Hoàn [Tống Từ Trăm Khúc][Tu Tán] Chá Cô Thiên – Bán Tử Đồng

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Chá Cô Thiên – Bán Tử Đồng


Một fic thuộc project Tống Từ Trăm Khúc, gồm 100 fic lấy cảm hứng từ 100 bài Tống Từ, nội dung phong phú,
có cả hướng nguyên lẫn AU, cổ trang, hiện đại, khoa huyễn, HE và BE, cả CP lẫn non CP. Có thể xem đầy đủ tại
đây.

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

CP: Diệp Tu x Tô Mộc Thu

Cv: 张佳乐头上的小花儿

Edit + beta: Băng Ly


Bán Tử Đồng

Chá Cô Thiên

Hoạ cốc điêu an hiệp lộ phùng,

Nhất thanh trường đoạn tú liêm trung.

Thân vô thái phượng song phi dực,

Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.

Kim tác ốc,

Ngọc vi lung,

Xa như lưu thuỷ mã du long.

Lưu lang dĩ hận Bồng sơn viễn,

Cánh cách Bồng sơn kỷ vạn trùng.

Chá Cô Thiên - Tống Kỳ



Cre:倾予九川


[Một]

Phượng Hoàng đậu ngô đồng, phượng đi mà đồng lưu, chính là bán tử đồng.


[Hai]

“Diệp đoàn trưởng lợi hại thật đấy.” Thường xuyên có tân binh cảm thán như thế.

Quả thực là vậy, Diệp Tu gần như bất khả chiến bại trong việc lĩnh binh đánh trận, từ khi gia nhập chiến sự rất ít chịu thiệt thòi. Ngược lại có thể bày ra những cạm bẫy kỳ lạ khiến người người tấm tắc tán dương, dụ địch vào tròng.

“Cậu cho rằng Diệp đoàn trưởng chỉ toàn thuận buồm xuôi gió như vậy sao?” Những lão binh đi theo Diệp Tu lâu năm sẽ bật cười coi thường suy nghĩ này của tân binh, “Cho nên nói, các cậu còn kém xa lắm.”

“Đúng thế ạ, ai có thể so với Diệp đoàn trưởng chứ.” Các cậu tân binh thường đáp lại như vậy.

“Các cậu không tập trung huấn luyện cho tốt, lại tụ tập ở đây thì thầm gì đó?” Sau đó Diệp Tu sẽ xuất quỷ nhập thần xuất hiện cắt ngang cuộc tán gẫu, xua bọn họ giải tán.

“Sao vậy, sự tích vinh quang của Diệp đại thần còn không cho người khác lan truyền sao?” Phương Duệ không biết từ đâu chạy tới, sóng vai đứng cạnh, “Tui thấy bọn họ nói đúng đó chứ, anh cũng không phải hoàn toàn thuận buồm xuôi gió.”

“Cậu thì biết cái gì?” Diệp Tu bật cười huých vai hắn, “Ca đây gọi là khiêm tốn, thâm tàng bất lộ, hiểu không?”

“Cái quần què.” Phương Duệ cười mắng một tiếng, “Ông anh còn không đem mình thổi phồng đến giời là tốt rồi, làm màu cái gì.”

“Đi đi đi, đi làm việc của cậu đi.” Diệp Tu lườm hắn một cái, lấy bao thuốc lá trong túi ra.


[Ba]

Rời nhà trốn đi không phải là suy nghĩ bồng bột nhất thời của Diệp Tu, nhưng khi thực sự nhìn thấy hành lý em trai mình đã thu dọn sẵn mới manh động thực hiện ý định này.

Xách theo hành lý của em trai, Diệp Tu ngồi xe lửa một đường xuôi nam. Người Nhật Bản đã bắt đầu giở trò, hiện tại thế cục hỗn loạn, lòng người hoang mang, nhìn bốn phía thấy không ít người dân chạy nạn.

Dù Diệp Tu theo phụ thân học được cách bắn súng và vài chiêu thức phòng thân, nhưng xung quanh quá đông người, cặp da của hắn lại nổi bật như vậy, cuối cùng bị kẻ xấu tìm cơ hội đập cục gạch vào đầu, hai mắt Diệp Tu hoa lên, ngã xuống ngất đi.

“Anh, anh nói xem người này còn sống không? Sao qua mấy ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh vậy?” Không biết đã mấy ngày rồi, Diệp Tu mơ mơ màng màng tỉnh lại, lọt vào tai là giọng nói trong trẻo của thiếu nữ.

“Sao lại rủa người ta như thế.” Một giọng nam dịu dàng đáp lại cô, “Cậu ấy vẫn còn hơi thở, chắc mấy ngày nay sẽ tỉnh thôi… A, cậu tỉnh rồi sao?”

Diệp Tu cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, Tô Mộc Thu vội vàng bước tới đỡ hắn, lấy gối đầu đặt cẩn thận cho hắn dựa lưng.

“Cảm ơn.” Diệp Tu có ngốc cũng biết người ta cứu hắn, nhẹ cúi đầu nói lời cảm ơn.

“Không có gì, hiện tại bên ngoài đang hỗn loạn, một mình cậu ra ngoài phải chú ý bảo vệ bản thân.” Tô Mộc Thu quay đầu ra cửa gọi một tiếng, “Mộc Tranh, bưng cháo ra đây.”

“Vâng ạ.” Chỉ nghe thấy tiếng Tô Mộc Tranh đáp lại.

Tô Mộc Thu một lần nữa đi tới bên giường hắn, lại bắt đầu dông dài tám chuyện, “Cậu lần này may mắn gặp được tôi, nếu không mạng nhỏ khó bảo toàn nha.”

“Tôi hôn mê mấy ngày?” Diệp Tu nói vòng qua chuyện khác, hỏi anh, “Với lại có thể cho tôi xin chút nước uống không?”

“Không lâu, chỉ hai ngày thôi.” Tô Mộc Thu đứng dậy rót nước, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng hắn, “Tôi còn chưa hỏi cậu tên gì.”

“Tôi tên Diệp Tu.” Diệp Tu vội vàng cầm ly nước lên uống mấy ngụm, trả lời anh, “Anh thì sao?”

“Tô Mộc Thu.” Anh nhìn hắn còn chưa uống đủ, lại đi rót thêm một chén nhỏ, lúc này Tô Mộc Tranh vừa khéo bưng cháo đã ninh nhừ vào, anh tiện thể giới thiệu luôn, “Tô Mộc Tranh, em gái tôi, hai anh em cùng sống ở đây.”

Diệp Tu gật đầu với cô một cái xem như chào hỏi, Mộc Tranh đặt bát cháo xuống, hoạt bát nháy mắt.

“Tôi có một em trai.” Diệp Tu nhìn dáng vẻ hoạt bát lanh lợi của em gái nhỏ, khóe môi cong lên, “Là song sinh.”

“Vậy chúng ta có vẻ có rất nhiều chuyện để nói nhỉ.” Tô Mộc Thu hơi ngẩn người một chút, chợt bưng bát cháo trên bàn lên, “Mộc Tranh, em ra ngoài làm gì thì làm đi.”

Anh đút cho Diệp Tu ăn nửa bát cháo, lại đỡ hắn nằm xuống, sau đó mới ra khỏi phòng. Diệp Tu thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

Hai anh em nhà này có vấn đề. Diệp Tu mấp máy môi, vừa mới bổ sung dinh dưỡng, thân thể hắn hơi có chút sức lực, nhưng hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vừa rồi Tô Mộc Thu đưa nước uống và đút cháo cho hắn ăn, hắn ngửi thấy mùi thuốc súng.

Đây không phải là mùi vô tình nhiễm phải, mà là năm dài tháng rộng kề cận với súng ống. Lời nói của Tô Mộc Thu không có vấn đề, nhưng hoàn toàn không có sơ hở mới càng khiến người ta hoài nghi. Một đôi anh em trẻ tuổi sống dựa vào nhau, vì sao lại trong cảnh loạn thế này lại cứu một người vốn không hề quen biết? Nếu không ngửi thấy mùi thuốc súng ăn sâu bén rễ trên người Tô Mộc Thu, Diệp Tu có khả năng sẽ tin hai anh em này tính cách lương thiện, nhưng hiện tại hắn không thể nào tin tưởng.

Lăn qua lăn lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra lý do gì hợp lý, dù sao hiện tại hai anh em họ Tô có muốn hại hắn, hắn cũng không có cách gì phản kháng được. Diệp Tu suy nghĩ rõ ràng tình trạng của mình, lại thêm vết thương trên người thực sự khó chịu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.


[Bốn]

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tô Mộc Tranh đổ hạt dưa ra, nắm một vốc đặt trước mặt Diệp Tu, hắn lại đẩy trở về cho cô.

“Em tự ăn đi.” Diệp Tu xoa xoa đầu cô, “Anh đang nghĩ cuộc chiến này bao giờ mới có thể kết thúc.”

“Nếu anh ấy ở đây chắc sẽ vui lắm.” Tô Mộc Tranh vừa cắn hạt dưa vừa nói, “Anh có nhiều đồ như vậy có thể cho anh ấy nghiên cứu.”

“Thôi dẹp nha.” Diệp Tu đảo mắt, “Cậu ta lại chả tháo hết vũ khí quân dụng ra nghiên cứu, đến lúc đó ra ngoài đánh trận, một khẩu súng thuận tay cũng không có, em để bọn anh vung đao đi chịu chết sao?”

“Không đâu, anh ấy có chừng mực.” Tô Mộc Tranh phì cười, “Những khẩu súng nội địa kia anh ấy nhìn chán mắt rồi không muốn tháo ra nghiên cứu nữa đâu, nhưng mấy món “hàng nóng” ngoại quốc anh “thu hoạch” được lần trước…”

“Dừng dừng dừng.” Diệp Tu nhanh chóng hiểu ý Tô Mộc Tranh, “Muốn thử súng mới thôi chứ gì, còn đem cả anh trai ra nói… Lần sau lúc ra chiến trường cho em dùng “hàng” mới…”

“Cảm ơn Diệp ca.” Tô Mộc Tranh đứng dậy, “Em không quấy rầy Diệp thiếu tướng ngài suy nghĩ về chiến cuộc, về phòng trước nha.”

“Xì, con bé này, đạt được mục đích là xoay lưng bỏ đi.” Diệp Tu quay đầu nhìn nàng, “Học từ ai vậy? Nói năng ngọt xớt, trước kia là một em gái nhỏ đơn thuần biết bao…”

“Học anh mà.” Tô Mộc Tranh vẻ mặt vô tội, “Anh không phải dạy em sao, cái này gọi là – nhắm trúng hồng tâm?”

Diệp Tu bị cô làm cho nghẹn họng một chút, dùng vẻ mặt không thể miêu tả nhìn cô, Tô Mộc Tranh mỉm cười đắc ý, quay người về phòng mình.

“Mày nhìn đi, gái Tô nhà người ta vốn là một em gái nhỏ đơn giản trong sáng biết bao, lại bị kẻ nghiện thuốc như mày dạy hư rồi.” Ngụy Sâm không biết từ đâu chui ra nói, “Ha ha, thuốc lá còn không, cho lão phu mấy điếu đi.”

“Biến biến biến, hút lắm hại chết ông.” Diệp Tu móc một điếu thuốc lá trong túi ra đưa cho hắn, “Đừng hỏi còn không, hết rồi.”

“Hừ, nói giống như mày không hút thuốc lá nhiều ấy.” Ngụy Sâm nhận lấy, cầm lên châm lửa, “Nói chứ thuốc lá của mày cũng không tồi.”

“Đương nhiên, anh đây có bí tịch độc môn.” Diệp Tu thấy miệng cũng trống trống, tự mình rút một điếu ra hút, “Sợ không?”

“Dẹp đi nha mày, được nước làm tới hà.” Ngụy Sâm cười mắng hắn một tiếng, “Nói nghe nè, mấy thằng lính mới bây giờ đều yếu đuối quá, tức chết ông đây.”

“Ông cho rằng người nào cũng giống ông hả, lão đồng chí cách mạng.” Diệp Tu thở ra một ngụm khói, “Nếu luyện binh dễ dàng như vậy, tui còn gọi ông đến đây làm gì?”

“Được rồi, lão phu chính là mệnh khổ.” Ngụy Sâm trợn trắng mắt lên, “Ai da, ta đã già rồi còn bị bắt đi bán mạng cho mày, đã thế còn không có tiền công.”

“Ông tự xử đi, tui về phòng trước đây.” Diệp Tu ném đầu mẩu thuốc lá xuống dưới chân di di, vỗ vỗ bả vai Ngụy Sâm, “Gánh nặng đường xa a.”

“Còn kéo theo mấy tên trí thức yếu ớt kia nữa.” Ngụy Sâm ghét bỏ nhìn hắn một cái, cũng đứng dậy trở về phòng.


[Năm]

Qua mấy ngày, vết thương của Diệp Tu đã hoàn toàn khỏi rồi. Theo quan sát của hắn, Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh đều không có gì bất thường, nhưng càng như vậy càng khiến Diệp Tu sợ hãi.

Cho đến khi Tô Mộc Thu thẳng thắn rút khẩu súng ra nói muốn cho hắn phòng thân.

“Cậu xem, thương thế của cậu cũng khá ổn rồi. Đầu năm nay ra ngoài không mang súng trên người không an toàn.” Tô Mộc Thu giải thích với hắn như vậy, “Súng này tự tay tôi làm, thử qua rồi, không có vấn đề gì, uy lực lại rất lớn.”

Diệp Tu mờ mịt, nhất thời không biết nói gì cho phải. Hắn đề phòng hai anh em này nhiều ngày như vậy, kết quả đột nhiên sự thật nói cho hắn biết, anh em họ Tô lương thiện ngay thẳng như vậy, bảo hắn chấp nhận ngay có hơi khó khăn.

“Sao vậy?” Anh nhìn Diệp Tu ngây người, nhét khẩu súng vào tay hắn, “Không phải xem thường tôi đó chứ?”

“Không phải.” Diệp Tu lấy lại tinh thần, nhận lấy khẩu súng, xem xét một chút, “Thực sự không tệ.”

“Có mắt nhìn!” Tô Mộc Thu giơ ngón cái cho Diệp Tu.

“Chuyện là thế này, tôi chạy nạn thoát được.” Diệp Tu sinh ra lòng hiếu kỳ sâu sắc với Tô Mộc Thu, mắt cũng không chớp bắt đầu nói dối, “Coi như hai người để tôi đi, tôi cũng không có chỗ nào để đi cả, có thể để tôi ở lại đây cùng hai người không?”

Tô Mộc Thu lại do dự, bình thường anh kiếm tiền bằng việc chế tạo thuốc nổ và súng ống, lại muốn ở nhà nghiên cứu súng, thực sự là không có tiền để nuôi thêm một người. Mấy ngày còn có thể, nếu ở lại lâu dài, vấn đề kinh tế có chút khó khăn.

Nhìn Tô Mộc Thu chần chừ, Diệp Tu lại bắt đầu đoán mò. Hắn cảm thấy vừa rồi cứ tin tưởng Tô Mộc Thu như vậy, thực sự là có chút quá ngây thơ rồi.

“Được.” Cuối cùng Tô Mộc Thu đồng ý, “Nhưng có chút chuyện tôi muốn dặn dò cậu.”

“Anh cứ nói.” Diệp Tu cảm thấy trong lòng mình có chút hưng phấn mơ hồ.

“Ban ngày cậu ra ngoài tìm việc làm kiếm sống, không thể ngồi không ở đây, đến tối mới có thể về nhà.” Tô Mộc Thu giơ ngón trỏ trước mặt hắn, “Chỉ có một yêu cầu như vậy, được không?”

“Không vấn đề gì.” Diệp Tu không hề nghĩ ngợi đã đáp ứng, “Cũng không thể ở đây ăn không ngồi rồi.”

Tiểu tử này vẫn rất biết điều, mắt Tô Mộc Thu sáng lên, hắng giọng một cái, “Vậy quyết định thế đi.”

“Được.” Diệp Tu vươn tay ra, đập tay một cái với Tô Mộc Thu.

“A, còn chưa hỏi cậu bao nhiêu tuổi.” Tô Mộc Thu đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi tuổi Diệp Tu, sau đó đắc ý cười nói, “Anh lớn hơn cậu, đến đây gọi một tiếng Mộc Thu ca nghe thử.”

“Xì xì xì, đi đi đi.” Diệp Tu nhìn ra được Tô Mộc Thu đang nói đùa hắn, phủi tay đứng lên, “Không có gì thì tôi ra ngoài kiếm việc đây.”

“Giấu kỹ súng vào.” Tô Mộc Thu dặn dò hắn, “Mặc dù có thể phòng thân lúc nguy hiểm, nhưng nếu cậu cứ nghênh ngang mang súng ra đường thì có thể gặp chuyện đấy.”

Thực ra Diệp Tu cũng không phải là không hiểu những chuyện này, chỉ là hiện tại toàn bộ chú ý đều đặt trên thân Tô Mộc Thu, có chút lơ là chuyện này thôi.


[Sáu]

“Ây, tui nói này, cây súng kia sao có thể tháo như vậy? Sẽ bị tạc nòng* đó.” Diệp Tu vội giật lấy khẩu súng trong tay Tô Mộc Thu, “Quả thực là phá của không tiếc tay.”

“Cậu gặp qua loại súng này rồi?” Tô Mộc Thu hậm hực nhìn súng trong tay Diệp Tu, lại nhìn Diệp Tu thuần thục tháo nó ra gọn gàng.

“Trước kia đã nhìn qua ở nhà rồi.” Diệp Tu đem khẩu súng tháo rời trả lại cho Tô Mộc Thu, “Anh thử lắp lại một chút đi.”

“Không ngờ cậu còn giấu tài nha.” Tô Mộc Thu vỗ vỗ vai Diệp Tu, nhận lại linh kiện, lại tiếp tục loay hoay lắp ráp.

“Học qua chút thôi.” Diệp Tu không nói thêm câu nào, “Nói không phải chứ, lúc đầu tui còn tưởng anh là người của tổ chức ngầm gì đó cơ.”

“Nếu thuộc tổ chức ngầm thì tui cứu cậu làm gì?” Tô Mộc Thu nhún nhún vai, động tác trên tay không giây nào ngừng lại, “Cậu không nên lo lắng quá, trí tưởng tượng phong phú thật đấy.”

“Ai biết anh cứu tôi làm gì.” Diệp Tu nhìn anh lắp ráp súng ống thành thạo ngoài ý muốn, hơi sợ hãi và thán phục năng lực học tập của đối phương.

“Chỉ đơn thuần là cảm thấy cậu đáng thương, bây giờ biết rồi?” Tô Mộc Thu lắp đặt xong linh kiện cuối cùng, đưa tới cho Diệp Tu nhìn, “Cậu xem tôi lắp đúng chưa?”

“Anh tìm được một tên tiểu tử làm không công thì có.” Diệp Tu bước tới nhìn kỹ, “Lắp không có vấn đề gì, học rất nhanh.”

“Làm người phải có lương tâm mà, là chính cậu muốn ở lại.” Tô Mộc Thu đột nhiên bị Diệp Tu sáp lại gần không biết làm sao, hết lần này đến lần khác nghiêng đầu đi tránh hơi thở của Diệp Tu, “Anh mà phải học hỏi cậu à, anh vốn chính là cao thủ về súng đó.”

“Anh vừa lắp súng suýt tạc nòng.” Diệp Tu không buông tha, ghé sát bên tai anh thì thào, “Tô đại cao thủ.”

“Đó chẳng qua là sự cố nhỏ ngoài ý muốn.” Tô Mộc Thu xấu hổ giận dữ xoay người, chống khẩu súng vào trán Diệp Tu, lại bị Diệp Tu tay chân nhanh nhẹn đoạt được súng.

“Mộc Thu, anh cũng không thể suốt ngày cuộn ở nhà nghiên cứu.” Diệp Tu thuận theo cánh tay Tô Mộc Thu sờ một đường đến bả vai, “Tay nhỏ xương yếu thế này, tôi bóp một cái là gãy.”

“Biến đi.” Tô Mộc Thu hất tay hắn ra, “Giở trò lưu manh.”

“Không phải, tôi nói thật.” Diệp Tu chăm chú nhìn Tô Mộc thu, “Anh có muốn rèn luyện thân thể chút không, mềm mềm yếu yếu thế này, đến lúc đó có tình huống khẩn cấp, sẽ không ứng phó được.”

“Còn có tình huống khẩn cấp gì sao.” Tô Mộc Thu thở dài, “Người Nhật Bản đã chiếm gần hết Chiết Giang, anh còn suy nghĩ xem nên đi đâu.”

“Không cân nhắc qua chuyện gia nhập quân đội sao?” Diệp Tu nghiêng đầu hỏi hắn.

“Không có, tình hình hiện tại không dễ phán đoán.” Tô Mộc Thu lắc đầu, “Aiz, nếu nhất định phải gia nhập một đảng, tôi có khả năng sẽ chọn Cộng đảng* đi.”

“Cộng đảng cũng tốt.” Diệp Tu tán thành, “Anh đừng bỏ ngoài tai lời tôi nói, mặc kệ anh đi đâu, đều phải trước tiên rèn luyện thân thể thật tốt cho tôi.”

“Mấy cái hình thức này mất thời gian lắm.” Tô Mộc Thu có chút không tình nguyện, lại gặp phải Diệp Tu không nể mặt giảng giải đạo lý cho anh, vội vàng gật đầu, “Tôi biết rồi, rèn luyện, rèn luyện nha…”


[Bảy]

“Mộc Tranh, em véo anh một cái, xem anh có phải nằm mơ không.” Diệp Tu lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hoang mang.

“Nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa.” Trần Quả thở dài một tiếng, nhưng cũng không che giấu được tâm tình kích động trên mặt mình. Tô Mộc Tranh mỉm cười, vươn tay ra véo một cái ba trăm sáu mươi độ trên cánh tay Diệp Tu.

“Ai da Mộc Tranh.” Diệp Tu gần như trong nháy mắt bật dậy, ôm lấy cánh tay mình, “Em không lưu tình chút nào nha.”

“Chính anh bảo em véo, sao lại trách em rồi.” Tô Mộc Tranh buông tay ra, khóe môi nhanh chóng nở nụ cười, “Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”

“Đúng vậy, cuối cùng cũng kết thúc.” Diệp Tu xoa xoa cánh tay, “Thật không nghĩ tới, anh còn có thể có cơ hội tham gia nghi thức đầu hàng, vẫn là ở Hàng Châu.”

“Cũng có bảo anh đại biểu đi ký tên đâu.” Phương Duệ bên cạnh chen lời nói, “Diệp đoàn trưởng hôm nay trông có vẻ không giống ngày thường ha?”

“Đi đi đi.” Diệp Tu xoay đầu lại, “Người nào cũng tìm cơ hội trêu chọc tôi.”

“Không nhìn xem bình thường cậu là đức hạnh gì.” Trần Quả nhíu mày, “Kéo thù hận khắp nơi.”

“Tôi cảm thấy có câu nói rất hay.” Diệp Tu đổi giọng, cưỡng ép chuyển đề tài, “Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc. Cách mạng bắt đầu từ Hàng Châu, bây giờ tham gia nghi thức đầu hàng ở Hàng Châu, cũng coi như là kết quả tốt.”

“Được rồi, đừng hót như khướu.” Đường Nhu cắt ngang lời hắn, “Nhưng cuối cùng cũng là kết thúc rồi.”


[Tám]

“Mộc Thu, người Nhật Bản nói muốn nổ cầu lớn trên sông Tiền Đường, chúng ta nên mau chóng rời khỏi Hàng Châu đi.” Diệp Tu đốt một điếu thuốc cho mình, “Nếu không đi sẽ không kịp nữa.”

“Cậu đưa Mộc Tranh đi cùng đi.” Tô Mộc Thu lắc đầu, “Anh không đi nổi.”

“Vì cái gì?” Diệp Tu không thể hiểu được.

“Đúng rồi, bản vẽ này cậu cầm đi, giữ cho kỹ, nhất định không thể để rơi vào tay người Nhật.” Tô Mộc Thu đột nhiên nhớ ra điều gì, cầm một bản vẽ trên bàn nhét vào tay Diệp Tu, “Giúp anh chăm sóc tốt Mộc Tranh.”

“Vì sao anh không đi?” Diệp Tu hốt hoảng gấp gáp nắm cổ tay Tô Mộc Thu, “Đi cùng chăm sóc em gái chúng ta.”

“Cậu cho rằng lâu như vậy đến nay, anh đang làm ăn cùng ai.” Tô Mộc Thu mỉm cười, rút tay ra khỏi tay Diệp Tu, “Cho dù anh muốn đi, bọn chúng cũng không để anh đi. Với lại, người Nhật đã muốn nổ cầu lớn trên sông Tiền Đường, anh càng muốn ở lại, ít nhất anh còn có chỗ dùng.”

“Tô Mộc Thu.” Diệp Tu lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của anh, sau đó vươn tay ra ôm anh vào lòng, “Tôi thích anh.”

Vẻ mặt Tô Mộc Thu trong nháy mắt cứng lại, rồi nhanh chóng mềm xuống, cười nói, “Anh biết, không cần quá lo lắng cho anh, cậu kéo anh rèn luyện lâu như vậy, hiện tại anh rất lợi hại nha.”

“Được.” Diệp Tu nắm chặt bản vẽ trong tay, “Anh phải sống sót, tôi sẽ quay về tìm anh.”

“Anh biết, chắc chắn rồi.” Tô Mộc Thu vươn tay ra, mười ngón tay đan nhau xiết chặt. Trong lòng hai người đều hiểu rõ, đây là một ước định không có khả năng thực hiện, nhưng bọn họ đều mỉm cười, trong lòng không có nửa phần lo lắng.


[Chín]

“Diệp đoàn trưởng, tôi nghe nói phụ thân ngài là Quốc quân.” Sau khi chiến tranh kết thúc, có phóng viên hỏi hắn như vậy, “Vậy vì sao ngài lại lựa chọn gia nhập Cộng đảng?”

“Xem như là do bằng hữu nhờ vả đi.” Diệp Tu suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười đáp lời.

“Vậy thuận tiện cho tôi hỏi thêm một câu, vị bằng hữu này là người như thế nào?” Phóng viên thuận theo hỏi tiếp.

“Cậu ấy là người rất thông minh.” Diệp Tu híp mắt, “Am hiểu chế tạo và lắp ráp súng ống, trước đó loại súng cải tiến trang bị cho quân đội chúng ta, là nhờ bản vẽ trước đây cậu ấy để lại cho tôi.”

“Chiến tranh kết thúc, ngài có điều gì muốn nói không?” Phóng viên không tiếp tục hỏi nhiều, lại chuyển qua một vấn đề khác.

“Chúng ta thắng.” Diệp Tu ngẩn ra một chút, đột nhiên cười, lại lặp lại câu nói này một lần, “Chúng ta thắng!”


[Mười]

Ngô đồng tâm dù chết, thân vẫn vì tài, lưu danh ngàn thế.


04.04.2020

Thanh minh 2020.


Chú thích:


1. Tạc nòng: là một loại sự cố súng ống nghiêm trọng, nguyên nhân chủ yếu là thiếu vách ngăn nòng súng bình thường hoặc lúc chế tạo sử dụng đạn chất lượng kém. Tạc nòng sẽ khiến nòng súng hoặc linh kiện khác bị tổn hại, thậm chí nguy hiểm cho tính mạng xạ thủ, cho nên muốn phòng ngừa tạc nòng, phải tháo lắp súng và đạn đúng cách, cũng thường xuyên tiến hành bảo dưỡng.

2. Cộng đảng.

Đảng Cộng sản Trung Quốc là đảng cầm quyền tại Trung Quốc hiện nay. Vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc được quy định trong Hiến pháp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đảng Cộng sản Trung Quốc được thành lập tháng 7/1921 và đánh thắng Quốc dân Đảng trong cuộc Nội chiến tại Trung Quốc sau Chiến tranh thế giới thứ hai.

3. Quốc dân.

Trung Quốc Quốc dân Đảng là đảng cầm quyền tại Trung Quốc từ lúc Chính phủ Quốc dân hoàn thành Bắc phạt thống nhất Trung Quốc, trải qua thi hành hiến pháp vào năm 1947, đến năm sau cải tổ thành Chính phủ Trung Hoa Dân Quốc, đến năm 1949 do chiến bại trong Nội chiến Quốc - Cộng phải triệt thoái đến Đài Loan.


...
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook