhiều. Quá khứ, hiện tại, tương lai, còn oán giận một chút hiện tại không khí ô nhiễm quá nặng đến cả sao cũng không thấy mấy ngôi.

“Lớp trưởng, bây giờ tui chỉ cần nhìn thấy bài thi Ngữ Văn đã lạnh gáy..... Không ổn, tui vừa thấy Ngụy lão đại hai chân đã run rẩy muốn chạy đi rồi, phải làm sao bây giờ...”

Dụ Văn Châu sờ lên cổ, tỉ mỉ nắm lấy dây bạc, kéo ra một sợi dây chuyền từ cổ áo, giơ trước mặt Hoàng Thiếu Thiên: “Lần sau thi Ngữ Văn cho cậu mượn nhé, bùa hộ mệnh, linh lắm.”

“Lớp trưởng, hay là lúc thi đại học cậu cho tui mượn có phải tốt hơn không...”

“Cũng được!”

“Đừng đừng đừng tui không chịu nổi đâu lớp trưởng cậu đừng có trêu tui thế...” Hoàng thiếu lắc đầu đánh trống lảng: “Lớp trưởng cậu thật sự không sợ thi đại học một chút nào sao?”

“Có một chút.” Dụ Văn Châu nói, “Sợ cố gắng lâu như vậy cũng không có kết quả, cảm thấy căng thẳng, cảm thấy đáng sợ..... Nhưng tui nghĩ, thất bại thôi mà, cũng không có gì nghiêm trọng lắm, làm lại lần nữa là được rồi.... Kết quả là càng gần thi đại học lại càng không cảm thấy sợ. Thiếu Thiên, cậu sợ không?”

“Chỉ một chút thôi, như thế này nè!” Ngón trỏ và ngón cái của Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng dán lại gần nhau, “Nhưng tui sẽ không thua, tui muốn đánh cái tên Diệp Bất Tu không biết xấu hổ kia một trận! Còn cả Vương Kiệt Hi nữa! Tui thi đại học tuyệt đối sẽ không thua kém bọn họ! Tui lợi hại nhất, lớp trưởng cậu xem tui nói có đúng không có đúng không có đúng không!?”

“Ừ, Thiếu Thiên lợi hại nhất.” Dụ Văn Châu hết sức nể tình gật đầu, ”Cố lên nhé, nhất định thắng.”




Hai người ngồi xuống, nắm đấm nhẹ nhàng đụng một cái, cùng nhau bật cười.

Nói đến thời gian còn lại, con số đếm ngược trên bảng cuối lớp như vật rơi tự do, ào ào hạ xuống, càng hạ càng nhanh.

Ba trăm, hai trăm, một trăm, năm mươi...

Con số đỏ tươi này quả thật có tính uy hiếp kỳ lạ, mặc kệ là ai đang vui vẻ đùa giỡn, chỉ cần nhìn thấy con số này đều nhanh chóng ngậm miệng, im lặng lướt qua tấm bảng.

Thi tuần, thi tháng, kiểm tra toàn diện lần một, lần hai, lần ba, lần bốn, đăng ký thi đại học, kiểm tra sức khỏe, xem trường thi... Sau đó nữa, chính là thi đại học.

Thời điểm này vốn nên là quãng thời gian bọn họ lưu lại kỷ niệm cho tương lai, nhưng lại không có gì đặc biệt đáng để ghi nhớ cả. Vào thi, viết văn, phân tích đề mục, tất cả lặp lại một, hai, ba, hai, hai, ba, bốn lần, luẩn quẩn đến chết lặng.

Nhóm Dụ Văn Châu bắt đầu đi tiết tự học buổi tối, vì thầy giáo cũng thỉnh thoảng giảng bài mới vào tiết tự học, trên lớp cũng thuận tiện thảo luận với mọi người hơn. Tự học buổi tối luôn kéo dài vô tận, mãi đến khi quản lý trường học đến tận lớp đuổi người thì thôi.

Viết đến mỏi cả tay, học thuộc thơ văn đến rối loạn. Có lúc Hoàng Thiếu Thiên mất ngủ, ban ngày bước đi đều như đang bay. Từ Cảnh Hi bị thu hút bởi lời đề nghị không đáng tin cậy, viết “Toán học cút đi”, “Ngữ Văn chết đi” làm thành vật trừ tà, không chừng hữu hiệu. Lớp trưởng của bọn họ suy tư hồi lâu, lại thật sự lấy giấy A4 ra vẽ mấy đồ án màu xanh lam, bốn góc viết “giàu mạnh”, “dân chủ”, “văn minh”, “hài hòa”, dán lên trước cửa.

Cái trò bất chính quỷ quái này không ngờ lại lan ra cả khu ký túc xá, tác dụng nhanh chóng thay đổi từ điều trị chứng mất ngủ đến điều trị não tàn, cuối cùng lại trở thành “thấy mà không tin giảm ba mươi điểm, làm theo tăng sáu mươi điểm”. Nghe nói thầy hiệu trưởng có tuổi đi ngang qua, tính kiểm tra ký túc xá ngoài dự kiến một chút, kết quả nhìn thấy hàng loạt bùa chú đủ màu sắc trên cửa trong hành lang, một cơn gió thổi qua như thi triển Nghênh Phong Bố Trận. Phùng hiệu trưởng đáng thương suýt nữa lên cơn đau tim.



Rốt cuộc ai là đầu sỏ gây nên, trừ mấy người trong ký túc xá này, không ai nhớ rõ. Đêm trước ngày thi đại học, đám bọn họ không còn bài tập lại không ngủ được, ngồi trên giường còn lấy chuyện này ra trêu chọc lớp trưởng, gọi cậu là “Dụ đại tiên”, hỏi cậu còn phù chú gì có thể bảo đảm bình an nữa không.

Dụ Văn Châu có vẻ khá khó xử, nói: ”Có thì cũng có, chỉ là có một....” “Vậy cho chúng ta mỗi người sờ một chút cho đoàn kết.” Hoàng Thiếu Thiên ôm lấy bả vai Dụ Văn Châu, nói: “Lớp trưởng may mắn mười phần chia cho chúng ta mỗi người sờ một chút là được rồi đúng không?”

“Phải đó!” Đám Từ Cảnh Hi, Tống Hiểu đều biết Dụ Văn Châu có bùa hộ mệnh, lập tức ồn ào kêu lên.

Dụ Văn Châu lắc đầu cười: “Ngày mai môn đầu tiên là thi văn, vậy tốt nhất là hãy phù hộ thi loại không viết chính tả đi?”

“Vậy là không ổn rồi lớp trưởng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!” Hoàng Thiếu Thiên bi phẫn quàng bả vai Dụ Văn Châu: “Mỗi lần tui viết sai chính tả đều bị Ngụy lão đại đánh nha, quả thật tạo thành bóng ma tâm lí!”


“Chẳng liên quan gì đến thi không tốt cả.” Dụ Văn Châu nhẹ giọng nói: ”Thi tốt cũng không liên quan, tất cả đều chưa kết thúc, chỉ cần không chấp nhận thất bại sẽ không thất bại, mình tin tưởng phòng chúng ta sẽ không ai thất bại.”

“....”




Cả phòng ngủ đều lặng im lắng xuống. Bọn họ nhìn chăm chú Dụ Văn Châu. Bàn tay thiếu niên kéo đến sau cổ, cởi dây chuyền xuống đưa cho Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh. Hoàng Thiếu Thiên nắm viên ngọc bích, vuốt nhẹ vài giây, liền truyền cho Trịnh Hiên giường trên, Trịnh Hiên truyền cho Từ Cảnh Hi bên cạnh, Từ Cảnh Hi thò người ra đưa cho Tống Hiểu đối diện, Tống Hiểu vịn lan can khom người truyền cho Lý Viễn giường dưới, nắm vài giây, rồi trịnh trọng đưa đến tay Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu cầm lại dây chuyền của mình, không lập tức đeo lại, xòe tay ra, ngọc thạch trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng vừa rực rỡ vừa dịu dàng. Cậu cầm dây chuyền, lật tay lại, cười tươi: “Đến chồng tay cái nào.”

Mấy người trên giường lật đật đi xuống. Nhóm thiếu niên làm thành vòng, ở giữa căn phòng nhỏ hẹp có phần chen chúc. Tay Hoàng Thiếu Thiên đã đẫm mồ hôi, hắn nhắm mắt lại.

“Một, hai, ba.... cố lên!!!”




Sáng sớm hôm sau tất cả mọi người vội vội vàng vàng, rối cả lên. Ngụy Sâm bận bịu phát giấy báo thi, điểm sĩ số, đếm có hai người không tới, lập tức cầm di động lao ra khỏi phòng học liên hệ với cha mẹ.

Bọn Hoàng Thiếu Thiên phải sang trường khác thi, ngồi xe buýt tới nơi, cửa trường học đã tụ tập thành một nhóm lại một nhóm.

Học sinh cầm giấy tờ thi và đồ dùng học tập chen chúc xuống xe. Ngụy Sâm đứng chống nạnh trên xe buýt hô to cố lên, còn nói thêm vài lời nữa nghe không rõ.

Hoàng Thiếu Thiên chạy tới cổng trường, mới nhớ ra điều gì. Hắn chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, đột nhiên quay đầu tìm kiếm bóng dáng kia giữa dòng người bốn phía.

Hắn tìm thấy rồi, hai tay khum lại bên miệng vờ như loa kêu to: “Dụ Văn Châu...!”

Người kia dừng bước lại, xoay người. Khoảng cách thật xa nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn thấy rõ ràng - dưới ánh mặt trời, cậu cười lên sáng như ngọc thạch.



Tựa như một câu chuyện không có hồi kết vậy, mười năm sau, hắn vẫn có thể nhớ lại trọn vẹn nụ cười năm ấy.

Là trời quang, là biển rộng, là bảo thạch, là ánh nắng rọi lên những nơi tối tăm, là những thiếu niên tươi sáng không sợ đương đầu với ngày mai.



Ai trèo tường ăn xâu nướng, ai nửa đêm nhớ lại quá khứ suýt ngã xuống giường, ai cắn bút nghĩ cách giải bài khó, ai trong đêm khuya yên tĩnh vung vẩy cổ tay đau mỏi….

Ai kiên cường ôm lấy giấc mộng mười năm vạn dặm, ai cắn răng chạy đến kiệt sức trên con đường không có đích...

Trong những năm tháng sau này, đều có một thanh âm giống như tiếng thủy triều, lặp lại nhiều lần, vang vọng mãi bên tai bọn họ…

Đó là một tín hiệu bất tận của mùa hè!




- END –







Lời tác giả:

Phần văn này ban đầu không có ý đăng lên, bởi vì làm một phần dàn ý nonCP Dụ trung tâm cực quá, tôi không thể viết ra một người hoàn hảo, tôi muốn đoản này viết lịch sử đen tối của đám nhỏ trong suy nghĩ của tôi.


Chỉ là đoản này đối với tôi mà nói cũng là rất đặc biệt, lúc viết đoản này thời gian rất trùng hợp với bản thân mình, trừ đoạn cuối ra, chính xác là tôi viết xong lúc thi đại học.

Cuối cùng quyết định đăng lên là bởi vì tôi cảm thấy cần phải đối mặt với chính mình, đoản này viết không được tốt lắm, tuy nhiên phía trong chứa rất nhiều kỷ niệm chân thành, thực sự chân thành, đối Dụ Văn Châu người này tôi thực sự tha thiết yêu.

Hy vọng tương lai sẽ có một ngày tôi có thể trở nên đủ tốt, tự tin mà nói với cậu rằng tôi thích cậu. Cám ơn cậu đã làm bạn với tôi cùng đi qua mùa hè kia, cám ơn cậu giúp tôi có thêm nhiều bạn bè. Sinh nhật vui vẻ, Dụ Văn Châu.
 
Last edited:

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#2
Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Thiếu Thiên đều là Tề Thiên Đại Thánh trong mắt lũ bạn cùng tuổi, tính cách hoạt bát sáng sủa, hào sảng trượng nghĩa, đi đến chỗ nào cũng đều có thể nhanh chóng tạo uy quyền chỗ ấy. Dụ Văn Châu lại hoàn toàn ngược lại, điềm điềm đạm đạm, không ồn ào, không ầm ĩ, mới đầu nhìn không có vẻ gì đặc biệt cả, cùng lắm là bởi vì đạt thành tích tương đối tốt nên được các giáo viên quý hơn một chút, trái ngược với những nam sinh cùng tuổi, tạo thành bức tường ngăn cách giữa đôi bên.
Đọc khúc này xong nghĩ đến cứ như hai người bù trừ cho nhau vậy ớ :))
 

Bình luận bằng Facebook