Hoàn [Chu Diệp - Toàn viên] 《 连 》- Liên kết

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Dưới đây là lời tác giả trả lời thắc mắc của bạn đọc, kèm chút tranh luận và phân tích theo góc nhìn của tác giả về tuyến tình cảm và các tình tiết trong fic. Khá dài nên Thỏ để trong tag spoil, không ảnh hưởng đến nội dung fic nên không nhất thiết phải lết hết gần 10k chữ này nha :p
Có bạn gái ngờ vực về tuyến tình cảm của fic này . . . Có lẽ muốn nói nếu không phải tác giả cho Tiểu Chu đi cửa sau thì sẽ chẳng phát triển thành Chu Diệp. Vì fic này tag Chu Diệp nên mới là Chu Diệp. Bạn ấy tỏ ý không hiểu, vì Tiểu Chu đã làm rất nhiều, người khác cũng làm rất nhiều, thế nhưng Diệp thần lại chỉ đối xử khác biệt với mình Tiểu Chu. Còn không ngờ là Diệp thần sẽ an ủi Tiểu Chu, muốn thấy có người che chở Diệp thần . . . muốn có cảm giác "Tôi biết anh là mạnh nhất, dù có độc thân một mình cũng có thể chiến thắng tất cả, nhưng tôi vẫn muốn dùng chút tài hèn sức mọn này để che chắn một chút gió mưa cho anh."​
Chờ chút, giờ tôi sẽ trực tiếp trả lời bạn gái này, nào mình cùng mổ xẻ . . .​
Đúng, Tiểu Chu đã làm rất nhiều, người khác cũng làm rất nhiều, thế nhưng không phải cứ làm được nhiều thì sẽ có hi vọng, còn phải xem cách làm ra sao đúng không? Ví dụ, bạn không thích hoa hồng, lại còn bị dị ứng, có người mỗi ngày mặc gió mặc mưa đem hoa hồng tới tặng, người ta thật sự rất nỗ lực, nhưng bạn có thích không? Tiểu Chu vì tính cách của bản thân nên mới tìm được đúng phương pháp, cách làm không tốt thì cố gắng hơn nữa cũng sẽ vô dụng phải không? Mượn lời Trương Tân Kiệt đã nói, bất kỳ ai lỗ mãng muốn lay động vị trí của Tô Mộc Thu trong lòng Diệp Tu đều sẽ khiến hắn thấy phản cảm. Cho nên vài người từng theo đuổi Diệp Tu đều lựa chọn lảng tránh sự tồn tại của Tô Mộc Thu, khóa miệng không hề nhắc tới. Thế nhưng lòng người sáng như tuyết, lảng tránh không đồng nghĩa với việc người đó không ngại —— Diệp Tu sao có thể không phát hiện ra.​
Thế nhưng Chu Trạch Khải thì khác, hắn đánh thẳng vào điểm khó nhất. Chưa từng trốn tránh, hơn nữa lại bao dung sự tồn tại của Tô Mộc Thu, nhờ người đó mới có một Diệp Tu hiện tại, một Diệp Tu hoàn chỉnh. Diệp Tu chưa từng kể tỉ mỉ toàn bộ chuyện liên quan đến Tô Mộc Thu cho bất kỳ người nào, thế nhưng hắn lại nói ra trước mặt Chu Trạch Khải. Diệp Tu là guide, hắn có bao nhiêu thấu triệt với tâm trạng với lòng người? Lúc hắn lựa chọn việc nói ra những lời này, hắn đã hiểu tâm ý của Tiểu Chu.​
Hơn nữa, khi chia sẻ một phần hồi ức quý giá với một người, một bí mật vốn được cất giấu, bạn sẽ cảm thấy khoảng cách được rút ngắn rất nhiều. Có lẽ hiện tại bạn không để ý, có lẽ bạn chỉ muốn phát tiết một chút, thế nhưng đến khi ngẫm lại sẽ phát hiện, lúc đó người này đã không giống như xưa.​
Rồi liên quan đến việc bảo vệ Diệp Thần, che chắn gió mưa cho Diệp Thần. . .​
Diệp Thần hiện rất mệt mỏi, vết thương khắp người, nhưng hắn vẫn mãi tiến lên phía trước. Hơn nữa, chí ít là trước khi Diệp Tu giết được Lưu Hạo, hắn chắn chắn sẽ không dừng bước. Chuyện hắn để tâm, người hắn hận, không thể mượn tay người khác làm. Diệp Tu không cần một bến cảng, thứ hắn muốn là một người bạn đồng hành. Che chắn chút mưa gió cái gì, nghe qua thì thật tốt đẹp, nhưng đối với Diệp Tu thì một người cùng hắn đối mặt với gió mưa sẽ phù hợp hơn.​
Suy nghĩ "tôi biết anh là mạnh nhất, dù có độc thân một mình cũng có thể chiến thắng tất cả, nhưng tôi vẫn muốn dùng chút tài hèn sức mọn này để che chắn một chút gió mưa cho anh." trong tình yêu thật sự quá tầm thường. Trong phần tình cảm này, Chu Trạch Khải không hề là một nô bộc thấp kém. Hắn thương Diệp Tu, nhưng cũng tôn trọng Diệp Tu, hắn biết hiện tại Diệp Tu muốn gì. Đồng thời, hắn cũng có lập trường của chính mình.​
Giống như một chương, lúc Diệp Tu . . . ừ thì trêu chọc hắn, hắn xác định rõ và nói là việc ấy sẽ quấy nhiễu hắn, hắn không thích như vậy, hi vọng nếu Diệp Tu không có ý kia thì không nên làm thế. Tất cả những thứ hắn làm —— nhượng bộ cũng được, giao toàn quyền chủ động cho Diệp Tu cũng được, không phải là vì hắn yêu Diệp Tu đến mức đánh mất chính mình. Hắn biết bản thân phải làm gì, cũng biết bản thân không nên làm gì.​
Cho nên suy nghĩ "tôi biết anh là mạnh nhất, dù có độc thân một mình cũng có thể chiến thắng tất cả, nhưng tôi vẫn muốn dùng chút tài hèn sức mọn này để che chắn một chút gió mưa cho anh." trước nay không hề xuất hiện trong đầu Chu Trạch Khải, bọn họ chỉ cần cùng nhau đối mặt với mọi thứ là tốt rồi.​
Tôi vẫn luôn cho rằng, nếu yêu một người đến mức đánh mất chính mình là một chuyện rất bi ai.​
Chu Trạch Khải không phải là một người như vậy.​
Diệp Tu sẽ không trực tiếp thừa nhận, nhưng trước đó, có thể phát hiện ra vài tiểu tiết khi thái độ của hắn với Chu Trạch Khải đã bắt đầu thay đổi. Mà lý do vì sao chương trước cũng nói lời động viên Chu Trạch Khải xác thực là vì Chu Trạch Khải tỏ ý hắn bị quấy nhiễu.​
Cậu yêu tôi, cậu ngưỡng mộ tôi, tôi cảm nhận được.​
Đồng thời cậu cũng yêu bản thân mình, hy vọng được tôi tôn trọng, đây mới thực sự là người có thể cùng nhau.​
Một người đàn ông như vậy sao có thể không làm bạn mủi lòng.​
Không phải tôi mở cửa sau cho Tiểu Chu —— việc rút thăm trúng Luân Hồi xác thực là cửa sau, nhưng dù lần này không tới Luân Hồi thì bọn họ sớm muộn gì cũng tìm được nhau.​
Tôi chỉ muốn đẩy nhanh tốc độ hơn một chút.​
Diệp Tu một mình gánh vác phần việc của hai người đã lâu như vậy. Nếu như ở bên cạnh có Tiểu Chu, bọn họ hai người sẽ gánh ba phần.​
Điều này người khác không làm được.​
Đây chính là thứ trong lòng tôi, áng văn này đúng là Chu diệp. Hy vọng mọi người có thể cảm nhận được TwT~​
=================​
Đọc được reply của bạn gái bên trên, cân nhắc cẩn thật thì tôi phát hiện ra lời nói của tôi có phần không thỏa, có vài ý không được rõ ràng, lập tức muốn xóa hết, đã làm tổn thương cảm tình của quý vị. Đang dùng di động không tiện gõ nhiều, khi về nhà sẽ trả lời chi tiết, trước đó tôi xin gửi lời xin lỗi.​
=================​
Cuối cùng cũng về đến nhà, cuối cùng có thể viết xuống cảm tưởng của cả ngày hôm nay.​
Trước tiên xin thừa nhận, bài phân tích hôm qua của tôi có vài điều không thỏa, tôi bị mấy lời của bạn gái kia chọc cho xù lông, tôi xin lỗi đồng thời cũng phải nói tiếng cảm ơn. Bởi vì các bạn đã kịp thời vạch ra điểm thiếu sót, mà hiện tại tự mình kiểm điểm vẫn còn kịp.​
Tôi là một người vô cùng tùy ý, lúc viết văn hoàn toàn không nghĩ đến việc phải viết đến đâu viết thế nào, chẳng bao giờ có dàn ý. Trong đầu tôi chỉ có một định hướng chung, còn có vài tình tiết nhỏ lẻ. Cho nên chuyện tôi đang làm chính là dựa trên định hướng chung, bỏ thêm vào những mảnh ghép rồi kết nối chúng. Ví dụ, khi tôi viết chương đầu tiên, cái chết của Tán ca, sự không e ngại của Tiểu Chu, tình huống của Diệp Tu, toàn bộ những chi tiết này đều không có. Đến tận nay tôi chỉ —— muốn viết Chu Diệp! Muốn viết Tán Tu!​
Nói thật, khi tôi viết xuống câu "Đã không còn thứ tốt nhất", tuy ngược người khác nhất thời sung sướng nhưng sau đó tôi cũng há hốc mồm. Tôi thầm cào tường —— như này sao thì sao viết tuyến Chu Diệp được nữa! Tự đào hố chôn mình aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!​
Đến hiện tại, lòng Diệp Tu đã có chút rung động, thế nhưng Diệp Tu phải làm thế nào mới chân chính yêu Chu Trạch Khải, nói thật là tôi vẫn chỉ có một phương hướng mơ hồ —— chính là tăng độ thiện cảm khi đến Luân Hồi, trong quá trình tìm giết Lưu Bạch Cáo thì bồi dưỡng thêm chút, viết vài tình tiết máu chó gì đó . . .​
Cho nên bài phân tích của tôi có lẽ chính là dựa trên những tình tiết hiện có, cùng một phương hướng đại khái trong tương lai. Cũng chí là hiện tại Diệp Thần đã có hơi động lòng, nhưng thực sự chưa tiến đến tình yêu. Mà sau đó đại khái là bọn họ có thể thẳng tiến.​
Hôm nay tôi cảm thụ sâu sắc rằng cách làm này quá sai.​
Khi tôi chưa hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của bọn họ, đã tự mãn phân tích, mà tôi vẫn cường điệu rằng Chu Trạch Khải mới là người thích hợp nhất với Diệp Tu hiện tại, hắn có thể chữa lành một Diệp Tu đầy rẫy vết thương, hắn làm biết bao chuyện khó khăn mới khiến Diệp Tu dỡ xuống sự đề phòng.​
Mà tôi chưa từng nói, Diệp Tu thích hợp với Chu Trạch Khải ra sao, Diệp Tu có thể mang lại gì cho Chu Trạch Khải.​
Tôi vẫn cho là trong áng văn này tôi muốn đắp nặn mối quan hệ bình đẳng giữa Chu Diệp. Thế nhưng đến hôm nay tôi mới phát hiện, thực ra trong lòng mình tôi vẫn chưa hoàn toàn đặt hai nhân vật vào vị trí ngang bằng.​
Đây là sai lầm lớn nhất của tôi khi viết văn.​
Cho nên tôi đã làm tổn thương đến một bạn gái rất thích Chu Diệp. Một câu "hai người gánh phần ba người" kia, tuy không định bày tỏ là Diệp Tu hai chân giẫm hai thuyền mà kể cả Tiểu Chu có cam nguyện làm chiếc thuyền ấy không, nhưng đúng là trước tiền đề này khó tránh làm người sinh ra suy nghĩ như vậy. Hơn nữa cách biểu đạt của tôi thật sự có vấn đề.​
Tôi vô cùng xin lỗi —— tôi như vậy thật tệ, đây không phải thái độ của một người ship cp. Mỗi một cp đều gồm hai người tạo nên, không phải vì bạn thích người này mà đem một người khác tới để cho hắn cuộc sống tốt đẹp hơn.​
Tuy tôi đích xác thuộc đảng all Diệp, bản mệnh của tôi trong Toàn chức là Diệp Tu không chút nghi ngờ. Nhưng điều này không có nghĩa là lúc tôi viết ra áng văn này, để làm nổi bật Chu Diệp mà dành cho Diệp Tu những đãi ngộ như vậy —— chưa kể đến việc tôi cũng rất thích Chu Trạch Khải.​
Xin lỗi. Tôi sai rồi.​
Giờ tôi sẽ giải thích một chút liên quan tới câu "hai người gánh vác ba phần".​
Tôi vẫn luôn nhấn mạnh rằng, vì ở chung với Tán Ca đoạn thời gian kia, vì sự hi sinh của Tán ca mới có Diệp Tu của hiện tại. Kỳ thực trong fic này không tồn tại cái gì gọi là ước mơ là Vinh Quang, cho nên mục đích có lẽ là, mảnh đất anh từng bảo vệ giờ tôi sẽ thay anh, còn hiện tại, vì từng có sự tồn tại của Tô Mộc Thu nên mới có Diệp Tu bây giờ.​
Đây chính là cái tôi nói về Diệp Tu một người gánh vác phần của hai người. Trên thân Diệp Tu luôn có thể thấy vết tích tồn tại của Tô Mộc Thu.​
Mà hai người gánh vác phần của ba người, nghĩa là Chu Trạch Khải có thể hoàn toàn tiếp nhận những dấu vết Tô Mộc Thu để lại trên thân Diệp Tu, sau đó hai người bọn họ cùng tiến tới. Hơn nữa, khi hai người ở chung sẽ không có vùng cấm mà cần lảng tránh, hoàn toàn thẳng thắn với nhau. Diệp Tu sẽ không cần một mình lén lút đi thắp hương cho người đã khuất rồi lại phải để ý tâm tình của người yêu. Hắn có thể cùng Chu Trạch Khải và Tô Mộc Tranh đến trước phần mộ của Tô Mộc Thu, cười nói với hắn —— anh nhìn xem, đây là sentinel của tôi. Thế nào, có vẻ không tệ nhỉ?​
Tôi muốn truyền đạt ý này. Cách tôi giải thích đúng là có vấn đề, đây là sai lầm của tôi. Làm mấy bạn gái —— tôi nghĩ có vài bạn còn chưa kịp đứng ra tranh luận —— cảm thấy phản cảm. Đây là vấn đề của tôi.​
Rồi liên quan tới việc Diệp Tu tiếp nhận Chu Trạch Khải, bỏ xuống Tô Mộc Thu.​
Kỳ thực tôi vốn vẫn nghĩ mãi, rốt cuộc thế nào mới là hoàn toàn buông bỏ. Tôi nghĩ chắc chắn không phải là "hoàn toàn không yêu Tô Mộc Thu, bỏ hắn ra khỏi đầu, đập tan bức tường ấy, toàn bộ trái tim tôi đều dành cho cậu".​
Tôi cảm thấy nếu Diệp Tu có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ như vậy thì thực sự là tra nam.​
Tôi chỉ có thể nói lên suy nghĩ của mình sau cả một ngày dài —— ý buông bỏ tôi muốn nói là: tuy anh là một sự tồn tại không thể thay thế trong lòng tôi, nhưng tôi sẽ không dành từng giờ từng khắc để tưởng nhớ, tôi còn cả đoạn đường dài phải đi, còn có rất nhiều việc phải hoàn thành. Tôi vẫn còn mấy chục năm cuộc đời, dĩ nhiên tôi vẫn còn có thể tìm được một người quan trọng khác trong sinh mệnh, cũng không gì có thể thay thế hắn. Tôi cũng chẳng tự làm khổ mình mà tùy tiện tìm một người ở chung, một khi tôi đã xác định sẽ ở bên một người có nghĩa là tôi sẽ làm tất cả mọi thứ vì người đó, cho đi tất cả những gì tốt đẹp nhất tôi có thể.​
Con người luôn muốn hướng về phía trước, nhưng con người cũng chẳng thể xóa bỏ hết thảy những gì quý giá trong quá khứ.​
Mượn lời Trương Tân Kiệt, tôi đã nói "Diệp Tu mãi vẫn chưa kết hợp, có một khả năng là vì hắn chưa tìm thấy một sentinel như vậy."​
Bấy nhiêu năm qua Diệp Tu vẫn duy trì trạng thái chưa kết hợp, ngoài Tô Mộc Thu, còn là do hắn chưa tìm được ai khiến hắn động lòng. Tôi cũng từng nghĩ, Diệp Tu chắc chắn đã sớm nghĩ đến khả năng sẽ phải kết hợp cùng một sentinel khác, thế nhưng người ấy chưa từng xuất hiện.​
Theo một nghĩa nào đó, việc này cũng tương đương với từ bỏ. Chỉ là trước kia sentinel ở trước mặt hắn hoặc trực tiếp lảng tránh hoặc nhắc tới liền nhăn nhó mặt mày, thật sự không cách nào khiến hắn nảy sinh tình cảm —— nếu có người thích hợp, tôi sẽ chấp nhận. Thế nhưng mấy người không thẳng thắn như này thì sao khiến tôi có hứng thú nổi, coi tôi là kẻ ngu si sao.​
Cho đến khi Chu Trạch Khải tới, nói với hắn rằng muốn biết chuyện về Tô Mộc Thu, hắn muốn biết mọi thứ về Diệp Tu. Mà không giống như những người khác, họ chỉ muốn thấy một Diệp Tu giấu diếm chuyện Tô Mộc Thu. Hắn đã thành công dẫn Diệp Tu đi bước đầu tiên, cũng là bước quan trọng nhất.​
Tóm lại, ý tôi muốn nói là Diệp Tu sẽ không buông bỏ Tô Mộc Thu, việc chấp nhận Chu Trạch Khải không đồng nghĩa với việc Tô Mộc Thu không còn là người quan trọng trong lòng Diệp Tu, nhưng không có nghĩa là vị trí của Chu Trạch Khải trong tim hắn thấp hơn mảy may. Ở bên Chu Trạch Khải chắc chắn hắn sẽ dâng hiến những thứ tốt đẹp nhất. Nói thế nào thì Diệp Tu cũng chẳng thể nào lấy cái chết của Tô Mộc Thu làm tổn thương Chu Trạch Khải phải không?​
Còn việc vừa ở bên Chu Trạch Khải, vừa nhớ nhung Tô Mộc Thu. . . Tôi thật sự không biết nên phản bác câu này ra sao. Bởi vì tôi cảm thấy đây thực sự là một quá khứ không thể quên, nhưng có phải loại nhung nhớ khôn nguôi kia không. . . Orz tôi thật sự không biết nên diễn đạt ra sao, nhưng tôi cảm thấy hai thứ không giống nhau. . . Bạn sẽ hoài niệm một người, nhưng không có nghĩa là phần tình cảm bạn dành cho người ở bên là không thuần khiết.​
Tôi cảm thấy tôi cần suy nghĩ kỹ càng về mặt này, làm thế nào để diễn đạt được cảm nghĩ của bản thân.​
Sắp tới tôi sẽ còn nhắc tới Tán Tu, bởi vì chuyện Lưu Hạo có liên quan đến Tán ca nên mới khiến Diệp Tu chú ý đến hắn nhiều như vậy —— dĩ nhiên không liên quan đến cái chết của Tán ca. Nhưng nếu các bạn gặp phải chuyện như Lưu Hạo đã làm với Diệp Tu thì tôi cam đoan các bạn cũng sẽ hận không thể giết chết hắn ngay lập tức. Chỉ là tôi thật sự không thể tiết lộ thêm QAQ . . .​
Nói tóm lại là từ nay trở đi tôi sẽ cố gắng suy nghĩ về hướng đi thực sự của áng văn này, cảm xúc thực sự mà nó muốn truyền đạt, làm sao nói lên được sự buông bỏ, Diệp Tu có thể mang đến cho cuộc sống của Chu Trạch Khải những gì —— trọng tâm là vậy.​
Đây là những chuyện tôi thật sự chưa làm tốt.​
Chung quy, tôi rất cảm ơn những bạn gái đã đưa ra nhận xét. Các bạn đã đánh thức tôi kịp thời, khiến tôi nhận ra những gì chưa đạt, những chỗ không đúng trong suy nghĩ, bằng không nếu cứ phát triển như vậy tôi sợ sẽ làm hỏng mất áng văn này.​
Tất nhiên có thể các bạn cảm thấy những điểm tôi nhận sai không trùng với ý của các bạn . . . cũng mong các bạn hãy nói ra Orz hoặc các bạn vẫn cảm thấy mìn, tôi cũng sẽ để tâm cân nhắc ý kiến của mọi người.​
Bởi các bạn đã quan tâm đến tác phẩm này, đọc đến hiện tại, đưa ra góc nhìn của mình, hẳn sẽ hi vọng áng văn này không đi lệch hướng đúng không?​
Cảm ơn các bạn.​
Lời cuối cùng, hôm nay chắn tôi sẽ không ra chương mới. Tôi cần suy nghĩ về hướng phát triển tiếp theo, nếu tôi cứ tiếp tục viết chắc chắn sẽ có những điểm không thỏa. Trong lúc chính mình chưa định được đích đến, nếu tôi viết tiếp sẽ là tự đào hố chôn mình. Sau khi suy xét rõ ràng tôi sẽ quay lại, tôi tuyệt đối sẽ không drop, chỉ là tôi cần làm rõ dòng suy nghĩ của mình. Dĩ nhiên, tôi tin quá trình này sẽ không quá dài, suy cho cùng thì tôi đã biết vấn đề nằm ở đâu mà.​
==============​
Tiểu Chu yêu Diệp Tu ai cũng nhìn thấy, Diệp Tu có yêu Tiểu Chu sao, xin lỗi, không nhìn ra, đang phải cố gắng lĩnh hội điểm "hai người gáng vác phần của ba người" . . .
Đổi cách trả lời một chút, nếu cứ lặp lại sợ các bán sẽ thấy mệt.​
Liên quan đến vấn đề về phân lượng của CP Tán Tu —— nếu Tán Tu không chiếm nhiều phần trong kế hoạch của tôi như vậy thì tôi đã để tag là Chu Diệp/All Diệp, Tán Tu sẽ chỉ giống như Trương Diệp, một trong mấy cp All thôi. Chính vì tôi biết có bao nhiêu phân đoạn của Tán Tu trong áng văn này cho nên từ đầu đến cuối đều có tag Tán Tu. Nếu chỉ muốn đọc một fic thuần Chu Diệp, vậy tôi . . . thật sự không có cách nào. Chí ít ngay từ ban đầu tôi không có nói tôi chỉ viết Chu Diệp, dưới vỏ bọc Chu Diệp lừa các bạn phải đọc Tán Tu.​
Rồi về việc thả thính Chu Trạch Khải . . . Tôi nhớ trước đây đã từng viết, Diệp Tu muốn thẳng thắn từ chối Chu Trạch Khải không phải sao? Nhưng đó là lúc hắn còn chưa nhìn sáng tỏ tâm ý của Chu Trạch Khải, tưởng rằng Chu Trạch Khải có tình cảm vì bị hắn dùng ám chỉ khi đối đầu với Đường Nhu. Mà hiện tại thái độ hắn đã thay đổi, bắt đầu xuất hiện tình huống có vẻ là đang "thả thính" Chu Trạch Khải, cũng bởi vì hắn nhìn thấy người này, cũng có chút động tâm, đang suy nghĩ tới tính khả thi. Trong quá trình hắn cân nhắc, cũng không thể nói "Tôi không có chút hứng thú nào với cậu mời cậu tránh xa tôi ra" rồi sau khi suy nghĩ kỹ càng đến lúc nảy sinh tình cảm mới nói "Anh nhìn trúng cậu rồi, ở bên anh đi!" Như vậy có đúng không? Chẳng phải sẽ thành mớ hỗn độn sao . . .​
Ngay từ đầu, chỉ có mình Chu Trạch Khải từ đầu đến cuối không bận tâm đến sự tồn tại của Tô Mộc Thu. Câu này đã làm tổn thương đến fan Tiểu Chu, tôi xin nhận lỗi. Nếu chỉ cắt câu bỏ chữ chỉ nhìn một câu này thì thật quá võ đoán, nhưng trong fic này thì đó chính là như vậy, tôi đã nhiều lần giải thích vấn đề này, tôi xin không lặp lại. Nếu các bạn thấy chi tiêt này là mìn, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi thật sự không có cách nào chỉnh sửa nó.​
Liên quan tới việc tôi nói Chu Trạch Khải có thể chữa trị cho Diệp Tu, tôi cũng xin bày tỏ sự áy này. Lúc tôi nói ra không nghĩ lại thành vấn đề, tôi không nên nói vậy. Hiện tại tôi đang thật sự nghiêm túc cân nhắc việc Diệp Tu có thể đem lại gì cho Chu Trạch Khải. Chu Trạch Khải không phải là một thứ đồ dùng để chữa bệnh cho Diệp Tu . . . Trước đây có lẽ chính tôi cũng không ý thức được mình có ý nghĩ như vậy, nhưng tôi đã tự kiểm điểm, xin lỗi, tôi không nên nghĩ vậy.​
Sau đó là mấy câu cảm thán "Hôm nay thời tiết chán quá, đen Tán Tu ra ngược" . . .​
Được rồi, tôi xin phân tích một chút, từng đoạn ngắn của Tán Tu có hợp lý hay không.​
1. Trong buổi tọa đàm với guide trong tháp, Diệp Tu nhắc tới "Sentinel dù có tan xương nát thịt cũng sẽ bảo vệ các bạn", không nghi ngờ gì ở đây ám chỉ tán Tu. Diệp Tu muốn cho những guide đang mâu thuẫn với việc kết hợp đưa ra được lựa chọn của chính mình, dùng ví dụ tự thân là tốt nhất, hắn khó tránh nhắc tới đôi câu.​
2. Lúc nhìn thấy tinh thần thể của mình, nghĩ đến buổi trưa ngày đó. Tôi cảm thấy khi ở trong cảnh sắc tương tự sẽ khó tránh nhớ lại chuyện cũ. Chưa kể tôi đã ghi rõ Tán Tu, tôi dĩ nhiên phải miêu tả chút gì về quá khứ của tuyến này, bằng không sao tôi phải tag rõ chứ.​
3. Lúc đón Đường Nhu, có viết vài chuyện của Diệp Tu sau khi Tán ca chết. Tôi cảm thấy đây là chuyện phải đề cập tới, cũng mượn cơ hội này nói chút về lập trường của Tháp trong việc kết hợp nam nữ sentinel guide. Sau đó nói về thời tiết, chính là muốn nói vào lúc Diệp Tu đang thống khổ nhất, Trái Đất vẫn tiếp tục quay, thời tiết vẫn tốt như vậy. Cho nên Diệp Tu mới thổn thức.​
4. Bởi vì vấn đề của guide Samantha, Diệp Tu bộc lộ thân phận của mình, sau đó Chu Trạch Khải đuổi theo, gặng hỏi vấn đề này. Có thể thấy được, lúc Diệp Tu trả lời Chu Trạch Khải có nói cậu muốn nghe chuyện nổ bom hay xem nhẫn của hắn, giọng điệu không quá vui vẻ. Sau đó Chu Trạch Khải nói hắn muốn biết chuyện về Tô Mộc Thu, Diệp Tu bị hắn làm cho ngẩn người. Đây là điểm mấu chốt trong tuyến tình cảm của fic. Không phải Diệp Tu bắt đầu tiếp thụ Chu Trạch Khải vì hắn tỏ ý không ngại Tô MộcThu. Mà là mượn chuyện này để Diệp Tu phát nhiện ra —— hóa ra trên thế giới này vẫn còn một người như vậy, sau đó Diệp Tu vui lòng tìm hiểu thêm về Chu Trạch Khải. Sau đó miêu tả cái chết của Tô Mộc Thu, nếu đã hỏi đến mức này dĩ nhiên muốn nói hết mọi thứ cho rõ ràng.​
5. Guide Samantha ngồi nói chuyện với Diệp Tu ở tiệm cà phê. Lúc ấy tôi bị tắc ý ròng rã một tuần, không biết nên viết cái gì. Quả thật mấy lời nói nhảm của tôi cuối chap có lẽ khiến mọi người nghĩ là fic theo hướng vui vẻ thì tác giả có thể viết ngược cho độc giả xem, nhưng lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi, chẳng nhẽ tôi lại lấy chuyện ngược ra làm trò đùa? Mà tình tiết này, vì để mọi người hiểu rõ hơn tình trạng của Diệp Tu hiện tại, nhưng có thể thấy được, nếu Diệp Tu lưu ý điểm ấy thì hắn đã chẳng còn là guide chưa kết hợp. Nếu vì liên kết của mình mới đi kết hợp với Chu Trạch Khải vậy thi việc gì phải đợi đến tận khi Chu Trạch Khải xuất hiện, trước hắn còn có nhiều đối tượng như vậy cơ mà.​
6. Lúc Trương Tân Kiệt phân tích Diệp Tu có nhắc tới Tô Mộc Thu, chi tiết này khó tránh khỏi. Chưa kể tôi mượn lời Trương Tân Kiệt để biểu đạt nhiều điều —— dù tình cảm ghi lòng tạc dạ mãnh liệt đến đâu, theo thời gian trôi, con người vẫn luôn tiến về phía trước; việc Diệp Tu chưa kết hợp khả năng lớn là vì hắn chưa gặp được người khiến hắn động lòng, bằng không nếu hắn muốn kết hợp thì Tháp có cho phép hay không cũng chẳng quan trọng.​
7. Lúc Diệp Tu ngồi vào xe nói "Hôm nay thời tiết vẫn tốt như vậy", cũng giống như ý thứ 3, là nhớ đến Tán ca. Sở dĩ hắn sẽ nhớ đến vì hắn đang suy nghĩ việc liên quan đến Lưu Hạo. Tôi cũng từng giải thích Lưu Hạo và Tán ca có gút mắc, khó tránh Diệp Tu nghĩ tới.​
8. Diệp Tu thừa nhận Chu Trạch Khải —— tôi biết các bạn đang nã tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ, Tiểu Chu nói hắn biến bức tường trong lòng Diệp Tu. Tô Mộc Thu ở trong lòng Diệp Tu có phân lượng như nào thì trước đây tôi đã giải thích quá nhiều xin miễn lặp lại.​
Chắc là không bỏ sót đâu . . . Tôi cảm thấy việc nhắc đến Tán Tu 8 lần hẳn vẫn tính là hợp lý. Không có việc tôi thỉnh thoảng nhắc tới Tán Tu để ngược mọi người . . . Mà tôi nhắc mọi người việc Tán Tu là vì tôi muốn giải thích nguyên nhân Diệp Tu muốn sống chết với Lưu Hạo.​
Mà liên quan đến sai lầm lúc diễn đạt của tôi, dùng từ mất não, tôi thật sự ân hận, xin lỗi tất cả các bạn đọc.​
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
H'm, tinh thần thể của Lưu Hạo thực sự xứng vs chủ nó mà -_-
Sủng cũng tốt, ngược cũng hay, chỉ là tình tiết logic là được. Bộ này viết khá hợp logic đấy chứ :3
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
H'm, tinh thần thể của Lưu Hạo thực sự xứng vs chủ nó mà -_-
Sủng cũng tốt, ngược cũng hay, chỉ là tình tiết logic là được. Bộ này viết khá hợp logic đấy chứ :3
À thì ở bển 2 đảng này cũng gọi là lớn, fic này cũng hot nhiều view nên lắm tranh luận là bt ý mà :)) nhất là viết về cả 2 cp :v chưa war là may rùi ý :p

Sau fic này má ý còn viết 1 loạt fic dài khác hot ko kém rồi xuất bản rõ lắm nên là yên tâm, kêu thế thôi chứ tình tiết nội dung logic ổn cả ?
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
À thì ở bển 2 đảng này cũng gọi là lớn, fic này cũng hot nhiều view nên lắm tranh luận là bt ý mà ? nhất là viết về cả 2 cp :v chưa war nà may rùi ý ?

Sau fic này má ý còn viết 1 loạt fic dài khác hot ko kém rồi xuất bản rõ lắm nên là yên tâm, kêu thế thôi chứ tình tiết nội dung logic ổn cả ?
Chỉ là ai nằm trên thôi mà cũng oánh nhau dc @@ Vs e thì đã đam hoặc bách thì lâu lâu phải đổi chủ vị ms hay :3 (trừ những cặp quá lệch kiểu Song Hoa thì chịu :D )
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Đào được vài hình minh họa của fic :3 nhìn là biết cảnh nào luôn nha :3



 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
Ngon ngon!!!!
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 58:

Đội gỡ bom theo đoàn tàu về tới nhà ga, vì lần hành động này quá gấp, sân ga này lại ở một tỉnh nhỏ không có chuyên gia gỡ bom. Những binh sĩ này đều bị triệu tập khẩn cấp lúc nửa đêm từ thủ phủ quân khu Việt Vân, không cách quá xa nhưng nửa đêm bận rộn như này cũng thật khổ cực. Mà bây giờ chân trời mới dần sáng tỏ, khá bất tiện nếu phải lập tức trở về quân khu. Cho nên nhà ga đã dành riêng một gian phòng để bọn họ thay quần áo và nghỉ ngơi, cũng cung cấp bữa sáng.​

Nếu như lần hành động này diễn ra vào ban ngày, có lẽ xong việc bọn họ sẽ lập tức rời đi luôn, may sao lại đỡ cho bọn Diệp Tu không phải lấy xe đuổi theo.​

Bộ an toàn đặc biệt luôn làm việc với hiệu suất rất cao, mới đi khoảng 100 mét an toàn viên đã nhận được vị trí rõ ràng của phòng nghỉ do tổng bộ phát tới. Mà mấy an toàn viên thường trú tại biên giới Việt Vân chưa rời khỏi nhà ga đều đã bắt đầu hành động.​

Chờ đến lúc bọn Diệp Tu chạy tới, tiếng đầu tiên nghe thấy chính là âm thanh bốn an toàn viên đá tung cửa, kèm theo đó là một câu:​

"Bộ an toàn đặc biệt!"​

Vừa dứt tiếng, Diệp Tu cũng đã chạy tới. Chỉ một cái cửa bị bốn người trưởng thành chắn trước, chen vào cũng không dễ dàng, nhưng mục tiêu trước mắt quả thật dễ đến khó tin so với dự tính của hắn. Không cần điều tra, không cần thẩm vấn, tất cả đã quá rõ ràng.​

Lúc an toàn viên rút súng hô câu này xuất hiện trước cửa phòng thì những người bên trong còn chưa thay xong đồ bảo hộ, tuy bọn họ khá kinh ngạc nhưng đều đã trải qua huấn luyện chính quy nên lập tức chuẩn bị chống trả. Trước khi nhìn thấy giấy chứng nhận, những người lính này vẫn duy trì cảnh giác, có duy nhất một người đàn ông trông có vẻ thống khổ, mang tâm trạng khẩn trương sợ hãi, hắn giơ hai tay lên.​

"Giúp tôi với."​

Hắn nói. Đứng xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng răng hắn va vào nhau lập cập.​

Thấy mọi người nhìn sang, hắn đột nhiên khụy xuống, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại quỳ rạp, không nén được dòng nước mắt, lớn tiếng nghẹn ngào: "Giúp tôi với! Hãy cứu mẹ con cô ấy! Xin lỗi... xin lỗi..."​

Diệp Tu buông súng trong tay, hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng​

"Diệp Thiếu tướng, Chu Thượng tướng, chuyện này cứ giao cho bọn họ xử lý. Chúng ta lên tàu thôi, bom gây mê đã được đồng nghiệp của tôi dỡ bỏ." Bom gây mê so với bom mìn bình thường thì dễ tháo dỡ hơn nhiều, an toàn viên đi bên Diệp Tu đè thấp giọng nói, liếc mắt nhìn vào người đàn ông trong phòng, bổ xung, "Chắc hắn không biết là ngài, bằng không sẽ càng thêm hổ thẹn."​

Diệp Tu cứng người, kéo mũ thấp hơn, dựng thẳng cổ áo để che bớt gương mặt: "Đi thôi." Hắn xoay người, bước tới bên cạnh Chu Trạch Khải mới dừng lại.​

"Tiểu Chu." Diệp Tu nhìn hắn, khẽ cất tiếng gọi.​

Chu Trạch Khải đứng đó, nghe từng lời nói lộn xộn của người đàn ông kia, vợ và con gái hắn ở trong tay người ta, hắn không còn cách nào khác, van xin mọi người cứu họ. Nắm đấm của Chu Trạch Khải càng thêm chặt, an toàn viên không thể trực tiếp cảm nhận cảm xúc cũng có thể nhìn thấy sự tức giận mãnh liệt đang bị đè nén của sentinel này.​

Như mắt bão sắp tạo nên cả một cơn cuồng phong.​

"Tiền bối."​

"Ừ."​

"Trước đây, là anh." Miệng nói nhưng Chu Trạch Khải lại không hề có ý rời mắt.​

Bốn chữ đơn giản như vậy, Diệp Tu không thể không hiểu rõ ràng.​

Đối với Chu Trạch Khải, Lưu Hạo là một tên tội phạm phản quốc, gây ra tổn thất cho quốc gia, gây thương vong cho binh sĩ và thường dân, còn buôn bán guide của chính nước mình, là tội chồng tội. Nhưng bàn thân Chu Trạch Khải không hề tham gia trực tiếp vào trận chiến đó. Thân là quân nhân bảo vệ đất nước, hắn đương nhiên cảm thấy phẫn nộ với hành động của Lưu Hạo, thế nhưng cũng chỉ gián tiếp biết được thông qua tin tức và các số liệu báo cáo. Dù hắn đã từng tới Gia Thế, việc kiến thiết lại quân khu diễn ra tốt đẹp, ngoài đài tưởng niệm ở quảng trường bên ngoài tháp Gia Thế thì vết tích chiến tranh đã phai nhạt nếu không cố tìm thì sẽ chẳng nhận ra.​

Mà đây là lần đầu tiên Chu Trạch Khải trực tiếp đối mặt với chiêu trò của Lưu Hạo.​

So với với việc tiết lộ bí mật biên giới quốc gia, dẫn kẻ địch nhập cảnh thì việc bắt cóc vợ con người khác, ép đối phương làm những chuyện trái lương tâm dường như chỉ còn là một chuyện nhỏ.​

Lưu Hạo muốn trả thù Diệp Tu, Chu Trạch Khải biết.​

Diệp Tu nhất định phải bắt được Lưu Hạo, Chu Trạch Khải cũng biết.​

Đây là nhiệm vụ bên trên đưa xuống, Chu Trạch Khải càng biết.​

Trước đây Chu Trạch Khải đã từng tỏ ý, bất kể thế nào cũng phải đưa Lưu Hạo ra tòa. Kể cả chủ quan hay khách quan hắn đều phải bảo vệ Diệp Tu, đây mới là nhiệm vụ trước nhất của hắn. Nhiệm vụ lùng bắt Lưu Hạo cũng chỉ là thứ yếu bên cạnh điều kiện tiên quyết là bảo vệ được Diệp Tu.​

Nhưng hiện tại, không chỉ như vậy.​

Lôi kéo người vô tội để họ ra tay với mục tiêu chúng chỉ định, Chu Trạch Khải không thể tha thứ cho hành động đó. Nếu để những kẻ như vậy tiếp tục lẩn trốn ở đất nước này thì không biết hắn sẽ làm hại bao nhiêu người nữa.​

Kẻ này có thể làm bất cứ thứ gì để đạt được mục đích.​

Chu Trạch Khải tiếp tục nghe ngóng động tĩnh một hồi, lúc này mới nhét hai súng vào bao sau lưng.​

"Hiện tại," hắn nghe thấy chính mình mở miệng, giọng nói vô cùng kiên quyết, 'là tôi."​

==========​
Lời tác giả:

Dông dài quá, lần này xin tóm tắt lại.

Tôi đã ngồi lật lại những nhận xét từ khi bắt đầu viết fic này, kết quả là tự làm mình khóc. Tháng ngày trôi nhanh quá, tôi cũng không thể nói chính xác lúc ban đầu đặt bút viết thì mình có tâm tình gì cảm nghĩ gì. Nhưng đã ba tháng trôi qua, đã rất nhiều thứ không còn như trước. Có lẽ chính là, ban đầu tôi không nghĩ sẽ thích bọn họ như vậy. Bây giờ nhìn lại bình luận về cái mìn character death, tôi cũng không còn nhớ khi viết đoạn đó có cảm xúc gì.

Như hiện tại, tôi chỉ có thể nói tôi của hiện tại đã khác trước. Cho nên những câu nói kia cũng không cần nhắc lại, vì chúng đã không còn như nhau. Mấy ngày tay tôi vẫn tự dằn vặt mình TwT

Cho nên chỉ muốn thảo luận chút diễn biến câu chuyện, tôi hồi tưởng lại, cảm thấy vẫn có thể tiếp tục bước tiếp.

Trước mắt, cảm tình của Diệp Tu đối với Chu Trạch Khải có thể chia làm 4 giai đoạn.

1/ Không có cảm giác. Có lẽ là chap 1-28. Cho dù Diệp Tu ở giai đoạn này có kể chuyện Tô Mộc Thu cho Chu Trạch Khải nhưng thái độ thực tế không có quá nhiều biến hóa. Cho dù nhận lời đi uống cà phê nhưng thực ra cũng chỉ là tiện thể được ăn uống chùa, chung quy là hắn không chỉ để Hoàng Thiếu Thiên đi cùng mà lúc gặp Samantha thì lập tức đi với cô ấy.

2/ Bắt đầu động lòng, nhưng chưa tự mình ý thức, Chap 29-39. Chính là lúc đi xem chạy Marathon bị lạc, được Chu Trạch Khải tìm thấy, bị sự tôn trọng của hắn đánh động, nhưng hắn không nhận ra tâm tình chính mình đã có chút thay đổi. Nhưng thay đổi đã và đang phát sinh, việc khiêu vũ thực ra không nhất thiết, nhưng hắn vẫn nhảy cùng Chu Trạch Khải. Mà Chu Trạch Khải sau khi biết được tình cảnh của Diệp Tu thì tỏ ra vô cùng phiền não, Diệp Tu không cần hiểu rõ, chẳng cần an ủi, nhưng hắn vẫn đưa ra đề nghị cùng đi uống cà phê, muốn biết vì sao Chu Trạch Khải cảm thấy khó chịu.

3/ Sực nhận ra có gì đó không giống. Chap 40-48. Vì hành động khác thường của Trương Tân Kiệt, hiểu rõ Trương Tân Kiệt cảm thấy bị uy hiếp. Thứ gọi là tình cảm thường được người ngoài cuộc thấy rõ hơn, cho nên Diệp Tu sau khi được nhắc nhở mới suy xét lại rồi phát hiện tình cảm của mình có thay đổi. Mà sau đó chuyện điều nhiệm, hắn nói với Phùng Hiến Quân là "bắt đầu tự nghĩ cho bản thân" dĩ nhiên không chỉ gồm việc công. Chỗ này tôi có để lại chút hint, Diệp Tu có nói thầm vào tai Phùng Hiến Quân hai câu, một là không cần xem Weibo, hai là một câu có nghĩa khác. Lúc này có thể thấy được rằng Diệp Tu đang xem xét tính khả thi. Nhưng để miêu tả Diệp Tu, tôi thích cách Toàn chức không miêu tả trực tiếp diễn biến tâm lý của Diệp Tu, tôi cũng muốn làm như vậy nhưng có vẻ hơi thất bại. Tôi nghĩ rằng sau này khi Tô Mộc Tranh xuất hiện sẽ viết ra một mạch, cho nên hint này đến lúc đấy mới mở đi.

4/ Đang suy nghĩ. Chap 49-hiện tại. Vẫn là câu nói kia, khi bạn đang cân nhắc tính khả thi trong tương lại, bạn không thể nói với đối tượng là "Tôi không thích cậu chút nào, tránh xa tôi ra.", sau đó khi thực sự thích thì "Tôi nhìn trúng cậu rồi ở chung với tôi đi", cho nên Diệp Tu có vài hành động trêu chọc Chu Trạch Khải, ví dụ như bỏ trốn, khiến Chu Trạch Khải vui vẻ, nhưng hắn cũng không định nói với Chu Trạch Khải những thứ này. Sở dĩ hắn nói với Chu Trạch Khải vì người kia tỏ ý mình bị quấy nhiễu, tạo ra công kích hữu hiệu với Diệp Tu. Diệp Tu mới nói "Cố lên".

Mà chương này, Chu Trạch Khải "Hiện tại, là tôi" tạo ra công kích hiệu quả như trước.

Sau đó tích dần "sát thương" cuối cùng một kích "cưa đổ" boss —— chỉ là ví dụ, không thích xin bỏ qua.

TwT nên là . . . tôi vẫn có thể tiếp tục viết đúng không? Liên quan đến việc tại sao Chu Trạch Khải thích Diệp Tu thì khi đến Luân Hồi, gặp Giang Ba Đào tôi sẽ viết. Mà liên quan đến tâm tình của Diệp Tu, tôi chỉ có thể nói, xin chờ Tô Mộc Tranh xuất hiện.
- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
Cũng khá là xoắn não vs quả "là tôi" :3
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Cũng khá là xoắn não vs quả "là tôi" :3
Editor cũng xoắn. Kiệm lời quá cũng mệt ?
Ý Chu là giờ nhiệm vụ tiêu diệt Lưu Hạo ko chỉ của mình Diệp nữa, mà Chu cũng sẽ tập trung vào á.
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
Editor cũng xoắn. Kiệm lời quá cũng mệt ?
Ý Chu là giờ nhiệm vụ tiêu diệt Lưu Hạo ko chỉ của mình Diệp nữa, mà Chu cũng sẽ tập trung vào á.
hiện, người à hiểu rõ nhất bộ truyện này ko ai khác là editor aka chị Thỏ
nên lần sau chị vietsub nữa nha! nha! nha!
love you <3
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 59:

Sau bốn giờ chậm trễ, đoàn tàu cuối cùng cũng xuất phát, tiếp tục hướng tới đích đến là quân khu Luân Hồi. Diệp Tu và Chu Trạch Khải lần thứ hai về lại khoang của họ, chẳng ai bảo ai đều có vẻ trầm mặc. Trời bắt đầu sáng, khung cảnh hai bên đường không có mấy thay đổi, càng nhìn càng nhàm chán, chưa kể trong tình huống một ngày một đêm chưa chợp mắt, cảnh sắc như vậy chỉ khiến mọi người thêm buồn ngủ.​

Dĩ nhiên, bọn họ có thể không ngủ ba ngày ba đêm, nhưng nếu bảy tiếng tiếp theo cả hai đều thức thì thật là tự làm khổ mình.​

Cho nên Diệp Tu lựa chọn mở ti vi, vừa hay là bản tin sáng.​

Đầu tiên là tin tức về vụ đánh bom tàu hỏa xảy ra trong đêm, được xác nhận là báo động giả, các bộ phận liên quan đang tiến hành điều tra người đàn ông đã thực hiện cuộc gọi nặc danh. Tiếp theo là nhắc lại tin Diệp Tu được điều nhiệm đến quân khu Luân Hồi, còn có mấy giây "Diệp Tu" và "Chu Trạch Khải" cùng xuống sân bay Luân Hồi, hai người một trước một sau lần lượt rời khỏi máy bay.​

"Xem này, tên mang kính râm này trông thật giống cậu, không biết bọn họ tìm đâu ra người thế thân này." Diệp Tu bình phẩm Chu Trạch Khải trên màn hình. Cái chính là tên này vóc người cao tương đương, đường nét gương mặt cũng tương đồng, trang điểm rồi đeo kính râm, thêm vào nhận thức có sẵn đúng là sẽ dễ khiến mọi người tin đó chính là Chu Trạch Khải hàng thật giá thật. Ngay cả thế thân của Diệp Tu, gương mặt hay diễn xuất cũng không quá đáng ngại. Chung quy quần chúng nhân dân không có hiểu biết sâu về Diệp Tu, dưới sự tích lũy của nhiều tầng hào quang thì Diệp Tu còn có thể mọc cánh phong thần rồi ý chứ. Mà cử chỉ lời nói của Diệp Thu ngược lại càng giống với Diệp Tu trong tưởng tượng của mọi người hơn.​

"Tiền bối Diệp Thu vẫn ở Luân Hồi?" Chu Trạch Khải hỏi.​

"Không biết, hẳn là đã bay về thủ đô rồi. Có chuyện muốn hỏi em ấy à? Chẳng phải cậu có số điện thoại sao? Gọi thôi." Diệp Tu thấy Chu Trạch Khải móc điện thoại, lại chêm lời, "Quên hỏi, hai người quen nhau à?"​

Chu Trạch Khải gật đầu: "Chung trường." Lại bổ sung, "Không quen."​

"À."​

Chương trình học của Bạch Trạch rất đặc biệt, vì không hoàn toàn xác định được tuổi chuyển biến của sentinel, có người sớm có người muộn, nhưng một khi chuyển biến thì sẽ lập tức được đưa vào Bạch Trạch học tập huấn luyện nếu có điều kiện, cho nên không cách nào áp dụng chương trình học như của người bình thường chia làm tiểu học trung học đại học. Vì vậy Bạch Trạch chỉ yêu cầu hoàn thành một vài môn học nhất định là có thể tốt nghiệp, ngoài ra cũng có những chương trình và khóa học khác để lựa chọn ngoài những môn bắt buộc, giáo viên cũng sẽ đưa ra đề xuất dựa trên hướng phát triển của từng người. Cho nên ở Bạch Trạch thường sẽ xuất hiện những tiền bối nhưng nhỏ tuổi, còn có những môn học mà cả đứa nhóc 12 tuổi lẫn thanh niên 20 tuổi học chung. Mà dù có hoàn thành ngành học được chỉ định, có vài sentinel thậm chí xin lùi ngày tốt nghiệp để học tập tự hoàn thiện bản thân.​

Cho nên khả năng Chu Trạch Khải quen Diệp Thu là vô cùng lớn, nói không chừng còn từng học chung một phòng.​

Nhất thời Diệp Tu còn định hỏi những chuyện liên quan đến em trai ngốc của hắn lúc còn đi học.​

Đáng tiếc Chu Trạch Khải không thực hiện được cuộc gọi này vì điện thoại Diệp Thu đưa họ hồi sáng là điện thoại công của bộ an toàn đặc biệt, chỉ có thể gọi cho một vài số nhất định. Nếu như muốn nói chuyện thì cũng chỉ có thể đợi Diệp Thu nổi hứng gọi tới. Mà số điện thoại Diệp Tu vẫn dùng để gọi Diệp Thu đã tắt máy khi hắn bắt đầu làm việc.​

Không chờ được Diệp Thu, Diệp Tu đành tự mình ra tay.​

"Tiểu Chu, cậu vào Bạch Trạch năm nào?"​

"370."​

"Theo anh tính thì cậu chuyển biến năm 13 tuổi." Tuổi chuyển biến không phải là bí mật gì lớn, rất nhiều người biết. Chưa kể chuyện chuyển biến sớm thường được lấy ra làm tấm gương cho con cháu.​

Vì vậy Diệp Tu nhẩm tính: Năm 371 do chiến tranh mà Diệp Thu nhận được thư triệu tập nên tốt nghiệp sớm, vậy Diệp Thu và Chu Trạch Khải chỉ có một năm học chung, dù có biết nhau cũng khó lòng quen thân. Nếu như vậy, phỏng chừng có hỏi Diệp Thu thì cũng không nhận được mấy thông tin giá trị.​

Vậy nên Diệp Tu hỏi tiếp: "Lúc đầu nhìn thấy anh cậu hẳn phải rất ngạc nhiên? Trông giống hệt tiền bối cùng trường cậu."​

"Không giống nhau."​

Diệp Tu đồng tình: "Đúng rồi, dù mặt có giống thì phong cách cũng khác biệt." Chỉ cần biết là Diệp Tu có một em trai sinh đôi, thêm chút hiểu biết về tính cách của Diệp Tu thì sẽ không nhận nhầm hai người họ. Tiếc là câu này chỉ đúng khi Diệp Tu không tự tạo vỏ bọc. Diệp Tu muốn cải trang thành Diệp Thu thì quá dễ, suy cho cùng, khi còn bé cả hai đều tiếp thu chung một nền giáo dục mà. Nhưng để Diệp Thu cải trang thành Diệp Tu trong một thời gian dài thì thậm chí ảnh đế cũng dễ lòi đuôi, cũng may lúc nãy chỉ phải giả đạng khoảng năm phút đồng hồ thôi.​

Vì vậy mấy tiếng tiếp theo liền trở thành thời gian Diệp Tu hỏi, Chu Trạch Khải trả lời. Ngồi tàu hỏa thì người lạ trước sau gì cũng phải tán gẫu với nhau, chưa kể hai người họ còn quen biết. Dù Chu Trạch Khải tiếc chữ như vàng, ở chung lâu nên Diệp Tu cũng tìm được lối. Diệp Tu biết cha Chu Trạch Khải là thẩm phán, mẹ hắn là giáo viên tiểu học. Cha hắn là một sentinel lại vì mẹ hắn mà từ bỏ cơ hội kết hợp với guide, sau đó hai người sinh được cậu con trai này. Tuy cha hắn quanh năm phải dùng guide tố để ức chế bản năng muốn kết hợp, nhưng tình cảm giữa vợ chồng họ vẫn mặn nồng như trước.​

"Thật tốt, không giống hai vị nhà anh, lúc làm việc thì ăn ý cực kỳ, khi về nhà lại cãi nhau suốt ngày."​

Sự thật chứng minh, không nên nói xấu sau lưng người khác, đặc biệt là nói xấu chính phó bộ trưởng Bộ an toàn đặc biệt, có tin big parents are watching you không hả đồng chí Diệp Tu?​

Điện thoại của Chu Trạch Khải reo vang, là một dãy số không tên.​

"Xin hỏi có phải Chu Thượng tướng không?" Bên kia truyền đến một giọng nữ điềm đạm, "Đây là Bộ an toàn đặc biệt. Phiền ngài cho tôi gặp vị sắp bước vào tuổi trung niên mặt luôn vô vị nhàm chán bên cạnh ngài hoặc là bật loa ngoài."​

"... Con nghe thấy đó," Diệp Tu bất đắc dĩ, Chu Trạch Khải bèn mở loa ngoài, "Mẹ anh chắc chắn không phải mẹ ruột."​

"Bao nhiêu cái Tết con không về rồi còn nhắc đến tình thân làm gì. Tiểu Thu nói Tết sang năm con cũng không định về phải không?"​

"Còn hơn ba tháng nữa mới đến Tết, hiện tại con nói sẽ về nhỡ đâu lúc đấy có việc khẩn cấp không về được chẳng phải lại khiến ba mẹ thất vọng à. Giờ con nói không về, nếu lúc ấy thật sự về mới là bất ngờ đó không phải sao?"​

"Bớt nói nhảm. Mẹ gọi để thông báo đã giải cứu được hai mẹ con nhà kia, kẻ bắt cóc bị Lưu Hạo mua chuộc bằng tiền, hắn cũng không rõ vị trí cụ thể của tên kia, phương thức liên lạc cũng bị cắt đứt. Rồi cuộc điện thoại nặc danh đến từ một bốt điện thoại công cộng, không có camera nào xung quanh quay được hình người gọi."​

"Hiện tại nếu hắn có hành động thì tỷ lệ thành công cũng quá thấp, hẳn là sẽ bỏ qua."​

"Mấy trạm dừng phía trước không phát hiện kẻ khả nghi, nói không chừng sẽ bỏ cuộc thật, nhưng đừng nơi lỏng cảnh giác." Là một người mẹ, lúc này bà càng dễ càu nhàu thêm đôi câu.​

"Biết rồi biết rồi."​

"Với cả code của vòng định vị bên mẹ đã nhắn cho phía tháp Luân Hồi, một năm tới sẽ do tháp Luân Hồi phụ trách, con tự nhìn mà làm, đừng gây ra chuyện lùm xùm như hồi ở Hưng Hân để bọn mẹ phải đi dọn." Chuyện Diệp Tu thâm nhập vào lòng địch cuối cùng cứu được An Văn Dật đã khiến tháp Hưng Hân phát điên, Bộ an toàn đặc biệt cũng phái rất nhiều người tham gia giải cứu.​

"Vâng vâng."​

"À, cảm ơn." Phía bên kia rõ ràng Diệp mama bị người khác làm phiền, sau đó nghe thấy tiếng giấy xột xoạt, rồi tiếng nói, "Ký tên ở đâu? Ừ... Được, Tiểu Thôi cực khổ rồi." Sau đó bà lần nữa nhấc điện thoại, "Được rồi, chỉ có mấy thứ này. À còn có, Chu Thượng tướng, con trai tôi xin phiền cậu."​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
Đọc câu cuối có vẻ Diệp bị Diệp mama bán đi rồi :D
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Đọc câu cuối có vẻ Diệp bị Diệp mama bán đi rồi :D
Già zồi lại còn chảnh, mẹ chả mong bán gấp đi đỡ được quả bom nổ chậm :v kết hợp xong cái là yên tâm ko cần lo cho an toàn của con trai cưng nữa :v
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
Già zồi lại còn chảnh, mẹ chả mong bán gấp đi đỡ được quả bom nổ chậm :v kết hợp xong cái là yên tâm ko cần lo cho an toàn của con trai cưng nữa :v
Bán đi là đúng :V
Cơ mà bọn buôn guide dạo này manh động lắm, dc cái Chu thượng tướng thì lại an toàn số 1 :D
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 60:

Đoàn tàu chầm chậm giảm tốc tiến vào sân ga, hành trình dài dằng dặc này cuối cùng cũng thật sự đến đích. Tuy không được coi là trọn vẹn nhưng ít ra hai người không ai cụt tay cụt chân, cũng không có ai khác bị thương, dù không tóm được Lưu Hạo cũng không thể nói là quá thất bại.​

Đây chẳng phải lần đầu Diệp Tu tới Luân Hồi, nhưng lần nào cũng vội đến vội đi, càng không phải dùng tàu hỏa. Hiện tại, qua khung cửa sổ, hắn có thể quan sát kỹ sân ga, còn cả cảnh tượng vội vã hoặc vui sướng của mọi người ở đây, chỉ cảm thấy thêm phần mới mẻ. Chờ đến khi tất cả đều đã xuống tàu, hai người mới một trước một sau ra khỏi toa. Hai an toàn viên trên tàu không đi theo, nói cho cùng thì thời khắc Diệp Tu và Chu Trạch Khải đặt chân xuống sân ga thì nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành. Còn vấn đề an toàn của Diệp Tu, điều mà Bộ an toàn đặc biệt phải phụ trách, từ bây giờ sẽ chuyển giao cho an toàn viên thường trú tại Luân Hồi đã chờ sẵn ở đây.​

Chỉ cần chưa bước vào tháp thì Diệp Tu vẫn không an toàn. Còn đã ở trong tháp, dù có gặp phải tập kích, trừ phi chúng phá hủy toàn bộ tháp cũng sẽ không cách nào ra tay dưới mũi một đám sentinel ngũ giác nhạy bén và guide mẫn cảm với thay đổi cảm xúc. Sau vụ tháp ở nước A bị máy bay đâm sập, sự cảnh giác của các quốc gia đều được nâng cao chưa từng thấy, chỉ cần có vật thể bay không xác định tiếp cận tháp sẽ lập tức bị bắn nổ.​

Xuôi theo đoàn người đi xuyên qua đường ngầm dài, cuối cùng họ cũng tới lối ra. Những người đến đón thân nhân chen chúc đứng đó, không ít tấm bảng viết tên được giơ lên, đông đến váng đầu hoa mắt. Có một nhóm mười người đứng cách xa vòng vây do người đón tạo thành này. Vị trí không nổi bật, nhưng mỗi người đều thu hút sự chú ý, người dân đi ngang qua đều tự giác tránh họ tạo thành một vòng trống xung quanh.​

Quân nhân.​

Những sentinel trong bộ quân phục xanh lá của Luân Hồi trông thật có sức sống, họ đứng thành một hàng như từng cây súng thẳng tắp trang nghiêm. Trong đó còn có một đóa hoa xanh, không quá xinh đẹp nhưng khí chất bộc lộ rõ ràng. Đứng sát cạnh cô là một người đàn ông mặc quân phục dài màu trắng, phù hiệu trên vai là cấp bậc Thiếu tướng.​

Chỉ cần có chút hiểu biết với tháp Luân Hồi nhà mình thì ai cũng nhận ra người đàn ông giữ chức vị cao nhất kia là ai.​

Bộ trưởng Bộ quản lý Guide của tháp Luân Hồi - Phương Minh Hoa.​

Mà đứng bên cạnh chính là một nữ sentinel, chẳng chút nghi ngờ, đó là vợ kiêm sentinel của hắn.​

Trong quân đội có bao nhiêu guide hẳn không cần nhiều lời, tóm lại là nếu trong nhóm người này không có guide thì hẳn sẽ có người dám lại gần, mấy bé gái mặc đồng phục hẳn có thể lén lút chụp vài tấm. Nhưng ở đây không chỉ là một guide, người ta còn là Bộ trưởng, càng khiến người thường cảm thấy nếu dám lại gần nhìn kỹ một chút cũng sẽ bị xem là phần tử khả nghi.​

Dĩ nhiên cũng không ít người hiếu kỳ. Phương Bộ trưởng sao lại tới đây, muốn đón ai nhỉ? Người nào lại có thể diện đến mức được hẳn Bộ trưởng đến đón chứ?​

Không để họ phải đợi lâu, người đã tới, chỉ thấy hai người đàn ông mặc áo khoác che kín gần nửa khuôn mặt, đôi bên không hề nói gì, chỉ hành lễ rồi cùng đi ra bãi đậu xe. Mấy người tò mò cũng đoán không nổi nổi thân phận của hai người này, càng không biết có vài người không xa không gần đang đi theo thực hiện chức trách riêng.​

"Phù..."​

Ngồi vào xe, chuyện đầu tiên Diệp Tu làm là tháo hết kính mũ, cử động vai cổ. Chu Trạch Khải không ngồi chung mà an vị trên xe đi trước. Phương Minh Hoa ngồi cạnh Diệp Tu lập tức sắp đặt vài sự vụ tránh lãng phí thời giờ, mà lái xe cũng chính là sentinel của hắn.​

"Không tệ nhỉ," Diệp Tu quan sát hai người, vừa mở miệng liền trêu ghẹo, "Tiểu Phương thật là có phúc."​

Phương Minh Hoa chỉ cười rồi lấy ra một xấp tư liệu trong túi hồ sơ, đưa cho Diệp Tu, nói: "Diệp Tu tiền bối, một năm tới anh sẽ giữ chức Phó Bộ trưởng Bộ quản lý guide, vì bị trì hoãn vài ngày nên không mở tiệc liên hoan. Còn một tiếng nữa mới tới Tháp, tiền bối có thể xem qua những tài liệu này, đặc biệt là những việc liên quan đến hoạt động ngày mai."​

"Mấy cậu có mở tiệc liên hoan thì anh đây cũng chẳng có sức tham gia," Diệp Tu đau khổ nhìn qua tư liệu, "anh nhất định sẽ ngủ gật trên bàn luôn."​

"Sau khi đến nơi, đăng ký xong thì tiền bối có thể nghỉ ngơi ngay lập tức."​

"Ồ... ế? Ngày mai mấy cậu muốn tới Bạch Trạch? Không phải chứ, lại bay về thủ đô?" Diệp Tu ngạc nhiên.​

"Sáu tháng trước Bạch Trạch đã mở thêm phân hiệu ở Luân Hồi."​

"...Sao anh lại không biết!" Diệp Tu trố mắt.​

"Bạch Trạch mở thêm hai phân hiệu cùng lúc, một ở Luân Hồi một ở Lam Vũ để giảm tải số lượng học viên quá đông ở thủ đô. Từ khi Bạch Trạch không còn là trường học quý tộc, có rất nhiều sentinel theo học, không chỉ lớp học, đến cả đội ngũ giáo viên hiện cũng thiếu thốn, cho nên..." Thấy Diệp Tu gật đầu, Phương Minh Hoa nói tiếp, "Dù nói là phân hiệu nhưng chủ yếu là mượn dùng cơ sở vật chất có sẵn của quân khu, sau đó điều một số học viên ở thủ đô tới đây học tập huấn luyện. Trước mắt hai phân hiệu đều mang lại phản ứng tích cực, nói cho cùng là nếu xây dựng trong quân khu thì có thể tương hỗ với Tháp, dự tính sang năm cũng sẽ mở phân hiệu ở Vi Thảo và Bá Đồ, hơn nữa sẽ là thành lập chính thức. Phía Lam Vũ ra sao thì tôi không biết, nhưng ở đây chúng tôi đã tuyển chọn xong." Hắn giải thích cặn kẽ, tiếp đó bày tỏ sự nghi ngờ của mình, "Đáng ra tiền bối hẳn phải biết chứ... dù lúc đó anh ở Hưng Hân, có bận rộn mấy cũng không đến mức chẳng nghe được chút tin tức gì."​

"Sáu tháng trước à?" Diệp Tu hồi tưởng, cuối cùng đành bất đắc dĩ thừa nhận, "Khoảng thời gian đó thật sự bận quá." Bận nằm vùng trong ổ buôn bán guide đó.​

Phương Minh Hoa cũng đáp lại: "Phỏng chừng chẳng ai lại nghĩ rằng tiền bối không biết." Mà chờ tới khi Diệp Tu chui ra từ ổ buôn guide thì việc này đã thành tin cũ rồi, ai còn quan tâm Bạch Trạch mở hai phân hiệu huấn luyện thử nghiệm cơ chứ. Sau đó hắn phải dọn dẹp hậu quả, hoàn thành các loại sự vụ ở Hưng Hân, rồi trở về thủ đô báo cáo rồi xuất ngoại họp hành, quay về lại phong ba bão táp trùng trùng, giày vò đến tận bây giờ, mới non nửa năm mà cuộc sống của Diệp Tu đúng là muôn màu muôn vẻ.​

Biết mai không cần bay nữa, Diệp Tu lập tức xụi lơ. Nhanh chóng đọc qua mớ tài liệu, hỏi thêm chút về phong tục địa phương, thỉnh thoảng chọc ghẹo sinh hoạt vợ chồng của Phương Minh Hoa, cuối cùng cũng hết một tiếng.​

So với Tháp thủ đô thì Tháp Luân Hồi có khí thế hơn nhiều. Dù gì thì Tháp thủ đô quá cổ kính, thời đó thì thiết kế đúng là không tệ. Nhưng nhiều năm như vậy, từng quân khu được lập nên, tháp xây sau dĩ nhiên phải thiết kế theo phong cách mới, càng thêm phù hợp với thẩm mĩ đương đại, thiết bị phần cứng lại càng đầy đủ. So với bộ khung già cỗi của Tháp thủ đô thì thiết kế Tháp Luân Hồi lại mang hơi thở cách tân, hai tháp song song, có thể xem là một kỳ quan ở Luân Hồi. Trên thực tế, tháp B đúng là có mở cửa cho khách du lịch, chỉ phải đăng ký và trải qua xét duyệt của tháp là có thể vào thăm quan.​

Bước vào tháp, chuyện đầu tiên Diệp Tu và Chu Trạch Khải làm đương nhiên là đi tới chỗ Tháp trưởng đăng ký báo danh. Phương Minh Hoa hẳn là đã nói xong những gì cần bàn giao nên không đi theo, để mình Chu Trạch Khải dẫn đường. Dọc theo lối đi không ít người chào hỏi bọn họ, Chu Trạch Khải cũng chỉ mỉm cười gật đầu.​

Diệp Tu thấy vậy cũng có cảm giác mới mẻ. Chu Trạch Khải hoàn toàn mang dáng vẻ về nhà, thật chưa từng thấy qua.​

Văn phòng của Giang Ba Đào ở tầng 9, cửa lớn mở rộng. Chu Trạch Khải dùng hai ngón tay khẽ gõ, Giang Ba Đào đang cúi đầu đọc tài liệu ngẩng lên. Thấy bọn họ, hắn lập tức đứng dậy, tươi cười bước ra: "Tôi cũng đang nghĩ hẳn phải về tới rồi. Tiểu Chu, mừng anh về nhà."​

Trên mặt Chu Trạch Khải mang ý cười cực kỳ thoải mái: "Ừ, về rồi."​

Giang Ba Đào gật đầu, lại nhìn về phía Diệp Tu.​

"Hello Diệp Thiếu tướng, hoan nghênh anh tới Luân Hồi."​

Giang Ba Đào nói vậy, đôi mắt sáng lấp lánh, khiến Diệp Tu cực kỳ chắc chắn rằng trong mắt đối phương hắn là bị "bắt lính" tới đây.​

Chậc.​

Diệp Tu khẽ nheo mắt.​

Hắn thoáng nghe thấy mùi của đồng loại.​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 61:

Tuy nhiên, dù nghe được mùi vị của một tâm bẩn đồng loại, Diệp Tu ngoài miệng trước nay sẽ chẳng thoái nhượng chút nào, chưa kể đến việc đối diện với hình tượng hiện tại của Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải ở bên cạnh rõ ràng đang rơi vào trạng thái ngây người. Căn bản là chẳng cần tốn nơ ron suy nghĩ, lời rác rưởi vốn là một trong những bản năng của Diệp Tu, hắn lập tức nói với Chu Trạch Khải kế bên: "Tiểu Chu à, hôm nay cậu gõ cửa sai cách hả? Đồng chí này rõ ràng bị kích thích, có cần gọi bác sĩ lên khám không?"​

"Diệp Thiếu tướng đúng là vẫn hài hước như xưa." Giang Ba Đào bị công kích như vậy mà vẫn giữ nguyên nụ cười, đến cả đội cong khóe môi cũng chẳng thay đổi mảy may, "Hai vị vừa từ nước ngoài về, tôi còn tưởng dùng tiếng Anh để chào hỏi sẽ thân thiết hơn cơ đấy."​

"Vậy chỉ có thể nói là cậu nghĩ nhiều rồi —— dù cho thế giới bên ngoài giàu có xa hoa ra sao, tôi vẫn mang trong mình một trái tim rực lửa của nước C cùng một linh hồn kiên cường bất khuất hướng về tổ quốc! Mang trong mình dòng máu dân tộc, tôi sao có thể vừa đi nước ngoài một chuyến thì trở về nói hello với đồng bào được! Cậu nhìn xem ngay cả Tiểu Chu cũng không như vậy, sao có thể nghĩ anh như thế?" Diệp Tu kiên quyết chứng minh lập trường của mình, sau đó tỏ vẻ đầy tiếc nuối nhìn Giang Ba Đào, thở dài thườn thượt vì sự hiểu lầm của hắn, "Không sao đâu, Tiểu Giang. Anh hiểu mà, cậu vẫn còn trẻ."​

Một vẻ cậu không cần giải thích nữa anh biết hiện tại tư lịch câu không đủ, còn quá nhiều thứ cám dỗ cậu sẽ phải trải qua trong cuộc sống.​

Tháp Luân Hồi có hai sentinel rất có thực lực giữ chức Bộ trưởng và phó Bộ trưởng, còn Giang Ba Đào, dùng tư cách một người bình thường ngồi lên vị trí Tháp trưởng, chỗ đứng lại rất ổn định, không thể không có năng lực ở mọi mặt. Thế nhưng dù hắn có xu hướng bước đến vị trí bậc thầy chiến thuật thì khi gặp một Diệp Tu không hạn cuối như này cũng chỉ bằng lòng chịu thua —— nói một câu đã bị đốp chát lại như này, chẳng lẽ lại đi so tiết tháo với Diệp Tu?​

Gừng ý mà, quả nhiên càng già càng cay.​

Cho nên Giang Ba Đào chỉ có thể tiếp tục phát huy bản lĩnh tỉnh rụi: "Suýt quên nói chuyện chính sự, Tiểu Chu, anh mau tới ký tên. Diệp Thiếu tướng cũng mời lại đây, tôi đổi code vòng định vị cho anh."​

Mỗi vòng tay định vị của guide đều độc nhất vô nhị, một dãy số duy nhất chỉ Tháp và Bộ an toàn đặc biệt biết, bất cứ khi nào cũng có thể quét được vị trí. Diệp Tu nhiều năm không dùng điện thoại mà chẳng ai quản cũng là do hắn đeo vòng nên sẽ luôn tìm được người. Mà dãy số của Diệp Tu còn đặc biệt hơn so với guide khác. Nói đơn giản là độ biến thiên ngẫu nhiên càng lớn thì hệ số an toàn càng cao —— chung quy Diệp Tu thường hay rời khỏi sự bảo vệ của tháp chạy nhảy khắp nơi, mất chút công ở điểm này cũng đề phòng tai họa có thể xảy ra.​

Code an toàn của Diệp Tu mỗi lần đến quân khu mới đều phải đổi, mà trừ văn phòng chính của Bộ trưởng Bộ an toàn đặc biệt và Tháp trưởng địa phương hắn ở thì không một người khác được biết —— kể cả bản thân Diệp Tu. Cho nên không cần nhắc nhở, sau khi ký tên xong Chu Trạch Khải lập tức lùi lại đứng một bên, quay lưng.​

Sau xác nhận danh tính, vòng định vị được cho phép tháo xuống, nó lập tức lỏng ra, rơi xuống tay Giang Ba Đào. Diệp Tu ngay lập tức bước tới sô pha, ngồi xuống lén ngáp một cái thật dài. Lúc sau, Giang Ba Đào đổi xong code mới trả vòng cho Diệp Tu, hắn nhận lại đeo lên tay.​

Tiếp đó là vài thủ tục báo danh, chuyển giao hồ sơ, giấy chứng nhận gì đó không cần đề cập chi tiết. Tóm lại là Diệp Tu đã quá quen thuộc với trình tự này, lúc Giang Ba Đào chưa kịp làm rõ vài điểm đã được Diệp Tu nhắc nên hiệu suất tăng lên không ít. Chạy qua Bộ quản lý guide ký tên đóng dấu, Diệp Tu mang văn kiện này về lại chỗ Giang Ba Đào, tất cả mất hơn một giờ. Mà Chu Trạch Khải sau khi kí tên đã lập tức về Bộ quản lý sentinel của hắn để xử lý sự vụ.​

Xác nhận thủ tục không vấn đề gì, Giang Ba Đào đóng lại hồ sơ, giao cho trợ lý bên cạnh rồi cười đưa tay ra với Diệp Tu: "Hoan nghênh Diệp Thiếu tướng gia nhập Luân Hồi. Một năm tới này mong Thiếu tướng giúp đỡ nhiều."​

Diệp Tu bắt tay, lắc hai cái: "Không dám không dám." Sau đó nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, hỏi, "Đúng rồi, mấy người Luân Hồi các cậu có cấm hút thuốc không?"​

===========​

Ngày hôm sau, khi bước vào phân hiệu của Bạch Trạch, cuối cùng Diệp Tu mới xác định hôm qua hắn cảm nhận tư vị bị Giang Ba Đào "bắt lính" mới chuẩn làm sao.​

Phân hiệu lâm thời của Bạch Trạch, thật lòng mà nói chẳng thể gọi là trường học, nếu so với trụ sở chính ở thủ đô thì không đạt nổi ba phần hoa mỹ. Thao trường chỉ có thể dùng để huấn luyện thể năng cơ bản, những bài tập phát triển ngũ giác của sentinel phải để đến cuối tuần đến phòng huấn luyện trong tháp Luân Hồi. Nơi ở cũng khỏi nhắc tới, chỉ có thể ở tạm. Phòng học được cải tạo từ một hội trường lớn, treo một cái bảng trắng to. Ở phía trên bảng trắng treo một huy hiệu của học viện Bạch Trạch —— Bạch Trạch phụng thư đồ —— cho biết nơi này là Bạch Trạch.​

Nói đơn giản thì giống như nơi huấn luyện quân sự mà sinh viên đại học bình thường hay được đưa tới.​

. . . Thế này mà nhận được phản hồi rất tốt sao? Phương Minh Hoa cậu lừa anh à! Này chẳng phải là ném cho mình một đống bùi nhùi bắt tháo gỡ? Dù nói oan có đầu nợ có chủ nhưng khi chủ ấy rơi vào người mình thì Diệp Tu vẫn cảm thấy cực kỳ oan ức!​

Đúng, tháp coi guide như bảo bối, nhưng không có nghĩa là họ không xem trọng sentinel. Số lượng guide quá ít, nhưng nếu so với số lượng người thường thì sentinel cũng là thiểu số. Mà sức mạnh trung kiên của quân đội nước nhà, dưới điều kiện khan hiếm guide, chủ yếu phải dựa vào những sentinel này. Dù có kém hơn chút so với guide nhưng sentinel cũng được đãi ngộ tốt vô cùng, tuy huấn luyện gian khổ nhưng chưa bao giờ keo kiệt về mặt vật chất. Nghĩ đến số lượng đông đảo những sentinel chưa kết hợp với tâm trạng nỏng nảy, về mặt cuộc sống hàng ngày, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì tháp rất hưởng ứng việc họ tiến hành các hoạt động phát tiết tinh lực dư thừa, cho nên trước đây mới có nhiều sentinel rảnh rang nhàn rỗi không việc gì làm đi lướt weibo mỗi ngày.​

Có điều khi người phụ trách phân hiệu dẫn hắn tới thao trường, nhìn thấy mấy sentinel đang huấn luyện, Diệp Tu mới thấy chút suy nghĩ trước đây của hắn đều là sai lầm.​

Chỉ cần đứng đây cảm nhận tâm trạng của những đứa trẻ này, liếc qua tuổi của chúng, Diệp Tu liền biết Bạch Trạch không hề nói chơi.​

Trên thao trường, không đứa trẻ nào vượt quá mười lăm tuổi.​

Nói cách khác, bọn chúng đều đẫn trước đa số sentinel một bước, chuyển biến sớm hơn hẳn. Nói đơn giản thì mỗi nhóc ở đây đều là hạt giống tốt, số lượng chưa tới năm mươi, chỉ đứng thành hai hàng.​

Những đứa trẻ này đến đây không phải để chuẩn bị đi đày đến "biên cương."​

Ngược lại, chúng phải tới đây để tiếp thu huấn luyện nghiêm khắc nhất.​

"Thế nào? Ngài có hứng thú không?" Người phụ trách phân hiệu hỏi.​

Diệp Tu không hề trả lời. Hắn luôn có cảm giác thân thiết và niềm hứng thú vô hạn với Bạch Trạch, điều này có thể thấy được từ hai năm trước khi hắn tới học viện Bạch Trạch ở thủ đô để giảng bài, cho nên sau khi nghỉ ngơi đủ Diệp Tu liền đến thăm. Mà hiện tại, hắn đứng giữa thao trường nho nhỏ này, rất dễ dàng chú ý tới hai người đang đi tới từ phía cửa ở đầu kia.​

Chu Trạch Khải và Đỗ Minh.​

"Diệp Thiếu tướng?"​

Diệp Tu dành một ánh mắt cho người bên cạnh, nở nụ cười: "Ừ, hiệu trưởng Trương, tôi rất chờ mong."​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 62:

"Vậy thì tốt. Lần này Diệp Thiếu tướng tới Luân Hồi là cơ hội rất tốt với bọn trẻ. Dù sao thì phong thái của đệ nhất guide không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy."​

"So với tôi, bọn nhóc cần một người có kinh nghiệm và năng lực hướng dẫn hơn." Diệp Tu trả lời.​

"Nào có nào có."​

". . . Tôi nói cậu ta." Diệp Tu hất cằm, ra hiệu Chu Trạch Khải đã đến gần sau lưng hắn.​

Nụ cười nơi khóe môi ngưng thành độ cong ngượng ngịu, nhưng phần xấu hổ này cũng không kéo dài lâu.​

"Thầy Trương."​

Chu Trạch Khải bước tới chào hỏi cực kỳ quy củ.​

Vẻ lúng túng của Trương Ích Vĩ bị một tiếng gọi này đánh vỡ, lập tức cười tươi khiến nếp nhăn trên mặt tăng thêm mấy tầng, quay người vỗ vai Chu Trạch Khải: "Đến rồi à. Hầy, tôi có nhiều học sinh như vậy chỉ mình cậu là giỏi nhất."​

Trương Tích Vỹ được điều nhiệm từ thủ đô tới đây, khi còn ở Bạch Trạch, hắn là thầy giáo, tư lịch rất cao. Nhưng mỗi khi nhắc tới tên sentinel này mọi người khó tránh thổn thức. Dựa trên lý lịch và sự từng trải, nếu vẫn cố gắng công tác thì có thể lên đến chức bộ trưởng, chỉ tiếc là hắn rời khỏi tháp khá sớm, sau đó chuyển đến Bạch Trạch làm thầy giáo.​

Không phải hắn không màng danh lợi, nếu có thể hắn cũng rất muốn ở lại.​

Nhưng Trương Ích Vỹ bắt đầu mất cảm giác khá sớm.​

Bất kể là sentinel hay guide, theo tuổi tác dần tăng sẽ đều có hiện tượng mất cảm giác. Về phía sentinel là sự thoái hóa của ngũ giác, sau cùng sẽ dần không mấy khác biệt với người bình thường, về phía guide là sự mất dần năng lực cảm ứng với tâm trạng, đến khi chẳng thể phóng nổi tinh thần cộng hưởng —— cuối cùng sẽ hoàn toàn mất đi cảm giác, chỉ như người thường.​

Thường thì sentinel guide sẽ bắt đầu mất cảm giác sau tuổi năm mươi, quá trình này diễn ra khá chậm, mất khoảng 10 năm, thời gian sẽ dần bào mòn từng chút thiên phú trên người họ.​

Nhưng cũng có ngoại lệ, hơn nữa cũng không phải quá hiếm.​

Có người hơn ba mươi, thậm chí hơn hai mươi đã bắt đầu mất cảm giác. Còn vì sao xuất hiện hiện tượng này thì phần lớn đều đồng tình với quan điểm là quá trình chuyển biến không trọn vẹn mới dẫn đến việc mất cảm giác sớm, có điều không ai đưa ra được kết luận đầy đủ.​

Ví dụ như Trương Ích Vỹ. Hắn bắt đầu mất cảm giác rất sớm, tự cảm thấy tiếp tục ở trong tháp thì chẳng có tương lai nên lựa chọn ra đi. Đến hiện tại, đã cuối quá trình 10 năm, hẳn còn chẳng phát hiện ra Chu Trạch Khải đến gần.​

Vì nếu nói thẳng, hắn đã không thể coi là một sentinel.​

Nhưng làm thầy giáo lâu như vậy, kinh nghiệm của hắn không thể nói không phong phú —— chưa kể việc hắn dạy nên một học sinh như Chu Trạch Khải, đây là một nét bút rất có trọng lượng trong lý lịch của hắn, thêm vào việc hắn vốn xuất thân từ quân khu Luân Hồi nên Trương Ích Vỹ mới trở thành hiệu trưởng phân hiệu ở đây.​

Nhờ những phương diện này, Trương Ích Vỹ trải qua năm tháng vừa rồi rất thuận lợi. Dĩ nhiên, nguyên nhân lớn nhất chính là tháp Luân Hồi cực kỳ ủng hộ những sentinel nhỏ tuổi đến đây huấn luyện phô diễn thực lực, việc trải qua một khoảng thời gian ở đây rất có khả năng ảnh hưởng đến nguyện vọng lựa chọn quân khu lúc bọn nhóc tốt nghiệp. Hạt giống tốt vẫn luôn là đối tượng tranh đoạt.​

Cho nên dù chức vị cao như Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Phương Minh Hoa đều lần lượt tới thăm phân hiệu mỗi tuần, tiến hành các hoạt động trao đổi. Thế giới quân nhân rất đơn thuần, sức mạnh là tiêu chuẩn lớn nhất. Cứ đưa người mạnh nhất cho bọn nhóc xem rồi học tập là phương pháp hữu hiệu nhất.​

Mà hiện tại Luân Hồi có thêm Diệp Tu, quả thật là phần mềm hack trong một năm này của họ —— đừng nói Giang Ba Đào, tháp nào nhận được cũng sẽ phải tận dụng hết mức.​

Đối tượng trò chuyện là Chu Trạch Khải nên quá trình không thể giống như khi dông dài với Hoàng Thiếu Thiên, bọn họ trực tiếp nói tới chủ đề chính. Dù Chu Trạch Khải đến muộn, việc huấn luyện cơ bản này chung quy vẫn do sentinel làm chủ, hắn lập tức xuống sân. Mà trong lúc hắn và Đỗ Minh bận rộn công tác, Diệp Tu sẽ chú ý tới cảm xúc của mỗi đứa trẻ, đưa ra nhận xét đánh giá, căn cứ vào sự thay đổi tâm lý thông qua các phương pháp huấn luyện khác nhau để chấm điểm lên bảng có sẵn, tiện cho việc nhà trường lập phương án đào tạo hợp lý cho mỗi học sinh —— Diệp Tu chẳng lạ gì những điều này.​

Dĩ nhiên công việc của Diệp Tu không chỉ có mỗi ngần đó. Mỗi lần tới Bạch Trạch sẽ cần có một người lên bục giảng bài, thông thường sẽ là sentinel lên chia sẻ những kinh nghiệm của mình. Đáng tiếc, Chu Trạch Khải hiển nhiên không phải là lựa chọn tốt cho lớp học ngày hôm nay, để hắn đưa ra chỉ lệnh ngoài thao trường thì đơn giản, nhưng kêu hắn lên bục nói thao thao bất tuyệt thì . . . cần một người máy phiên dịch mang tên Giang Ba Đào đi kèm. Mà Đỗ Minh, thanh niên đầy sức sống, con người cũng không tệ, có điều chẳng tạo nên được buổi nói chuyện hấp dẫn cảm động gì về cuộc sống.​

Diệp Tu sực nhận ra giá trị to lớn của mình —— chưa kể việc hắn là guide, ở một số khía cạnh Diệp Tu còn hiểu rõ sentinel hơn chính bản thân họ.​

"Thế nào?" Vừa về tới tháp, Diệp Tu và Chu Trạch Khải liền bị Giang Ba Đào gọi lên phòng làm việc.​

"Cũng không tệ." Diệp Tu trả lời.​

"Không có nhóc nào đặc biệt nổi bật?"​

Diệp Tu liếc mắt đấy ý vị: "Sao, muốn anh đây đào ra một Lư Hãn Văn thứ hai?"​

Lư Hãn Văn, chuyển biên năm 12 tuổi, 14 tuổi tốt nghiệp Bạch Trạch, gia nhập Lam Vũ vì sùng bái Hoàng Thiếu Thiên. Điều kiện giáo dục tốt như Bạch Trạch mà lại có người vừa xong học phần cơ bản liền rời đi. Nhỏ như vậy đã gia nhập quân khu, ngay cả lần ứng triệu trường kỳ năm 371 đến 374 cũng không có lính nào nhỏ đến thế. Rất nhiều người duy trì thái độ quan sát, thậm chí cảm thấy Lam Vũ quá điên khi phê chuẩn đơn xin gia nhập của Lư Hãn Văn.​

Thế nhưng Lư Hãn Văn đến Lam Vũ như cá gặp nước, cả thành công lẫn thất bại đều từng trải qua, dù từng khóc nấc khi không hoàn thành được nhiệm vụ vì lỗi của bản thân, nhưng cậu chỉ dùng thời gian ngắn nhất để lau khô nước mắt rồi tiếp tục đứng lên.​

Tố chất tâm lý tốt như vậy, phóng tầm mắt ra toàn quốc cũng không tìm thấy người thứ hai.​

Có điều cũng chỉ mình Lam Vũ là nơi bao dung nhất mới dám tiếp nhận người như vậy.​

"Thiên tài thì quân khu nào lại không muốn chứ?" Giang Ba Đào chẳng hề phủ nhận.​

"Bọn chúng đều rất có triển vọng, năng lực bản thân tốt, nhưng cần tôi luyện thêm về mặt tinh thần."​

Giang Ba Đào gật đầu.​

". . . Đúng rồi, Trương Ích Vỹ này . . ." Diệp Tu bỗng cất tiếng, hỏi Chu Trạch Khải bên cạnh, "Cậu cảm thấy thế nào?"​

Chu Trạch Khải chưa trả lời, Giang Ba Đào liền hỏi: "Thế nào? Hắn có vấn đề gì?"​

"Không có gì, chỉ nhắc nhở chút thôi." Diệp Tu khẽ gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, "Hiệu trưởng phân hiệu hơi quá sức với hắn, không đáng trọng dụng. Nếu thật sự muốn phát triển thì nên sớm sắp xếp một Phó hiệu trưởng có năng lực tốt hơn."​

Giang Ba Đào cười: "Mấy chuyện này anh nói thật đanh thép."​

Diệp Tu nhún vai: "Ai cũng biết, trước giờ anh không muốn nhúng tay vào việc nội bộ của quân khu." Thoáng nhìn thấy Chu Trạch Khải cau mày, Diệp Tu không khỏi nói, "Thế nào Tiểu Chu? Anh nói về thầy giáo cậu nên là không vui? Anh cũng chỉ đưa ra đề nghị mà thôi."​

"Tự xem." Chu Trạch Khải trả lời như vậy.​

"Ý Tiểu Chu là anh ấy sẽ tự có đánh giá." Giang Ba Đào bổ sung.​

Diệp Tu gật đầu: "Ừ, dĩ nhiên."​

"Có điều cá nhân tôi rất muốn nghe lý do." Giang Ba Đào nói.​

"Dù hắn có mất cảm giác nhưng vẫn sót lại chút gợn sóng tinh thần. Rất nhỏ, nhưng anh đứng đủ gần nên có thể phát hiện. Không phải thứ cảm xúc gì khiến người khác cảm thấy thoải mái. Sau khi mất cảm giác hắn không tìm được vị trí của mình, tránh hết những gì liên quan đến tháp, lại có bất mãn với địa vị hiện tại, có lòng ghen tị với những sentinel khỏe mạnh trước mặt. Hơn nữa hiện tại hắn chẳng còn là sentinel nhưng vẫn giữ chủ nghĩa tư tưởng điển hình của sentinel."​

Giang Ba Đào cười: "Nghe anh nói xong thấy hắn là một sentinel mà chẳng guide nào muốn dây dưa."​

"Lâm Kính Ngôn." Chu Trạch Khải chêm lời.​

"Ừ, thật không cách nào so sánh được, lão Lâm hơn hắn không biết bao nhiêu con phố."​

Nói tới sentinel mất cảm giác, Trương Ích Vỹ không phải là ví dụ duy nhất. Nhưng nói tới guide mất cảm giác, không thể không nhắc tới Lâm Kính Ngôn.​

Là cộng sự một năm với Phương Duệ, Diệp Tu biết khá rõ từ sentinel của Lâm Kính Ngôn.​

"Anh ấy nói không muốn ở lại, mất cảm giác thì sao, anh ấy nói vẫn có thể đi được xa hơn nữa, vậy cứ để anh ấy đi đi. Bá Đồ nói cần anh ấy, là sentinel của anh ấy tui dĩ nhiên ủng hộ."​

"Chia cách? Vẫn ổn, yêu xa cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm. Nói thế nào thì bọn tui vẫn có liên kết, cảm giác vẫn ở thật gần bên nhau. Ha ha, anh ấy liều mạng ở bên đó, tui dĩ nhiên cũng phải nỗ lực, bằng không tui tới Hưng Hân làm gì. Không được để anh ấy chạy trước mà tui vẫn giậm chân tại chỗ —— là một sentinel bị guide áp chế tui đã bị mấy người cười nhạo nhiều lần lắm rùi, giờ mà bị anh ấy bỏ rơi nữa thì quá mất mặt."​

"Có thành người bình thường thì tui vẫn là sentinel của anh ấy, đã trói lại liên kết với tui rồi thì phải hai người cùng đi chớ."​

"Không ở chung một chỗ vẫn có thể cùng nhau nỗ lực, dù thế nào thì tụi tui đều chung một ước mơ."​

Không ai có thể thuận buồm xuôi gió, có người trước nay đều than thân trách phận, đổ lỗi cho người khác; thế nhưng có người lại dũng cảm tiến tới, cho dù đốt cháy bản thân cũng muốn tỏa sáng đến thời khắc cuối cùng.​

==========​
Lời tác giả:

Lão Lâm làm tốt lắm!

Liên quan tới chuyện mất cảm giác là một chi tiết tương đối quan trọng, cho nên không thể không nhắc Lâm Phương.

Mọi người không cần hoảng, dù Diệp thần có như thế nào thì muốn mất cảm giác cũng phải chờ đến năm mươi tuổi ~~
- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
Lão yêu đó mà mất cảm giác thì cũng phải đợi đến 70 :))
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 63:

Giang Ba Đào bảo: "Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, chúng ta không thể đưa ra quyết định thay họ. Điều chúng ta có thể làm chính là tự xác định rõ lựa chọn của bản thân. Mà đối với lựa chọn của đó luôn phải tự trả giá."​

Diệp Tu ngẫm lại ngày hôm nay, không khỏi bật cười: "Nói tới việc lựa chọn, đồng chí Đỗ Minh nhà mấy cậu, rất thú vị —— chọn con đường khiến anh đây không biết nói sao."​

"Khụ khụ, hôm nay cậu ta tìm anh?"​

"Đúng là có tìm anh, hỏi cuộc sống tình cảm của Tiểu Đường. Nhưng nói với anh thì có ích quái gì, anh có phải Đường Thư Sâm đâu, sao có thể giúp Tiểu Đường quyết định chuyện cả đời? Nói chứ, đến cả Đường Thư Sâm cũng chẳng thể cưỡng chế con gái rượu của ông ấy trong việc chọn đối tượng."​

Giang Ba Đào không khỏi mỉm cười: "Bọn tôi cũng từng nói, trực tiếp đóng gói cậu ta bán qua Hưng Hân để ở bên nữ thần —— Hưng Hân các anh còn thiếu người không?"​

Diệp Tu lập tức vỗ đùi đen đét: "Thiếu! Thiếu chứ! Nhiệt liệt hoan nghênh!" Nói xong lại trưng ra vẻ mặt chuẩn bị thương lượng rất đáng thương, "Quan trọng là cậu định bán sao? Bao nhiêu tiền? Kinh phí của Hưng Hân không có dư dả gì đâu!"​

Giang Ba Đào dùng tay ra hiệu: "Nhiều nhất là giảm giá 20%."​

"Không thể giảm thêm sao!" Diệp Tu cò kè mặc cả.​

"Còn xem biểu hiện của anh, 25%, không thể thấp hơn." Giang Ba Đào chốt giá.​

"Cậu xem anh đây bán thân cho các cậu, một đổi một, miễn phí đi! Hơn nữa lấy anh đây để đổi lấy cậu ta, chắc chắn là các cậu lời to!" Không hổ là Diệp Tu, hạn cuối là cái gì không hề nằm trong phạm vi xem xét, càng nói càng quá đáng.​

". . . Diệp Thiếu tướng, anh tới Luân Hồi là dựa theo quy trình làm việc, không phải bán thân."​

"Cũng gần như vậy còn gì. Hay là chúng ta trực tiếp hỏi thẳng Đỗ Minh, không biết chừng cậu ta còn cho anh tiền ý chứ!" Tuy Diệp Tu cũng biết đây không phải chuyện mà họ có thể tùy ý quyết định, cơ mà đùa giỡn chút đỉnh, bắt nạt cậu chàng Đỗ Minh vắng mặt thì chẳng mất gì.​

"Điều chuyển . . ." Chu Trạch Khải mãi vẫn ngồi ngoài xem hai người họ chém gió khí thế ngất trời, nhìn trước nhìn sau rất lâu mới đột nhiên mở miệng.​

"Hử?" Hai người cùng nhìn về phía hắn.​

". . . Không dùng tiền." Chu Trạch Khải nói xong.​

". . . " Diệp Tu và Giang Ba Đào đồng thời liếc nhau, sau đó phì cười.​

Đồng chí Chu Trạch Khải, quả nhiên mang tới ngọn gió mới, cho nên cậu đừng quá ủ rũ, bọn họ không phải . . . hể?​

. . . Đồng chí Chu Trạch Khải, cậu nhất định là bị dạy hư rồi. Cậu vậy mà lại trịnh trọng đàng hoa gia nhập hàng ngũ mấy kẻ thích đùa! Cậu cười vui vẻ hạnh phúc đến như vậy cấp dưới của cậu có biết không! Có tin Đỗ Minh khóc ngay tại đây cho cậu xem không!​

Hai người nhìn biểu hiện của Chu Trạch Khải cũng không ngờ hắn lại nói đùa như vậy, thật hiếm có. Mãi sau thì cuộc nói chuyện quay lại với chủ đề Bạch Trạch.​

"Vậy cảm giác hôm nay thế nào?"​

"Đánh giá thôi mà, công việc này anh làm quen tay nhất. Nói chứ mấy guide trong tháp các cậu thì sao, khi nào định cho anh tới xem?"​

"Hai ngày nữa." Giang Ba Đào đáp, lại thổn thức, "Thực ra để anh hỗ trợ việc dạy học mới thật sự phát huy được hết tài năng, nếu Bạch Trạch mở phân hiệu cho guide thì chắc chắn anh sẽ là hiệu trưởng không cần bàn."​

"Tập trung guide lại với nhau để mà tận diệt à?" Diệp Tu luôn cắt trúng trọng điểm khác người.​

". . . Hết cách rồi, thật sự quá thiếu guide." Giang Ba Đào không hề để ý đến trò đùa của Diệp Tu, cúi xuống lắc đầu, nói tiếp, "Tôi nghe nói lúc anh giảng dạy ở Bạch Trạch đã trở thành giáo viên được hoan nghênh nhất. Lúc chọn khóa học thì nửa phút đã kín chỉ tiêu. Ai không chọn được cũng đến dự thính, trong giờ cũng chẳng nhóc nào dám trốn học hay đi muộn."​

"Ha ha, thì tập thể giáo viên có mỗi mình anh là guide, bọn họ có thể không thích sao?" Diệp Tu vừa nói như vậy, Giang Ba Đào cũng cười theo.​

"Không phải cũng sẽ thích." Một lời bình đơn giản như vậy, dĩ nhiên là lời của Chu Trạch Khải.​

Nụ cười của Giang Ba Đào chợt héo, nhìn vẻ mặt hai người, tiếp tục nói kéo dài đề tài: "Nếu có cơ hội tôi cũng muốn đến Bạch Trạch học —— tôi nói là cái ở thủ đô ý —— ở đó thật tốt. Là cái nôi của tháp, là tương lai của quân đội nước nhà. Tiền bối hậu bối cái gì không có xa cách như vậy, ngay cả sau khi tốt nghiệp vẫn giữ được tình nghĩa bạn bè. Có rất nhiều cặp đã thành đôi nhờ quãng thời gian học tập này. Mỗi lần thấy Tôn Triết Bình với Trương Giai Lạc, nói chứ tôi cũng cảm thấy ước ao."​

Lúc Giang Ba Đào nói lời này có thoáng nghiêng đầu nhìn cửa sổ, tăng thêm mấy phần muộn phiền.​

. . . Cho nên mới nói, lệch sang vấn đề tình cảm làm cái gì, tốt nhất vẫn nên quay về chủ đề chính thôi. Vòng tới vòng lui vẫn phải vòng lại.​

Trước khi Diệp Tu kịp chém gió về Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, Chu Trạch Khải đã cướp lời tỏ ý kiến: "Sẽ có."​

Giang Ba Đào cười với hắn: "Ừ, cảm ơn Tiểu Chu.", rồi trầm ngâm ba giây, lại cất tiếng: "Đúng rồi, nói tới đây, tôi nhớ là mối tình đầu của anh là ở Bạch Trạch nhỉ? Học kỳ đầu tiên về nhà đã bị bọn tôi tra hỏi rất lâu."​

Lần này thì Diệp Tu đã hoàn toàn ném Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc ra xa 3.000 km sau đầu: "Mối tình đâu?"​

"Không phải!" Chu Trạch Khải vội vàng phủ nhận.​

"Ha ha! Hồi đó lúc bị mấy đứa bọn tôi tra khảo thì ảnh cũng một vẻ như vậy, sống chết không thừa nhận. Nhưng bộ dạng kia chẳng phải chứng tỏ là thích người ta sao! Thỉnh thoảng cứ đờ ra, gọi nửa ngày cũng không phản ứng. Bọn tôi hỏi anh ấy đang nhớ ai, anh ấy nói là được một tiền bối giúp đỡ . . ." Giang Ba Đào mặc kệ Chu Trạch Khải liên tiếp kháng nghị, không dừng được máu bà tám kể cho Diệp Tu, "Sau đó tiền bối ấy hình như là đi nghĩa vụ, để tôi nhớ xem . . . chính là năm 371. Tiểu Chu khi ấy luôn đọc bản tin chiến sự, đặc biệt là danh sách tử vong." Có điều Giang Ba Đào không nói ra chuyện Chu Trạch Khải chỉ duy trì hành vi này một năm, sau đó không hề tiếp tục.​

Hẳn là đã phai nhạt, bởi Giang Ba Đào biết đoạn thời gian đó Chu Trạch Khải không tỏ ra thương tâm, qua đó có thể loại trừ khả năng người kia chết trận. Sau đó, không biết thế nào, có một ngày hắn đột nhiên phát hiện Chu Trạch Khải thích Diệp Tu.​

Mà chuyện này đến tận nay hắn cũng nghĩ chưa thông.​

Có điều, bằng vào những tin tức này của Giang Ba Đào, Diệp Tu sao có thể biết ẩn tình phía sau? Khi nghe Giang Ba Đào nói hắn liền ra vẻ như đang suy nghĩ nghiền ngẫm điều gì.​

"Thật sự không phải . . ." Chu Trạch Khải hơi nóng nảy, thế nhưng hắn không thể lập tức nói rõ ràng những điều đang nghĩ, chưa kể Giang Ba Đào vẫn không ngừng trêu chọc ngắt lời, cái chính là không chịu cho hắn có thời gian từ tốn giải thích, Chu Trạch Khải chỉ có thể phủ nhận từng chút, lại chẳng đưa ra nổi bất cứ luận điểm nào.​

Diệp Tu ngồi một bên che miệng, sau khi phân tích tin tức nhận được cùng suy đoán, cuối cùng buông tay, dùng giọng nói chẳng che được phần kinh ngạc hỏi ——​

"Chẳng lẽ, Tiểu Chu . . . mối tình đầu của cậu là Diệp Thu?"​

- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
Diệp Tu ngồi một bên che miệng, sau khi phân tích tin tức nhận được cùng suy đoán, cuối cùng buông tay, dùng giọng nói chẳng che được phần kinh ngạc hỏi ——​
"Chẳng lẽ, Tiểu Chu . . . mối tình đầu của cậu là Diệp Thu?"​
Cái này mà cũng nghĩ ra nói ra được, chịu ông thần này rồi -_-
 

Bình luận bằng Facebook