Ongoing [Nhiều CP][R18] Hôm Nay Hàng Xóm Hết Ồn Chưa

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

Hôm Nay Hàng Xóm Hết Ồn Chưa
Tác giả: Kikiyo
Thể loại: ABO, AU, hài hước, R18
Editor: Vic - Cố Tiểu Hoành; @Trời Sao (4,5,6); @hongantran1410 (68)
Tình trạng raw: Hoàn
Tình trạng edit: Ongoing
CPs: Hàn Trương, Song Hoa, Giang Chu, Hạo Tường, Lâm Phương, Vu Viễn, Vương Phương, Dụ Hoàng

Chú ý: Hãy ấn nút [Watch] ở góc trên bên phải để nhận được thông báo khi có chương mới

Lời tác giả:

ABO, cuối truyện có thể có tình tiết mang thai, sinh tử.

Sẽ có tình tiết thúc đẩy sự ấm áp ngọt ngào hàng ngày.

Ba đôi hàng xóm.

Gây gổ ngọt ngào.

Không thích cũng không nên ném đá, cảm ơn.

Mục lục

Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 (H) - Chương 4 (H) - Chương 5
Chương 6 - Chương 7 - Chương 8
...
Chương 68 (H)
...​
 
Last edited:

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#2
Beta: @Katakara

01.

Sáng thứ bảy, đồng hồ báo thức phát ra tiếng “beep beep” không đúng giờ, thế nhưng trên chiếc giường đôi đã trống không một nửa.

Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, sau đó mở tủ lạnh lấy sữa bò, tiện thể xem xét nguyên liệu nấu bữa trưa. Không may, mớ rau muống và nửa bát thịt bò cuối cùng đều dã bị tiêu diệt đêm hôm qua.

Chút nữa sẽ phải đi mua thêm đồ ăn.

Tuy chỉ mới đi công tác ba ngày, đồ ăn trong nhà đều đã bị giải quyết hết. Cắn miếng bánh mì nướng, uống ngụm sữa tươi, Trương Tân Kiệt vẫn đang thầm tính toán.

Liếc nhìn phòng ngủ một cái, nghĩ không đúng, người kia ở nhà một mình, cơm trưa thì giải quyết tại công ty, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hắn chuẩn bị trước khi đi chắc hẳn sẽ đủ cho tới hết hôm nay.

Hắn một bên mở vòi nước rửa bát đĩa, một bên cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

Một đôi tay khỏe mạnh từ sau lưng siết chặt lấy vòng eo hắn, người đến lười biếng vùi đầu vào bả vai hắn cọ cọ, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh hẳn khi rời giường. Khuôn mặt “người sống chớ tới gần” thường ngày lúc này lại lộ ra vẻ mơ màng.

Đóng vòi nước, bàn tay ướt nhẹp của Trương Tân Kiệt vỗ nhẹ vào cánh tay đang ôm lấy mình, đối phương tự nhiên giảm bớt sức lực buông lỏng vòng tay, tạo ra một khoảng trống giữa hai người. Trương Tân Kiệt xoay người lại, “Động tĩnh của em quá lớn sao?”

Vừa nói, hắn vừa nâng mặt của đối phương lên, hôn nhẹ lên môi hắn một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Hẳn là lần này người kia đã bị chọc cho tỉnh hẳn, vòng tay lại siết chặt, đuổi theo hôn lại, so với gợn sóng nhỏ vừa rồi, cái hôn này gây động tĩnh lớn hơn nhiều.

Cạy bờ môi kia ra, đầu lưỡi không chờ nổi mà tiến vào khoang miệng đối phương tấn công mạnh mẽ. Trương Tân Kiệt cũng không từ chối, không nhanh không chậm đáp lại, hai tay còn vòng lên cổ người kia, ngón tay không an phận gảy gảy.

Nụ hôn kéo dài tới vài phút mới kết thúc, lúc hai người tách ra, Trương Tân Kiệt vô thức liếm liếm khóe môi, rồi nghênh đón mấy cái hôn nhỏ vụn.

“Đồng chí Hàn Văn Thanh, bây giờ anh tỉnh rồi chứ?”

“Ừ.”

Giọng mũi rầu rĩ vang lên, hiển nhiên tâm tư hắn vẫn đang bay trên mây.

Bàn tay đang ôm Trương Tân Kiệt bắt đầu xoa lung tung, xuôi theo vòng eo một đường đi xuống dưới, nhưng chưa đến chỗ cần đến đã bị bắt lại.

“Xin để nơi không nên tỉnh tiếp tục ngủ say.”

Hắn vừa nói vừa cố quăng bàn tay mới sáng sớm đã hạnh kiểm xấu của đồng chí lão Hàn ra. Khả năng là do không đủ lực uy hiếp, bàn tay kia liền tăng lực, vác người lên ném vào phòng ngủ.

Sau khi rời giường ba mươi phút, Trương Tân Kiệt lại bị ném về. Nhìn Hàn Văn Thanh đã lột sạch áo đang nhào lên người mình, cái vẻ nóng vội ấy dù nhìn bao nhiêu lần hắn đều muốn cười.

Trên thực tế, hắn thật sự cười ra tiếng.

Hàn Văn Thanh cũng không tâm trạng để ý đến những chuyện nhỏ nhặt ấy, bắt đầu cởi khuy áo Trương Tân Kiệt. Trương Tân Kiệt không phản kháng, dĩ nhiên, càng không thuận theo.

Nhấc chân đạp vào bụng dưới của Hàn Văn Thanh, chậm rãi nói: “Hai chúng ta đã thỏa thuận thế nào?”

Động tác Hàn Văn Thanh thoáng chậm lại, nhỏ giọng thầm thì: “Đêm qua, em quay về ăn cơm rồi đi ngủ.”

“Vậy tối nay em trả anh gấp bội.”

“Bây giờ không được sao?”

“Không được, chút nữa phải ra ngoài mua thức ăn.”

“Vậy anh tốc chiến tốc thắng, sẽ không tốn quá nhiều thời gian.”

“Anh tốc chiến tốc thắng xong em còn có sức đi mua thức ăn sao?”

“Vậy mình anh đi là được rồi.”

“Em sợ lúc anh về lại cho em một đống rau dưa đã hết mùa.”

Trong khi nói, Trương Tân Kiệt ôm cổ Hàn Văn Thanh, thuận thế ngồi dậy luôn, “Giấy vệ sinh trong nhà sắp hết, bánh kẹo hoa quả cái gì cũng cần mua thêm, một mình anh cầm kiểu gì đây?”

Xoa đầu mày hơi nhíu của Hàn Văn Thanh, lại hôn bồi thường hắn mấy cái, “Thay đồ thôi, chúng ta hẳn nên ra ngoài rồi.”

“Bây giờ còn sớm.”

Hàn Văn Thanh còn muốn kì kèo một chút, tuy bản thân hắn cũng biết là vô dụng.

“Không còn sớm nữa, một lúc sau sẽ rất đông người.”

Nhìn Trương Tân Kiệt đã đẩy mình ra, xuống giường thay đồ, Hàn Văn Thanh chỉ đành phẫn nộ vào nhà tắm.

Thang máy xuống đến tầng một, trùng hợp gặp được Giang Ba Đào, một hàng xóm vừa đi mua đồ trở về.

“Yo, chào buổi sáng!”

Vì đang ôm rất nhiều đồ, Giang Ba Đào không tiện giơ tay, Trương Tân Kiệt thay hắn nhấn giữ thang máy.

“Chào buổi sáng, cậu mua nhiều đồ thế này sao không gọi Tiểu Chu đi cùng ?”

Hàn Văn Thanh rướn người thay hắn nhấn tầng trệt, thuận miệng hỏi bâng quơ nhưng đã biết rõ câu trả lời.

“Haha, sáng sớm cuối tuần hắn không dậy nổi, để hắn ngủ thêm một lúc, đến khi dậy rồi ăn luôn là được!”

Giang Ba Đào cười nói với bọn họ đến tận khi cửa thang máy đóng lại, Trương Tân Kiệt nhún vai, nói đùa với Hàn Văn Thanh, “Những người đang yêu đương nồng nhiệt quả là khác thường.”

Nghe vậy, lão Hàn tưởng thật, nắm vai Trương Tân Kiệt, xoay hắn qua đối diện mình, bốn mắt nhìn nhau, “Anh cũng có thể sủng em như thế, không đúng, anh còn có thể sủng em hơn thế.”

“Phụt”, nhìn bộ dạng trịnh trọng đàng hoàng nghiêm túc của hắn lại không nhịn cười nổi. Hôm nay, Trương Tân Kiệt đặc biệt không nể mặt hắn, một buổi sáng cười tận hai lần.

“Em biết rồi.”

Lắc lắc chìa khóa trong tay, “Mời Hàn tiên sinh quan tâm đến chính sự, xuống gara lấy xe lên đây đi.”

Hàn Văn Thanh nhận lấy chìa khóa, còn quay đầu hôn nhẹ một cái vào môi người kia, ai nói tình cảm vợ chồng già không nồng nhiệt.

Lão Hàn xuống gara, Trương Tân Kiệt chờ ở lối ra. Hôm nay không hiểu sao lại có thể trùng hợp như vậy, hàng xóm hai nhà cùng tầng đều gặp được. Hàn gia ở giữa tầng 10, căn số 1005, người gặp phải lúc mở cửa thang máy là Giang Ba Đào nhà 1006 bên phải đang ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, người đang đi vào là Tôn Triết Bình phòng 1004 bên trái, nhà hắn cũng chỉ có hai người, nhưng là hai người khiến người khác đau đầu nhất.

Người ta cũng đã đến trước mặt, Trương Tân Kiệt không giả vờ không thấy nữa, “Chào buổi sáng, giờ này hai tay vẫn trống trơn, chắc hẳn không phải ra ngoài lúc sáng sớm nhỉ.”

Ngữ khí Trương Tân Kiệt có chút trêu trọc, có lẽ hắn muốn chọc Tôn Triết Bình với vẻ ủ rũ thay đổi sắc mặt.

“Chào buổi sáng, hôm nay Lạc Lạc có đến gõ cửa nhà các cậu không?”

Lời này vừa nói ra, Trương Tân Kiệt liền cảm thấy khó chịu, hóa ra chúng tôi là người hòa giải cho gia đình hai người à.

“Trước khi chúng tôi ra ngoài thì không có.”

Tôn Triết Bình thở phào nhẹ nhõm, kéo cà vạt đi vào trong, lộ rõ vẻ uể oải.

Trời mới biết lần này có chuyện gì, bản thân Trương Tân Kiệt không phải người thích tham gia náo nhiệt, nhìn Tôn Triết Bình vào thang máy, cúi đầu nhìn đồng hồ, thầm nghĩ không chừng hắn vừa ra khỏi thang máy liền thấy Trương Giai Lạc đang gõ cửa nhà mình.

Lão Hàn lái xe đến, hắn ngồi vào ghế phụ, mở cửa sổ, khi tốc độ của chiếc xe tăng dần, những cơn gió lười biếng thổi vào. Những ngày bình phàm như vậy thật sự rất thoải mái.

Trương Tân Kiệt nghĩ trong thâm tâm.

-TBC-
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Like mạnh, lên lên lên! Hàn Trương ngọt bất ngờ, Tôn tổng ta mới xuất hiện đã soái, kéo cà vạt cũng soái!
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#4
Sản phẩm thuộc project
Túy Lạc Vu Hoa Gian - Mừng SN Tôn Triết Bình 17/08/2020
Đại Tôn sinh nhật vui vẻ !!!
Beta: @Cửu Cửu

02.

“Đúng rồi, hàng xóm lại cãi nhau.”

Xe rời tiểu khu, Hàn Văn Thanh đang lái xe đột nhiên thốt ra một câu.

“Vừa nãy em nhìn thấy Tôn Triết Bình trở về.”

“Cuối cùng hắn cũng về, khuya hôm trước, Trương Giai Lạc tới nhà chúng ta…”

Hàn Văn Thanh chưa nói dứt câu thì bị tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang, là điện thoại của hắn.

Nhìn cái tên trên màn hình, Trương Tân Kiệt thuận tay nhấc máy, quả thật là không nên bàn tán sau lưng người khác, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

“Lão Hàn! Anh mau mở cửa ra! Anh không quan tâm tui nữa rồi! Mấy ngày khó khăn thế này anh cũng không định giúp tui??!!”

Ngay khi điện thoại được kết nối, sự ồn ào quen thuộc của Trương Giai Lạc đã truyền đến, Trương Tân Kiệt nheo mắt như đang nghe kịch.

“Chúng tôi đang ở bên ngoài, cậu lại có chuyện gì?”

Thật ra, cảnh này mỗi tháng đều có một lần, trên mặt vẫn Hàn Văn Thanh không có biểu cảm gì.

“Tui và Đại Tôn không thể tiếp tục nữa rồi! Hôm nay tui chờ hắn quay về rồi ly hôn!”

Đây hình như là lần thứ ba trong năm nay. Trương Tân Kiệt rướn người đến gần microphone, nhắc nhở đầy thiện ý: “Chắc hắn sắp đến rồi, anh chờ một chút.”

Trương Giai Lạc còn chưa tiêu hóa hết câu, Tôn Triết Bình đã bước ra khỏi thang máy.

“Cửa nhà mình đâu có ở chỗ này, sao ngày nào em cũng chạy sang nhà lão Hàn gõ cửa làm phiền vậy?”

“Yo, khách quý nha, anh về rồi sao? Tôi còn tưởng anh bị ba, bốn con hồ ly tinh bên ngoài kia câu đi mất rồi!”

Qua ống nghe, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đều ngửi được mùi chua nồng nặc.

“Trương Giai Lạc, em làm ầm lên như vậy còn ra thể thống gì nữa, về nhà trước rồi nói sau. Còn nữa, em có thể đừng gõ cửa nhà hàng xóm chỉ vì mấy chuyện đồn thổi vô căn cứ hay không?”

“Tôi cứ thích gõ cửa nhà hàng xóm đấy, tôi nói cho anh biết, lúc anh không ở nhà, tôi đều ngủ ở nhà hàng xóm!”

“…” Các cậu cứ nói chuyện của các mình, kéo tôi vào làm gì. Trong lòng lão Hàn hàng xóm rất khổ, nhưng hắn không nói.

Liếc qua Trương Tân Kiệt, thấy hắn đang nghiêng đầu chăm chú nhìn mình, lão Hàn cảm thấy bản thân cần nói gì đó.

Trong điện thoại vẫn truyền ra những tiếng cãi vã ồn ào, hắn dứt khoát ngắt máy.

“Hắn không ngủ lại nhà chúng ta, tối qua hắn chỉ sang ăn chực cơm tối.” Quay về chủ đề vừa bị gián đoạn.

“Em biết rồi. Thức ăn trong tủ lạnh đã hết.”

Trong lòng Trương Tân Kiệt cũng hiểu, hắn và lão Hàn đều không phải người thích mời khách đến nhà, người thường xuyên không mời mà đến cũng chỉ có Trương Giai Lạc.

“Anh là người thế nào chẳng nhẽ em không biết?”

Duỗi tay chọc chọc má lão Hàn, khuôn mặt Trương Tân Kiệt lộ vẻ ôn nhu.

“Hôm nay anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Hàn Văn Thanh nói “gì cũng được”, thật sự là ăn gì cũng được, hắn không kén ăn, không “khó phục vụ” như Trương Tân Kiệt.

Bọn họ tới chợ nông sản, vì đỗ xe tốn chút thời gian nên Trương Tân Kiệt đi vào tìm đồ trước.

Chợ đông dần, khi Hàn Văn Thanh tìm hắn, hắn đang cầm hai mớ rau chọn cá trê ở cửa hàng đồ tươi sống.

“Lấy con này đi, cậu nhìn xem con này rất béo đó!”

Ông chủ nhiệt tình chào hàng, vươn tay định bắt lại thì thấy Trương Tân Kiệt xua tay, chỉ vào hai con nhỏ hơn bên cạnh.

“Lấy mấy con này đi.”

Sau khi trả tiền, Hàn Văn Thanh nhận lấy chiếc túi ông chủ đưa, thuận tay cầm luôn mấy cái khác trên tay Trương Tân Kiệt.

“Con vừa rồi trông cũng được mà.”

“Mắt nó hơi lõm.”

“Ồ, vậy nó không tươi lắm.”

“Ừ, vả lại còn trông hơi xấu.”

Hai người mang theo túi lớn túi nhỏ về tới xe, Trương Tân Kiệt bỏ vào trong túi không thấm nước đã được chuẩn bị kĩ từ trước rồi mới đặt ở hàng ghế sau.

“Bây giờ đi siêu thị luôn sao?”

“Ừ, đến nhà ở ngã tư trước mặt đi, hôm nay là ngày giảm giá cho hội viên.”

“Được.” Hàn Văn Thanh vừa cười vừa khởi động xe.

“Anh cười cái gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là anh thích em thôi.”

Đột nhiên nói vài câu tình tứ, có lẽ cũng là một điểm Trương Tân Kiệt rất thích ở Hàn Văn Thanh.

Sau khi đem hết túi lớn túi nhỏ vào nhà, Hàn Văn Thanh ngoan ngoãn giúp Trương Tân Kiệt phân loại đồ đạc gọn gàng, túi ni lông cũng dọn dẹp xong xuôi, mới ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.

Trương Tân Kiệt thay xong quần áo ở nhà xong liền giục: “Mau đi thay đồ đi.”

Vừa đeo tạp dề lên, chuông cửa liền vang, xem ra muốn yên tĩnh cũng không được rồi.

Lão Hàn mở cửa, bên ngoài là Trương Giai Lạc dáng vẻ phờ phạc, đang muốn xông vào thổ tào, đột nhiên nghĩ tới việc Trương Tân Kiệt đã quay về, đành quy củ thay dép đi trong nhà vào.

“Tân Kiệt à, sao vừa về liền bận bịu vậy.”

Trương Giai Lạc vào phòng ăn kéo một cái ghế ra, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trương Tân Kiệt mang hoa quả đã rửa sạch ra: “Không ăn cả vỏ thì tự gọt.”

“Tôn Triết Bình đâu rồi? Lại ra ngoài?” Hàn Văn Thanh cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, thuận tay mở báo hôm nay ra đọc.

“Không, Đại Tôn còn đang ngủ ở nhà, hai ngày nay hắn chưa được nghỉ ngơi rồi, tui để hắn chợp mắt một lúc.”

Vừa nói, hắn vừa cầm một quả táo xanh trong đĩa lên, cắn một miếng, chua, vô cùng chua.

“Hai người giải quyết xong rồi sao?” Trương Tân Kiệt đang thái rau cũng phối hợp thêm vào một câu.

Trương Giai Lạc vừa lấy lại chút sức lực: “Ai nói vậy, đợi hắn tỉnh ngủ thì tiếp tục, cứ để hắn nạp năng lượng trước đã, đỡ phải nói là thực lực hai bên không đều.”

Trương Giai Lạc cắn lấy cắn để quả táo như muốn trút hết lửa giận với Tôn Triết Bình lên nó.

“Lần này là chuyện gì vậy?” Chắc chắn không phải chuyện gì lớn, Hàn Văn Thanh thầm nghĩ.

“Có phải là vì khi Tôn Triết Bình đi bàn chuyện làm ăn, anh gọi điện đến, sau đó nghe được tiếng phụ nữ cười cười nói nói thì bất chấp cúp điện thoại, rồi giận đến hôm nay.”

Vừa đậy nắp nồi, Trương Tân Kiệt vừa tường thuật rành mạch sự việc như thể là người trong cuộc.

“Trời ạ, Trương Tân Kiệt cậu không đi xem bói thật sự là quá uổng mà, mỗi lần đoán đều trăm phát trăm trúng luôn!”

Gặm xong miếng táo cuối cùng, Trương Giai Lạc có vẻ thoải mái đi nhiều.

“Nói chuyện làm ăn bình thường mà tui phải tức giận như vậy chắc!”

“Bắt trộm phải bắt tận tay, bắt gian phải bắt tại giường.” Hàn Văn Thanh gấp tờ báo lại, hôm nay cũng không có tin gì đặc biệt.

“Kháo, kháo, kháo, hai người các anh có thể nói cái gì đó tốt được không, sao lại phát triển đến bắt gian rồi?!”

“Vậy thì anh cũng đừng đoán mò nữa.”

Bị hơi nóng từ nồi làm bám vào kính làm mờ tầm nhìn, Trương Tân Kiệt tạm dừng tay, ra khỏi bếp, lấy kính xuống tỉ mỉ lau, nhân tiện bật chế độ mẹ chồng dạy dỗ.

“Lớn cả rồi, vậy mà ngày nào cũng gào to hô nhỏ như hồi đại học, các anh kết hôn cũng mấy năm rồi mà vẫn không yên tĩnh được, có phải Trương Giai Lạc anh bình thường quá rảnh rỗi hay không, ở cửa hàng không buôn bán gì hay sao mà chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn.”

“Ai nói là không buôn bán gì, tiệm hoa nhỏ của tui vẫn tốt, mỗi ngày khách đến như mây!”

“Hôm nay lại để cửa hàng cho nhân viên phải không, anh có thể cẩn thận một chút không vậy?”

Lão Hàn cũng góp ý chuyện sinh hoạt hàng ngày của Trương Giai Lạc: “Tôn Triết Bình bận công tác như vậy, nếu cậu thấy cô đơn thì nuôi thú cưng đi, nếu không nữa thì sinh đứa nhỏ, tuổi cậu cũng ổn rồi.”

Lời này làm mặt Trương Giai Lạc đỏ lên, mắt đảo một vòng: “Vẫn còn sớm mà, tui vẫn còn trẻ.”

Buôn chuyện gia đình một lúc, tính khí thất thường của Trương Giai Lạc cũng không còn, Trương Tân Kiệt nghĩ bữa trưa nay cần lấy thêm bát đũa.

Chuông cửa lại vang lên, cần thêm hai bộ bát đũa.

Tôn Triết Bình vẻ mặt lạnh lùng đứng trước cửa, người mở cửa là Hàn Văn Thanh trên mặt cũng không cảm xúc, hai người làm mặt lạnh với nhau gần một phút, cuối cùng mới có một bên mở lời.

“Tôi đến tìm vợ tôi.”

“Trong nhà chỉ có vợ tôi.”

-TBC-
 
Last edited:

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#5
Sản phẩm thuộc project
Túy Lạc Vu Hoa Gian - Mừng SN Tôn Triết Bình 17/08/2020
Đại Tôn sinh nhật vui vẻ !!!
Beta: @Cửu Cửu



Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

03.

Lại nữa rồi, hai người này không hợp nhau từ hồi đại học, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua vẫn là cái đức hạnh này.

Trương Giai Lạc chân đi dép lạch bạch chạy ra cửa: “Anh đang làm gì đó, sao lại chạy đến đây cãi nhau với người ta?”

“Anh đến đón em về.” Khi Tôn Triết Bình nhìn thấy Trương Giai Lạc, sắc mặt hắn liền dịu đi trong chớp mắt.

“Nhà mình ngay đối diện còn đón cái gì mà đón, anh cứ về ngủ của anh đi!”

Ngoài miệng nói ghét nhưng trong lòng lại vui vẻ, “trong ngoài bất nhất” cũng là một đặc điểm nhỏ của Trương Giai Lạc.

“Được rồi, đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào ăn cơm rồi hẵng về.”

Trương Tân Kiệt cảm thấy nếu tiếp tục dài dòng thì mình sẽ muộn giờ ăn cơm, chuyện này nghiêm trọng hơn bất cứ cái gì.

Nhìn Trương Giai Lạc không có ý muốn về luôn, Tôn Triết Bình nghĩ, trong nhà cũng không còn đồ ăn: “Vậy làm phiền rồi.”

Ngồi xuống cạnh Trương Giai Lạc, hắn nhỏ giọng oán giận: “Em suốt ngày chạy sang Hàn gia làm cái gì?”

“Hàn gia có cơm ngon, gia đình lại thuận hòa, ít nhất lão Hàn sẽ không vì chuyện làm ăn mà vứt Tân Kiệt ở nhà không hỏi han gì cả nửa tháng!”

Không nói chuyện này nữa, Tôn Triết Bình không muốn tiếp tục chọc vào Trương Giai Lạc đang xù lông.
“Anh đi làm việc nghiêm túc mà, chẳng lẽ anh bay qua bay lại thì không mệt. Ai không hỏi han gì đến em, mỗi ngày anh đều gọi điện liên tục từ chín giờ sáng đến mười giờ tối để nhắc nhở em đến giờ ăn, đến lúc ngủ kia mà. Sao em lại chẳng nhớ gì vậy!”

“A, Tôn Triết Bình anh được lắm, hai ngày trước người trái ôm phải ấp, cười nói vui vẻ đầu bên kia điện thoại không phải anh sao?”

“Ai trái ôm phải ấp? Ông chủ tự hạ mình mời rồi chẳng nhẽ anh còn không nể mặt người ta, anh vẫn giữ mình trong sạch mà, không uống một chén rượu nào!”

“Đừng như vậy chứ, không uống nhiều thì làm sao thuận lí thành chương, say rượu mất lí trí, làm xằng làm bậy đây!”

“Trương Giai Lạc em sao lại vô lý như vậy!”

Được rồi, hai người như hai tảng thiên thạch ầm ầm đâm vào nhau làm ánh lửa bắn tứ phía cũng không sao, quan trọng là các người cãi nhau cũng phải xem xét hoàn cảnh, cãi nhau trong nhà người khác quả thật không hề thích hợp.

“Rầm!” Tâm trạng lão Hàn đã trở nên rất tệ, hắn đột nhiên mạnh tay vỗ lên bàn ăn, cái đĩa nhỏ đựng hạt hoa quả rung lên.

Hai người đang chìm trong thế giới riêng đều cảm thấy rối rắm, bầu không khí dường như bị đóng băng.

Tôn Triết Bình đương nhiên không muốn chịu thua kém, đang định đánh trả thì bị Trương Giai Lạc giữ lại.

“Khụ.” Trương Tân Kiệt, vốn luôn tập trung nấu ăn, cảm thấy bản thân cần phải kiểm soát tình hình này: “Văn Thanh, canh được rồi, anh nếm thử một chút đi.”

Nghe tiếng gọi, Hàn Văn Thanh đứng dậy đi vào bếp, nhận lấy cái bát nhỏ đựng canh Trương Tân Kiệt vừa múc ra, nếm thử.

“Cẩn thận nóng, thế nào?”

“Tươi, ngon.”

Lão Hàn thành thật nhận xét, rồi lại bị Trương Tân Kiệt đút cho một đũa giăm bông: “Chín kỹ chưa?”

“Kỹ.”

Trương Tân Kiệt hài lòng liếm đầu đũa: “Múc ra tô lớn rồi bưng ra bàn đi.”

Tôn Triết Bình liếc nhìn bóng lưng bận rộn của bọn họ, không thể không cảm thán lần nữa, Trương Tân Kiệt thật sự có năng khiếu thuần hóa dã thú.

“Haiz, đến bao giờ em mới có thể được như Trương Tân Kiệt, lên được phòng khách xuống được nhà bếp đây?”

Tôn Triết Bình ngả người đến gần Trương Giai Lạc, thổi nhẹ một hơi.

“Được lắm, bây giờ anh ghét bỏ tôi vì không làm việc nhà đúng không?”

Quả nhiên một giây sau người kia liền xù lông, lần này Tôn Triết Bình đã có kinh nghiệm: “Sao lại thế được, anh cứ thích em không để anh bớt lo.”

Trương Giai Lạc đang muốn bật lại thì bị Tôn Triết Bình một phát súng ngắm trúng hồng tâm, hôn trộm một cái.

Nếu không đẩy hắn ra kịp, có thể Tôn Triết Bình còn muốn làm nụ hôn này sâu thêm mấy phần.

“Đang ở nhà người ta đó!” Mặt đỏ như ráng chiều, Trương Giai Lạc như cô vợ nhỏ giận dỗi đánh Tôn Triết Bình hai cái.

“Ừ, vậy chúng ta nhanh chóng giải quyết xong ở đây rồi về nhà tiếp tục.”

Thức ăn được bưng lên một lượt, đúng theo tiêu chuẩn của Trương Tân Kiệt, bốn món một canh.

Mọi người đều không còn xa lạ, liền bỏ qua một đống lễ nghi bàn ăn anh trước tôi sau, động đũa ăn luôn.

Lão Hàn gắp một con cá trê, đặt lên đĩa, cẩn thận nhặt thịt mềm ở giữa rồi cho vào bát Trương Tân Kiệt.

“Đừng chỉ chăm chút cho em, anh cũng ăn đi.”

“Ăn đây.”

Tôn Triết Bình cũng muốn học theo lão Hàn quan tâm vợ, nhưng khi hắn cúi đầu thì phát hiện Trương Giai Lạc đã nhanh chóng lấy thêm một con cá khác, bỏ đầu và đuôi vào bát của hắn rồi ăn đến vui quên đường về.

Mỗi nhà mỗi cảnh, ai có thể quy định được một con đường duy nhất dẫn đến hạnh phúc đây?

Vừa ăn cơm xong, Tôn Triết Bình đã vội vàng kéo Trương Giai Lạc về.

“Đây là sốt ruột muốn vận động một chút a.”

Vừa thu dọn bát đũa, Trương Tân Kiệt vừa cười nói:

“Tân Kiệt, chúng ta cũng…”

Còn mấy chữ chưa kịp nói ra, Trương Tân Kiệt đã nhanh tay đeo tạp dề lên người lão Hàn,

“Được rồi, còn lại là nhiệm vụ của anh đấy.”

Nhón chân hôn nhẹ lên trán lão Hàn: “Thưởng trước thù lao cho anh.”

“Không đủ.” Ôm người vào lòng gặm cắn thêm mấy lần, Hàn Văn Thanh mới thả Trương Tân Kiệt ra, bắt đầu rửa bát.

Còn Trương Tân Kiệt, lúc này hắn muốn đi chợp mắt một lát.

Bọn họ vốn chẳng mấy khi cãi nhau, cũng không phân ai thắng ai thua, cứ như vậy cho qua thôi.

Tôn Triết Bình kéo Trương Giai Lạc, vừa vào cửa đã bắt đầu không an phận, nụ hôn che khuất tầm nhìn của hắn, ý thức của Trương Giai Lạc dần trở nên rời rạc.

Hắn hơi lấy lại tinh thần thì phát hiện bản thân đã nằm trên giường, áo của Tôn Triết Bình không biết bị cởi ra từ bao giờ.

Hắn nôn nóng lột quần Trương Giai Lạc.

"Này, anh chậm một chút."

Vừa mới bắt đầu đã kịch liệt như vậy, cho hắn chút thời gian để thích ứng nữa chứ.

"Bao đâu?"

Hắn nghiêng người lục lọi trong tủ đầu giường, không tìm được bao nhưng lại lấy ra được một lọ thuốc bôi trơn.

"Trước khi rời nhà anh đã dùng hết rồi phải không."

"Vậy sao em không nhớ mua thêm."

"Ai như anh, cả ngày trong đầu chỉ có mấy thứ này!"

Lúc tiến vào, Tôn Triết Bình gặp chút khó khăn, Trương Giai Lạc thẳng thắn nói:

"Em còn chưa tới kỳ phát tình, anh cứ tới đi!"

Lời này cũng đúng, tin tức tố trên người Tôn Triết Bình tỏa ra càng nồng đậm, vây Trương Giai Lạc không còn kẽ hở, thân thể luôn thành thật nhất, còn chưa làm tiền hí dưới thân hắn đã đủ ẩm mềm.

Trương Giai Lạc bây giờ cũng bị dục hỏa đốt người, không có kỹ thuật mà cầm Tiểu Triết Bình vuốt ve loạn, hai chân kẹp bên hông hắn cọ xát, Tôn Triết Bình hôn sâu, rút gối kê xuống dưới eo hắn.

"Lạc Lạc ngoan, khuếch trương một chút nếu không lát nữa không thể động."

Trương Giai Lạc nghe lời, chỉ còn bước cuối cùng, Tôn Triết Bình ngừng lại.

"Lạc Lạc, vẫn hơi mạo hiểm ha?"

Trương Giai Lạc biết hắn ám chỉ khả năng thụ thai, từ khi kết hôn với hắn, hắn vẫn luôn bảo vệ mình, nhưng gần đây hành động của Trương Giai Lạc với hắn bắt đầu có chút dày vò.

"Nào có dễ như vậy chứ! Nếu không làm thì thôi!"

Bực bội muốn khép chân, Tôn Triết Bình làm sao bỏ qua được, giữ hắn lại, nói: "Vậy anh tới đó."

"Muốn thì mau lên, anh thật dài dòng."

Tôn Triết Bình không nhanh không chậm động thân, vùi toàn bộ dục vọng của mình vào bên trong Trương Giai Lạc.

"Ân... a"

Khoái cảm bị xâm lược xông lên não Trương Giai Lạc, cánh tay quấn quanh cổ Tôn Triết Bình buộc chặt, thở ra khí nóng bên tai hắn khiến hắn vừa mới tiến vào liền nhịn không được đâm sâu vài cái.

"Anh, anh nhẹ chút, hừ..."

Hòa hoãn không được vài giây liền bắt đầu chầm chậm cắm rút, Trương Giai Lạc còn muốn nhịn xuống, nhưng thân thể nhạy cảm lại phản bội hắn, khoái cảm nhanh chóng dâng lên, tiếng rên rỉ không tự giác bật ra.

Tôn Triết Bình yêu âm thanh này, động tác ngày càng nhanh, thân thể Trương Giai Lạc lắc lư, toàn bộ lý trí đều bị thổi bay.

Một lần so với một lần càng sâu hơn, ma sát huyệt khẩu vừa đau vừa ngứa, càng nhiều hơn là tê dại, thân thể Trương Giai Lạc triệt để trầm luân, khoang sinh sản không chịu nổi tiến công mạnh mẽ cứng rắn mà dần dần mở ra, Tôn Triết Bình giãy giụa giữa lý tính và tình dục, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà xông vào.

"A!" Bị xâm lược vào nơi sâu nhất trong cơ thể, Trương Giai Lạc run lên, toàn bộ đều bắn lên bụng của người yêu, lửa nóng thiêu đốt toàn thân.

Tôn Triết Bình nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, khoang sinh sản nóng bỏng non mềm như hòa tan hắn.

Nhịp thở ngày càng gấp rút, Tôn Triết Bình đè trên người Trương Giai Lạc tùy ý làm bậy, mỗi lần đều đâm đến nơi nhạy cảm nhất của cậu, trêu chọc Trương Giai Lạc phát khóc.

Tôn Triết Bình liên tục hôn người dưới thân, tham lam ngửi mùi tin tức tố càng lúc càng nồng trên người hắn, ngọt ngào đến nỗi có thể chết chìm trong đó.

Thời điểm gần cao trào, Tôn Triết Bình định rút ra, cửa khoang sinh sản chợt co rút, Trương Giai Lạc chìm trong cao trào kẹp chặt hai chân làm hắn không thể động đậy, cứ như vậy bắn vào bên trong.

Tinh dịch đặc sệt nóng bỏng rót vào khoang sinh sản ấm áp, dục vọng phình to chặn lối vào, hai người đều đạt được thỏa mãn rất lớn.

Thân thể giao triền, nặng nề thở dốc, Tôn Triết Bình ôm Trương Giai Lạc lật người một cái, để hắn nằm trên ngực mình, cả người Trương Giai Lạc không còn chút sức lại vẫn cố nâng đầu đòi hôn hôn.

Môi lưỡi triền miên, hai người đã dịu đi không ít, Tôn Triết Bình bỗng đè Trương Giai Lạc dưới thân lần nữa.

"Lạc Lạc ngoan, thêm lần nữa, lần này anh sẽ chậm một chút."

Cũng không chờ Trương Giai Lạc phản đối liền lấn tới chặn lại miệng của hắn.

Không đẩy được ra, Trương Giai Lạc đơn giản phối hợp.

Tiểu biệt thắng tân hôn, ai bảo Tôn Triết Bình vẫn luôn phải cố đè nén.

Chờ hắn triệt để thỏa mãn, Trương Giai Lạc đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực: "Anh đã nhịn bao lâu vậy."

Nằm dài trên giường, mặc kệ thân thể dấp dính, muốn mắng hán vài câu cũng không có sức.

"Đây không phải là bằng chứng tốt nhất chứng minh anh luôn một lòng với em sao?"

Hôn nhẹ lên tai Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình thần thanh khí sảng.

Lấy ly nước bên giường, nâng đầu Trương Giai Lạc đút hắn uống mấy ngụm, nhìn chằm chằm ngăn kéo tủ, Tôn Triết Bình như có điều suy nghĩ.

Đối phương đang suy nghĩ điều gì hắn còn không rõ sao: "Em không uống thuốc."

Bị Trương Giai Lạc đoán ra, hắn cũng không giấu: "Ban nãy anh đã bắn hết vào bên trong, chúng ta có nên mua đồ bảo hộ không?"

"Em còn chưa đến kỳ phát tình, tỉ lệ thụ thai rất thấp, hơn nữa..."

Lại uống một ngụm nước, giọng Trương Giai lạc nhỏ hơn rất nhiều:

"Hơn nữa nếu có thật, thì sinh ra là được mà."

Tuy giọng hắn nhỏ như tiếng muỗi kêu cũng không thoát khỏi tai Tôn Triết Bình: "Vẫn quá sớm, không phải thời điểm thích hợp."

Cúi người hôn một cái lên má Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình không cho hắn tiếp tục đề tài này.

"Ngủ một lát đi, anh đi mua một chút nguyên liệu nấu ăn, buổi tối không thể ăn chực được."

"Ừ, nhớ mua cho em chút đồ ăn vặt nữa."

"Được."

Đại Tôn ra ngoài, Trương Giai Lạc cảm thấy trong ngực buồn bực, không thoải mái, trong phòng đều là mùi của hai người, làm cho hắn cảm thấy an tâm hơn một chút, Trương Giai Lạc mệt mỏi, quyết định nằm ngủ một lúc.

-TBC-
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#6
Ơ sao lúc đọc cv đoạn H không phê như này :con khỉ che mắt:
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#7
04.

Cùng với sự khép lại của bản tin thời sự, bữa tối nhà lão Hàn kết thúc đơn giản, Hàn Văn Thanh tự giác thu dọn chén đĩa, Trương Tân Kiệt dựa người vào khung cửa cắn táo.

Lão Hàn rửa toàn bộ nồi niêu xoong chảo một cách thành thục, sau đó tháo tạp dề nhìn chằm chằm nửa kia nhà mình.

"Giờ mới mấy giờ."

Trương Tân Kiệt chỉ vào đồng hồ trên tường, nhắc nhở.

"Em đã đồng ý tối nay sẽ bù gấp mấy lần cho anh rồi, muộn nữa sẽ trễ giờ ngủ của em."

Trương Tân Kiệt vẫn giữ được giờ giấc sinh hoạt nghiêm ngặt của mình, lão Hãn chưa từng ép hắn phải thay đổi điều gì, người ấy thật ra rất dịu dàng, chẳng qua bề ngoài nhìn hơi hung dữ mà thôi.

Ném hạt táo vào thùng, hắn nghịch ngợm chu môi để lại một nụ hôn còn dính nước quả.

"Em đi tắm trước đã, thế vẫn được đúng không."

Lão Hàn liếm môi, không buông tha: "Không được!", rồi từ phía sau ôm lấy Trương Tân Kiệt, gặm cắn chiếc cổ của hắn. Xung quanh tuyến thể bị ấn xuống hàng loạt dấu hôn, chọc cho Trương Tân Kiệt mềm nhũn, ngứa ngáy.

"Không tắm rửa thì không lên giường được."

May mắn là hắn vẫn có thể ổn định được tâm trạng trước Alpha như sói như hổ nhà mình, nếu là một Omega khác hẳn đã sớm nhũn cả chân.

"Vậy mình cùng đi!"

Hàn Văn Thanh đã đến giới hạn, ôm Trương Tân Kiệt vào phòng tắm, thả người trên bồn rửa mặt, tay luồn vào vạt áo xoa nắn khắp nơi, miệng cũng không rảnh rỗi, hôn lên đôi mày mềm mại mãi không chịu tha.

Chờ cho người kia từng chút từng chút cời bỏ hết mọi lớp phòng bị, đó chính là thời cơ tốt nhất để đòi hỏi nhiều hơn.

Hắn chen vào giữa hai chân Trương Tân Kiệt, cách một lớp quần lót mỏng dùng dục vọng đang phấn chấn của mình kề sát lên đối phương, tay cũng tự động lần mò tới điểm u mật phía sau.

Trương Tân Kiệt bị Hàn Văn Thanh từng bước áp bức, sau lưng dán lên gương không còn đường lui, hắn biết dục vọng kia một khi đã dâng lên thì rất khó kiềm chế, nhất là khi bọn họ yêu nhau nhiều đến vậy.

Hô hấp vốn yên ổn bắt đầu loạn nhịp, "Trước, trước hết phải cời quần áo đã..."

Hàn Văn Thanh hiểu rằng như vậy là Trương Tân Kiệt đã đồng ý, hắn dùng một tay kéo quần Trương Tân Kiệt xuống đầu gối, để lại chiếc quần lót đơn độc vẫn cố gắng giữ vững vị trí.

Dưới lớp vải đó là dục vọng đã ngẩng đầu của Trương Tân Kiệt.

Bàn tay to của Hàn Văn Thanh bọc lấy nó, nhẹ nhàng nhào nặn, tay kia cũng không ngơi nghỉ, thuận theo đường cong sống lưng vuốt xuống dưới, trượt vào miệng huyệt bắt đầu gãi loạn.

"Ư, ưm."

Cho dù hắn là người xưa nay bình tĩnh cũng phải đầu hàng trước những mơn trớn, trêu chọc này, lão Hàn nắm rõ tất cả điểm mẫn cảm của hắn, không hề nói quá, vào khoảnh khắc đôi bàn tay rộng lớn kia chạm vào da mình Trương Tân Kiệt đã thua rồi.

Một mình hưởng thụ chăm sóc như thế này không phải phong cách của Trương Tân Kiệt, hắn thoáng nghiêng đầu gặm cắn hầu kết của Hàn Văn Thanh, bàn tay lần mò vào quần người kia, học hỏi đối phương nắm chặt lão Hàn.

Không còn sự ngăn trở từ quần áo, xúc cảm càng trở nên trần trụi, dục vọng cứng rắn nằm giữa lòng bàn tay, Trương Tân Kiệt cố ý cọ nhẹ lên quy đầu.

"Ưm, Tân Kiệt, em gian quá."

Bất cứ khi nào Trương Tân Kiệt giở trò, Hàn Văn Thanh chỉ có thể chịu thua.

Nhưng có một thứ mà lão Hàn có thể kiểm soát, đó là đem lửa nóng của mình thiêu đốt khắp người Trương Tân Kiệt, thân thể tới gần kỳ phát tình đã nhạy cảm hơn so với bình thường, thậm chí không cần đến thuốc bôi trơn một ngón tay của lão Hàn cũng có thể dễ dàng ra vào trong người hắn.

Vẫn chưa đủ, một tay hắn kéo đùi phải vốn đang buông thõng bên eo mình của Trương Tân Kiệt, vắt lên vai, khiến nơi riêng tư của Trương Tân Kiệt lộ ra ngoài càng thêm rõ.

Dù đang ở trong một tư thế xấu hổ nhưng hắn cũng không quá ngượng ngùng, từ ngày quyết tâm ở bên người kia, Trương Tân Kiệt đã cảm thấy rằng không có dáng vẻ nào của bản thân mà mình không cho hắn nhìn được.

Quần lót cũng bị kéo xuống, mọi thứ càng hiện rõ ràng trước mắt, hạ thân Trương Tân Kiệt ướt đẫm một mảng. Sắp bắt đầu được rồi, lão Hàn cũng không nhập nhằng, đã không còn ràng buộc, dục vọng cứng nóng lập tức bật ra, dí lên miệng huyệt của Trương Tân Kiệt.

Cọ đến cọ đi vài lần, như đang chờ một tiếng đồng ý.

"Chờ.... chờ chút."

Trương Tân Kiệt thở hổn hển, duỗi tay mở ngăn kéo dưới thân, lấy ra một hộp bao cao su, xé một góc: "Sắp tới ngày rồi, trong nhà không có thuốc, ừm"

Nói xong thì trùm bao lên anh bạn nhỏ của lão Hàn.

Để ứng đối với các loại tình huống bộc phát, Trương Tân Kiệt chuẩn bị rất đầy đủ, hắn biết không thể chỉ chuẩn bị sẵn trong phòng ngủ.

Trương Tân Kiệt có kế hoạch rất rõ ràng cho cuộc đời của mình, ví dụ như đầu tiên phải lập gia đình rồi mới lập nghiệp, lão Hàn tốt nghiệp rồi thì thì lập tức cầu hôn; trước 32 tuổi sẽ không sinh con, chuyện này đã được thẳng thắn thảo luận với lão Hàn ngay từ đầu, đương nhiên lão Hàn cũng không phản đối, đối với Trương Tân Kiệt, hắn chỉ muốn cưng chiều.

Huống hồ Trương Tân Kiệt cảm thấy tất cả quyết định của mình đều rất sáng suốt.

Sáng suốt nhất chính là, biển người mênh mộng, hắn chọn nghe theo chính mình.

Xong công tác chuẩn bị, tính dục không chỗ phát tiết cuối cùng cũng được thả cương, lão Hàn nóng lòng muốn tiến vào trong người yêu, trong những thời điểm mấu chốt như thế này hắn thật sự không muốn phải gặp mấy từ "muốn làm tốt một việc phải qua nhiều gian nan vất vả". Nhưng chuông cửa như đã chấm trước thời cơ này mà liên tiếp vang lên, "Đinh đoong đinh đoong đinh đoong" không ngừng.

Theo lẽ thường, chọn ngay lúc này thì dù là Hàn Văn Thanh hay Trương Tân Kiệt cũng đều muốn mặc kệ vị khách không mời ở ngoài cửa. Có điều vị khách bên ngoài là đồ mắt toét, thấy không có ai ở nhà vẫn cứ đập cửa liên tục, từ trước đến nay Hàn Văn Thanh từng có ý nghĩ muốn giết chết Trương Giai Lạc rất nhiều lần, và lần này chắc chắn là lần sâu sắc nhất.

Trương Tân Kiệt cũng bó tay, cả hai đều không dập nổi lửa, nhưng cửa cứ bị đập mãi, đập nữa sẽ gọi cả Giang Ba Đào tới mất. Hắn bất đắc dĩ đẩy đẩy Hàn Văn Thanh: "Hay là ra mở cửa đi."

Chào đón Trương Giai Lạc là một gương mặt như vừa hứng sương giá trở về, vừa ẩn nỗi tang thương, cộng thêm cơn giận giữ cố kìm nén. ó điều thần kinh thô như Trương Giai Lạc làm sao có thể chú ý tới mấy thứ tiểu tiết như thế, hắn cởi giày xong thì chạy vào nhà, trong tay ôm theo một cái hộp vuông.

"Đây là đặc sản Đại Tôn mang về, buổi trưa đi gấp nên quên mất, tui đưa tới cho hai người."

"Được, cảm ơn."

Nếu Trương Giai Lạc thông minh hơi một chút thì hắn sẽ thấy trong mắt Hàn Văn Thanh ẩn hàng chữ "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giẫm chết cậu."

"Ủa, Tân Kiệt đâu? Đang tắm à?" Rõ ràng là vẫn chưa có ý định đi, ngó nghiêng khắp nơi, Hàn Văn Thanh định hạ lệnh đuổi khách.

Trương Tân Kiệt mặc quần áo tử tế bước ra, mặt vẫn còn đỏ bừng bừng,

"Ý, Tân Kiệt! Tui có chuyện này muốn bàn với cậu!"

Nghe xong câu này lão Hàn lập tức cuống lên, tên Trương Giai Lạc này không chỉ lắm lời mà còn hay tọc mạch nữa, một khi hắn đã bắt đầu nói thì phải mất cả đêm mới xong.

"Tôi..." Trương Tân Kiệt đang do dự không biết làm sao để khéo léo từ chối, Hàn Văn Thanh đã ngồi không yên,

"Không rảnh! Mai hẵng nói."

"Tui có tìm anh đâu, tui tìm Tân Kiệt mà!"

"Em ấy cũng không rảnh, cả hai bọn tôi đều không."

Một câu này được nói ra rất bình tĩnh, nếu Trương Giai Lạc còn không nghe sự tình ẩn giấu thì có nên đi đầu thai được rồi.

Đến lúc này Trương Giai Lạc mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát hai người một phen, Trương Tân Kiệt từ trước đến nay luôn nghiêm cẩn lại quên cài một nút áo, vừa nãy đang bận chuyện gì khỏi cần nói cũng biết, dù sao biết muộn một chút còn hơn là không biết gì.

"Khụ, ờm, tui đi được mười phút rồi, có lẽ Đại Tôn cũng phát bệnh tương tư rồi, tui về trước."

Lão Hàn đã mở rộng cửa chờ sẵn, phục vụ một cách vô cùng "chu đáo".

Mang theo cái đuôi nhỏ trở về nhà, Đại Tôn đang rửa hoa quả thấy thì ngạc nhiên: "Yo, anh còn tưởng hơn một tiếng nữa em mới về."

"Khỏi nói, va ngay vào họng súng của lão Hàn luôn!" Trương Giai Lạc tủi thân.

"Mới sớm thế này mà đã bận rộn rồi, đúng là Hàn Văn Thanh."

Làm gì có, mấy người khác gì nhau đâu.

Tiễn con ma phiền đi rồi, Hàn Văn Thanh trở tay khóa cửa chính, túm lấy Trương Tân Kiệt đè lên sô pha.

"Này! Nhẹ nhàng thôi, đừng làm trên sô pha, không tiện dọn dẹp."

Lão Hàn bây giờ đã không còn có thể điềm đạm chờ đợi, hắn nén sắp nổ rồi.

Hắn vội vàng mở khóa quần, thậm chí còn không buồn lấy thêm bao, nâng Tân Kiệt lên ngồi trên dục vọng của mình, hậu huyệt ẩm ướt, cả cây lập tức trượt vào.

"A!" Ngồi lên trên quá kích thích, Trương Tân Kiệt cưỡi trên người lão Hàn thiếu chút nữa muốn bắn ra.

"Không, đừng làm trên sô pha!"

Đã giờ này rồi mà còn muốn chọn địa điểm, lão Hàn hơi buồn cười, cuối cùng thê nô như hắn vẫn quyết định làm theo ý Trương Tân Kiệt.

"Ôm chặt anh." Dứt lời, hắn ôm Trương Tân Kiệt từ sa lông lên.

"A... Ư!"

Chết mất, lão Hàn bước một bước lại đâm vào một cái khiến Trương Tân Kiệt không chịu nổi.

Đích đến cuối cùng là bàn dài trong phòng ăn, Hàn Văn Thanh đặt Trương Tân Kiệt xuống, nhấc hai chân hắn lên rồi đâm vào, "A... Ưm!" Lưng dán vào mặt bàn cứng ngắc, còn phải chịu đựng công kích mãnh liệt, Trương Tân Kiệt cũng rất khổ sở. Bàn chắc chắn cực kỳ, dù va chạm dữ dội như thế nào nó cũng không lay chuyển. Hàn Văn Thanh vươn tay tháo kính mắt của Trương Tân Kiệt, dưới thấu kính là một đôi mắt ướt nước, làn mi khẽ mở, dụ người khỏi nói.

Cúi đầu hôn, đầu lưỡi giằng co, động tác nhấp dưới thân không hề ngừng lại, và không quên chăm sóc dục vọng của người kia, khoái cảm hừng hực lan khắp người Trương Tân Kiệt, công thêm tin tức tố Alpha bừa bãi tàn phá trong không khí, hắn bắn rất nhanh.

Hai tay không chỗ để bàn thuận thế vịn vào tấm lưng cường tráng của Hàn Văn Thanh, không khống chế được mà cào ra vài vết đỏ.

Bên trong cơ thể cũng có chút thay đổi, khi dục vọng của lão Hàn chạm đến cửa khoang sinh sản, nơi vốn luôn khép chặt kia dường như hơi hé ra.

"Tân Kiệt, anh muốn vào sâu hơn."

Trương Tân Kiệt cố gắng điều chỉnh hô hấp, từ bỏ suy nghĩ.

Hàn Văn Thanh dùng sức thâm nhập, đại lang vọt vào, vách tường ướt nóng siết chặt chỉ trong nháy mắt.

"Ha..." Cả hai người đểu không nhịn được thở dài ra tiếng, sắp tới lúc, sâu bên trong cơ thể đều chộn rộn, khoang sinh sản căng mịn đến mức không tưởng, cứ như muốn hút chặt lấy Hàn Văn Thanh.

Lào Hàn không chịu yếu thế, ngừng lại chưa tới ba bốn giây đã bắt đầu phát động thế tấn công mãnh liệt, đi vào rồi rút ra, càng ngày càng nhanh, khiến Trương Tân Kiệt cảm thấy mình như sắp bay lên.

Lại thêm một đợt va chạm càng lúc càng nhanh kéo tới, Hàn Văn Thanh đột ngột rút ra khỏi thân thể hắn, dịch thể sền sệt tràn khắp thân thể Trương Tân Kiệt, thậm chí có một chút còn dính lên mặt hắn.

Đang chìm đắm giữa dư vị của tình dục, hai hàng lông mày của hắn vẫn còn tham lam giằng co lấy nhau, tiền vốn còn nguyên, chưa thấy lãi, Trương Tân Kiệt biết đây chắc chắn chưa phải kết thúc.

Quả nhiên chỉ một chốc sau liền bị lão Hàn bế về phòng, chọn vách tường bắt đầu round 2.

-TBC-
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#8
05.

Sáng hôm sau, Trương Tân Kiệt vẫn thức giấc rất đúng giờ, có điều hắn không dậy nổi, nằm trên giường mà có cảm giác toàn thân rã rời. Hàn Văn Thanh thế mà cực kỳ tự giác, ôm người vào lòng xoa bóp eo một hồi.

"Em già rồi." Chôn gương mặt trong ngực lão Hàn, rầu rĩ than phiền. Lão Hàn cảm thấy Trương Tân Kiệt như thế này đáng yêu cực kỳ, nâng gương mặt hắn đặt lên đó một nụ hôn chào buổi sáng đầy nồng nàn.

"Để anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em."

Nằm trên giường được một lúc, Trương Tân Kiệt đói bụng, cộng thêm một trận mỏi lưng đau chân. Rửa mặt xong thì cũng vừa lúc bữa sáng tình yêu được dọn ra bàn. Trương Tân Kiệt cắn miếng trứng chần, quyết định hôm nay bãi công, việc nhà giao hết cho lão Hàn.

Lúc ăn cơm trưa nói với lão Hàn rằng không biết hôm qua Trương Giai Lạc có tâm sự gì, bên này vừa đặt đũa xuống, bên kia đã tới gõ cửa. Lão Hàn rửa chén, Trương Tân Kiệt bắt đầu tư vấn tâm lý.

"Sao không dính nhau với Tôn Triết Bình mà lại chạy tới đây nữa." Trương Tân Kiệt tìm một tư thế thoải mái làm ổ trên sô pha, chính mình còn đang phải xoa eo lại thích đi trêu chọc Trương Giai Lạc.

"Hắn nhốt mình trong thư phòng bận rộn chuyện kinh doanh rồi, mà tui mới phải nói chứ, đừng bảo là tui lại cản trở hai người dính nhau nha." Trương Giai Lạc đã biết phản bác, có tiến bộ.

Hai người bọn họ nói qua nói lại, lão Hàn bưng hai chiếc đĩa đi tới, lần lượt đặt trước mặt cả hai.

"Ui ui ui, quá đáng vãi!"

Trương Giai Lạc chỉ vào đĩa của Trương Tân Kiệt: "Lão Hàn, anh đúng là bất công, sao đĩa của cậu ta là lê gọt vỏ cắt miếng gọn gàng, của tui lại chỉ có quả lê và con dao!"

Hàn Văn Thanh thầm nghĩ chuyện hôm qua còn chưa tính sổ với cậu đâu, cho ăn là đã nể tình lắm rồi đấy. Trương Tân Kiệt cười, cầm một miếng lê, "Về nhà bảo Tôn Triết Bình gọt cho mà ăn."

Khỏi nói, quả lên này chọn mua rất khéo, vừa ngọt vừa mọng nước, tiện tay xiên hai miếng đút vào miệng lão Hàn.

Đối diện với hành vi tát câu lương khiêu khích này của bọ họ, Trương Giai Lạc bày tỏ ý kiến: Who care! Trong lòng thì lại đảo mắt không biết bao nhiêu lần, nếu không phải do có việc quan trọng hắn đã chạy về nhà tìm Đại Tôn từ lâu,

Ăn lê chán chê rồi, Trương Giai Lạc định vào đề tài chính, nhưng lại hơi ấp úng.

Trương Tân Kiệt là người tinh tường: "Có phải chuyện này liên quan đến Tôn Triết Bình không."

Trương Giai Lạc vội vàng gật đầu, "Cũng không hoàn toàn là thế, chỉ là.... ừm..."

Lời chưa kịp ra khỏi miệng suýt nữa thì bị nuốt lại vào yết hầu, nghĩ một lúc vẫn quyết định nói ra, ít nhất còn có người để thảo luận.

"Tui nghĩ có khả năng Đại Tôn đang ngoại tình."

"....." Trương Tân Kiệt cũng không biết mình nên cười hay nên nghiêm túc hỏi han, "Có những biểu hiện cụ thể nào?"

"Hắn có vẻ không muốn có con với tui." Đây là điểm yếu trong lòng Trương Giai Lạc, vừa nhắc tới thì lập tức sa sút tinh thần.

"Hai chuyện này thì có liên quan gì?"

"Không có con thì sau này ly hôn cũng dễ hơn! Từ khi quan hệ của bọn tôi tốt hơn đến giờ, hắn luôn để ý đến ngày kia mỗi tháng hơn tui nhiều, chỉ sợ động chạm gì lại tạo ra một sinh mệnh mới...."

Giọng nói càng ngày càng nhỏ lại, Trương Tân Kiệt không nhịn nổi, ngắt lời, "Đó là do cậu quá vô tâm vô tư."

"Không phải đâu, bọn tui đã kết hôn được mấy năm rồi, tình cảm cũng ổn định, nhưng hắn vẫn căng thẳng rất thường xuyên, hôm qua cũng thế.... Mà thật ra bọn tui cũng không còn trẻ nữa, đã đến tuổi muốn có con rồi."

"Trương Giai Lạc." Trương Tân Kiệt nghe xong cảm thấy thật ra hắn quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, "Là do cậu nghĩ về vấn đề này một cách quá đơn giản."

"Về đứa nhỏ, tôi cho rằng có khi Tôn Triết Bình còn nghĩ tới nhiều hơn cậu, từ khi quyết định sẽ bắt đầu, mỗi một bước đều muốn trù tính xong từ thật sớm.

"Thật ra cậu nên nói chuyện thẳng thắn với Tôn Triết Bình, điều quan trọng nhất trong mối quan hệ hai người là thẳng thắn với nhau, không sợ có vấn đề, chỉ sợ giấu vấn đề đi." Hàn Văn Thanh vốn luôn chỉ làm người dự thính giờ đây cũng phải nói chen vào, còn nói rất đúng trọng tâm.

"Phải, như Văn Thanh nói, cậu có thể thử tìm một cơ hội để nói chuyện với hắn."

Thấy Trương Giai Lạc cúi đầu như đang suy ngẫm chuyện gì, Trương Tân Kiệt lại bổ sung "Cậu đừng có nghĩ mấy chuyện không nên nữa, lùi mười nghìn bước, bây giờ tôi cũng không có ý định sinh con, có phải cậu cũng thấy tôi có bồ sau lưng lão Hàn không?"

Trương Giai Lạc ngước mắt lên dòm mặt Hàn Văn Thanh, nuốt nước miếng, "Không dám, không dám."

Tâm trạng đã tốt hơn nhiều, Trương Giai Lạc cảm thấy Trương Tân Kiệt có một ưu điểm rất tuyệt đó là mọi lời nói ra đều cực kỳ đáng tin.

Đang định nói thêm vài chuyện thì chuông cửa lại vang lên, "Hẳn là Tôn Triết Bình đến tìm người."

Hàn Văn Thanh đứng dậy mở cửa, không quên bồi vào một câu, có điều lần này đoán sai rồi, đúng ngoài cửa là một vị khách quý.

Một chàng trai trẻ cao cao gầy gầy, ngoài hình thanh tú, chỉ là có vẻ không giỏi giao thiệp với người khác lắm, gõ cửa nhà người ta mà như muốn giã nát cả cánh cửa.

"Yo, đây chẳng phải là đại bảo bối của Giang Ba Đào hả!"

Trương Giai Lạc liếc nhìn người đến, hưng phấn hẳn lên, "Sao hôm nay lại chịu thả người thế!"

Nghe câu chòng ghẹo kia, chàng trai trẻ càng ngại, Trương Tân Kiệt véo tay Trương Giai Lạc, ra ngoài đón hắn.

"Đứng ở cửa làm gì, vào đây đi tiểu Chu."

Chàng trai được gọi tiểu Chu là người yêu và bạn trọ của Giang Ba Đào ở phòng 1006 bên cạnh, Chu Trạch Khải. Trương Giai Lạc cũng không phải thuận miệng nói bừa, bình thưởng quả thật là hắn được bảo vệ rất kĩ, rất hiếm khi gặp được hắn. Vào nhà rồi, Hàn Văn Thanh bảo hắn ngồi xuống, không biết hắn thích uống trà hay cà phê nên rót một cốc nước trái cây từ trong tủ lạnh.

"Cảm ơn."

Cầm cốc lên, hắn nhìn ba người trong phòng một lượt, "Giang, công ty có việc, nên ra ngoài rồi."

Không biết có phải đang trả lời câu đùa mới nãy của Trương Giai Lạc không, nhưng mọi người đều bất ngờ rằng hắn lại mở miệng trước.

"Thật ra, tôi có một số việc muốn hỏi ý kiến Trương... hai vị tiền bối Trương."

Trong lời nói của Chu Trạch Khải có thông tin, kỳ thực hắn vốn chỉ định hỏi Trương Tân Kiệt, không ngờ Trương Giai Lạc cũng ở đây. Trương Tân Kiệt nghe ra được rằng chuyện hắn muốn hỏi chắc chắn là chuyện giữa các Omega, nên hắn mới nhấn mạnh "hai vị tiền bối Trương." Còn vì sao Chu Trạch Khải lại gọi họ là tiền bối thì rất đơn giản, trong mắt hắn bọn họ đều là người đã lập gia đình, có thể chỉ bảo cho hắn trên con đường yêu đương.

Lão Hàn cũng là người thức thời, hiểu rõ ánh mắt ám chỉ mà Trương Tân Kiệt dành cho hắn. Hắn vào nhà thay quần áo, "Tôi ra ngoài mua chút đồ, mọi người trò chuyện đi."

Hàn Văn Thanh đi rồi, quả nhiên Chu Trạch Khải thả lỏng thấy rõ, hắn đặt cốc nước xuống, hai tay đan vào nhau nắn nắn, dường như đang sắp xếp lại lời nói.

"Ài có gì cậu cứ hỏi đi, tôi và Trương Tân Kiệt đều không phải người ngoài mà." Trong giọng nói của Trương Giai Lạc không giấu được sự hưng phấn, như đang chờ một câu chuyện bát quái siêu to khổng lồ vậy.

"Ừm, thì là.... tôi muốn hỏi các tiền bối bao giờ thì... bị đánh dấu?"

-TBC-
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#9
06.

Thấy con người vô cùng hướng nội kia lại hỏi một vấn đề riêng tư như thế, trong lòng Trương Giai Lạc thầm cảm thán, đúng là hậu sinh khả úy mà.

"Nên muốn, đi tham khảo."

Cần hỏi gì cũng đã hỏi, Chu Trạch Khải trở nên thẳng thắn hẳn lên.

"Lần đầu lên giường!"

"Vào ngày đính hôn."

Hai đáp án gần như cùng lúc được đưa ra, nội dung cũng rất gây sốc.

"Không thể nào, Trương Tân Kiệt! Lão Hàn vẫn chịu à! Ahahaha!"

Hôm nay cũng là lần đầu Trương Giai Lạc biết được bí mật nhỏ này, cười bỉ ổi nhìn chằm chằm Trương Tân Kiệt.

Có sóng gió gì mà Trương Tân Kiệt chưa từng thấy qua, hắn đẩy kính mắt, mặt thản nhiên, "Tôi cũng không ngờ anh lại thiếu trách nhiệm với bản thân đến thế."

"Này, do cậu không đủ tin tưởng lão Hàn thôi!"

"Cả hai bọn tôi có trách nhiệm với nhau hơn nhiều."

"Vậy," Chu Trạch Khải nhỏ giọng chen vào, "Bên nhau bao lâu thì kết hôn?"

"Ừm..." Trương Giai Lạc rơi vào trầm tư.

"Vào cuối năm thứ hai bên nhau, Văn Thanh cầu hôn với tôi, tháng tư năm sau đi đăng ký, tháng 7 mời khách."

So với người kia, ký ức của Trương Tân Kiệt rõ ràng hơn nhiều.

"Hình như Đại Tôn không cầu hôn với tui, tốt nghiệp rồi thì ở với nhau, sau hai năm có một ngày hứng lên nên đi đăng ký."

Vừa nói vừa tiện thể nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, Trương Giai Lạc bật cười.

Trương Tân Kiệt chú ý quan sát Chu Trạch Khải, ánh mắt người kia dường như trở nên u ám, dựa vào vấn đề ban nãy, hắn bạo gan đoán một phen.

"Tiểu Chu, có phải cậu chưa bị đánh dấu hay không?"

Trước vẻ mặt nghi vấn "Không thể nào, Giang Ba Đào thuộc bộ ăn thịt lại khoác da dê cơ mà" của Trương Giai Lạc, Chu Trạch Khải gật đầu

"Hai người sống chung bao lâu rồi?"

"Bên nhau gần ba năm, ở chung một năm rưỡi."

"Cũng không ngắn nhỉ."

Trương Giai Lạc không biết giữ mồm giữ miệng, trả lời xong vẻ mặt Chu Trạch Khải càng tủi thân.

"Hẳn không phải là hắn...."

Trương Tân Kiệt biết Trương Giai Lạc còn nói nữa thì sẽ không ổn nên ném cho hắn một ánh mắt ẩn chứa sát ý, nếu dám trình bày đống lý luận có bồ sau lưng thì có mười Tôn Triết Bình cũng gánh nổi hộ anh đâu.

Trương Giai Lạc đọc hiểu ánh mắt này, Trương Giai Lạc ngậm miệng nuốt lại lời.

"Giang đối với tôi rất tốt."

Chu Trạch Khải vô cùng chắc chắn về chuyện này.

"Cậu thật sự muốn có một mối quan hệ thân mật hơn với Giang Ba Đào, muốn tiến thêm một bước so với người yêu thật sao?"

"Ừm." Vì muốn xin kinh nghiệm cho nên Chu Trạch Khải rất thành thực với Trương Tân Kiệt.

"Nhưng Giang Ba Đào lại chậm không không bày tỏ ý kiến, cho nên cậu không biết làm sao?"

Xem xem, ngoài cuộc tỉnh táo, đến cả Trương Giai Lạc đầu toàn keo dính mà cũng xem hiểu được nỗi lo của tiểu Chu.

"Tôi không hiểu." Chu Trạch Khải rất rất muốn biết rốt cục Giang Ba Đào nghĩ như thế nào.

"Tôi cũng không hiểu, người như cậu đốt đèn lồng cũng khó tìm, Giang Ba Đào đang làm gì vậy?"

Bình thường Trương Giai Lạc chỉ thấy Giang Ba Đào rất cưng chiều hắn, bây giờ xem ra cưng chiều hơi quá rồi?!

Là người ngoài cuộc, có rất nhiều chuyện dù Trương Tân Kiệt có cái nhìn riêng cũng không tiện nhiều lời, thật ra hắn không quá kinh ngạc về chuyện Chu Trạch Khải vẫn chưa bị đánh dấu.

Số lần ra khỏi nhà của Chu Trạch Khải rất ít ỏi, lại không có công việc chính thức nào, mỗi tháng có vài ngày cả hắn lẫn Giang Ba Đào đều không xuất hiện, đó hẳn là kỳ phát tình của tiểu Chu. Omega chưa được đánh dấu thường bị cho là không phụ hợp tham gia công tác tập thể, vì thời kỳ phát tình đến thì quấn người, nếu không dùng thuốc ức chế thì không thể nào kiểm được bản thân, bởi vậy nên Giang Ba Đào mới không rời một bước.

Trực giác của Trương Giai Lạc cũng không sai, Giang Ba Đào thật sự là bộ ăn thịt, đứng ngoài quan sát cũng có thể thấy hắn cưng chiều Chu Trạch Khải đến mức nào, Trương Tân Kiệt cũng khó lòng chắc chắn hắn đang nghĩ gì.

"Vậy kỳ phát tình mỗi tháng thì làm sao? Uống thuốc rồi gắng gượng chịu đựng à?" Lòng hiếu kỳ của Trương Giai Lạc đã bị khơi dậy.

"Đánh dấu tạm thời."

Đánh dấu tạm thời là khi Omega đến kỳ phát tình, Alpha sẽ cắn vào tuyến thể trên cổ Omega rồi truyền tin tức tố của mình vào mà không tiến vào khoang sinh sản, cũng không thành kết, bình thường chỉ có thể ổn định một chu kỳ.

Vậy mà hắn cũng bằng lòng. Nội tâm Trương Giai Lạc đầy bất mãn.

Dù là Alpha hay là Omega, việc đánh dấu và bị đánh dấu chỉ có thể làm một lần trong đời, đã thực hiện rồi thì không thể thay đổi nữa. Cho nên việc mà Chu Trạch Khải thật sự lo lắng là, phải chăng Giang Ba Đào muốn lưu lại một đường lui. Nỗi hoài nghĩ này hắn không dám nói ra dù là với người yêu hay bạn bè. Không biết cốc nước trái cây lại được cầm lên từ bao giờ, như thể sắp bị tấm lòng sốt sắng của hắn hun nóng lên.

"Tiểu Giang yêu rất hết lòng."

Trương Tân Kiệt ít nhiều cũng có thể thấu hiểu được cảm giác của Chu Trạch Khải, nhưng chẳng biết nói gì ngoài vài lời an ủi.

Dù sao thì cũng không phải người trong cuộc, hai người ở chung thế nào kết hợp ra sao làm sao hắn có thể biết tận tường, mấy chuyện này không thể nhiều lời, nói nhiều sẽ hại chết người.

Trương Giai Lạc lại càng không có ý kiến tốt gì, chuyện của bản thẫn vẫn còn ngốc nghếch mơ hồ nhưng cũng đồng ý về việc Giang Ba Đào rất một lòng, dù sao thì có một việc luôn rõ ràng là từ ngày vị đại bảo bối này chuyển vào thì xe của Giang Ba Đào luôn vào tiểu khu đúng sáu giờ.

"Ây dà, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, nói không chừng Giang Ba Đào là kiểu người chậm nhiệt, có khi hắn đang ấp ủ định cho cậu một niềm vui thật lớn một cách bất ngờ đó, không chừng ngày kỷ niệm tiếp theo của hai người hắn sẽ dâng lên một bó hoa đính nhẫn thì sao!"

Nói rất mạch lạc, rất rõ ràng, như có người từng với hắn, rằng tốc độ nói nhanh hơn tốc độ não cũng là một loại đau đầu.

"Ừ." Chu Trạch Khải rũ mắt nghĩ, "Tháng sau, 3 năm yêu nhau."

"...." Vãi nồi sớm thế à! Trương Giai Lạc tự cắn đầu lưỡi.

"...." Chết vì nói quá nhiều. Trương Tân Kiệt bình thản.

Sao mà ca đến bài ca này rồi? Sợ nhất là khi không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Trương Tân Kiệt tương đối thờ ơ, nếu Giang Ba Đào không lôi nhẫn ra vào tháng sau, để xem Trương Giai Lạc làm sao toàn thây.

"Tân Kiệt, anh về rồi."

Chìa khóa tra vào ổ, người chưa vào cửa đã báo tin trước.

Ba người đồng loại nhìn về phía huyền quan, sau lưng người đứng ngược sáng dường như còn có thêm ai đó.

Chu Trạch Khải là người nhận ra đầu tiên, "Giang!"

Hiển nhiên là ở bên này trò chuyện nhập tâm quên cả thời gian, Giang Ba Đào về không thấy người, rồi gặp được Hàn Văn Thanh ở cửa thang máy.

Giang Ba Đào cười hiền lành, chào hỏi từng người,

"Tiểu Chu, sao em ra khỏi nhà mà không nói với anh?"

Bước tới đưa điện thoại của Chu Trạch Khải cho hắn, vị chủ nhân cẩu thả của chiếc điện thoại hơi chột dạ nhận lấy,

"Thì vì nhà ngay bên cạnh nên...."

Hắn vốn định về nhà trước khi Giang Ba Đào về, ai ngờ hắn về sớm thế.

"Lần sau ra khỏi nhà nhớ nhất định phải báo với anh." Khẽ nhấn mạnh ở từ "nhất định".

"Ừ."

Ý cười của Giang Ba Đào vẫn tràn đầy như trước, kéo Chu Trạch Khải, "Vậy chúng ta về trước, hôm nay phiền mọi người rồi."

"Không ở lại ăn cơm à? Cũng gần đến giờ cơm rồi.

Trương Tân Kiệt biết tính cách hắn, nhưng lời khách sáo vẫn phải nói.

"Không được rồi, trong nhà vẫn còn rất nhiều đồ ăn thừa." Từ chối, ánh mắt Giang Ba Đào bất giác phóng về lão Hàn đang dọn tủ lạnh, sau đó cả hai chào tạm biệt, Chu Trạch Khải ngoan ngoãn theo hắn rời khỏi Hàn gia.

"Tính cảnh giác của tiểu Giang rất mạnh nhỉ."

Trương Giai Lạc cũng nhìn ra thật ra hắn hơi kiêng kị Hàn Văn Thanh, theo lý mà nói, Alpha đã kết hôn thì an toàn hơn người khác nhiều.

"Dục vọng chiếm hữu của hắn rất mạnh." Trương Tân Kiệt bổ sung.

"Vậy làm gì mà còn không mau ra tay, Chu Trạch Khải đẹp như thế, thả ra là cháy hàng trong phút chốc đấy!"

"Có khả năng là, do quá đẹp."

Trương Tân Kiệt bật cười, có điều ý cười này ẩn chứa chút ý tứ.

"Hả?" Trương Giai Lạc đần cả mặt.

Định hỏi thêm thì lại bị Hàn Văn Thanh "mời" đi về, bỏ lại một câu "Tân Kiệt mệt rồi, phiền cậu tuần sau tới sớm hơn" sau đó lạnh lùng đóng sập cửa. Aiyo, anh biết xót người nhà anh, như thể tôi thì chẳng có ai xót vậy.

Trương Giai Lạc dùng sức đẩy mạnh cửa chính, "Đại Tôn, nấu cơm!"

-TBC-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook