Phiên ngoại: Cuộc sống thường nhật
1.
Đệ nhất sentinel và đệ nhất guide kết hợp là sự kiện được toàn quốc thậm chí toàn thế giới chú ý, rất nhiều phóng viên đang đợi ngoài tháp, mong có thể bắt được tin tức sớm nhất. Đồng chí Thường Tiên báo Ngôi nhà của guide cũng là một trong những người đứng ngóng trông.
Đáng tiếc cậu chờ mãi, hai ngày trôi qua mà chẳng có lấy một cuộc phỏng vấn hay một tấm ảnh nào, Tháp còn chẳng tổ chức được một cuộc họp báo. Sau cùng nhân viên phát ngôn của Tháp ra mặt, bị cánh phóng viên đánh đuổi, lí do?
—— mọi người yên tâm, họ đã hoàn thành kết hợp, nhưng Diệp Tu Trung tướng bị "tai nạn lao động" nên cần nghỉ ngơi.
Thường Tiên lặng lẽ đóng nắp ống kính máy ảnh.
. . . Có kẻ ngốc mới tin ý!
2.
Mỗi cặp sentinel và guide vừa kết hợp đều sẽ có tuần trăng mật. Có điều với tư cách của sentinel và guide, nghỉ như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến công việc nên chẳng đôi nào có thể lập tức nghỉ ngơi sau khi kết hợp, phần lớn đều dồn ngày phép lại, rồi tìm cơ hội dùng hết một lần.
Hiển nhiên Chu Trạch Khải và Diệp Tu cũng vậy. Chức vụ hiện tại không cho phép bọn họ đi du lịch nghỉ ngơi quá xa, bất cứ khi nào cũng có thể bị gián đoạn để quay về chấp hành nhiệm vụ. Cho nên tuần trăng mật này đành trôi qua ở thủ phủ Luân Hồi, việc quan trọng là cùng đi chọn nhẫn.
Một chiếc nhẫn bạc đơn giản, tạo hình phổ thông, bên trong có khắc tên hai người.
Sau đó có người bắt đầu bán kính râm ở quảng trường trước cửa tháp Luân Hồi, việc buôn bán tương đối phát đạt, còn có khách quen.
3.
Tuần trăng mật của Bao Vinh Hưng và La Tập lại khá phởn phơ, trực tiếp đến Luân Hồi du lịch. Lần trước Tô Mộc Tranh tới đây chơi, khi về lại Hưng Hân có kể lại sự bình yên của quân khu Luân Hồi, thành công biến địa điểm này thành thánh địa tình yêu —— chính tại nơi đây Diệp Tu đã nên duyên với Chu Trạch Khải, những ai có tình ý đến đây chắc chắn sẽ có tình yêu ngọt ngào cả đời.
". . . Anh vẫn muốn tâm sự với hai đứa, nhưng mà nhiều chuyện quá, cuối cùng chẳng có cơ hội. Rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì?"
La Tập trả lời: "Thì kết hợp ở Thủ đô rồi đến Hưng Hân thôi ạ."
Diệp Tu nhìn phía bên kia không biết hai người Chu Trạch Khải và Bao Vinh Hưng đang nói gì, hiển nhiên sentinel nhà hắn tỏ vẻ không hiểu: "Sao cậu ta lại đồng ý vậy?"
La Tập thở dài, nói: "Em hỏi vì sao anh ấy nhất định phải về Hưng Hân, ảnh nói kết hôn phải về nhà chồng mới được."
"Ừ, sau đó?"
"Em nói, chúng ta kết hợp chứ không phải kết hôn. Kết hợp xong mới về nhà chồng kết hôn."
. . . Đây có lẽ là lần duy nhất Diệp Tu lộ ra vẻ mặt "mười phần bội phục".
4.
Cho dù chia nhau làm việc ở hai Bộ, nhưng đã kết hợp, lại ở trong một Tháp, sự cảm ứng lẫn nhau cũng thật tinh chuẩn chẳng cần đến lời nói. Bất cứ khi nào điều kiện cho phép, hai người bọn họ sẽ đồng thời xuất hiện ở nhà ăn, cùng nhau lấy cơm, ngồi chung một chỗ.
Tình huống như vậy kéo dài một tháng, Đỗ Minh cuối cùng quá nhọc lòng, quăng khay ăn, vội vàng thút thít chạy ra ngoài với chú chó nhà hắn, đệ đơn xin Giang Ba Đào cho nghỉ phép, mua vé máy bay tới Hưng Hân, vé một chiều.
". . . Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi à? Sao cậu ta bị kích động vậy?" Tôn Tường ngờ vực hỏi. Đỗ Minh trực thuộc quản lý của hắn, thân là Phó bộ trưởng Tôn Tường đương nhiên cũng nhận được giấy xin nghỉ phép của cấp dưới.
Tháp trưởng Giang Ba Đào rất tâm lý, thở dài nói: "Là không khí nơi đây có vấn đề. Mấy tên độc thân thấy người khác ân ái thì sẽ tự đốt cây nến trong lòng."
"Sao tôi chẳng thấy gì?" Tôn Tường nghi ngờ.
Giang Ba Đào liếc hắn: "Cậu biết yêu đương là gì chưa? Cậu thích ai bao giờ chưa? Cậu có thần tượng ai không?"
". . . Đỗ Minh cũng làm lớn chuyện quá đi." Đồng chí Tôn Tường bị đâm một nhát trúng chỗ hiểm lẳng lặng nuốt lại câu "tôi cũng muốn xin nghỉ" đổi thành câu này.
"Ừ, dù thế nào thì tôi cũng đã nói với cậu ta, không tán đổ được nữ thần thì đừng mua vé về." Giang Ba Đào cười dịu dàng.
5.
Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm kết thúc đợt huấn luyện ở Hưng Hân, muốn cùng tới quân Khu Vi Thảo công tác cạnh Vương Kiệt Hi, lúc huấn luyện nâng cao đặc biệt ngỏ ý muốn qua Luân Hồi thăm Diệp Tu.
Kết quả là ý nguyện của bọn họ không được duyệt, vì nếu để bốn người này hợp lại một chỗ, quần chúng nhân dân xung quanh sẽ tận lực nghĩ cách chia rẽ hai đôi —— bằng không là muốn chúng tôi lại ra quảng trường mua thêm cặp kính râm à, đeo một lúc hai kính cũng không đủ để át đi sự chói lóa của bọn họ đâu!
Tôn Tường nộp đơn xin nghỉ với lý do "đi tìm tình yêu đích thực" lập tức bị Giang Ba Đào đóng dấu Denied.
6.
Sau khi giải quyết xong Kim Bôi, số lần Diệp Tu và Chu Trạch Khải ra ngoài thực địa vẫn cực kỳ nhiều.
Đây là cân nhắc đến tình huống của hai người đều ổn định, sức chiến đấu mạnh kinh hồn, để ngồi làm việc văn phòng trong Tháp thì quá lãng phí sức lao động.
. . .
Được rồi, kỳ thực mọi người đều chung một mục đích, thay vì để hai người này ở lại làm mù mắt đồng nghiệp trong tháp thì điều họ ra ngoài là lóa mắt đối tượng trong nhiệm vụ đi.
7.
Đỗ Minh dĩ nhiên không thể vì theo đuổi nữ thần mà bỏ bê công việc, có điều sau khi tỏ tình thì vẫn luôn kiên cường bất khuất chứng minh sự tồn tại với Đường Nhu bằng đủ mọi cách. Còn vì sao lại chon phương pháp này, Đỗ Minh giải thích là muốn theo đuổi được nam thần hay nữ thần thì cứ nhìn Bộ trưởng nhà mình sẽ hiểu! Đáp án chỉ có một, ttrồng cây si đó!
Chu Trạch Khải tỏ ý phản đối, hắn tuyệt đối không dùng cách này để theo đuổi Diệp Tu, nhưng hiển nhiên Đỗ Minh chẳng nghe lọt.
Nhưng mọi người chẳng ngờ, ba năm sau Đỗ Minh thật sự đạt được ý nguyện, gả vào nhà họ Đường.
Đúng, là gả vào, em gái Đường Nhu uy vũ bá khí không cần giải thích.
Tuy vậy ngày Đường Nhu cưới Đỗ Minh cũng là một ngày khó quên, phía Tây nước C phát sinh một trận động đất cấp 8, toàn quốc rơi vào tình trạng khẩn cấp, tất cả sentinel và guide tinh nhuệ nhất đều được điều đến hiện trường tiến hành cứu nạn. Hội trường đã được trang hoàng tỉ mỉ, cuối cùng lại chẳng ai ngắm, mặc cho từng chùm hoa bách hợp trắng lẻ loi khô héo —— không chỉ hai nhân vật chính và các vị khách mời, ngay cả bản thân Đường Thư Sâm cũng sắp xếp xe chở đồ cứu trợ đến nơi cần thiết.
"Hôn lễ đẹp nhất."
Hình ảnh hai sentinel trẻ tuổi đứng trên triền núi sạt lở, các loại máy móc cỡ lớn không thể đi vào, cùng chiến hữu dùng xẻng đào ra từng con đường máu không lâu sau đã xuất hiện trên khắp các trang web lớn nhỏ.
Không có MC, chẳng có nhạc lễ, thiếu vắng phù dâu hoa đồng, nào nói đến thân bằng cố hữu, tuyệt không có tiệc ngon rượu ngọt —— nhưng ngày đó chính là ngày bọn họ kết hôn.
Hôn lễ tuyệt vời nhất, được nhân dân cả nước chúc phúc trăm năm.
8.
Đội cứu hộ cứu nạn của người bình thường sẽ có chó nghiệp vụ, còn đội cứu hộ của Tháp có sentinel, đương nhiên không cần lo việc tìm không thấy người bị chôn dưới đống đổ nát. Có điều, lọt vào tai những sentinel này đều là tiếng kêu rên thống khổ, tiếng khóc bất lực, đây cũng là thử thách to lớn về mặt tinh thần.
Không chỉ một lần, lúc trước còn nghe được nhịp tim, dù không lãng phí một giây cố gắng đào móc, nhưng khi ngươi chẳng dễ dàng tiếp cận, trái tim ấy đã ngừng đập; khi lái xe qua từng thôn trang tàn tạ, dân nơi đây ai cũng cần trợ giúp, nhưng phía trước vẫn còn địa phương thiệt hại nghiêm trọng hơn. Chạy xe qua những người này, ngươi thậm chí không dám liếc nhìn bọn họ, khỏi nói lúc đến nơi, khi bắt đầu cứu viện, vài người lôi kéo van xin nhanh chóng cứu giúp người thân của họ trong căn nhà sụp —— bọn họ dùng ánh mắt ước ao nhìn ngươi, như nắm lấy tia hy vọng cuối cùng. Thế nhưng . . . ngươi lại chỉ có thể lắc đầu, nhẫn tâm nói với họ, dưới đống gạch vụn kia đã không còn ai sống sót.
Người lính vốn làm bằng sắt thép, chẳng sợ đạn bom, nhưng không khỏi quỳ gối trên đống tro tàn ôm đầu khóc rống.
Công việc của Diệp Tu chủ yếu là giúp sentinel điều chỉnh ngũ giác, nhanh chóng phát hiện những người may mắn sống sót, dần thêm vào việc an ủi tâm trạng những sentinel này. Mà Chu Trạch Khải, sentinel của hắn lại chẳng hề ở chung —— để gấp rút cứu hộ cứu nạn, hắn dẫn một tiểu đội nhảy dù đến một trấn nhỏ bị cắt đứt thông tin liên lạc.
Khi Diệp Tu kiệt sức trực tiếp nằm vật xuống đất thiếp đi, hắn cũng mấy ngày chưa từng nghĩ đến Chu Trạch Khải lấy một giây, ngay cả ngủ cũng chẳng mơ tới.
Dĩ nhiên, Chu Trạch Khải cũng vậy.
9.
Lúc mệt đến không muốn cất bước đến nơi tiếp tế đồ ăn, quần chúng đang xếp hàng tự động nhường đường, để những quân nhân mang trên người quân phục lấm lem bùn đất có thể nhanh chóng ăn miếng cơm uống miếng nước. Những người có lòng hảo tâm ấy không biết rằng hành động bé nhỏ của họ lại truyền cho những quân nhân này một nguồn sức mạnh vô biên.
Dư chấn không ngừng, bất cứ khi nào cũng có khả năng sụp xuống lần nữa, cách 10km còn có một đập nước...
Bọn họ vẫn đứng nơi đây.
Còn khả ái gần dân như vậy, lý do mục đích chỉ có một mà thôi.
10.
Lúc Diệp Tu và Chu Trạch Khải rời đi, họ không chỉ có hai người —— còn dẫn theo một bé trai năm tuổi.
Đứa bé đã mất toàn bộ người thân trong trận động đất.
Vì tính đặc thù của sentinel và guide, rất nhiều đôi sau khi kết hợp sẽ nhận con nuôi. Diệp Tu và Chu Trạch Khải đã kết hợp ba năm, cũng sẽ sớm nhận một đứa trẻ vào thế giới hai người của bọn họ, có điều hai người chẳng cần thương lượng, cứ vậy ăn ý có chung lựa chọn.
Đứa nhỏ này, vừa nhìn thấy hai người liền nắm chặt góc áo họ không buông.
Không nhiều người biết hai người họ nhận con nuôi, đây cũng là một sự bảo vệ với đứa nhỏ, thân phận của bọn họ quá đặc thù. Dĩ nhiên cũng chẳng đổi tên cho bé, chỉ đơn giản là Diệp Tu lười làm mấy thủ tục rườm rà.
Vì thế đứa nhỏ không họ Chu cũng chẳng họ Diệp, cứ vậy lớn lên trong gia đình nhỏ này.
Tuy kết quả cuối cùng là việc nuôi nấng trẻ con vẫn do cha mẹ hai bên cùng nhau chung tay. À, hiển nhiên là nhà họ Diệp bỏ tiền, nhà họ Chu bỏ sức.
11.
Chu Trạch Khải và Diệp Tu đương nhiên không phủi tay bỏ mặc, mỗi khi rảnh sẽ về gặp con. Cậu nhóc sống và học tập ở thủ đô, cơ hội được gặp hai vị phụ huynh chủ yếu vào kỳ nghỉ đông của bọn họ, về thủ đô báo cáo công tác và nghỉ Tết, còn có lúc cậu nhóc được nghỉ đông và nghỉ hè, kể từ đó mẹ Diệp không cần tiếp tục sớm tối gọi con trai về nhà ăn Tết.
Đứa nhỏ năm tuổi hẳn đã nhớ được ít nhiều, gặp phải biến cố như vậy nên tính cách có phần trầm mặc. May sao mỗi lần nhìn thấy hai vị phụ huynh thì đôi mắt sẽ lấp lánh ánh sáng.
Chờ đến lúc nhóc lên lớp ba tiểu học, bắt đầu học ghép vần chữ Hán tập làm văn, lúc đó họ mới hiểu vì sao nhóc này cứ nắm góc áo họ không buông —— là do ông trời đã gửi xuống cho nhóc hai người cha.
Đứa bé này là do Diệp Tu và Chu Trạch Khải nán lại sau cùng, chung tay đào bới cứu ra.
Bọn họ khi đó cứu quá nhiều người, quá nhiều gương mặt đã xám xịt, chẳng thể nhớ hết.
Nhưng đối với người được cứu, trong bóng đêm tuyệt vọng bỗng một người mở ra cánh cửa ánh sáng, hình ảnh ấy chẳng cách nào xóa nhòa.
Đó chính là toàn bộ thế giới của họ.
12.
Lại nói đến đoạn văn của cậu nhóc, cũng giống như những gì mọi người từng ngây ngô viết nên hồi tiểu học, đề bài là "Tả một ngày khó quên".
Cậu nhóc viết về ngày đầu tiên đến ngôi nhà mới.
Lúc nhóc ngồi lên sa lông, cảm giác không đúng lắm. Cúi đầu nhìn, cứ như đang ngồi trên không khí vậy. Chưa đợi nhóc thôi kinh ngạc sợ hãi thì bị một thứ gì đó cắp lấy nách, đặt sang một bên.
Lần này mới thực sự ngồi xuống sa lông.
Cậu chắm chú nhìn chỗ trống đó hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám đưa tay ra sờ.
Lúc sau cậu còn nghe thấy tiếng đập cánh phành phạch, nhưng vừa được nhận nuôi, cậu cũng không dám hỏi hai vị phụ huynh.
Dù lúc ấy không hiểu, nhưng đứa trẻ đã có suy nghĩ riêng, cho là ở đây có ma quỷ, cậu không muốn xa hai cha đâu!
Dĩ nhiên, dù sau này cậu cũng biết đó không phải chuyện ma quái, người bình thường như cậu nhóc chẳng thể nhìn thấy, cho đến khi cậu được dùng điện thoại có camera.
Vì thế lúc này người bị phiền biến thành Diệp Tu.
13.
Ở trong ký túc xá dành cho hai người bấy nhiêu năm, đệ nhất sentinel cuối cùng đã luyện tốt "kỹ năng bắn súng", dù cũng không cần quá cố gắng để kết thúc kết hợp nóng, đệ nhất guide thỉnh thoảng cũng sẽ gặp "tai nạn lao động" một lần.
Chung quy tư thế "cưỡi ngựa" mà cả hai đều "thích" rất là tốn sức.
Tiếc là chỉ có thể cùng nhau bắn súng trong kỳ nghỉ, lại không có mấy cơ hội được nghỉ việc, thật là đáng thương.
14.
Lúc con gái của Mạc Phàm và Tô Mộc Tranh sinh thì hai người đang chấp hành nhiệm vụ ở biên giới, khi kết thúc thì vô cùng lo lắng chạy về Hưng Hân, cũng may chưa muộn tiệc thôi nôi.
Kết quả là vừa gặp đã đưa ngay một bao lì xì, Chu Trạch Khải vội vàng kéo Diệp Tu chạy trối chết.
Không không không, dĩ nhiên không phải vì đứa nhỏ sinh ra quá xấu xí, nhìn cha mẹ nó như thế thì lớn lên chắc chắn là một bé gái xinh xắn dễ thương.
Người dọa bọn họ chạy chính là Bao Vinh Hưng.
Tên này bấy nhiêu năm vẫn luôn nhớ lời dặn dò của Diệp Tu, bí mật tồn trữ cả một xe đầy thuốc lá, chẳng mấy khi Diệp Tu quay về, lập tức gọi "lão đại" rồi cùng chú chó Husky lười thè lè nhào đến bên hắn.
A? Sao La Tập không quản?
—— có sở thích sưu tầm gì đó cũng tốt mà, kệ hắn đi.
15.
Năm thứ tám sau khi kết hợp, Chu Trạch Khải và Diệp Tu cùng được điều nhiệm đến Tháp Thủ đô, Phùng Tháp trưởng đã sắp về hưu đích thân phát giấy chứng nhận cho bọn họ.
Đã hết mười lăm năm, Diệp Tu cuối cùng cũng kết thúc nghĩa vụ đi lính, cũng được nhận tiền lương, còn là lương Thượng tướng. Tuy Tháp bao ăn bao ở, căn bản không cần lo chi phí sinh hoạt, phúc lợi khác cũng vẫn được hưởng, nhưng lúc này trong tay lại có thêm chút tiền thật cảm thấy lạ lẫm.
Tiếc là hắn quên mất bao khoản nợ bên ngoài, lương vừa về, niềm vui chẳng tày gang, con số trên thẻ chưa kịp biến thành tờ tiền trong tay đã bị rút mất. Diệp Tu tính toán thời gian để trả hết các khoản nợ nần, lại lần nữa buồn phiền.
Tuy nhiên đến tối về nhà là Diệp Tu có thể thoải mái quẹt thẻ của Chu Trạch Khải mua đồ online, nên quên luôn việc này. Thẻ lương ý mà, cứ để trong ngăn kéo đi.
Còn sau khi trả hết nợ, phát hiện trong thẻ còn dư chút đỉnh, Diệp Tu dĩ nhiên sẽ chẳng nói ra.
16.
Lễ tình nhân không phải là ngày nghỉ theo quy định pháp luật, hai người vẫn phải đi làm. Nhưng đi làm thì đi làm chứ vẫn là ngày lễ.
Làm sao cho tốt? Có đủ loại hẹn hò cho mấy đôi tình nhân, nhưng đặt vào vị trí hai vị phụ huynh lớn tuổi thì chỉ đơn giản hai chữ thôi —— làm tình!
Vậy nên khi Chu Trạch Khải về nhà, trên giường đã bày một đống hộp bao cao su, hắn ngạc nhiên ngớ cả người. Nhớ lại khi nãy nhận được tin báo của ngân hàng là Diệp Tu dùng nửa tháng tiền lương của hắn để mua đồ, âm thầm nghĩ xem Diệp Tu sẽ mua quà gì cho mình, hắn thật quá ngây thơ.
Lại nói cái số lượng này . . .
Chu Trạch Khải bình tâm lại, đi vào phòng tắm.
—— xem ra phải cố gắng gấp bội.
Có thể trả lại hàng mà, người khác sẽ nghĩ đến cách giải quyết này, nhưng hiện Chu Trạch Khải đã cho đại não nghỉ giải lao rồi, hôm nay hắn rất vui đấy.
Vì thế Chu Trạch Khải cũng dùng nửa tháng tiền lương, mua thuốc bôi trơn.
Có qua có lại, thật tốt đẹp.
17.
Từ khi chuyển địa điểm công tác về thủ đô, Chu Trạch Khải và Diệp Tu vẫn chẳng về thăm nhà nhiều hơn. Việc này trực tiếp khiến mẹ Chu, thân là giáo viên nên vẫn luôn phụ trách việc học hành của đứa nhỏ, sau khi cơm nước xong xuôi liền tóm cổ hai cậu con nhấn xuống sa lông, truyền đạt thông báo cuối cùng ——
"Lúc trước hai con công tác ở quân khu địa phương, xa nhà nên đành chịu, mẹ đã không nói gì. Nhưng hiện tại, hai con tự xem lại bản thân đi, lái xe từ tháp thủ đô về nhà mất bao lâu? Dù kẹt xe thì không phải còn có tàu điện ngầm sao?"
Hai vị tướng quân thân mang chức quyền, dưới uy thế của ma ma cũng chỉ có thể cúi đầu nghe giáo huấn.
"Bài tập về nhà muốn hỏi cũng không tìm được ai! Đồ ăn vặt cho chuyến du xuân cũng là quản gia bên nhà thông gia mang tới! Hai đứa trừ nghỉ đông và nghỉ hè mới chăm con được mấy ngày, từ tiểu học đến giờ là lớp sáu rồi, mỗi lần họp phụ huynh đều chỉ có ông bà đến dự, thầy giáo còn hỏi thăm xem bố mẹ nó đi đâu."
Diệp Tu thầm nuốt câu "làm gì có mẹ chứ" xuống.
"Mẹ nói hai đứa lần cuối, thằng bé đã lên cấp hai, lần họp phụ huynh này nếu hai đứa mà còn không đến nữa —— dù có muộn một phút —— thì đừng có trách mẹ!"
Nói vậy chứ, người chưa bao giờ phát hỏa đến khi thực sự nổi giận thì rất đáng sợ. Ví dụ như mẹ Chu, bà chưa từng to tiếng trước mặt hai người.
Cho nên dù hiện tại bà cười híp mắt nhưng cả hai đều thầm run sợ.
"Mẹ sẽ nói ông bà thông gia chia cắt hai đứa không cho đi thực địa chung."
. . . Đệch!
Chu Trạch Khải và Diệp Tu cùng biến sắc.
Phải biết công việc hai người đều vô cùng bận rộn, còn hay phải tăng ca, dù có nhà riêng nhưng thường xuyên ngủ lại ký túc xá trong tháp. Khi làm việc, hai bộ phân tuy có giao lưu tiếp xúc nhưng đều cử nhân viên cấp dưới đi xử lý, nào đến phiên bọn họ được nhấc điện thoại?
Cơ hội duy nhất để đường đường chính chính gặp nhau ban ngày ban mặt chỉ có bữa trưa và lúc ra ngoài thực địa.
Lãng mạn của quân nhân chính là cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, sự thật đau lòng. Đôi lúc bọn họ còn gọi việc đi thực địa là "hẹn hò". Dĩ nhiên, việc này khác nghĩa với từ hẹn hò xa lắm, cũng chẳng liên quan đến cái gì gọi là lãng mạn. Nhưng chỉ cần có cơ hội cùng nhau ra ngoài đã rất đáng chờ mong rồi —— vinh quang của bản thân là do mình, nhưng vẫn có thứ vinh quang khác cùng nhau gặt hái.
Tháp thủ đô không có nhiều việc phải đi thực địa như tháp các quân khu, chưa kể những việc ấy không phải lúc nào cũng cần cả hai người, cho nên nếu chút mong đợi nhỏ nhoi ấy cũng bị diệt trừ thì quá tàn nhẫn!
"Con à!" Diệp Tu lập tức ôm lấy cậu nhóc cho ngồi lên đùi mình, cất lời thề son sắt, "Yên tâm là lần này họp phụ huynh hai ba nhất định sẽ tới! Dù có kẹt xe cũng bắt Bộ giao thông vận tải mở đường máu! Tuyệt đối không đến muộn giờ!"
Chu Trạch Khải ngồi bên cạnh cũng nghiêm túc trịnh trọng gật đầu: "Ừm!"
Còn về cậu nhóc . . . bé chỉ liếc hai ba không nói gì.
Lời bảo đảm của hai ba ý mà . . . ừ thì trọng lượng cũng khá thấp.
18.
Kế hoạch đã lên sao linh động bằng thực tế.
Hai người đã sớm xin nghỉ trước mấy ngày, chuyển mấy cuộc họp hành lên sớm hoặc xuống muộn hơn, tóm lại là loại trừ toàn bộ chướng ngại, để trống buổi chiều thứ sáu. Bọn họ thậm chí còn dự kiến thời gian di chuyển nhiều thêm một tiếng để tránh đi muộn vì phát sinh tình huống đột xuất trên đường.
Chuẩn bị mọi thứ, chỉ chờ xuất phát.
Sau đó một thông báo đi thực địa đưa tới rất ngoạn mục.
". . . Mẹ nói đến muộn một phút là tính giờ chính xác đúng không?"
Chu Trạch Khải bất đắc dĩ liếc nhìn guide của mình.
19.
Đệ nhất sentinel và đệ nhất guide của nước C không phải là người dễ khuất phục.
Vì vậy đối tượng trong nhiệm vụ của bọn họ lập tức ríu rít đầu hàng ngay khi Chu Trạch Khải và Diệp Tu tới hiện trường. Mấy sentinel đi cùng với họ đánh giá lần thực địa này là . . .
"Luôn cảm thấy còn chưa bắt đầu đã kết thúc . . ."
"Cậu còn được nhìn, tui đây chưa kịp bước xuống, kết thúc ra sao còn không thấy."
". . . Tui còn chưa ló đầu ra khỏi xe thì Chu bộ và Diệp bộ đã áp giải đối tượng về rồi."
20.
Mấy sentinel cấp dưới còn ổn, người khổ nhất trong lần đi thực địa này phải kể đến phi công lái máy bay trực thăng.
Bị đuổi khỏi ghế lái, sau đó ngồi cạnh trơ mắt nhìn Chu Trạch Khải giải quyết quãng đường 20 phút trong 15 phút bay, sự việc này hắn không hề muốn trải qua lần nữa trong đời.
Bộ giao thông vận tải đáng lẽ ra phải quản lý tốc độ bay tối đa chứ.
21.
Đất thủ đô có bao nhiêu quan chức cấp cao, lại là trường THCS Đại Tứ tốt như vậy, nhặt đại hai học sinh thì một trong đó là con ông cháu cha.
Cho nên thầy giáo của trường, đặc biệt là chủ nhiệm lớp phải có ý chí vô cùng kiên cường.
Trường Đại Tứ có một quy định xử lý trong các trường hợp khẩn cấp, ví dụ như học sinh chuyển biến ở trường, bất luận là thành sentinel hay guide cũng có thể phản ứng nhanh nhất, liên hệ với phụ huynh đồng thời chuyển đứa nhỏ về Tháp thủ đô một cách an toàn. Càng khỏi nói đến việc gọi điện thăm hỏi, lúc họp phụ huynh luôn có vài người không tới được. Mà mấy việc này các giáo viên đều đã quen, chuyện lớn đến mấy cũng thành nhỏ.
Khi tiếng máy bay trực thăng vang lên bên tai, giáo viên chủ nhiệm vẫn không rời mắt khỏi danh sách phụ huynh học sinh, tiếp tục sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ —— không phải là máy bay trực thăng thôi sao? Đến chiến đấu cơ còn nhin đến nhàm rồi.
Khi hai người súng ống vũ trang đầy đủ nhảy dù vào lớp học qua đường cửa sổ, giáo viên chủ nhiệm có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thấy nguy không loạn, lập tức ấn nút báo động. Xoay người liền thấy vài phụ huynh trong lớp phản xạ có điều kiện rút súng chĩa vào hai người kia, khi nhìn rõ người vừa tới lại lập tức cất súng, cúi chào, đồng loạt hô:
"Chào Bộ trưởng!"
—— Đệch! Hai bộ quân phục kiểu dáng này! Đệch! Quân hàm Thượng tướng! Đệch! Này này này này . . . hai gương mặt này!
Giáo viên chủ nhiệm trong nháy mắt thấy đạn mạc bay đầy đầu, có điều ông vẫn trước sau phân tích logic:
Một, trong số những phụ huynh ở đây có người phạm tội, hai vị tướng quân tới bắt người.
Hai, trong số học sinh có người chuyển biến thành guide, hai vị tướng quân tới đón người.
Ba, ặc . . . không thể nào?
Chủ nhiệm lớp cúi đầu nhìn danh sách trong tay —— toàn bộ phụ huynh đã tới đủ, trừ phụ huynh của lớp trưởng . . .
"Mấy giờ rồi?" Đáp lễ xong, người đàn ông mặc quân phục trắng cất tiếng hỏi giờ đầu tiên.
"Báo cáo! Hiện tại là 1 giờ 59 phút chiều, giờ thủ đô!" Một phụ huynh lập tức trả lời. Chủ nhiệm lớp nhớ, đây là một Trung tá.
Nhận được đáp án hai người lập tức vỗ tay, vui vẻ ngồi vào chỗ của học sinh vẫn bị cho là có bối cảnh kém nhất lớp, gia đình đơn giản, bố mẹ luôn bận rộn công tác.
Chủ nhiệm lớp rõ ràng nhìn thấy sáu chữ lớn trong mắt lớp trưởng "thầy à, thầy vất vả rồi".
. . . Tu vi vẫn chưa đủ đâu, thưa thầy.
22.
Dù hai người cha trông có vẻ chẳng đáng tin, nhưng cậu nhóc vẫn luôn biết hơn ai hết, vì họ bận công tác ngoài thực địa mà suýt đến muộn buổi họp phụ huynh, dù thật sự đó chỉ là một trong những lí do.
Bọn trẻ con ý mà, chúng luôn nhạy bén cảm nhận được ai thực lòng yêu chúng, đối xử tốt với chúng.
Đúng, trước khi Chu Trạch Khải và Diệp Tu được điều nhiệm về Tháp thủ đô, thời gian cậu nhóc được gặp hai người cha không nhiều, dù mỗi kỳ nghỉ hè đều được họ đón về Luân Hồi nhưng hai người cũng quá bận khó tránh việc trông nom không đủ chu toàn.
Nhưng bọn họ sẽ lén dẫn cậu đi xem máy bay, giới thiệu cho cậu các loại súng, thậm chí cho cậu xem đồ thật —— họ có cả một lọ thủy tinh đựng đầu đạn, còn kể cho cậu nghe những câu chuyện chấn động tim gan, dạy cậu cách làm sao để bảo vệ bản thân . . .
Thời gian ở chung tuy ít, nhưng đứa nhỏ chưa từng lo rằng hai người cha không yêu cậu.
Dù sao cũng lớn lên trong một gia đình như này, thứ không thể thiếu nhất chính là sự tự tin.
23.
Bất luận tình cảm có tốt đến đâu cũng chẳng thể mãi gắn bó như keo sơn, trong sinh hoạt hằng ngày luôn có chút chuyện nhỏ nhặt không ăn ý. Ví dụ như đậu hũ ăn ngọt hay mặn, bánh trôi nên mua nhân vừng hay nhân thịt, con còn nhỏ thế có nên cho chạm vào súng thật hay không, đêm làm hai hay ba lần . . . ặc, cái cuối xin bỏ qua.
Nhưng chung quy vẫn có vài nguyên tắc, thường là không ai nhường ai, hai tinh thần thể liền hiện ra bán manh tiện bán đồng đội, cuối cùng hai người đành bó tay cười xòa.
Dĩ nhiên việc này không có nghĩa là hai người không kiên trì giữ đúng khẩu vị của mình. Họ thường trộm đổi bát, nhìn đối phương nhăn mặt khi ăn trúng mấy thứ "tà đạo", cũng coi như chút tình thú trong cuộc sống thường nhật.
Rõ ràng một người có thể đoán được, một người có thể đọc tâm trạng rồi đoán được, nhưng đều sẽ giả ngu!
24.
Con trai tỏ ý kháng nghị, con thích ăn đậu hũ cay.
Xin lỗi, lúc hai ba tình tứ thì con nên tránh ra chỗ khác nhé, ngoan!
25.
Thể thao điện tử của nước C năm nay khá hot, còn được truyền hình trực tiếp trên ti vi.
Phóng viên kênh CCTV năm đó, hiện tại đã là MC được yêu thích của các giải đấu thể thao điện tử, khó tránh người ta cảm thán trước sự đa dạng trong lựa chọn cuộc sống.
Trong một lần nhận phỏng vấn, Phan Lâm được hỏi vì sao lại đổi nghề.
Hắn vô cùng chân thành cầm lấy microphone, trả lời: "Tôi hẳn phải cảm ơn Diệp Tu tướng quân, ngài ấy đã chỉ cho tôi biết khuyết điểm của bản thân ở đâu."
Sau đó có người đăng clip này rồi @ Diệp Tu, người kia lại tỏ ý vô tội.
—— tôi nào có làm gì đâu.
26.
Sau khi về hưu, Phùng Hiến Quân tận hưởng cuộc sống rất hạnh phúc, trồng hoa nuôi cá tu tâm dưỡng tính, số lần uống thuốc cũng giảm xuống đáng kể.
Nếu hai vị nào đó không thỉnh thoảng tới thăm thì tốt rồi, vừa nhìn mặt đã thấy phiền —— lão Phùng oán hận.
Dù ông là người bình thường cũng đừng nghĩ nói vậy có thể lừa được guide nha!
Đúng, nói ngài đó Tháp trưởng! Thu lại nếp nhăn khi cười đã rồi hẵng nói câu ấy!
27.
Diệp Thu phát hiện chỗ đứng của hắn trong gia định lại tụt xuống một bậc.
Hắn định dọn đồ bỏ nhà ra đi.
28.
Diệp Thu chưa thành công, vì vali của hắn bị Diệp Tu vừa hay cần tới Hưng Hân cuỗm mất.
"Lần đầu tiên anh thấy em trai mình lại tri kỷ vậy đấy! Đây không chỉ là một phần hành lý mà còn tràn đầy tình anh em!"
Chu Trạch Khải "ừ" một tiếng, nhắn tin an ủi Diệp Thu.
Diệp Thu không cảm kích, đi đổi hết gel bôi trơn trong phòng hai người Chu Diệp thành mủ cao su.
Thù lớn vậy á em trai Diệp.
29.
Tháp Hưng Hân vẫn vậy, thời gian chẳng làm họ thay đổi chút nào, trừ ít biến động trong nhân sự.
Lại nói hiệu trưởng phân hiệu của Bạch Trạch tại Hưng Hân là Lâm Kính Ngôn.
Giai đoạn mất cảm giác của hắn đã kết thúc từ lâu, giấy chứng nhận của hắn cũng thêm vào mấy chữ "đã mất cảm giác" bên cạnh từ "guide", hiện tại hắn là một người bình thường. Nếu Tháp không cho rằng dù đã mất cảm giác nhưng với tư cách đã từng là một guide sẽ ảnh hưởng chủ quan đến quyết sách thì Lâm Kính Ngôn chắc chắn đã đặt mục tiêu ở vị trí Tháp trưởng.
Cuối cùng sau nhiều năm trăn trở, Lâm Kính Ngôn tới Hưng Hân. Kết quả cũng không quá tươi đẹp, chí ít đã từng liều mạng tỏa sáng những giây cuối cùng, hắn không hề luyến tiếc.
Chưa kể ở đây còn có Phương Duệ. Tuy hắn chẳng còn cách nào an ủi về mặt tinh thần cho người yêu nhưng liên kết sẽ chẳng tan biến theo quá trình mất cảm giác, Phương Duệ vẫn có thể dựa vào đó giữ được trạng thái tương đối ổn định.
"Lão Lâm nhà cậu đúng là nhân tài! Đất nước cần những nhân tài như vậy!" Diệp Tu tuy luôn có thái độ trào phúng nhưng chắc chắn nói câu này thật lòng.
"Đương nhiên đương nhiên." Phương Duệ làm bộ rất hài lòng.
"Nhưng sao cậu vẫn điểm tâm như thế? Một sentinel trước đây bị guide đè, có thể lấy lý do là bị lão Lâm cộng hưởng. Hiện tại lão Lâm đã là người bình thường, sao vẫn bị hắn ta đè thế? Đúng là chẳng có tiền đồ!"
"Vậy mới nói lão Lâm nhà tui tuy trở thành người bình thường nhưng vẫn rất mạnh đo!" Phương Duệ chẳng chút để tâm, khen Lâm Kính Ngôn chính là khen hắn, rất có lợi.
"Tiểu Chu nhà anh vẫn tốt hơn."
"Aiyo tui nói nè, không phải chứ lão Diệp!" Ngụy Sâm đứng một bên lập tức chêm lời, "Chu Trạch Khải nhà ông đã hơn ba mươi rồi mà vẫn là tiểu Chu à! Tôi thấy gọi lão Chu may ra còn nghe được."
Diệp Tu phì cười: "Ài, mấy người thích gọi lão Chu thì mấy người cứ gọi. Cậu ấy nhỏ hơn tôi bốn tuổi, trong miệng tôi thì vẫn là tiểu Chu thôi."
. . . Làm gì có ngày nào mà hắn không nhỏ hơn ngươi bốn tuổi chứ!
Phương Duệ và Ngụy Sâm thầm mắng, tưởng tượng đến năm Chu Trạch Khải bảy mươi, tám mươi tuổi bị gọi "Tiểu Chu" vẫn vui vẻ trả lời, không khỏi thấy ớn lạnh phát run.
Không hổ là người đàn ông có thể cưa đổ Diệp Tu, quả nhiên hơn người.
30.
Chu Trạch Khải chẳng chút để tâm tới cách xưng hô của Diệp Tu, dù hai người đã cự kỳ thân thiết, đôi khi cách gọi tên của họ khiến người ngoài cảm thấy kỳ quái —— ngay cả mẹ Diệp còn gọi "Trạch Giai".
Không phải chuyện xưng hô mới thể hiện được quan hệ của hai người, chưa kể quen mồm bấy nhiêu năm, nếu một hôm Diệp Tu bỗng đổi cách gọi thì Chu Trạch Khải hẳn sẽ thấy lạ.
Cũng như cách hắn gọi Diệp Tu là "tiền bối" vậy.
Dĩ nhiên, trong lúc vận động nào đó hắn sẽ thích gọi thẳng tên hơn, gọi nhau bằng cả tên họ.
Xét cho cùng, chỉ là một cách gọi thôi mà, chỉ cần giữ trọn người trong lòng là tốt rồi.
31.
Nói tới cách xưng hô, Chu Trạch Khải trước nay chưa từng nói với Diệp Tu rằng hắn từng một lần nghe thấy ba chữ "Chu Trạch Khải" rồi sững sờ hồi lâu.
Trước đó hắn vẫn luôn cho rằng Quân Mạc Tiếu không biết nói.
32.
Cuộc sống hai người dĩ nhiên không thể chỉ có màu hồng, đó chỉ là một phần thôi. Rất nhiều lúc, thân là người lính bọn họ cũng phải chiến đấu với thần chết.
Mọi người không khỏi toát mồ hôi lo cho bọn họ, cũng có người từng hỏi Diệp Tu —— nếu Chu Trạch Khải chết anh cũng phải chết theo, anh có cam lòng không?
Diệp Tu tỏ ý chẳng buồn trả lời mấy vấn đề ngớ ngẩn.
33.
Mà nếu người nằm trong phòng giữ xác là Diệp Tu . . .
Được rồi, chẳng ai muốn đi hỏi Chu Trạch Khải hắn sẽ thấy thế nào —— vì giao lưu không nổi.
34.
Một lần nguy hiểm nhất là viên đạn xuyên qua cơ thể Chu Trạch Khải găm vào ngực Diệp Tu, hai người cùng lên bàn mổ một lúc. Cũng may bất kể là Chu Trạch Khải hay Diệp Tu, ý chí sống còn đều mạnh đến kinh người. Dù thật sự nguy hiểm nhưng hai người họ vẫn đấm cho thần chết một phát thẳng mặt.
Sau khi tỉnh lại, Diệp Tu lèo nhèo đòi viên đạn kia.
"Đây không phải là viên đạn thường đâu! Chắc chắn là đầu mũi tên của thần Cupid!" Diệp Tu nằm trên giường còn dùng ngón tay vẽ vào không khí hình hai trái tim bị mũi tên xuyên qua.
Diệp Thu cảm thấy anh trai mình thật hết thuốc chữa.
35.
Diệp Tu nhận được viên đạn theo ý nguyện, cuối cùng lại đeo trên cổ Chu Trạch Khải.
36.
Đã từng mất liên hệ khi làm nhiệm vụ, nhưng chẳng thể gây ra phiền nhiễu gì. Dù ở bất cứ góc nào trên thế giới này họ cũng có thể tìm thấy nhau.
Sợi dây liên kết có tác dụng tốt hơn bất kỳ thiết bị liên lạc theo dõi nào.
. . . Chỉ là khi hai người bọn họ cùng mất tích, người bên Tháp mới thật sự bị ngược phát khóc.
37.
Tóm lại là trải qua bao nhiêu sóng gió, bọn họ vẫn còn sống bên nhau.
Không có cái chết ở độ tuổi huy hoàng rực rỡ nhất như trên phim ảnh hay tiểu thuyết, cắt đứt câu chuyện truyền kỳ.
Bọn họ cứ thế leo lên đỉnh cao, rồi cùng nhau bước sang dốc bên kia cuộc đời. Anh hùng cũng có ngày già đi, sentinel và guide rồi sẽ có ngày mất cảm giác, chẳng ai tránh được.
Sẽ có người thổn thức —— nhưng cuộc sống là vậy, từ đầu tới cuối là một vòng hoàn chỉnh, bọn họ cũng chẳng tiếc nuối chút nào.
38.
Vì công việc đặc thù, thành viên trong gia đình trừ mẹ Chu thì không ai thích chụp ảnh. Có điều một dịp Tết, bọn họ lần đầu tiên chụp một bức ảnh gia đình theo yêu cầu của đứa nhỏ, tuy không hoàn hảo nhưng là bức ảnh duy nhất.
Rất nhiều năm sau này, tấm hình này được đặt ở trong đại sảnh khu triển lãm tầng một của Tháp thủ đô. Lúc ấy những người có mặt trong hình đều đã tạ thế.
Lúc thầy giáo dẫn học sinh vào tháp thăm quan, tất nhiên sẽ dẫn có nhóm đến trước tấm hình này, giới thiệu từng người cho bọn nhỏ ——
Đây là cựu Bộ trưởng Chu Trạch Khải của Bộ quản lý sentinel của Tháp Luân Hồi và Tháp thủ đô, còn được gọi là đệ nhất sentinel; đây là cựu Bộ trưởng bộ quản lý guide đã nhậm chức ở bảy Tháp, được gọi là đệ nhất guide; đây là cựu Tháp trưởng của tháp Hưng Hân và Tháp Thủ đô, con trai của đệ nhất sentinel và đệ nhất guide; hai vị này là Bộ trưởng và Phó Bộ trưởng của Bộ an toàn đặc biệt; người có ngoại hình giống hệt đệ nhất guide là cựu Bộ trưởng Bộ an toàn đặc biệt; vị này là cựu Viện trưởng của toà án quân sự cấp cao, vị này là phu nhân của ông —— không trong quân ngũ nhưng đã xuất bản rất nhiều sách giáo dục về vấn đề tổn thương tâm lý của trẻ vị thành niên . . .
Bao người tới lui, cuối cùng vẫn dừng chân ở nơi này một lúc.
39.
Dòng chảy thời gian quá tàn nhẫn, cuốn đi tương lai đã từng có vô hạn khả năng, biến hiện tại không thể thay đổi thành lịch sử.
Nhưng có vài cái tên sẽ được nhớ kỹ như mỗi giọt nước, mỗi lần bọt sóng cuộn trào sẽ ngư tụ thành đóa hoa trắng được người trên bờ hái xuống —— nâng lên cao khỏi đỉnh đầu, phản chiếu màu sắc như ảo mộng dưới ánh mặt trời.
Chắc chắn sẽ không nhận lầm, vĩnh viễn không bị quên lãng.
Bất cứ lúc nào được nhìn thấy, bọn họ sẽ như dòng sông chảy mãi ngày đêm, băng qua những vùng đất chưa từng khám phá, hướng về phía chân trời đằng xa, chảy xiết không ngừng.