Hoàn [Tinh Tú 2020 - 08H][Sở Tô] Bất Trị Đắc

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1

Artist: Ayuum

Fanfic dành tặng Project All Sở All - Chúng Tinh Phủng Tú
Tiêu đề: Bất Trị Đắc
Couple: Sở Vân Tú - Tô Mộc Tranh
Tôi không sở hữu bất kì nhân vật nào, có thể có OOC, dính bug. Thỉnh tha thứ nhiều.



---

“Được rồi, được rồi. Cậu không biết luật pháp cấm nghe điện thoại trong lúc lái xe sao?”

Tô Mộc Tranh nghe tiếng nói ngay sát bên mình, tay vừa nâng lên liền buông xuống, gương mặt phụng phịu hướng về phía đối phương.

“Tới rồi còn bắt máy, cậu quá rảnh rỗi.”

Âm giọng Tô Mộc Tranh tinh nghịch, lại mang theo chút lười biếng mỏi mệt, hẳn là chuyến đi phải gấp gáp lắm. Tiết trời Chiết Giang vào hè thực không mấy dễ chịu, ngồi tàu cao tốc hơn hai giờ đồng hồ cũng có thể khiến con người ta kiệt sức.

“Sao bằng cậu được, chín giờ tối bắt mình phải bỏ phim đi đón.” Sở Vân Tú cười cười, tiến đến giúp cô đẩy chiếc vali nhỏ. “Tô đại mỹ nữ không ăn mừng với chiến đội mà đột nhiên chạy đến đây làm gì đây?”

“Tất nhiên là để ăn mừng với cậu rồi.” Tô Mộc Tranh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, như thể câu hỏi vừa rồi lạ lùng hết thảy.

“Chị Trần sẽ buồn đấy.” Sở Vân Tú nhẹ nhàng nhắc nhở.

Dù chưa từng nâng cúp, Sở Vân Tú vẫn biết hoạt động hậu mùa giải của các chiến đội hạng nhất nhiều không đếm xuể. Thông cáo báo chí, tiệc chúc mừng nội bộ, họp mặt tri ân người hâm mộ, công tác tuyên truyền xây dựng hình ảnh, xử lí lời mời tài trợ,… Ngay bản thân Yên Vũ cũng phải mất cả tuần mới tạm hoàn thành chúng, huống chi Hưng Hân là chú ngựa ô vừa ra mắt đã giật quán quân, mức độ quan tâm từ công chúng hẳn nhiên lớn hơn rất nhiều.

Hiện giờ chỉ mới là ngày thứ ba sau khi giải đấu Liên Minh Vinh Quang kết thúc, Tô Mộc Tranh vốn dĩ nên ở cùng chiến đội chứ nào phải một nơi thế này.

Một nơi…

Sở Vân Tú cụp mắt, chẳng dám nghĩ tiếp.

“Vân Tú, chúng ta về nhà thôi.”

Thấy người bên cạnh miên man lơ đãng, Tô Mộc Tranh chợt nhiên cất tiếng. Cô kéo cánh tay người thương quấn quýt với mình, bước chân song song có phần chậm rãi như chờ đợi. Dẫu cho thời gian có đong đầy thêm tuổi, cô vĩnh viễn là một người hiểu chuyện mà ý nhị, giấu sau đáy mắt, ẩn hiện sáng trong.

Sở Vân Tú nghe tiếng gọi mới sực tỉnh. Cô hơi cúi đầu, ngắm nhìn mười ngón tay đan xen khắng khít. Hơi ấm cuộn tròn nơi lòng bàn tay, nhao nhao cào nhẹ giữa những cái đung đưa. Sở Vân Tú mỉm cười, khẽ khàng đáp.

“Ừm, về nhà thôi.”

---

Năm tháng lăn lộn trong Vinh Quang, Sở Vân Tú tiết kiệm không ít tiền, cuối cùng gom góp mua được một căn hộ đơn thân gần câu lạc bộ Yên Vũ. Mang tiếng đơn thân, thực chất bên trong vẫn được cô kê chiếc giường đôi, thêm một phòng dành cho khách, tiện nghi không thiếu thứ gì. Âu cũng bởi nơi này luôn chờ đợi một ai đó đến.

Sở Vân Tú lái xe đưa Tô Mộc Tranh đi ăn một hồi, lúc về đến nhà thì trời đã khuya. Tắm rửa xong xuôi, Tô Mộc Tranh rời khỏi phòng tắm, nhìn thấy Sở Vân Tú đang dựa vào đầu giường đọc sách. Ánh đèn vàng vọt tỏa sáng nơi góc phòng, phủ lên đường nét như tạc, chạm khắc hơi thở lộng lẫy kiêu sa.

Tô Mộc Tranh nghe trái tim mình nhộn nhạo. Cô lặng lẽ tiến tới, bước chân êm ái, bàn tay câu lấy khuôn dung người trước mắt, nhẹ hôn lên đôi môi căng mọng.

“Mộc Tranh…” Sở Vân Tú thả cuốn sách trong tay sang một bên, hơi thở đứt gãy ghìm xuống sau một thoáng triền miên. “Cậu lại lộn xộn.”

Tô Mộc Tranh ngồi bên giường, dời đôi cánh tay vòng qua chiếc cổ kiêu hãnh, mỉm cười rạng rỡ. Làn da cô trắng nõn nà, dưới ánh vàng chuyển màu ngà ngà như mật ong. Sở Vân Tú cố gắng điều hòa nhịp thở, bởi người con gái trước mắt cứ cố tình cúi sát vào mình.

“Cậu không thích à?”

Tô Mộc Tranh ranh mãnh thì thầm. Hơi thở nồng đượm ngọt ngào, vờn quanh gương mặt người thương mà trêu chọc. Suối tóc suôn dài hẵng còn ướt nước, đẫm một mảng vào chiếc khăn quàng ngang vai. Sở Vân Tú thay cô tán đi vài sợi tóc rối, ánh mắt không cách nào tránh khỏi đôi ngọc trai đen láy như muốn thu trọn hết thảy ánh sáng trên thế gian kia.

Bỗng Sở Vân Tú bật người dậy, nhanh như chớp kéo Tô Mộc Tranh vào lòng, một tay vòng qua eo, một tay giữ lấy hõm cổ, hôn lên khóe môi vừa rồi cả gan dụ hoặc mình.

Nói không thích, chắc chắn là nói dối.

Lần này Tô Mộc Tranh không chủ động dụ dỗ nữa, bởi ai kia đã bắt đầu tiến công. Cánh hoa thiếp dán, Sở Vân Tú lướt qua từng điểm ngon ngọt mê người, cẩn thận chăm sóc mỗi phân mỗi tấc, chậm rãi câu ra những đốm hoả diễm.

Hơi ấm vấn vít trên đầu môi, rẽ mình tìm sâu vào nơi hoan lạc. Ý thức Tô Mộc Tranh mơ hồ dao động. Sở Vân Tú hôn quá dịu dàng, khiến cô mê muội chìm vào lòng biển ấm áp ấy, đến nỗi đầu óc dần dần tê liệt.

Không xong…

“Thả… Thả mình ra!”

Tô Mộc Tranh đột nhiên cuống quýt giãy dụa. Chút lí trí cuối cùng nói cho cô biết, cô bị Sở Vân Tú hôn tới mức ngạt thở!

Mà phía bên kia, Sở Vân Tú rõ ràng nghe thấy, nhưng lại từ chối làm theo. Nụ hôn nồng nàn phút chốc trở nên mãnh liệt. Đôi cánh tay giữ chặt người thương, đầu lưỡi vừa rồi còn mềm mại nhanh chóng giành quyền kiểm soát, mạnh mẽ xâm lược, không cho Tô Mộc Tranh chút cơ hội trở mình.

Hơi thở càng lúc càng ngắn, Tô Mộc Tranh choáng váng tê dại, cả thân thể non mềm cứ run lên từng hồi. Cô muốn đẩy người trước mắt ra, có điều phía sau là đầu giường lạnh lẽo, thành thử hai bàn tay thần thánh từng xới tung chiến trường Vinh Quang bỗng trở nên vô dụng lạ thường.

Thế chủ động hoàn toàn bị Sở Vân Tú đoạt mất.

Lửa nóng bao trùm khắp chốn, Tô Mộc Tranh cảm giác mình đang đứng giữa Thiên Lôi Địa Hỏa, không cách nào tìm thấy lối thoát. Cô gắng hết sức nắm chặt tay phải, gõ một cái nhẹ tênh vào phía ngực trái người thương, cầu mong sự điên cuồng kia hãy nguôi ngoai chút ít.

Nhìn người trong lòng chảy tan thành vũng nước, Sở Vân Tú tiếc nuối không thôi. Đầu lưỡi lướt trên đôi môi mọng nước, gột rửa đi tàn lửa vương vãi, tận đến khi thỏa mãn mới chịu ngừng.

“Tiểu cô nương còn muốn quậy nữa không?”

Hơi thở ấm nóng quẩn quanh vành tai Tô Mộc Tranh, khiến mảng hồng nhuận trên khuôn dung người thiếu nữ càng lan rộng. Tô Mộc Tranh thẹn quá hóa giận, cô bướng bỉnh vùng khỏi vòng tay Sở Vân Tú, quay phắt về hướng ngược lại.

“Mình sinh trước cậu nửa năm lận đó!”

Trông vẻ mặt Tô Mộc Tranh hậm hực, Sở Vân Tú kinh ngạc cực kì. Có thể chọc cô tức giận ra mặt, quả là một khoảnh khắc khó quên. Sở Vân Tú bật cười khanh khách. Cô với tay lấy máy sấy nơi đầu tủ, vừa giúp người thương hong khô suối tóc mượt mà, vừa dài giọng trêu ghẹo.

“Vậy mà mình cứ ngỡ mình lớn hơn cậu tận mấy năm.”

“Sao thế được!?”

Tô Mộc Tranh khó hiểu hỏi ngược, thế mà phải mất một lúc Sở Vân Tú mới trả lời.

“Có lẽ do mình làm đội trưởng quá sớm.”

Không khí trong phòng bất chợt chùng xuống, chỉ còn tiếng máy sấy ù ù hoạt động. Tô Mộc Tranh cúi đầu nghịch đuôi tóc mình, lần lữa hồi lâu, rốt cuộc hỏi.

“Ông chủ cậu nói thế nào?”

“Nói thế nào đây…”

Bàn tay mảnh mai đang vuốt ve suối tóc chợt bần thần giữa dòng, đầu ngón tay lướt qua vô định. Sở Vân Tú biết rõ Tô Mộc Tranh đến Tô Châu giữa đêm chẳng phải vì ăn mừng chiến thắng, mà vì mấy ngày trước cô đã gửi đến ông chủ một bản kiến nghị.

Bản kiến nghị tái thiết Yên Vũ.

Đó là lần đầu tiên Sở Vân Tú kiên quyết đến vậy, với cương vị đội trưởng chiến đội. Chuyện này ngoài Lý Hoa ra chưa một ai trong chiến đội hay biết, có lẽ cậu đã chớp cơ hội nào đấy, mách với Tô Mộc Tranh.

Kì thực tình trạng Yên Vũ nhập nhằng hơn hẳn ngoại giới suy đoán. Sáu năm đồng hành cùng chiến đội, ông chủ chưa từng bạc đãi Sở Vân Tú lấy một lần, thậm chí hai người còn khá thân thiết. Cũng vì thế, cô mới biết được, Yên Vũ đang dần khánh kiệt.

Thương mại trong thể thao điện tử gắn liền với độ nổi tiếng của tuyển thủ, càng chặt chẽ với độ phủ sóng của chiến đội. Sở Vân Tú và Lý Hoa bảo chứng hình ảnh Yên Vũ nhiều năm liền, điều ấy chẳng ai phủ nhận, tuy nhiên mặt bằng chung chiến đội lại không được như thế. Sở Vân Tú ra mắt sáu năm, Yên Vũ sáu năm ấy chỉ một lần vượt qua vòng tứ kết. Về sau bổ sung thêm Lý Hoa, thành tích vẫn chẳng mấy khả quan.

Một chiến đội không cách nào đột phá, cứ bình bình tựa mưa ngâu, liệu các nhà đầu tư sẽ hài lòng?

Thành tích thi đấu và giá trị kinh tế như mặt trong và mặt ngoài bàn tay. Mặt này thương tổn, mặt kia khó bảo toàn. Tấm gương chiến đội Lâm Hải còn đó, ông chủ Yên Vũ chẳng dám xem thường.

Người ngoài nghề chủ trương thay người trong nghề, có lẽ tuyển thủ nào nghe thấy cũng sẽ tức giận. Thế nhưng Sở Vân Tú chẳng hề oán than. Cô hiểu vì sao Yên Vũ phải đi đến bước đường này.

Chiến đội một ngàn, đội trưởng gánh tám trăm.

Diệp Tu, Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm, Vương Kiệt Hi, có ai mà chưa từng trải qua khó khăn? Họ vẫn kiên trì cất bước, tiếp tục nếm đủ ngọt bùi đắng cay, và đạt lấy thành công.

Liệu cô có làm được như thế?

Từng phóng tay để Yên Vũ chơi lớn một lần, song kết quả vẫn thất bại thảm hại. Có lẽ họ nói đúng chăng, rằng cô chưa đủ mạnh mẽ để gánh vác trách nhiệm nặng nề ấy.

Sở Vân Tú hoang mang.

Nhiều năm mỏi mệt từng chút bào mòn người thiếu nữ, đến mức cô không còn dám tin vào chính mình. Đến mức, cô từng muốn buông tay danh hiệu đội trưởng kia.

“Đi ngủ thôi.”

Như sợ phá hỏng tâm trạng người thương, Sở Vân Tú chủ động kết thúc cuộc trò chuyện đầy ngượng ngập. Cô cất máy sấy tóc về chỗ cũ, sau đó với tay tắt chiếc đèn ngủ.

Bóng tối lấn lướt gian phòng, làn gió nhẹ lay nhành hoa ngoài cửa sổ. Ánh trăng nơi thành phố yếu ớt phía trên cao, làm sao rọi nổi một vạt sáng mông lung.

Giữa cái mờ ảo mong manh, Tô Mộc Tranh lẳng lặng nằm đối diện Sở Vân Tú, ngón tay thỉnh thoảng mơn man trên gương mặt người thương. Dáng vẻ nghịch ngợm vừa rồi đã chạy biến đâu mất, nhường lại đôi mắt thâm tình dào dạt như biển sâu.

“Vân Tú, mình đợi cậu ở đỉnh Vinh Quang.”

Tựa hồ cơn gió mùa hè vừa thổi qua, mang theo vô vàn thư thái dễ chịu. Không có lấy một chút ưu thương, Tô Mộc Tranh giản đơn mà tri kỷ, nói cho Sở Vân Tú biết, cô luôn xứng đáng với những điều ấy. Chúng đang chờ cô đến đề danh.

Đầu ngón tay rơi xuống khóe mắt trong veo, chỉ giây lát, Tô Mộc Tranh ôm chặt Sở Vân Tú vào lòng, nhè nhẹ vỗ về bờ vai mảnh khảnh.

Trong đêm tối, tiếng mưa nỉ non rơi.

---

Thời điểm Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh tỉnh giấc, trời đã quá trưa, bởi có ai giữa đêm hè xanh biếc bỗng trổ một mùa xuân mơn mởn.

Xế chiều Tô Mộc Tranh phải lên tàu về Hàng Châu, cho nên hai người chỉ loanh quanh trong nhà, phần lớn thời gian là ngồi trước máy tính.

Một cây CPU gắn sẵn hai màn hình, bên trái Tô Mộc Tranh xem weibo của Sở Vân Tú, bên phải Sở Vân Tú chăm chú theo dõi tập phim cẩu huyết dở dang ngày hôm qua.

Lướt tới lướt lui, Tô Mộc Tranh bắt gặp một video clip vừa đăng tải không bao lâu, tiêu đề viết: “Sở đội, mong sớm thấy chị bạo tạc đỉnh Vinh Quang.”

Tô Mộc Tranh tò mò bấm vào xem, phát hiện hầu hết các pha xử lí đều cắt ra từ mấy trận xửa xưa trước cả khi Sở Vân Tú ra mắt, xen kẽ trong đó là những lần cô tham gia Ngôi Sao Tụ Hội, trận đoàn đội.

“Đúng là đấu pháp trước đây của cậu khác thật nha.”

Tô Mộc Tranh cảm thán. Cảm thán chẳng phải do không biết, mà do mỗi lần xem những clip tương tự cô luôn ẩn ẩn nhận thấy áp lực vây quanh mình.

“Vụ gì?” Sở Vân Tú bấm dừng phim, quay sang ngó vào màn hình của cô. “À cái này…”

Đấu pháp Tô Mộc Tranh vừa nói ám chỉ giai đoạn tuyển thủ trước khi bị rào cản tân binh cản trở. Sở Vân Tú vẫn gặp rào cản tân binh như bao tuyển thủ thế hệ hoàng kim, chỉ khác ở chỗ, ngay sau năm ấy cô đã trở thành đội trưởng chiến đội Yên Vũ. Thế hệ hoàng kim có đến năm đội trưởng, trong đó bốn chiến đội kia đều phổ biến chiến thuật dựa trên họ, riêng Sở Vân Tú phải tự thay đổi mình theo các đội viên. Điểm này cô khá tương đồng với Vương Kiệt Hi, người phải trả giá danh hiệu Ma Thuật Sư để mang vinh quang về cho Vi Thảo.

Theo dõi Ngôi Sao Tụ Hội bao năm, mọi người đều biết Sở Vân Tú lên sàn sẽ liều lĩnh ra sao, bùng nổ cỡ nào. Mà mỗi lần cô dũng mãnh xông pha, kết quả mang về luôn vô cùng tốt đẹp. Có thể nói, trên chiến trường Ngôi Sao Tụ Hội, Sở Vân Tú mới là chính mình. Hiểu rõ điểm mấu chốt đang diễn ra, nắm bắt trọn vẹn khoảnh khắc lật cờ, Sở Vân Tú phô bày thực lực chẳng kém cạnh gì Vương Kiệt Hi, Hoàng Thiếu Thiên hay Chu Trạch Khải.

Ấy vậy mà, ở Yên Vũ, Sở Vân Tú hiếm khi nào phát huy hết hào quang đại thần ấy.

Trách nhiệm đội trưởng đè nặng, cô luôn phải tự mình quán xuyến trước sau, lo lắng đủ đường vì chiến thắng. Nếu quá hứng khởi, ai sẽ thay cô giữ vững nhịp đánh? Kìm hãm chính mình, Sở Vân Tú đôi khi đánh mất sự sáng suốt vốn có, minh chứng cho điều mà người ta vẫn thường bàn tán, vị đại thần nổi danh hay mất phong độ nhất.

“Chậc, giờ còn làm mấy cái clip này…”

Sở Vân Tú tặc lưỡi. Tuy nói thế, bàn tay cô vẫn theo thói quen kéo xuống đọc bình luận bên dưới.


>Sở nữ vương uy vũ! Yêu Sở nữ vương nhất nhất!

>Sở đội cào nát chiến trường, nguyện chôn dưới chân Sở đội!

>Nếu thi đấu Vân Tú cũng bạo tạc thế này thì quá tốt. Thực sự bản lĩnh, cho chủ thớt một like.

>Giờ còn làm mấy cái clip quỷ này? Yên Vũ sắp nát cmnr không thấy à.

>>Nát cmm ấy. C** ở đâu vào sủa bậy, chủ nhà mau đuổi đi đi.

>> Nát con mắt mày. Giỏi báo ID ra, solo nhai thẻ, dám không!?

>>Solo, solo đê. Nhai thẻ, nhai thẻ đê. Nhớ trước khi nhai thẻ để đồ lại cho tui nha.


“Solo nhai thẻ, cậu dám không!?”

Tô Mộc Tranh thình lình chen vào một câu khiến Sở Vân Tú hết hồn, buông luôn chuột trong tay.

“Ai mà dám solo với cậu.” Sở Vân Tú nhéo nhéo chóp mũi Tô Mộc Tranh, biết cô trêu ghẹo mình vì vô tình nói năng giống cái bình luận kia. “Dù sao cũng chỉ thể hiện được ở sàn All – Stars, quá lắm thì đánh một – một.”

Tô Mộc Tranh yên lặng đồng tình, vừa định tiếp tục lướt chuột thì tài khoản đăng tải video clip gửi bình luận trả lời mấy người phía trên.


>Hi vọng fan Yên Vũ không để ý lời kẻ xấu xa nói bậy, chỉ cần nhớ rõ một điều: Yên Vũ thiên thanh, Vĩnh bất trị đắc.

>Chúng ta theo Yên Vũ ngắm mưa phùn rơi trên Vinh Quang, tin tưởng bọn họ, vĩnh viễn không hối không tiếc.


“Chà, fan chân ái có khác, tin tưởng cậu vô điều kiện luôn.”

Tô Mộc Tranh khúc khích cười, lấy điện thoại tìm bài đăng kia chia sẻ về weibo mình, gắn luôn tên Sở Vân Tú trên trạng thái: “Yêu Tú Tú nhất.”

Điện thoại Sở Vân Tú kêu tinh tinh, cô lấy ra xem, lập tức trả lời lại: “Yêu Mộc Mộc nhất.”

Nữ thần cùng nữ vương đăng đàn, con dân Vinh Quang vội vàng ào ào chạy đến xếp hàng giành bình luận. Ngoài fan khắp nẻo mọi chốn kéo tới, tuyển thủ chuyên nghiệp rảnh rỗi suốt hè cũng ngoi lên đả đảo.

“Này có tính là bán độ không vậy chị chủ @Trần Quả?” Phương Duệ giành tem.

“…” Trần Quả câm nín luôn.

“Hai bà thể hiện tình cảm chi mà nhiều dữ vậy!” Hoàng Thiếu Thiên chạy tới, tuôn một tràng liên tu bất tận.

“Tính toán thời gian đăng tải và thời gian trả lời, em chắc chắn Sở đội và chị Mộc Tranh đang ở cùng nhau. Nếu sai thì chính là tình như tri kỷ, tâm linh tương thông! Tình yêu đích thực không chút dối gian!”

Đới Nghiên Kỳ đời nào bỏ qua những pha “xe duyên kết tóc” đi vào lịch sử, lập tức đăng đàn dùng tám trăm từ phân tích “tình yêu nồng cháy” của Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú, tiện thể giúp Hưng Hân và Yên Vũ làm mai luôn.

“Vãi nồi!”

“Vãi hàng!”

“Vãi nhái!”

Một nùi kiểu vãi bắn tới n lần từ vị trí các tuyển thủ chậm chân. Bài đăng tức thì loạn cào cào, chỉ có Dụ Văn Châu nghiêm túc hơn tí tẹo, phát biểu rất có tâm.

“Yên Vũ hiện nay hơi loạn nhưng Vân Tú sẽ lo liệu được thôi. Tin tưởng cậu, vượt lên chính mình, không quay đầu luyến tiếc.”

Bình luận của anh nhận vô số lượt thích đồng tình từ giới chuyên nghiệp. Chẳng ai nghi ngờ năng lực Sở Vân Tú cả, có chăng, là đang chờ xem bao giờ cô khắc phục bóng ma tâm lí, đột phá cực hạn.

“Cậu xem, ai cũng tin tưởng cậu, cậu phải tin tưởng bản thân đấy.”

Tô Mộc Tranh ôm cánh tay Sở Vân Tú, theo gót bọn họ tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Đáp lại, câu trả lời chỉ có một chữ, cũng là lời hứa với chính mình.

“Được.”

Bầu trời mùa hè ở Tô Châu trong vắt một màu, nắng chiều rọi qua khe cửa, phác họa khung cảnh đẹp đẽ không tì vết.





A/N: Tuy đề tài đã được khai thác nhiều nhưng tôi vẫn muốn một lần viết về nó. Chỉ bởi vì không muốn Yên Vũ dính lấy tì vết, tôi đành mạo muội phóng bút tư thiết một áng văn, hi vọng sẽ tìm thấy người thấu hiểu. Yên Vũ Thiên Thanh, Vĩnh Bất Trị Đắc - Yên Vũ đối với tôi mà nói, hoàn toàn sạch trong, vĩnh viễn không hối không tiếc. Tình yêu tôi dành cho Sở Tô cũng vậy. :LOL:

---​
Quên không nói thêm về ba chữ Bất Trị Đắc.

Thực ra "Bất trị đắc" có nghĩa là không đáng giá chứ không phải không luyến tiếc, nhưng người đặt ra nó lại dùng nó theo một hàm nghĩa khác.

"Bất Trị Đắc" trích từ bài hát Nhân Gian Bất Trị Đắc của Hoàng Thi Phù. Tên bài hát do thầy Lý Đản đặt, ông nói, Nhân gian không đáng phải để chúng ta quẩn quanh trong đau buồn, nhân gian rất đẹp. Bởi vì nhân gian rất đẹp, cho nên không có gì phải luyến tiếc.

Bởi vì Yên Vũ rất đẹp, cho nên hãy đồng hành cùng họ, không cần phải tiếc nuối.
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Trời ơiiiiii, khúc trên thì quá hot, khúc dưới lại quá cảm động, quả nhiên là một cây bút Yên Vũ chân chính!!!!

PS: cảm ơn tác giả đã thả tí hint Dụ Sở. Khụ, Dụ đội uy vũ!!! (Tui thiệt sự không phải vô đá quán, kìm lòng không đặng hoy!!!)
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#3
Trời ơiiiiii, khúc trên thì quá hot, khúc dưới lại quá cảm động, quả nhiên là một cây bút Yên Vũ chân chính!!!!

PS: cảm ơn tác giả đã thả tí hint Dụ Sở. Khụ, Dụ đội uy vũ!!! (Tui thiệt sự không phải vô đá quán, kìm lòng không đặng hoy!!!)
Nơ ron cả mùa dịch này em đổ vào đây hết rồi, vì một Yên Vũ tái khởi!!!
 

Bình luận bằng Facebook