- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,233
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
Tác giả: Dạ Bất Tư Miên
Thể loại: Hướng nguyên
CP: Hàn Văn Thanh x Trương Giai Lạc
Edit: Gingitsune
Beta: @张佳乐头上的小花儿
Thể loại: Hướng nguyên
CP: Hàn Văn Thanh x Trương Giai Lạc
Edit: Gingitsune
Beta: @张佳乐头上的小花儿
Sinh Nhật Khoái Lạc, Hàn Văn Thanh
31.03.2020
31.03.2020
Ban đầu, Hàn Văn Thanh chỉ cho rằng hắn được tỏ tình nên khoe mẽ, đến khi bị hỏi lần thứ năm mới chợt nhận ra Trương Giai Lạc thật sự hiếu kỳ. Hàn Văn Thanh cũng hiểu tâm tình của hắn, chung quy, theo lời Trương Giai Lạc, xu hướng tình dục của đội trưởng Bá Đồ trông còn thẳng hơn dãy cột điện trước cửa câu lạc bộ, dù có độc thân đến năm mươi tuổi cũng sẽ không bị người xung quanh nghi ngờ là đồng tính luyến ái.
Nhưng anh lại thích người cùng giới.
Còn bẻ cong luôn Trương Giai Lạc.
Vừa vặn trái ngược với Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc tuy ra đường rất hay bị người cùng giới giở đủ trò ve vãn, hắn lại là trai thẳng tận xương. Vẻ ngoài của hắn hoàn toàn chẳng liên quan gì mấy chữ "nữ tính" hay "âm nhu", thế mới khó hiểu. Ngay cả một Lâm Kính Ngôn nhìn mặt là biết gei cũng từng an ủi rằng, căn nguyên có lẽ nằm ở tướng mạo xinh xắn đậm chất dân tộc Vân Nam của hắn. Trương Giai Lạc nghĩ đến Đường Hạo, nghĩ đến Trâu Viễn, chả thấy tên nào có khí chất gei, càng nghĩ càng ấm ức, bèn đi tìm Hàn Văn Thanh đánh nhau. Đối với cảnh ngộ của hắn, Hàn Văn Thanh biểu lộ sự đồng tình sâu sắc, sau đó lôi hắn lên giường "đánh nhau".
"Tui giống gay chỗ nào? Anh nói tui nghe, tui sửa."
"Không cần sửa." Hàn Văn Thanh đè cánh tay Trương Giai Lạc không cho hắn giãy dụa, cúi đầu gặm cổ hắn: "Cậu thẳng."
"Tui thẳng anh còn ngủ tui?"
"Không phải cậu cũng rất sướng sao?"
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của trai thẳng, Trương Giai Lạc liền trừng mắt định cãi lại. Hàn Văn Thanh sao có thể cho hắn cơ hội, vừa đè đùi hắn đâm thẳng vào, vừa vuốt ve tiểu Lạc Lạc. Trương Giai Lạc lập tức đầu hàng, nghe giọng chính mình liền biết đại sự không xong. Hắn ngước nhìn Hàn Văn Thanh, thấy người kia lộ vẻ "Thấy chưa" thì xấu hổ không chỗ trốn.
Hàn Văn Thanh đùa hắn cũng đùa xong rồi, thế công liền chậm lại, khẽ hôn khóe môi Trương Giai Lạc. Kẻ này cũng ăn mềm không ăn cứng, vươn tay ôm lấy cổ Hàn Văn Thanh, trong lòng vẫn bất bình, ghé sát vào tai anh chửi đổng lên. Bị tình ái vùi chôn, cả ngữ khí lẫn câu từ của hắn đều thiếu chút mạnh mẽ, đứt quãng lại kèm tiếng thở dốc, cuối cùng mắng mắng liền mắng đến hứng thú của Hàn Văn Thanh dâng trào, bị anh làm hai lần rồi mới thả cho đi tắm.
Hàn Văn Thanh đùa hắn cũng đùa xong rồi, thế công liền chậm lại, khẽ hôn khóe môi Trương Giai Lạc. Kẻ này cũng ăn mềm không ăn cứng, vươn tay ôm lấy cổ Hàn Văn Thanh, trong lòng vẫn bất bình, ghé sát vào tai anh chửi đổng lên. Bị tình ái vùi chôn, cả ngữ khí lẫn câu từ của hắn đều thiếu chút mạnh mẽ, đứt quãng lại kèm tiếng thở dốc, cuối cùng mắng mắng liền mắng đến hứng thú của Hàn Văn Thanh dâng trào, bị anh làm hai lần rồi mới thả cho đi tắm.
"Anh rốt cuộc coi trọng tui chỗ nào?"
Trương Giai Lạc mơ màng muốn ngủ, lại vẫn không ngừng lải nhải.
Bị hỏi mãi, Hàn Văn Thanh xưa nay vốn không thường hoài cựu cũng bắt đầu hồi tưởng chuyện của bọn họ.
Anh bắt đầu có ấn tượng với Trương Giai Lạc ở trận khai mạc mùa giải thứ hai, quen Trương Giai Lạc ở vòng bán kết mùa giải thứ năm, mất gần bốn năm thời gian.
Ấn tượng với hắn, bởi vì hắn là đối thủ, bởi vì "Phồn Hoa Huyết Cảnh". Nhưng khi đó, Hàn Văn Thanh không thể không chú ý Tôn Triết Bình hơn một chút, lý do rất đơn giản: đấu pháp của Tôn Triết Bình tương tự với anh. Người ta luôn trước tiên nhìn thấy những kẻ tương tự mình, dù Trương Giai Lạc múa phím đầy tinh tế, được Hàn Văn Thanh công nhận và đánh giá cao, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Khi tin tức Tôn Triết Bình bị chấn thương tay truyền ra, Hàn Văn Thanh ngồi trước tivi, thầm nhủ đáng tiếc vì mất đi một đối thủ mạnh.
Sau đó, trong trận bán kết, Trương Giai Lạc một thân một mình dẫn dắt đội ngũ, chặn đứng bước chân bảo vệ quán quân của Bá Đồ.
Bên này là đương kim vô địch, bên kia là song hạch nửa đường mất một, người ta hầu hết bắt kèo Bá Đồ, nhưng cuối cùng Bách Hoa mới là kẻ chiến thắng. Trương Giai Lạc đánh rất liều mạng, vừa vào trận liền bung hết hỏa lực. Dưới sự bạo phát của hắn, Bách Hoa Liễu Loạn như được thần trợ, đạn dược bùng nổ tựa như pháo hoa nở rộ khắp chiến trường.
Đánh kiểu hắn, áp lực đâu chỉ đổ lên đôi tay. Đội viên Bá Đồ xuống sân mà trợn mắt há miệng, thầm cảm thán với nhau về đấu pháp như không muốn sống của Trương Giai Lạc. Thua trận, tâm trạng Hàn Văn Thanh cực kém, sầm mặt nhìn về phía phòng thi đấu của chiến đội Bách Hoa. Trương Giai Lạc ra khỏi phòng đầu tiên, ưỡn lưng thẳng tắp, nở nụ cười vui sướng, lại chẳng thể giấu nổi nét uể oải giữa đôi mày.
Lúc bắt tay, đội trưởng đứng đầu mỗi hàng, Hàn Văn Thanh siết chặt năm ngón, khẳng định lần sau Bá Đồ sẽ thắng.
"Tui chờ." Trương Giai Lạc rủ mắt cười, buông lỏng bàn tay.
Lòng bàn tay của hắn lạnh lẽo, ngón tay vẫn còn run run.
Hôm diễn ra trận chung kết, Hàn Văn Thanh cũng đến xem, muốn tận mắt chứng kiến sự ra đời của đội quán quân thứ ba từ ngày Liên minh thành lập. Vi Thảo đối đầu Bách Hoa, chỉ nhìn tên hai đội cũng đã có đủ chuyện để nói. Trước khi thi đấu, số người dự đoán Bách Hoa đoạt cúp cao hơn 70%. Đến khi trận đấu mở màn, so với biểu hiện đầy ấn tượng của Trương Giai Lạc, phát huy của Vi Thảo chỉ tầm tầm. Vậy mà cuối cùng Vi Thảo thắng, Trương Giai Lạc đánh như điên cả trận, cuối cùng vẫn không địch lại sự hợp tác của Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm.
Hai chọi một, đánh người còn dẫn trị liệu. Trương Giai Lạc vẫn không bỏ cuộc, bất chấp đỏ máu lăn lộn trên đất tránh né Bình Thủy Tinh Dung Nham của Vương Kiệt Hi, mãi đến lúc HP hết sạch. Hồi kết này kéo dài quá lâu, giây phút Bách Hoa Liễu Loạn ngã xuống, tiếng hoan hô trên khán đài nghe ra phần nào như được giải thoát. Khán giả đứng lên vỗ tay cho tân vương, Hàn Văn Thanh cũng đứng dậy, vỗ tay cho Trương Giai Lạc.
Tiếng nhạc trao giải vang lên, Trương Giai Lạc đứng dưới sân, ánh mắt dõi theo chiếc cúp không rời, mặt đầy bất cam. Nhưng hắn nhanh chóng dời mắt, bắt đầu an ủi các đội viên đang nức nở bên cạnh.
Lúc đó, các tuyển thủ chuyên nghiệp đi xem thi đấu vẫn chưa có khu vực VIP tách biệt. Tan cuộc, Hàn Văn Thanh bị fan nhận ra, được bảo vệ nhà thi đấu dẫn vào đường hầm dành cho tuyển thủ trước khi hỗn loạn vượt tầm kiểm soát. Nổi tiếng đã lâu, anh sớm quen với tình huống này, một mình đi dọc theo đường hầm tối đen bởi đèn đã tắt. Ánh đèn đường bên ngoài hắt vào, nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau, một bóng người đứng lặng, trên thân khoác đồng phục Bách Hoa, đôi vai phập phồng.
"Trương Giai Lạc?"
Hàn Văn Thanh cho rằng hắn đang khóc, cất tiếng kêu xong liền thấy luống cuống chân tay. Trương Giai Lạc nghe tiếng xoay người, gương mặt không biểu tình cũng chẳng có nước mắt. Trên tay hắn lập lòe một đốm lửa, ra là đang hút thuốc.
Thi đấu áp lực lớn, người hút thuốc trong Liên minh không ít, Diệp Tu chính là điển hình tiêu biểu. Nhưng Hàn Văn Thanh chưa bao giờ biết Trương Giai Lạc cũng hút thuốc. Đối phương giơ gói thuốc hướng Hàn Văn Thanh: "Làm một điếu?"
"Không hút." Hàn Văn Thanh xua tay, lướt nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, ma xui quỷ khiến mà lắm miệng một câu: "Cậu cũng bớt hút đi."
Trương Giai Lạc hơi bất ngờ, nhìn Hàn Văn Thanh rồi liền dụi điếu thuốc: "Tui không nghiện thuốc, ngày thường cũng không hút."
Còn tại sao lúc này lại thèm, cả hai người đều hiểu rõ, nhưng Hàn Văn Thanh chẳng thể nói nên lời an ủi, sau cùng chỉ vỗ vai Trương Giai Lạc: "Đánh không tồi."
"Anh trách tui không?"
Một chốc lặng thinh.
Vừa dứt lời, Trương Giai Lạc bỗng ngẩn người. Qua vẻ mặt của hắn, dường như hắn cũng chẳng biết vì sao lại bật ra lời này.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Văn Thanh là chẳng hiểu gì hết, anh không phải người của Bách Hoa, ai trách Trương Giai Lạc cũng chẳng tới phiên anh, cái gì mà có trách hay không. Nhưng nhìn Trương Giai Lạc muốn nói lại thôi, anh chợt hiểu ý đối phương: Bách Hoa đánh bại Bá Đồ, vậy nên trong mắt Trương Giai Lạc, hắn cảm thấy mình gánh chịu trách nhiệm đoạt cúp quán quân vốn thuộc về Bá Đồ, thuộc về Hàn Văn Thanh. Thế nhưng, Bách Hoa thua Vi Thảo.
Đối với ý nghĩ này của hắn, Hàn Văn Thanh chỉ có thể cau mày.
"Cậu nghĩ nhiều quá."
Trương Giai Lạc cười cười.
Về đến khách sạn nằm xuống giường, Hàn Văn Thanh hồi tưởng lại khuôn mặt tươi cười của Trương Giai Lạc. Anh chưa từng thấy ai cười một cách mệt mỏi như thế, tựa như phải điều động rất nhiều sức lực mới có thể lộ ra vẻ mặt này, nhưng nếu nói nụ cười kia là miễn cưỡng hoặc giả vờ, lại dường như không phải.
Trong buổi họp báo được phát lại, khi được hỏi có lời gì muốn phát biểu, Trương Giai Lạc chỉ nói: Thật xin lỗi.
Hàn Văn Thanh chưa chắc tán đồng phản ứng của hắn, nhưng anh thấu hiểu. Chung quy, ngay cả đối diện anh, Trương Giai Lạc còn thấy hổ thẹn, chứ nói chi đối diện Tôn Triết Bình, đối diện Bách Hoa, đối diện fan của chiến đội và bản thân hắn. Anh không nghĩ Trương Giai Lạc sẽ có hành động khiêng toàn bộ tay nải trách nhiệm lên người mình, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, đó là vì anh chưa từng thấy qua Trương Giai Lạc trong nghịch cảnh sẽ thế nào.
Trước đây có Phồn Hoa Huyết Cảnh, Bách Hoa xem như thuận buồm xuôi gió, dù thua trận cũng chưa bao giờ tăm tối u mê. Ai cũng biết bọn họ tuổi trẻ, ai cũng cho rằng tương lai họ rạng ngời.
Thua một năm, không sao, năm sau mạnh lên là được.
Có lẽ chính Trương Giai Lạc, cũng cho rằng như thế.
Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc là hợp tác, tình cảm của hai người thế nào, đã từng âm thầm trao đổi gì về trận phân ly bất đắc dĩ này, Hàn Văn Thanh đều không biết. Anh chỉ nhận thấy, bằng trực quan của một đối thủ, từ khi Tôn Triết Bình chấn thương ra đi, đấu pháp của Trương Giai Lạc liền thay đổi. Bách Hoa trước đây là Tôn Triết Bình lao lên chém giết, Trương Giai Lạc trợ công và dứt điểm; hiện tại Trương Giai Lạc gánh luôn cả phần của Tôn Triết Bình, dù chuyên gia đạn dược chẳng phải một nghề thích hợp lăn xả, nó lại bộc phát sức mạnh không tưởng trong tay Trương Giai Lạc.
Sau lần chạm mặt trong đường hầm dành cho tuyển thủ, Hàn Văn Thanh tìm QQ của Trương Giai Lạc từ nhóm chat chung rồi kết bạn.
"Gần nhà thi đấu của các cậu có quán ăn nào?"
Đây là tin nhắn đầu tiên Hàn Văn Thanh gửi cho Trương Giai Lạc, thời gian là trước trận đấu tại sân nhà của Bách Hoa vào mùa giải thứ sáu. Trương Giai Lạc lập tức phát huy tinh thần của chủ nhà, không những đề cử một loạt quán ăn, sau trận đấu ngày hôm sau liền dứt khoát mời Bá Đồ cùng ăn khuya. Người Vân Nam nổi tiếng cả nước với phong cách bia rượu hùng hổ, tuyển thủ chuyên nghiệp ngày thường không dính cồn, bèn thay thế bằng đồ uống khác. Người của Bách Hoa, từ đội trưởng Trương Giai Lạc dẫn đầu, thi nhau mời Hàn Văn Thanh uống nước chanh, ra vẻ muốn trả thù bàn thua trên sàn đấu.
Uống nước chanh đến ói cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, ngửa đầu nốc cạn chung thứ tư, Hàn Văn Thanh dứt khoát dằn chung lên bàn, kéo Trương Giai Lạc đang cười hớn hở nhất: "Đi, ra ngoài nói chuyện."
"Ô a a, muốn đánh nhau kìa!"
"Đội trưởng cố cầm cự!"
Ở Bá Đồ, Hàn Văn Thanh rất có uy nên đám người ồn ào đa số đều là đội viên Bách Hoa. Nhìn vẻ mặt hả hê khi người gặp họa của bọn hắn, Trương Giai Lạc giơ ngón giữa, ỡm ờ theo Hàn Văn Thanh ra ngoài. Chỗ bọn họ ăn uống là một nhà hàng dân tộc Thái, xây theo kiểu nhà sàn. Hàn Văn Thanh ưỡn ngực thẳng lưng bước theo bản năng, kỳ thực bản thân anh cũng chẳng biết mình xách Trương Giai Lạc ra làm gì, đâu thể thật sự đánh một trận?
Rốt cuộc, Trương Giai Lạc là người mở lời trước. Hắn dựa vào lan can trúc, hỏi: "Chừng nào các anh về Thanh Đảo?"
"Sáng mai."
"Gấp vậy?" Trương Giai Lạc lắc đầu, giọng phổ thông xen lẫn chút phương ngữ, quả thật rất hợp với hoàn cảnh chung quanh. "Bọn tui quen bay vào buổi chiều, xem như ngày nghỉ."
Đó là vì Côn Minh ở xa, Hàn Văn Thanh nghĩ thầm nhưng không nói ra, anh cũng không phải loại người giỏi tán gẫu. Đột nhiên, một cơn gió nổi lên, Trương Giai Lạc sửa sang đầu tóc, nhoài người ra ngoài lan can: "Lần sau ở thêm một ngày đi, Côn Minh chơi khá là vui..."
"Cẩn thận!"
Hàn Văn Thanh kéo lại Trương Giai Lạc, nhìn lan can đang đung đưa theo gió, cau mày nhìn hắn. Người trong cuộc có mắt như mù, thấy Hàn Văn Thanh trầm mặc lên án, cười ấn tay anh: "Được rồi, về đi thôi, đánh nhau cũng nên phân thắng bại rồi."
"Ai thắng?"
"Đương nhiên là ..." Trương Giai Lạc nhanh chóng sải hai bước đến trước mặt Hàn Văn Thanh, quay đầu, dùng ngón cái chỉ mình: "Tui."
Trong bóng đêm, đôi mắt của hắn sáng ngời. Hàn Văn Thanh cười gằn bảo hắn hung hãn, trong lòng lại nhớ đến nụ cười ỉu xìu ủ rũ gần nửa năm trước. Hắn hợp với vẻ mặt này hơn, nhẹ nhàng vui vẻ, không gì để tâm. Hàn Văn Thanh chẳng mấy ấn tượng với Trương Giai Lạc trước mùa giải thứ năm, nhưng ngẫm lại chắc chẳng khác hiện tại là bao.
Trương Giai Lạc cười tươi tắn thật là đẹp, Hàn Văn Thanh nghĩ. Ý niệm này, đối với một kẻ thích người cùng giới mà nói, chắc chỉ tương đương với một gã trai thẳng nhìn thấy mỹ nữ trong bảng quảng cáo ven đường, thưởng thức là chính, đương nhiên cũng không hoàn toàn không có ý khác. Lúc về phòng VIP, Trương Giai Lạc đi phía trước, bước chân nhanh nhẹn, sau lưng là đội huy của Bách Hoa, áo đồng phục phai cũ mà vẫn nhìn ra được màu sắc tươi sáng thuở ban đầu.
Hôm sau, chuyến bay đến trễ do thời tiết. Hàn Văn Thanh nhìn cơn mưa ngoài trời, cau mày chụp tấm hình gửi Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc trả lời với vận tốc ánh sáng.
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Có thể đánh nên Phồn Hoa Huyết Cảnh, dù là Tôn Triết Bình hay Trương Giai Lạc, hiển nhiên cũng chẳng phải những kẻ khiêm tốn gì. Bộ đôi hợp tác này tung hoành khắp sân đấu mấy năm, tạo nên danh tiếng cho Bách Hoa, thu hút vô số fan chân ái, đồng thời nương theo danh tiếng cùng sự tung hô mà đến, còn có một đám antifan gai mắt bọn họ.
Trong thời gian hai năm sau khi Tôn Triết Bình rời khỏi, trên vài diễn đàn, antifan thường gọi đấu pháp của Trương Giai Lạc là "trường phái chó điên".
Tâm lý của antifan chúng ta cũng đừng mong hiểu. Nếu ai có hỏi, họ sẽ ước rằng Tôn Triết Bình đi rồi Bách Hoa liền sụp đổ, tốt nhất là Trương Giai Lạc cũng tiếp gót Tôn Triết Bình, tuyên bố giải nghệ luôn mới đúng. Vậy nên khi thấy Trương Giai Lạc không chỉ không gục ngã, trái lại còn dẫn theo Bách Hoa, xông về trước với khí thế hơn hẳn năm xưa, những kẻ này đương nhiên tức điên. Trương Giai Lạc đánh càng mạnh mẽ, càng đặc sắc, tiếng mắng chửi của họ càng thêm dữ dội. Đối với loại thành kiến thuần túy này, fan Bách Hoa cũng bó tay hết cách, chỉ đành ủng hộ chiến đội gấp bội. Mỗi lần Trương Giai Lạc ra sân, tiếng hoan hô ở khu vực Bách Hoa gần như rung chuyển đất trời.
Trận tổng chung kết mùa giải thứ bảy, khi Bách Hoa Liễu Loạn một lần nữa gục ngã dưới chân bộ đôi hợp tác Vương Bất Lưu Hành cùng Phòng Phong, sau phút tĩnh lặng ngắn ngủi, một tiếng gào khóc bật lên từ khu vực khán đài của Bách Hoa, lan tràn tựa như bệnh truyền nhiễm, biến thành từng đợt tiếng vang nặng lòng.
Qua một lúc lâu, Trương Giai Lạc vẫn chưa rời khỏi chỗ ngồi. Màn bắt tay sau trận đấu, hắn là người cuối cùng xuất hiện, trông nhợt nhạt như vừa được vớt ra từ xô đá.
Lịch sử lặp lại, khác biệt ở chỗ đây là lần thứ ba Trương Giai Lạc anh dũng chiến đấu một mình trong trận chung kết.
Xem những pha phối hợp đẹp mắt của Vương Kiệt Hi cùng Phương Sĩ Khiêm, bất kỳ người chơi nào theo dõi Liên minh chuyên nghiệp lâu năm cũng không thể không tự hỏi: Nếu Tôn Triết Bình không giải nghệ, thì hình ảnh trên sàn đấu lúc này sẽ ra sao? Vi Thảo có còn là chiến đội đang nâng cúp quán quân?
Không ai có câu trả lời, bởi trên đời, làm gì có hai chữ "nếu như".
Đợi khán giả rời khỏi nhà thi đấu, Hàn Văn Thanh báo cho bảo vệ một tiếng liền rảo bước về phía đường hầm tuyển thủ, quả nhiên nhìn thấy Trương Giai Lạc đứng hút thuốc ở cuối lối đi. Lần này, hắn đứng trong bóng tối, nơi ánh sáng đèn đường chiếu không tới, nếu không có đầu thuốc lập lòe ánh lửa kia, hắn đã gần như chìm vào màn tối vây quanh.
Điểm sáng kia khẽ lay động, chắc là Trương Giai Lạc đang giơ tay thăm hỏi.
"Hàn đội? Sao trùng hợp vậy, lần nào hút thuốc cũng bị anh bắt gặp."
Đây không phải "trùng hợp", Hàn Văn Thanh thầm nghĩ. Tinh thần của Trương Giai Lạc tốt hơn anh nghĩ, phần nào khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Dường như anh cũng chẳng có lập trường an ủi Trương Giai Lạc. Mấy năm qua, Bá Đồ cũng luôn thất bại trong vòng chung kết, thậm chí chẳng có vé vào tổng chung kết, nhưng hiển nhiên đó không phải tình huống của Bách Hoa. Người ta đều nhận thấy, Trương Giai Lạc đang thiêu đốt cuộc đời đánh giải của mình bằng sự điên cuồng không muốn ngày mai.
Nếu như điên cuồng có thể mang về kết quả mong muốn, vậy cũng không tồi.
Nhưng nếu không thì sao?
"Mùa tới, cố gắng hơn nữa." Trầm mặc một lúc, cuối cùng Hàn Văn Thanh chỉ nói một câu.
"Không có mùa tới đâu."
Đột nhiên, giữa khoảng lặng, từng đợt tiếng ve kêu tràn vào nhà thi đấu, vang vang như gần như xa trong đường hầm.
"Tui không đánh nữa." Trương Giai Lạc nói.
Hàn Văn Thanh cau mày.
"Cứ thế mà buông bỏ? Cậu cam tâm sao?"
Ngữ khí của anh không thể nói là ôn nhu, thậm chí có phần chất vấn, Trương Giai Lạc lại chỉ cười cười: "Anh không hiểu."
Lại là nụ cười nặng nề mệt mỏi kia.
Hàn Văn Thanh bước tới một bước. Chắc bởi khí tràng của anh quá mạnh mẽ, Trương Giai Lạc vô thức thẳng lưng dậy, nhưng không trốn tránh. Rất ít người dám nói chuyện với Hàn Văn Thanh trong tư thế này, ánh mắt của Trương Giai Lạc bị bóng tối che khuất, khiến người khó lòng đọc hiểu tâm trạng của hắn, nhưng chắc chắn trong ánh mắt đó chẳng mảy may có một tia thoái nhượng.
"Cố lên."
Một cái ôm thật chặt mà ngắn ngủi. Một khoảng lặng thinh thoảng hương xà phòng.
"Tui còn tưởng anh định đánh tui."
Hàn Văn Thanh nhìn thẳng vào mắt Trương Giai Lạc, qua một hồi, trả lời ngắn gọn: "Không cần thiết."
Con đường của mỗi người đều do bản thân lựa chọn.
Lần tiếp theo anh gặp lại Trương Giai Lạc, là ở một quán cà phê bên ngoài câu lạc bộ Bá Đồ.
Bọn họ vốn không hề thân nhau, hết làm đối thủ lại càng không gì để nói. Sau khi Trương Giai Lạc giải nghệ, Hàn Văn Thanh cũng ngừng liên lạc với hắn. Không phải anh không muốn, chỉ là không có lập trường, trên đời này, thứ quan hệ xấu hổ nhất chắc có lẽ là nửa quen nửa lạ. Cho nên khi biết quyết định của câu lạc bộ, Hàn Văn Thanh chỉ kinh ngạc một chốc, rồi lập tức cảm thấy vui mừng, vì sắp có một đồng đội với trình cá nhân hàng top, và vì... Anh cũng không rõ ràng lý do khác là gì.
Một năm không gặp, Trương Giai Lạc hơi gầy, nhưng trông tươi tắn hơn trước.
Chuyện ký hợp đồng chẳng can hệ đến Hàn Văn Thanh, chỉ là quản lý cân nhắc đến sự gắn kết trong tương lai của chiến đội, bèn kêu đội trưởng cùng đi. Khi hai người nọ đối chiếu các điều khoản hợp đồng, Hàn Văn Thanh ngồi bên cạnh khoanh tay nhìn.
So với dáng vẻ sành sõi lõi đời của quản lý, gương mặt non choẹt của Trương Giai Lạc càng thêm ngây ngô như một sinh viên đại học chưa va chạm xã hội, cứ khiến người ta lo lắng hắn sẽ chịu thiệt. Nhưng ấy chỉ là ấn tượng bên ngoài, xem xét từng chi tiết trong hợp đồng, Trương Giai Lạc đều đề ra nghi vấn một cách rõ ràng trật tự. Thế nên Hàn Văn Thanh sực nhận ra, người này là đội trưởng Bách Hoa, đã từng tự mình suất lĩnh chiến đội hơn hai năm rưỡi, đồng đội bên cạnh đều quá trẻ tuổi, còn cần học tập hắn, chẳng ai có thể chia sẻ với hắn.
Ký tên xong, Trương Giai Lạc như phát hiện điều gì, quay đầu về phía Hàn Văn Thanh. Chạm phải ánh mắt anh, hắn ngẩn người, lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng lóa.
"Từ giờ là đồng đội rồi." Hắn nói.