Chương 15:
Hội nghị được tiến hành đúng kỳ hạn, tổ chức tại trụ sở của Liên hiệp quốc ở thành phố N nước A, thành phố mà Samantha Winchester được giải cứu. Lần này nhà báo Phan Lâm của nước C đi theo đoàn, là một kẻ già đời, cái gì hắn nên viết cái gì không đều đã được thông báo trước.
"...Tui cảm thấy chúng ta đi hơi đông." Cái Tài Tiệp nhìn trái nhìn phải, bỗng thở ra một câu như vậy. Đúng, bọn họ ngồi hàng thứ nhất, so với đoàn của các nước khác, bao gồm cả nhà báo cũng chỉ có ba bốn người thì sĩ số của họ quá lớn.
"Bình thường mà, cậu nhìn nước A, không phải cũng giống mình à." Văn Khách Bắc nói.
"Bọn họ là chủ nhà, có thể so sánh sao?"
"Chúng ta là đại diện của cả nước đấy."
"Được rồi," Kiều Nhất Phàm cắt lời, "sắp bắt đầu kìa."
Hội nghị chính thức bắt đầu, đại biểu các nước cũng đã biết trước nội dung chính, kể cả không có một guide nào ở đây, Samantha Winchester cũng tham dự. Cô nhìn không khá hơn so với trong hình bao nhiêu, cực kỳ tiều tụy hốc hác. Không cần thăm dò bằng cách của guide cũng có thể nhận thấy tình trạng của cô tệ hại ra sao. Cô ngồi trên xe lăn, được một người đẩy lên trên bục, mic được chỉnh đến độ cao thích hợp, cô bắt đầu nói, lúc này trong mắt mới thoáng có một tia tỉnh táo, giống như một đốm lửa nhỏ, đổi cả sinh mạng để cháy lên.
Giọng nói của cô run rẩy chậm chạp. Thường thì phiên dịch viên sẽ rất vui vẻ khi nghe thấy tốc độ nói chậm như này, nhưng lời của cô nói không câu nào không nặng nề. Bọn họ cố gắng hết sức để chuyển ngữ hết ý trong lời của Samantha, chỉ lo thiếu mất chút nào.
Cô đang khẩn cầu.
"Tôi thỉnh cầu các vị, hãy bắt chúng, trả lại công lý cho sentinel của tôi, cho chồng của tôi, cho người tôi yêu."
"Đất nước của tôi không có luật tử hình, nước A cũng không có. Tôi biết rất nhiều quốc gia khác không có."
"Nhưng nhất định phải nhốt vĩnh viễn những tên ma quỷ này vào địa ngục, chúng không đáng nhận được sự khoan hồng."
"Tôi thỉnh cầu những quốc gia còn giữ luật tử hình, một khi tìm được bọn chúng hãy bắt chúng chịu hình phạt là cái chết, bắn thẳng một phát súng vào đầu chúng, đừng chấp nhận yêu cầu dẫn độ của nước tôi, hay là nước A. Nếu như chúng còn tồn tại trên thế giới này một ngày, linh hồn tôi sẽ không có được một giây an bình."
Người chủ trì hội nghị hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, muốn bước lên lại bị người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Samantha ngăn lại, đó là em trai cô.
"Nếu như tôi biết bọn chúng không nhận được quả báo thích đáng, bất kể là bị giam ở đâu tôi cũng sẽ tìm tới. Tôi dù có phải tự buộc thuốc nổ trên thân cũng muốn lấy mạng đổi mạng với chúng. Dù cho tôi có chết đi, tôi cũng sẽ hóa thân thành ác quỷ, bò ra khỏi mộ, kéo những tên ma quỷ kia xuống."
"Bọn chúng chết ở quốc gia nào, tôi sẽ dành cả cuộc đời còn lại để cầu nguyện cho quốc gia đó được mãi mãi phồn vinh thịnh vượng. Nếu bọn chúng chết trên tay người nào, tôi sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để cầu nguyện cho người đó mãi mãi bình an hạnh phúc... Dù tôi biết..."
Cô dùng sức níu lấy thánh giá trước ngực, tay run rẩy như thể không chịu được trọng lượng của vật nho nhỏ màu bạc ấy.
"Tôi biết, khi tôi nói ra những thứ này sẽ không còn được Chúa ban phúc."
Sau khi cô nói xong, toàn bộ hội trường đều ồn ào tiếng thảo luận. Rốt cuộc cũng có vị đại biểu đứng dậy, noi: "Cô Winchester..."
"Bà. Xin gọi tôi là bà Winchester."
"Được, bà Winchester. Tôi đến từ nước F, nước chúng tôi cũng không có luật tử hình. Tôi rất tiếc vì những gì bà đã gặp phải, nhưng lời bà mới nói đang pha lẫn cả tình cảm cá nhân. Tôi thừa nhận rằng những kẻ này đều phải bị trừng phạt, nhưng luật pháp nghiêm minh không thể vì..."
"Thưa ngài, có thể nuốt lại những lời ngài định nói tiếp không?" Một vị đại biểu guide nữ đập bàn đứng dậy, "Hôm nay cô ấy đến đây không phải để nghe ngài chỉ trích. Huống chi tôi chẳng cảm thấy lời cô ấy nói có gì không ổn. Trước khi cô ấy được giải cứu, chúng ta đừng bỏ quên khả năng này, cô ấy có thể không phải là người bị hại đầu tiên. Cần tôi nói cho ngài biết hàng năm có bao nhiều sentinel và guide mất tích không? Chúng tôi đã sớm không còn an toàn! Đừng tưởng rằng loại chuyện này sẽ không phát sinh ở chỗ ngài, tỷ lệ là như nhau. Nếu như có thể ngừng cái chủ nghĩa đàn ông và tư tưởng của sentinel lại một chút, ngài sẽ hiểu là ngài không thể bảo đảm guide của ngài sẽ tuyệt đối an toàn."
"Thưa bà, đúng là chúng ta không còn an toàn, nhưng mời bà tôn trọng luật pháp các nước và tín ngưỡng tôn giáo." Lần này là một guide nam, "Chúng ta không có quyền quyết định sự sống chết của bất kỳ người nào, chỉ có thượng đế mới có thể."
"Hành động buôn bán guide sở dĩ không được giải quyết triệt để cũng chính là vì hình phạt không đủ răn đe..."
"Mục đích của hội nghị lần này đưa ra giải pháp đề phòng với vấn đề này đúng không?"
...
Trong chốc lát, nước miếng văng tung tóe, anh một câu tôi một câu, khắp nơi đều là tiếng đốp chát nhau, còn có vài tinh thần thể thoát ra.
"Việc này, giờ..." Mấy nhóc trẻ tuổi trợn mắt há mồm. Bọn họ sớm nghe kể những cuộc họp của Liên hiệp quốc đều rất khác thường, nhưng khi tự mình trải nghiệm vẫn hoàn toàn không phản ứng kịp.
Phan Lâm cười nói: "Đây đã là gì? Cãi nhau là rất bình thường, tôi còn thấy đánh nhau rồi cơ, lần trước Chủ tịch Liên hợp quốc còn cởi giày ra đập bàn."
"..."
"Các vị..." Samantha bỗng thốt lên, nhưng lời nói của cô chìm nghỉm trong mớ hỗn loạn cãi nhau tưng bừng, "Đây chỉ là thỉnh cầu của cá nhân tôi. Các vị sẽ không hiểu những gì tôi đã gặp phải..." Môi của cô càng run dữ dội hơn, mỗi chữ nói ra cũng tốn biết bao sức lực. Mười đầu ngón tay nắm chặt vào tay vịn xe lăn, ngón tay trắng bệnh đến đáng sợ, "Tôi cũng không phải là..."
Có người đứng lên, trực tiếp nhảy qua bàn xông lên trên bục đứng trước mặt Samantha.
... Này có là gì, Chủ tịch còn cởi giày, xông lên bục có là gì.
Nhưng mấy vị nước C hoàn toàn không nghĩ như vậy! Cằm họ suýt rơi hết xuống đất! Còn ai nữa, đó là Diệp Tu! Cái tên Diệp Tu chưa bao giờ sợ thiếu phiền phức! Vừa nãy hắn còn trầm tư cúi đầu, bọn họ còn tưởng hắn ngủ rồi!
Diệp Tu cúi người, nắm lấy tay Samantha, tiến lại gần nhẹ giọng nói vài lời bên tai cô.
Sau đó Samantha khóc.
Cô rối loạn lại kích động lắc đầu mấy cái, gắt gao nắm lấy tay Diệp Tu. Người sau vỗ vai cô động viên, cuối cùng cô che mặt khóc thất thanh. Em trai cô thở phào nhẹ nhõm, nói gì đó với Diệp Tu rồi đẩy xe đưa Samantha đi. Người trong hội trường thấy một màn này, tiếng cãi vã dần nhỏ xuống.
Diệp Tu cầm lấy mic.
"Tiếng Anh của tôi không quá tốt," hắn nói, "nhưng chắc vẫn đủ để nói cho các vị hiểu."
Hắn hít sâu một hơi.
"Vừa trải qua chuyện đau lòng mấy ngày, tình trạng của bà ấy tệ đến mức nào các vị có biết không? Các vị cho là vì sao bà ấy lại chịu tới đây? Vì chính bản thân bà ấy sao?"
"Ở đây đã có mấy người chân chính đối mặt với những kẻ buôn bán guide?" Diệp Tu nghĩ một chút, cuối cùng nói, "Bọn chúng chọn dùng cách sát hại sentinel để tạo ra guide chưa kết hợp, bọn chúng đã không thể được coi là con người. Bà Winchester là người dũng cảm nhất tôi từng gặp, yếu đến mức như vậy, đối mặt với pheromone của bao nhiêu sentinel chưa kết hợp trong hội trường, từng giây từng phút bà ấy đều cảm thấy đau khổ, vậy mà bà ấy vẫn lựa chọn đối mặt, tại sao?"
"Vì việc buôn bán guide đem lại lợi ích quá lớn. Đa số bọn chúng chưa bị bắt, có bị bắt cũng chỉ xử phạt mà thôi. So với chút nguy hiểm cỏn con ấy, sao chúng phải dừng tay? Mà hiện tại đã không còn giống trước kia, chúng không chỉ buôn bán guide, chúng đang giết người. Khi mấy tên cặn bã còn có thể trải qua quãng đời còn lại trong tù, thứ gì mới có thể ngăn cản được dục vọng tham lam của chúng? Ai trong các vị có thể đảm bảo chúng sẽ dừng lại!"
"So với sentinel đã chết, guide còn sống mới đau khổ vạn lần. Bà Winchester nói rất đúng, các vị không ai hiểu."
"Nước tôi có câu thành ngữ, giết người đền mạng. Tôi rất vui mừng vì tổ quốc tôi cho đến nay vẫn không bỏ luật tử hình."
"Luật pháp ở nước các vị như thế nào tôi không quản được, nhưng tôi có một lời muốn nói với các vị."
"Khoan dung là việc của Thượng đế, mà việc chúng ta cần làm chính là đưa bọn chúng đi gặp Thượng đế."
Diệp Tu nói một hơi, đang muốn nhường lời lại cho phát ngôn viên, bỗng nghe được tiếng ồn ào không nhỏ từ bên dưới: "Chúng tôi không hiểu thì anh hiểu chắc?"
Nếu như vừa rồi Diệp Tu là tức giận, thì bây giờ hắn cảm thấy chưa bao giờ bình tĩnh hơn.
Hắn kéo lại mic.
"Tôi đương nhiên hiểu."
"Mời các vị nhớ lấy cái tên này, tôi là Diệp Tu của nước C."
===========
Lời tác giả:
Có vẻ Diệp Tu không phải kiểu người sẽ làm ra mấy loại chuyện như này, nhưng khi nhìn thấy Samantha cận kề điểm tan vỡ, hắn đương nhiên không thể ngồi yên một chỗ.
Diệp Tu chắc chắn vô cùng tức giận. Từ khi biết những kẻ đó bắt đầu dùng thủ đoạn này để buôn bán guide hắn đã rất tức giận. Theo như lời hắn, Samantha là người dũng cảm nhất. Ngay cả khi vẫn suy yếu sau khi kết nối đứt gãy, vẫn dám đến nhưng nơi này, điều đó thể hiện là cô chối bỏ tín ngưỡng của chính mình.
Samantha nói đúng, ở đây không ai hiểu.
Trừ Diệp Tu.
Bị cưỡng ép chặt đứt liên kết rốt cuộc đau đớn ra sao, tôi sẽ viết, chắc chỉ vài chương nữa. Tôi chỉ có thể nói, dùng ngôn ngữ biểu đạt của mình viết nên mười phần đau khổ.
Những thứ này ngay cả guide có liên kết hoàn chỉnh cũng không thể tưởng tượng ra được, còn những sentinel kia đến chết cũng sẽ không hiểu. Guide vốn vô cùng nhạy cảm với những gì liên quan đến tinh thần, khi liên kết đứt gãy, lần trước Diệp Tu đã nói, sentinel mất đi guide sẽ tự sát, đó là họ cảm nhận đau khổ là 1 thì một guide mất đi sentinel sẽ nhận được đau khổ 1000, guide càng mạnh mẽ càng cảm nhận được nhiều hơn.
Diệp Tu đương nhiên tức giận. Samantha không đến đây không để nghe những người này tranh cãi không kết quả, mà cô đến để thỉnh cầu, thỉnh cầu một quốc gia khác mang đến công lý mà nước A và nước B của cô không thể, thỉnh cầu một sự trừng phạt nghiêm khắc đối với những tên súc sinh này, thỉnh cầu sự đau khổ ấy sẽ không rơi xuống bất kỳ người nào khác.
Diệp Tu không phải anh hùng, nhưng lúc cần hắn lên tiếng hắn sẽ không im lặng. Lúc ấy cũng chỉ có hắn mới có thể khiến Samantha bật khóc. Vì Samantha biết, Diệp Tu cũng giống cô. Chỉ có đồng loại mới có thể an ủi lẫn nhau.