Hoàn [Song Hoa] Cul De Sac - Until Next Time

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


Until next time
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Người viết: Lá
Tribute to bạn tôi, sachsekhoemanh, một tay đua kính nghiệp. Một truyện thuộc hệ liệt Cul De Sac.


@Cát Tường Tam Bảo So long, partner.

.

"Đại Tôn!"

Trương Giai Lạc ngậm trong miệng một cây kẹo que vị sôcôla, tay cầm bọc đồ mới mua vừa đi vừa tung tẩy, đến đầu hẻm liền thấy Tôn Triết Bình đứng trước khu nhà tán gẫu với Vương Kiệt Hi và Chu Trạch Khải. Một tay đua dĩ nhiên không có gì để nói với một bang chủ và một tay súng, hắn ắt là thèm thuốc đến không xong, ra ngoài chờ Trương Giai Lạc thì gặp phải hai đồng nghiệp khác bộ môn. Trương Giai Lạc biết vậy, vẫn lững thững đi tới gần mới móc gói thuốc nhét vào tay hắn, Tôn Triết Bình rút ra một điếu rồi đưa sang bên cạnh ướm hỏi tượng trưng, ngạc nhiên phát hiện Chu Trạch Khải cũng hút thuốc.

Nhưng không soái bằng Đại Tôn, Trương Giai Lạc nghĩ. Một thằng trai mới lớn nhìn nhận cái gọi là soái không giống con gái, mặt đẹp để làm gì, tướng hút thuốc ngầu mới đáng ngưỡng mộ. Tôn Triết Bình rít nửa điếu thuốc giải tỏa cơn thèm, dập lửa tiện đường vò rối tóc Trương Giai Lạc, nhanh chân bỏ đi vào nhà còn không quên phất tay với hai tên kia thay cho tiếng chào. Trương Giai Lạc luống cuống ôm đầu, chửi tiếng đờ mờ chạy theo đánh hắn.

Vương Kiệt Hi nhìn bọc xốp toàn kẹo que và khoai chiên dưới đất, tự hỏi có nên mang về cho đám nhỏ, cuối cùng nhún vai, mặc kệ.

.

Trương Giai Lạc gặp Tôn Triết Bình trên một đường đua dã chiến, map sa mạc trên mode va chạm. Xe hắn bị hất văng bánh, lật ngửa xoáy vòng, nằm thành một đống phế liệu bên vệ đường, nhìn những chiếc xe phía sau rít gào vượt mặt. Hắn giận đến nghiến răng, đang định chửi, qua tấm kính ngược bỗng nhìn thấy chiếc xe dẫn đầu đoàn đua bẻ lái, offroad lao về phía mình.

Cái gì đây? Hiếp xác à?

Hiếp xác là hành vi cực kỳ hiếm gặp trong thể loại game đua xe, bởi khi hạ gục đối thủ, người ta vẫn còn cả một đoạn đường cần phải về đích chứ không tính là thắng luôn như dòng game khác. Chỉ ở những trận thách đấu 1v1 không tồn tại các tay đua chung, húc chết đối thủ coi như thắng thua đã quyết, mới xảy ra tình trạng này. Nhất là khi, vụ thách đấu diễn ra giữa hai tay đua thù hằn truyền kiếp.

Nhưng đó là lần đầu tiên Bách Hoa Liễu Loạn gặp Lạc Hoa Lang Tạ.

Hắn nằm chết dí trong chiếc xe lật ngược, chẳng thể giãy dụa mà giương mắt nhìn chiếc McLaren đỏ rực cua một cú cực đẹp vòng về, thắng ngay trước mũi xe mình. Tay đua vốn dẫn đầu lại bỏ đường đua, hẳn đang là tâm điểm của vô vàn xôn xao từ bình luận viên đến khán giả bên ngoài mở cửa xe bước xuống. Tầm nhìn sát đất vô cùng hạn chế, chỉ cho phép Trương Giai Lạc nhìn thấy đôi ủng màu đen đạp cát bước tới chỗ mình, chủ nhân đôi ủng rất ngầu rất đáng ghét ngồi xổm xuống. Tai nghe truyền đến tiếng cười rất trầm, dưới nắng vàng sa mạc, người nọ nói với hắn:

"Hey, trình khá đấy nhóc, có muốn theo anh đua khắp thế gian?"

Màn hình game hiện lên dòng chữ báo hiệu tay đua đầu tiên đã đến đích, những cái tên cán vạch kèm số phút số giây lần lượt nhảy ra từ cạnh trái. Trận đua kết thúc, Bách Hoa Liễu Loạn xếp chót bảng, Lạc Hoa Lang Tạ ở ngay trên hắn. Hắn vừa thua một giải online, tay đua mới gặp kia cũng bỏ cả trận chung kết để đến hỏi hắn một câu sau khi chính tay lách hắn văng bánh bằng một cú húc đầu đúng chất khốn nạn.

"Hả? Anh là ai?"

"Tôn Triết Bình."

Sau này mỗi lần nhớ lại, Trương Giai Lạc vẫn cảm thấy bó tay với Tôn Triết Bình. Anh hoàn toàn có thể đua thắng lấy tiền thưởng xong mới tới rủ tui lập team mà?

.

Những năm 2002 - 2004, Tôn Triết Bình tiêu từng đồng nhỏ nhất mình kiếm được cho bộ vô lăng cảm giác thực. Hắn mua lại nó và đổi ít nhất hai lần từ một lão tướng làng đua. Sau khi thắng giải, lão tướng này thanh lý bộ vô lăng đã cùng mình chinh chiến để upgrade lên gear mới, bộ vô lăng cũ trở thành hàng săn tìm của những game thủ ôm mộng chuyên nghiệp. Khi những cậu nhóc tiểu học vẫn giành nhau cần gạt trên thùng máy game ngoài hàng và điều khiển chiếc xe không thể thao tác quá nhiều trên đường đua AI, diễn đàn của dân đua đã kinh qua mấy trận sóng gió chợ ngầm để tranh nhau từng phần của bộ gear nổi tiếng. Ba lần Tôn Triết Bình đều thắng, lúc đó hắn chỉ là một học sinh cấp ba, đua xe để luyện tay nghề chứ chưa đủ tuổi go pro.

Lúc mới thấy dàn máy của Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc từ cú dxdiag đầu tiên đã té ghế. 24MB RAM! Tôn đại gia, anh định làm gì với con quái vật này?

Nhưng sự thật là con quái vật của Tôn đại gia không khỏe mạnh cho lắm, và hắn liên tục phải đánh vật với nhiệt độ của nó. Hai màn hình của hắn một bên đánh vô lăng, một bên đặt Core Temp check nhiệt, chỉ cần con số nhảy giật, hắn liền phải out đường đua. Mà Tôn đại gia không có tiền cũng không biết làm sao sửa sau một trăm lần thử nghiệm nhiều cách.

Mỗi một game lớn đều có vấn đề của riêng mình và những lỗi cá nhân không cách nào hiểu được. Đôi khi người chơi luôn sẽ tự hỏi, kiếp trước mình có phải đã ks bãi farm của team developer, để kiếp này bị cái lỗi không giống ai.

May mà mặc cho tất cả, bọn hắn vẫn đua.

Bọn hắn thao thức suốt đêm với ánh đèn không bao giờ tắt trên đường, những vạch sáng hình mũi tên chỉ dẫn như khúc nhạc ám ảnh cả cuộc đời, ăn sâu vào tiềm thức. Tốc độ, cự ly, độ bám mặt đường, tiết tấu hòa vào nhịp đập của mạch máu. Nhưng Tôn Triết Bình người này vốn không nói lý, sống bản năng đến mức cự tuyệt tiết tấu. Đó là thế mạnh của hắn, ác mộng của những kẻ chia sẻ đường đua với hắn, đồng thời cũng là thế yếu trí mạng, dù rằng bọn hắn lúc đó không biết. Bạt mạng là những gì người ta nói về một tay đua, chỉ cần bánh xe đặt trên đường, chân đặt trên bàn đạp, bọn hắn không có ngày mai.

See, I'm rock like coal is, old and dusty
But, y'all already know what's underneath
Give me some time, and keep applying pressure
Watch me shine like the ex-BadBoy.

.

"Ngồi thử không?"

"Thử liền!" Trương Giai Lạc sáng bừng hai mắt.

Hắn không tốn quá nhiều thời gian để quen gear. Tên nhóc rất nhắng này mọi thường nhoi không gì bằng, chỉ cần ngồi vào vô lăng sẽ lập tức yên tĩnh. Lần đầu Tôn Triết Bình đặt tay lên lưng hắn để cảm nhận độ rung, hắn tập trung đến mức không phát hiện. Gáy hắn nóng hầm hập, mồ hôi thấm áo, Tôn Triết Bình đặt tay còn lại ở cạnh trên màn hình, hơi cúi người.

"Gió 2.1, 2s, phải 63°."

Những cú đánh lái của hắn rất hoa lệ, không thẳng thắn buông thả như Tôn Triết Bình. Nhưng chỉ cần nghe độ rung trên lưng đối phương qua một bàn tay, bọn hắn sẽ cảm nhận được thứ đối phương đang cảm nhận.

Có lần phóng viên phỏng vấn đối thủ bị Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc đánh bại trong một giải đấu LAN, người này nói rằng: "Một team đua xe có hai người, hợp tan là chuyện thường tình, có thể hoán đổi nhân sự với team khác, nhưng Song Hoa là độc nhất." Bọn hắn mang cảm nhận của đối phương hòa vào tiềm thức, Trương Giai Lạc biết chính xác Tôn Triết Bình cần bao nhiêu giây để bẻ lái khi những vạch màu vàng đen xuất hiện, Tôn Triết Bình biết nơron thần kinh Trương Giai Lạc phản ứng thế nào với cú lách gây hấn từ đối thủ. Bọn hắn nâng cấp lối đọc map của mình để phù hợp với duy nhất đối phương, còn ranh mãnh chọn những thời điểm đọc kỳ quái như 1.8s, 2.3s, đấu LAN ngồi kề sát nhau cũng không một ai kịp chống phá, chỉ có bọn hắn nghe tiếng nhau là bản năng tự xử lý số liệu thành thao tác.

Bọn hắn lấy đó làm phương thức càn quét mọi giải đấu, hất cẳng mọi đối thủ, cũng là cách để khoe mẽ về sự ăn ý vô bì, trăm lần như một, càng làm khó người khác càng chơi không biết mệt.

"Nhưng nếu một trong hai nghỉ đua, người còn lại coi như chết." Tay đua về nhì kia kết luận.

.

"Ê Trương Giai Lạc, hỏi ông một chuyện." Phương Duệ ngửa cổ tu Pepsi, nói.

"Gì?"

"Nghe nói dân đua mấy ông không cần học lái ngoài đời, leo lên xe thiệt cũng sẽ biết lái hả?"

"Dĩ nhiên." Trương Giai Lạc vênh mặt đắc ý với tên đồng nghiệp mang tag Hưng Hân, được dân DotA tôn sùng là thần tượng của giới cave.

"Thiệt hay chơi?"

"Tui chưa thử, nhưng là Đại Tôn nói đó. Ông không tin, tới nói chuyện với Đại Tôn?"

"Ặc, thôi..."

"Hahaha, hôm nào qua nhà tụi tui đi, dạy ông lái xe!"

Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc làm gì có mấy chiếc bốn bánh hai cửa mở ngược lên trời đẹp lồng lộn như trong game để dạy Phương Duệ, bọn hắn chỉ có một con xe hai bánh cọc cạch, Tôn Triết Bình lái, Trương Giai Lạc ngồi yên sau ngậm kẹo.

Thời chưa phát triển, xe số với xe ga như máy chụp hình cơ với máy kỹ thuật số. Nếu bắt gặp một cậu trai ở tuổi thể hiện, chưa quá trải đời lại khăng khăng chọn một chiếc xe số, đó khả năng là một tay đua công nghệ. Họ là bộ phận chiếm số lượng ít trong xã hội, nhưng có lối sống và gu rất riêng, cũng như bất kỳ gamer nào trong khu dân cư cul-de-sac này, sinh hoạt khác người, sở thích khác người, cách kiếm tiền khác người, thậm chí khác nhau theo từng bộ môn, nhưng lý tưởng khó hiểu với xã hội thực thì tương đồng. Cho nên họ mới cư ngụ trong ngõ cụt không có mùi vị thế giới bên ngoài, một cuộc sống hoàn toàn thuộc về game thủ, ít ánh sáng mặt trời, nhiều hào quang ẩn giấu.

Cách Tôn Triết Bình cưỡi xe máy rất đặc biệt. Hắn không ngu ngốc đánh cược tính mạng mình với vài giây thời gian, càng không nhầm lẫn nghề đua xe trên game với tay lái ngoài đời thực, nhưng lối đánh lái của hắn rất nghệ thuật. Chiếc xe nặng nề dưới sự điều khiển của hắn linh động như rắn, mỗi bộ phận như có mối nối, nói dừng liền dừng rất êm dù phải phanh gấp, nói lách liền lách đến điệu nghệ lại không làm người được chở là Trương Giai Lạc cảm thấy hoảng hồn thót tim.

Ngoài việc biết rõ Tôn Triết Bình nhìn hộp số xe máy như hộp số xe muscle và apm lái như apm đua, Trương Giai Lạc chỉ gọn gàng kết luận, cổ tay Đại Tôn rất vững, lực cánh tay lại mạnh.

.

"43° trái, 3.8m, 3s tiếp cận."

"43° trái, 3.6m, 2s tiếp cận."

"45° trái, 3.8m, tiếp cận!"

"Quẹo!"

Rít!!

Tiếng bánh xe xoáy trên mặt đường, tay phải Tôn Triết Bình hoạt động như gió trên cần số, tay trái đánh lái một góc 23° bẻ thẳng sau 1/3s. Tiếng Trương Giai Lạc tiếp tục vang lên không ngừng, cua nối cua, lúc trái lúc phải, mắt bọn hắn đăm đăm nhìn màn hình không chớp, ánh lên vệt đèn đường đua, mồ hôi chảy ròng mà đôi tay vững như cơ khí.

Đại dương bao la dát bạc giữa đêm là phần thưởng bonus ngoài tiếng hò reo của những cô em váy ngắn bốc lửa, bọn hắn "chở" nhau qua sa mạc hùng vĩ nắng gió có khóm hoa tím nhỏ ven đường, nắng vàng phả thẳng vào ngực người cầm vô lăng bên ngoài màn hình. Bọn hắn cười rộ chạm tay, đổi lái. Giọng Tôn Triết Bình khàn hơn, ổn hơn Trương Giai Lạc, thói quen đọc map cũng ít lời thừa. Bọn hắn biết rõ bản năng lái của nhau, hiểu khi nào đối phương sẽ bắt đầu bẻ lái, khi nào đạp nhả ga và tốc độ đổi số tay. Người đọc map cũng có một vô lăng vô hình trước mặt, tay hắn không lái nhưng từng sợi dây thần kinh đều rung theo cảm ứng vô lăng của người ngồi cạnh, khớp xương vai và lưng chuyển động theo mỗi góc cua. Nếu nhìn từ phía sau lưng, sẽ thấy hai đôi vai nhích cùng nhịp điệu, hai cái đầu nghiêng cùng hướng bánh xe lăn.

Bọn hắn có một năm tung hoành làng đua trước khi Tôn Triết Bình chấn thương giải nghệ. Trong một năm đó, bọn hắn cùng nhau đua thắng vô số tên tuổi nổi tiếng. Trong màn hình chỉ có một racer, nhưng sau màn hình là hai thiếu niên thiên tài với lý tưởng được chơi game, được thi đấu đến cuối cuộc đời.

Free to play, free to race.

.

"Két!"

Xe chưa lăn bánh, chỉ số apm trên bảng thống kê đã bùng phát đạt đỉnh, Trương Giai Lạc đổi số đánh lái nhìn bản đồ nhả ga rồi lại đạp chỉ cho một pha thắng gấp trước vạch xuất phát, chiếc McLaren đỏ luôn được hắn chọn cho mọi giải đấu kịp dừng lại ngay mép vạch tránh thảm cảnh chưa đua đã bị loại.

Trương Giai Lạc mắng tiếng thô tục, quay góc nhìn tìm kiếm tên láo toét nào đã hất đuôi xe mình.

Một chiếc Lamborghini vàng chói vạch đen, hệt như màu mũi tên chỉ đường, ai động ai văng bánh, bá đạo không nói lý.

Hắn ngỡ ngàng hết mấy giây, rồi bỗng bật cười. Hắn nghĩ, bên kia màn hình, người nọ chắc chắn cũng đang cười sau vô lăng, có lẽ thêm một cú hất đầu về phía đường đua trước mặt.

Cô nàng Nam Mỹ với làn da nâu bóng lên dưới nắng, quần soóc chỉ che nửa mông, chiếc áo ngực trên tay xoay tròn, tiếng xe lập tức rồ lên dữ dội trên nền nhạc rock quen thuộc kích động mọi bầu máu nóng thanh niên. Cánh tay nõn nà phất xuống, tám chiếc bánh chuyển động song song, bắt đầu cùng một đường đua rồi dần tăng tốc, cuối cùng rẽ thành hai hướng ở mũi tàu.

"Đua xe phải thuộc ngõ tắt, rẽ qua đánh một vòng lớn, cuối cùng nhập vào đường chính ở ngay trước đích." Tôn Triết Bình từng nói với thái độ đểu giả sau khi thắng hắn ván đua Chip n Dale dành cho trẻ con năm tuổi.

Có lẽ, có lẽ đi.

Đoạn đường này dài quá, nhiều dốc lại có ổ gà, nhưng phong cảnh rất rất đẹp. Tôi sẽ kể cho anh nghe, khi ta gặp nhau ở cuối con đường.

It's been a long day without you, my friend
And I'll tell you all about it when I see you again.

Làng đua có huyền thoại Trương Giai Lạc, người solo không cần hợp tác, một mình vừa lái vừa đọc map, điên cuồng đua vào tổng chung kết thế giới hai lần. Những năm sau 2010, bộ môn đua xe chết dần trong ngành công nghiệp eSport dưới sự lên ngôi của dòng game MOBA, Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình của năm đó đã đi về đâu giữa dòng đời, không ai biết, chỉ biết con đường dưới bánh xe mỗi người chắc chắn vẫn rất dài.

Chỉ là, trên đường mãi mãi không còn bóng dáng của người kia nữa.

We've come a long way from where we began
Oh I'll tell you all about it when I see you again.

Farewell, my love.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Câu chốt sao mà đắng mề...
 

Bình luận bằng Facebook